Vay nóng Tinvay

Truyện:Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp - Chương 187

Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp
Trọn bộ 197 chương
Chương 187
0.00
(0 votes)


Chương (1-197)

Siêu sale Shopee


Cái gì? Hạ độc mưu hại Hoàng Thượng? Mộ Dung Thư sắc mặt nháy mắt trầm xuống. Đây không phải là tội danh nhỏ! Nhất định là có người vu oan.

"Liền ngay cả Thái tử cũng bị liên lụy, hiện giờ Thái tử cũng bị giam cầm. Trước mắt tình huống của vương gia cùng Trấn Nam hầu chúng ta không có cách nào biết được. Bên ngoài Vương phủ đều là quan binh, muốn tìm hiểu một ít tin tức cũng không được." Lan Ngọc có chút kích động nói với Mộ Dung Thư. Các nàng còn chưa từng gặp qua tình hình như thế, đặc biệt là Vương gia cùng Trấn Nam hầu đều bị liên lụy vào.

"Đúng vậy, không cần suy nghĩ nhất định là có người hãm hại Vương gia cùng Trấn Nam hầu. Hai người họ làm sao có thể sẽ hạ độc mưu hại Hoàng Thượng?" Thường Thu lo lắng vạn phần nói, trước mắt đều không có chủ ý gì. Dù sao đây chính là sự tình liên quan đến tính mạng của Vương gia! Cho dù là Vương gia muốn hạ độc mưu hại Hoàng Thượng, cũng tuyệt đối không để người khác phát hiện ra! Nhưng động tĩnh hôm nay náo đến lớn như thế!

Mộ Dung Thư hai hàng lông mày cau chặt, trong lòng bốn bề đều là sóng dậy. Hôm nay Vũ Văn Mặc cùng Tạ Nguyên vào cung, sau đó ở trong cung dùng bữa. Sự kiện hạ độc này sợ là đã khiến chân tay bọn họ luống cuống. Trong đó âm mưu liên tục, sự tình là như thế nào, nàng không cách nào biết được. Mặc dù trong lòng kinh hoảng, nhưng Mộ Dung Thư tin tưởng, Vũ Văn Mặc cùng Tạ Nguyên hai người tuyệt đối sẽ không tùy ý để người khác hãm hại mình như vậy.

"Còn có, ngày hôm nay Nhị hoàng tử bởi tự ý xông vào hoàng cung mà bị trảm lập quyết. Hoa phi cũng không biết là bởi duyên cớ nào mà bị định tội. Hiện giờ Hoa phi bị giam trong đại lao, chờ sau khi sinh xong, liền xử trảm!" Hồng Lăng còn nói thêm. Nàng lo lắng nhìn Mộ Dung Thư, hiện giờ vương gia bị giam vào đại lao, đại tướng quân lại bị phái đi biên quan giao chiến với Nam Cương. Mà vài lão gia trong Vương phủ thì không thể dựa vào được, Vương phủ nguy hiểm vây quanh trùng trùng, vương phi trước mắt nên làm cái gì bây giờ?

Mộ Dung Thư sóng mắt chớp động, liếc nhìn Hồng Lăng. Trong lòng chậm rãi ngồi tính toán. Vũ Văn Mặc cùng Tạ Nguyên hai người tiến cung sợ cũng là bởi vì chuyện Hoa phi cùng Nhị hoàng tử. Nhị hoàng tử cùng Hoa phi hai người đồng thời bị hoạch tội, nhất định là bởi vì gian tình bị bắt tại trận đi, nhưng vì sao lại liên lụy đến Vũ Văn Mặc cùng Tạ Nguyên? Mộ Dung Thư suy nghĩ nửa ngày, nghĩ mãi mà vẫn không hiểu.

"Việc này Hoàng Thượng đã giao cho Tam hoàng tử giải quyết." Thường Thu lại nói.

Nghe vậy, trước mắt Mộ Dung Thư đang hiện ra một mảnh sương mù, lại bởi những lời này mà dần dần sáng tỏ, Tam hoàng tử? Liên tưởng đến biểu hiện hôm nay của Vũ Văn Tập, lại liên tưởng đến quan hệ của Vũ Văn Tập cùng Hoa phi, Vũ Văn Minh, dã tâm của Tam hoàng tử đang càng ngày càng lớn. Chẳng lẽ, chuyện này cùng Tam hoàng tử có liên hệ?

Nàng quay đầu nhìn về phía ngoài Vương phủ, quan binh đang bao vây Vương phủ, nàng nếu muốn biết nhiều tin tức hơn cũng không có khả năng. Mà nàng cũng đừng nghĩ đến việc rời phủ tiến cung để nhìn xem tình huống. Vũ Văn Tập đang xử lý việc này, hắn một khi đã có chứng cớ, liền tuyệt đối sẽ cắn vào tử huyệt, nơi nào sẽ cho nàng một chút cơ hội đây! Nghĩ đến đây, Mộ Dung Thư lại phát hiện ra mình không có biện pháp!

Không được, nàng phải bình tĩnh, không thể hấp tấp, nhất định sẽ có biện pháp!

"Không được tự loạn trận cước, đêm nay sợ là trong vương phủ ai cũng đừng mong ngủ, đều cẩn thận trông chừng từng chút một." Mộ Dung Thư nhìn về phía ba người Hồng Lăng, trầm giọng phân phó nói.

"Vâng, tụi nô tỳ đã biết." Hồng Lăng lập tức đáp.

Có rất nhiều chuyện phát sinh là không cách nào đoán trước được. Hiển nhiên, với tình hình trước mắt, không chỉ có làm cho Mộ Dung Thư cảm thấy ngoài ý muốn, càng cảm thấy cả người phủ đầy bất ngờ.

Chỉ một chút sau, bọn người Vũ Văn Hâm đến Mai viên!

"Vương phi, Tam lão gia, Tứ lão gia, Ngũ lão gia cùng các vị phu nhân đều đã đến đây." Mộ Dung Thư vừa muốn trở về phòng uống chén trà để tỉnh táo một chút, phía sau liền truyền đến thanh âm của Hồng Lăng.

Nàng quay đầu nhìn lại, quả thực thấy đám người Vũ Văn Hâm vội vàng chạy tới.

Thấy mấy người đều có chút nhốn nháo tóc tai lộn xộn chắc là đã ngủ lại bị người đánh thức. Căn bản chưa kịp trang điểm liền đến đây. Ánh mắt của nàng đảo qua một lượt, lại phát hiện, chỉ có Vũ Văn Hâm bộ pháp trấn định thong dong, hơn nữa, trên đầu hắn cũng không lộn xộn, hẳn là vẫn chưa đi ngủ. Chu thị, Khương thị, Lâm thị, ba người đều là lộ vẻ mặt kinh hoảng. Vũ Văn Kháng, Vũ Văn Nghị hai người nhìn giống như không hiểu cái gì, chẳng qua là theo bọn họ vội vàng đi đến mà thôi, nhưng cũng là có kích động.

