Vay nóng Tinvay

Truyện:Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp - Chương 088

Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp
Trọn bộ 197 chương
Chương 088
0.00
(0 votes)


Chương (1-197)

Siêu sale Lazada


Mộ Dung Thư trả lời: "Không có đối thủ cạnh tranh, bọn họ tất nhiên không chịu mua bán lỗ. Qua mấy ngày nữa sẽ khôi phục giá gốc, đến lúc đó khách hàng của bọn họ sẽ không bằng lòng, không quá ba đến năm ngày, bọn họ sẽ mất khách, chúng ta cần phải thực hiện thủ đoạn phản kích ngay lúc đó."

Tiết chưởng quỹ hai mắt sáng ngời, rốt cục cũng hiểu rõ suy nghĩ của Mộ Dung Thư, lập tức liền mười phần bội phục, thái độ so với trước kia còn cung kính thêm ba phần, nói: "Mấy ngày nay, nô tài luôn canh chừng động tĩnh của đối phương, chờ hai ba ngày nữa, họ khôi phục giá gốc, liền đưa hàng bán ra. Nhưng nô tài còn chưa rõ, Vương phi muốn hai phủ đệ cùng một ngàn gánh lương thực để làm gì?"

"Khi mở cửa hàng buôn bán lại, tìm người sắp xếp một cái bàn thật cao, trên bàn treo những bức tranh đẹp nhất vẽ hai tòa phủ, đồng thời đem một ngàn gánh lương thực đặt một bên. Trên bảng hiệu cửa hàng dán một câu: "khi đến đây mua hàng hóa, chỉ cần tiêu trên một trăm lượng sẽ được một lần cơ hội rút thăm trúng thưởng. Phần thưởng cao nhất là một tòa phủ đệ xa hoa, cùng với lương thực quý giá." Mộ Dung Thư cẩn thận dặn dò.

"Giải thưởng? Chỉ cần một trăm lượng đã có thể có được một tòa phủ đệ? Đây là mua bán lỗ vốn, Vương phi." Tiết chưởng quỹ nghe vậy vội vàng la lên.

Mộ Dung Thư mỉm cười, phất tay, "Không phải tất cả mọi người đều có thể trúng thưởng. Chỉ có hai tòa phủ đệ một lớn và một nhỏ, mọi người đều phải dựa vào vận may, ai trúng được thì của người đó. Không có gì tốt hơn cái này, ta tin khách hàng nào cũng thà tốn một trăm lượng để đổi lấy một tòa phủ đệ.

"Thì ra là thế." Tiết chưởng quỹ gật đầu, nghĩ tới số hàng hóa có trong mười cửa tiệm, "Hàng đang tồn trữ đều có thể bán ra ngoài, lợi nhuận đạt được nhiều hơn so với hai tòa phủ đệ cùng một ngàn gánh lương thực! Không thể tưởng tượng được Vương phi lại có thể nghĩ ra phương pháp hay như thế trong khoảng thời gian ngắn ngủi!"

"Làm một cái hòm sắt, sau đó khoét một cái lỗ ở trên sao cho tay người có thể lọt qua được. Bên trong bỏ vào những tờ giấy, viết tên phần thưởng lên vài tờ. Một ngàn gánh lương thực tách ra thành một trăm phần, mỗi phần có mười gánh. Nếu không trúng được phủ đệ cùng lương thực, người mua còn có thể có được vài món quà tặng đáng giá khác, hoặc có thể dùng ít ngân lượng của mình đổi lấy một gánh lượng thực. Như vậy nếu người mua không rút trúng được giải thưởng lớn họ cũng sẽ vui vẻ ra về." Mộ Dung Thư cười nói.

Tiết chưởng quỹ gật đầu, vội lấy giấy bút ghi lại lời Mộ Dung Thư.

"Vâng, Vương phi nói rất đúng."

"Nhưng phần thưởng là tòa phủ đệ thì không thể viết nhiều, mỗi tòa lớn cùng nhỏ chỉ viết một tờ giấy. Mà phần thưởng nhỏ thì có thể viết nhiều hơn. Chỉ cần có người rút trúng thì phải bỏ tờ giấy đó đi không thể dùng lại nữa." Mộ Dung Thư trầm giọng dặn dò.

