← Ch.056 | Ch.058 → |
"Cho mời nàng vào." Mộ Dung Thư vội vàng nói.
Liễu Ngọc Nhi hẳn đã trở lại kinh thành, trải qua nhiều bất hạnh như vậy, vừa quay lại kinh thành đã đến tìm nàng thì chắc chắn là có chuyện.
Mặc dù nàng không quen biết Liễu Ngọc Nhi nhưng nàng ta lại là bạn thân lúc trước của Mộ Dung Thư.
"Liễu tiểu thư nhất định là gặp việc khó khăn. Sợ rằng Liễu phủ đã không dung nàng ấy." Hồng Lăng buồn bã thở dài rồi nói, từ trước đến nay, Liễu gia luôn coi trọng thanh danh, mà Liễu tiểu thư lại bị đuổi ra khỏi cửa, Liễu gia nhất định sẽ không dung nàng ấy nữa, dù gì nữ nhi gả đi thì cũng như bát nước hắt ra ngoài.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư khẽ cau mày.
Lát sau, một nữ tử cúi đầu theo sau Thanh Bình tiến vào.
Nữ tử đó mặc sam y, ánh mắt rất ảm đạm, vải tuy không tệ, nhưng có thể nhìn ra đó là đồ cũ, đã mặc lâu rồi, thân thể nàng gầy yếu, đi cũng có chút lảo đảo, vì lo lắng mà hai tay nắm chặt.
"Vương phi, Liễu tiểu thư đã đến." Đến trước mặt Mộ Dung Thư, Thanh Bình nhẹ giọng nói.
"Dân nữ Liễu Ngọc Nhi tham kiến Vương phi, Vương phi vạn phúc kim an." Liễu Ngọc Nhi liền cung kính hành lễ.
Quả thật là Liễu Ngọc Nhi!
"Không cần đa lễ." Mộ Dung Thư liền nói.
Lúc Liễu Ngọc Nhi ngẩng đầu lên, Mộ Dung Thư có hơi không tin được, tuy chưa từng tận mắt nhìn thấy Liễu Ngọc Nhi, nhưng trong trí nhớ thì Liễu Ngọc Nhi là một nữ tử xinh đẹp, nhưng bây giờ lại có dáng vẻ của một thiếu phụ, sắc mặt khô vàng, khuôn mặt vốn nhỏ nhắn tươi tắn giờ lại gầy gò, xương gò má nhô cao, cằm nhọn hoắt, nhìn tới nhìn lui có chỗ nào giống thiếu nữ mười chín tuổi!
Nàng mười chín tuổi nhưng nhìn cứ như sắp ba mươi! Nàng ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Thư, ánh mắt né tránh, không dám nhìn thẳng, thấp giọng trả lời: "Vâng ạ."
Mộ Dung Thư dùng mắt ra hiệu cho Thanh Bình, nàng hiểu ý liền cho mấy nha hoàn khác trong phòng lui xuống, sau đó nhẹ nhàng khép cửa phòng. Bây giờ thì trong phòng chỉ còn ba người là Mộ Dung Thư, Liễu Ngọc Nhi cùng Hồng Lăng.
Người trong phòng ít đi làm cho Liễu Ngọc Nhi thoải mái hơn, lúc này liền mỉm cười nhìn Mộ Dung Thư nói: "Vương phi, không ngờ kiếp này còn có thể gặp lại người, chỉ là khi gặp lại thì Ngọc Nhi đã thành một người khác, mong người đừng sợ hãi."
Nghe vậy, Mộ Dung Thư liền đứng lên, đi đến cầm tay Liễu Ngọc Nhi, chỉ thấy tay nàng lạnh lẽo, trong lòng liền đoán được tình cảnh hiễn giờ của nàng. Mộ Dung Thư dịu dàng nói: "Có thể gặp lại ngươi ta rất vui, trở về kinh thành cũng tốt, tỷ muội chúng ta có thể thường xuyên gặp nhau, còn những chuyện khác, Ngọc Nhi đừng để tâm lo buồn nữa." Nàng vừa nói vừa dìu Liễu Ngọc Nhi ngồi xuống.
Hồng Lăng nhìn thấy tình cảnh hiện giờ của Liễu Ngọc Nhi thì trong lòng rất xót xa, mắt liền ngân ngấn lệ, lẳng lặng đứng một bên châm trà cho Mộ Dung Thư và Liễu Ngọc Nhi.
"Ba năm không gặp, tính tình của Vương phi cũng đã thay đổi, vậy cũng tốt! Làm việc gì cũng không nên quá mềm yếu, bằng không đến cuối cùng thì người bị thiệt chính là mình, tại vì ta quá mức nghiêm cẩn, nên mới rơi vào kết cục như thế này." Liễu Ngọc Nhi vỗ vỗ mu bàn tay Mộ Dung Thư, dịu dàng nói, bất quá nụ cười của nàng lại không thể che dấu được gương mặt phong sương cùng đôi mắt nhìn thấu sự đời của nàng.
"Ngọc Nhi yên tâm, bây thời ta đã hiểu chuyện hơn trước rất nhiều, sẽ không còn tùy hứng làm bậy nữa." Mộ Dung Thư cười nói, nhìn gương mặt phong sương và thái độ của Liễu Ngọc Nhi, trong lòng Mộ Dung Thư khẽ động, nàng tin rằng ai mà nhìn thấy Liễu Ngọc Nhi của bây giờ thì cũng không giữ được bình tĩnh, ba năm trước là một nữ tử xinh đẹp còn bây giờ lại là một phụ nhân mệt mỏi vì sự đời, trái tim nàng chợt đau xót. Liễu Ngọc Nhi vội vàng gật đầu, luôn miệng khen tốt. Sau đó, nàng quay sang nhìn Hồng Lăng, "Ba nămkhông thấy mà nha đầu Hồng Lăng đã trổ mã trở nên xinh đẹp thế kia rồi."
Mắt Hồng Lăng đang ngấn lệ nhưng khi nghe lời Liễu Ngọc Nhi nói thì liền nở nụ cười, "Liễutiểu thư vẫn thích khi dễ nô tì."
"Chẳng lẽ ta đến đây để khi dễ ngươi, nha đầu nhà ngươi đúng là không biết phân biệt lời hay mà." Liễu Ngọc Nhi che miệng cười duyên nói.
