← Ch.25 | Ch.27 → |
Một tay Hứa Đình Xuyên giữ chặt eo Mạt Mạt, tay kia trượt đến khe ɱ_ô𝐧_ℊ cô, tiểu huyệt bây giờ vẫn ngập ngụa nước, hai mảnh thịt ư·ớ·t á·𝖙. Tuy rằng 𝐝â_Ⓜ️ thuỷ tuôn ra không ngừng, nhưng Mạt Mạt thật sự không muốn làm chuyện kia.
Cô cũng không biết tại sao mình lại có phản ứng kỳ quái này, chỉ cần nhìn thấy Hứa Đình Xuyên, cô liền không ướt không được, huống chi được anh ôm vào trong 𝖓·𝐠ự·𝖈, cô có thể không ↪️ⓗ·ả·y пư·ớ·ⓒ sao?
"Tiểu 𝖉-â-〽️ đã-n-🌀, đã ướt như vậy sao? Tuổi nhỏ lấy đâu ra nhiều nước như vậy?"
Hứa Đình Xuyên c·ọ xá·† quy đ*u to lớn của mình ở cửa huyệt ướt đẫm, sau đó đ.â.𝐦 mạnh vào trong huyệt động.
"A... thật lớn... căng quá..."
Quy đ*u Hứa Đình Xuyên khá lớn, mặc dù đã là lần thứ 5 🌜·ắ·Ⓜ️ νà·𝑜, nhưng Mạt Mạt vẫn thấy căng cứng, tay chân muốn bò về phía trước, thoát khỏi quy đ*u của anh.
Lại bị Hứa Đình Xuyên giữ chặt ⓔ_𝑜 ⓣ_𝒽ⓞ_𝐧, kéo trở về, không biết là do eo cô quá nhỏ, hay tay anh quá to, mà hai tay có thể ôm trọn lấy eo cô, giữ chặt chẽ, làm cô không có cơ hội chạy trốn.
Nhưng hai ⓜ*ô*𝐧*🌀 nhỏ của cô nhóc này kẹp thật chặt, nếu anh không rút tay ra để mở khe 𝐦ôп·𝖌, dương v*t lớn sẽ không thể chen vào.
Hứa Đình Xuyên chỉ có thể quỳ đứng, dùng hai đùi của mình của mình 𝖐ẹ.𝖕 ↪️.h.ặ.✝️ lấy hai đùi đang quỳ gối của Mạt Mạt, không cho cô thoát ra, lúc này tay mới rảnh rỗi vươn tới xoa nắn cặp 〽️ô-𝐧-ⓖ nhỏ.
Tách hai 𝐦ô·ⓝ·ⓖ của cô ra, Hứa Đình Xuyên mới có thể đưa đẩy mạnh hơn, quy đ*u làm tầng tầng nếp uốn trong nhuyễn huyệt căng ra, cắm càng sâu hơn. Bên trong hoa huy*t càng lúc càng ướt, mỗi một tấc vuông đều như có một 〽️_𝒶 🦵_ự_ⓒ vô hình, chỉ cần anh đ-ú-т vào là sẽ ướt đẫm.
Tư thế này giúp cô kẹp anh thật chặt, Hứa Đình Xuyên nhấp nửa ngày vẫn còn một đoạn thân gậy ở bên ngoài, anh phải ấn eo Mạt Mạt xuống một chút, lại nhấc Ⓜ️ôп·ℊ cô lên một chút, sau đó dùng sức nhấn một cái, mới có thể ⓒ.ắ.𝖒 ✌️.à.0 toàn bộ.
Xem ra tuổi nhỏ không phải cũng có chỗ tốt, ít nhất ✝️♓â-п ⓣ𝖍-ể còn Ⓜ️ề.ⓜ ⓜạ.❗, muốn tư thế nào cũng đều có dễ dàng, chơi cũng thật 𝖘●ư●ớ●ռ●ⓖ.
Sau khi ổn định tư thế này, Hứa Đình Xuyên lại đỡ vòng eo của Mạt Mạt, bắt đầu ra ra vào vào. Tư thế này giúp Hứa Đình Xuyên chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy cảnh côn th*t to lớn của mình đ·â·𝖒 ✔️à·o hoa huy*t của cô nhóc. Thị giác xúc giác đồng thời được 🎋í●🌜●♓ ✝️𝒽●í🌜●𝐡, làm anh vô cùng sảng khoái.
Mạt Mạt nắm chặt lấy ga giường trước mặt, bị anh mạnh mẽ kéo ra sau rồi lại đẩy về trước, cho dù tấm đệm cho mềm thế nào, khuôn mặt nhỏ của cô cũng bị cọ qua cọ lại, nóng rát.
Cô bị chơi đùa một lúc chịu không được, lúc thì khóc sướt mướt lúc thì thoải mái rên hừ hừ như mèo con, cái miệng nhỏ luôn hé ra, lúc bị 𝐜.ắ.ɱ ⓥ.à.𝖔 mạnh bạo, nước miếng không kịp nuốt theo khoé miệng chảy ra, lưu trên ga giường một mảnh không nhỏ.
Hứa Đình Xuyên nhìn thấy, còn trêu chọc cô nói: "Thì ra hai cái miệng trên dưới của Mạt Mạt đều có thể ⓒ●♓ả●𝖞 nướ●ⓒ nha, nhưng cái miệng nhỏ phía dưới này vẫn chảy nhiều hơn."
Cô tất nhiên biết phía dưới đã tuôn ra rất nhiều, âm thanh phùn phụt vang lên lấn át cả tiếng cô rê·п 𝓇·ỉ. Hai đùi của cô đã ướt dầm dề, chảy xuống ga giường, trên dưới chân đều là nước của cô.
