Dối trá
← Ch.03 | Ch.05 → |
Sau khi học bài xong, cô nhìn vào đồng hồ đã hơn một giờ sáng. Chiếc điện thoại bên cạnh vẫn im thin thít từ lúc cô nghe giọng một nữ nhân nhận điện thoại của anh, cô lắc nhẹ đầu xóa đi suy nghĩ, đối với cô trong tình cảm quan trọng nhất là sự tin tưởng.
Lần này Tiểu Di không gọi nữa mà nhắn tin cho Vũ Văn: "Văn, anh đã ngủ chưa?"
Có lẽ Vũ Văn đã ngủ, đợi mãi vẫn không thấy anh trả lời. Hân Di nằm trên giường khẽ thiếp đi khi nào không hay, lòng bàn tay vẫn nắm chặt chiếc điện thoại. Tiếng chuông tin nhắn tin tin, đèn báo sáng lên khiến cô giật mình tỉnh lại, trong lòng lại có một chút vui mừng, cuối cùng Vũ Văn cũng đã trả lời cô.
Đang trong trạng thái mê ngủ, cô giật mình ngồi dậy to mắt nhìn bức ảnh được gởi tới kèm theo câu nói: "Bạn trai của cô đã ngủ rồi." Bên trong là hình ảnh Vũ Văn không mặc áo ngủ trên giường, kèm theo đó là một bàn tay phụ nữ móng sơn màu đỏ chói được cố tình chụp chung, nhưng không muốn lộ mặt.
Cô đã từng bỏ qua những lời đồn thổi về anh, không quan tâm những gì người khác nói về anh. Cô chỉ nhìn thấy anh trước mặt cô chính là rất tốt, nhưng thế giới của anh cô chưa từng bước vào.
"Văn, vì sao anh lại thích em khi em không hề xinh đẹp như bao nhiêu cô gái vây quanh anh. - Cô từng hỏi anh, rất nhiều lần.
"Là vì, em là một cô gái đặc biệt nhất mà anh từng gặp." - Vũ Văn đáp.
Vũ Văn luôn cười, chiếc răng khểnh trên gương mặt điển trai càng khiến anh thu hút hơn, đối với Tiểu Di, vẻ bề ngoài ấy lại không quá quan trọng, cô nhận lời làm bạn gái anh vì anh cho cô cảm giác ở nơi nào đó vẫn còn một ai đó đứng đợi mình.
Sáng sớm, khi ánh sáng xua tan màn đêm tĩnh mịch, cả một đêm không tài nào chợp mắt Tiểu Di mệt mỏi xách cặp ra khỏi nhà. Hôm nay Vũ Văn không đến đón cô, cũng đã rất lâu cô không tự mình đi đến trường, hôm nay đi một mình lại thấy xa thăm thẳm.
"Di, hôm nay cậu không đi cùng Vũ Văn sao?" - Trúc Mai nhìn thấy cô một mình từ cổng trường bước vào, liền nhanh chóng bước đến.
Cười lắc đầu, giọng thầm buồn: "Ừ, có lẽ hôm nay anh ấy có việc."
Trúc Mai không hỏi nữa, choàng lấy tay Tiểu Di cùng nhau bước đi trên sân trường đông đúc học viên. Mọi người đưa mắt nhìn về phía họ, cô biết là ánh mắt đó chỉ hướng về Trúc Mai, một cô gái xinh đẹp.
Ngồi bên cạnh Trúc Mai, nhìn thây những ngón tay cô bạn sơn màu đỏ chói... màu sơn này hệt như màu sơn của cô gái trong bức ảnh đêm qua. Cô lắc đầu, Trúc Mai bao nhiêu chàng trai để mắt vả lại là người đứng ra cho cô và Vũ Văn, không thể có chuyện như thế.
"Cậu thích màu sơn móng tay tớ à, màu này hiện đang hot nhất đấy." - Trúc Mai mỉm cười nói: "Từ khi yêu cậu, Vũ Văn ngoan ngoãn hơn hẳn, tớ quá khâm phục Di rồi."
