Chuyện cũ [thượng]
← Ch.177 | Ch.179 → |
"Điều hắn nói là thật."
Không biết sau bao lâu, Tăng Duyên Dật tự nhiên đã tỉnh táo trở lại, quay đầu sang, mắt nhìn mọi người. Đôi môi thâm đen nứt nẻ mở miệng, nói có chút khó khăn. Thanh âm tuy rằng mỏng manh nhưng cũng đủ cho mọi người nghe được.
Gió núi theo ngoài cửa sổ thổi vào, lay động màn giường màu trắng, cũng thổi qua mái tóc hoa râm của hắn, phất qua phất lại hỗn độn trên gò má gầy yếu/
"Phụ thân..."
"Cậu..."
Lâm Nguyệt Dao, Đông Phương Triết kinh hỉ nhìn hắn, không nghĩ đến hắn thật sự đã tỉnh lại. Hai người bước lên phía trước. đứng ở một bên giường, kích động xem xét Tăng Duyên Dật, mâu quang sâu kín, đáy mắt như có dòng nước nhộn nhạo.
Tăng Duyên Dật đột nhiên tỉnh dậy cũng làm những người khác sửng sốt, Vạn Oánh Chiêu, Tàn Nhất đều dùng ánh mắt phức tạp nhìn lão, người thoạt nhìn như đã gần đất xa trời có ân oán với bọn họ. Một người là mối thù diệt môn, tuy rằng đã biết lão có thể không phải là hung thủ, nhưng có khả năng lão biết chân tướng, nàng cũng không thể dùng ánh mắt bình thường mà nhìn lão được. Một người là mối hận cướp mẹ, nếu không phải tại lão, có lẽ mẫu thân sẽ không vứt bỏ cha con hắn, hơn nữa hiện tại lão đã thừa nhận, ánh mắt Tàn Nhất thâm trầm, ngón tay thon dài siết chặt, gân xanh nổi lên.
Gió thổi man mát, khẽ hôn lên mái tóc cùng y phục của mọi người.
Bốn thiếu niên hai mặt nhìn nhau, vẫn duy trì trầm mặc.
"Dao nhi, Triết nhi, đã khiến các con phải lo lắng rồi. Khụ khụ khụ......"
Tăng Duyên Dật nói xong, lại ho khan lên. Chắc là do vừa mới tỉnh lại còn cố sức nói chuyện mà như vậy.
"Loan Loan cô nương..."
"Phu nhân..."
Lâm Nguyệt Dao, Đông Phương Triết đều quay đầu lại thỉnh cầu Lãnh Loan Loan, trong mắt hiện rõ sự lo lắng. Ánh mắt Đông Phương Triết lướt qua sắc mặt phức tạp của Vạn Oánh Chiêu, hơi sửng sốt. Hiện tại cho dù là như thế nào, hắn cũng không thể bỏ mặc cậu, hống chi không phải Lãnh phu nhân đã nói cậu không phải là hung thủ hại cả nhà Tiểu Chiêu sao?
Lãnh Loan Loan đi ra phía trước, Lâm Nguyệt Dao, Đông Phương Triết lui lại đứng ở một bên.
Lãnh Loan Loan ngồi trên giường, bắt mạch cho Tăng Duyên Dật.
Khoảnh khắc nhìn nữ tử trước mặt, Tăng Duyên Dật sửng sốt, giật mình. Dung nhan tuyệt sắc cùng lãnh ngạo khí thế kia chính là đang bắt mạch cho mình, như vậy là nàng có thể giải độc của mình sao?
"Loan Loan cô nương, cha ta thế nào?" Lâm Nguyệt Dao hỏi, mặt đầy lo lắng.
"Không có gì vấn đề lớn." Lãnh Loan Loan thản nhiên nói, lại đứng qua một bên. Mạng Tăng Duyên Dật xem ra thật tốt, trúng độc năm năm, nay chỉ cần đem Băng tuyết liên cho hắn dùng, sẽ không chết được.
"Vậy là tốt rồi." Lâm Nguyệt Dao nhẹ nhàng thở ra, cười yếu ớt nhìn Tăng Duyên Dật, "Cha, người nghe thấy chưa, người rất nhanh sẽ khỏi thôi." Nói xong, đôi mắt hạnh đào lại bắt đầu phiếm hồng, nàng đã chờ ngày này lâu lắm rồi, nhất định là mẫu thân trên trời có linh thiêng, phù hộ cho cha.
"Cậu, tại sao năm năm trước người lại mất tích? Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Đông Phương Triết nghe được Tăng Duyên Dật không có việc gì cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó liền mở miệng hỏi. Cậu tựa hồ có rất nhiều bí mật, hắn trước kia cũng không có chú ý tới, hiện tại nghĩ lại, cảm thấy cậu kì thật cũng không đơn giản như bề ngoài.
