Giận dữ vì ai?
← Ch.032 | Ch.034 → |
Mọi người đều thấy bộ dạng thảm thiết của Sở Thanh nên không biết an ủi Lục Thần thế nào, không cần biết Sở Thanh có phải vì bảo vệ bọn họ mới biến thành như vậy không, nhưng phần ân tình này bọn họ đều phải thừa nhận, bởi vì thật sự nhờ có Sở Thanh bọn họ mới sống sót, hơn nữa....
Nếu như Sở Thanh muốn, chỉ cần bỏ bọn họ lại với T2, cô tuyệt đối có thể an toàn rời đi, còn nữa, với lực chiến đấu kinh khủng như vậy của cô, muốn an toàn tới Thành phố B căn bản không phải vấn đề lớn.
Mà bây giờ, cũng bởi vì bọn họ làm liên lụy, mới làm cho Sở Thanh bị trọng thương như vậy.
Mặc dù Trương Duệ có chút phách lối kiêu ngạo, nhưng khó có được, hắn cũng biết trả ơn người giúp mình, mặc dù lúc đầu có rất nhiều bất mãn với Sở Thanh, nhưng ân cứu mạng hôm nay đã đủ rồi.
Nhưng cũng không phải ai cũng có lương tâm như vậy, tựa như... Sở Nghiên.
"Làm sao như vậy, tại sao không có, tại sao không có...." Sở Nghiên nhìn đầu lâu vỡ nát của T2 trên mặt đất, không ngừng tìm kiếm cái gì đó, nhưng lại không tìm được gì cả.
"Nghiên Nhi, bây giờ em còn đang tìm cái gì, mau lại xem A Thanh một chút đi." Thấy Sở Nghiên như lâm vào thế giới của mình, Lục Trạch nhướng mày, ấn tượng đối với Sở Nghiên lại kéo xuống.
Vốn trong trí nhớ của anh, cô gái kia luôn mang theo nụ cười dịu dàng, yêu thương em trai mình, nhưng hôm nay Sở Nghiên lại biến thành một người ích kỷ, trong mắt chỉ có lợi ích của mình, đây là người mà anh từng yêu sao?
"Tinh hạch, em đang tìm tinh hạch." Giọng nói Sở Nghiên có chút gấp gáp, năng lượng trong tinh hạch có thể kích thích dị năng, cho nên cô nhất định phải tìm được tinh hạch: "Cái đó rất hữu dụng với em, em nhất định phải tìm được."
"Tinh hạch?" Lúc Sở Nghiên còn đang tìm tinh hạch, Hoàng Á Lê đã đứng ở trước mặt cô ta, Hoàng Á Lê luôn luôn dịu dàng cũng treo lên nụ cười dữ tợn, cô bắt lấy cổ áo của Sở Nghiên, từ từ nắm chặt: "Mới vừa rồi lúc đối mặt với T2, mày chạy nhanh hơn bất kỳ ai, bây giờ còn có mặt mũi tìm tinh hạch? Đừng nói không có, coi như có cũng không phải của mày!"
Mà người ở đây, sau khi nghe Hoàng Á Lê nói xong, trừ Sở ba, tất cả mọi người đều lộ ánh mắt khinh bỉ, đúng vậy, mới vừa rồi Sở Nghiên chạy nhanh hơn bất cứ người nào, mà hôm nay, lại giống như tìm một vật vô cùng quý giá, người như vậy, bất cứ ai cũng sẽ khinh bỉ đi!
"Vậy thì như thế nào, nếu như tao tìm được, thì chính là của tao!" Giờ phút này, Sở Nghiên đã đem biểu hiện ích kỷ được ma luyện trong mạt thế thể hiện đầy đủ ra, thậm chí cũng không có chút che giấu nào.
Chát!
Một tiếng bạt tay giòn giã vang lên, làm cho người ở đây không nhịn được che mặt, mới nghe đã biết là không nhẹ rồi, bất quá không nghĩ đến người tát kia lại đến từ Lục Trạch mặt lạnh như băng.
"A Trạch, tại sao...." Nhìn Lục Trạch, trong mắt Sở Nghiên đầy thương tâm, cô chưa bao giờ nghĩ tới Lục Trạch lại động thủ với mình, cô tin anh như vậy, coi anh như trời đất, tất cả mọi người đều truyền tai nhau nói anh và Sở Thanh cấu kết, cô cũng vẫn lựa chọn tin tưởng anh.
Mà nay, người đàn ông này lại vì Sở Thanh lại động thủ với cô! (@Rõ vớ vẩn, hận thù che mắt người, tự mình đẩy xa người yêu, còn trách ai, đúng là tự làm tự chịu *thở dài* - Nuy)
"Tại sao? Sở Nghiên, giờ này mà em còn có mặt mũi hỏi tôi tại sao?" Nhìn Sở Thanh hôn mê bất tỉnh, lại nhìn Sở Nghiên vẫn gọn gàng như cũ, Lục Trạch chỉ cảm thấy có chút khó chịu trong lòng: "A Thanh đã liều mạng cứu mọi người như vậy, mà bây giờ em nói cái vật gì đó là của em?!"