"Nô tài hiểu rồi." Tiết chưởng quỹ gật đầu đồng ý tỏ vẻ đã hiểu. Cách này thật tốt, trước đây chưa từng có người áp dụng nên mọi người sẽ rất nóng lòng muốn thử. Dù sao chỉ cần bỏ ra một trăm lượng mua hàng thì đã có cơ hội đạt được tòa phủ đệ xa hoa tinh xảo rồi!

Mộ Dung Thư mỉm cười gật đầu, tiếp theo lại dặn dò Tiết chưởng quỹ phải chú ý những thứ quan trọng khác, sau đó thương lượng chi tiết một ít việc.

Hôm sau, khi vừa ăn xong điểm tâm, Tiết chưởng quỹ phái người đến báo rằng đối phương đã khôi phục giá gốc. Sau khi thăm dò quả thật có người oán hận, mà họ chỉ nói vài câu trấn an cho có. Trong khoảng thời gian ngắn, cửa hàng của Đỗ gia lan rộng khắp đường lớn, thậm chí còn phái người tìm đến Tiết chưởng quỹ, muốn dùng giá thấp thu mua cửa hàng. Kết quả có thể nghĩ ngay, Tiết chưởng quỹ lập tức cự tuyệt.

Hai ngày sau, cửa hàng một lần nữa khai trương, hàng hóa bày ra mười phần đầy đủ hết. Mộ Dung Thư lại sai người nhắc nhở Tiết chưởng quỹ, toàn bộ hàng dự trữ bán xong không cần mua tiếp.

Nàng đã sớm tính toán, mười cửa tiệm này ngày sau cũng không có cơ hội kinh doanh nữa. Trong mắt nàng lóe sáng, bên môi tươi cười thêm mấy phần, chỉ hy vọng Đỗ gia thức thời một chút, đừng đi nhầm đường, làm uổng công nàng đã tính kế.

Lát sau, Thẩm Trắc phi đã đến. Bảy ngày nữa chính là sinh nhật của nàng ta, hàng năm tiệc sinh nhật đều được tổ chức trong phủ. Mấy ngày nay nàng ta rất bận rộn, không nghĩ được là nàng lại đến Mai viên.

Ánh mắt Mộ Dung Thư nhu hòa nhìn Thẩm Trắc phi, sau vài ngày không thấy, nàng ta gầy đi rất nhiều! Nhớ đến lúc nàng ta thê thảm, rưng rưng chạy đi, chỉ sợ gầy nhanh như vậy không phải bởi vất vả bố trí, mà là vì Vũ Văn Mặc?

Nói đến Vũ Văn Mặc, Mộ Dung Thư kiềm chế tươi cười. Nghe Hồng Lăng nói Vũ Văn Mặc đã nhiều ngày ra vào triều đình, trong thư phòng nến thắp sáng đến đêm khuya mới tắt, ngày hôm sau trời còn chưa sáng cũng đã xuất phủ.

Kết quả đã xảy ra chuyện gì khiến hắn không để ý đến thương thế mà không ngừng làm việc như vậy? Nàng không tự chủ nhíu mày, việc này đâu có quan hệ với nàng?

Mộ Dung Thư không thể ngờ, kế hoạch mà nàng thực hiện ngày đó đã phát sinh những chuyện không thể dự đoán, cũng không cách nào biết trước được!

Thẩm Trắc phi nhận thấy được Mộ Dung Thư khác thường, mười phần kinh ngạc, ngày hôm nay Mộ Dung Thư sao vậy? Thế nhưng Thẩm Trắc phi cũng không nghĩ nhiều, nàng đem tầm mắt dừng ở bụng Mộ Dung Thư, hai tháng rồi sao? Nghe nói qua ba tháng bụng mới có thể lộ ra, đây là lần đầu nàng hoài nghi chuyện Mộ Dung Thư mang thai. Trong hậu viện, ngoài nàng ra nữ nhân đều không thể có thai. Tại sao Mộ Dung Thư lại có thể có, hơn nữa trong khoảng thời gian này Mộ Dung Thư chưa bao giờ có hiện tượng nôn mửa, điều này hình như có chút không bình thường.

