Rời đi, đội khoa học 3
← Ch.110 | Ch.112 → |
Mặc kệ như thế nào, hiện tại Sở Thanh đồng ý là tốt rồi, đối với ý nghĩ của người khác, từ trước đến giờ Mạc Phỉ Phỉ không quá để ý, lên xe của Sở Thanh, Mạc Phỉ Phỉ mới phát hiện nơi này có điểm khác lạ, ở trong xe còn có một chiếc tủ lạnh nhỏ.
"Muốn uống gì tự mình lấy từ trong tủ lạnh." Sở Thanh đi tới tủ lạnh nhỏ lấy ra một chai bia trước, ném cho Khổng Phàm Dương ngồi ghế cạnh tài xế, mà bản thân chỉ lấy một chai sữa tươi, sau đó nhìn Mạc Phỉ Phỉ: "Cô muốn uống gì?"
"Chanh...... Nước chanh thôi......" Nhìn các loại đồ uống trong tủ lạnh, Mạc Phỉ Phỉ dùng sức nuốt nước miếng, cô đã sớm nghĩ tới Sở Thanh sẽ là một đại gia, nhưng không ngờ lại có tiền tới vậy. Ở mạt thế còn có thể hưởng thụ cuộc sống thế này, cô biết mình không nên uống lung tung đồ của người khác, d. dlqdnhưng cô thật sự nhịn không nổi.
Nghe được câu trả lời của Mạc Phỉ Phỉ, cô lấy từ trong tủ ra hai chai nước chanh, một chai giao cho Mạc Phỉ Phỉ, một chai khác ném cho Mặc Phỉ đang lái xe, trong xe hết sức an tĩnh, nhưng lại rất hài hòa, làm cho người ta không đành lòng phá vỡ bầu không khí như vậy.
"A Thanh, lúc chúng ta đi chuẩn bị bao nhiêu xăng?" Mặc Phỉ thử tính toán xem chỗ xăng này có thể đủ trong bao lâu, dù sao đường từ thành phố A đến thành phố B phải đi qua rất nhiều thành thị, đến lúc đó chỉ cần tìm được trạm xăng dầu là được rồi.
"Chuẩn bị không ít, đủ cho chúng ta có thể thuận lợi tới thành phố B." Đây còn vì có người ngoài nên mới nói cẩn thận, trên thực tế nếu tính sơ sơ, dùng vài chục năm tới không có vấn đề gì, hơn nữa cô vẫn còn có thể tìm trong Tử Phủ đồ gì đó để thay thế xăng, giống như lần trước cô thật sự đã tìm được thứ gì đó, chỉ tiếc chưa có thời gian nghiên cứu. Nghĩ tới đây, Sở Thanh tháo bông tai của mình xuống, ném cho Mặc Phỉ: "Cái này trước mắt cho anh mượn dùng, có không ít thứ ở bên trong."
Khi Sở Thanh chuẩn bị hành lí cũng không bỏ đồ vào trong Tử Phủ, dù sao cô không chắc chắn lúc nào cũng có thể mở Tử Phủ ra, không ngờ trải qua nhiều chuyện như vậy, rất nhiều thứ cũng đã thay đổi.
Mà Mạc Phỉ Phỉ nhìn mấy người xung quanh ở chung một cách tùy ý nhẹ nhõm như vậy, trong lòng xuất hiện cảm giác khó tả, cô cảm thấy chính mình ngang ngược leo lênd. danlqd, đ nhóm người này, rõ ràng một câu nói cô cũng không chen được, không phải sao!
"Các người giữa đường có chỗ nào đặc biệt cần đi không? Nếu không có, chúng ta liền một đường tiến về thành phố B." Sở Thanh tùy ý tựa vào một chỗ, áo sơ mi trên người đã giật ra hai nút, cả người thoải mái lười biếng đi nhiều, một cảnh tượng này khiến Mạc Phỉ Phỉ chợt nuốt nước miếng.
Mạc Phỉ Phỉ vẫn luôn không háo nam sắc, bởi mọi sự chú ý của cô đều dành cho thí nghiệm, nhưng nhìn một mặt nam nữ khó phân này của Sở Thanh, cô có một loại cảm giác hoa mắt chóng mặt, giờ khắc này, Mạc Phỉ Phỉ không biết cảm giác của mình là thế nào, thậm chí trong lòng cô còn nghĩ nếu Sở Thanh là nữ thì tốt rồi, cô cũng sẽ không cảm thấy kì cục như vậy nữa đúng không?