Cô không đáp chỉ cười trừ, có thể nói cô là một người sống nội tâm, cô không muốn chia sẻ quá nhiều mặc dù cô cũng xem Trúc Mai là một người bạn thân thiết duy nhất ở trường.
Bên ngoài bỗng nhiên ồn ào, cô và Trúc Mai ngạc nhiên đưa mắt nhìn về phía của lớp. Bên ngoài rất đông các học viên tập trung trước cửa lớp học, rõ ràng ánh mắt họ đang hướng về phía cô đầy ghen tỵ.
Vũ Văn trên tay cầm một bó hoa hồng màu đỏ tươi từ bên ngoài bước vào lớp học, đôi mắt anh nhìn về phía cô, đôi môi nở nụ cười khiến bao nhiêu cô gái say đắm.
"Di, anh xin lỗi." - Vũ Văn quỳ xuống đưa đoá hoa xinh đẹp về phía Tiểu Di.
Cô bất động, cả đời Hân Di chưa bao giờ nghĩ bản thân lại trải qua những việc lãng mạng thế này. Không ngờ Vũ Văn trước mặt bao nhiêu học viên lại quỳ gối dưới chân cô.
"Di, cậu còn ngồi ngây ra đó nữa, mau nhận hoa đi." - Trúc Mai kéo tay Hân Di.
Cô giật mình, đưa tay nhận lấy bó hoa hồng xinh đẹp, miệng ấp úng: " Em... Em..."
Vũ Văn không để cô đáp, nhanh chóng nắm tay cô kép đi, mọi người nhìn theo bọn họ reo lên cổ vũ, chỉ có Trúc Mai đứng phía sau hơi nhếch môi cười, sau đó ung dung ngồi xuống bàn học như không có gì xảy ra.
"Anh muốn đưa em đi đâu, sắp vào lớp rồi." - Cô bị Vũ Văn kéo đi liền hỏi.
Vũ Văn không đáp chỉ kéo cô đi về phía sau trường, đặt cô tựa vào tường cao hai tay ngăn cô lại, đôi mắt nhìn chăm chăm vào mắt cô.
"Di, mọi việc không như em nghĩ đâu." - Vũ Văn nói.
"Nhưng... bức ảnh đó." - Cô cuối đầu, không dám nhìn vào mắt Vũ Văn.
"Di, em có tin anh không?" - Vũ Văn đưa tay chạm vào cằm cô, sau đó đẩy gương mặt cô nhìn vào mắt mình mà nói: " Anh không bao giờ phản bội em."
Cô cảm thấy khó thở, lúc này cô không muốn nhìn vào đôi mắt Vũ Văn như vậy. Gương mặt cô rời khỏi tay Vũ Văn, khẽ cuối đầu đáp:" Em... Em."
Vũ văn ép sát vào người cô, bàn tay ôm lấy gương mặt cô, đôi mắt nhìn sâu vào mắt cô, bờ môi anh đang từ từ chậm rãi hướng về bờ môi cô. Hân Di trong phút giây đó có một sự hoảng sợ, cô dùng tay đẩy mạnh Vũ Văn về phía sau khi dường như môi anh đã gần chạm đến môi cô.
"Em xin lỗi..." - Hân Di nói như không ra lời, chất giọng khàn khàn của cô lại càng khiến khó nghe hơn.
"Không sao." - Vũ Văn ngã về phía sau từ từ đứng lên phủi chiếc quần bị dính bẩn. Anh nhìn cô cười buồn bã rồi quay lưng bỏ đi, sau đó lại quay đầu nhìn cô khẽ nói: "Di, trong tình yêu quan trọng nhất là cả hai phải tin tưởng nhau, em không tin anh nghĩa là trước giờ em không hề yêu anh, phải không?"
