Vay nóng Tinvay

Truyện:Chúng Ta Cung Đấu Đi - Chương 085

Chúng Ta Cung Đấu Đi
Trọn bộ 102 chương
Chương 085
Đại công chúa
0.00
(0 votes)


Chương (1-102)

Siêu sale Shopee


Gia Nguyên đế mang theo mỹ quyến như hoa đi đông thú, trong cung lại còn có Nghê dung hoa mang hoàng tự quý giá, nếu là có sơ xuất gì liền làm người chịu không nổi. Chu Anh sợ gặp phải chuyện xui xẻo này, liền thức thời ở trong cung chính mình, mỗi ngày làm điểm tâm kiểu mới, thuận tiện mang theo tiểu công chúa và đại công chúa để bồi dưỡng cảm tình. Đại công chúa thường ngày ở Ninh Tú cung bị nhiều ước thúc, đến Cảnh Dương cung, Chu Anh liền nhân cơ hội đem ma ma hầu hạ bên người nàng nới ra, để cho nàng có thể chơi đùa vui vẻ cùng tiểu công chúa, nên gần đây đại công chúa thường xuyên chạy tới Cảnh Dương cung hơn.

Đêm đó, lại học xấu theo tiểu công chúa, ồn ào muốn ngủ ở Cảnh Dương cung cùng tam muội muội. Chu Anh có chút khó xử, vào ban ngày thì được, nhưng nếu là suốt đêm đều nghỉ ở trong Cảnh Dương cung, rơi vào trong lỗ tai Trương quý phi sợ sẽ biến thành mơ ước đại công chúa.

Nhìn hai mắt đẫm lệ mông lung của đại công chúa, cũng học được bộ dáng khóc lóc của tiểu công chúa, rốt cuộc không đành lòng, kêu Lan Tương dọn dẹp, liền đi tới cung của Hiền phi.

Cũng trùng hợp gặp được Đức phi - đang trông coi sự vụ hậu cung- cũng ở trong Vĩnh Hòa cung, Chu Anh phúc thân thỉnh an hai người, trong lòng so đo có nên mở miệng hay không. Tâm tư Đức phi cao thâm giống Khuyết Tĩnh Hàn, không chừng việc này lại to chuyện.

"Đêm càng khuya sương càng nhiều, tu nghi muội muội sao lại tới?" Hiền phi mở miệng trước, nàng nhướng lông mày, không duyên cớ thêm vài phần uy nghiêm.

Chu Anh đành phải thẳng thắn: "Không dối gạt hai vị nương nương, tần thiếp là muốn đến xin một chuyện."

Đức phi thản nhiên nở nụ cười: "Thông thường Thư tu nghi cũng không phải như vậy, muội lại nói đi, có thể làm chủ, bổn cung cùng Hiền phi tỷ tỷ tất nhiên làm chủ cho muội."

Hiền phi cũng gật đầu: "Đức phi nói đúng, đến tột cùng là muốn xin chuyện gì?"

"Là như vậy." Chu Anh nghĩ nghĩ, sắp xếp thoả đáng lời muốn nói, "Gần đây tiểu công chúa thật là dính, ỷ lại đại công chúa, mới vừa rồi đại công chúa phải về cung, tiểu công chúa vẫn nắm chặt không buông, nhìn nàng phải đi liền gào khóc. Tần thiếp luôn không có biện pháp với tiểu công chúa, đành phải lại đây xin chỉ thị hai vị nương nương, xem có thể để cho đại công chúa nghỉ ở trong cung tần thiếp một đêm hay không. Tần thiếp nghĩ quý phi nương nương hiện giờ thị giá bên ngoài, ban đêm bọn hạ nhân tất nhiên không tận tâm tận lực, cho nên cũng muốn đem nhị công chúa qua luôn."

