← Ch.049 | Ch.051 → |
Gia Nguyên năm thứ tư, Hoàng Hậu Khương thị hoăng (chết, cách nói mấy người hoàng tộc), truy phong Huệ Minh Hoàng Hậu, đại hoàng tử trúng độc chết bất đắc kỳ tử. Cùng năm, gia tộc Khương thị bị tra ra tham ô, mưu nghịch cùng hơn mười tội lớn, chứng cớ mỗi tội đều vô cùng xác thực, theo lý nên liên luỵ cửu tộc, Hoàng Thượng dày rộng nhân đức, niệm từng vì nước lập công, niệm Huệ Minh Hoàng Hậu có công thị giá, do đó đặc xá tội chết, chỉ đuổi đi lưu đày nơi xa xôi, trọn đời không được bước vào kinh thành.
Chu Anh nghe xong chuyện này thì thở dài vì Huệ Minh Hoàng Hậu, cảm thấy là người đáng thương đến cực điểm. Vô luận là nguyên nhân nào, khi Hoàng Hậu qua đời trong bụng còn mang đứa nhỏ, nếu là lúc trước nàng không thể lý giải được, giờ ôm trong ngực cái bọc nhỏ mềm mại như vậy, nàng thấu hiểu rất rõ. Mặc dù mẹ con chỉ chia lìa một lát, đều đủ để làm người nóng lòng, huống chi chính mình giết chết cốt nhục?
Đại hoàng tử chết tuy rằng cảm thấy bất ngờ lại đáng tiếc, nhưng Chu Anh cũng hiểu được thế giới này tàn khốc. Gia Nguyên đế máu lạnh như vậy, đế vương cường thế, thì sao có thể để cho con người khác bình yên lớn lên?
"Chủ tử, ngài hiện nay mới trong tháng, thật sự không nên ôm tiểu công chúa lâu, để cho nô tỳ ôm xuống cho bà vú cho bú đi." Lan Tương nhìn bộ dáng nàng ôm không buông tay, nhịn không được khuyên.
"Vừa nghĩ tới hai tháng sau con bé sẽ cả ngày ở bên cạnh Hiền phi nương nương, ta liền luyến tiếc buông xuống." Chu Anh nhịn không được lại cúi đầu hôn hôn cái trán bóng loáng thơm mùi sữa. Nhìn mắt hạnh đen nhánh, hai má béo phúng phính, thật sự là không uổng công nàng vất vả mang thai mười tháng, cuối cùng còn chín chết một sống liều cái mạng già này sinh ra bé.
Có lẽ là tâm nguyện một đời trước muốn có con vẫn chưa xong, trong lòng Chu Anh đối với đứa bé này mang khát khao vô hạn. Tuy rằng thời gian mang thai có nhiều bất tiện, nhiều lần thậm chí ngay cả mệnh đều góp vào, nàng thản nhiên oán giận vài câu, nhưng trước sau như một chờ mong đầy cõi lòng. Sanh ở nhà đế vương vốn là bất hạnh, nếu là không được chờ mong sinh ra, đó mới là ngược đãi lớn nhất đối với đứa bé.
May mắn phụ thân đứa bé cũng yêu thương nàng, Chu Anh cười cười, thật cẩn thận đem nàng đưa cho Lan Tương.
"Bách Hợp, em mới vừa rồi nói cung nhân trong hoàng tử sở đều trúng độc chết bất đắc kỳ tử, thậm chí thái y chẩn bệnh cho đại hoàng tử cũng không có may mắn thoát khỏi, người hạ độc đó là Hạnh Chi bên cạnh Hoàng Hậu sao?" Đợi Lan Tương ôm đứa nhỏ đi thiên điện, Chu Anh mới nhếch lông mày mở miệng.
"Chủ tử, nô tỳ cũng thấy chuyện có kỳ hoặc, nhưng hiện nay toàn quyền sự vụ hậu cung đều giao cho Trương quý phi nương nương, quý phi nương nương sai người đập chết Hạnh Chi tại trận, Hoàng Thượng cũng không nói một từ." Bách Hợp cũng nghi hoặc.
"Đã không nghĩ ra, bên kia cũng không còn sống, Hoàng Thượng không lên tiếng đó là đồng ý. Sinh tồn trong hậu cung này vốn gian nan, biết nhiều, ngược lại không lợi. Lúc ấy ở hoàng tử sở, trừ bỏ Hoàng Thượng còn có ai?"