Lời nói của Vũ Văn chứa đầy sự trách móc, cô lại cảm thấy bản thân có lỗi trong khi đáng ra cô nên giận anh và bắt anh giải thích rõ ràng. Cô nhớ đến những lúc anh đứng đợi cô trong trời mưa, trong cái se lạnh của mùa đông, cô không có nhiều thời gian dành cho anh nhưng anh vẫn kiên trì đợi chờ cô. Người như anh, thật ra có thể yêu bất cứ cô gái nào xinh đẹp, giàu có hơn cô vạn lần.
"Em tin anh, Vũ Văn." - Cô nhanh chân bước về phía sau anh, đưa tay kéo tay anh.
Vũ Văn quay đầu lại ôm lấy cô vào lòng, cô tựa đầu vào lòng anh... Thật ra, cô có được anh đối với cô là một sự may mắn của hiện tại.
"Di, em nhớ cuối tuần này là ngày gì không?" - Vũ Văn đưa cô về tới trước hẻm, khẽ hỏi.
Cô ngây mặt như không hiểu.
"em thật sự không nhớ?" - Vũ Văn tỏ ra thất vọng.
Cô mỉm cười đáp:" Ngốc, tất nhiên em nhớ."
Vũ Văn đưa bàn tay lên môi cô khẽ chạm vào nói:" Nó là ngày đặc biệt ý nghĩa với anh, em đã hứa sẽ xin nghĩ rồi nhé."
"Em hứa mà, hôm ấy em sẽ cho anh một món quà đặc biệt."
Cô vẫy tay chào Vũ Văn rồi bước vào con hẻm nhỏ. Cuối tuần chính là kỉ niệm một tháng họ quen nhau cũng trùng khớp ngày sinh nhật của anh. Hân Di đã suy nghĩ về món quà mình sẽ tặng Vũ Văn trong sinh nhật lần đầu tiên khi mà cô ở bên anh, vấn đề chính là cô cần tiền để mua nó, vì vậy cô đã chuẩn bị một kế hoạch bí mật không cho ai biết, không phải trừ một người đã giúp đỡ cô.
11h đêm.
"Tiểu Di, cậu đi học rồi đi làm thêm, giờ lại muốn làm ở chổ ba mình, liệu có ổn không?" - Minh Quân lắc đầu do dự, nhưng anh đã hứa sẽ giúp đỡ Tiểu Di.
" Chỉ một tuần thôi mà Bụng Bự, tớ cần tiền để thực hiện một việc quan trọng." - Tiểu Di ngồi phía sau xe Minh Quân mà đáp:" Tớ chỉ phiền cậu hôm nay thôi, ngày mai biết đường tớ sẽ tự đi."
"Cậu là con gái đi một mình rất nguy hiểm, tớ sẽ đưa đón cậu... dù sao đó cũng là quán của ba mình, biết cậu là bạn mình họ sẽ không quá đáng." - Minh Quân đáp.
Quán của ba Minh Quân nhắc đến chính là một quán bar có tiếng ở thành phố, cậu ấy đúng là cậu ấm con nhà giàu chính hiệu, nhưng nhìn bên ngoài lại vô cùng đơn giản.
Công việc của cô cũng không quá phức tạp như cái nơi đầy thị phi này, cô làm lao công dọn dẹp vệ sinh cho quán, không đụng chạm và va vấp phải ai. Nhưng thật ra mà nói, dù cô muốn làm tiếp viên nơi này cũng không đạt yêu cầu quá cao của nơi ấy.
Mọi việc trôi qua khá êm đềm, cô cũng xoá đi bức ảnh lần trước, cô quyết định như lời Vũ Văn nói, chính là yêu nhau thì phải tin tưởng lẫn nhau.
"Cậu vất vả rồi, đây là lương mà quản lý nhờ tớ đưa cho cậu." - Minh Quân đưa một phong bì dày cọm về phía Hân Di.
Cô vui mừng, cuối cùng sau bao ngày vất vả thiếu ngủ đến kiệt sức cô đã có thể thực hiện được kế hoạch của mình, cô mở phong bì ra liền hoảng hốt nhìn Minh Quân.
"Nhưng sao lại nhiều tiền như vậy?"
