Phòng thí nghiệm điên cuồng (6)
← Ch.079 | Ch.081 → |
Trong nháy mắt, tất cả mọi người cảm thấy một trận bén nhọn ù tai, sau đó cảm thấy đại não một mảnh hỗn loạn, sau một khắc, đám đàn ông cũng đứng lên, cầm vũ khí bên cạnh bắt đầu chém giết lẫn nhau, giữa không gian rộng rãi, động tác của mọi người cũng nhanh nhẹn hơn, mà Cận Hi lại phun ra một ngụm máu tươi, cả người cũng uể oải.
Mặc dù dị năng của Cận Hi dùng tốt, nhưng số lần sử dụng một ngày lại không thể quá nhiều, một khi dùng nhiều, đối với thương tổn thân thể là rất lớn, hơn nữa mới vừa rồi Cận Hi còn trúng độc, mặc dù độc này không phải độc trí mạng, nhưng vẫn có thể hạn chế dị năng, một khi sử dụng dị năng sẽ tăng thêm gánh nặng cho cơ thể.
Lúc mấy người này cảm giác được mỉnh tránh được một kiếp, muốn tìm Cận Hi báo thù, thì mấy đạo nước trực tiếp đâm xuyên qua lồng ngực họ, lúc này bọn họ mới biết thì ra hai người kia đều là người dị năng, thậm chí người thiếu niên kia còn mạnh hơn Cận Hi, chẳng qua bây giờ biết thì cũng đã không còn kịp rồi, ngay lập tức hô hấp của bọn họ ngưng lại.
"Thủ.... Thủ lĩnh..." Các cô gái nhìn toàn bộ mọi người chết đi, trong nháy mắt có cảm giác được giải thoát, rốt cục, rốt cục cũng giải thoát, rốt cục cũng không bao giờ...bị những tên cặn bã này vũ nhục nữa, cuối cùng khổ nạn của các cô cũng kết thúc rồi!
Lúc này các cô nhớ tới thủ lĩnh vì cứu các cô mà bị dị năng cắn trả, không biết tình huống bây giờ như thế nào, tất cả mọi người lo lắng nhìn Cận Hi.
"Không cần lo lắng, anh ta không sao, bất quá chỉ bị cắn trả nhẹ mà thôi." Thật ra thì cũng cần phải cảm ơn thuốc độc kia, nếu như trước đó Cận Hi không bị trúng độc, dị năng cạn kiệt nhất định là cạn kiệt rất nghiêm trọng, bởi vậy không giống như bây giờ là cạn kiệt một chút là lập tức học máu dừng lại phát động dị năng. '
"Vị tiên sinh này, cám ơn ngài." Một cô gái can đảm đến bên cạnh Sở Thanh, bày tỏ lòng cám ơn với cô, mặc dù trên người cô gái kia đầy chắp vá, nhưng lại làm cho người ta không gợi được tà niệm, cô ta giống như là tiên nữ trên trời, chỉ có thể làm cho người ta chùn bước.
"Hệ Tinh thần sao?" Nhìn cô gái kia, Sở Thanh nhẹ nhàng cười, sau đó mới lên tiếng: "Cô không cần sử dụng dị năng với tôi, thứ nhất là không có hiệu quả, thứ hai là tôi không có hứng thú với cô."
Sở Thanh nói làm cho sắc mặt cô gái kia đỏ lên, nhưng lại thở phào nhẹ nhõm, mặc dù Sở Thanh lớn lên tương đối chính trực, nhưng có ai có thể bảo đảm sẽ không làm mấy cái chuyện thừa dịp cháy nhà hôi của, hiện tại thủ lĩnh bị dị năng cắn trả, các cô chỉ là một đám cô gái bị khóa dị năng lại, vì có thể bảo đảm chính mình chỉ có thể dùng biện pháp như vậy.
Tự nhiên Sở Thanh biết ý nghĩ của các cô, nhẹ nhàng điểm lên trán cô ta một cái, sau đó trong nháy mắt cô gái kia cảm giác được lực lượng trong thân thể mình sôi trào lên, bởi vậy dị năng bị ảnh hưởng của thuốc mơ hồ được hồi phục lại, thậm chí có mấy phần tăng lên, điểm này làm cho cô gái kia mừng rỡ, vốn cô ta là một người dị năng cấp một cao cấp, hiện tại cô tăng lên gần người dị năng cấp hai.
Mà điểm này càng làm cho cô cung kính Sở Thanh thêm, có thể không chịu ảnh hưởng của thuốc chỉ có có thể là người dị năng cấp hai, người trước mặt này chẳng những không bị ảnh hưởng, thậm chí còn có thể giải hết thuốc độc, tự nhiên không phải người bình thường.
