Nàng là của Trẫm
← Ch.104 | Ch.106 → |
"Ta không thích ngươi."
Một câu, lại nhốt hắn vào hầm băng.
Tứ chi cứng ngắc, giống như không còn cảm giác. Trong đầu, những lời này lặp đi lặp lại, mỗi một lần càng làm thần kinh hắn thêm đau đớn. Ánh mắt như sao đã mất đi thần thái, ảm đạm không còn chút ánh sáng. Thiếu niên minh chủ từng phóng khoáng không ai kiềm chế được, thời khắc này lại chua xót đến vậy, hương vị thật khó chịu. Đây là báo ứng sao? Bởi vì hắn từng giẫm lên tâm tư của các nữ tử khác, cho nên ông trời muốn trừng phạt hắn...
"Vùù...."
Ngoài phòng đột nhiên nổi lên cơn gió mãnh liệt, cửa sổ bị gió đập vào liền mở ra, đập vào tường, phát ra âm thanh chói tai. Trong phòng còn đọng lại không khí bị đóng băng, như trái tim hắn bị xé rách, thân thể cứng ngắc bắt đầu có tri giác. Đau đớn một chút, dọc theo trái tim đã vỡ tan chạy dọc cơ thể, đến nỗi đau đến không còn cảm giác.
"Vì sao?"
Như cục diện đáng buồn, đôi mắt bình tĩnh nhìn Lãnh Loan Loan, vì sao không thích hắn? Hắn có điểm nào không tốt? Nếu trách hắn trước kia hay lưu luyến trò chơi nhân gian, hắn sẽ sửa, ít nhất thì từ khi hiểu được tâm ý thật, hắn đã muốn còn giao thiệp với những hoa cỏ đấy, dù có gặp cũng không có gì. Vì sao phải phá nát hi vọng của hắn? Không phải nhàm chán sao? Nắm tay nhau, tiếu ngạo giang hồ, như vậy không phải tốt lắm sao? Vì sao? Vì sao? ...
Trong đầu tràn đầy bế tắc, hắn không rõ, càng không rõ, càng không cam lòng, rốt cục mình đã thua ở điểm nào?
Lãnh Loan Loan ngẩng đầu, đôi mắt hắc bạch phân minh bình tĩnh như nước, nỗi đau của nam tử trước mắt, nàng tất nhiên sáng tỏ. Càng bình tĩnh, lại càng làm cho nàng có tội cảm rất sâu. Ta không giết người, nhưng người lại vì ta mà chết. Tuy rằng hắn có quyền thích mình, mình cũng có quyền từ chối hắn. Nhưng trải qua khoảng thời gian, ở chung với Hiên Viên Dạ, nàng đã từng bước lý giải tình yêu vì sao như vậy? Không yêu hắn, cũng không muốn làm hắn thương tổn. Nhưng cự tuyệt hắn, cũng là vì không yêu hắn. Môi anh đào mở ra, thản nhiên mở miệng:
"Ta đã có người trong lòng."Namnhân kia, khí phách, bễ nghễ, thô bạo, hắn sở hữu tính tình giống mình. Không để người khác cự tuyệt, không để người khác kiêu ngạo, nhưng mà đối với nàng, hắn đã có lúc vô cùng ôn nhu, sự dung túng không cách nào hình dung được, sủng nàng đến nỗi càng ngày càng tệ, thậm chí có lúc nguy đến giang sơn xã tắc, hắn cũng không chối từ. Sủng ái không chút đạo lý như vậy lại làm cho nàng có cảm giác được hưởng sự dịu dàng chưa từng có, ấm áp khi được yêu. Cũng không nói gì, nhưng không thể không thừa nhận mình là thật sự thích hắn, thậm chí là yêu.
"Là ai?" Hắn mở miệng, có chút không cam lòng hỏi. Không đợi nàng trả lời, về sau lại tự giễu nói, "Mặc kệ là ai, cũng không phải là ta..."
"Không phải ngươi nên biết là ai sao?" Đáy mắt hắn rõ ràng đã có dấu hiệu sáng tỏ, cũng không muốn đối mặt. Như vậy chỉ làm cho hắn càng khổ, tình yêu chưa bao giờ là chuyện dễ dàng cả, cho nên lúc trước nàng mới không cần nó. Tình yêu cũng là món đồ chơi tốt, chẳng qua nó vĩnh viễn được người đời yêu thích.
"Hoàng đế?" Sở Ngự Hằng bị nàng nói vậy, tuấn nhan thất sắc, mất đi vẻ hăng hái. Quả nhiên, là Hoàng đế. Hoàng đế khi ở Duyệt Hương Các, vừa xuất hiện đã hấp dẫn ánh mắt hoa khôi, khiến hắn không con mặt mũi. Hoàng đế hiện tại lại đoạt đi người hắn yêu, cuộc đời này, bọn họ nhất định là kẻ địch rồi.
"Đúng." Lãnh Loan Loan gật đầu, thản nhiên thừa nhận.
"Hắn có cái gì tốt?" Sở Ngự Hằng không phục, mở mắt thật lớn."Hắn tuy là Hoàng đế, quyền thế ngang trời, nhưng hắn có tam cung lục viện, nữ tử người người dung mạo khuynh thành. Nàng cho là hắn sẽ vẫn sủng nàng sao? Không, hiện tại hắn chỉ là chưa từng gặp một nữ oa như nàng, nên sinh tò mò, cho nên mới ngoan ngoãn phục tùng nàng. Một khi hắn chán, nàng sẽ chẳng là gì nữa, chỉ có thể đánh mất thanh xuân ở nơi thâm cung đại viện này..." Bao ví dụ về cảnh 'hồng nhan chưa già, quân ân đã đoạn' còn thiếu sao?
