Vay nóng Homecredit

Truyện:Chìm Trong Cuộc Yêu - Chương 121

Chìm Trong Cuộc Yêu
Trọn bộ 173 chương
Chương 121
Giả Vờ Kiên Cường
0.00
(0 votes)


Chương (1-173)

Siêu sale Shopee


Tang Viêm cầm chặt lấy tay Thư Điềm, người đàn ông lại có vẻ nghiêm trọng, lúc này hắn cũng không chịu đựng nổi. Hắn nâng lấy bàn tay của Thư Điềm đặt lên trán mìnht: "Sẽ kịp mà, chừng nào em bình phục, chúng ta lập tức kết hôn ngay."

"Sanh Tiêu, chân của tớ bị sao vậy?" Thư Điềm cảm giác được bất ổn, trong ánh mắt cố nén hoang mang.

Mạch Sanh Tiêu ngồi ở bên cạnh, tầm mắt không dám chạm đến chân Thư Điềm: Thư Điềm.......""

Đau quá......... Tang Viêm, chân của em đau quá!

Thư Điềm, nắm lấy tay của anh." Tang Viêm một tay khác xoa lên trán của Thư Điềm: Có anh ở đây, chân của em chỉ bị thương thôi, chờ khỏi hẳn sẽ không sao."

"Thật vậy không?"

Tang Viêm lạnh lùng, sắc mặt âm u, hắn nặng nề gật nhẹ đầu.

Tang Viêm, anh không có gạt em phải không? Anh đã hứa với em là sẽ không gạt em." Thư Điềm chăm chú nhìn khuôn mặt của hắn, cô mơ hồ cảm giác được chân mình không ổn, nếu không sẽ không đau kinh khủng như vậy."

Tang Viêm hôn lên mặt của Thư Điềm, đột ngột cổ họng như bị nghẹn không thể nói lên lời.

Sanh Tiêu, cậu nói cho tớ biết đi!

Thư Điềm thần sắc kích động, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn không còn huyết sắc bỗng chốc đỏ lên: "Hai người không việc gì phải giấu diếm tôi, tôi sớm muộn cũng phải đối mặt với chuyện này. Tang Viêm, anh hãy tin em, em có thể làm được."

Mạch Sanh Tiêu xoay mặt đi, nghẹn ngào khóc lớn.

Thư Điềm hai tay nắm chặt góc chăn, đầu ngón tay trắng bệch, cô dùng toàn lực đang có trong người muốn vén lớp chăn mỏng lên.

Sanh Tiêu gấp rút đè chăn lại: "Thư Điềm, đừng như vậy......."

Nước mắt cô lã chã rơi xuống tấm chăn màu trắng, từng vệt nước nông sâu thấm vào, Mạch Sanh Tiêu giữ rất chặt, khiến bả vai Thư Điềm không khỏi mỏi nhừ: "Sanh Tiêu, tớ không có sợ, thật mà."

Mạch Sanh Tiêu nói không lên lời, một mực lắc đầu, nước mắt làm ướt những sợi tóc ngắn, dính sát trên gò má trắng nõn, cô cúi thấp đầu mà khóc, bờ vai không ngừng run rẩy.

Thư Điềm giữ chặt cánh tay của Mạch Sanh Tiêu: "Sanh Tiêu, cậu đừng khóc, còn đứa nhỏ thì không thể làm vậy."

Mắt Tang Viêm đỏ lên, ngồi ở bên cạnh.

Sanh Tiêu vô sự lại rất kích động, mà Thư Điềm ngược lại rất tỉnh táo làm người khác không khỏi lo sợ.

Mạch Sanh Tiêu không biết an ủi như thế nào, cô chỉ gắt gao đè lại tấm chăn trên người Thư Điềm, không để cho cô ấy vén lên. Cô biết rõ sẽ không gạt được mãi, chỉ không muốn Thư Điềm đối mặt ngay với chuyện này. Dường như chỉ cần cô cử động một chút, có thể làm lộ ra sự thật muốn giấu kín này.

Tang Viêm nắm chặt lấy tay Thư Điềm, hắn có thể cảm nhận được sự run rẩy của cô, người đàn ông nghiêng người đứng dậy, đem mặt mình áp lên mặt của Thư Điềm: "Không có gì đáng sợ, anh cùng em đối mặt."

Mạnh Sanh Tiêu vẫn như cũ không chịu buông tay.