Không thể... Vũ Văn Mặc chắc sẽ không vì Mộ Dung Thư mà nói dối. Nghĩ đến đây, trong mắt Thẩm Trắc phi chợt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

Mộ Dung Thư bắt gặp Thẩm Trắc phi đang nhìn bụng mình, khóe miệng nàng không nhịn được nhẹ nhàng cong lên, đưa tay vuốt ve bụng, mắt lộ tia ôn nhu nói: "Hy vọng bản Vương phi có thể sinh tiểu thế tử giống như Vương gia, tương lai sẽ trở thành trụ cột nước nhà, kế thừa nghiệp lớn của Vương gia, cũng đáng yêu và nghe lời như Hiên nhi."

Nghe vậy, thần sắc của Thẩm Trắc phi có chút cứng ngắc, lời này của Mộ Dung Thư khiến nàng nếm phải hương vị khó chịu vô cùng, nhưng vẫn ráng cười nói: "Đương nhiên, nếu tỷ tỷ sinh con trai thì vô cùng tốt."

"Ha ha, theo lời Thẩm Trắc phi, nếu bản Vương phi sinh con gái, như vậy không chỉ có bản Vương phi sẽ thất vọng, Vương gia càng sẽ thất vọng. Vì vậy bản Vương phi hy vọng lần này nhất định phải là tiểu thế tử. Huống hồ đại phu bắt mạch cũng nói tám chín phần là tiểu thiếu gia." Mộ Dung Thư đưa ống tay áo che miệng cười nói.

Vốn dĩ trong lòng Thẩm Trắc phi đã không thoải mái, thời gian này còn xảy ra nhiều chuyện như vậy khiến nàng ứng phó không nổi, cũng có chút đau đầu. Hiện tại lại nghe Mộ Dung Thư trái một câu tiểu thế tử, phải lại một câu tiểu thế tử, trong lòng càng không thể tự chủ được mà nổi lên phẫn hận, sau đó sắc mặt đại biến.

"Ồ? Sắc mặt Thẩm Trắc phi sao lại kém như vậy? Có phải gần đây chuẩn bị tiệc sinh nhật quá mức mệt nhọc không? Nếu như bản Vương phi không mang thai, lúc này nhất định sẽ giúp đỡ ít nhiều cho Thẩm Trắc phi." Mộ Dung Thư lại nói tiếp, trên mặt lộ vẻ lo lắng hết sức rõ ràng, luôn miệng quan tâm Thẩm Trắc phi.

Thẩm trắc phi sững sờ, trong lòng càng không thoải mái, nghĩ thầm: Mộ Dung Thư rõ ràng là cố ý! Bất quá lời nói này thật ra nhắc nhở nàng rằng hôm nay tới gặp Mộ Dung Thư là có mục đích khác. Nàng liền đè xuống phẫn hận trong lòng, cười nhẹ nói: "Hôm nay muội tìm gặp tỷ tỷ là muốn hỏi xem tỷ tỷ thích ăn món gì. Dù sao bây giờ tỷ đang mang thai nên yêu cầu cao hơn đối với thức ăn, muội cũng là nghe người ta nói, sau khi mang thai khẩu vị sẽ thay đổi."

Mộ Dung Thư trong mắt xẹt qua một đạo tinh quang, nhân cơ hội ngáp dài, nhắm mắt, mệt mỏi trả lời: "Nhiều ngày nay ta cảm thấy dường như ngủ không đủ."

"Nếu không tỷ tỷ ngủ một lúc đi, mùa thu ai cũng thích ngủ cả." Thẩm Trắc phi cười nói. Nàng càng mở miệng khuyên bảo lại càng muốn đánh một quyền, lấy lòng Mộ Dung Thư như thế có ích lợi gì chứ!

"Không được, lúc này nếu ngủ sẽ quá giờ cơm trưa. Lúc nãy Thẩm Trắc phi hỏi bản Vương phi thích ăn cái gì, phải không?" Mộ Dung Thư lắc đầu trả lời.