Mấy người này xem ra cũng không định cho nàng cơ hội thở một ngụm. Nàng bây giờ nhìn thì bình tĩnh thong dong, nhưng nàng lúc này có lẽ so với bất luận kẻ nào đều sợ hãi hơn, hoặc là chân tay luống cuống!

"Vương phi, đã có chuyện gì xảy ra! Quan binh đem Nam Dương Vương phủ chúng ta bao vây! Không cho bất luận ai ra vào." Khương thị vừa thấy Mộ Dung Thư, liền sốt ruột mở miệng hỏi. Sauk hi bọn họ bị hạ nhân đánh thức, còn chưa kịp sai người ra ngoài hỏi một chút xem có chuyện gì xảy ra, liền lập tức tới gặp Mộ Dung Thư.

"Đúng vậy a, vương phi. Em dâu nghe bọn hạ nhân nói, là Vương gia cùng Trấn Nam hầu hạ độc mưu hại Hoàng Thượng, cho nên Hoàng Thượng mới có thể hạ thánh chỉ quan binh bao vây Vương phủ chúng ta. Đến cùng là chuyện này đúng hay không?" Chu thị cũng tiến lên hỏi. Bọn họ đến Vương phủ là muốn kiếm được chỗ tốt, nhưng nay ưu việt không kiếm được, lại mất cả tánh mạng!

Lâm thị không có lên tiếng, nhưng cũng là có vài phần sợ hãi nhìn Mộ Dung Thư, chờ Mộ Dung Thư hồi phục tinh thần.

Lúc này Vũ Văn Kháng tiến tới hỏi: "Vương phi có biết hiện thời Vương gia cùng Trấn Nam Hầu có bình an hay không?"

Vũ Văn Nghị cũng khẩn cấp hỏi: "Sự tình đến tột cùng là như thế nào? Vương gia cùng Trấn Nam Hầu làm sao có thể hạ độc mưu hại Hoàng Thượng?"

Chuyện này vốn là quỷ dị, đối với Vũ Văn Kháng cùng Vũ Văn Nghị mà nói, Vũ Văn Mặc là người cực kỳ lợi hại. Hắn tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì mà không nắm chắc, bọn họ cũng từng cho rằng có thể xúc phạm Vũ Văn Mặc, lại phát hiện ra rằng bọn họ bất quá chỉ là tiểu nhân vật đướng bên đường mà thôi, bọn họ căn bản cũng không phải là đối thủ của Vũ Văn Mặc. Cho nên khi biết được Vũ Văn Mặc gặp chuyện không may, bọn họ vẫn còn có chút không tin, cho dù là hiện thời bên ngoài đã bị quan binh vây bọn họ vẫn không tin.

Mấy người này chỉ trừ Vũ Văn Hâm bình tĩnh còn lại đều kích động không thôi.

Vũ Văn Hâm lạnh nhạt thong dong làm cho Mộ Dung Thư cảm thấy có chút ngoài ý muốn, ở thời điểm tất cả mọi người đều thất kinh, Vũ Văn Hâm có thể bảo trì trấn định, cũng đủ để cho Mộ Dung Thư kính trọng vài phần.

Bất quá Mộ Dung Thư không có bao nhiêu thời gian suy nghĩ Vũ Văn Hâm tại sao lại trấn định như vậy, nàng cần đối mặt là những chất vấn, liền nhìn về phía bọn họ, thanh âm bình tĩnh nói: "Cụ thể có chuyện gì xảy ra bản phi cũng không rõ ràng lắm, tin tức bản phi biết so với các ngươi cũng không hơn bao nhiêu. Bất quá hãy yên tâm, hiện giờ quan binh chỉ là bao vây Vương phủ mà thôi, đợi sau khi sự tình điều tra rõ, nếu các ngươi muốn xuất phủ, liền có thể xuất phủ. Hiện tại thời điểm cũng không còn sớm, đều về nghỉ ngơi đi."

"Trong loại tình huống này làm sao có thể nghỉ ngơi chứ?" Chu thị sắc mặt tái nhợt, nghe Mộ Dung Thư nói xong, lập tức mở miệng phản bác. Nàng cũng không phải không để tâm, dưới tình huống như vậy còn có thể trở về ngủ. Trước mắt là sự tình liên quan đến tính mạng! Nếu như Vũ Văn Mặc thật sự hạ độc mưu hại Hoàng Thượng, như vậy rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến bọn họ!

Thế nhưng, thời điểm nàng còn muốn nói thêm gì nữa, Vũ Văn Hâm lại đưa tay ra ngăn cản nàng, ánh mắt của hắn trầm tĩnh nhìn về phía Mộ Dung Thư, trầm giọng nói: "Sự tình xuất hiện đột nhiên, vương phi sợ là cũng không biết chuyện gì xảy ra, chúng ta đột nhiên tiến đến hỏi vương phi chuyện gì xảy ra, vương phi lại làm sao có thể cho chúng ta đáp án? Hiện giờ thời điểm không còn sớm, có chuyện gì ngày mai rồi nói sau."

"Nói thoải mái như thế, hiện giờ ngoài cửa Vương phủ đang có vài trăm tên binh lính bao vây. Chúng ta nếu muốn bước ra khỏi Vương phủ nửa bước đều là không có khả năng. Còn nữa, ngày mai là sinh nhật Vương phi, chờ qua ngày sinh nhật, chúng ta cũng phải đi. Nhưng quan binh bên ngoài cũng không biết lúc nào sẽ rời đi." Chu thị vẫn như cũ không cách nào khống chế tâm tư e ngại của chính mình, lầm bầm hai câu. Thế nhưng, nàng nhìn thấy thần sắc rét lạnh của Vũ Văn Hâm, liền lập tức ngậm miệng lại, không dám nói lung tung.

Khương thị một mặt khẩn trương nhìn Mộ Dung Thư, trầm giọng hỏi: "Vương phi, ngài thật là chuyện gì cũng không biết sao?"

"Vương phi cũng vừa biết Vương phủ bị bao vây. Tam phu nhân, Tứ phu nhân, chớ hỏi nhiều nữa. Có lẽ đến ngày mai sẽ biết là tình huống gì." Hồng Lăng thấy đám người Khương thị vẫn truy vấn, liền lập tức mở miệng nói. Những người này thật đúng là đủ buồn cười, vương phi cùng bọn họ giống nhau đều vừa biết Vương phủ bị bao vây, sao có thể biết so với bọn họ còn nhiều hơn được? Vậy mà trước mắt còn truy vấn không ngớt! Quả thực là có chút buồn cười! Hiện thời vương phi đã đối mặt với rất nhiều sự tình hơn bất luận kẻ nào! Huống chi, vương phi cùng bọn họ cũng không biết tình huống hiện giờ của vương gia như thế nào.