"Mình không biết, có lẽ quản lý thấy cậu làm việc rất tốt." - Minh Quân nhúng vai như không biết gì.
"Hay là phát nhầm lương nhỉ, không được mình phải quay lại trả cho anh ấy." - Cô đoàn chắc nhầm lẫn.
Minh Quân vội cản:" Hôm nay không phải ngày phát lương, bên ngoài phong bì còn ghi tên cậu thì làm sao nhần lẫn được. Ai lại đi khiếu nại vì lương cao chứ, mau đi vào trong nghĩ ngơi đi... Tớ về đây tạm biệt Tiểu Di."
Nghe lời Bụng Bự nói cũng đúng, vả lại nơi đó đem nào cũng đông đúc khách ra vào, có lẽ làm nơi đó lương cao hơn chỗ khác.
Sáng chủ nhật, cũng là ngày đặc biệt đối với cô và Vũ Văn. Hân Di đi đến một cửa hàng bán áo khoác dành cho dân đua xe, đây là chiếc áo mà Vũ Văn thường xem trên điện thoại, anh từng nói thích nó nhưng mẹ anh không cho anh mua vì quá mắc tiền.
Hân Di gói xong chiếc áo vào một hộp quà, đang trên đường đi về thì điện thoại cô có cuộc gọi, là quản lý của quán bar nhà Bụng Bự. Cô có chút giật mình như làm phải chuyện xấu, không phải anh ta gọi cô về việc tiền lương chứ, nhưng cô đã mang nó đi mua quà cho Vũ Văn cả rồi.
"Dạ, em nghe quản lý." - Cô rụt rè đáp.
"Di hả, em có bận gì không, mau đến quán đi anh có việc muốn nói với em."
Hân Di tim đập thình thịch, lần này xấu hổ chết mất, rõ ràng cô đã nghi ngờ là anh ta đua sai lương nhưng vẫn cố chấp nhận hết và tiêu dùng cả.
"Không được, mình sẽ đến đó giải thích và sẽ làm thêm một thời gian để trừ hết nợ." - Cô quyết tâm bước đi.
Vị quản lý nhìn Tiểu Hân, cô rụt rè cuối đầu không dám nhìn anh ta. Lúc nãy thì rất oai hùng đến nơi này nhưng giờ đã hoá thành rùa rụt cổ.
"Di, tôi biết em là bạn của cậu chủ nhưng..." - Vị quản lý lên tiếng, chưa kịp nơi hết câu thì Hân Di vội đáp:" Em biết rồi ạ, em sẽ làm tiếp cho đến khi nào trả lại đủ ạ, vì em... vì em lỡ tiêu hết rồi ạ."
Vị quản lý chau mày lại, không hiểu Hân Di đang nói gì.
"Trả lại, tiêu hết... Di, tôi không hiểu em đang nói gì nhưng tôi thật sự muốn em giúp tôi hôm nay. Vì tôi nhớ sai lịch ông chủ sẽ ghé xem nơi này nên cho vài người nghĩ phép, hiện tại đang thiếu người, nhưng vì em là bạn cậu chủ nên tôi có chút e ngại muốn hỏi ý kiến của em."
Cô dường như đã lấy lại tinh thần đôi chút:" Không phải em không muốn giúp anh, nhưng tối nay em có hẹn rồi ạ."
"Cuộc hẹn lúc mấy giờ". - Vị quản lý nói.
"Dạ, 9h tối nay ạ." - Cô thành thật đáp.
Anh chàng quản lý búng ngón tay kêu "bóc" một tiếng liền nói:" Em giúp tôi đến 8h tối là được, tôi đã liên lạc với hai người rồi họ hứa sẽ quay về kịp trước 8h. Di, xem như em cứu tôi lần này, được không?"
Cô gật đầu, dù sao anh quản lý trước giờ rất tốt với cô, vả lại còn rộng rãi nữa chứ.
Hân Di phụ mọi người dọn dẹp và trang trí cho quán bar cho khác lần trước mà ba Minh Quân ghé thăm, ông ấy được mệnh danh là khó tính và chi li.