"Nô tì xinh đẹp thì cũng không sánh được với Liễu tiểu thư quốc sắc thiên hương." Hồng Lăng dậm chân nói nhưng vừa nói ra liền phát hiện mình nói sai nên cẩn trọng nhìn Liễu Ngọc Nhi.
Nụ cười trên mặt Liễu Ngọc Nhi liền cứng đờ, nhưng chỉ trong nháy mắt, nàng tự cười giễu cợt nói: "Đáng tiếc là đã già."
"Ngọc nhi, mấy ngày nay ngươi đi đường mệt nên có chút hốc hác, nếu nghỉ ngơi tốt thì sẽ lấy lại dáng vẻ trước đây thôi." Mộ Dung Thư cười nói, nàng hi vọng Liễu Ngọc Nhi đừng có tiếp tục đắm chìm trong quá khứ bất hạnh, hôm nay nàng đã tự do, chỉ cần buông bỏ quá khứ, vui vẻ để sống tiếp thì tương lai sẽ thênh thang."Sau này Ngọc Nhi có thời gian cứ tới vương phủ, tỷ muội chúng ta có thể cùng nhau thưởng thức trà rồi tán gẫu."
Nghe vậy, trong mắt Liễu Ngọc Nhi lóe lên một tia sáng kỳ lại, nàng không trả lời Mộ Dung Thư, nhưng cũng gật đầu, thấp giọng nói: "Chắc Vương phi đã nghe qua chuyện của ta."
"Có nghe. Ngọc nhi đừng nên thương tâm."
"Bây giờ ta đã mất hết hy vọng, sẽ không thương tâm vì tên phụ bạc kia! Năm đó khi ta gả cho hắn, hắn đã từng nói cả đời này sẽ xem ta như viên ngọc quý mà nâng niu nhưng chỉ trong ba năm ngắn ngủi mà hắn đã lập bảy tám thiếp thất lại vì một sủng thiếp mà mắng ta đánh ta, ta vẫn chịu đựng được, nhưng có chết ta cũng không ngờ, hắn tin lời bịa đặt của nữ nhân kia nói ta thông dâm cùng người khác, hắn không tra rõ ràng liền bỏ ta, thậm chí hắn còn tin lời dối trá của người kia cho rằng con ta cũng không phải con ruột hắn nên gạch tên con ta trong gia phả. Đối với loại nam nhân vô tình như thế thì sao ta còn có thể thương tâm vì hắn."
Liễu Ngọc Nhi bình tĩnh nói, tuy như vậy nhưng Mộ Dung Thư vẫn thấy rõ được hận ý trong mắt nàng.
Sao có thể không hận, đã từng ôm ấp mộng đẹp gả cho Vương Quân Sơn nhưng bây giờ thì cả người lại đầy thương tích! Nhưng điều làm cho Mộ Dung Thư cảm thấy kỳ lạ là trong mắt Liễu Ngọc Nhi vẫn còn ẩn chứa một tia bất lực cùng không cam lòng.
"Tên Vương Quân Sơn kia không phải là người! Sẽ có một ngày hắn phải chịu báo ứng." Hồng Lăng tức giận mắng một tiếng.
"Hồng Lăng không cần tức giận, thực ra như bây giờ cũng tốt. Nếu ta tiếp tục ở lại vương phủ, không biết phải còn chịu bao nhiêu tủi nhục nữa." Liễu Ngọc Nhi ôn nhu nói, giống như chuyện nàng vừa nói chỉ là một chuyện nhỏ, không hề để lại dấu vết trong lòng nàng.
Đôi mắt của Mộ Dung Thư lóe lên, nàng không tiếp tục với đề tài Vương Quân Sơn nữa, mà hỏi vấn đề nàng quan tâm nhất: "Bây giờ Ngọc nhi đang ở Liễu phủ?"
Ánh mắt Liễu Ngọc Nhi càng u ám, cúi đầu trả lời: "Bây thời ta là người bị hưu vì thông dâm với người khác. Liễu phủ không chứa chấp ta! Ta thuê một tứ hợp viên trong một ngõ hẻm ở phía đông kinh thành, của hồi môn của ta đều bị hắn nuốt trọn, không trả lại, may mà mẫu thân thấy mẫu tử ta đáng thương nên cho ít bạc với hai gian cửa hàng, bây giờ mẹ con ta cũng không phải lo lắng nữa."
"Về kinh thành gặp khó khăn sao không đến gặp ta? Ngọc Nhi gặp nạn, làm sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn! Thanh Châu quá xa nên ta không biết tình cảnh của Ngọc Nhi nhưng về đến kinh thành rồi mà ngươi vẫn còn giấu diếm ta!" Mộ Dung Thư cau mày nói.
Liễu Ngọc Nhi là người tự trọng, sẽ không dễ dàng mà đi cầu xin giúp đỡ của người khác nhưng hôm nay nàng bị Liễu phủ từ chối, lại dắt theo một đứa nhỏ ba tuổi, đến nơi nào cũng không dễ dàng an thân.
"Vương phi là Nam Dương Vương phi, trong vương phủ lại phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, nếu như ta mới vừa quay về kinh thành đã tới tìm ngươi, sẽ làm hỏng thanh danh của người, ta đã thế này rồi, sao lại có thể liên lụy Vương phi? Vương phi yên tâm, bây thời tuy là cuộc sống nghèo khổ nhưng đổi lại ta được an tâm, nhìn Vương phi sống tốt, ta càng vui vẻ." Liễu Ngọc Nhi lại vỗ vỗ mu bàn tay Mộ Dung Thư nói.
Lúc này, Mộ Dung Thư liền biết, nàng không cần nói thêm những lời dư thừa. Liễu Ngọc Nhi ổn định xong cuộc sống tại kinh thành rồi mới tìm đến nàng cho thấy nàng không muốn gây bất cứ phiền phức gì cho Mộ Dung Thư, nàng cúi đầu nhìn lướt qua tay Liễu Ngọc Nhi, chỉ thấy còn da bọc xương khiến người nhìn càng thêm chua xót.
"Đứa bé khỏe không? Từ khi nó sinh ra đến giờ ta vẫn chưa được gặp nó lần nào." Mộ Dung Thư liền nói sang chuyện khác.