"Cũng đúng." Khương thị cắn chặt răng cúi đầu. Tối hôm nay chỉ sợ lo lắng đủ rồi, nơi nào còn có thể ngủ tốt!

Mộ Dung Thư lạnh lùng nhìn bọn họ, đến khi bọn họ đều bán tín bán nghi cúi đầu, không hỏi tới nữa, mới mở miệng nói: "Nếu không muốn ngủ, trở về đi hảo hảo ngây ngô, hoặc là sai nhóm bà tử làm chút đồ ăn khuya. Bản phi hơi mệt, cần trở về nhà nghỉ ngơi một chút. Nếu là thật sự có chuyện gì, bản phi sẽ cho người đi báo cho của các ngươi. Tan đi."

Dứt lời, nàng đó là xoay người trở về nhà.

Phía sau mấy người nhìn đến khi cửa đóng lại, đến khi không có thân ảnh Mộ Dung Thư, liền hai mặt nhìn nhau.

Lâm thị như chim nhỏ nép vào người tiến sát vào trong lòng Vũ Văn Nghị, ôn nhu nói: "Phu quân, trước mắt chúng ta cũng chỉ có thể trở về. Đến ngày mai hẳn là sẽ có tin tức. Chúng ta hiện tại liền ở Mai viên ngây ngô, cũng chỉ làm cho vương phi tăng thêm phiền não. Không bằng trở về." Nàng cảm kích Mộ Dung Thư, tự nhiên không thể giống như Chu thị chất vấn Mộ Dung Thư. Huống hồ, không biết vì sao, nàng tin tưởng Mộ Dung Thư nhất định sẽ có biện pháp.

Vũ Văn Nghị từ sau khi trong lao tù trở về, liền cảm thấy Lâm thị có biến hóa, mà Lâm thị có thể ôn nhu như thế. Hiện giờ nàng không chỉ có có thể giúp hắn nghĩ kế, lại còn trang điểm cho mình dường như thành một người khác. Hắn hết sức hài lòng, thậm chí thập phần thích. Hắn nghe Lâm thị nói, cảm thấy thập phần có đạo lý, bèn gật đầu trả lời: "Hảo, trở về đi."

Khương thị nhìn về phía Lâm thị, ngày hôm nay mới nhìn thấy Lâm thị, sau khi trở về nghe hạ nhân nói Lâm thị đã biến hóa, nguyên bản còn không tin, cho rằng Lâm thị là người hèn mọn như vậy, là người ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, làm sao có thể có biến hóa? Mà bây giờ nhìn thấy Lâm thị vào lúc này còn có thể bình tĩnh nghĩ kế cho Vũ Văn Nghị, liền thấy thập phần ngoài ý muốn.

"Đi thôi, không công chạy một chuyến." Vũ Văn Kháng thấy Khương thị ngẩn người, liền nhíu nhíu mày, mở miệng tức giận nói. Khương thị từ sau khi ra khỏi lao tù, liền bó tay bó chân, phản ứng cũng thay đổi chậm chạp hơn, lại luôn luôn không có chủ ý giống như Lâm thị bình tĩnh.

Cảm thấy Vũ Văn Kháng bất mãn, Khương thị lập tức dè dặt cẩn trọng cúi đầu trả lời: "Vâng, phu quân."

Lâm thị cùng Vũ Văn Nghị hai người sau khi rời đi, ngay sau đó Khương thị cùng Vũ Văn Kháng cũng rời đi.

Còn dư lại Chu thị cùng Vũ Văn Hâm là rời đi cuối cùng. Vũ Văn Hâm lúc rời đi, ánh mắt nhàn nhạt, nhưng lại cực kì lạnh như băng nhìn lướt qua phòng Mộ Dung Thư, sau đó mới rời đi.

Chu thị vừa đi một bên vừa lẩm bẩm: "Lãng phí thời gian hơn nửa tháng, ngày mai tiệc sinh nhật nhất định là bị hủy. Đáng giận! Vì sao lại tại thời điểm này phát sinh loại chuyện xui xẻo như thế." Nàng lần này vì tổ chức tiệc sinh nhật cho vương phi, đã bất chấp đi quản giáo bọn di nương và bọn hạ nhân! Càng ngày càng kiêu ngạo. Này có thể nói là, tiền mất tật mang!

Mộ Dung Thư sau khi trở lại phòng, liền đứng ở trước cửa sổ, từ cửa sổ hướng ra sân nhìn thần sắc mọi người. Chờ sau khi những người đó rời đi, nàng liền thu hồi ánh mắt lạnh lùng, hai tay đặt ở cạnh cửa sổ, ánh mắt di động, rơi vào bên ngoài phủ đang chói lọi ánh sáng.

Trước mắt nàng nên làm như thế nào?

Không phải là nhóm binh lính giữ ở ngoài cửa sẽ vào phủ điều tra nếu chuyện Vũ Văn Mặc cùng Tạ Nguyên độc hại Hoàng Thượng mưu phản được chứng nhận sao? Vậy tại sao trước mắt lại chỉ thủ ở bên ngoài không có nửa phần động tĩnh? Bọn họ là đang chờ cái gì? Hoặc là Vũ Văn Tập đang chờ cái gì?

Giờ phút này, Vũ Văn Mặc cùng Tạ Nguyên hai người họ đang làm cái gì?

Nàng không có cách nào xác định, chuyện phát sinh trước mắt có phải là hay không là Vũ Văn Mặc cùng Tạ Nguyên bọn họ hợp mưu thiết kế. Hoặc giả là kế sách của Vũ Văn Tập.

Chính là bởi vì không cách nào xác định, nàng càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Quá nửa khắc thời gian, liền nghe thấy tiếng đập cửa.

"Vương phi, tiểu thiếu gia đã tỉnh. Lúc này muốn gặp vương phi." Nha hoàn hầu hạ Hiên nhi là Văn Kì ở ngoài cửa nói.

Vừa rồi động tĩnh bên ngoài lớn như vậy, nhất định là đã ầm ĩ đến Hiên nhi. Hiên nhi từ trước tới nay đều rất hiểu chuyện, mặc dù bị giật mình, nhưng bởi vì thấy trong viện có người, hắn liền không có đi ra tìm nàng. Trước mắt thấy mọi người đã đi rồi, hắn mới đến tìm nàng.

"Mẫu thân, Hiên nhi sợ." Ngoài cửa truyền đến giọng trẻ con non nớt của Hiên nhi.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư liền quay đầu hướng ngoài cửa nói: "Văn Kì, mang theo Hiên nhi vào đi."

Hiên nhi vào phòng, liền trực tiếp tìm nơi nương tựa trong ngực Mộ Dung Thư, hắn ôm chặt cổ nàng, nói: "Mẫu thân, không được rời khỏi Hiên nhi." Bên ngoài nhiều người như vậy, sáng như vậy, là có người muốn dẫn mẫu thân đi? Hắn không muốn cùng mẫu thân tách ra.