"Hả? Thế nào?" Có lẽ vì buông lỏng mình, giọng của Sở Thanh càng thêm lười biếng, loại cảm giác đó giống như bị một chiếc móng vuốt của con mèo nhỏ nhiệt tình cào cào, ngưa ngứa.
"A Thanh, đừng nói chuyện như vậy, chỗ này còn có phụ nữ." Thương Cốt bên cạnh bất đắc dĩ nhắc nhở, một đám đàn ông bọn họ sớm đã thành thói quen, nhưng nơi này có một cô dien. dlqdgái xa lạ, nếu như Sở Thanh lần nào cũng vậy, khó bảo đảm đối phương sẽ không đem lòng ái mộ cô, một khi thật sự yêu, cũng là một chuyện phiền phức.
Vừa nói như thế, Sở Thanh ngược lại sững sờ, sau đó tỉnh táo không ít, tư thế ngồi cũng trở nên ngay ngắn, sau đó ánh mắt mới rơi vào trên người Mạc Phỉ Phỉ: "Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi."
Câu hỏi? A, đúng vậy!
"Kỳ thật tôi cũng không biết cần đi chỗ nào, hay là chuyện này hỏi ông nội thì tốt hơn, dù sao ông nội mới là người đứng đầu đội khoa học." Lời này của Mạc Phỉ Phỉ thế nhưng lại là sự thật, sau đó có rất nhiều chuyện không phải cô có thể định đoạt, chuyện này đi hỏi ông nội sẽ tốt hơn nhiều.
Sở Thanh gật đầu một cái, bày tỏ đã hiểu, sau đó tựa vào bả vai Thương Cốt ngủ thiếp đi, ngày hôm qua cô mải thu xếp đồ đạc, vốn dĩ đã không được ngủ. Mặc dù bây giờ cơ thể của Sở Thanh đã không còn yêu cầu quá mãnh liệt đối với giấc ngủ, nhưng một khi rảnh rỗi sẽ không nhịn được cảm thấy mệt rã rời.
Xấp xỉ thời gian chỉ mười mấy phút, Mạc Phỉ Phỉ muốn lên trước giúp một tay đem Sở Thanh đỡ lên ghế salon một bên nghỉ ngơi, nhưng lại không nghĩ tới Thương Cốt cũng không cần sự trợ giúp, mà thay đổi tư thế của cô, để cô thoải mái tựa vào trong ngực của mình, trên mặt nở nụ cười tươi.
Trong nháy mắt, sự mập mờ này khiến Mạc Phỉ Phỉ cảm thấy cả người đều không khỏe, có cảm giác tam quan đã sụp đổ.
Chuyện này...Cái loại ngọt ngấy sắp tỏa bong bóng trong không khí là xảy ra chuyện gì? Ai đó mau tới nói cho cô biết đây đều là ảo giác của cô đi.
Thật ra Mạc Phỉ Phỉ đã suy nghĩ nhiều, mấy người đã sớm thành thói quen chung đụng như vậy với Sở Thanh. Nếu d. đ/lqd có lúc nào thay đổi hình thức sống chung thì mọi người mới cảm thấy kỳ quái.
"Anh...các anh là...quan hệ thế nào?" Nhìn hai người đàn ông này ôm nhau, mặc dù bây giờ đã là mạt thế, nhưng cũng không ngăn cản được tam quan của Mạc Phỉ Phỉ sụp đổ.
"Quan hệ thế nào? Có lẽ là chủ và tớ?" Mặc dù giữa hai người đã ký kết khế ước linh hồn, nhưng chính xác là quan hệ chủ tớ, Sở Thanh chính là chủ nhân mà anh đã nhận định!
Chủ...chủ và tớ!?
Đây chính là play chủ và tớ sao?
Coi như bây giờ đã là mạt thế, nhưng mọi người cũng không cần phải đánh rơi khí tiết như vậy chứ!?
"Xin đừng dùng phương diện của hủ nữ nhìn chúng tôi, chúng tôi đều là những người đàn ông cực kì thẳng." Nhìn ánh mắt của Mạc Phỉ Phỉ cũng biết cô đang suy nghĩ gì, giọng của Khổng Phàm Dương hơi không tốt, thật ra thì theo lý thuyết Khổng Phàm Dương cũng có thể gọi Sở Thanh một tiếng chủ nhân, cho nên bị người ta yy lung tung sẽ làm Khổng Phàm Dương cảm thấy vô cùng khó chịu!
Những người đàn ông thẳng nhất?
Nhìn dáng vẻ của hai người Sở Thanh cùng Thương Cốt thế nào cũng không giống là trai thẳng nha!