Nhắc tới con, gương mặt Liễu Ngọc Nhi liền hiện lên nét từ ái, "Hồi trước thì nó nghịch ngợm lắm, cả ngày hết va cái này lại đụng cái kia, trên người không bầm tím thì cũng sưng đỏ, nhưng từ khi về kinh thành, nó đã biết quan tâm, chăm sóc ta, buổi chiều còn biết châm trà cho ta uống."
"Ha ha... Thật là một đứa nhỏ hiếu thuận, Ngọc Nhi có đứa nhỏ này ở cạnh chắc chắn rất vui vẻ. Lần sau đến nhất định phải mang theo cả đứa nhỏ, ta thật sự rất muốn gặp để xem con của Ngọc Nhi đáng yêu như thế nào." Mộ Dung Thư cười nói.
"Lúc nãy nó cũng ầm ĩ muốn tới gặp ngươi, nhưng đến lúc đi lại ngủ mất. Chút nữa ta về chắc nó sẽ buồn bực cho xem." Liễu Ngọc Nhi khẽ cười nói, hình ảnh của đứa con trai mếu máo đang liền hiện lên trước mắt.
Sau đó hai người lại nói về chuyện xấu của đứa nhỏ làm Mộ Dung Thư cười không ngừng, cũng luôn miệng nhắc nhở lần sau phải dắt theo đứa nhỏ, Liễu Ngọc Nhi cũng cười đồng ý.
Sau đó, hai người lại tán gẫu, nụ cười trên mặt Liễu Ngọc Nhi ngày càng nhiều, mà Mộ Dung Thư cũng cố gắng tránh nói đến chuyện thương tâm của nàng.
Càng nói chuyện, Mộ Dung Thư càng thích Liễu Ngọc Nhi, tuy tuổi còn nhỏ lại phải trải qua lắm tang thương nhưng lại có dũng khí đứng lên làm lại cuộc đời, nói một hồi có thể hiểu nàng chỉ hy vọng có thể dùng hết sức lực để cho đứa nhỏ của mình sống thoải mái hơn mà thôi.
Điểm quan trọng nhất là nàng thật tâm mong Mộ Dung Thư có một cuộc sống tốt, lúc cùng cực nhất vẫn không đến tìm nàng, chỉ chờ khi gió yên sóng lặng mới xuất hiện.
Nàng là một nữ tử có lòng tự trọng rất cao, trong lúc bản thân lâm vào cảnh như vậy thì vẫn lựa chọn tự mình đối mặt cũng không cầu xin sự giúp đỡ của ai. Tuy nhà nương đã bỏ mặc nàng nhưng nàng vẫn kiên cường như cũ, bình tĩnh đối mặt với mọi thứ, Mộ Dung Thư nhìn ra trong nét tươi cười của nàng vẫn ẩn chứa quá nhiều tiếng thở dài.
Sau khi nàng ra về, Hồng Lăng liền không nhịn được nữa rơi nước mắt, "Sao ông trời lại có thể nhẫn tâm với Liễu tiểu thư như vậy. Người tốt như tiểu thư lại phải chịu bất hạnh thế này."
"Thật ra như nàng ấy cũng tốt." Mộ Dung Thư đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thật lâu sau mới lẩm bẩm nói, trong thời này, nữ nhân không có nam nhân để dựa dẫm sẽ bị khinh thường, nhưng bây giờ cuộc sống của Liễu Ngọc Nhi tuy có gian khổ nhưng lại an tĩnh, trải qua nhiều chuyện đau đớn như vậy, nàng thật lòng mong Liễu Ngọc Nhi trải qua một cuộc sống yên bình.
"Chỉ thương cho tiểu thiếu gia, tuổi nhỏ như thế mà đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nếu như sau này lớn lên, biết cha mình sủng thiếp diệt thê, không nhận mình là con còn bị cho là tạp chủng, không biết nó sẽ thế nào?" Hồng Lăng lại thở dài rồi nói.
Mộ Dung Thư nhíu mày, nhớ tới vừa rồi Liễu Ngọc Nhi mặc y phục, liền nói với Hồng Lăng: "Ngày mai ngươi xuất phủ, đến hẻm phía đông, nhìn xem tình cảnh hiện giờ của Ngọc Nhi, nếu có gì khác lạ, lập tức quay về bẩm báo cho ta."
Bất luận là thế nào thì Liễu Ngọc Nhi vẫn là bạn tốt nhất của Mộ Dung Thư trước kia, huống hồ nàng lại là người đáng để trợ giúp, Mộ Dung Thư sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
"Vâng." Hồng Lăng lập tức trả lời.
"Hai ngày nay Vân Mai có hơi kỳ lạ, ngươi có biết chuyện gì xảy ra không?" Mộ Dung Thư nhìn ra ngoài cửa, thấy Vân Mai đang thất thần đứng bên cạnh cửa, liền trầm giọng hỏi.
Hồng Lăng lắc đầu, cũng nhìn Vân Mai nói: "Chưa từng thấy qua nàng như thế này, chỉ sợ là trong nhà xảy ra chuyện. Đã nhiều ngày, mỗi đêm ngủ nàng ta đều gặp ác mộng, phải có người kêu lớn mới tỉnh lại, bọn nô tì cũng có hỏi nhưng nàng lại kiên quyết không nói hoặc là sẽ khóc, nếu không thì nói là nhớ nhà hoặc lo lắng cho bệnh tình của mẫu thân."
Mộ Dung Thư gật đầu, sợ là chuyện không đơn giản như vậy, "Chắc trong nhà đã xảy ra chuyện."
Đêm đó, Mộ Dung Thư dùng xong cơm liền định đi ngủ thì Vân Mai xông vào.
Sắc mặt nàng tái nhợt, vừa vào liền quỳ gối trước mặt Mộ Dung Thư cầu xin: "Xin Vươngphi cứu muội muội của nô tì!"
"Chuyện gì xảy ra? Đứng lên rồi nói. Hồng Lăng, đỡ nàng đứng lên." Lúc Vân Mai xông vào, Mộ Dung Thư liền ngồi dậy, nhíu mày nhìn Vân Mai.
Hồng Lăng liền dìu Vân Mai dậy, nàng đã khóc không thành tiếng, Vân Mai khóc khôngngừng, thân mình run rẩy, nàng đã cùng đường mới đến cầu xin Vương phi giúp đỡ.