Cô hiện tại đã hiểu tại sao nói phụ nữ làm bằng nước, không phải chỉ nói tới nữ nhân hay khóc nha. Trước khi gặp Hứa Đình Xuyên, cô cũng không biết mình có thể có nhiều nước như vậy.
Làm hơn nửa tiếng, hai chân đã mềm nhũn, Tô Mạt Mạt vất vả lắm mới thích ứng được với tư thế này, tiểu nộn bức càng cắm càng mềm, càng khuấy đảo càng nhiều nước, toàn thân 𝐬●ư●ớռ●𝐠 tê dại.
Nghe tiếng cô nhóc ê ê a a, Hứa Đình Xuyên lại có cảm giác thành tựu, cúi đầu nhìn xuống cúc huyệt ở kẽ ɱ*ô*ռ*🌀, cũng cùng thu phóng với tiểu huyệt của cô, anh lại không an phận dùng ngón cái quệt một ít 𝒹â.ⓜ thuỷ trên hai cánh bướm, rồi tách kẽ 𝖒ô●n●🌀, ấn ngón đầy nước lên cúc huyệt.
Hậu huyệt chưa có ai chạm qua đột nhiên bị xâm phạm, Tô Mạt Mạt thất kinh, cả người căng chặt, cúc huyệt cũng theo đó co chặt lên.
"A... chú, không cần... nơi đó không thể chạm vào... cầu xin chú... ưm"
Tô Mạt Mạt giãy giụa muốn đứng dậy, lại bị Hứa Đình Xuyên ấn eo xuống, ngón cái tiếp tục không nặng không nhẹ xoa nắn cúc huyệt cô.
"Mạt Mạt ngoan... chú xoa cho em, không cắ_ɱ 𝐯_à_𝐨." Hứa Đình Xuyên nói át tiếng la của Mạt Mạt.
"Chú... em không phải... ưm... đứa trẻ ba tuổi... chú đừng chạm vào nơi đó... a..."
"Làm sao bây giờ? Chú chẳng những muốn dùng ngón tay chạm vào, côn th*t to cũng muốn 𝖈ắ-𝖒 ⓥà-⭕, tiểu nộn bức của Mạt Mạt quá non nớt, chú sợ nếu chỉ cắm ở đó, nó sẽ hỏng mất." Giọng nói anh ôn hòa, nhưng lời nói ra lại làm Mạt Mạt khiếp sợ.
Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày bị người khác khai mở hậu huyệt. Cô mới 18 tuổi, hôm qua mới phá thân, chỉ bị anh chơi huyệt trước đã chịu không nổi, cúc hoa so với âm đ*o còn chặt hơn nhiều, nếu côn th*t của chú đi vào chắc chắn sẽ rất đau.
Hứa Đình Xuyên vẫn như cũ, động tác dưới háng lẫn động tác tay không ngừng nghỉ, một bên ra sức va chạm vào nhuyễn huyệt không một khe hở, còn lôi theo cả phần thịt non hồng hào bên trong ra ngoài, một bên dùng ngón tay moi lộng cúc huyệt của cô.
Hai huyệt đều bị đùa giỡn, tinh thần lẫn тh-â-𝐧 т𝖍-ể của Mạt Mạt đều không chịu được, nhất thời uỷ khuất khóc lên.
"Sao vậy? Sao tự nhiên lại khóc." Hứa Đình Xuyên nghe thấy tiếng khóc của cô nhóc, liền khẩn trương thả chậm tốc độ dò hỏi.
"Huhu... chú quá xấu rồi... ưm... ưm... biết em sợ hãi... còn muốn phá huyệt sau của em... huhu"
Tiếng khóc, tiếng ⓣ♓*ở ♓*ổ*n ♓*ể*𝐧 và nghẹn ngào của cô gái nhỏ đan xen vào nhau, Hứa Đình Xuyên vừa thấy đáng yêu vừa đau lòng, nhanh chóng buông tha cho cúc huyệt, đỡ cô quỳ đứng dựa vào lồng ⓝ.ℊự.ⓒ mình, nhưng côn th*t to vẫn như cũ không ⓡ·ú·✝️ г·𝖆.
Cô rốt cuộc vẫn còn nhỏ, tuy rằng trong lòng Hứa Đình Xuyên nghĩ vẫn phải làm cúc huyệt cho bằng được, nhưng cứ từ từ, nếu tới một lúc sẽ làm cô sợ hãi.
Hai tay Hứa Đình Xuyên ôm lấy thân hình nhỏ gắt gao trong lòng, cúi đầu ngậm lấy thuỳ tai cô 𝖑𝐢ế-〽️ ⓜú*†, thấp giọng an ủi: "Được được... không chơi nữa... Mạt Mạt không sợ"
"Huhu... chú... chú phải thề không chạm vào chỗ đó nữa!" Mạt Mạt vẫn như cũ khóc không ngừng nghỉ.
Bệnh đa nghi của cô nhóc này rất nặng, Hứa Đình Xuyên đành phải phối hợp thề thốt: "Hứa Đình Xuyên anh thề, nếu chạm vào hậu huyệt của Mạt Mạt, sẽ thật sự bị liệt dương."
Một ngày nào đó trong tương lai, cúc hoa của Mạt Mạt bị Hứa Đình Xuyên chơi mạnh bạo, khóc đến hoa lê đái vũ, mới hiểu được, lời nói đàn ông không thể tin được, anh không những không bị liệt dương, mà là càng làm càng hăng hái.
← Ch. 25 | Ch. 27 → |