"Nghe nói lúc ấy còn có Kỳ quý tần Trường Xuân cung, sau khi Hoàng Thượng đi Cảnh Nhân cung, Kỳ quý tần mới trở về trong cung chính mình." Bách Hợp nói, "Hơn nữa lúc trước là Kỳ quý tần khuyên Hoàng Thượng đi thăm đại hoàng tử một chút."
Chu Anh gật gật đầu, cũng không lên tiếng nữa, nhưng trong lòng biết được, Kỳ quý tần này đều không phải như mọi người nhìn thấy như vậy, là phe phái của Hoàng Hậu. Nếu nói là Hoàng Hậu cuối cùng lựa chọn thống khổ như vậy, là Khương gia, Gia Nguyên đế, Trương quý phi hợp lực bức tử, không liên quan tới Kỳ quý tần, nàng quả quyết sẽ không tin.
"Nương nương, lúc này chưa kịp vạch trần chuyện Hoàng Hậu giả mang thai, là sai lầm của nô tì, kính xin nương nương trách phạt." Trong Ninh Tú cung, Kỳ quý tần ngồi ngay ngắn ở phía dưới quý phi.
Trương quý phi liếc nàng ta một cái, cười nói: "Muội muội cũng đừng thất vọng, đây bất quá là kế sách để ngừa vạn nhất, không có chuyện này, Hoàng Hậu cũng là phải chết không thể nghi ngờ. Ngược lại, vì nghĩ đến có tiểu hoàng tử trong bụng, quyết định này của Hoàng Hậu lại phải thống khổ trăm ngàn lần. Huống hồ nếu là Hoàng Thượng biết được, ngược lại quý tần muội muội cùng bổn cung sẽ không tốt."
"Là ý kiến nô tì nông cạn, đa tạ nương nương chỉ điểm." Kỳ quý tần giật mình, "Mà thật là trùng hợp, Thư tần vừa vặn một ngày này sinh hạ tiểu công chúa, cũng không biết là hạnh hay là bất hạnh."
"Vì tiểu công chúa này đã được tấn vài phân vị, muội nói là hạnh hay là bất hạnh đây?" Trương quý phi cười, "Bất quá, theo như bổn cung thấy, Thục phi so với chúng ta còn cảm thấy nguy cơ hơn."
"Oanh Nhi, thay bổn cung đi Vĩnh Hòa cung, Thư tần được Hoàng Thượng coi trọng như thế, bổn cung còn chưa đi chúc mừng một tiếng đâu."
"Chủ tử, Oanh Nhi Ninh Tú cung cầu kiến." Lục La tiến vào bẩm báo.
"Kêu nàng đi chính điện đi, Bách Hợp thay quần áo cho ta." Chu Anh thở dài, hiện giờ không còn đặc quyền phụ nữ có thai, nên lễ nghi không thể nửa điểm sai lầm.
Sau khi mang thai, người phụ nữ nào cũng sẽ mập lên, Chu Anh cũng không ngoại lệ, mặc dù phá lệ chú ý, nhưng thắt lưng lớn thêm một vòng, nhiều xiêm y trước đây mặc không được nữa.
"Đừng cố sức Bách Hợp, đổi cái rộng hơn chút đi." Chu Anh cam chịu thở dài, "Xem ra ngày sau, Tiểu Bảo của ta muốn ta quan tâm nhiều hơn."
Bách Hợp cũng cười theo: "Nhưng nô tỳ nhìn chủ tử rất cao hứng vì phần quan tâm này đó."
Ai nói không phải chứ, Chu Anh nhìn về phía Tiểu Bảo, cũng xuyên qua đã hơn một năm rồi, nàng cuối cùng cũng có vướng bận thực tế.
"Nô tỳ tham kiến Thư tần." Oanh Nhi phúc thân thỉnh an.
"Đứng lên đi." Chu Anh ý bảo Bách Hợp đỡ nàng dậy, "Là quý phi nương nương có chuyện truyền đạt ta?"
"Hồi Thư tần chủ tử, nô tỳ phụng mệnh nương nương, vội tới chúc mừng Thư tần chủ tử." Oanh Nhi đưa hộp trên tay lên, "Đây là hạ lễ nương nương đưa tới."