"Di, em đang ở đâu?" - Vũ Văn gọi cô.
"À, em đang ở... nhà bạn." - Cô đáp.
"Tối nay bọn chúng đều có việc nên cuộc hẹn sẽ có chút thay đổi nhé. 11h anh sẽ qua đón em."
"Chúng ta đi đâu lúc 11h?"
"Nơi bọn anh thường đến." - Vũ Văn cười:" Hôm nay anh khá vui, nên sẽ dành cho em một món quà bất ngờ."
Cô nhúng vai:" Vậy 11h gặp anh nhé."
Bọn họ đúng là toàn những kẽ sống về đêm, giống như vô số người cô từng gặp ở nơi cô đang đứng. Nhưng con người sinh ra, mỗi người có mỗi cách sống riêng... không ai có quyền xen vào cuộc sống bất kì ai.
Hôm nay nơi này cũng có một bàn tổ chức sinh nhật, vì cuộc hẹn là 11h nên cô sẽ ở lại giúp quản lý thêm một chút nữa.
Sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, Hân Di bước vào nhà vệ sinh để chuẩn bị thay quần áo để ra về, chuẩn bị cho cuộc hẹn giữa cô và Vũ Văn. Bên ngoài, tiếng giày gót nhọn cộc cộc bước vào, hai cô gái vừa đi vừa trò truyện, một cô gái có chất giọng rất quen.
"Nghe nói hôm nay có trò vui phải không, tao chưa thấy nhỏ nào ngây thơ như con đó." - Hoàng Yến vừa sơn môi vừa nói.
"Trong một trò chơi, con mồi phải ngu như nó mới dễ tiêu khiển." - Trúc Mai soi mình trong gương mà nhếch cười: "Tao nghĩ tao gửi bức ảnh đó cho nó, nó sẽ uất ức đến suy sụp... Nào ngờ Văn quá cao siêu."
"Tao nghe nói mày với nó trong trường rất thân mà, nhưng mày dám đi với đứa xấu xí như nó sao?"
Trúc Mai nhúng vai: "Ha ha, vì nó quá xấu nên đi bên cạnh nó tao càng nổi bật hơn, phải không? Thôi, chúng ta ra ngoài mừng sinh nhật Văn đi, kịch vui là ở phía sau."
"Xem ra lần cá cược này Văn thắng rồi, cậu ta chịu đựng nó được một tháng đúng là quá siêu."
Cả hai cười lớn bước ra khỏi nhà vệ sinh. Cô đứng bên trong thật sự rất muốn khóc thét lên nhưng không thể rơi lệ.
Cô cầm trên tay hộp quà cô đã chuẩn bị cho Vũ Văn, bước ra khỏi quán bar cô quay đầu lại mang điện thoại ra gọi cho Vũ Văn.
"Văn, em đang đứng trước bar Center, anh ra dắt em vào nhé."
Vũ Văn đang trong nhà vệ sinh nhíu mày, sao cô biết nơi này mà đến.
"Là Mai gọi em, nói là anh nhờ cô ấy goi."
Vũ Văn không biết Trúc Mai muốn chơi trò chơi gì nhưng nếu Trúc Mai đã bày trò chắc chắn sẽ vui. Anh bước ra phía cửa, nơi Tiểu Di đang đứng đợi.
"Chúc mừng sinh nhật anh, Vũ Văn." - Cô đưa gói quà về phía anh.
Vũ Văn mỉm cười, vẫn cái nụ cười đầy sự hút hồn ấy, nhận quà và ôm cô vào lòng. Hân Di nhếch môi cười, trong lòng cô đầy vết thương.
Trúc Mai nháy mắt với Vũ Văn, trò chơi bắt đầu.
"Hân Di, emuốngđi." - Vũ Văn đưa một ly nước về phía cô.
"Em không uống được rượu." - Cô đang chờ bọn họ sẽ bày trò vui gì, đang muốn xem bọn người náy nhẫn tâm đến mức nào.