"Vâng. Muội sẽ sai đầu bếp hôm đó làm vài món tỷ tỷ thích ăn, cũng sẽ dặn dò đầu bếp chú ý một chút, cần phải cẩn thận nhiều hơn khi có thai. Nếu không..." Ánh mắt của nàng dừng ở bụng Mộ Dung Thư, đáy mắt xẹt qua một tia âm tàn, nhưng trong giây lát đã lướt qua: "Mang thai tuy dễ dàng nhưng vẫn nên chú ý nhiều hơn."

Mộ Dung Thư mỉm cười gật đầu: "Làm phiền Thẩm Trắc phi phí tâm như vậy. Bản Vương phi sẽ cho Hồng Lăng dặn dò nha hoàn của Thẩm Trắc phi một tiếng." Khi nàng cúi đầu, khóe miệng mang theo nét cười lạnh, không có việc sẽ không xum xoe, Thẩm Trắc phi quả nhiên không phải người muốn sống yên ổn! Vừa vặn như ý của nàng!

Thẩm trắc phi cười khẽ: "Như thế rất tốt. Tỷ tỷ mau nghỉ ngơi đi, ngồi lâu quá chỉ sợ lại mệt."

Mộ Dung Thư cũng lười dây dưa cùng Thẩm Trắc phi, nếu nàng ta đã đạt được mục đích, như vậy không cần phải tốn thời gian nói chuyện, cả hai đều không thoải mái. Nàng gật đầu sai Hồng Lăng tiễn Thẩm Trắc phi.

Thế nhưng mấy ngày nay Mộ Dung Thư quả thật rất thích ngủ. Có lẽ do gần đây xảy ra quá nhiều việc, những chuyện vụn vặt cứ nối tiếp khiến nàng tương đối mệt mỏi, lúc đi ngủ cũng không an ổn, ban ngày luôn muốn ngủ, đặc biệt sau khi ăn cơm xong. Nhưng vì bảo trì dáng người, chỉ có thể nhịn không dám ngủ quá nhiều, nếu không sẽ bị béo phì.

Hồng Lăng đi vào, gương mặt thần thần bí bí nói: "Vương phi, khi nô tì tiễn Thẩm Trắc phi ra về, nghe được mấy nha đầu đàm luận về hôn sự của Thế tử cùng Thẩm tam tiểu thư."

"Sao vậy?" Mộ Dung Thư khẽ nhướng mày, thanh thanh hỏi tới. Vũ Văn Hạo và Thẩm Oánh đều là tâm đầu ý hợp, nếu không có gì ngoài ý muốn, đương nhiên có thể kết thành phu thê. Thế nhưng khi ở phủ Tướng quân, nhìn đến Vũ Văn Hạo có chút chật vật, nàng thấy có chút không xác định.

"Nghe nói Hoàng Thượng mấy ngày sau sẽ hạ chỉ ban hôn. Nhưng ai biết Thế tử lại tiến cung bẩm với Hoàng Thượng là Thế tử cùng Thẩm tam tiểu thư chỉ là vô tình. Dù sao thánh chỉ chưa hạ, Hoàng Thượng đương nhiên không thể buộc Thế tử cưới Tam tiểu thư. Nhưng nói thế nào thì Tam tiểu thư vẫn là thứ xuất của Tể tướng phủ, nếu ban hôn cũng chỉ có thể làm trắc phi. Vì vậy chuyện này chẳng đi tới đâu." Hồng Lăng nói tiếp. Trong đầu nàng liền hiện ra dáng vẻ của Thẩm Oánh. Trong kinh thành luôn nói Thẩm Oánh tướng mạo xuất chúng, hiếm có nữ tử nào có thể sánh bằng, thế nhưng lại bị Thế tử cự tuyệt ban hôn!

Nghe vậy, Mộ Dung Thư có chút ngoài ý muốn.

"Không phải người ngoài đồn đãi hai người đó tình đầu ý hợp? Thế tử còn cố ý muốn cưới Thẩm tam tiểu thư làm chính phi kia mà? Nhưng do thân phận thứ nữ của Tam tiểu thư nên chỉ có thể là trắc phi."

"Đúng vậy ạ. Bây giờ ở bên ngoài bàn tán xôn xao, nghe nói sau đó Thẩm tam tiểu thư đã khóc trong phòng suốt một đêm. Nếu là nô tì cũng không có cách nào chấp nhận. Chuyện này truyền ra thì thể diện cũng mất." Hồng Lăng thở dài, trong giọng nói tràn ngập thương tiếc.