"Các cô chuẩn bị một chút rồi lập tức rời khỏi chỗ này." Nói xong câu đó, Sở Thanh ném ba viên thuốc bao con nhộng cho Cận Hi và mấy cô gái: "Những thứ này là thuốc giải, còn có đem theo người này, nếu không các người sẽ không có cách nào rời đi."
Cận Hi hiểu ý của Sở Thanh, hắn cũng không có bản lĩnh bắt chước giọng nói như Sở Thanh, coi như là từ người nào đó móc ra một con mắt cũng không có cách nào rời khỏi, nhưng có tiểu Phương mở đường thì không giống.
"Đi!" Lôi kéo tiểu Phươg từ từ rời đi, Cận Hi nhìn Sở Thanh, sau đó nhỏ giọng nói: "Cậu cũng nên cẩn thận."
Mặc dù bây giờ hắn biết Sở Thanh có bản lĩnh, nhưng cũng vẫn sẽ lo lắng, dù sao chỗ này vô cùng nguy hiểm, cũng không có ai có thể biết trước sẽ xảy ra chuyện gì, nói không chừng lúc nào đó sẽ bị thương.
"Yên tâm, các người đi đi." Sau khi nhìn mấy người đó rời đi, rốt cuộc Sở Thanh cũng lộ ra nụ cười, sau đó chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra từ trước Sở Thanh đã muốn ném Cận Hi và mấy cô gái kia ra, hiện tại các cô xuất hiện ở chỗ này hoàn toàn là làm trể nãi thời gian của cô, nếu như chỉ có một mình cô, căn bản cô cũng không cần phải dùng biện pháp phiền toái như vậy từng điểm từng điểm đi tới chỗ mục đích của mình.
Từ từ nhắm mắt lại, Sở Thanh điều chỉnh hô hấp, không lâu sau trên người dần dần nổi lên một tầng ma khí màu đen. Ma khí này bất đồng với khí đen màu xám tro dĩ vãng, mà là màu đen nồng đậm, ma khí màu đen kia tiếp xúc với mặt đất tạo ra từng âm thanh két két, mặt đất cũng bị hủ thực một mảng lớn.
Theo thời gian từng chút trôi qua, chỗ trên mặt đất bị hủ thực ngày càng nhiều, Sở Thanh theo mặt đất từng chút bị hủ thực mà trầm xuống, hiện tại cô muốn đi tìm đồ vật chân chính mà cô muốn tìm!
Sau khi đi tới chỗ này, Sở Thanh cảm giác được cái chìa khóa vốn yên tĩnh nằm trong Tử Phủ cuả mình ở bổn nguyên phát ra từng đợt ba động, giống như thúc giục cô đi tìm thứ gì đó, từ lúc bước vào căn cứ này thì đã có loại cảm giác đó, mà bây giờ, theo từng bước đi xuống của cô, loại cảm giác này càng trở nên mãnh liệt hơn, mãnh liệt đến mức cô có thể khẳng định đồ vật cô cần tìm nhất định ở gần đây!
Rốt cuộc đi tiếp xuống nửa giờ, Sở Thanh cảm giác được dưới chân của mình đã huyền không (*nhẹ nhàng, lơ lửng), xem ra cô đã tìm đúng chỗ rồi.
Sau một khắc, một đôi cánh trong suốt xuất hiện sau lưng cô, mang cô bay từ từ lên, hình như chỗ này cũng không phải hang động do người khai thác, mà giống như do thiên nhiên hình thành, cách đó không xa có một chỗ nhỏ sụp xuống, nghĩ đến chắc là do Kim Đạt Nhân muốn lén lút làm thí nghiệm gì đó, không cẩn thận đào tới nơi này, cuối cùng vì giữ bí mật ở đây, mới xây thêm tầng hai, là những phòng thí nghiệm trên kia.
"Ồ, tôi còn cho là ai, thì ra lại là thằng nhóc cậu, nếu cậu đã xuất hiện ở chỗ này, cũng không cần nghĩ phải về nữa!" Nhìn Sở Thanh tự đưa tới cửa, trong mắt Kim Đạt Nhân mang theo một loại tình thế bắt buộc, hắn từ trên người nhân viên thí nghiệm lấy được dụng cụ trắc khí dị năng, lần trước mặc dù tên nhóc này tới gần hắn không có sử dụng dị năng, nhưng dụng cụ kia thành thực nói cho hắn biết dị năng của Sở Thanh, tên nhóc này lại là người dị năng ba hệ.
Nghĩ tới lần này dùng tới tế bào của tên nhóc này nhất định có thể phát triển thành một cơ thể hoàn mỹ, đến lúc đó hắn nhất định sẽ trở thành một người dị năng, sau đó hút cạn máu của nó, hắn sẽ lập tức trở thành tồn tại vượt qua tất cả người dị năng.
