Lòng vả cũng như lòng sung! Tức nước là phải vỡ bờ
← Ch.05 | Ch.07 → |
Vì món canh gà chiên trứng, Xán Xán tính sẽ công khai tuyên chiến với Cao Vũ. Có điều, Xán Xán ngốc nghếch quên béng câu của người xưa Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cho nên khi cô đang hớn hở ngồi chơi game trên máy tính thì Bịch!, tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Quay ra cửa, Triệu Noãn Noãn rốt cuộc...
Tô Xán Xán trong cơn thịnh lộ quyết định cúng đầu tuyên chiến tao còn mày chết, nhưng khi nhìn thấy hai sợi dây thép trên tay Triệu Noãn Noãn thì ngẩn cả người.
Không sai! Nhìn cái bộ mặt tối sầm không thể tối hơn của Triệu Noãn Noãn, cô ý thức được mình vẫn chưa thoát khỏi móng vuốt yêu ma của Cao Vũ.
Triệu Noãn Noãn vứt hia sợ dây thép trước mặt cô:
-Tự em nói đi! Đây là cái gì?
-Dây thép
-Dây thép ở đâu?
-Quên... quên mất rồi... - Vốn cũng muốn đánh trống lảng, nhưng thấy ánh mắt tối sầm của Triệu Noãn Noãn, cô đành xuống nước
- Anh đừng giận mà... không phải lây từ đổ lót ra đâu...
- Em còn còn nói được thế à? - Triệu Noãn Noãn cuối cùng không nén được - Một người con gái nhà lành như em làm một việc như vậy mà không đỏ mặt, lại còn trơ tráo nói là không phải nói từ đồ lót là sao?
- Quan trọng là sao cô có thể không có trách nhiệm đem vứt cái của nợ đó khỏi xe anh mà lại để đây suốt hai tuần lễ! Triệu Noãn Noãn thật sự rất giận.
-Việc này có gì đâu... Vả lại chẳng ai nhìn thây...
-Anh không phải hay sao?
Xán Xán ấp úng:
-Anh thì không coi là người...
-Cái gì?
-Không phải, không phải, ý em nói là anh không tính là người đàn ông ... cũng không phải! Anh là người đàn ông rất đặc biệt, cũng không đúng... - Nhìn vẻ mặt Triệu Noãn Noãn ngày càng khó coi, Xán Xán vỗ bàn đánh thịch. - Vả lại hai chúng mình đều thích đàn ông, nói đúng là như thế.
-Em! - Đêh lượt Triệu Noãn Noãn nghẹn họng.
Đột nhiên, chuông cửa reo, cắt đứt sự căng thẳng giữa hai người.
-Em đi mở cửa đây! - Lần này, Xán Xán rất tích cực chủ động. Cô ngoáy mông đi ra mở cửa, nhưng khi nhìn thấy người ngoài cửa nụ cười tắt ngóm.
-Em họ, nhìn thấy anh không cần vui đến vậy chứ?
Mặt méo xệch, Xán Xán khinh bỉ lườm kẻ từ thù, nhưng bỗng nhiên liếc nhìn thây một đống hành lý chất ngất sau lưng Cao Vũ, một linh cảm không lành lướt qua tìm, cô nhảy dựng lên như bị liện giật.
-Anh, anh, anh muôn gì vậy?
-Đến ở cùng em họ đây!
-Cái gì? - Xán Xán kinh hãi.
Cao Vũ ngược lại, chẳng khách khí, tiến thẳng vào nhà, quay đầu nở nụ cười mê hổn với Xán Xán:
-Em họ, phiền em mang giúp hành lý vào đây.
Nói rồi thư thái đi vào trong nhà.
-Noãn Noãn, anh ở phòng nào đây?
Triệu Noãn Noãn chi vào phòng khách còn lại, vẻ mặt phức tạp.
-Em họ, mang hành lý vào phòng anh đi. - Nói xong, Cao Vũ đi luôn vào phòng, thong dong ngồi xuống giường, bộ dạng rất nghiễm nhiên.
Đương nhiên khi một chuỗi hành vi đó kết thúc, Tô Xán Xán mới thoát khòi trạng thái hóa đá.
-Chuyện này là thế nào? - Cô kinh ngạc nhìn chòng chọc Triệu Noãn Noãn, cớ sao cái con yêu tinh hại người, tự cao tự đại lại đến đây ở?