"Tính tình đại công chúa có chút giống quý phi nương nương, nhưng lại hợp ý cùng tiểu công chúa." Hiền phi tựa hồ lơ đểnh, "Muội nói có đạo lý, nhưng đều nghỉ cả đêm ở trong cung muội, sợ là muội ngủ không an ổn, như vậy đi, đại công chúa sẽ nghỉ ngơi ở trong cung muội, còn đem nhị công chúa tới cung của bổn cung."

Chu Anh gật gật đầu, như vậy là phương án tốt nhất: "Nếu như thế, tần thiếp đa tạ nương nương quan ái."

Đức phi cũng gật gật đầu: "Vẫn là Hiền phi tỷ tỷ cùng tu nghi muội muội nghĩ chu đáo."

Ra Hiền phi Vĩnh Hòa cung, Đức phi liền thấp giọng mở miệng: "Vi Phong, ngươi mấy ngày trước đây cũng đã có nói chuyện đại công chúa? Khi đó bổn cung vẫn chưa lưu tâm nghe, ngươi nói tinh tế lần nữa đi."

Vi Phong gật gật đầu: "Mấy ngày trước đây nô tỳ liền nghe nói đại công chúa thường chạy tới Cảnh Dương cung, Trương quý phi tựa hồ không phải là không biết rõ tình hình, chỉ là không có ngăn cản, kể từ đó, đại công chúa mỗi ngày đều ở Cảnh Dương cung nghỉ ngơi vài canh giờ."

"Trương quý phi chấp nhận?" Đức phi cười nhẹ, "Cũng thật có ý tứ, sai người nhìn chằm chằm Ninh Tú cung, hành sự tùy theo hoàn cảnh."

Tiểu công chúa có lẽ là vì có tỷ tỷ ở bên cạnh, thập phần hưng phấn, vẫn gây sức ép đến giờ tý mới đi vào giấc ngủ, Chu Anh tự mình dỗ dành hai vị tiểu tổ tông ngủ, rồi mới đi nằm.

"Bách Hợp, gần đây sai An công công nhìn chằm chằm động tác trong cung Đức phi, ta sợ nàng nổi lên tâm tư khác. Ăn mặc dùng của đại công chúa cùng tiểu công chúa so với ngày thường đều phải phá lệ lưu ý hơn." Hiện giờ, đại công chúa hơn phân nửa thời gian ở trong Cảnh Dương cung của nàng, nếu là có người có tâm tư hãm hại nàng vào bất nghĩa, chỉ cần đối phó một mình đại công chúa, liền có thể nhất tiễn song điêu.

Hoàn toàn thả lỏng xuống, Chu Anh mờ mịt thở dài, nguyên ý của nàng là lợi dụng đại công chúa vì tương lai Trương quý phi đối phó mình thì trải một đường lui, nhưng gần đây khi ở chung, rốt cuộc không đành lòng lợi dụng đứa bé mới năm tuổi này. Nghĩ như vậy, lại cảm thấy hoàn cảnh hiện giờ thật sự là mua dây buộc mình.

Gia Nguyên đế đông thú sắp trở về, thái hậu bị bệnh, không riêng bị bệnh, gần đây còn ác mộng không ngừng, ban đêm bị khó ngủ.

Thái y chẩn đoán là bệnh tà phong xâm thể, Hiền phi cùng Đức phi liền mời pháp sư trong Bảo Khố Pháp Tự đến trừ tà, phi tần các cung đều đến. Chu Anh đem Lan Tương, Bách Hợp đều lưu lại trong cung, chỉ dẫn theo một mình Lục La đi Thọ Khang cung.

Vừa tới cửa Thọ Khang cung liền gặp được Đức phi, Chu Anh vấn an, liền đi theo phía sau nàng vào Thọ Khang cung.

"Lần này, thái hậu nương nương bị bệnh thật sự là kỳ quái." Đức phi thấp giọng nói thầm một câu, Chu Anh nghe rõ ràng, nhưng không rõ nàng nói những lời này đích thực đang dùng ý ở đâu, chỗ nào.