"Chỉ là nước trái cây thôi, không phải rượu." - Vũ Văn ôm eo cô: "Anh hiểu em nhất mà."
Cô cầm ly nước nhưng không uống, cô qua ghê tởm những gương mặt giả dối cười cười nói nói của bọn họ. Hân Di muốn kết thúc mọi thứ, muốn quay trở về cuộc sống bình yên trước kia, vậy nên mọi chuyện phải kết thúc.
"Văn, sao anh không mở quà em tặng anh ra xem."
Mọi người ai nấy đều háo hức xem cô gái nghèo nàn, xấu xí kia tặng một hotboy như Vũ Văn món đồ thấp kém không phù hợp ra sao.
Khi Vũ Văn mở hộp quà ra, mọi người đều kinh ngạc, thảng thốt nhìn thấy chiếc áo kia. Bọn họ trơ mắt nhìn, im bặt không một tiéng cười nào như lúc ban đầu.
"Di, em... em..." - Vũ Văn xanh mặt nhìn món quà rồi nhìn Tiểu Di.
Cô khẽ cười, cầm chiếc áo hàng hiệu đắt tiền bị cắt nát như một cái giẻ lau quăng về phía Vũ Văn cười lớn: "Nó giống như tình cảm mà tôi dành cho anh. Chỉ vài phút trước thôi, nó còn nguyên vẹn được gói cẩn thận tròn chiếc hộp kia. Nhưng hiện tại, nó nát bét, đầy vết cắt không còn một chút giá trị. Vũ Văn, anh là tên khốn nạn, đê tiện."
Trúc Mai chạy đến gần cô ra vẻ không hiểu chuyện gì xảy ra:" Cậu sao vậy, hiểu lầm chuyện gì?"
Cô cười lạnh, cầm bàn tay của Trúc Mai lên nhìn thật kĩ rồi nhìn cô ta:" Giống như thế nay, tôi lại không hề nghi ngờ cô, đồ đàn bà hư hỏng."
Vũ Văn nhếch môi cười, vỗ tay lớn: "Tốt, nếu em đã biết thì tôi cũng không che giấu làm gì, chỉ là rất tiếc trò chơi lại kết thúc sớm như vậy." - Vũ Văn đưa tay vào chiếc cằm cô mà nói tiếp:"Món đồ chơi này dùng qua một tháng, cũng đã nhàm chán."
"Tôi có thể hỏi anh lí do?"
"Là tôi đã cá cược với Vũ Văn, chỉ cần anh ta tán tỉnh được cô và quen trong vòng một tháng... anh ta sẽ được số tiền này." - Một giọng nói phía sau Hân Di vang lên.
Thì ra đó là Hân Dư, em cùng cha khác mẹ với cô. Thật ra từ khi mẹ cô mất, cô mới biết sự tồn tại của người em gái nay, nghĩ là cha cô đã phản bội mẹ cô khi mẹ cô chỉ vừa mang thai cô. Đó là lí do cô hận ông, không còn muốn ở cùng ông ta.
- Hân Dư, là cô muốn hại tôi. - Hân Di quay đầu nhận ra.
Hân Dư nhúng vai, cô gái này giống hệt mẹ cô ta, bề ngoài xinh đẹp nhưng bên trong nham hiểm.
Bọn họ nhìn cô, cười đắc ý. Cô cũng đã hiểu lí do vì sao. Hân Di lùi về phía sau, quay đầu bỏ chạy về phía cửa.
Cô đi lang thang khắp mọi con đường, cô không hề khóc chỉ đi như một con ngốc lạc đường không biết điểm dừng. Cô vấp ngã bởi một cúc đá phía trước nhưng tâm trí lơ lững không thể nhìn thấy.
"Di, cậu có sao không?" - Minh Quân nhanh chóng chạy đến. Anh đã đi theo cô từ lúc cô bắt đầu bỏ chạy.
"Bụng Bự." - Cô đưa mắt nhìn Minh Quân, một giọt lệ khẽ rơi.