"Mày cảm thấy mày giữ được tao?" Sở Thanh có chút buồn cười, cô không biết tên này lấy tự tin ở đâu, thậm chí hắn ngay cả người dị năng cũng không phải, thật không biết hắn lấy lòng tin ở đâu có thể lưu lại cô nha?
"Tất nhiên, chẳng lẽ mày không chú ý tới sao? Nơi này tràn ngập một loại năng lượng đặc biệt, bất kể là ai cũng không có cách nào sử dụng dị năng ở đây, coi như mày là ngoại lệ đi chăng nữa, hiện tai mày cảm thấy còn có phần thắng sao?" Kim Đạt Nhân đắc ý nói, giống như cảm thấy sẽ lập tức bắt được Sở Thanh, trong mắt tràn đầy hả hê.
Thật ra suy nghĩ như vậy cũng không sai, dù sao Sở Thanh là người dị năng, một người dị năng mất đi dị năng còn không phải là thịt cá nằm trên thớt chờ người chém sao, mà trong tay hắn còn có súng, chẳng qua một người bình thường có thể dùng mau thịt để ngăn súng đạn hả?
Sở Thanh không nói gì, chẳng qua là khinh thường nhìn Kim Đạt Nhân trước mặt, nơi này xác thực có một loại năng lượng không nói ra được, nhưng cái đó không ảnh hưởng quá lớn tới cô, mặc dù sẽ làm cho cô cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng càng là quen thuộc nhiều hơn, giống như cảm giác được mẹ ôm vào lòng vậy.
"Nếu như cậu thúc thủ chịu chói, tôi còn có thể tha cho cậu một chút, nếu không, đừng trách tôi làm cho cậu mấy lỗ vào người." Kim Đạt Nhân cầm súng ra tay, ánh mắt tham lam nhìn Sở Thanh, làm cho Sở Thanh thấy từng trận ghê tởm.
"Vậy mày tốt nhất xem một chút mày có biện pháp nào bắt được tao không!" Sở Thanh nhẹ nhàng cười, trong lòng lại cảm thấy Kim Đạt Nhân không phải loại ngu xuẩn bình thường, hắn không thấy mới vừa rồi mình xuống thế nào sao, nếu như cô từ trên trời rơi xuống cũng không có bất kỳ tổn thương nào, thế nào lại mất đi dị năng!
Dĩ nhiên, đây cũng không phải nói Kim Đạt Nhân quá ngu xuẩn, dù sao mặc dù hắn không phải người dị năng, nhưng bên cạnh lại có không ít người dị năng, những người đo, mỗi lần tới đây, dị năng cũng không có cách nào vận dụng, cho nên chuyện đương nhiên, Kim Đạt Nhân liền cho rằng bất kỳ ai đi vào nơi này cũng sẽ mất dị năng.
Đối với thái độ cao ngạo đó, trong lòng Kim Đạt Nhân ngoại trừ thức giận ra cũng không có bất kỳ cảm giác nào, giờ khắc này, nếu như không phải hắn muốn lấy dị năng của Sở Thanh, hắn tuyệt đối sẽ trực tiếp giết chết thằng nhóc thúi này!
Bất quá mặc dù không muốn tính mạng của nói, nhưng vẫn có cách chỉnh nói, tỷ như....
Ầm, một tiếng súng vang lên, Kim Đạt Nhân đợi Sở Thanh ngã xuống, lại phát hiện Sở Thanh giống như giật giật người qua bên cạnh, lại thành công tránh được quỹ tích của viên đạn.
Kim Đạt Nhân không tin tà, lại nả thêm một phát súng, lại phát hiện một phát này không khác gì hồi nãy, trong chớp mắt nổ súng, Sở Thanh lại thành công né được, mặc dù đạn bắn ra, nhưng hoàn toàn không có!
"Tại..... Tại sao?" Hắn không tin trên thế giới này lại có người có thể trốn được.
"Tại sao? Ừm, để cho tao nghĩ một chút!" Sở Thanh nghiêng đầu, trên mặt lộ ra nụ cười rõ ràng: "Có thể nói thân thủ của tao là từ huấn luyện bộ đội đặc chủng ra đi, mày có cho rằng súng của mày có thể bắn trúng tao sao?"
Đặc chủng.... Lính đặc chủng?!
Cho tới lúc này Kim Đạt Nhân cũng không ngờ đáp án lại là như vậy, mằc dù hắn không rõ lắm lính đặc chủng là gì, nhưng cũng biết mấy người đó lợi hại, nếu như Sở Thanh thật sự đi ra từ huấn luyện lính đặc chủng, vậy công phu của nó khẳng định rất đáng sợ đi!
________
← Ch. 079 | Ch. 081 → |