Trong xã hội phong kiến, thanh danh của nữ tử là quan trọng nhất. Tuy Thẩm Oánh vẫn chưa gả cho Vũ Văn Hạo, cũng không có hôn ước cùng Vũ Văn Hạo, nhưng lời đồn khắp nơi. Thẩm Oánh chắc chắn đã chịu áp lực rất lớn! Tiếng cười nhạo sẽ không thể thiếu.

Nhưng hiện tại khiến nàng tò mò hơn là việc Vũ Văn Hạo không muốn thành thân, hơn nữa từ chối không cưới bất luận nữ tử nào, là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ...

Hắn thích nam sắc? Dù sao ở kiếp trước nàng cũng có biết vài người đàn ông như vậy, thậm chí họ còn cực kỳ đẹp trai. Không loại trừ khả năng Vũ Văn Hạo có khuynh hướng thích nam sắc. (=. =##)

"Nếu vậy thì sợ là phủ Tể tướng sẽ mau chóng định hôn cho Thẩm Oánh." Trước kia Thẩm Oánh là người mà nam tử đều muốn lấy, nhưng đến hôm nay khi Vũ Văn Hạo cương quyết cự tuyệt ban hôn như vậy, nhất định giá trị con người của Thẩm Oánh sẽ tuột dốc không phanh, phải gả cho người không có thân phận, thậm chí có khả năng là bình dân bá tính.

Đang lúc Mộ Dung Thư suy nghĩ, Hồng Lăng lại thở dài: "Hôm nay phủ Tể tướng truyền tới tin tức, nghe nói Tể tướng cố ý đem Thẩm Oánh gả cho Đại thiếu gia của Đỗ gia làm bình thê, nhưng Thẩm Oánh thà chết không theo. Nhưng Đại thiếu gia Đỗ gia đã đồng ý rồi."

"Gả cho Đỗ đại thiếu gia?" Mộ Dung Thư hết sức kinh ngạc, nếu gả cho Đỗ đại thiếu gia, đời này của Thẩm Oánh coi như bị phá hủy!

"Vâng. Có điều chuyện này cũng chưa chắc chắn." Hồng Lăng gật đầu trả lời.

Mộ Dung Thư cũng gật gật đầu, dù sao chuyện này ở cổ đại là rất bình thường. Một đóa hoa xinh đẹp luôn bị mọi người để ý đàm tiếu.

Thẩm Oánh chỉ sợ không phải mềm mại như bên ngoài, nàng có thể như thế nhận mệnh sao?

"Bảy ngày nữa là sinh nhật Thẩm Trắc phi, Tam tiểu thư nhất định sẽ tới." Hồng Lăng còn nói thêm.

"Ừ."

Ăn cơm, ngủ trưa xong, nàng tỉnh dậy liền thấy bóng một nữ nhân thướt tha đứng bên giường.

Mộ Dung Thư đang mơ màng lập tức mở to hai mắt, đây không phải là bóng lưng quen thuộc của Hồng Lăng, Thu Cúc hay Thanh Bình!

Tựa hồ nghe được tiếng động, người đó xoay người lại: "Vương phi đã dậy. Có phải nô tì đến gây ồn làm Vương phi tỉnh giấc?"

Nghe vậy, Mộ Dung Thư cười khẽ lắc đầu: "Không liên quan đến Tứ phu nhân, ta cũng đã đến lúc tỉnh dậy. Sao Tứ phu nhân muốn tới gặp bản Vương phi? Có phải có chuyện gì hay không?"

Vừa nói xong, Tứ phu nhân lập tức quỳ xuống đất.

"Thỉnh Vương phi cho nô tì một con đường sống!"

"Lời này của Tứ phu nhân là ý gì?" Mộ Dung Thư nhướng mày, vẫn nhẹ nhàng cười hỏi.