Vào đại điện mới phát hiện quả nhiên là tất cả phi tần đều đến đông đủ, mà ngay cả Nghê dung hoa mang hoàng tự cũng không e dè đến đây. Hiền phi thấy thế sai người bỏ thêm lớp đệm tàm ti mềm mại ở chỗ ngồi của nàng, ngữ khí rất là nhu hòa: "Muội hôm nay là người có thai, trường hợp như vậy không nên đến, cũng không vội vàng, ở trong cung của mình nghỉ ngơi đi, thái hậu chắc chắn cũng biết hiếu tâm này của muội."

"Tần thiếp vẫn hầu hạ thái hậu nương nương, hiện giờ thái hậu nương nương ôm bệnh nhẹ, muội lại há có thể an tâm?" Trên mặt Nghê dung hoa có chút lo lắng.

Nếu đã nói như vậy, Hiền phi cũng không mở miệng nữa, im lặng chờ bên trong làm tố pháp.

Trận cúng bái, hành lễ này giằng co gần một canh giờ, đợi các pháp sư đi ra, lại cho biết, phải cầu phúc dâng hương, mới có thể hiện thành kính, bệnh thái hậu cũng sẽ sớm ngày khỏi hẳn.

Đức phi cùng Hiền phi liền bắt tay vào an bài, phật đường trong Thọ Khang cung cũng không lớn, mỗi lần chỉ đủ hai người quỳ lạy dâng hương, Chu Anh là cùng vào với Tiêu tu nghi. Thắp hương xong, khi trở lại đi ngang qua Nghê dung hoa, Nghê dung hoa lại không biết vì sao đột nhiên bàn chân đứng không vững, cả người đều ngã hướng tới trên người Chu Anh, Chu Anh không dự đoán được nàng tính kế vụng về như vậy, theo bản năng liền lắc mình ra, tránh như rắn rết. Đợi cung nhân bên người Nghê dung hoa ổn định thân hình chủ tử nhà mình, Chu Anh mới thân thiết nói: "Dung hoa muội muội có sao không? Có cần truyền thái y đến xem hay không?"

Sắc mặt Nghê dung hoa quả thật không tốt lắm, lại vẫn khẽ cắn môi lắc đầu, miễn cưỡng cười: "Là tần thiếp không tốt, không có đứng vững gót chân, làm sợ tu nghi tỷ tỷ."

Chu Anh cười mà không cười nhìn nàng: "Dọa ta thì không sao, nếu là hù đến hoàng tử trong bụng, vậy cũng sẽ không tốt."

Chuyện này gây sức ép xong, khi chấm dứt đã tới giữa trưa, Chu Anh vẫn là cùng Tiêu tu nghi đi ra Thọ Khang cung. Phía trước có một con sông nhân tạo nhỏ, có một cầu đá hình vòm không rộng rãi lắm bắc ngang qua, khi ra Thọ Khang cung quay về trong cung của mình phải đi qua cây cầu này.

Phi tần cùng cung nhân hầu hạ đều tụ cùng một chỗ, số lượng này đã khá nhiều, Chu Anh không muốn đi cùng mọi người, liền muốn đi ngắm bạch mai trước, người ngoài đều tan, rồi mới hồi cung.

Nhưng không ngờ gặp Lan Tương chạy tới, đi tuốt đàng trước, Hiền phi thấy thần sắc nàng vội vàng, liền hỏi: "Bổn cung thấy ngươi là cung nữ bên người Thư tu nghi Cảnh Dương cung, sao đi lại vội vàng như thế?"

Lan Tương vội vàng hành lễ liền mở miệng: "Hiền phi nương nương, đêm qua đại công chúa nghỉ ở Cảnh Dương cung rất êm đẹp, nhưng sáng sớm hôm nay khi ngủ dậy liền không ăn uống được, nô tỳ tưởng trong đêm qua bị tiểu công chúa làm ầm ĩ nên không ngủ an ổn, sao biết giờ sắc mặt đột nhiên trắng bệch, vẫn nôn mửa không ngừng, liền vội vàng đến thỉnh chủ tử nhanh chóng hồi cung."