Duật Tôn mở cửa bước vào, hắn chạm vào tay Mạch Sanh Tiêu, muốn kéo cô ra.

"Không, không được......" Sanh Tiêu căng sức ghìm lại động tác của Duật Tôn. Chăn mền trên người của Thư Điềm bị kéo qua một nửa người, người đàn ông ra sức một cái, kéo Mạch Sanh Tiêu rời theo dọc giường.

Trong đôi mắt Thư Điềm nặng đầy nước, cô còn chưa kịp lau đi, hai tay liềnn đem chăn mền kéo lên trên.

Đôi mắt cô rõ ràng lặng lẽ trợn to, rồi lại như nhìn không rõ được, khuỷu tay Thư Điềm chống nửa người lên, đem toàn bộ chiếc chăn vén lên. Aaaaa..." Cô nhìn thấy cân phải của mình, từ đầu gối trở xuống chỉ còn lại ống quần trống rỗng."

"Khôngggggg..."

Mạch Sanh Tiêu xoay lại, không chút nghĩ ngợi vùi mặt vào lồng ngực của Duật Tôn, bàn tay người đàn ông vuốt lấy tóc của cô, hai tay Sanh Tiêu bám chặt vào lưng Duật Tôn, khóc đến không thể nào kiềm chế được.

Thư Điềm, Thư Điềm..." Tang Viêm vượt lên trước một bước ôm lấy bả vai của cô, lại bị Thư Điềm dùng sức đẩy ra, hai tay cô đưa ra sờ tới, quả nhiên chân của cô đã mất rồi."

Tại sao phải như vậy? Đừng làm thế với tôi! Bi phẫn cùng thống khổ bộc phát ra, hai tay Thư Điềm nắm chặt, tay phải vung lên, chăn mền trên tủ đầu giường bị ném đi, rơi rớt trên mặt đất.

Tang Viêm bước chân vững vàng, hắn ngồi trở lại mép giường, ôm chặt lấy Thư Điềm để cô không tiếp tục giãy giụa: "Không có chuyện gì, một chân mà thôi, Thư Điềm, dù em có như thế nào, anh chỉ cần em còn sống, chúng ta đều mạnh khỏe là tốt rồi."

Thư Điềm dùng sức ôm Tang Viêm khóc thảm thiết, Duật Tôn ôm Sanh Tiêu dẫn cô ra khỏi phòng bệnh. Một hồi lâu sau, Thư Điềm khóc đến mệt mỏi, mất hết khí lực, nằm lại trên giường ý vị nghẹn ngào.

"Tang Viêm......."

Anh đây.""

Anh đừng đối xử với bản thân như vậy, kỳ thật em đã sớm chuẩn bị một kết quả xấu nhất. Lúc chiếc xe tải kia đâm vào, em đã biết lành ít dữ nhiều, chân của em lúc ấy bị kẹp ở trong ghế lái, em còn nghĩ là sẽ chết, lại không thể ngờ....... ." Thư Điềm đặt tay phải ở trong chăn mà nhéo xuống bắp đùi: Cũng tại em, lúc ấy nếu như có thể nhảy kịp ra ngoài thì nhất định sẽ không có chuyện gì, vậy em lại quá luống cuống..."

Tang Viêm nghe như vậy, trong lòng càng đau đớn: "Em mạnh mẽ hơn so với tất cả mọi người, thật sự."

Thật không?" Thư Điềm hạ thấp giọng xuống: Tang Viêm, anh không cần phải nhíu mày như thế, nhìn anh như vậy, em sẽ rất bất an, anh có phải muốn làm chuyện gì không?"

Bàn tay người đàn ông vuốt từng cái lên tóc Thư Điềm: "Em yên tâm, anh sẽ không để cho em mất đi một chân oan ức như vậy."

"Chuyện lần này, thật sự không phải là ngoài ý muốn sao?"

Tang Viêm nhìn qua hai mắt sưng đỏ của Thư Điềm, cô đang cố gắng làm ra bộ dáng kiên cường khiến người khác không khỏi đau lòng. Sau một vài tiếng thê lương lúc nãy, Thư Điềm đã không mất tự chủ nữa, nước mắt cô lại chảy ra, đem chăn kéo lên cao, chỉ còn lộ ra đôi mắt.