-Nhà anh Vũ đã đến hạn trả, chưa có nơi ở, cho nênệ.. - Triệu Noãn Noãn có lẽ cũng cảm thây không hỏi qua ý kiến Xán Xán thì có chút không phải.
-Vì vậy anh cho anh ta vào nhà?
-Nào! Đừng to tiếng như thêl - Triệu Noãn Noãn trợn mắt lườm cô.
Cô đành hạ giọng:
-Dù anh ta không có chỗ ở, anh cũng không thể cho anh ta vào nhà chứ? Chúng ta ở đây đâu có phải cơ quan từ thiện...
-Từ thiện cái gì, người ta không có chỗ ở, không thể để anh ấy lang thang ngoài đường được!
-Sao phải lang thang ngoài đường? Thành phố bao nhiêu khách sạn, chẳng lẽ mở cửa để không à? Cớ sao anh ta nhất định lại phỉa ở chỗ chúng ta?
Xán Xán CHuyện không phải như em nghĩ...
-Không phải như em nghĩ thì là như thế nào? - Cô trông sắc thái phức tạp của Triệu Noãn Noãn, bỗng nhiên linh cảm, kêu to - À!
-Em làm gì vậv? - Triệu Noãn Noãn bịt chặt mồm cô.
-Noãn Noãn, anh, chẳng phải anh là... - Xán Xán mở to đôi mắt kinh hãi. Khoảnh khắc ấy, cô đột ngột hiếu ra, chắc chắn là như vậy rồi! Cái con yêu tinh trong phòng kia nhất định là ỷ vào săc đẹp bản thân mà mê hoặc Triệu Noãn Noãn chất phác, sau đó ngạo nghễ bước vào nhà, dọn đến ở để mà ăn trắng mặc trơn... Nói trắng ra, Triệu Noãn Noãn sắp phải nuôi báo cô nó rổi!
Ý thức được mức độ nghiêm trọng, Xán Xán lập tức níu tay áo anh:
-Noãn Noãn anh ơi, anh không thể thế được đâu! Tuy là số lượng người GAY có không nhiều, nhưng anh cũng không thể vì thế mà... mà... - Hai từ nuôi bao thực sự cô không thế nói ra lời.
Tuy không biết Xán Xán định nói gì, nhưng ngay lập tức Noãn Noãn ý thức được cách nghĩ trong đầu cô hiện thời nhất định là khoa trương gâp bội so với thực tế:
Xán Xán, anh dám cá rằng việc này hoàn toàn không giống như em nghĩ đâu.
-Giải thích tức là che giấu rồi! Tô Xán Xán càng khẳng định Cao Vũ chính là một trai bao.
-Hai người đang bàn chuyện gì vậy? - Cao Vũ cũng đã ở trong phòng, không biết đứng sau lưng họ từ bao giờ.
-Không có gì, không có gì, bọn tôi đang bàn xem bữa trưa ăn ui. - Triệu Noãn Noãn ra dấu ngầm với Xán Xán.
-Gì cơ? Rõ ràng là... - Rõ ràng là đang bàn về việc trai bao thì có! Tiếc là mới nói được có một nửa thì đã bị Triệu Noãn Noãn trừng mắt cắt ngang, cô đành ngậm miệng không nói nữa, ai bảo chính cô cũng đang là phận ăn gửi nằm nhờ chứ?
-Rõ ràng là cái gì?
-Rõ ràng là đang bàn xem anh thích ăn gì, sợ anh ăn không quen. - Cái giọng móc máy của Xán Xán lại nổi lên.
-Em họ đừng khách khí, anh ăn gì cũng được, rất dễ.
-Dễ cái mông ý! Cứ giương mắt lên mà phán!
-Em họ còn chưa mang hành lý của anh vào à?
-Được! Tôi mang! Tôi đi mang đây!
-Cám ơn em họ! Anh chưa gặp ai nhiệt tình như em họ đây.
Tô Xán Xán cười như mếu.
Cứ như vậy, Cao Vũ chính thức bước vào nhà Triệu Noãn Noãn, ba người bắt đầu cuộc sống chung dưới một mái nhà...
Đọc tiếp Chúng mình lấy nhau đi - chương 7
Đọc truyện online trên điện thoại - Để những câu chuyện, tâm sự, phản hồi cũng như những thắc mắc của bạn đến với các độc giả của 360 các bạn vui lòng gửi về email @
← Ch. 05 | Ch. 07 → |