Mạc Phỉ Phỉ kiên trì trong không khí kỳ quái như vậy suốt một buổi sáng, đợi đến giờ ăn trưa, Mạc Phỉ Phỉ phi từ trong xe Sở Thanh ra ngoài hệt như đang chạy trốn. Đang lúc mọi người còn chưa rõ ràng đầu đuôi, Sở Thanh từ trên xe chậm rãi đi xuống, có lẽ bởi vì còn chưa tỉnh ngủ, cả người mang theo vài phần lười biếng, tóc có chút rối loạn, d. đ, l;qđ cổ áo nút áo mở ra hai nấc. Khoảnh khắc này Sở Thanh chính là một pheromone* di động, nhưng nhìn đến cô đều sẽ mặt hồng tim đập lúng ta lúng túng.
(*: Pheromone là một thuật ngữ chỉ những chất được sử dụng như tín hiệu hóa học giữa cá thể cùng loài. Nó có thể là chất báo động, chất đánh dấu lãnh thổ giúp cá thể nhận ra nhau hay chất hấp dẫn sinh dục, quyết định việc tụ tập bầy đàn. )
Tất cả mọi người đều có thói quen nhìn Sở Thanh nghiêm túc cẩn thận, dáng vẻ lười biếng như vậy vẫn là lần đầu tiên được thấy.
"A Thanh, tỉnh táo một chút." Cầm lấy chai nước Khổng Phàm Dương cố ý ướp lạnh rồi đưa đến trước mặt Sở Thanh, giọng Mặc Phỉ mang theo vài phần bất đắc dĩ.
Nhận lấy nước, tựa hồ cảm giác được sự mát mẻ, Sở Thanh không chút do dự đổ toàn bộ bình nước lên đầu, làm ướt nguyên tóc cùng quần áo, đầu tóc ướt át dính ở trên mặt nên có vẻ nhếch nhác, nhưng trong mắt người khác lại mang mấy phần hấp dẫn, áo sơ mi màu trắng bị nước làm cho ướt nhẹp, bó sát vào người.
Tầm mắt mọi người cũng rơi vào trên người của Sở Thanh, đợi đến lúc cô trở lại xe thay quần áo, mọi người mới thở dài một hơi.
Ôi, so với phụ nữ thì đàn ông giống yêu tinh còn nguy hiểm hơn nha!! Không cẩn thận liền có thể bị quyến rũ hút hồn!
"Phỉ Phỉ à, ông nội biết con có sức hút, nhưng ngàn vạn lần không thể thu hút được Sở Thanh theo cách như vậy, đứa nhỏ này dày dặn kinh nghiệm, con hoàn toàn không thể nắm bắt được đâu!" Con trai như vậy dien. đan. leqd dù là kiểu con gái gì cũng sẽ không thể khống chế được đi, đoán rằng Sở Thanh muốn cưới một nàng dâu đẹp hơn cô nhiều, ha ha, cũng thật khó khăn!
Mà Mạc Phỉ Phỉ thận trọng nhìn phía trong xe, lại nhìn ông nội một chút, , không tự chủ được gật đầu một cái, người như vậy dù là ai, đều thật sự không thể khống chế được!
Thời điểm Sở Thanh xuất hiện trước mặt mọi người một lần nữa lại biến thành vẻ nghiêm cẩn lạnh nhạt đó, mặc dù khóe miệng hơi nâng lên, nhưng đáy mắt là một mảnh thâm trầm lạnh nhạt, dù đối mặt với ai cũng sẽ không có biểu cảm nào.
"Ông Mạc, trên đường tới thành phố b ông có chỗ nào đặc biệt muốn đi, mà lại trái với tuyến đường của chúng ta không? Nếu có vậy trước hết mời ông nói ra, tôi sẽ suy xét. Hơn nữa còn một điều quan trọng nhất xin mọi người tuân thủ theo, mỗi thành phố đi qua mọi người có thể lựa chọn dừng chân vài ngày, nhưng không thể vượt quá thời gian bảy ngày. Còn những cái khác, trước tiên nếu mọi người còn có ý kiến gì có thể nói ra." Giọng Sở Thanh trầm ổn, d. đ. l. q. d hoàn toàn không giống một thiếu niên, từng câu từng chữ đều có thứ tự lí lẽ, tại trước mặt nhiều người như vậy cũng không hoảng hốt chút nào, thật đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước!