"Theo ta đi, cùng ta tiếu ngạo giang hồ, làm một đôi thần tiên quyến lữ. Chẳng phải tốt hơn sao? Vì sao phải tự trói buộc mình trong cái lồng sắt hoa lệ này?"
"Nàng sẽ không theo ngươi đi." Một giọng nói khí phách lãnh lệ truyền vào.
"Nàng là của Trẫm."
Hai người cùng quay đầu, đã thấy Hiên Viên Dạ cất bước tiến vào. Thân mặc long bào theo động tác của hắn, áo bào lắc lư. Mái tóc tung bay, tuấn mỹ vô trù, nhưng khuôn mặt lại mang vẻ giận dữ, ánh mắt thâm thúy giống như đã bị kết băng, khiến không khí trong phòng đọng lại.
Hiên Viên Dạ nhìn nam tử xông vào Phượng Nghi Cung, thân mặc trường bào xanh ngọc, phong thần tuấn lãng, hơn nữa dường như có vài phần quen mắt.
"Ngươi là ai? To gan! Nửa đêm dám xông vào Hoàng cung? Còn dám xông vào tẩm cung của Hoàng hậu?" Vừa rồi hắn ở Ngự Thư Phòng làm xong công chuyện, Hứa công công hỏi hắn có muốn về Dưỡng Tâm điện nghỉ ngơi hay không, trong đầu hắn lại hiện lên khuôn mặt xinh đẹp của Loan Loan, liền quyết định đến Phượng Nghi Cung. Ở bên ngoài rồi mới biết phát hiện có điều không đúng. Hai thái giám đứng thẳng tắp, ánh mắt không chớp, thấy hắn đến cũng không thông báo. Cản lại giọng nói của Hứa Mậu, hắn tiến lên, mới biết hai thái giám cánh đã bị điểm huyệt Trong lòng kinh hoảng, sợ Loan Loan gặp chuyện không may. Lại nghe thấy một nam tử đang cổ động Hoàng hậu cùng hắn bỏ đi, thật sự là rất thật giận!.
"Ta là Sở Ngự Hằng."
Sở Ngự Hằng với Hiên Viên Dạ vốn còn chút khúc mắc, hiện tại thấy, hai mắt đỏ lên, hận không thể cùng hắn rút kiếm đấu một trận. Nhưng nay lại ánh mắt yên lặng nhìn hắn, đáy mắt lóe ra hận ý. Đều là tại nam nhân này, nếu không phải hắn, Loan Loan có thể thích mình.
"Sở Ngự Hằng?" Hiên Viên Dạ nhíu mày, a, không phải là Võ Lâm minh chủ sao?."Ngươi ban đêm xông vào Hoàng cung chính là muốn mang Hoàng hậu của Trẫm đi sao?" Ánh mắt nhìn sang Lãnh Loan Loan, thấy nàng vẻ mặt bình tĩnh, liền thấy trong lòng không có cách nào thả lỏng. Đối với Loan Loan, hắn cảm thấy không thể nắm lấy, thái độ của nàng luôn như gần như xa như vậy, nàng có thể sẽ đi với hắn không?
"Cái gì mà Hoàng hậu của ngươi?" Sở Ngự Hằng không cam lòng, mím chặt môi. Coi như phải áp chế tức giận trong lòng, thật lâu sau mới mở miệng."Ngươi bất quá là ỷ vào thân phận Hoàng đế thôi, ta mới là người quen Loan Loan đầu tiên."
"Hừ, quả nhiên đủ can đảm." Hiên Viên Dạ lạnh lùng nói, "Ngươi thích Loan Loan."
"Tất nhiên." Nếu có mắt thì có thể nhìn ra.
"Chỉ sợ là đơn phương yêu thôi." Loan Loan nhất định không thích hắn, nếu thích, nàng sẽ không tiến cung làm Hoàng hậu của mình.
"Ngươi...." Sở Ngự Hằng bị đụng đến chỗ đau, hai mắt toát ra lửa, đưa tay tới eo, rút ra nhuyễn kiếm đâm tới Hiên Viên Dạ.
Hiên Viên Dạ lắc mình một cái, tránh thoát khỏi kiếm của hắn.
"To gan, cư nhiên dám ám sát trẫm." Mi mắt trầm xuống, đôi tay bổ tới Sở Ngự Hằng.
'Bốp bốp uỳnh uỳnh', hai thân ảnh như giao long mải mê đánh đấu, một vàng một xanh, kiếm tạo nên những cơn lốc.
Lãnh Loan Loan ngồi ở mép giường, gác chân nhìn hai người đấu qua đấu lại trong phòng, cũng không ngăn cản, càng không lo lắng. Hai người đều là cao thủ, giống như đang xem đấu võ hiệp.
"Rầm"
Hứa Mậu nghe thấy động tĩnh bên trong, sợ tới mức lao cửa ùa vào. Thấy hai người, thiếu chút nữa kêu to có thích khách.
Lãnh Loan Loan tự nhiên không cho hắn cơ hội ấy, trong nháy mắt điểm huyệt hắn. Hứa Mậu chảy mồ hôi lạnh, không rõ vì sao Hoàng hậu lại điểm huyệt mình. Chỉ có thể lo lắng nhìn Hiên Viên Dạ, sợ hắn bị thương.
Sau thời gian một nén hương, phòng khuê hoa lệ trở nên bừa bãi. Lãnh Loan Loan xem ra cũng đã nhìn đủ, rốt cục lên tiếng:
"Dừng lại."
Hai chữ lạnh lùng, giống như không có độ ấm. Hai người vốn đang kịch liệt đánh nhau bỗng cứng đờ, cuối cùng rơi xuống.
"Tổn thất nơi này, các ngươi đền như thế nào?"
← Ch. 104 | Ch. 106 → |