Thân hình Tứ phu nhân run run, sắc mặt tái nhợt. Trách không được vừa mới nhìn đến bóng lưng của nàng có chút xa lạ. Thì ra là chỉ mới mấy ngày, nàng ta cũng gầy đi rất nhiều, giống như Thẩm Trắc phi. Nghĩ đến chuyện của Đỗ Khả và Vũ Văn Khải, nàng ta chắc đã rất lo sợ, thật sự chịu không nổi áp lực mà đến tìm đến nàng! Dù sao, nàng ta cũng đã biết rất rõ kết cục thê thảm của Đỗ Khả.

"Nô tì không nên hãm hại Đại phu nhân và Nhị gia. Nô tì biết tối hôm đó thật ra Vương phi đã biết thừa là nô tì gây nên, vì vậy nhiều ngày nay nô tì luôn thấp thỏm lo âu. Xin Vương phi cho nô tì một con đường sống! Sau này nô tì cũng không dám nữa!" Trong mắt Tứ phu nhân đầy nước mắt, thân hình run run như cành liễu lắc lư theo gió, quả nhiên là đã sợ tới cực điểm! Nàng ta biết, nếu Thẩm Trắc phi biết chuyện này, kết cục của nàng so với Đỗ Khả còn thê thảm hơn!

Mộ Dung Thư cau mày, xuống giường đi đến trước bàn, rót cho mình ly trà rồi mới nhìn Tứ phu nhân, lông mày càng nhíu chặt, trong mắt hiện lên vài tia lạnh lẽo: "Tứ phu nhân thật to gan, còn muốn kéo bản Vương phi vào cùng. Thậm chí lợi dụng bản Vương phi thay ngươi trừ bỏ Đỗ Khả. Bản Vương phi không thể không nói, Tứ phu nhân tính toán giỏi thật!"

Nghe vậy, Tứ phu nhân mồ hôi lạnh chảy ròng, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng Mộ Dung Thư.

Tiếp đó, Mộ Dung Thư còn nói thêm: "Chỉ sợ đến bây giờ Đỗ Khả cũng không biết, rõ ràng địa điểm hẹn hò không phải ở trong rừng cây nhỏ phía sau Vương phủ. Cho đến lúc chết, nàng ta làm sao có thể biết, chuyện phía sau rừng cây nhỏ, người cùng Nhị gia thông gian chính là Tứ phu nhân ngươi, tất cả cũng chỉ là tranh giành tình nhân, là do Tứ phu nhân ngươi tính kế mà thôi! Đỗ Khả là người thông minh như thế nhưng lại thua trên tay ngươi, bản Vương phi còn không thể không nói, trước kia đã nhìn lầm ngươi!"

Mỗi một câu nói của Mộ Dung Thư giống như một thanh kiếm sắc bén đâm sâu trên người Tứ phu nhân. Tâm cơ của nàng vốn không sâu như Đỗ Khả, càng không có vài phần bình tĩnh của Đỗ Khả, vì vậy lúc này đã sợ hãi đến run người, nói không tròn câu: "Đó là... nô... tì... cả gan làm loạn. Mong Vương phi đại nhân đại lượng đừng trách tội nô tì! Hiện tại, nô tì đã biết sai rồi. Nô tì cũng không ngờ kết cục sẽ nghiêm trọng như thế. Đỗ Khả lại đến nông nỗi này, sống không bằng chết. Nô tì thật sợ. Xin Vương phi giơ cao đánh khẽ, nô tì sau này làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp Vương phi."

Mộ Dung Thư cười lạnh, ngẩng đầu lên nhìn lướt qua Tứ phu nhân đang cực kỳ đáng thương kia, trong mắt ánh sáng lạnh càng đậm.

"Tứ phu nhân không cần giả bộ sợ hãi đến mức ấy. Có thể có bản lĩnh hãm hại người như thế, lá gan nếu nhỏ như vậy làm sao có thể xuất hiện trước mặt bản Vương phi! Thu hồi sự dối trá của ngươi, ngẩng đầu nhìn thẳng bản Vương phi!"

Nghe vậy, Tứ phu nhân không thể tin ngẩng đầu, mạnh mẽ chống lại đôi mắt lạnh lùng của Mộ Dung Thư, nhất thời thân hình run lên! Đây là sự sợ hãi phát ra từ trong tâm, không phải là ngụy trang!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-197)