"Hiên nhi đừng sợ, mẫu thân sẽ không rời khỏi Hiên nhi. Mẫu thân vô luận tới chỗ nào đều sẽ mang theo Hiên nhi. Ngoan, đừng sợ." Mộ Dung Thư ôm lấy Hiên nhi, nhẹ tay nhu vỗ phía sau lưng Hiên nhi, ôn nhu trấn an nói.

Hiên nhi gật đầu, nhanh nhảu nói: "Ân, Hiên nhi tin tưởng mẫu thân." Hắn vừa mới gặp ác mộng, trong mộng, mẫu thân rời khỏi hắn, vĩnh viễn không trở lại bên người hắn. Về sau, thấy mẫu thân rời khỏi hắn. Hắn ở trong mộng khóc, muốn mẫu thân lưu lại, nhưng mẫu thân lại nháy mắt liền không có thân ảnh. Hắn rất sợ a!

"Đừng sợ, ngoan, có mẫu thân ở đây, tuyệt đối sẽ không để cho Hiên nhi sợ hãi. Hiên nhi đói bụng chưa? Mẫu thân sai Văn Kì đi phòng bếp bảo bà tử làm cho con chút điểm tâm?" Mộ Dung Thư ôn nhu hỏi.

"Mẫu thân, Hiên nhi đói bụng." Hiên nhi nghe có ăn, bụng liền vang lên. Nằm mơ cũng hao phí khí lực a.

Mộ Dung Thư mỉm cười, "Hảo. Văn Kì, đi phòng bếp bảo bà tử ở đây, bảo nàng làm chút điểm tâm đi. Chớ làm quá ngọt."

"Vâng, nô tì đi ngay." Văn Kì lập tức đi phòng bếp.

Chờ sau khi Văn Kì rời khỏi đây, Mộ Dung Thư liền ôn nhu vuốt phía sau lưng Hiên nhi, nhưng chỉ một chút, không đợi Văn Kì lấy điểm tâm trở về, Hiên nhi thế nhưng ở trong lòng nàng ngủ.

Nàng nhìn Hiên nhi ngủ say dung nhan đáng yêu, khóe môi gợi lên ôn nhu, ôn hòa mỉm cười. Đứng dậy, đi đến bên giường nàng, khinh thủ khinh cước đem Hiên nhi đặt ở trên giường.

Chờ lúc nàng muốn xoay người đi ra gian ngoài, Hiên nhi lại giữ tay nàng lại, không cho nàng đi."Mẫu thân, đừng ném Hiên nhi, Hiên nhi sẽ ngoan ngoãn."

Nghe vậy, Mộ Dung Thư mũi đau xót, trong mắt nén lệ, nhẹ giọng trả lời: "Hiên nhi an tâm ngủ đi, mẫu thân ở ngay tại đây, vĩnh viễn đều sẽ không rời khỏi Hiên nhi."

Nàng quay đầu lại nhìn phía ngoài cửa sổ, nhanh thu liễm đôi mắt rồi bỗng nhiên sáng ngời lên. Nàng hướng tới ngoài cửa nhẹ giọng kêu: "Hồng Lăng."

Bởi vì thanh âm quá nhỏ, Hồng Lăng ở ngoài cửa trông chừng cũng không có nghe thấy, sau đó Mộ Dung Thư lại kêu vài tiếng. Nhưng Hồng Lăng ngoài cửa như cũ vẫn không có trả lời.

Thế nhưng, vừa vặn, lúc này Văn Kì cầm điểm tâm trở lại. Hồng Lăng tiếp nhận điểm tâm trong tay Văn Kì vào phòng.

Hồng Lăng vào phòng, phát hiện trong phòng không có giọng nói, liền biết có thể là Hiên nhi đang ngủ, đó là khinh thủ khinh cước đặt điểm tâm hạ, đi vào gian trong.

Mộ Dung Thư sau khi thấy nàng đi vào, liền hạ giọng trầm giọng nói: "Hồng Lăng, ta cần ngươi làm một chuyện.

Ngày thứ hai, sáng sớm, khi trời vừa sáng, bên ngoài liền là có động tĩnh.

Mộ Dung Thư cả đêm đều không có đi vào giấc ngủ, thẳng đến thời điểm sáng sớm, thật sự chịu không nổi mới đi ngủ. Bất quá ngay cả một tiếng thời gian cũng không có.

Bên ngoài truyền đến thanh âm Lan Ngọc, "Khởi bẩm vương phi, Tam hoàng tử mang người muốn khám xét Mai viên. Trước mắt đang ở bên ngoài Mai viên."

Nghe vậy, Mộ Dung Thư đôi mắt khép hờ, ở trong đôi mắt phát ra ánh sáng lạnh, nàng nhìn Hiên nhi, âm thanh lạnh lùng nói: "Bảo Tam hoàng tử chờ một chút. Bản phi vừa mới đứng dậy cần rửa mặt chải đầu."

"Mẫu thân..." Bên ngoài thanh âm không nhỏ, Hiên nhi nhất định sẽ bị đánh thức, hắn mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy mẫu thân ngồi ở bên giường, hắn lập tức vui vẻ kêu lên.

Mộ Dung Thư nhìn Hiên nhi, ôn nhu cười nói: "Hiên nhi, chúng ta nên rời giường."

"Ân!" Hiên nhi tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng lại thật độc lập, hắn kéo tiểu thân mình tròn vo từ trong chăn chui đi ra, liền lập tức tự mình mặc quần áo.

Mộ Dung Thư đi tới trước bàn trang điểm, nhìn trong gương đồng mơ hồ thấy hình ảnh bản thân mình. Dung nhan trầm lãnh mà tuyệt diễm thoát tục, bỗng nhiên tràn ra một nét cười lạnh. Nàng chính là cầm lấy son, tùy ý ở trên mặt chụp một cái.

Theo sau, liền nắm tay Hiên nhi nhỏ bé đi ra phòng.

Ra khỏi phòng, liền có thể nhìn thấy ngoài cửa lớn Mai viên binh lính trấn áp, cầm đầu chính là Tam hoàng tử mặc quan phục Vũ Văn Tập.

Vũ Văn Tập nhìn thấy Mộ Dung Thư tao nhã thong dong đi ra, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc. Hắn tưởng đêm qua Mộ Dung Thư sẽ ngủ không được ngon giấc, vốn tưởng rằng gặp được lúc nàng có chút chật vật, lại thật không ngờ, nàng lúc giơ tay nhấc chân vẫn như cũ khuynh quốc khuynh thành, thản nhiên thong dong. Trong lòng hắn không khỏi nghi hoặc, nàng chẳng lẽ không biết hiện giờ Vũ Văn Mặc như thế nào sao? Có lẽ sau ngày hôm nay, nàng liền không còn là Nam Dương vương phi!