Thư Điềm từ vẻ mặt Tang Viêm mà nhìn ra, trận tai nạn xe này nhất định là có người trả thù. Cô chỉ là không ngờ được, trong lòng Tang Viêm cho là Duật Tôn gây nên. Hắn nâng một tay của Thư Điềm lên: Thực xin lỗi.""

Bọn họ có bối cảnh xuất thân như thế, tất nhiên sẽ liên lụy đến người yêu thương nhất của mình,

Thanh Điềm sau khi tỉnh tảo, chính cô cũng không muốn Tang Viêm khổ sở tự trách mình, nên mới chịu đựng nghẹn ngào, ngay cả tiếng khóc cũng đều trở nên dè dặt.

Từ khi cô quyết định lựa chọn sẽ cùng Tang Viêm gắn bó thì cái gì cô cũng không sợ, cũng dự định sẽ từ bỏ một số chuyện khác.

Mạch Sanh Tiều ngồi trên ghế salon ở phòng bệnh bên cạnh, cô che giấu tiếng khóc, cảm giác được ở bụng truyền đến khó chịu. Cô chỉ đành khắc chế tâm tình, không dám nghĩ nhiều nữa, cô yên lặng cầm lấy ly nước, không ngờ nước rất nóng, khiến đầu ngón tay bị phỏng đỏ bừng.

Sanh Tiêu nhắm hai mắt dựa vào trong ghế sô pha, cô không muốn cục cưng lại có sơ xuất gì: "Duật Tôn, anh trở về trước đi."

Hắn ngồi bên cạnh, không có muốn rời đi.

"Tôi không có việc gì."

Để em một mình ở đây, anh không yên tâm.""

Mạch Sanh Tiêu mở mắt ra, không kiên trì nữa, cô nghỉ ngơi một chút, lại đi tới phòng bệnh của Thư Điềm.

Có vài người đang canh giữ ở cửa, lúc Sanh Tiêu đi đến cũng là lúc Tang Viêm đi ra, người đàn ông không nói gì, cũng không dặn dò vệ sỹ không để cho cô đi vào.

Mạch Sanh Tiêu đi vào phòng bệnh của Thư Điềm, cô sợ đánh thức Thư Điềm đang ngủ, nên bước đi rất nhẹ.

Thư Điềm đợi Tang Viêm rời khỏi đây, cô ngồi dậy, hay tay đem ống quần bên chân phải vén lên.

Sanh Tiêu nhìn thấy cảnh này, lòng càng đau đớn khó có thể chịu nổi: "Thư Điềm."

Thư Điềm ngẩn ra, vội vàng rụt tay trở về.

Mạch Sanh Tiêu sải bước đến trước giường của cô, Thư Điềm lấy chăn che lại, Sanh Tiêu cố gắng kiềm chế cơ xúc động trong lòng: "Cậu hãy nằm nghỉ nhiều một chút."

"Sanh Tiêu, cậu trở về đi, đừng suốt ngày ở bệnh viện như vậy."

Mạch Sanh Tiêu ngồi ở bên cạnh cô, Thư Điềm ở trước mặt cô mà nói: Đừng nói gì an ủi tớ, Sanh Tiêu, cậu có nhớ nhân vật cụt chân ở đại hội võ lâm trong ""Liêu Trí"" không? Cậu với Tang Viêm cái gì cũng không muốn nói cho tớ biết, tớ không muốn khóc, tớ khó chịu cũng không sao, chỉ là cửa ải này nhất định có thể vượt qua.""

Sự kiên cường của Thư Điềm làm Mạch Sanh Tiêu cảm động, thậm chí càng cảm thấy trong lòng chua xót.

"Thư Điềm........."

Cậu bây giờ không phải chỉ có một, ba người chúng ta đều có thể sống sót, tớ đã cảm thấy rất may mắn rồi.""

Mạch Sanh Tiêu ánh mắt chan chứa yêu thương, cô ở Hoa Nhân có được điều tuyệt vời nhất, chính là quen biết Thư Điềm.

Sanh Tiêu....... ." Thư Điềm thân thể còn rất yếu: Không biết vì cái gì mà tớ cảm thấy được Tang Viêm rất lạ, anh ấy hình như giấu diếm tớ, giống như sắp xảy ra chuyện gì vậy."

Mạch Sanh Tiêu biết rõ chuyện này không đơn giản: "Tang Viêm hoài nghi vụ tai nạn này là do Duật Tôn này."

Cái gì?" Thư Điềm kinh ngạc: Anh ấy làm sao lại quen biết được Duật Tôn?"

