Trốn tránh
← Ch.025 | Ch.027 → |
Vì bị ngã nên trên người Mạch Sanh Tiêu dính đầy lá và bùn đất." Anh dẫn tôi đến đó à?"
" Đã nghĩ kỹ chưa?"
" Cái gì?". Cô không hiểu hắn nói gì.
" Em đùa anh à?" Nghiêm Trạm Thanh dừng bước, bóng dáng cao lớn chắn trước mắt cô." Anh nói là em hãy cho anh thêm một cơ hội nữa, không phải em đã đồng ý là sẽ về suy nghĩ sao?"
Cô đã quên lâu rồi, nhưng mà có nghĩ thì cũng thấy chẳng có khả năng.
" Anh thả tôi xuống đây đi, Nghiêm Trạm Thanh, anh cảm thấy đùa giỡn tôi rất thú vị phải không?"
" Anh không đùa." Khóe môi hắn mím lại thành một đường, chân thành không hề giống đùa cợt.
" Dù trước đây tôi thế nào, anh cũng không để ý hả?"
" Anh đã nói rồi, anh không quan tâm."
Mạch Sanh Tiêu biết, ba chữ này, nói thì đơn giản.
Cô không dám tin, nếu như ngày trước giữa họ không có Tô Nhu, liệu có thể có cơ hội không nữa?
Nghiêm Trạm Thanh thấy cô im lặng, cũng không buông cô ra, ngược lại ôm càng chặt, đi về phía khách sạn. Cô thấy hắn ôm mình đến khoảng sân rộng bèn dùng hết sức giãy dụa." Anh bỏ tôi xuống, anh có ý gì, anh muốn làm gì?"
" Em đừng cựa quậy nữa, nặng chết được." Bàn tay hắn đang ôm dưới cánh tay cô càng dùng sức." Anh thuê cho em một phòng, yên tâm đi, không phải ở cùng anh, em vừa bị ngã nên phải nghỉ ngơi thật tốt."
Sanh Tiêu bị hắn xốc lên, thấy trên người càng đau ê ẩm, chỗ nào cũng đau, xương cốt như muốn rời ra, chắc là bị trầy da rồi.
Nghiêm Trạm Thanh không lừa cô, thuê cho cô một phòng riêng. Sanh Tiêu thầm nghĩ, lúc này cô không nên trở về, ở lại tốt hơn. Đầu tiên hắn ôm cô tới sô pha, đặt cô xuống, vết thương của cô không quá nghiêm trọng nên hắn để cô một mình, chạy xuống cửa hiệu bán thuốc mua kháng sinh và thuốc mỡ.
Lúc Nghiêm Trạm Thanh quay về, thấy hình ảnh cô ôm gối ngồi ở ghế ngoài ban công, trên người khoác chiếc chăn bông to sụ của khách sạn, không biết sao mà ngủ gục mất.
Hắn rón rén bước đi nhẹ nhàng không tiếng động, đặt thuốc sang bên cạnh. Thấy thứ ánh sáng nhàn nhạt hắt lên khuôn mặt trắng nõn của cô, vừa hay ánh sáng rơi xuống đúng giữa hai lông mày khiến cả gương mặt cô như được bao phủ bởi một quầng sáng.
Nghiêm Trạm Thanh mải mê ngắm nhìn đến xuất thần, hắn ngồi xổm xuống, bàn tay to lớn bao bọc lấy tay cô.
Cô ngủ rất say, không hề phát hiện ra bị chạm vào người. Nghiêm Trạm Thanh nhẹ nhàng vuốt ve vầng trán cô, mí mắt Sanh Tiêu hơi nhướn lên, nhưng không mở ra. Đôi môi mỏng của hắn hé mở, chạm nhẹ xuống cái trán cô, đặt một nụ hôn thâm tình lên đó.
Bên ngoài gió thổi rất mạnh, không khí đông cứng đến mức không còn cảm giác, hắn cẩn thận ôm lấy thân thể mềm mại của cô, cố gắng không làm cô tỉnh giấc, đặt lên chiếc giường lớn.
Một loạt động tác của hắn đều bị ống kính máy ảnh thu lại.
Hắn khép cửa phòng, trước khi về phòng mình, hắn để thuốc và nước nóng ở đầu giường cô.
Sáng sớm, Nghiêm Trạm Thanh gõ cửa phòng cô, nhưng hồi lâu không có tiếng trả lời.
May mà hắn có chìa khóa, khi mở cửa đi vào, bên trong không một bóng người, chăn, gối, màn đều được gấp gọn gàng, hộp thuốc vẫn chưa được mở ra.
Khuôn mặt hắn không giấu được nỗi thất vọng và lo lắng, hắn bước nhanh về phía cửa sổ, bên ngoài mặt trời đã lên. Ánh nắng rực rỡ của buổi ban mai khiến hai mắt hắn nhức nhối.
Sau khi rời khỏi phòng, Sanh Tiêu chưa về ngay, nhưng vì cô sợ Thư Điềm lo lắng nên mở máy và nhắn ngay một tin cho cô ấy.
Bộ dáng này của cô làm sao mà đi chơi tiếp được, cô càng không dám trở về Hoàng Duệ Ấn Tượng, không còn chỗ nào để đi, cô đành quay về trường.
Lúc về Thư Điềm vô cùng lo lắng, may mà cô ấy không biết vết thương vì bị ngã của Mạch Sanh Tiêu.
Cô rất muốn trốn Duật Tôn, nhưng tránh không thoát.
Hôm sau, cô nhận được điện thoại của y.
Cô sợ y lại tới trường nên học xong liền vội vội vàng vàng chạy ra cổng trường ngay, quả nhiên nhìn thấy chiếc xe thể thao xa hoa cách không xa.