Hắn mặc dù lòng đầy nghi hoặc cùng kinh ngạc, nhưng lại không thể không bội phục nữ tử này! Đối mặt nguy nan như thế, lại có thể mặt không đổi sắc. Nghe nói, tối hôm qua nàng là thập phần trấn định!

Mộ Dung Thư mắt lạnh nhìn Vũ Văn Tập, chính là nhìn thoáng qua, nàng đó là thu hồi tầm mắt. Nghiêng đầu phân phó Lan Ngọc cùng Thường Thu đứng bên người nói: "Cho bọn họ đi vào điều tra đi."

"Vương phi, Mai viên là chỗ của ngài ở. Nơi nào lại có đạo lí để cho bọn họ tới tiến vào điều tra!" Thường Thu cắn răng, sắc mặt nan giải nhìn ra nói. Bọn quan binh này lá gan cũng rất lớn, chỗ ở của vương phi, nơi nào có thể để cho bọn họ tùy ý tìm kiếm?

Nghe vậy, Mộ Dung Thư đôi mắt chợt lóe, cười nhẹ, "Làm gì tức giận như thế, lưu lại chút tinh thần để thu thập phòng đi." Vũ Văn Tập tự mình đến điều tra, nàng cũng không có thời gian rỗi hơi tốn nước miếng ngăn cản hắn điều tra, biết rõ không cách nào ngăn cản, cần gì phải làm hành động vô dụng đó.

Thường Thu nghe vậy, sắc mặt có bất bình, nhưng vẫn như cũ nghe Mộ Dung Thư phân phó, đi mở cửa viện, để cho Vũ Văn Tập mang theo mười mấy tên quan binh tiến vào.

Vũ Văn Tập cũng không đến nỗi quá phận, dẫn theo người vào sân sau, liền đối với Mộ Dung Thư hành lễ, "Thỉnh vương phi yên tâm, bản cung sẽ không để cho bọn lính thô lỗ điều tra."

Mộ Dung thư chỉ nhàn nhạt cười, nụ cười này, như bách hoa đua mở, đẹp đẽ nhiều màu, đoạt tâm phách người, làm cho không người nào có thể dời tầm mắt. Chỉ nghe nàng khẽ cười nói: "Hảo." Nếu là Vũ Văn Tập hôm qua hãm hại Vũ Văn Mặc cùng Tạ Nguyên, như vậy, giờ phút này Vũ Văn Tập hành động thật làm cho thế nhân buồn cười!

Vũ Văn Tập cảm thấy một trận thất thần, nhưng lại phát hiện Mộ Dung Thư trong tươi cười có trào phúng, liền nhíu nhíu mày quay đầu phân phó nhóm binh lính phía sau: "Đi điều tra đi!"

Mộ Dung Thư bất động như Thái Sơn, liền nắm tay Hiên nhi nhỏ bé đứng ở một bên, ánh mắt không hề gợn sóng nhìn những binh lính kia vào phòng, lục tung, tiếng vang quả thật không lớn! Xem ra Vũ Văn Tập cũng không phải chỉ là làm bộ như ngụy quân tử.

Tiểu Hiên nhi luôn luôn không lên tiếng, chính là yên lặng đứng ở một bên nhìn những người đó tiến vào phòng mẫu thân, lục soát. Lúc nhìn những bóng người đó, dung nhan gần như hoàn mĩ không thể soi mói của Hiên nhi bỗng nhiên ngưng tụ, âm thầm quyết định, ngày sau hắn nhất định sẽ không để cho người khi dễ mẫu thân!

Ước chừng qua hai ba khắc thời gian, không thu hoạch được gì nhóm binh lính từ trong phòng đi ra.

Luôn luôn tại một bên chờ đợi Vũ Văn Tập thấy bọn lính không thu hoạch được gì, có vẻ như cũng không nghĩ là vậy. Liền phất phất tay, "Đi thư phòng tiền viện điều tra đi."

Chờ sau khi hắn ra lệnh, liền nhìn về phía Mộ Dung Thư, nho nhã lễ độ ôm quyền nói: "Thỉnh vương phi thứ lỗi, hết thảy đều là phụng mệnh lệnh hoàng thượng. Nếu như không chứng cớ, liền sẽ lập tức bỏ tất cả binh lính, tuyệt đối sẽ không để cho vương phi phiền nhiễu."

"Ân." Mộ Dung Thư chính là nhàn nhạt lên tiếng. Theo sau ánh mắt như có như không rơi vào trên người Hồng Lăng đang cúi đầu tiến vào Mai viên.

Thấy Mộ Dung Thư lãnh đạm, làm cho trong lòng Vũ Văn Tập có chút không thoải mái, nhưng mà, hắn rất nhanh liền thu hồi khó chịu, trước khi đi, hắn còn hướng Mộ Dung Thư nói: "Nếu như vương phi ngày sau có gì khó khăn, chỉ cần tìm ta."

"Tam hoàng tử quả thật là người tốt, bản phi tạ ơn trước." Mộ Dung Thư khinh gợi lên khóe môi, cười lạnh trả lời.

Vũ Văn Tập cũng không giận, chính là thật sâu nhìn thoáng qua Mộ Dung Thư rồi rời đi.

Sau khi bọn họ rời đi, đầu tiên là Thường Thu chạy vào trong căn nhà, sau đó lại mang vẻ mặt tức giận chạy ra, "Thực là một đám hỗn trướng! Dám lục tung trong phòng loạn thất bát tao! Giờ làm sao vương phi trở về nghỉ ngơi?" Nếu Vương gia ở đây, thấy được vương phi bị khi dễ cỡ này, nhất định sẽ không cho phép!

Mộ Dung Thư quay đầu hướng về phía Thường Thu cười nhạt nói: "Không cần tức giận, chậm rãi thu thập đi."

"Vương phi trước tiên chờ một lát, nô tì sẽ mau chóng đem phòng ở thu thập sạch sẽ." Lan Ngọc nhìn về phía Mộ Dung Thư nói, sau đó lôi kéo Thường Thu vào phòng bắt đầu thu thập.

Lúc này, Hồng Lăng cũng đã đi qua.

"Quả nhiên không ngoài sở liệu của vương phi, chuyện đã làm xong. Thỉnh vương phi yên tâm." Hồng Lăng đứng ở phía sau Mộ Dung Thư thấp giọng nói.

Mộ Dung Thư gật gật đầu, "Đi, chúng ta đi Tiền viện nhìn xem."

"Mẫu thân, Hiên nhi cùng đi với mẫu thân." Hiên nhi ngẩng đầu, vẻ mặt thành thật, như một tiểu đại nhân nhìn về phía Mộ Dung Thư nói.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư gật đầu cười nói: "Hảo."

Tiền viện.