"A Trạch!" Nghe thấy Lục Trạch chỉ trích, mặc dù Sở ba biết Sở Nghiên hôm nay có chút quá đáng, nhưng A Trạch cũng không thể động thủ đánh người á!
"Nếu người nào còn ầm ĩ nữa, đánh thức A Thanh, thì cút đi ngay cho tôi!" Giọng nói của Lục Thần luôn ôn hòa, cũng mang theo mấy phần lạnh lẽo: "Còn có, nếu như A Thanh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Sở Nghiên, cô cho rằng cô có thể hoàn hảo đứng ở đây sao?"
Bây giờ đối với Sở Nghiên và Sở ba, Lục Thần đã hoàn toàn thất vọng, nếu như không phải A Thanh không có nói, thì bây giờ anh đã rất muốn ném hai người kia xuống.
Hiện tại cái gì anh cũng không làm, chỉ bởi vì không có dư tâm mà đi đối phó hai người kia.
Đem Sở Thanh toàn thân đẫm máu hôn mê vào ngực, ý bảo Mộ Hi lấy xe của bọn họ ra, bây giờ nói thân thể của Sở Thanh sắp tan vỡ cũng không phải khoa trương.
"Anh Thần, anh không thể để cô ta lên xe!" Thét lên, Sở Nghiên chạy về phía Lục Thần: "Hiện tại A Thanh đã bị tang thi đánh bị thương, cô ta rất nhanh sẽ biến thành tang thi, để cô ta đi theo chúng ta sẽ rất nguy hiểm, chúng ta không thể mang theo cô ta!"
Đáp lại lời cô là một cước không lưu tình của Lục Thần, nhìn Sở Nghiên hộc máu té xuống đất, mặt Lục Thần lạnh như băng cười nói: "Sở Nghiên, không nhớ rõ lúc mạt thế bắt đầu tôi đã nói gì sao, tôi nói rồi, coi như A Thanh có trở thành tang thi, tôi cũng sẽ nuôi em ấy, nếu như cô không muốn làm thức ăn trong miệng A Thanh, thì lập tức câm miệng cho tôi, nếu không, lần tới tôi sẽ khiến cô vĩnh viễn không thể mở miệng!"
Lúc đem tất cả dịu dàng cho một người, thì hắn có thể biến thành người vô tình nhất, bởi vì tất cả tình cảm và sự dịu dàng của hắn đều dành cho một người.
"Anh Thần, em không có nói dối, A Thanh sẽ biến thành tang thi, A Thanh lợi hại như vậy, nếu như biến thành tang thi, tất cả chúng ta sẽ nguy hiểm, anh Thần, em van cần anh, hãy tin tưởng em lần này!" Cho dù là bị đạp xuống đất, Sở Nghiên cũng không buông tha như cũ, lôi kéo chân của Lục Thần, muốn Lục Thần để Sở Thanh xuống.
Mà Sở ba thấy một màn như vậy thì mềm lòng, con gái luôn xinh đẹp như tiên, lúc này lại trở nên chật vật như vậy, ông làm sao mà không đau lòng cho được.
"A Thần, có lẽ Sở Nghiên không nói sai, nếu mang theo A Thanh có thể sẽ gặp phải nguy hiểm." Mặc dù nói phải bỏ con gái nhỏ, trong lòng ông ít nhiều gì cũng có chút không bỏ được, nhưng nếu vì con gái nhỏ mà liên lụy tới tính mạng con gái lớn, ông không làm được!
"Chú Sở, con vẫn là câu nói đó, coi như A Thanh có biến thành tang thi, con cũng sẽ nuôi em ấy! Hơn nữa...." Thấy Sở Nghiên một thân chật vật trên đất, trong lòng Lục Thần không phải là thương tiếc, mà là chán ghét: "A Thanh là vị hôn thê của con, chú Sở, làm một người đàn ông, đối mặt với người đã làm thương tổn tới vị hôn thê của mình, chú nói xem, con nên phải làm thế nào?"
Đây là lần đầu tiên ở trước mặt người khác thừa nhận thân phận của mình, lời này đã đại biểu lập trường của anh, chỉ cần anh vẫn còn, thì sẽ không có ai có thể làm tổn thương A Thanh, coi như A Thanh có biến thành tang thi cũng không thay đổi.
Thấy cái tay của người chướng mắt vẫn nắm lấy chân mình, Lục Thần nhấc chân nhẹ nhàng đá văng, sau đó từ từ đi tới xe, cẩn thận đặt Sở Thanh vào xe, thần sắc vô cùng đau lòng.
Mà sau khi Sở Nghiên hét thảm một tiếng, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt, mồ hôi lạnh trên trán chảy ra không ngừng.
Vừa rồi nhìn Lục Thần hời hợt như vậy, nhưng bất kể là Lục Thần hay Sở Nghiên đều biết, một cước kia đã làm cổ tay cô ta gãy xương, một chút lưu tình cũng không có, bất quá trong lòng Lục Thần lại thấy trừng phạt nho nhỏ đó lại không đủ, xem ra trong khoảng thời gian này anh đã quá mức ôn hòa rồi, làm cho người ra quên mất anh cuối cùng là dạng cá tính gì!
← Ch. 032 | Ch. 034 → |