Nữ trọng sinh VS Nữ trọng sinh
← Ch.015 | Ch.017 → |
"Không sao là tốt rồi, A Thanh em không sao là tốt rồi." Thấy Sở Thanh không có gì, cuối cùng Lục Thần cũng buông tâm xuống, áy náy trong lòng cũng giảm bớt một chút.
Thật ra trên suốt dọc đường đến đây, anh luôn tự trách mình, nếu như ngày hôm qua không để ý tới sự ngăn cản của chú Sở, trực tiếp tới đón Sở Thanh, nhất định A Thanh sẽ không chịu khổ nhiều, cũng sẽ không bị kinh sợ.
Bất quá hôm nay thấy Sở Thanh không có vấn đề gì, anh cuối cùng cũng chân chấn thả lỏng tâm xuống.
"Hoàng Á Lê, anh ấy chính là anh Thần."
"Ngài khỏe." Thấy Lục Thần, Hoàng Á Lê bước lên từng bước, khẽ mỉm cười, nhưng cũng không có đưa tay ra bắt tay nhau.
Chính hành động này làm cho Lục Thần có chút hảo cảm với cô, anh có chút sở thích thích sạch sẽ, hơn nữa cũng không thích con gái đến gần anh, con gái đàn bà tự biết rõ như vậy tất nhiên là được người thích rồi.
Mà mấy người sau lưng các cô cũng không có mắt như vậy, nhất là cô gái kia, thấy Lục Thần lợi hại như vậy, ánh mắt lập tức lóe sáng, nhất là sau khi thấy khuôn mặt tuấn lãng của Lục Thần, ánh mắt càng nhiều thêm một tia si mê.
"Tiên sinh, anh mạnh khỏe, em là Hồ Linh, là con gái nhà giàu nhất Thành phố K, hy vọng anh có thể đưa em về Thành phố K." Mặc dù Hồ Linh không có nói cái gì mà đáp lễ hậu hĩnh, nhưng thấy ánh mắt của cô nhìn Lục Thần, mọi người đều hiểu rõ, hậu lễ này chẳng những là vô số tiền bạc, mà có thể còn có chuyện mỹ nhân lấy thân báo đáp.
Chỉ tiếc, người cô ta quyến rũ là Lục Thần, là người đàn ông ngoài trừ Sở Thanh ở trong tim ra, thì không có ai để vào mắt.
Hoàng Á Lê giễu cợt nhìn Hồ Linh, đợi cô ta làm trò cười.
Quả nhiên, sau khi liếc nhìn Hồ Linh, trong mắt Lục Thần rõ ràng lóe lên tia chán ghét, sau đó lui về phía sau từng bước, tránh đi phạm vi Hồ Linh đang tiếp cận.
Tất nhiên, Hồ Linh cũng cảm thấy Lục Thần đang né tránh mình, đột nhiên cảm thấy vô cùng tất giận, người này đúng là không nể tình, hắn cho rằng hắn là cái gì mà dám đối xử với mình như vậy?
"Hồ Linh phải không? Con gái nhà giàu nhất Thành phố K? Vậy chắc cô biết nhà họ Sở Thành phố T đi." Âm thanh Sở Thanh nhàn nhạt truyền tới, khó có thể ở trước mặt nhiều người mà nói nhiều chữ như vậy.
Mà chính những lời này, làm cho bước chân Hồ Linh hơi dừng lại, cau mày nhìn Sở Thanh.
Dĩ nhiên là cô biết nhà họ Sở Thành phố T rồi, nhưng có quan hệ gì chứ, chẳng lẽ nói người thanh niên này có quan hệ với nhà họ Sở? Hừ! Coi như anh ta có quan hệ với nhà họ Sở đi nữa, thì chỉ cần không phải người thuộc nhà họ Sở, cô sẽ không sợ, mà hình như cô nhớ nhà họ Sở không có ai tên là Thần gì gì đi.
"Dĩ nhiên là biết rồi, bất quá chẳng lẽ mày muốn nói, hai người có quan hệ với nhà họ Sở?" Cô biết Lục Thần cũng không phải là người nhà họ Sở, mà cô càng khẳng định Sở Thanh cũng không thể là người nhà họ Sở.
Đáng tiếc, có lúc coi như là trực giác của con gái cũng sẽ có sai lầm.
Chỉ thấy Sở Thanh khinh thường nhìn cô, lạnh nhạt trả lời: "Nhà họ Sở, Sở Thanh."
Khi năm chữ "Nhà họ Sở, Sở Thanh" (*) vừa rơi xuống, sắc mặt Hồ Linh vô cùng khó coi, mặc dù cô kiêu ngạo, mặc dù cô phách lối, nhưng cô lại rất thông minh, cho tới bây giờ cô cũng sẽ không trêu vào, hay phách lối với người mình không đụng nổi, không nghĩ tới, hôm nay mình lại không cẩn thận, cho nên đã chọc phải người không nên chọc.
(*)Nguyên văn là "... bốn chữ 'Sở gia, Sở Thanh'...", nhưng do Nuy Việt hóa từ "Sở gia" thành "Nhà họ Sở", nên Nuy đành chỉnh lại là "năm chữ" thay vì "bốn chữ" nha! - Nuy
"Mày nói là vậy, thì chính là vậy sao? Muốn tao tin hả?" Cứng cổ, lúc này Hồ Linh biết mình tuyệt đối không thể thừa nhận thân phận của đối phương.
