← Ch.019 | Ch.021 → |
Cho qua?
Mộ Dung Thư lắc đầu, trên mặt nở rộ ra nụ cười sáng lạn quyến rũ: "Dùng chút ngân lượng thuê người tung ra tin, Đại thiếu gia phủ Tướng quân - Mộ Dung Lạp dùng hai vạn lượng mua tiểu thiếp, ở trong phủ hàng đêm sênh ca*, làm cho tiểu thiếp ở trên đầu của chính thê mà làm mưa làm gió."
*: chắc giống ân ái (ta lên search gg mà không có ra =. =##)
"Cái này? Vương phi, làm như vậy sẽ tổn hại thanh danh của phủ Tướng quân. Với lại qua một thời gian ngắn nữa sẽ đến khoa thi trạng nguyên, lão gia có ý định sắp xếp cho Đại thiếu gia đoạt võ trạng nguyên, sau đó cũng lên làm Tướng quân. Nếu như việc này bị truyền ra ngoài gây xôn xao, tiền đồ của Đại thiếu gia sẽ bị hủy hết, hơn nữa nếu sau này lão gia quy tiên, Vương phi chỉ có thể dựa vào Đại thiếu gia, làm như vậy, tựa hồ có chút tốn nhân bất lợi kỷ*." Hồng Lăng vừa nghe mệnh lệnh của Mộ Dung Thư, lập tức nói ra lo lắng của nàng. Tuy rằng nàng là hạ nhân, không nên cãi lời lẫn mệnh lệnh của chủ tử, thế nhưng, việc này dù cũng không phải là nhỏ.
*: hại người mà mình cũng tổn hại theo (theo ta thì các mễ nhơn cứ đi search gg đi)
Nghe vậy, Mộ Dung Thư mỉm cười, quay người ngồi xuống, cười nhìn Hồng Lăng: "Dù sau khi phụ thân chết, thì bản Vương phi cũng không thể dựa vào Mộ Dung Lạp. Hơn nữa, Hồng Lăng, ngươi cho rằng sau khi phụ thân ta chết, Mộ Dung Lạp sẽ đối xử với bản Vương phi như thế nào? Để bản Vương phi dựa vào hắn, chính là đang chịu chết. Huống hồ, phủ Tướng quân cũng không phải chỉ có mình hắn là thiếu gia, Nhị đệ Tam đệ đều rất ôn hòa thiện lương."
Hồng Lăng cắn răng, nhớ đến thái độ ngoan độc ngày xưa của Đại thiếu gia đối với Vương phi, trong lòng liền hiểu suy tính của Vương phi. Nếu không thể dựa vào, thì làm sao có thể để Đại thiếu gia khi dễ! Huống hồ thời gian còn ở trong phủ của Đại phu nhân cũng không còn nhiều."Nô tì đã hiểu, liền đi làm ngay."
"Đi đi. Lúc ra ngoài nhớ đeo khăn che mặt, đừng để người khác nhận ra ngươi." Mộ Dung Thư dặn dò một tiếng.
Mộ Dung Lạp, người này tuyệt đối không thể có mọi thứ, chỉ cần hắn trở thành Đại tướng quân, như vậy, ngày sau phiền toái sẽ kéo đến với nàng không ngừng.
Ban đêm, Hồng Lăng đem sự việc xử lí thỏa đáng rồi hồi phủ.
"Vương phi yên tâm, ngày mai là có thể nghe được tin tức." Hồng Lăng ghé vào bên tai Mộ Dung Thư, nhẹ giọng nói.
Mộ Dung Thư gật đầu, khóe môi gợi lên một chút tươi cười, hai ngày nữa sẽ có kịch vui mà xem.
Hôm sau, còn chưa tới bữa cơm trưa, trong kinh thành, phố lớn ngõ nhỏ, trong quý tộc, kể cả dân chúng thường dân, tất cả đều biết chuyện phong lưu của Đại thiếu gia phủ Tướng quân.
Nghe nói, Mộ Dung tướng quân giận dữ, đem Mộ Dung Lạp ra răn dạy một phen, sau đó nhốt ở trong phủ để tự suy nghĩ sám hối lỗi. Về phần hoa khôi Mị Nương cũng vì vậy mà bị liên lụy, một lần nữa lại bán về Ỷ Hồng lâu. Ngày đó cũng có mấy quan viên đem chuyện này tấu lên, đem nhân phẩm Mộ Dung Diệp ra nói một trận, nói nhân phẩm Mộ Dung Lạp này không xứng đáng làm quan triều đình. Sau khi Hoàng đế biết được, nổi giận, tất nhiên sẽ truyền Mộ Dung tướng quân vào cung, khiển trách một phen.
Bất quá, dù sao Mộ Dung tướng quân cũng vừa lập chiến công, hoàng đế nể tình của hắn, liền cho Mộ Dung Lạp thêm một cơ hội, chỉ cần hắn thuận lợi vượt qua khoa thi, thì vẫn được trọng dụng như trước, bất quá, phải sửa đổi tính tình!
Sau khi biết được kết quả như vậy, Hồng Lăng không cam lòng, tại sao kết quả lại vô thưởng vô phạt như vậy?