Chu Anh ý bảo Bách Hợp nhận lấy: "Làm phiền nương nương trong lòng nhớ thương ta, ngươi thay ta chuyển đạt lòng biết ơn với chủ tử ngươi, ngày sau ta sẽ tự mình đi nói lời cảm tạ với nương nương. Bách Hợp, thay ta đưa tiễn Oanh Nhi đi."
Oanh Nhi đi rồi Chu Anh mới mở hộp lễ, bên trong là một trâm bạch ngọc khắc hoa, nàng tinh tế nhìn nhìn hoa văn trên cây trâm kia, là hoa thạch trúc đầu hạ tùy ý có thể thấy được.
Hoa thạch trúc
"Lan Tương, cây thạch trúc có nghĩa là gì?" Chu Anh đương nhiên sẽ không nghĩ Trương quý phi thật sự lấy lòng nàng. Hiện giờ Hoàng Hậu đã chết, trong hậu cung Trương quý phi là lớn nhất, là người có khả năng được đề cử làm Hoàng Hậu kế tiếp nhất, tất cả mọi người trong hậu cung sắp hàng nịnh bợ nàng ta, như vậy, Trương quý phi sao lại vội lấy lòng nàng?
"Chủ tử, cây thạch trúc ngụ ý dũng cảm, kiên cường cùng thuần khiết, còn có một tầng ngụ ý khác..." Lan Tương nuốt một ngụm nước bọt, có chút khó xử mở miệng, "Làm vai trò hỗ trợ, vật trang trí."
Chu Anh gật gật đầu, trên mặt không giận ngược lại cười: "Nhìn cũng rất đáng yêu, ngày mai liền cài cây trâm này đi thỉnh an thái hậu nương nương, lão nhân gia bà nhìn chắc chắn cao hứng."
Lúc trước khi Hoàng Hậu tại vị, thái hậu có thể khiêm tốn liền khiêm tốn, mà hiện nay phi tần các cung lại phải ngày ngày đi tới nói chuyện, cũng không phải là muốn thu lòng người cho Trương quý phi sao? Đã như vậy, làm cho lão nhân gia bà bớt bận tâm mới được.
"Nương nương, Hoàng Thượng hôm nay lật bài tử là Dực Khôn cung, nương nương chuẩn bị tiếp giá đi." Thôi Vĩnh Minh phúc thân mình truyền lời. Sau khi Hoàng Hậu cùng đại hoàng tử qua đời, tâm tình Hoàng Thượng vẫn không được tốt, hơn một tháng qua cũng không ngủ lại hậu cung, chỉ cùng vài vị dùng bữa. Hôm nay là lần đầu tiên từ sau ngày đó, lại lật bài tử của Thục phi, có thể thấy được Thục phi này đang được Hoàng Thượng coi trọng. Nghĩ như vậy, thân mình Thôi Vĩnh Minh thấp hơn chút.
"Thôi công công mau miễn lễ." Thục phi ý bảo Hoa Hảo nâng hắn dậy, "Thôi công công bận rộn như vậy, còn phải đi thật xa đến truyền chỉ, thật sự là khổ cực."
Thục phi biết phân lượng của Thôi công công, vừa khách khí hàn huyên, vừa ban thưởng lớn: "Thôi công công hầu hạ ở bên người hoàng thượng rất nhiều năm, là lão nhân bên người hoàng thượng, cũng là người tri kỷ bên người hoàng thượng. Những thứ này bổn cung đại diện Hoàng Thượng ban cho, công công đừng khách khí với bổn cung."
Thôi Vĩnh Minh hầu hạ Hoàng Thượng, đồng thời cũng hầu hạ các phi tần hậu cung, làm sao không biết trong những câu này của các nàng còn có rất nhiều thâm ý: "Nô tài đa tạ Thục phi nương nương ban cho, có thể hầu hạ hoàng thượng là vinh hạnh của nô tài. Hiện giờ nương nương là người đầu tiên Hoàng Thượng lật bài tử, đó là trong lòng có nương nương."
Thu ưu đãi, cũng thổ lộ vài thứ, Thôi Vĩnh Minh cũng nửa thật nửa hàm hồ trả lời Thục phi. Về phần tâm tư thực sự của Hoàng Thượng, lại há để cho hắn có thể tùy ý phỏng đoán?