Tớ cũng không biết, Tang Viêm nói, mấy năm trước anh ta bị bắn trọng thương là do Duật Tôn phái người ra tay." Mạch Sanh Tiêu cắn môi, nói tiếp: Tớ có hỏi Duật Tôn, chính miệng hắn cũng thừa nhận việc này, nói là trước kia có chút ít thù oán, nhưng vụ tai nạn xe, hắn nói không có liên quan gì hết. Thư Điềm, tớ cũng lo lắng sẽ xảy ra chuyện."

"Sanh Tiêu, Duật Tôn nói vậy, cậu có tin không?"

Mạch Sanh Tiêu tránh đi ánh mắt của Thư Điềm: Tớ.......""

Thư Điềm hiểu ý của cô: "Cậu tin thì tớ cũng tin."

"Thư Điềm?"

Tớ không tin Duật Tôn, mà tớ tin nhận định của cậu. Tang Viêm lúc này tất nhiên rất nóng nảy, tớ không muốn anh ấy và Duật Tôn xảy ra xung đột. Trước kia không biết ân oán giữa họ, hiện tại thì biết rồi. Tớ không muốn phát sinh thêm chuyện gì nữa.""

Mạch Sanh Tiêu gật đầu: "Tớ cũng nghĩ như vậy."

Thư Điềm nhìn về phía ngoài cửa thấy có mấy người canh giữ: "Sanh Tiêu, Duật Tôn đến tột cùng là làm gì vậy?"

"Nói thật là tớ cũng không biết, hắn ngoài mặt là doanh nhân, nhưng tớ đã thấy hắn cầm súng, tớ nghĩ là hắn không hề đơn giản như thế...... ."

Thư Điềm lo lắng Tang Viêm thực sự sẽ gây ra chuyện, Mạch Sanh Tiêu thấy thế cũng không muốn để cho cô nghĩ nhiều, dưỡng thương tốt mới là quan trọng. Sau khi trị liệu còn lắp chân giả, rồi đến mài hợp, còn có một giai đoạn dài tập đi đứng.

Sanh Tiêu ngồi đó, thấy Thư Điềm như đang chìm vào giấc ngủ, cô mới đứng dậy rời đi.

Thư Điềm lại vội đưa tay giữ chặt cổ tay Mạch Sanh Tiêu: Sanh Tiêu, cậu hãy đồng ý với tớ, bất luận Tang Viêm gây ra chuyện gì, nếu như anh ấy có rơi vào trong tay Duật Tôn thì mọi người cũng phải cho tớ biết, cũng cầu xin cậu giúp tớ, đừng để cho anh ấy xảy ra chuyện.""

"Thư Điềm, cậu yên tâm, tớ sẽ không để cho anh ta gặp chuyện không may."

Thư Điềm cũng không sợ chuyện gì khác, Tang Viêm là người ở trên lưỡi dao liếm máu, cô biết rõ sẽ có ngày xảy ra chuyện. Huống chi Tang Viêm chỉ có một mình tạo nên thế lực hôm nay, sau lưng không có một chỗ dựa nào. Thư Điềm không sợ mất đi chân của mình, mà là sợ rằng cô không ngăn cản được Tang Viêm xúc động rồi liều mạng ra tay.

Mạch Sanh Tiêu khom lưng an ủi Thư Điềm, làm cho cô thoải mái mà buông lỏng tinh thần.

Sanh Tiêu, tớ sẽ để Tang Viêm điều tra rõ chuyện này.""

Sanh Tiêu đi ra khỏi phòng bệnh, bên ngoài có người trông coi, cô quay đầu lại nhìn Thư Điềm nằm ở trên giường, lúc này mới đưa tay đóng cửa lại.

Mạch Sanh Tiêu đi theo Duật Tôn trở về Ngự Cảnh Vườn, cô chống một tay lên cằm, ngoài cửa sổ trời quang mây trắng, nhưng trong mắt cô lại âm u tăm tối. Cô đã đi đến Quỷ Môn Quan, lại có thể mạnh khỏe trở về, nhưng phải để lại một chân của Thư Điềm.

Nghĩ tới đây, Sanh Tiêu không khỏi đau đầu muốn nứt.

"Em sao vậy, không thoải mái sao?" Duật Tôn lo lắng dồn dập hỏi.