"Mấy ngày trước, nô tì về nhà chăm sóc mẫu thân, sau khi nhìn thấy nô tì, bệnh của mẫu thân đã đỡ hơn một nửa, sau đó uống thêm mấy thang thuốc thì gần như khỏi hẳn, nhưng trước khi nô tì hồi phủ thì muội muội lại xảy ra chuyện, hơn một tháng trước, muội muội nô tì giặt áo bên bờ sông nhất thời cao hưng liền hát một khúc, vừa lúc Đỗ thiếu gia đi ngang qua, liền cho người bắt muội muội nô tì đến rừng cây cạnh bờ sông bất chấp muội ấy phản kháng hay cầu xin mà... vũ nhục..."
"Muội ấy mất đi trong sạch, chỉ có thể gả cho Đỗ thiếu gia làm thiếp. Ai ngờ, mới vào Đỗ phủ, tuy Đỗ thiếu gia không sủng hạnh nhưng một tháng sau muội ấy phát hiện mình đã mang thai, vốn tưởng rằng có thể trải qua ngày yên bình, ai ngờ lại bị chính thê của Đỗ thiếu gia hãm hại sẩy thai, muội muội nô tì gặp chuyện đau lòng này, hai ngày sau, chínhthê của Đỗ thiếu gia lại nói muội ấy không tôn trọng nàng nên sai người nhốt muội ấy vào phòng chứa củi, muội ấy vừa sinh non, mà phòng củi lại ẩm ướt, nếu cứ như vậy thì khôngít ngày nữa muội ấy chắc chắn sẽ mất mạng, may là có hạ nhân trong Đỗ phủ lén nói cho nô tì biết nếu không muội ấy sẽ chết thảm."
Vân Mai càng nói càng nóng nảy hơn cũng sợ hãi. Đỗ thiếu gia như vậy thì người người trong kinh thành ai mà không biết, hắn đã chiếm được thân thể của muội muội thì còn quan tâm đến sự sống chết của muội ấy làm gì! "Vương phi, xin người cứu muội muội của nô tì! Nô tì xin người!" Dứt lời, nàng liền hướng Mộ Dung Thư dập đầu liên tục, chỉ trong chốc lát mà trán nàng đã đỏ một mảnh.
Nghe Vân Mai nói xong, Mộ Dung Thư từ từ nhíu mày, chuyện này lại dính dáng đến Đỗ gia. Tuy Đỗ gia là kinh thành thủ phủ, còn có liên hệ với các đại gia tộc và quan viên, nàng làkhông thể nào tự mình đến Đỗ gia, làm mưa làm gió chỉ để cứu một thiếp thất.
Hồng Lăng lau nước mắt cho Vân Mai rồi nói: "Đừng khóc nữa."
"Đỗ gia cũng không phải là phủ Nam Dương Vương, việc này không dễ giải quyết." Mộ Dung Thư khẽ nói, bây giờ nàng ở Nam Dương Vương phủ, tuy thân phận của nàng là Nam Dương Vương phi tôn quý nhưng lại không thể thò tay vào chuyện gia sự của người khác, thế mới nói, chuyện này không dễ giải quyết.
Vân Mai nghe vậy, sắc mặt trắng bệch, các vệt xanh tím trên trán cũng rất dọa người."Vậy nô tì phải làm sao bây giờ? Muội muội của nô tì hiện giờ cực kỳ suy yếu, nếu còn nằm trong phòng củi thì chỉ còn chờ chết mà thôi!" Vân Mai nói nha hơn, thanh âm hơi cao.
Mộ Dung Thư nhíu mày.
Hồng Lăng nói: "Vân Mai, ngươi có sốt ruột cũng không thể nói chuyện với Vương phi như thế! Hơn nữa chuyện ngươi cầu vốn không dễ giải quyết, muội muội ngươi đang ở Đỗ gia chứ không phải phủ Nam Dương Vương, ngươi là đang làm khó Vương phi?"
Vân Mai tỉnh ngộ, hối hận nhìn Mộ Dung Thư, "Nô tì sai rồi, nô tì không nên bất kính với Vương phi, nô tì quá nóng nảy! Xin Vương phi tha thứ." Từ trước đến nay, Vương phi đối xử với nàng rất tốt, chưa từng la mắng, nhưng giờ nàng lại vì chuyện của muội muội mà làm Vương phi khó xử, nàng không nên làm vậy.
Nhưng quả thật nàng không có cách nào, Vân Mai vừa ngừng lệ thì nước mắt lại tràn mi, nàng nói tiếp: "Vương phi đừng khó xử, bây giờ chỉ còn cách chờ xem số phận của muội muội nô tì ra sao thôi, hy vọng Đỗ thiếu nãi nãi có thể phát thiện tâm, tha cho muội muội nô tì một mạng."
"Cũng không phải không có cách." Mộ Dung Thư thở dài nói, vẫn là nàng mềm lòng, dẫu biết rõ nếu nhúng tay vào việc này sẽ có chút phiền phức tìm đến nhưng nước mắt cùng thân tình của nha đầu Vân Mai đã làm nàng cảm động, thôi cứ xem như làm việc thiện đi!
Vân Mai và Hồng Lăng nghe vậy, mở to mắt, không thể tin nhìn Mộ Dung Thư. Nàng khẽ cười nói: "Nhưng bây giờ đã tối rồi, không làm gì được. Ngươi ráng chờ một đêm?"
"Nô tì tạ ơn Vương phi! Nô tì tạ ơn Vương phi!" Vân Mai quỳ sụp xuống, không ngừng dập đầu cảm tạ, sau mới ngẩng đầu, vui sướng đến trào nước mắt, trong lòng hoan hỉ nhảy nhót, muội muội được cứu rồi! Muội muội được cứu rồi!
"Đừng có dập đầu nữa, nếu cái mặt này mà bị hủy thì bản Vương phi cũng không cho phép ngươi cả ngày lượn lờ trước mặt ta, mắc công ta chướng mắt." Mộ Dung Thư trêu ghẹo.