So với vẻ không cam lòng của Hồng Lăng, Mộ Dung Thư tựa hồ hoàn toàn không thèm để ý, nhún vai cười nói: "Không cần quá mức chú ý việc này. Tất cả chỉ mới vừa bắt đầu. Nếu có thể dễ dàng giải quyết phiền phức này, Mộ Dung Lạp làm sao có thể hoành hàng ngang ngược trong phủ lâu như vậy?" Nếu như không phải có Mộ Dung tướng quân âm thầm dung túng, chỉ sợ đã không có Mộ Dung Lạp hôm nay!
Mộ Dung tướng quân quan tâm Mộ Dung Lạp như vậy, còn không phải vì hắn là trưởng tử? Sau khi qua chuyện này, tuy rằng nhìn như không có thay đổi gì, thế nhưng, trong lòng Mộ Dung tướng quân, nàng không tin, hắn không thể không thay đổi dù chỉ một chút!
Đã sớm dự liệu được như vậy, nàng đã chuẩn bị tâm lý, dù sao, mục đích của bọn họ là muốn nàng không thể sống dễ chịu, vậy nàng cũng sẽ không để bọn họ dễ chịu! Không tìm việc để ác tâm hại bọn họ, thì nàng làm sao giải hận cho những việc mà Mộ Dung Thư lúc trước phải chịu đựng.
Lại qua hai ngày, trong vương phủ vẫn không có động tĩnh gì. Mai viên hiện nay so với hai năm trước không còn giống nhau, dần dần, hạ nhân trong Mai viên truyền đi, tính tình Vương phi đã thay đổi, không hề thích tranh cãi, hơn nữa đối đãi với hạ nhân vô cùng tốt.
"Trắc phi, thật ra đến tột cùng trong hồ lô của Vương phi đang bán thuốc gì?" Tú Ngọc nghi ngờ nói. Thời gian dài như vậy mà không có động tĩnh gì, lại càng không náo, cũng không đòi gặp Vương gia. Tuy rằng ngày ngày đều yên tĩnh, lại làm lòng người bất an.
Thẩm trắc phi lắc đầu, kim thêu cầm trong tay bỗng nhiên hơi khựng lại, giọng nhỏ nhẹ nói: "Chỉ và kim thêu đã hết, một hồi ngươi xuất phủ đến cửa hàng mua một ít."
"Trắc phi, người thật sự không lo lắng sao?" Tú Ngọc có chút lo lắng.
"Vài nữa Vương gia cùng Vương phi sẽ trở về phủ Tướng quân. Vì mặt mũi của phủ Tướng quân, Vương phi tuyệt đối sẽ không gây chuyện. Hơn nữa trải qua chuyện Nhị phu nhân lần trước, Vương phi đã có thu liễm*." Thẩm trắc phi thản nhiên nói. Mộ Dung tướng quân hồi triều đã mười ngày, ngày mai phủ Tướng quân sẽ tổ chức tiệc mừng công. Mộ Dung Thư và Vũ Văn Mặc phải cùng nhau đi phủ Tướng quân. Đương nhiên, hai ngày nay Mộ Dung Thư yên tĩnh như vậy, cũng khiến người ta bất ngờ.
*: không còn vênh váo, ngạo mạn (chắc vậy đó các mễ nhơn:v)
"Thì ra là thế. Mấy ngày trước nghe nói Vương phi gọi mấy chưởng quản cửa hàng đồ cưới của người đến. Bất quá nô tỳ nghe người ta nói, mấy cửa hàng của Vương phi kinh doanh không có lợi nhuận." Tú Ngọc nói tiếp.
Thẩm trắc phi gật đầu: "Chính bởi vì không có lợi nhuận nên mới phải gặp mấy người quản sự. Vài ngày nữa ngươi xuất phủ xem, các cửa hàng của ta buôn bán thế nào, nhất định không để mấy tên quản sự lừa gạt."
"Vâng, Trắc phi yên tâm." Tú Ngọc gật đầu đáp.
"Lát nữa Vương gia sẽ trở về, ngươi đi đến phòng bếp nhỏ phân phó một tiếng, bây giờ liền chuẩn bị cơm tối đi." Thẩm trắc phi phân phó nói.
"Vâng ạ."
Bắc Uyển
"Gần đây Vương phi thay đổi quá nhiều, vẫn không có động tác nào. Hôm trước còn cùng Thẩm trắc phi trò chuyện rất vui vẻ, sợ rằng Vương phi cùng Thẩm trắc phi còn kết thành hảo tỷ muội." Tứ phu nhân vẻ mặt ghen ghét nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tam phu nhân cũng là buồn bã: "Ai, Vương gia mấy ngày nay đều nghỉ ở Trúc viên của Thẩm trắc phi, đã hơn hai tháng đều không có đến phòng của chúng ta."
"Ở đây buồn bã cũng vô dụng, Vương gia sẽ không đến Bắc viên của chúng ta. Ai, bất quá rốt cục thì dụng ý của Vương phi và Thẩm trắc phi là gì? Trước đây hai người nào có hòa hợp. Nhưng bây giờ lại có thể cùng uống trà nói chuyện phiếm." Tứ phu nhân lại mở miệng nói.
Đại phu nhân đánh vỡ trầm mặc, thấp giọng trả lời: "Muốn biết chuyện gì xảy ra, ngày mai chúng ta đến thỉnh an Vương phi thì không phải cái gì cũng biết sao?" Vừa đúng lúc, việc mấy ngày nay chuẩn bị đã có thể bắt đầu.
← Ch. 019 | Ch. 021 → |