"Giữa đường chúng tôi cần phải đi một chuyến đến thành phố M, nghe nói nơi đó xuất hiện một loại thảo dược mới, có thể ức chế virut tang thi, mặc dù không biết là thật hay giả, nhưng bọn tôi lại không có cách nào lựa chọn, chỉ có thể đến xem một chút!" Bây giờ là thời đại tang thi hoành hành, không có người có thể bảo đảm cả đời sẽ không bị tang thi quấy rầy, nếu như loại thuốc đó có thật, vậy thì loài người có thể cứu được!
Nghe được lời nói của ông Mạc, , Sở Thanh nhíu nhíu mày, ở trí nhớ của cô thành phố M cũng không xuất hiện qua thảo dược gì có thể ức chế virut của tang thi. Nhưng nếu là mục đích này, Sở Thanh không thể không ủng hộ: "Có thể, nhưng thời gian của chúng ta có hạn, thời gian dừng lại ở thành phố M cũng tương tự không thể vượt qua một tuần lễ, nếu trong một tuần còn chưa tìm được, sẽ phải bỏ cuộc, được không?"
Nghe được câu trả lời của Sở Thanh mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, cũng may, cũng may, Sở Thanh đồng ý là tốt rồi, một tuần lễ không ngắn, nếu như một tuần lễ họ còn không có tìm được thì sẽ hoàn toàn bỏ qua.
"Sở Thanh, cám ơn cậu." Mặc dù không biết tại sao Sở Thanh lại đồng ý, nhưng chỉ cần như vậy là được rồi.
Sở Thanh phất tay một cái, bày tỏ không có việc gì. Tiếp theo chính là một bữa trưa bình an vô sự, chỉ có điều sau bữa trưa này sau Mạc Phỉ Phỉ cũng không lựa chọn ngồi cùng một chiếc xde với Sở Thanh, mà trở lại xe của mình. Hôm nay Sở Thanh thật là đáng sợ, nàng không có chút nào muốn đến gần, ríu ra ríu rít!
"A Thanh, cô cố ý đúng không? Một tiểu nha đầu mà cô cũng nhẫn tâm đi hù dọa." Mặc Phỉ cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, thật không hiểu Sở Thanh đang suy nghĩ cái gì, nếu quả thật dọa sợ tiểu nha đầu, không đúng, là sợ yêu phải cô, đến lúc đó người ăn khổ không phải là Sở Thanh sao?
"Ngày hôm qua ta chẳng qua là tiện tay giúp cô ấy một cái, thế nào cũng không nghĩ tới cô ấy lại giống như cái đuôi nhỏ vậy, Mặc Phỉ, anh nên biết, tôi không thích bị người khác lẽo đẽo theo sau." Lời cám ơn như vậy là đủ rồi, nhưng không cần thiết phải đi theo phía sau của cô.
Hiển nhiên Mặc Phỉ cũng hiểu được tính tình của Sở Thanh, không nói gì thêm mà chỉ ở trong lòng thay nha đầu kia mặc niệm. Trước kia Sở Thanh chính là Ma Tôn nha, d. đ. lqdon coi như biết cô là nữ cũng sẽ có không thiếu người chạy theo như vịt, hiện tại một tiểu nha đầu không có định lực gì như vậy bám lấy Sở Thanh, tam quan không bị vặn vẹo đã là tốt lắm rồi.
Chỉ có điều Mặc Phỉ cũng lo lắng thừa, đối với một cô gái bình thường, Sở Thanh còn không cần bày ra sức quyến rũ của mình, chỉ hù dọa qua một chút là đủ rồi. Nếu thật sự bày ra sức quyến rũ của Sở Thanh Y, vậy thì chỉ sợ kết quả chính là tiểu nha đầu kia sẽ thật sự yêu thương cô rồi. Cái loại chuyện ngu ngốc đó còn lâu Sở Thanh mới đi làm.
Chỉ là...
"Mặc Phỉ, lúc đi thành phố M cần cẩn thận một chút, không biết vì sao tôi có dự cảm, cái tin đồn kia cũng không phải vì thật sự có thảo dược gì có thể ức chế được zombies, mà có nguyên nhân khác, có lẽ nguyên nhân kia chúng ta cũng không muốn biết." Dù sao cẩn thận chèo thuyền đi được vạn năm, thận trọng một chút không có gì không tốt.
Toàn bộ người trong xe gật đầu một cái, bảy tỏ hiểu rõ ý của Sở Thanh, giờ khắc này, tất cả mọi người đều có một cảm giác báo hiệu giông tốt đang đến gần.
<Hết chương>
← Ch. 110 | Ch. 112 → |