Thư phòng Vũ Văn Mặc kỳ thực đã rất lâu rồi không có đến đây. Chính là nếu có công vụ hơn, Vũ Văn Mặc mới có thể ở lại thư phòng xử lý công vụ, những lúc khác, Vũ Văn Mặc đều là ở Mai viên. Mộ Dung Thư đứng ở trước thư phòng, nhìn một đám người trong thư phòng, thậm chí có quan binh cầm công cụ đào đất, trong thư phòng đào mở gạch đá trên mặt đất.

Nàng nhìn, không khỏi cười lạnh.

Hồng Lăng quay đầu kính nể nhìn về phía Mộ Dung Thư, may mắn vương phi có dự kiến trước, bằng không trước mắt, những người này sợ là đã lục soát ra vật không nên xuất hiện ở Vương phủ!

Quan binh thiếu chút nữa đem trọn cái phòng làm sập, Vũ Văn Tập mới hô ngừng.

Vũ Văn Tập sắc mặt âm trầm sâu lãnh, tay áo hạ xuống nắm thành quyền, thế nhưng không có gì cả!

"Vương phi, bọn họ thế nào lại điều tra chung quanh? Chẳng lẽ vương gia thật sự hạ độc mưu hại Hoàng Thượng?" Chẳng biết lúc nào, phía sau Mộ Dung Thư xuất hiện đám người Vũ Văn Hâm. Người mở miệng nói là Chu thị.

Những người khác nhìn tư thế bọn quan binh, người người đều là một mặt vẻ hoảng sợ, quan binh chẳng lẽ là muốn hủy thư phòng sao? Giá thế này chính là muốn phải tìm ra cái gì đó!

"Trời ạ! Tại sao có thể như vậy? Không phải mới vừa lục soát Mai viên sao? Thế nào ngay cả thư phòng trong ngày thường vương gia không hay tới cũng không buông tha?" Lâm thị không chịu nổi cảnh tượng trước mắt nhốn nháo lộn xộn, không tự chủ được kinh hô một tiếng.

Vũ Văn Kháng nhìn về phía Mộ Dung Thư, phát hiện Mộ Dung Thư thế nhưng bình tĩnh gần như đáng sợ! Hiện tại bọn họ đã không còn người chống đỡ. Nhưng Mộ Dung Thư lại trấn định như thế! Nàng tuy trên mặt tái nhợt, vẫn chưa nhìn thấy một chút sắc mặt kinh sợ.

Quả nhiên là một nữ tử đáng sợ! Nàng ta cùng Vũ Văn Mặc đều đồng dạng đáng sợ! Nhưng mà lại làm cho người ta không thể không kính nể.

Khương thị nói thầm: "Đều là lỗi của vương gia." Nếu không phải Vũ Văn Mặc đắc tội Hoàng Thượng, hiện thời như thế nào lại làm cho bọn họ ở trong Nam Dương vương phủ lo lắng hãi hùng như thế!

"Khởi bẩm Tam hoàng tử, không có tìm được gì cả." Một vị quan binh tiến về phía Vũ Văn Tập nói.

Vũ Văn Tập nghe vậy, thần sắc lập tức âm trầm khủng bố, hắn nhìn thư phòng đã bị đào bới nhốn nháo lộn xộn đến mức không chịu nổi thật lâu, trong giây lát, mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Thư, ánh mắt lợi hại đe dọa nhìn Mộ Dung Thư.

Nhưng Mộ Dung Thư thủy chung đều là vân đạm phong khinh, trong mắt nàng chỉ có thể nhìn thấy từng phiến mây trắng, đắp lên tất cả tâm tư của nàng.

Mộ Dung Thư bình tĩnh thong dong nhìn Vũ Văn Tập, bỗng nhiên bên môi tràn ra nụ cười thanh nhã quang hoa khiếp người "Sợ là đã khiến Tam hoàng tử tay không mà về. Nam Dương Vương trung tâm vì nước, làm sao có thể hạ độc mưu hại Hoàng Thượng? Bản phi đoán rằng, nhất định là có tiểu nhân hèn hạ vô sỉ hãm hại Nam Dương Vương, mong muốn mưu hại trung lương. Dựa vào cơ trí của Tam hoàng tử, hẳn là sẽ không bị chuyện giống như lừa bịp này qua mắt đi? Thỉnh Tam hoàng tử sau khi hồi cung, hướng bẩm báo chi tiết Hoàng thượng."

Vũ Văn Tập con ngươi đen chợt lóe, trong lòng đã xác định, nhất định là Mộ Dung Thư động tay động chân. Nàng lại có thể nghĩ được một tầng như vậy! Quả thật là một nữ nhân không thể xem nhẹ! Có nàng ở bên người, Vũ Văn Mặc giống như hổ thêm cánh! Hắn tròng mắt vòng vo vài vòng, trên người khí lạnh lại nồng liệt thêm vài phần, bỗng nhiên, hắn chậm rãi nở nụ cười, "Hảo, bản cung chắc chắn sẽ bẩm báo chi tiết với Hoàng Thượng. Thỉnh vương phi yên tâm. Nếu mà trong vương phủ không có gì phát hiện, bọn lính cũng sẽ lui lại."

"Đi!" Vũ Văn Tập giơ tay lên phân phó với nhóm binh lính phía sau.

Mộ Dung Thư làm như vẫn chưa phát hiện trên người Vũ Văn Tập nồng liệt tử khí, như cũ thong dong đối mặt, "Bản phi tạ ơn Tam hoàng tử." Thịnh hành mà đến, mất hứng mà về. Vũ Văn Tập chuyến này, đúng là một trò đùa mà! Chính là, Mộ Dung Thư dùng tay áo thật dài che hai tay, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi, mà phía sau lưng của nàng cũng đã bị mồ hôi thấm ướt. Trước kia chính là từ trong sách biết lúc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế rất tàn khốc, đến mức khiến cho bọn họ người hiện đại không thể tiếp thu. Hiện giờ tự mình trải qua, nhưng lại phát hiện kinh tâm động phách như thế! Nhưng nếu không phải tối hôm qua linh quang hiện ra, sớm đã chuẩn bị một tay, hôm nay, Vũ Văn Mặc chắc chắn phải chết!

Vũ Văn Tập thật sâu ngưng nhìn một cái Mộ Dung Thư, lại không dấu vết nhìn thoáng qua Vũ Văn Hâm, sau đó rời đi.

Mộ Dung Thư ánh mắt vẫn luôn ở trên người Vũ Văn Tập, phát hiện Vũ Văn Tập lúc rời đi có liếc nhìn Vũ Văn Hâm. Nàng liền lập tức bắn ánh mắt sắc bén nhìn về phía Vũ Văn Hâm.