Sanh Tiêu hận không thể chạy nhanh hơn, y dừng xe bên vệ đường, nhìn thấy cô chạy đến thì mở miệng chế giễu " Mới hai ngày không gặp mà đã nhớ tôi đến thế à?"
Cô hé cái miệng nhỏ nhắn thở gấp, gò má ửng đỏ, tóc tai dán chặt bên cần cổ. Y giơ cánh tay ra dùng sức kéo cô về phía mình. Cơ thể bị kéo mạnh, quần áo ma sát vào vết thương làm cô đau điếng, ngược lại y nhanh nhẹn, nghiêng thân người, bạc môi mỏng đã hôn lên gương mặt trắng nõn như ngọc của cô.
Vầng trán trơn mềm, nhẵn mịn, không hề trang điểm, tạo nên sự khác biệt.
Bàn tay to lớn của y giữ chặt lấy cô, xoay khuôn mặt cô về phía mình, môi mỏng kề sát vào cặp môi đang sưng vù lên của cô, phát hiện y cắn nhẹ, đau đến muốn hét lên nhưng y không tha cho cứ sấn vào.
Cô không bao giờ biết ngoan ngoãn là gì, y lại chẳng ưa lề mề nên những gì y muốn là cắn cô để cô mở miệng, bớt lằng nhằng.
Đây chính là thuốc nổ, chỉ cần châm ngòi là không xong.
Bàn tay to của y luồn vào trong áo cô, tuy trong xe đã mở hệ thống sưởi nhưng khi ngón tay y chạm vào vẫn có cảm giác lạnh lẽo xoẹt qua, bàn tay y để bên eo cô, có vẻ như muốn kéo hẳn áo cô ra để sờ soạng.
Sanh Tiêu kịp thời bắt lấy tay y, " Đây là cổng trường."
" Chúng ta làm trong này, sẽ chẳng ai nhìn thấy được". Y kéo cửa kính lên, bên ngoài lập tức không còn nhìn thấy bên trong.
Nhưng Sanh Tiêu không có lá gan to đến thế, cô giữ chặt áo không chịu buông. Duật Tôn thấy thế, thân mật ban đầu vừa trào lên mất mát phân nửa, nhưng bàn tay y vẫn để nguyên tại chỗ. Bỗng nhiên y đẩy hai vạt áo của cô ra, lòng bàn tay vuốt ve lên da thịt trơn mịn.
" Đây là cái gì?" Y dừng tay, đôi mắt hoa đào khẽ nheo lại.
Sanh Tiêu cảm thấy bàn tay y vuốt mạnh vào miệng vết thương, đau đớn như xé rách cả cơ thể." Không có gì ".
Duật Tôn hiển nhiên không phải là loại người dễ bị lừa gạt, tay kia của y giữ chặt quần áo cô, nhưng lại bị cô đè lại." Thật sự không có gì."
" Buông ra!". Đáy mắt y hiện lên vẻ tàn khốc và lạnh lùng, giọng điệu băng lãnh như rơi xuống hầm băng.
Sanh Tiêu cứng đờ người, nhưng quyết không buông tay ra.
Duật Tôn thấy như vậy càng hung hăng kéo quần áo cô ra, đè cô về phía sau khiến cô không thể động đậy, trên bụng bỗng nhiên mát lạnh, y đã vạch hẳn áo cô ra, để lộ bộ ngực sữa trắng muốt.
Ngoài cửa xe, từng tốp. từng tốp sinh viên tan học đi qua, Mạch Sanh Tiêu như kẻ bị lột sạch quần áo vứt ra trước mắt bàn dân thiên hạ, xấu hổ đỏ bừng mặt.
" Làm sao mà bị thương?"
Cô chật vật lấy tay ngăn y, lại bị Duật Tôn đẩy ngay ra.
"Nhìn cái xe kia kìa, chắc là đắt lắm đấy..."
" Đúng vậy, tới đón ai nhỉ?" Đã có người hiếu kì dừng lại cạnh chiếc xe bàn tán.
" Tôi đã thấy mấy lần rồi, hình như lần trước là đến đón Mạch Sanh Tiêu đó, nhưng mà hình như cũng không phải..."
" Để tôi xem xem..."
Đang nói chuyện thì nam sinh kia đã lấy tay che lên trán, dán mắt nhìn vào cửa sổ xe " Bên trong tối lắm, chẳng thấy gì cả."
Sanh Tiêu sợ đến mức tim muốn nhảy vọt ra ngoài lồng ngực, cô không muốn bị phơi bày trước mặt người khác.
"Buông tay ra".
" Này, hình như bên trong có tiếng người nói hay sao ấy."
Đôi mắt cô trợn trừng lên, mím môi không dám lên tiếng. Duật Tôn nhìn chằm chằm vào những vết trầy xước kia gầm lên" Nói, làm sao bị?"
" Tôi... leo núi không cẩn thận nên bị ngã."
" Lần trước không cẩn thận bị trật chân, lần này không cẩn thận ngã bị thương, cô không thấy mình nói dối rất nực cười hả? Không nghĩ ra được lý do nào thuyết phục hơn nữa à?" Y dịch ra khỏi người cô." Nếu sau này tôi biết cô lừa dối tôi, cô hẳn là biết hậu quả."
Sanh Tiêu không nhịn được cứng đờ cả người lại, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.
Cô vội vàng kéo áo xuống, khi Duật Tôn khởi động xe, y đưa tay kéo áo cô xuống lần nữa." Có gì mà phải che, ai thèm quan tâm vết thương của cô."
← Ch. 025 | Ch. 027 → |