Trong lòng Chu Anh rùng mình, thật sự là sợ điều gì sẽ gặp điều đó.

"Đại công chúa đang khỏe mạnh sao vô cớ nôn mửa?" Đức phi chất vấn, "Hiền phi tỷ tỷ, việc này rất quan trọng, chúng ta vẫn đi nhìn một lần mới được."

Hiền phi gật gật đầu, phân phó người đem Nghê dung hoa hồi cung, liền dẫn vài vị phi tần đi Cảnh Dương cung.

Chu Anh thấy thần sắc lo lắng của Lan Tương, đã biết không ổn. Âm thầm thở dài, đại công chúa tất nhiên là trúng độc, nhưng khi ở Ninh Tú cung êm đẹp, sao ngủ ở Cảnh Dương cung, liếc mắt một cái liền như vậy? Có thể thấy được đều không phải là ngẫu nhiên, là có người cố ý thiết kế, nếu là đại công chúa có sơ xuất gì, chuyện này Trương quý phi chắc chắn tính ở trên đầu nàng, mặc dù đại công chúa cuối cùng bình yên vô sự, Gia Nguyên đế nếu là biết được, tất nhiên cũng sẽ hoài nghi đến trên đầu nàng.

Thôi, là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi, Chu Anh tự giễu an ủi chính mình, dù sao khi bắt đầu bước vào hậu cung này, nàng liền luyện thành một thân bổn sự gặp chiêu phá chiêu.

Khi mọi người đến Cảnh Dương cung, thái y đã chẩn mạch xong, đáp lời nói là thể chất đại công chúa vẫn tốt, nhưng ăn cái gì đó không sạch sẽ, làm cho tính khí bất hòa.

Hiền phi gật gật đầu, mệnh hắn đi xuống viết đơn thuốc.

Tiêu tu nghi ở bên cạnh hợp thời châm chọc khiêu khích nói: "Đại công chúa thường ngày có ma ma hầu hạ, làm sao ăn phải cái gì không sạch sẽ? Sao vừa đến Cảnh Dương cung của Thư tu nghi liền lầm thực? Ai biết có phải Cảnh Dương cung không sạch sẽ hay không."

"Việc này còn chưa điều tra rõ, không thể nói loạn." Đức phi quát bảo Tiêu tu nghi ngưng lại, "Thái y mới vừa rồi cũng nói, nếu là đêm nay đại công chúa có dấu hiệu giảm bớt, thì cũng không lo ngại. Hôm nay đại công chúa không ra gió được, tối nay liền ở lại Cảnh Dương cung điều dưỡng. Ngày mai Hoàng Thượng liền về cung, Hiền phi còn có vài chuyện phải để ý, buổi tối bổn cung sẽ canh giữ ở bên cạnh đại công chúa."

Chu Anh cũng không dám lưu trữ tai họa này, phúc thân tạ tội: "Hiền phi nương nương, Đức phi nương nương, hôm nay đại công chúa sinh bệnh ở trong cung tần thiếp, tần thiếp vô luận như thế nào đều trốn không thoát can hệ, kính xin hai vị nương nương cho tần thiếp một cái cơ hội lấy công chuộc tội, tần thiếp nghĩ muốn tối nay tự mình chiếu khán đại công chúa, kính xin hai vị nương nương ân chuẩn."

Kỳ thật xảy ra việc này, người thứ nhất Chu Anh hoài nghi là Đức phi, lo lắng nàng mượn cớ lưu lại là vì hủy thi diệt tích hoặc là giá họa vu oan, cho nên mới ra hạ sách này, nghĩ muốn tra rõ ràng đại công chúa rốt cuộc là ăn phải thứ gì.