Vân Mai nín khóc liền mỉm cười, đang muốn tiếp tục dập đầu lại nghĩ đến lời của Mộ Dung Thư, liền nói: "Nô tì sẽ không hủy dung, nô tì sẽ không làm Vương phi chướng mắt. Nô tì còn phải hầu hạ Vương phi suốt đời." Đây không phải là lời nói trong lúc nhất thời mà là lời hứa hẹn, là một lời thề! Vì thế, sau đó, dù nàng mất đi trong khi tuổi hoa đương sáng lạn, thân thể vĩnh viễn chôn sâu dưới lòng đất, nhưng nàng tuyệt không oán không hối.
Hồng Lăng lại nâng Vân Mai dậy một lần nữa, "Nha đầu kia, là ngươi có phúc mới gặp chủ tử như Vương phi, nếu là người khác, chỉ sợ cái mạng nhỏ của ngươi cũng không giữ được, không biết chừng mực gì cả, mau rửa mặt rồi đi nghỉ ngơi."
"Dạ, Hồng Lăng tỷ." Vân Mai cười nói, rồi nói với Mộ Dung Thư: "Nô tì không làm phiền Vương phi nghỉ ngơi, nô tì cáo lui."
Khi nàng ra ngoài, Hồng Lăng liền thu lại nét cười trên mặt, "Muội muội của Vân Mai quả thật đáng thương, nhưng đây là vấn đề khó giải quyết, nghe nói, chính thất của Đỗ thiếu gia thủ đoạn tàn nhẫn, đã có rất nhiều thê thiếp chết trong tay nàng rồi." Nàng định khuyên Vương phi không nên dính vào chuyện này, dù sao đây là chuyện của Đỗ phủ, không dễ dàng nhúng tay vào.
Dĩ nhiên là Mộ Dung Thư biết tâm tư của Hồng Lăng, khi xảy ra bất cứ chuyện gì, nha đầu này cũng đặt nàng ở vị trí ưu tiên, thà có lỗi với người khác nhưng nhất định phải bảo vệ nàng. Nàng cười nói: "Không sao đâu, bản Vương phi đã có chủ ý."
Nghe nàng nói chắc chắn như vậy, Hồng Lăng cũng yên tâm.
Sáng hôm sau, dùng xong điểm tâm Mộ Dung Thư liền trang điểm rồi đến Bắc uyển.
Đại phu nhân đang ngồi thêu ở trong phòng, nghe hạ nhân báo Vương phi đến liền nhất thời cả kinh, Vương phi tới làm gì? Từ chuyện lần trước, nàng luôn trốn tránh Vương phi, khôngdám gặp Vương phi, chỉ sợ nàng ta lại tìm ra sơ hở của nàng.
Nhưng bây giờ nàng đã ngoan ngoãn ở tại Bắc uyển chờ đến khi Vương phi và Thẩm trắcphi đấu nhau đến sống chết thì là nàng sẽ xuất hiện một lần nữa. Nàng tin tưởng với nhan sắc xinh đẹp của mình sẽ giành được sự sủng ái của Vương gia, cũng nhân đó mà có một đứa con.
Nhưng tại sao Vương phi lại đột nhiên đến đây? Nàng vội nói với người thông báo: "Ta với ngươi cùng nghênh đón Vương phi."
Lúc này Mộ Dung Thư mới đi đến trước cửa phòng thì cửa phòng liền bật mở, Đại phu nhân vội vàng chạy ra nghênh đón Mộ Dung Thư, "Nô tì tham kiến Vương phi."
"Đại phu nhân không cần đa lễ, lần này bản Vương phi tới tìm ngươi chỉ muốn uống trà, tán gẫu." Mộ Dung Thư mỉm cười, dịu dàng nói.
Trong lòng Đại phu nhân chấn động, Vương phi có ý gì? Nàng không tin Vương phi đến đây chỉ để uống trà nhưng trên mặt không hề lộ ra chút nghi ngờ nào, liền gật đầu đáp: "Nô tì vô cùng vinh hạnh." Nói xong liền đi trước dẫn đường vào phòng.
Đây là lần đầu tiên Mộ Dung Thư đến Bắc uyển, cảnh trí nơi này cũng không tệ, tuy khôngso được với Trúc viên, nhưng lại có một phong vị khác, thật đúng là nơi thích hợp cho tiểuthiếp ở.
Vào trong phòng Đỗ Khả, hai mắt Mộ Dung Thư tỏa sáng, không hổ danh là con gái nhà phú thương, mỗi vật bài trí trong phòng đều có giá trị xa xỉ, trách không được Thẩm trắc phikhông dám động đến Đại phu nhân, chỉ sợ Thẩm trắc phi cũng phải nể mặt Đỗ gia vài phần.
Đại phu nhân trong lòng thấp thỏm không thôi, đoán mục đích của Mộ Dung Thư đến đây là gì nhưng đoán mãi cũng chẳng ra, nhìn thấy Mộ Dung Thư đang đánh giá bài trí trong phòng thì càng hồi hộp, chẳng lẽ Mộ Dung Thư sẽ dựa vào mấy thứ này mà bắt bẻ mình?
Đang lúc nàng lo lắng, thì Mộ Dung Thư cười cười, gật đầu nói: "Khiếu thưởng thức của Đại phu nhân quả nhiên cao nhã, bài trí trong phòng đều không tầm thường."
"Chỉ là vài vật thô xỉ chứ nô tì làm gì mà biết thưởng thức, nếu luận về thưởng thức thìkhông cách nào so được với Vương phi." Đại phu nhân dè dặt trả lời.
Mộ Dung Thư quay lại, nắm lấy tay nàng, kéo đến ngồi rồi tươi cười ôn hòa nói: "A, tay muội thật lạnh, có phải nhiễm bệnh? Sao không chịu gọi đại phu đến xem."
"Từ nhỏ tay nô tì đã lạnh, nhọc Vương phi lo lắng." Đại phu nhân vội trả lời, Mộ Dung Thư càng ôn nhu, còn xưng tỷ muội thì nàng càng sợ, có chết nàng cũng không quên cái ngày nàng bị Mộ Dung Thư đùa bỡ trong tay, miệng thì cười nhưng lại giết người lúc nào khônghay, không biết hôm nay Mộ Dung Thư lại muốn giở trò gì.
"Thì ra là như vậy, để bản Vương phi sai người đưa đến một cái lò sưởi tay cho muội, cái này ta dùng đã lâu, rất ấm áp." Mộ Dung Thư rất quan tâm nói.
Nhưng nàng càng như thế, Đại phu nhân lại càng thêm e ngại.