Mạch Sanh Tiêu mệt mỏi vùi mặt vào lòng bàn tay, tiếng của cô xuyên qua kẽ tay mà truyền ra: Duật Tôn, có thể không xem Tang Viêm là kẻ thù được không, Thư Điềm là người bạn tốt nhất của tôi.""

Cô nghe được người đàn ông trả lời là "Được."

Sanh Tiêu ngẩng đầu lên: "Tôi thật sự không biết, anh đến tột cùng là người như thế nào?"

"Em thật sự muốn biết sao?" Nngười đàn ông nghiêng mặt nhìn qua cô.

Mạch Sanh Tiêu chạm đến tầm mắt của Duật Tôn, cô cũng không tránh đi: Anh....... Có phải anh là xã hội đen không?""

Người đàn ông nhẹ giương khóe miệng: "Anh giống vậy sao?"

Sanh Tiêu rất ít khi chứng kiến Duật Tôn ra vào có thủ hạ đi theo: "Đối với anh thật sự là không hiểu được."

Duật Tôn hai tay đặt trên tay lái, hắn không đủ dũng khí nói cho Sanh Tiêu về bản thân mình, hắn và cuộc đời của cô vốn không hợp nhau, hai số mệnh không chung một con đường, lại đơn giản bị hắn kéo lại gần nhau.

Khi Mạch Sanh Tiêu cùng Duật Tôn về đến Ngự Cảnh Vườn, dì Hà đã làm xong cơm trưa, trước đó có nhận được điện thoại của Duật Tôn nên biết rõ bọn họ có xảy ra chút chuyện.

"Sanh Tiêu, cô không sao chứ, có thể trở về rồi."

Con không sao." Mạch Sanh Tiêu ngồi vào trước bàn ăn, hai ngày nay cũng không thể ăn cơm ngon miệng, giờ thấy nhiều món ăn như vậy lại hoàn toàn không muốn ăn: ""Dì hà, gì chuẩn bị giúp con một chút, buổi tối con mang đến bệnh viện.""

"Được."

Sanh Tiêu vén đẩy vài miếng, một miếng cũng ăn không vô, cô đem đũa đặt ở trong tay.

Sanh Tiêu, cô ăn nhiều một chút, vì em bé.""

Nghe lời dì Hà, Mạch Sanh Tiêu cầm lấy đôi đũa, đơn giản chỉ ăn thêm vài miếng.

Duật Tôn lên lầu đi vào thư phòng, bên trong có một hầm bí mật, người đàn ông sau khi trở ra, từ bên trong cầm theo một cái hộp dài.

Thứ ở bên trong, hắn rất nhiều năm rồi cũng không đụng vào nữa.

Duật Tôn mở hộp ra, bên trong là một thanh súng bắn tỉa, mặc dù đã niêm phong cất vào kho nhiều năm, nhưng thân súng vẫn sáng bóng như cũ, hắn đem đồ bày ở trên mặt bàn, cũng không đưa tay đụng vào lấy một cái.

Những chuyện kia xảy ra đúng là ác mộng, âm hồn bất tán, hắn rất may mắn, Mạch Sanh Tiêu chỉ hỏi rằng: Anh đến tột cùng là người như thế nào? Chứ không phải hỏi hắn: Duật Tôn, anh đã giết rất nhiều người phải không?

Sanh Tiêu đã từng nói, máu của hắn như rắn, là máu lạnh. Duật Tôn cũng không phủ nhận, nhiệt huyết của hắn sớm đã ở trong căn cứ như địa ngục kia đóng băng lại, tựa như cây súng này, nó sẽ không nhớ rõ đã tiễn đưa bao nhiêu mạng người.

Duật Tôn nhớ rõ, lúc cô gái đem cây súng này đưa cho hắn, trên thân súng còn dính máu tươi, cô ấy đã từng nói: "Anh nếu như muốn rời đi, nhất định phải dẫn em đi cùng."

Duật Tôn hiển nhiên không đồng ý, hắn hy vọng cùng quá khứ kia hoàn toàn chấm dứt, không muốn có bất cứ liên hệ nào.

Mạch Sanh Tiiêu đẩy cửa thư phòng bước vào, người đàn ông đem hộp đóng kín. Cô sau khi trở lại Hoàng Duệ Ấn Tượng chưa bao giờ chủ động đến gần hắn, Duật Tôn không để lại dấu vết mà che dấu thần sắc: "Có chuyện gì vậy?"


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-173)