Hiền phi vốn muốn nói, lại bị Đức phi đoạt trước: "Tu nghi muội muội không cần quá tự trách, thân thể trẻ con khá yếu ớt, lời nói của Tiêu tu nghi muội cũng đừng để ở trong lòng. Vậy tối nay bổn cung liền sao chép kinh Phật cho thái hậu cùng đại công chúa, tu nghi muội muội chú ý chiếu khán công chúa."

Hiền phi thấy nàng đã nói đến nước này, cũng không nhiều lời, mang theo mọi người lại ly khai trước.

♣♣

Chu Anh nhìn đại công chúa ở trên giường sắc mặt trắng bệch, dịch dịch góc chăn cho bé, mới thản nhiên mở miệng: "Bách Hợp, đại công chúa đã làm những gì?"

Bách Hợp thấp giọng nói: "Hồi chủ tử, đại công chúa ở Cảnh Dương cung dùng là đồ vật này nọ, nô tỳ đều kiểm tra kỹ lưỡng, cũng đều rất ổn, nhưng sáng sớm hôm nay sau khi ngủ dậy, đại công chúa trở lại Ninh Tú cung, ma ma một mực chiếu khán, nói là dùng mấy khối điểm tâm cùng chút nước ép."

"Đại công chúa vì sao bỗng nhiên trở về Ninh Tú cung? Có biết nàng trở về làm gì không?"

"Chỉ đi nhìn nhị công chúa, đúng rồi, An công công báo lại nói là Trường Xuân cung của Đức phi nương nương cũng không có động tĩnh, nhưng hôm nay lại tặng vài thứ đi Ninh Tú cung, nhìn giống như không phải đồ ăn." Bách Hợp thổi thổi chén thuốc, chuẩn bị đút cho đại công chúa.

Chu Anh gật gật đầu, tiếp nhận chén thuốc: "Ngày mai Hoàng Thượng cùng Trương quý phi về cung, ngóng trông đại công chúa có thể vì ta chiếu cố tốt, mau khỏi bệnh."

Nửa đêm, đại công chúa lại đột nhiên sốt cao, Chu Anh có chút sốt ruột, cũng may thái y đang trực vẫn trông coi, vội tiến vào bắt mạch.

Chu Anh ngồi ở bên giường, đem đại công chúa ôm ở trong ngực, cảm thấy cả người bé nóng ran.

Nhìn thấy thái y ninh lông mày không nói, nàng có chút không kiên nhẫn: "Đại công chúa vì sao vô cớ sốt cao?"

Thái y kia mạnh mẽ đứng dậy, thối lui vài bước quỳ trên mặt đất: "Tu nghi chủ tử mau đem đại công chúa để xuống đi, sai các cung nhân đều dùng khăn che mặt đã nhúng qua thuốc hầu hạ, trong phòng cũng phải đốt lá ngải và cây thương truật."

Cây thương truật

"Vì sao?" Trong lòng Chu Anh có cảm giác không ổn, lá ngải, cây thương truật đều là dùng làm tiêu độc sát trùng, sao đột nhiên phải dùng?

"Nếu vi thần chẩn đoán bệnh không lầm, lần này đại công chúa sợ là bị dịch bệnh." Thái y coi như lão thành, không có luống cuống đầu trận tuyến, "Đại công chúa liên tục sốt cao như vậy đó là dấu hiệu rõ rệt nhất, nếu giờ mẹo ngày mai còn chưa hết sốt cao, cho dù là Hoa Đà, cũng không có lực xoay chuyển trời đất."

Thái y luôn do dự mãi, nói: "Xin thứ cho vi thần nhiều lời, bệnh dịch này rất dễ lây bệnh, Thư tu nghi mới vừa ôm đại công chúa rất nhiều lần, bản thân cũng phải lưu ý hơn, vi thần đi xuống kê mấy đơn thuốc hạ sốt, chủ tử và đại công chúa cùng uống vào đi."

Trên tay Chu Anh cứng đờ, lời nói này của thái y là nàng chỉ sợ cũng bị nhiễm dịch bệnh người ta sợ tránh không kịp.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-102)