"Sao nô tì dám lấy lò sưởi của Vương phi, huống hồ lại là vật Vương phi đã dùng quen, tay nô tì trước giờ vẫn vậy, dù có ôm lò sưởi tay hàng ngày thì cũng chẳng có hơn gì, nên khôngdám đoạt đồ vật ưa thích của người." Đại phu nhân từ chối, đùa sao, còn chưa biết mục đích của Mộ Dung Thư là gì thì làm sao nàng dám nhận.
"Muội không vừa ý bản Vương phi? Hay vẫn giận ta? Tuy mấy ngày trước vì chuyện của Hồng Lăng và Dương mụ, hai tỷ muội chúng ta có chút hiểu lầm nhưng dù sao chúng ta vẫn là tỷ muội phải không? Chớ để chuyện này làm tổn hại đến tình cảm của chúng ta. Nếu như muội muội vẫn quyết không cần, thì khó tránh bản Vương phi nghĩ chuyện Hồng Lăng lại có liên quan đến muội." Mộ Dung Thư nhíu mi, thanh âm hơi chút lạnh nhạt nói, nét tươi cười trên mặt cũng nháy mắt biến mất.
Đại phu nhân hoảng sợ hơn, không dám từ chối, vội vàng nói: "Nô tì tạ ơn Vương phi." Ấm lô chưa cầm đến mà tay đã như bị phỏng! Mỗi câu nói của Mộ Dung Thư đều như đang đào hố, càng đoán không ra tâm tư của nàng ta, nàng lại càng kinh tâm!
"Vậy là tốt rồi. Nhìn thấy muội vui vẻ, ta cũng cao hứng." Nụ cười sáng rỡ lại xuất hiện, Mộ Dung Thư vỗ hai cái lên mu bàn tay Đại phu nhân mu, giống như vô cùng hài lòng với câu trả lời của Đại phu nhân.
Đại phu nhân chỉ có thể cười lấy lòng.
"Mấy ngày trước, nhà nương của phu nhân đã quyên không ít bạc cho nạn dân vùng Giang Bắc, dân chúng đều mang ơn Đỗ gia không hết Không ngờ nhà nương của Đại phu nhân lại hào phóng như thế, nghe nói việc làm lần này của Đỗ gia cũng được đương kim thánh thượng và triều thần tán thưởng." Mộ Dung Thư lại mở miệng nói vòng vo.
Đại phu nhân nghe vậy, khóe miệng hơi co giật, chuyện này nàng cũng đã nghe. Có người tạo áp lực với phụ thân nên mới khiến cho phụ thân phải quyên bạc, hiện giờ mấy lời của Mộ Dung Thư chẳng khác gì châm chọc, nhưng nàng cũng chỉ có thể cười nói: "Chút đóng góp cho nạn dân dĩ nhiên Đỗ gia phải hết sức vui vẻ làm."
"Đúng vậy, bây giờ trong kinh thành, ai nhắc tới Đỗ gia mà không phải giơ ngón tay cái lên khen ngợi? Vương gia vì Đỗ gia mà cũng nở mày nở mặt, tâm tình không tệ, vị trí của muội ở trong lòng người lại cao thêm vài phần." Mộ Dung Thư khẽ cười nói, trong thanh âm còn có mấy phần hâm mộ.
Đại phu nhân nghe vậy, trong lòng vui sướng lan tràn hỏi: "Phải không?"
"Đương nhiên, chẳng lẽ muội không nghe được người khác nói? Trong lần giải quyết vụ Giang Bắc này, Đỗ gia đã lập công lớn." Mộ Dung Thư gật đầu nói, thần sắc thập phần thành khẩn.
Đại phu nhân càng vui sướng, nếu trong lòng Vương gia vì hành động của cha lần này mà thêm sủng hạnh nàng thì thật là trong họa được phúc, nhìn lại Mộ Dung Thư, chẳng lẽ nàng ta biết tâm tư của Vương gia nên mới đến đây lôi kéo, lấy lòng nàng? "Từ trước đến giờ phụ thân đều giúp người làm niềm vui nhưng quả thật người lập đại công lần này là Vương gia chứ không phải Đỗ gia! Nếu không phải Vương gia nghĩ ra cách giải quyết thì chỉ e hiện nay người dân vùng Giang Bắc vẫn phải chịu cảnh khổ cực rồi."
"Thanh danh của Đỗ lão gia thật tốt. Bất quá..." Mộ Dung Thư quay đầu, trên khóe miệng tươi cười có thêm một tia cười lạnh. Đại phu nhân chưa phản ứng kịp, vội hỏi: "Bất quá cái gì?"
"Bất quá nghe nói gần đây Đỗ gia lại gây ra chuyện gièm pha, Đỗ thiếu nãi nãi không dung được thiếp, dụng thủ đoạn ngoan độc hãm hại một vị thiếp, chẳng qua chỉ vô ý nói vài câu đụng chạm thì nàng liền sai người đem nhốt nữ nhân đó vào củi rồi bỏ đói, mà nữ nhân đó vừa mới sinh non, muội nghĩ thử xem, nếu việc này truyền đến tai người ngoài, đến tai Vương gia thì thế nào? Người trong kinh thành sẽ nhìn Đỗ gia thế nào? Thanh danh một đời của Đỗ lão gia xem như bị hủy trong nháy mắt." Mộ Dung Thư lạnh lùng nói.
Đại phu nhân khẽ run, trên trán đổ mồ hôi lạnh, Mộ Dung Thư rõ ràng là đang uy hiếp nàng! Chuyện của Đỗ gia thì sao nàng lại không biết, nhưng chưa từng nghĩ Mộ Dung Thư lại có thể biết tường tận như vậy, thì ra mục đích của nàng ta khi đến đây! Quả thật, em dâu là người khắc nghiệt, đã có rất nhiều thiếp thất chết trong tay nàng.
"Nói thật thì chuyện này không quan hệ với bản Vương phi nhưng thiếp thất bị nhốt trong phòng củi kia là muội muội của Đại nha hoàn - Vân Mai bên cạnh ta, khi nghe xong chuyện này không can hệ đến Đỗ lão gia, có lẽ muội muội của Vân Mai cư xử không đúng mực, nên mới bị trừng phạt, thế nhưng, nếu bản Vương phi không cẩn thận lỡ miệng trước mặt Vương gia, như vậy..."
"Tạ ơn Vương phi nhắc nhở, nô tì lập tức cho người truyền tin hồi phủ." Đại phu nhân vội vàng chặn lời tiếp theo của Mộ Dung Thư, lo lắng trả lời. Mộ Dung Thư đang uy hiếp nàng! Xem ra, Vương phi thật dạ mang thù!
Mộ Dung Thư cười tươi hơn, gật đầu rồi nói: "Muội chớ nên trách bản Vương phi nhiều chuyện! Dù sao tính tình của Vân Mai, ta cũng hiểu một chút, nếu nàng không cẩn thận nói lộ gì đó thì hậu quả thật khó lường. Bản Vương phi thật tâm suy nghĩ cho muội."
Đại phu nhân lập tức quỳ xuống đất, cúi đầu cắn răng trả lời: "Nô tì ghi nhớ đại ân của Vương phi, nếu không phải có Vương phi nhắc nhở, sau này chắc chắn gây thành đại họa."
"Tốt lắm, bản Vương phi ở cũng đã lâu, đến lúc phải trở về rồi! Muội nghỉ ngơi thật tốt đi." Mộ Dung Thư chậm rãi đứng dậy, nói với Đại phu nhân.
Đại phu nhân trong lòng cực kỳ phẫn nộ, Mộ Dung Thư rời khỏi, nàng cầu còn không được, nhìn lướt qua sắc mặt của Đại phu nhân, Mộ Dung Thư liền rời đi.
Sau khi Mộ Dung Thư rời khỏi, Đại phu nhân liền từ dưới đất đứng lên, nhìn theo bóng lưng Mộ Dung Thư, hai tay nắm chặt thành quyền, quả nhiên đi sai một bước thì sẽ ân hậnkhông kịp, sau này không được hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Trên đường về Mai viên, Vân Mai nhịn không được hỏi: "Vương phi, chuyện sao rồi?"
"Vương phi tự mình đi gặp Đại phu nhân, chắc chắn được việc." Hồng Lăng cười nói, lúc rời đi, nàng đã nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Đại phu nhân.
Mộ Dung Thư gật đầu nói: "Đợi tin đi." Cho là muội muội Vân Mai được thả ra thì thân thể cũng đã chịu thương tổn không nhẹ, chỉ sợ ngày sau không thể mang thai, tương lai của nàng ta trong Đỗ phủ càng gặp nhiều khó khăn, thế nhưng, nàng chỉ có thể làm dược tới đây.
Vân Mai vừa nghe lời của Mộ Dung Thư, lập tức cười nói: "Không, không, cứu được rồi! Nô tì tạ ơn Vương phi. Thật tốt quá."
"Tiểu nha đầu, đừng nói lung tung, cười to trên đường, sẽ để người khác nghe thấy." Hồng Lăng nhìn thấy Vân Mai kích động, vội lên tiếng nhắc nhở.
Vân Mai nghe vậy, vội bụm miệng mà cười.
Mộ Dung Thư thấy thế thì lắc đầu cười cười, qua chuyện hôm nay, xem chừng oán hận của Đại phu nhân đối với nàng càng sâu, nhưng oán thì sao? Xem chừng thì nàng ta cũng sẽkhông dám tùy tiện làm gì.
Trong lúc nàng dùng cơm chiều thì có tin truyền đến, Đại phu nhân đã cho người đưa thư đến tay Đỗ thiếu nãi nãi, sau đó người đã được thả còn mời cả đại phu đến xem mạch, hầu hạ chu đáo. May mà muội muội Vân Mai ngày thường thân thể khỏe mạnh, quen làm việc nặng, nên bị giam ở phòng chứa củi một ngày cũng không thương tổn nhiều lắm, chỉ cần tĩnh dưỡng một tháng, sẽ trở lại như xưa. Vân Mai liền mỉm cười, rốt cục thì sau cơn mưa trời lại sáng.
"Ngươi đã yên tâm? Mấy ngày nay ngươi khóc lên khóc xuống làm hại bọn ta còn tưởng ngươi bị bức lương, giống y như tiểu kiều thê bị tủi thân." Thanh Bình trêu ghẹo nói.
Thu Cúc nói: "Đúng vậy! Sau này lập gia đình, chắc sẽ sợ hãi?"
"Các tỷ, đừng trêu ghẹo muội." Vân Mai bĩu môi nói, sau đó chạy đến trước mặt Mộ Dung Thư cáo trạng: "Vương phi, người mau làm chủ cho nô tì, các tỷ ấy đều xem nô tì như trò cười."
"Ơ, còn không biết xấu hổ, dám cáo trạng với Vương phi." Hồng Lăng che miệng cười trộm.
Mộ Dung Thư nghe vậy, nhíu mày, cười nói: "Quả thật nên phạt, phạt ngươi xếp chăn, múc nước rửa chân cho ba người bọn Thu Cúc trong vòng một tháng đi." Vân Mai nghe vậy, xụ mặt xuống, bĩu môi nói: "Sau này nô tì cũng không dám làm sai việc gì nữa."
"Ha ha..." Trong phòng liền tràn ngập tiếng cười.
...
Hai ngày sau, Hồng Lăng xuất phủ đến ngọ hẻm phía đông hỏi thăm tin tức của Liễu Ngọc Nhi.
"Liễu tiểu thư lừa Vương phi, thực ra thì Liễu phu nhân không có cho Liễu tiểu thư ngân lượng và cửa hàng, bây thời Liễu cô nương và tiểu thiếu gia đang sống trong một căn nhà nhỏ ở ngõ hẻm phía đông kinh thành, Liễu tiểu thư chỉ thêu thùa và giặt quần áo thuê để kiếm chút bạc, nô tì không dám đi gặp Liễu tiểu thư, nhưng có nhìn lén từ ngoài viện, tình cảnh bây giờ của Liễu cô nương thật làm nô tì kiềm lòng không được, còn tiểu thiếu gia, mới ba tuổi nhưng đã hiểu chuyện, không khóc không quấy, rất biết nghe lời, cũng ngồi một bên dùng cái tay tí xíu giúp mẹ giặt quần áo nữa, nhìn mà đứt cả ruột." Hồng Lăng cau mày nói.
Ai có thể được là ngờ người quen sống trong an nhàn, , đuợc người hầu hạ như Liễu tiểu thư lại rơi vào hoàn cảnh như bây giờ, chỉ mới ba năm ngắn ngủi!
Nghe vậy, hình ảnh của Liễu Ngọc Nhi liền hiện lên trước mắt Mộ Dung Thư, nàng liền trầm giọng nói: "Ngày mai gọi Tiết chưởng quỹ tới gặp ta."
"Vâng ạ."
Lúc dùng cơm chiều, Vũ Văn Mặc lại đến Mai viên, cùng đến với hắn thì Thẩm trắc phi đã theo sát phía sau.
Hai người rất hiếm khi cùng xuất hiện tại phòng Mộ Dung Thư, nàng sai người dọn thêm hai bộ bát đũa, Vũ Văn Mặc và Thẩm trắc phi cũng không khách khí cũng ngồi xuống.
Ba người im lặng nhìn nhau, dù gì thì quan hệ giữa họ cũng có chút phức tạp. Mộ Dung Thư nhận thấy bây giờ nàng lại là người thứ ba, lại vô tình chen vào thế giới riêng của hai người bọn họ.
Trước mắt nàng, Thẩm trắc phi đang ân cần gắp thức ăn cho Vũ Văn Mặc."Mấy ngày nay gia bận rộn công vụ, không nghỉ ngơi đầy đủ, nghe Thúy Hồng nói, nhiều ngày rồi gia chưa ăn được một bữa cơm ngon miệng, bây giờ đã đến đây rồi gia ăn nhiều thêm một chút." Dứt lời, nàng ta liền nhìn Mộ Dung Thư, nhưng vẫn chưa gắp thức ăn cho nàng, cười nói: "Không ngờ tay nghề của đầu bếp trong phòng bếp của tỷ tỷ lại khá như vậy, mấy món ăn này muội chưa từng ăn qua bao giờ."
"Chỉ mấy món đơn giản thôi." Mộ Dung Thư cười nhạt nói rồi cúi đầu nhìn thoáng qua miếng thịt mà Thẩm trắc phi vừa bỏ vào chén nhưng không vẫn ăn.
"Ai mà biết mấy món đơn giản của tỷ tỷ lại không giống của người ta, khó trách gia lại muốn đến đây dùng cơm chiều." Thẩm trắc phi cười nói.
Nghe thấy lời của Thẩm trắc phi, Vũ Văn Mặc hơi cau mày, lạnh nhạt lướt qua Thẩm trắcphi, nhưng khi ánh mắt lướt qua Mộ Dung Thư thì hắn thấy nàng vẫn bình thường, mà ánh mắt cũng chưa từng nhìn đến hắn, chân mày của hắn càng cau chặt hơn.
"Hai ngày này, muội nghĩ tới nghĩ lui, vẫn thấy Hồng Lăng là tốt nhất, nếu để cho nàng hầu hạ Vương gia, tỷ cùng muội đều sẽ yên tâm." Lát sau, Thẩm trắc phi lại lên tiếng.
Mà lần này, nàng lại chĩa mũi tên về phía Hồng Lăng.
Hồng Lăng đang đứng hầu hạ bên cạnh, thân hình khẽ run, cúi đầu che dấu sự kinh hoảng của mình.
"Hồng Lăng không thích hợp." Mộ Dung Thư trực tiếp cự tuyệt, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Thẩm trắc phi lại nói: "Thẩm trắc phi nên tìm người khác."
Thẩm trắc phi nhìn lướt qua Vũ Văn Mặc, thấy sắc mặt hắn cũng không thay đổi liền nhướng mày nói với Mộ Dung Thư: "Tỷ không muốn cho Vương gia nạp thiếp? Thân là nữ nhân của Vương gia, tỷ phải suy nghĩ cho Vương gia nhiều hơn mới phải, nếu để người ngoài biết sẽ cho rằng tỷ đố kỵ đó." Nàng ta cố ý nhấn mạnh hai chữ đố kỵ nhưng giọng nói lại không có bức người thậm chí còn có chút vui đùa.
"Đố kỵ?" Nàng nhướng cao mày, trầm giọng hỏi, trong lòng thầm cười lạnh, lạnh lùng nhìn thoáng qua Vũ Văn Mặc vẫn yên lặng không lên tiếng.
Nhận thấy ánh mắt của Mộ Dung Thư, con ngươi của Vũ Văn Mặc lóe lên một tia hàn quang, hắn đưa mắt nhìn Thẩm trắc phi, nhưng Thẩm trắc phi lại không nhận thấy ánh mắt của Vũ Văn Mặc, ngược lại còn tươi cười nói: "Tỷ tỷ, chúng ta đều là nữ nhân của Vương gia, hẳn phải học cách rộng lượng."
Mộ Dung Thư cười nhạt gật đầu, tỏ vẻ tán đồng với lời nói của nàng, nhưng lại bình tĩnh nhìn Vũ Văn Mặc hỏi: "Nếu ta đã phạm vào thất xuất, vì sao không bỏ ta?"
Thẩm trắc phi không thể tin nhìn Mộ Dung Thư, nàng ta biết mình đang nói cái gì không? Lại muốn Vũ Văn Mặc bỏ nàng!
Hồng Lăng lo lắng không thôi, càng kinh sợ nhìn Mộ Dung Thư, Vương phi vì bảo vệ nàng mà dám làm đến mức này!
Ba tâm tư khác nhau nhưng ánh mắt của cả ba đều rơi vào người Vũ Văn Mặc.
Vũ Văn Mặc sau khi nghe xong lời của Mộ Dung Thư, ánh mắt nhìn nàng càng sắc bén lạnh thấu xương, con ngươi càng u tối, trong nháy mắt, quanh thân hắn tỏa ra một trận hàn khí. Lúc này, trong phòng im đến mức cây kim rơi xuống cũng có thể nghe.
Đôi mắt lạnh như băng nhìn Thẩm trắc phi. Thân hình nàng ta run lên, đây là lần đầu tiên, hắn dùng ánh mắt vô tình như thế nhìn nàng!
Mộ Dung Thư khóe môi khẽ cong, trong lòng tự nhủ: hôm nay Thẩm trắc phi sợ là đã tính sai rồi, quá mức vội vàng.
← Ch. 056 | Ch. 058 → |