Mà lúc này Vũ Văn Hâm đang nhìn hướng thư phòng đến thất thần. Mộ Dung Thư tâm lộp bộp một thanh âm vang lên, thông qua hành động hôm nay của Vũ Văn Tập, nàng đã đoán được trong vương phủ có phản đồ! Hiện thời nhìn thấy Vũ Văn Tập cùng Vũ Văn Hâm kia như vậy, nàng bỗng nhiên trái tim cảm thấy lạnh lẽo.

Người nọ là... Vũ Văn Hâm?

Mọi người thấy Vũ Văn Tập sau khi rời đi, ào ào nhìn về phía Mộ Dung Thư.

Không khí an tĩnh làm cho người ta không dám lớn tiếng thở.

"Vương phi, ngày hôm nay tiệc sinh nhật còn tiến hành không?" Chu thị thấp giọng hỏi.

Lời này vừa nói ra, vài người đều nhìn về Chu thị, ai có thể nghĩ trong loại thời điểm này Chu thị còn có thể hỏi ra lời như thế! Khương thị lớn tiếng châm chọc nói: "Tam tẩu có phải điên rồi hay không? Trước mắt vương gia tình hình ra sao cũng không biết, vương gia không ở đây, tiệc sinh nhật còn có thể cử hành sao? Chẳng lẽ Tam tẩu không thấy thư phòng đều đã bị làm thành hình dáng ra sao sao?"

Kỳ thực Chu thị lời ra khỏi miệng liền hối hận, nàng cũng chỉ là không muốn để cho tâm huyết của mình uổng phí mà thôi.

Lâm thị tiến lên đối Mộ Dung Thư nói: "Vương phi không bằng tiến cung tìm hiểu một chút tin tức. Tuy rằng thái tử điện hạ bị cấm túc. Nhưng là còn có hoàng hậu không phải sao?"

Lâm thị nói lời này hoàn toàn nhắc nhở Mộ Dung Thư. Tuy rằng hoàng hậu ý tưởng cổ hủ, vẫn hướng về Hoàng Thượng, lấy Hoàng Thượng là trời. Nhưng là, hiện thời sự tình dính đến Vũ Văn Hạo, tin tưởng hoàng hậu không thể không đếm xỉa đến.

Mộ Dung Thư gật gật đầu, "Ngũ đệ tức suy nghĩ phương pháp tốt." Nàng vừa nhìn về phía Chu thị nói: "Ngày hôm nay tiệc sinh nhật hủy bỏ đi!"

Chu thị nghe vậy, có chút không cam tâm tình nguyện gật đầu trả lời: "Hảo."

"Hiện thời tuy bọn quan binh cũng đã đi, mấy ngày tới đây sợ là cũng sẽ phát sinh không ít chuyện. Tam đệ, Tứ đệ, Ngũ đệ, ba vị em dâu, các ngươi vẫn là thu dọn đồ đạc rời khỏi Vương phủ đi. Đợi ngày sau ổn thỏa, bản phi lại phái người gọi các ngươi trở về thăm người thân." Mộ Dung Thư nhìn về phía mấy người Vũ Văn Hâm, thanh âm thản nhiên nói. Mát của nàng dư quang luôn luôn quan sát Vũ Văn Hâm.

Vũ Văn Hâm nghe vậy, thần sắc không biến hóa.

Vũ Văn Kháng, Vũ Văn Hâm, Khương thị, Chu thị nghe vậy đều là cùng gật đầu, "Hảo! Đều nghe vương phi phân phó." Hiện tại có cơ hội rời đi, bọn họ tự nhiên không thể dễ dàng buông tha. Bằng không không biết kế tiếp sẽ phát sinh cái gì, bọn họ cũng không muốn cứ như vậy mà mất đi tính mạng.

"Vương phi, chúng ta nếu là rời đi, cũng chỉ có ngài một mình đối diện với mấy chuyện này. Ngài có thể ứng phó sao?" Lâm thị lo lắng hỏi. Khi bọn họ đến Vương phủ, là muốn có thể có được một ít ưu việt. Hiện giờ Vương phủ gặp nạn, bọn họ lại rời khỏi, không khỏi có vẻ quá mức không niệm tình thân, cũng quá mức vô tình.

"Ngũ đệ muội nếu là muốn lưu lại liền ở lại đây đi. Chúng ta ở tại chỗ này cũng chỉ làm cho vương phi thêm phiền toái." Chu thị nghe Lâm thị nói xong, lập tức quát. Trước mắt loại tình huống này, ai lưu lại người đó chính là tên đần!

"Nàng nói cái gì vậy? Đi, mau trở về thu dọn đồ đạc đi!" Vũ Văn Nghị lạnh giọng quát lớn một câu, sau đó lôi kéo Lâm thị liền hướng tới Hinh vườn rời đi.

Lâm thị bị lôi kéo ba bước quay đầu lại, lo lắng nhìn Mộ Dung Thư, nàng thật sự là lo lắng Mộ Dung Thư.

Vũ Văn Kháng cùng Khương thị cũng lập tức chạy đi.

Chu thị thấy bọn họ đều đã đi thu dọn đồ đạc, liền quay đầu hướng Vũ Văn Hâm nói: "Phu quân, chúng ta trở về phân phó người thu dọn đồ đạc đi."

Vũ Văn Hâm gật gật đầu, không nói lời nào cùng Chu thị rời đi.

Mộ Dung Thư đứng tại chỗ, nhìn bọn họ từng người rời đi. Ánh mắt của nàng lại chỉ ở trên thân một người, ngay cả bộ pháp rời đi cũng trấn định vẫn chưa có một vẻ bối rối Vũ Văn Hâm.

"Hiện thời vương gia gặp nạn, bọn họ chỉ sợ tránh không kịp. Chỉ sợ rước họa vào thân, quả nhiên là đáng giận." Hồng Lăng nhìn mấy thân ảnh rất nhanh liền không thấy bóng cắn răng nói.

Mộ Dung Thư thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Hồng Lăng nói: "Ngươi đi nhắc nhở Mã hộ vệ, bảo hắn đi Trấn Nam Hầu phủ tìm Triệu ngũ công tử." Hiện thời, người duy nhất nàng có thể tín nhiệm chỉ có Triệu Sơ, Triệu Sơ sẽ biết chuyện gì đã xảy ra.

"Vâng, nô tì đi ngay." Hồng Lăng lĩnh mệnh liền lập tức đi tìm Mã hộ vệ.

Mộ Dung Thư khom người xuống nhìn về phía Hiên nhi, cười nói: "Hiên nhi hẳn là đói bụng rồi nhỉ? Chúng ta về Mai viên ăn điểm tâm."

"Ân." Hiên nhi trùng trùng gật đầu. Từ tối hôm qua đến giờ, Hiên nhi có vẻ như trưởng thành không ít. Trong mắt có vài tia kiên định cùng kiên cường không thuộc về cái tuổi này nên có.