"Đúng vậy, cha, ngươi vừa rồi nói vị công tử này nói đúng. Chẳng lẽ hắn thật sự là huynh trưởng của con sao?"Lâm Nguyệt Dao sắc mặt không chút thay đổi nhìn Tàn Nhất, lại quay đầu hỏi Tăng Duyên Dật. Nàng cũng có một bụng nghi hoặc, dến tột cùng là có chuyện gì xảy ra thế này?
Tàn lạnh lùng nhìn Tăng Duyên Dật yếu ớt trên giường, ngoài mặt thì không có vẻ gì, nhưng trong lòng lại kích động đến nỗi tim muốn nhảy ra ngoài. Tuy rằng bà ta đã mất, nhưng nam nhân này lại có đáp án có thể giải đáp tất cả. Hơn nữa nếu không phải tại lão, cha con hắn sẽ không thảm hại như vậy, mặt hắn cũng sẽ không bị hủy. Là lão, là người này phá hủy gia đình hắn, làm hại hắn một nhà chia lìa. Mắt hắn khép hờ, sau đó mở ra, dùng ánh mắt lên án nhìn lão.
Tăng Duyên Dật nhắm mắt, thở dài một tiếng. Việc gì nên đến cũng đã đến.
"Ta và mẹ của Dao nhi vốn là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, theo thời gian, chúng ta đều thầm có cảm tình với đối phương. Uyển Nương thuở nhỏ đã để tang mẹ. Lâm gia vốn cũng không có địa vị. Sau khi cha lấy mẹ kế, mẹ kế rất hà khắc với nàng, vì sợ cha Uyển Nương để lại tài sản cho nàng nên tự mình sắp xếp một cuộc hôn nhân cho Uyển Nương. Khi chúng ta biết, tất cả đều đã chậm, đối phương đã đưa sính lễ tới. Uyển Nương tất nhiên không chịu, nhưng nhị nương của nàng hạ mê dược vào đồ ăn, nhân lúc nàng hôn mê mà đưa đến nhà trai. Sau khi biết tin, ta muốn tới cứu nàng, nhưng bị cha ngăn lại. Ông nghiêm khắc cảnh báo ta không được gặp Uyển Nương. Ta biết cha mẹ không thích nàng vì thấy Uyển Nương ở Lâm gia không có địa vị, nhưng ta không cần, ta chỉ muốn được bên nàng. Ai ngờ mẹ lấy cái chết ra ép, bắt ta cắt đứt mọi suy nghĩ trong đầu. Bất đắc dĩ, ta theo ý cha mẹ. Mất hết can đảm, sau ba ngày Uyển Nương xuất giá, ta cũng cưới cô gái mà cha mẹ đã định..."
Giống như trở lại cái ngày xa xưa bi thương ấy, tăng Duyên Dật hai hốc mắt ngấn lệ, thống khổ thở dài một tiếng.
Lâm Nguyệt Dao che miệng, cố không cho tiếng khóc bật ra. Không nghĩ tới cha cùng nương lúc đó lại ngặt nghèo như vậy, trong lòng chua xót.
Đông Phương Triết mâu quang u ám, hắn cuối cùng đã biết nguyên nhân vì sao cậu cùng mợ luôn luôn bất hoà như vậy. Không nghĩ tới trong đó lại ẩn dấu một đoạn tình tình bi bi như vậy. Nhìn khuôn mặt thấm đẫm nỗi bi thương của cậu, cũng không thể không đồng tình.
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó..." Tăng Duyên Dật nhìn ra cửa sổ, nói tiếp."Trải qua vài năm, chúng ta đều không gặp lại đối phương. Cho đến năm năm sau khi ta thành thân, chũng ta thế nhưng lại tái ngộ, lại hiểu được cả hai đều vẫn như cũ nhớ mong, vì thế đêm đó chũng ta đã không cầm lòng được mà..."
Tàn Nhất vừa nghe Tăng Duyên Dật nói đến đây, hai tay không nhịn được xiết chặt thành nắm đấm. Đôi mắt toả ra hận ý mãnh liệt, nguyên lai là khi đó mẫu thân đã phản bội cha, trách không được bà ấy thường lén lút khóc, ra là do áy náy, hối hận sao?
"Vài năm sau, chúng ta lại gạt gia đình, gặp nhau ở khách điếm. Nhưng là đêm đó Uyển Nương lại nói với ta rằng nàng đã có con của ta, lúc ấy làm ta thật sự rất vui vẻ. Để chúng ta có thể tiếp tục được ở cùng nhau, cũng vì đửa trẻ trong bụng Uyển Nương, chúng ta thương lượng cùng nhau bỏ trốn, ẩn cư..."
← Ch. 177 | Ch. 179 → |