"Vậy cô nhất định là Hồ Linh sao?" Đồng dạng một câu đáp lễ với Hồ Linh, liếc mắt nhìn Lục Thần với Hoàng Á Lê, sau đó gật đầu một cái, chạy đến cổng trường, đối với những người không có quan hệ gì tới cô, cô không quan tâm.
Thấy ba người nhanh chóng chạy đi, mấy người còn lại biết, nếu không đuổi theo bọn họ, tính mạng thật sự nguy hiểm á.
Nhưng dọc theo đường đi càng làm cho Hồ Linh lo lắng, bởi vì bọn họ đi chính là hướng tới nhà của nhà họ Sở, cho nên có thể chứng minh, Sở Thanh không giải thích nhiều, đã để bọn họ biết cô thật sự là người nhà họ Sở.
"Đủ rồi, không cần đi theo nữa." Cắn cắn môi, Hồ Linh dừng bước, căm hận nhìn ba người, nhưng cuối cùng cũng không đi lên.
Nhà họ Sở và nhà họ Hồ ít nhiều gì cũng có chút va chạm, lúc này đến nhà họ Sở, cô cũng không biết mình sẽ nhận phải sự tiếp đã thế nào.
Mà một nhóm ba người sau khi trở về nhà họ Sở, đã thấy Sở Nghiên đứng trước cửa, sắc mặt đại biến, cô vốn cho rằng coi như Sở Thanh không có trở thành tang thi, thì cũng không thể sống sót trở về.
Sáng sớm hôm nay tang thi đã bộc phát, coi như Lục Thần có đuổi tới trường học, đoán chừng chỉ có thể nhặt xác Sở Thanh, thế nào cũng không nghĩ tới cô có thể thấy Sở Thanh sống sờ sờ!
"A... A Thanh, em không có sao chứ." Mặc dù trong lòng cô không thoải mái, nhưng Sở Nghiên vẫn giả bộ làm vể ân cần hỏi thăm Sở Thanh, muốn nhìn xem trên người cô (*Sở Thanh - Nuy) có vết thương gì không.
Chỉ là tất nhiên Sở Thanh không muốn cô ta đến gần mình, mày hơi nhíu lại, lui về sau mấy bước: "Tôi không sao."
Chính là mấy bước kéo dài khoảng cách này, lại làm cho Sở Nghiên vô cùng lúng túng, tại sao lại như vậy, không phải trước kia Sở Thanh rất lệ thuộc vào cô sao, tại sao bây giờ lại có sự đề phòng khó nói với cô như vậy?
"Cô chính là chị của Sở Thanh, Sở Nghiên đi. Thật hân hạnh gặp cô, tôi là bạn của Sở Thanh, tôi tên là Hoàng Á Lê." Mỉm cười tiêu soái đến trước mặt Sở Nghiên, vươn tay ra, một bộ dạng bạn tốt gặp nhau.
Mặc dù trong lòng Sở Nghiên có bao nhiêu không muốn, nhưng có câu không đưa tay đánh người mặt cười, hiện tại Hoàng Á Lê cười rạng rỡ như vậy, làm sao cô có thể từ chối? Như vậy sẽ lưu lại ấn tượng xấu cho người khác đi.
Nhưng sau khi cùng cô ta bắt tay, Sở Nghiên liền phát hiện có chỗ không đúng, lực nắm tay kia của Hoàng Á Lê làm cho cô không thể chịu được, việc này nói lên, Hoàng Á Lê nhất định là cố ý!
Lúc Sở Nghiên muốn kháng cự, Hoàng Á Lê một tay ôm lấy Sở Nghiên, một bộ dạng chị em tốt, nói: "Tôi vẫn hy vọng sẽ có một người chị em, hiện tại cuối cùng nguyện vọng cũng được thực hiện rồi, thật sự quá tốt đi." Sau đó từ từ đến gần tai Sở Nghiên, giễu cợt nói: "Sở đại tiểu thư à, cảm giác trộm đi thứ gì đó của Sở Thanh như thế nào? Cái bông tai mắt mèo kia dùng rất tốt đi."
"Buông ra!!!" Sau khi nghe Hoàng Á Lê nói xong, Sở Nghiên dùng sức đẩy cô lui ra, sau đó dùng ánh mắt đầy sợ hãi nhìn cô.
Trùng sinh! Hoàng Á Lê này cũng là người trọng sinh!
Mặc dù cô không có ấn tượng gì với Hoàng Á Lê, nhưng đối phương lại biết mình, hơn nữa còn biết bí mật của bông tai, không được, tuyệt đối không thể để cho cô ta nói ra, Hoàng Á Lê nhất định phải chết!
Nhưng sau một khắc Sở Nghiên liền bỏ ngay suy nghĩ này, nếu đối phương cũng là người trọng sinh từ giai đoạn cuối của mạt thế, như vậy tự nhiên cũng sẽ máu lạnh như cô, hơn nữa còn bất đồng với cô, hình như thân thủ của Hoàng Á Lê không tệ, mình tuyệt đối không phải đối thủ của cô ta.
Đều hung ác nhẫn tâm như nhau, nhưng lại có chiến lực cao hơn cô mấy phần, nếu như mình động thủ trước, chọc giận đối phương, nói không chừng người chết không phải Hoàng Á Lê, mà là chính mình!
Suy nghĩ kỹ hơn, nhất định phải suy nghĩ kỹ hơn, cô nhất định phải có một kế hoạch ổn thỏa, trước khi Sở Thanh biết được bí mật của chiếc bông tai mắt mèo, phải diệt trừ Hoàng Á Lê!
← Ch. 015 | Ch. 017 → |