Trên đường, Hiên nhi bỗng nhiên dừng bước lại, nâng lên tiểu đầu, kiên định nhìn Mộ Dung Thư nói: "Mẫu thân, Hiên nhi nhất định sẽ không để cho bất luận kẻ nào khi dễ mẫu thân! Bất luận kẻ nào cũng đều không được!"

Nghe vậy, Mộ Dung Thư tâm mềm nhũn, trong cổ họng chát chát, nàng ngồi xổm người xuống, đem Hiên nhi ôm lấy đến, ôn nhu nói: "Hiên nhi, nhớ kỹ lời mẫu thân. Ở thế giới cá lớn nuốt cá bé, chỉ có khiến mình trở nên cường đại, mới có quyền lợi nhìn xuống chúng sinh, mới có quyền lợi đem người đã từng coi rẻ, khi dễ mình dẫm ở dưới chân. Thành đại trượng phu, co được dãn được."

Trở lại Mai viên, Lan Ngọc cùng Thường Thu đã mang người đem phòng thu thập sạch sẽ thỏa đáng.

May mà nhóm bà tử Mai viên tuy rằng nhận lấy kinh hách, nhưng cũng không có quên bổn phận, vẫn như ngày xưa đem điểm tâm làm xong.

Mộ Dung Thư cho Hiên nhi uống lên chút cháo, cũng ăn hai ba cái tiểu bánh bao. Mà nàng đã nhiều ngày vốn cũng không có khẩu vị, đối với hương vị bánh bao cũng hơi có chút phản cảm, liền chỉ là tùy ý ăn vài miếng cháo.

"Vương phi thế nào ăn ít như vậy? Tối hôm qua vương phi một đêm không ngủ, trước mắt lại ăn ít, thân mình làm sao có thể chịu được? Nếu vương gia trở lại, nhìn thấy vương phi bất quá ngắn ngủn một hai ngày liền gầy một vòng, sẽ có bao nhiêu đau lòng." Lan Ngọc thấy Mộ Dung Thư ngoài nửa chén cháo liền chỉ ăn vài miếng, liền lập tức quan tâm nói.

"Đúng vậy a, vương phi, ngài vì vương gia, vì thân mình, vẫn nên ăn nhiều chút." Thường Thu cũng khuyên.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư mỉm cười, sợ hai nha đầu này lại không ngừng nói, nàng liền đem cháo còn dư lại uống vào, lại ăn thêm bánh nướng. Lan Ngọc cùng Thường Thu thấy thế, đều yên tâm.

Lúc này, Hồng Lăng cũng đã trở lại.

"Nô tì đã bảo Mã hộ vệ đi Trấn Nam Hầu phủ. Mã hộ vệ còn bảo nô tì chuyển cáo cho vương gia, chớ để vương gia lo lắng." Hồng Lăng trầm giọng nói.

Mộ Dung Thư đuôi lông mày hơi nhíu, nói: "Ân, quá bận bịu sớm tinh mơ ngươi cũng đã mệt rồi, ta cũng nên ăn điểm tâm đi."

"Vâng ạ."

Điểm tâm qua đi, Mộ Dung Thư liền trở về phòng tắm rửa thay quần áo.

Chờ một lần nữa trang điểm từ trong phòng xuất ra về sau, chợt nghe Lan Ngọc bẩm báo nói: "Vương phi, quản gia sai người tới hỏi, thư phòng đã rách mướp, có hay không để họ đi tìm người đến trùng tu?"

"Trước cứ để vậy đi. Chờ thêm hai ngày nữa lại nói." Mộ Dung Thư trả lời. Vũ Văn Tập vì tìm mấy cái kia, làm sao có thể không đào ba thước đất? Chẳng qua, cũng là phí công mà thôi. Thư phòng bị phá, thật dễ dàng sửa chữa.

"Vương phi, việc lớn không tốt. Tam lão gia cầm thánh chỉ đến Mai viên gặp vương phi." Hồng Lăng vừa mới ăn qua điểm tâm, ở trong sân phân phó bọn nha đầu làm việc, liền thấy Vũ Văn Hâm tay nâng thánh chỉ vào Mai viên.

Đi theo Vũ Văn Hâm phía sau Chu thị một hếch lên trời, cao hứng phấn chấn. Hai người phía sau là công công trong cung.

Mộ Dung Thư vừa muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra, Vũ Văn Hâm, Chu thị, còn có công công trong cung đã không gõ cửa mà tiến vào phòng.

Nàng chậm rãi đứng dậy, mắt lạnh lẽo nhìn về phía ba người.

"Tam lão gia, Tam phu nhân, các ngươi tại sao có thể chưa được vương phi đồng ý đã xông tới!" Lan Ngọc xông lên chắn trước Mộ Dung Thư, nhìn về phía ba người Vũ Văn Hâm chất vấn.

Mộ Dung Thư sắc mặt bình tĩnh nhìn về phía Vũ Văn Hâm, lại nhìn trên tay hắn thánh chỉ, cười lạnh nói: "Xem ra, bán đứng vương gia, mơ ước Nam Dương Vương vị chính là Tam đệ ngươi!"

"Hoàng thượng có chỉ, huỷ bỏ Nam Dương Vương vị của Vũ Văn Mặc. Sửa thành Vũ Văn Hâm kế thừa vương vị." Công công nâng cằm, ánh mắt khinh miệt nhìn về phía Mộ Dung Thư, the thé nói.

"Từ ngày hôm nay, bản phi mới là Nam Dương vương phi. Mà ngươi Mộ Dung Thư, đã không còn là Nam Dương vương phi." Chu thị cũng nâng cao cằm, cao ngạo mà khinh thường nhìn về phía Mộ Dung Thư, che dấu không được mặt mày hưng phấn nói. Nàng mới vừa rồi còn định thu dọn đồ đạc rời đi, lại thật không ngờ một đạo thánh chỉ thế nhưng khiến nàng trở thành Nam Dương vương phi! Cái thân phận này trước kia nàng nghĩ cũng không dám nghĩ đâu! Trước kia là nàng ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Thư, hôm nay là Mộ Dung Thư phải ngẩng đầu nhìn nàng!

Vũ Văn Hâm ánh mắt lạnh như băng nhìn Mộ Dung Thư, lời nói: "Việc đã đến nước này, cũng không có cái gì có thể nói. Một chút nữa bổn vương sẽ cho người đem đồ đạc của ngươi cùng Vũ Văn Mặc thu thập thỏa đáng. Mời ngươi trong ngày hôm nay phải rời khỏi Nam Dương Vương phủ. Thế nhưng, nếu ngươi không có chỗ để đi, còn có thể ở Nam Dương Vương phủ nghỉ ngơi mấy ngày."

"Nam Dương Vương không có chuyện gì phân phó nô tài phải không? Nô tài còn phải hồi cung hầu hạ Hoàng Thượng, liền cáo lui." Công công thấy chuyện đã hoàn thành, liền rời khỏi.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-197)