Thục phi cười thập phần tao nhã: "Hoa Hảo, thay bổn cung đưa Thôi công công đi ra ngoài đi, ban đêm đường tối, chuẩn bị đèn lồng cho công công."
Thôi Vĩnh Minh lại nói tạ ơn mới rời đi, hắn là ngự tiền tổng quản thái giám, làm sao ngay cả đèn lồng cũng không có, Thục phi làm thái quá như vậy bất quá là lấy lòng mà thôi.
Hiện giờ ngôi vị trung cung đang treo, Thục phi và Trương quý phi đều là nhất phẩm sao không tích cực tranh thủ? Nhưng Hiền phi luôn luôn không để ý tới phân tranh này đó, an phận thủ thường, cũng không biết lần này có thể bảo trì bình thản như cũ?
"Nô tỳ chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương một lần nữa đã lấy được sủng ái của hoàng thượng." Hoa Hảo đi trở về chuyện thứ nhất đó là vui sướng chúc mừng chủ tử.
Thục phi vui mừng khôn xiết: "Hoa Hảo, bổn cung nhớ rõ trong váy áo phủ nội vụ mới làm cho bản cung có một bộ màu lam sẫm (bản cv là màu azurit: màu Cu2+ á, nàng nào từng làm thí nghiệm chắc biết màu đó) phía dưới thêu Ngu mỹ nhân (cây Poppy-chương 26) phải không? Lấy ra đi, trang dung cũng phải xứng mới được."
Tuy Thôi công công mới vừa rồi nói những lời làm nàng ta vui mừng một lát, bất quá nàng ta cũng sẽ không đơn thuần nghĩ rằng Hoàng Thượng thật sự hướng về nàng ta. Trương quý phi có thái hậu cùng sinh hạ hai vị công chúa làm hậu trường, thế lực của nàng ta thật sự quá mức đơn bạc, hiện giờ duy nhất có thể nắm giữ, đó là sủng ái của hoàng thượng.
"Nương nương, nô tỳ mới vừa rồi nhìn thấy Thôi công công đi phương hướng Dực Khôn cung, có lẽ tối nay Hoàng Thượng lật bài tử của Thục phi nương nương." Yến Nhi thấp giọng bẩm báo.
Trương quý phi lại không có nửa điểm kinh ngạc, vẫn chăm chú nhìn móng tay mới làm: "Bất quá là lật bài tử mà thôi, có gì ngạc nhiên? Huống hồ Hoàng Thượng hơn nửa năm không đi qua chỗ Thục phi muội muội, đó là đi an ủi muội muội, đúng là tầm thường. Màu móng tay này đã phai nhạt rồi, nhuộm lại đi, bổn cung không thích màu sắc quá mức nhạt nhẽo."
"Vâng, nương nương." Oanh Nhi tiếp tục ngồi cạnh nhuộm cho nàng ta.
"Hôm nay đi Vĩnh Hòa cung, Thư tần phản ứng như thế nào? Nhìn thấy bổn cung tặng lễ có cao hứng?" Trương quý phi không chút để ý hỏi.
"Thư tần chủ tử tất nhiên là phi thường cao hứng." Oanh Nhi cũng không có nhìn thấy phản ứng của Thư tần khi nhìn thấy hạ lễ kia, đành phải kiên trì đáp, "Có thể được nương nương ban cho, sao mất hứng?"
"Đây là không nhìn ra ý của bổn cung hay là giả ngu thật đây?" Khóe miệng Trương quý phi trào phúng gợi lên, vô luận là nguyên do gì, Thư tần này là không thể coi thường. Mặc dù không thể kéo vào trận doanh của mình, nhưng cũng không thể để nàng ta đứng về phía Thục phi mới được.
"Đem nhị công chúa ôm đến đây đi, bé con kia chưa bao giờ thấy qua tiểu công chúa, nên đến thăm muội muội nàng một lát." Có lẽ phỏng chừng ngự giá đã đi tới Dực Khôn cung trước rồi, Trương quý phi mới đứng lên nói, "Ban đêm gió lạnh, mặc thêm áo choàng cho nhị công chúa, lấy thêm mấy đèn lồng đi."
← Ch. 049 | Ch. 051 → |