"Tiểu Di, nếu muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng giấu trong lòng nữa."
"Mình không khóc vì bọn chúng, mình khóc vì cục đá chết tiệt kia." - Cô oà khóc trong đêm, dựa vào người Minh Quân.
Minh Quân để yên cho cô khóc, cô còn có thể khóc thì anh đã yên tâm... Chỉ sợ cô giữ chặt trong lòng, càng đau dớn bội lần.
"Vì sao cậu không về nhà." - Minh Quân hỏi: " Đây không phải đường về nhà cậu."
"Tớ sợ bà ngọai sẽ nhìn thấy tớ khóc, bà sẽ càng lo lắng cho tớ." - Tiểu Di lắc đầu.
"Bọn chúng ăn hiếp cậu, để tớ cho bọn chúng một bài học." - Minh Quân tức giận.
"Bụng Bự, không phải là chuyện con nít như ngày xưa nữa, cảm ơn cậu đã cho tớ mượn vai. Như vậy là đủ lắm rồi."
Anh không nói gì nữa, dưới bóng cây cao cao, đèn đường chiếu ánh sáng xen qua khẽ lá, cô gái nhỏ đang dựa vào bờ vai người con trai khẽ thút thít.
Tiếng điện thoại di động của cô làm xé tan sự tĩnh lặng, cô nhanh chóng nghe máy khi nhớ không nhầm là số của nhà hàng xóm.
Hân Di nghe điện thoại xong, gương mặt xanh đi, toàn thân rung lên, tay chân không còn chút sức lực muốn chạy đi thật nhanh đến bênh viện nhưng không tài nào đi được.
"Làm sao bây giờ, nói tớ biết tớ phải làm sao đây." - Cô vừa chạy vừa té ngã, Minh Quân không hiểu chuyện gì nhanh chóng chạy theo và đỡ cô.
"Nói tớ biết, chuyện gì đã xảy ra?"
"Bà tớ, bà tớ nhập viện rồi."
Minh Quân gọi taxi cả hai nhanh chóng đến bệnh viện. Chị hàng xóm nói rằng đi ngang qua nhìn thấy bà ngất xiu ngoài sân nên gọi cấp cứu, hiện tại đang kiểm tra.
Cô bất lực ngồi bệt xuống sàn nhàm nước mắt rơi lả chả:" Là do tớ đã không quan tâm đến bà, đã không ở bên cạnh bà thường xuyên, Bụng Bự... Tớ thật là một đứa cháu bất hiếu."
Mặc cho Minh Quân an ủi ra sao, nhưng cho đến khi bà cô qua đời, cô vẫn nghĩ do cô quá vận rộn chuyện tình cảm, quá bận rộn kiếm tiền nên không quan tâm đến bà ngoại khiến bà bị đột quỵ một cách đột ngột mà không trăn trối với cô điều gì. Giá như ngày hôm ấy, cô ở nhà với bà, thì có lẽ cô đã không mất đi người thân duy nhất.
"Di, tớ sẽ đi du học ở Nhật Bản." - Minh Quân nói với cô.
"Chúc mừng cậu, chúc cậu thành công." - Hân Di đáp.
"Tớ muốn, cậu đi cùng tớ." - Minh Quân đề nghị.
Cô nhìn Minh Quân một cách kì lạ, lại đáp:" Đùa không vui."
"Tớ nói thật, chỉ cần cậu đồng ý... tớ và cậu sẽ đi Nhật Bản du học." - Minh Quân nắm tay Hân Di.
Cô rụt tay mình lại nói:" Vì sao cậu lại muốn tớ đi cùng?"
"Vì tớ thích cậu." - Minh Quân một lần nữa nắm lấy tay cô:" Tớ không an tâm để cậu một mình ở nơi này, tớ đã nói với ba mẹ tớ rồi... Tớ sẽ đi khi có cậu theo cùng."
Tiểu Di tròn mắt nhìn Bụng Bự... Cậu ta hôm nay bị ấm đầu ư, nói ra những điều thật kì lạ.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |