← Ch.090 | Ch.092 → |
"Mạnh Linh Quân, ngươi đừng quá đáng!" Tiêu Đạc tức giận rống to. Hồn phách của Ngụy Tự đều bị dọa rơi mất, bởi vì cấm quân ở xung quanh đều bị một tiếng hô này của Tiêu Đạc mà bị thu hút chạy đến!
Vi Nhiễm mở to hai mắt, lập tức đứng lên.
Mạnh Linh Quân cũng nhìn về phía sau, cười thầm, rốt cuộc ngươi vẫn không chịu được.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản. Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vi Nhiễm không thể tin được, đầu tiên là tiến nhanh tới một bước, vô thức dụi mắt, nam nhân mặc áo đạo sĩ, tay chân đều dài nên áo đạo sĩ liền trở nên nhỏ bé, nhưng hắn đắm mình bên trong rừng mai, hiên ngang và bình tĩnh nhìn mình, gọi: "Yêu Yêu!"
Hốc mắt Vi Nhiễm nóng ướt, chỉ cảm thấy tiếng nói này có nhiệt độ, khiến trái tim nàng nóng cháy, nàng xách theo váy chạy thẳng tới.
Tiêu Đạc từ trong bụi hoa bước tới không chút do dự, trên người mắc cọng cỏ hoa vụn, nhưng hắn hoàn toàn không để ý, đi nhanh đón lấy Vi Nhiễm. Những cấm quân vây tới kia dường như đều không tồn tại, trong mắt hắn chỉ còn bóng dáng nhỏ bé đang chạy tới kia, đó là tâm can của hắn.
Vi Nhiễm nhào vào trong ngực Tiêu Đạc, ôm tấm lưng rắn chắc của hắn, tham lam hít thở mùi hương trên người hắn, nhẹ giọng nghẹn ngào. Ly biệt từ tháng tám, bây giờ có lẽ đã là nửa năm rồi. Nàng cứ mãi chờ đợi ngày tương phùng, không ngờ ngày đó lại đến đột ngột như vậy. Tiêu Đạc cúi đầu hôn đỉnh đầu nàng, ôm nàng thật chặt, tiếng nói khẽ run: "Yêu Yêu, xin lỗi, ta tới chậm."
Hắn vốn phẫn nộ và tức giận khi nam nhân khác đụng vào nàng, mặc dù hắn đã ấp ủ mấy phần suy nghĩ muốn thành toàn cho nàng và Mạnh Linh Quân. Thế nhưng đến lúc này, hắn mới biết được, ý nghĩ kia ngu xuẩn cỡ nào! Hắn không thể buông tay, không thể giao nàng cho người khác. Nàng cũng quan trọng không kém trong trái tim hắn, nếu như hắn chinh chiến tứ phương, giành lại non sông nhưng người đứng bên cạnh không phải nàng, những thứ đó có ý nghĩa gì chứ?
Vi Nhiễm ngẩng đầu nhìn hắn, nước mắt lăn xuống mãnh liệt, hai tay ôm lấy gương mặt của hắn. Nàng thật sự không nghĩ tới hắn sẽ đích thân đến đây, bây giờ Đại Chu đang ở thời khắc then chốt, hắn không có thời gian để phân thân, hơn nữa thân phận của hắn cũng đã khác với ngày xưa. Hắn không nên tới, không nên mạo hiểm như vậy. Nhưng hắn chân chính đứng ở trước mặt nàng, xuất hiện một cách đột ngột, làm nàng mừng rỡ như điên.
Tiêu Đạc giơ tay lau nước mắt của nàng, cười nói: "Đồ ngốc, không khóc. Ta dẫn nàng đi."
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản. Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Muốn đi ư? Không dễ dàng như vậy!" Thẩm Kiêu đã mang theo rất nhiều cấm quân lao đến, vây quanh bọn họ chặt như nêm cối. Hắn nhìn hai người ôm nhau, nhất thời không biết làm sao, chỉ có thể nhìn về phía Hoàng đế cách đó không xa, chờ đợi chỉ thị của y.
Mạnh Linh Quân đứng ở trong đình bất động, chỉ cười cười, vẻ mặt sâu xa: "Tiêu Đạc, ngươi tưởng Thục quốc ta là nơi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi? Tại Thục quốc của trẫm, nữ nhân của trẫm, ngươi muốn mang đi thì có thể mang đi ư?"
"Mạnh..." Vi Nhiễm muốn quay người nói chuyện, Tiêu Đạc lại đè nàng vào trong ngực, thở dài một tiếng: "Yêu Yêu, đây là chuyện giữa nam nhân, nàng đừng quản."
Ngụy Tự thấy tình hình này, biết chỉ có thể cố gắng làm tới, cũng từ trong bụi hoa đứng lên, quát lớn: "Thục chủ, ngươi cho rằng dựa vào những người này là có thể đem vây khốn chúng ta sao? Ngụy Tự ta đến lĩnh hội các ngươi một lần!"
Thẩm Kiêu nghe Ngụy Tự nói vậy, rút kiếm tiến lên, ra lệnh cấm quân tránh hết ra: "Đối thủ của ngươi là ta. Đừng ai tới hỗ trợ!"
Tiêu Đạc và Mạnh Linh Quân đều không mở miệng ngăn cản, thay vì nói trận tranh đấu này là của Ngụy Tự và Thẩm Kiêu, chẳng bằng nói là đại diện cho hai người bọn họ.
Ngụy Tự chủ động tiến công, một thanh cương đao mang theo thế sét đánh lôi đình, "kham" một tiếng đánh về phía Thẩm Kiêu, Thẩm Kiêu bị ép tới cong chân, hai tay giơ kiếm ra sức chống đỡ. Luận chiến lực, hắn chính là đệ nhất cao thủ trong cấm quân Thục quốc, ngày xưa hơi có chút tự đắc, cho nên dám cùng Ngụy Tự khiêu chiến, thế nhưng sức lực của Ngụy Tự giống như Thái Sơn áp đỉnh, hắn chỉ cảm thấy hai chân bị ép tiến vào trong đất thật sâu, muốn thở một hơi cũng không thể.
Người Trung Nguyên trải qua mưa kiếm đao quang quanh năm, cho dù Thẩm Kiêu không muốn thừa nhận, nhưng hắn chỉ sợ không phải là đối thủ của Ngụy Tự. Hắn lộn một cái né tránh công kích của Ngụy Tự, Ngụy Tự lại nhào tới, chiêu thức vô cùng có kết cấu, cũng không phải chỉ có sức lực mạnh mẽ, công kích cũng nhắm đến chỗ yếu của Thẩm Kiêu, gần như liếc mắt liền nhìn ra hạ bàn của hắn bất ổn. Thẩm Kiêu liên tiếp lui về phía sau, đau khổ ứng phó. Hai người một đường đánh tới bên trong mai viên, cấm quân vây quanh ở bên cạnh lo lắng vây xem, còn một mực cổ vũ động viên Thẩm Kiêu.
Lúc này, Mạnh Linh Quân lại lên tiếng: "Tiểu Viên, trước tiên đỡ phu nhân vào bên trong, nàng cần phải dùng bữa rồi."
Tiểu Viên từ trong đám cung nhân đi về phía Tiêu Đạc và Vi Nhiễm. Tiêu Đạc lập tức kéo Vi Nhiễm ra phía sau, không nhìn Tiểu Viên, mà lại nhìn về phía Mạnh Linh Quân. Mạnh Linh Quân không chịu yếu thế nhìn lại, cất cao giọng nói: "Trẫm tin ngươi có thể dũng cảm lấy một đấu một trăm, ngươi dám đến, trẫm bội phục dũng khí của ngươi. Nhưng ngươi đừng quên, nơi này là nước Thục, là thiên hạ của trẫm. Tình huống hôm nay, ngươi chỉ có thể nghe trẫm."
Tiêu Đạc quay đầu nhìn Vi Nhiễm một chút, lại nhìn xuống bụng của nàng, kéo nàng đến trước mặt: "Yêu Yêu, nàng vào bên trong chờ ta."
"Ta không muốn." Vi Nhiễm kiên quyết lắc đầu, quay người mặt hướng về Mạnh Linh Quân, lớn tiếng nói, "Huynh lấy ta ra làm mồi nhử, dụ chàng tới, lần thưởng mai này ngay từ đầu chính là cái bẫy! Mạnh Linh Quân, khi nào huynh lại trở nên hèn hạ đến thế! Huynh muốn giết chàng vậy thì giết ta trước đi!"
Trên mặt Mạnh Linh Quân nở một nụ cười khổ, nghiêng đầu nhìn về phía rừng mai bên kia, thản nhiên nói: "Nàng chưa từng thật sự hiểu rõ ta sao? Đây là chuyện giữa nam nhân, nàng không cần dính dáng vào. Tiểu Viên, mang phu nhân đi."
"Phu nhân, ngài đi cùng nô tỳ thôi." Tiểu Viên đi đến trước mặt Vi Nhiễm, đau khổ khuyên nhủ.
Tiêu Đạc đẩy Vi Nhiễm về phía Tiểu Viên, Vi Nhiễm quay đầu lại muốn lên tiếng, Tiêu Đạc tự tin cười nói: "Yêu Yêu, chuyện giữa ta và y cũng nên giải quyết cho xong, ta đã tới thì sẽ không sợ. Huống chi ta thua ai bao giờ? Nàng đi theo nàng ấy đi, chẳng mấy chốc nữa ta sẽ đến thôi, chờ ta."
Cuối cùng Vi Nhiễm vẫn bị mấy cung nữ mang đi. Nàng biết mình ở lại cũng là người bị liên lụy, bất kể nàng trưởng thành như thế nào, ở bên trong thế giới của nam nhân cũng không chịu nổi một kích. Ngay từ đầu, nếu Mạnh Linh Quân thật sự muốn làm gì nàng, dù nàng có lấy tính mệnh ra uy hiếp, y cũng có biện pháp hóa giải. Cùng nàng lập quy ước quân tử, để nàng tưởng bản thân đã chiếm được thượng phong, không có chút khúc mắc nào theo y xuất cung thưởng mai, chính là để chờ Tiêu Đạc tự chui đầu vào lưới.
Y sớm biết Tiêu Đạc sẽ đến? Hay là nói, từ khi Tiêu Đạc vừa tiến vào Thành Đô, mọi thứ đều được y nắm trong lòng bàn tay rồi? Lòng dạ người này, đến bây giờ nàng mới coi là bắt đầu hiểu rõ. Thật ra ngẫm lại cũng đúng, người có khả năng nổi bật trong trận chiến tranh giành hoàng quyền làm sao lại đơn giản? Lúc trước y dạy nàng viết chữ, không để cho nàng bắt chước chữ của mình, chính là một loại cảnh giác xuất phát từ bản năng.
Đây là thủ đoạn y được dạy từ nhỏ, khắc vào bên trong xương cốt.
Mạnh Linh Quân nhìn thấy Vi Nhiễm rời đi, mới từ trong đình đi tới, rảo bước đến đứng vững trước mặt Tiêu Đạc. Khoảng cách này, Tiêu Đạc giơ tay là có thể cắt đứt cổ của y, không nói những cái khác, riêng về vũ lực thì mười Mạnh Linh Quân cũng không phải là đối thủ của Tiêu Đạc. Nhưng Tiêu Đạc nhìn thấy trong mắt Mạnh Linh Quân không có một chút sợ hãi nào, giống như mình mới là người yếu thế.
Quả thật, bây giờ hắn cũng ở vào thế yếu. Trước đó hoàn toàn không ngờ mình sẽ lỗ mãng bại lộ trước mặt địch nhân như thế. Nhưng thua người không thua khí thế. Tiêu Đạc nói: "Để người của ngươi cùng lên đi. Bàn về một đánh một, ngươi không phải là đối thủ của ta."
Mạnh Linh Quân thở dài: "Như vậy có vẻ ta có thắng cũng không vẻ vang gì."
Tiêu Đạc chế giễu lại: "Ngươi dụ ta đến, chẳng lẽ còn muốn tiến hành một trận đọ sức công bằng?"
Thẩm Kiêu thật vất vả mới thoát khỏi triền đấu của Ngụy Tự, chật vật chạy đến bên cạnh Mạnh Linh Quân, kêu lên: "Hoàng Thượng, ngài lui ra phía sau, nơi này giao cho mạt tướng!"
Mạnh Linh Quân giơ tay, ra hiệu hắn tránh ra, chỉ nói với Tiêu Đạc: "Cách đó không xa có Quan Vân đài, trẫm muốn cùng một mình ngươi hàn huyên một chút."
Nói xong đã phất tay áo đi lên phía trước, còn ra lệnh bất kỳ ai cũng không được đi theo.
Ngụy Tự bị cấm quân vây quanh lớp lớp, cũng nhìn không thấy tình hình bên Tiêu Đạc, chỉ biết lớn tiếng kêu lên: "Chủ thượng, cẩn thận trúng kế! Những người Thục nấp ở đây thực sự quá nhiều!" Ban đầu hắn dò thám biết rõ ràng chỉ có mấy trăm cấm quân, nhưng bây giờ biển người đen nghịt không ngừng từ bốn phương tám hướng vọt tới, khoảng hơn ngàn người, cho dù hắn và Tiêu Đạc có dũng mãnh phi thường đi chăng nữa, cũng tuyệt đối không cách nào lành lặn trở ra.
Ngụy Tự ngu dốt đi nữa cũng nhìn ra được, đây rõ ràng chính là một cạm bẫy, đào xong rồi chỉ chờ bọn họ nhảy xuống thôi!
"Không cần phải lo lắng, ngươi ở chỗ này chờ ta." Tiêu Đạc nói xong, lập tức quay người đi theo Mạnh Linh Quân. Hắn cũng muốn nhìn xem rốt cuộc Mạnh Linh Quân muốn làm cái gì, muốn bắt hắn thì ra lệnh một tiếng thì được rồi, còn muốn nói nhảm với hắn cái gì?
Cấm quân chạy đến bên cạnh Thẩm Kiêu, hỏi: "Thống lĩnh, vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta cần đi theo hay không đây? Thân thủ của Tiêu Đạc kia tương đối tốt, ngộ nhỡ hắn bắt cóc Hoàng Thượng, mọi thứ chúng ta làm chẳng phải là uổng phí rồi sao?"
Thẩm Kiêu quen biết Mạnh Linh Quân nhiều năm, biết tính tình của y xưa nay thanh bạch, lại không thích tranh quyền đoạt lợi. Nhưng không thích, cũng không có nghĩa là không giỏi lĩnh vực này. Có lẽ cho y một mảnh đất nhỏ, để y thái cúc đông ly hạ[1], y sẽ sống nhẹ nhõm khoái hoạt hơn. Nhưng nếu y đã làm Hoàng đế Thục quốc thì sẽ không lấy hoàng vị của mình ra đùa.
[1]Thái cúc đông ly hạ: hái cúc dưới giậu phía đông. Đây là một câu thơ trong bài Ẩm tửu kỳ 5 của Đào Tiềm
"Đứng chờ ở đây." Thẩm Kiêu nắm chặt cánh tay tê dại, nhíu mày nhìn về phía Ngụy Tự trong vòng vây, thầm nghĩ, may mắn Thục quốc không phải giao chiến với Đại Chu. Nếu bên trong Chu triều đều là nhân vật cỡ này thì phòng tuyến của Thục quốc tựa như đê dài bị sâu kiến ăn mòn, căn bản không chịu nổi một kích. Ban đầu, hắn còn đồng ý với ý kiến của đại thần trong triều, cùng nhau xuất binh đánh Trung Nguyên, mở rộng lãnh thổ, chí khí ngút trời. Nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy Ngụy Tự và Tiêu Đạc, nhanh chóng xua tan ý nghĩ này.
Châu chấu đá xe, buồn cười khi không tự lượng sức mình.
Mặc dù Tử Vân quan ở trong Thành Đô nhưng xây ở một mô đất nhô lên, cao mấy trăm mét, cũng không tính thấp. Quan Vân đài là một bệ đá phẳng rộng lớn, trèo lên có thể nhìn toàn cảnh Thành Đô. Mạnh Linh Quân đứng bên trên Quan Vân đài, quan sát toàn thành, chậm rãi mở miệng: "Lưu Mân xưng đế, viết thư mời trẫm cùng xuất binh. Đại thần trong triều đều khuyên trẫm đồng ý, trẫm muốn nghe ý của ngươi thử."
Tiêu Đạc nhìn gò má tuấn tú của Mạnh Linh Quân, giống như tiên giáng trần, cho là mình nghe lầm. Y đang hỏi mình, muốn xuất binh tiến đánh Đại Chu hay không?
Tiêu Đạc nhanh chóng suy nghĩ một chút. Bây giờ, Đại Chu Giống như một chiếc thuyền thuyền hỏng đi trong mưa gió, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị lật úp, thêm một kẻ địch không bằng thêm một người bạn. Nếu như đối phó Lưu Mân, Bắc Hán, Liêu quốc còn được, còn muốn thêm Thục quốc, Nam Đường thì căn bản không chịu đựng nổi. Tiêu Nghị cũng viết thư cho hai nước này, muốn xây dựng mối quan hệ thân thiện hữu hảo. Quốc chủ Nam Đường miệng thì đồng ý nhưng sau lưng không biết đang suy nghĩ cái gì, chỉ có bên Mạnh Linh Quân chậm chạp không có tiếng động. Bàn về quân sự, Thục quốc không so được phương Bắc, bàn về giàu có, Thục quốc cũng không so bằng phương Nam. Toàn bộ Thục quốc đều dựa vào địa hình hiểm yếu, nói cách khác, Mạnh Linh Quân quả thật không vẫy vùng nổi.
"Từ khi nhà Đường mất, Trung Nguyên chia cắt hỗn chiến đến nay, bốn triều đại trước Đại Chu đều kết thúc rất sớm. Chu triều thành lập, thay vì nói là hai cha con ta lựa chọn, chẳng bằng nói là vận mệnh lựa chọn. Trong mắt thế nhân, đúng là bây giờ Chu triều bốn bề là địch, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị lật đổ, phụ hoàng ta ngồi lên lỏng ỷ không ổn. Nhưng nhiều năm như vậy, chúng ta trải qua nhiều tình huống còn khó khăn hơn bây giờ, mấy lần cùng Khiết Đan giao chiến, chưa từng lui về phía sau. Bởi vì chúng ta mà lui thì Trung Nguyên sẽ không có bình phong che chở nữa. Năm đó, Khiết Đan tiến vào Trung Nguyên, cướp bóc đốt giết việc ác bất tận, cho dù cuối cùng Đại Chu bại, bách tính Trung Nguyên vùng lên chống lại Khiết Đan cũng sẽ không dừng lại. Ngươi làm bạn cùng hàng ngũ Khiết Đan chính là địch của toàn bộ Trung Nguyên."
Mạnh Linh Quân nghiêm túc lắng nghe, cho đến khi Tiêu Đạc nói xong, mới nói: "Nếu ta để phụ hoàng ngươi ngồi vững vàng trên long ỷ, phụ hoàng ngươi chưa chắc sẽ tha cho Thục quốc chúng ta."
Tiêu Đạc nở nụ cười, đi đến bên cạnh Mạnh Linh Quân, cùng y nhìn xem cảnh phồn hoa Thành Đô, cất cao giọng nói: "Vấn đề này ta không có cách nào trả lời ngươi, chí ít mấy năm gần đây, Đại Chu không có sức chủ động tiến công các nước giềng, đây cũng là nguyên nhân phụ hoàng viết thư đưa cho ngươi. Tha thứ ta nói thẳng, hiện tại Thục binh còn không có đủ năng lực đánh chiếm thiên hạ, cho dù cùng Lưu Mân xuất binh, cũng chẳng qua là làm áo cưới cho người khác. Có điều thiên hạ đại thế, phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân. Dù cho không phải Đại Chu, tương lai chắc chắn cũng sẽ có một người đứng ra kết thúc loạn thế."
Mạnh Linh Quân vốn nhìn về phía phương xa, nghe vậy nhìn Tiêu Đạc một chút, cười cười. Y biết Tiêu Đạc nói lời từ tận đáy lòng, biết rõ tương lai có một ngày, cho dù không phải Đại Chu thì Thục quốc cũng sẽ cũng bị nhập vào Trung Nguyên nhất thống bản đồ. Y cũng biết giữ Vi Nhiễm tại đất Thục cũng không phải là kế sách lâu dài, cầm tù một nữ nhân mà trái tim từ đầu đến cuối không ở đây, cũng không phải hành động của người quân tử, huống chi, y yêu nàng. Y chỉ muốn nhìn xem thử Tiêu Đạc có thể vì nàng một mình đến đây mạo hiểm hay không, đồng thời cũng muốn cùng nam nhân này nói chuyện thẳng thắng một lần.
Tiêu Đạc đoạt tình yêu của y, giữa bọn họ vốn phải là kẻ địch. Nhưng thiên hạ đại thế ở trước mắt, bọn họ cùng là người cầm quyền lực chìm nổi bên trong thời cuộc, vừa là địch vừa là bạn. Tiêu Đạc vừa vào Thành Đô y đã lập tức biết được, những lời đồn y và Vi Nhiễm ân ái chẳng qua là tính toán cẩn thận của y mà thôi. Y biết đời này Vi Nhiễm không có khả năng thắng nổi Tiêu Đạc, không ngại giúp Vi Nhiễm thăm dò quyết tâm và dũng khí của nam nhân này rốt cuộc lớn đến mức nào.
"Nhiễm Nhiễm vừa vào đất Thục đã cùng trẫm lập ba điều quy ước. Chỉ cần trẫm đồng ý không động vào nàng, nàng sẽ không ngang nhiên ngỗ nghịch ý của trẫm. Trẫm vốn còn muốn thử xem ranh giới cuối cùng của rốt cuộc ở chỗ nào nhưng người lại không giữ được bình tĩnh." Mạnh Linh Quân lắc đầu nói: "Có trời mới biết, trẫm cũng không muốn làm quân tử. Chỉ vì nàng yêu ngươi, trẫm không thể không thỏa hiệp."
Tiêu Đạc nghe hắn nói đến chuyện vừa nãy đụng vào Vi Nhiễm, vốn đã nắm chặt nắm đấm, sau khi nghe xong, hơi kinh ngạc mà hỏi thăm: "Ngươi đang tính... Thả chúng ta?"
Mạnh Linh Quân sửa lại: "Không phải thả các ngươi, mà là thả nàng. Trẫm không có vĩ đại như vậy, đưa ra quyết định này cũng trải qua vài lần đấu tranh. Cho đến trông thấy ngươi vì nàng mà đến, không chút sợ chết nào, trẫm mới hạ quyết tâm. Tuy Trẫm có thể cho nàng tất cả mọi thứ nhưng nếu như nàng không cần, những thứ này có ý nghĩa gì chứ? Trở về nói cho phụ hoàng ngươi, lần này trẫm sẽ không xuất binh. Cũng không phải là vì Đại Chu, mà là vì bách tính Trung Nguyên và Thục quốc."
Tiêu Đạc ôm quyền: "Đa tạ."
Mạnh Linh Quân đi xuống Quan Vân đài, đột ngột dừng bước, quay đầu lại nói: "Trẫm biết một ngày nào đó, ngươi sẽ trở thành chủ nhân Trung Nguyên, Nhiễm Nhiễm sẽ là hoàng hậu của ngươi chứ?"
"Đương nhiên." Tiêu Đạc nói như đinh chém sắt.
"Trẫm đã chuẩn bị một phần lễ vật, đợi ngày ngươi sắc phong nàng sẽ đưa cho các ngươi, xem như lễ vật chúc mừng nàng. Ngươi nhớ kỹ, vị trí hoàng hậu ở chỗ ta vĩnh viễn để trống cho nàng." Nói xong, y nhanh nhẹn đi xa, giống như một đám mây trôi khỏi chân trời, không để lại chút vết tích nào.
Tiêu Đạc biết, thích một người đồng thời chiếm thành của mình cũng không khó, cái khó chính là buông tay thành toàn. Chí khí của Mạnh Linh Quân khiến hắn cảm thấy kính nể.
Ở bên kia, Ngụy tự sắp chiến đấu kịch liệt ở trong rừng mai thì Thẩm Kiêu nhận được mệnh lệnh của Mạnh Linh Quân, bảo hắn thu binh rút lui. Mặc dù hắn đầy bụng nghi vấn, nhưng hoàng mệnh không thể trái, hắn nghe lời làm theo.
Ngụy Tự nhìn thấy cấm quân rút lui giống như thủy triều, đứng tại chỗ sờ ót, những người này vọt tới dọa hắn à? Vốn tưởng rằng hôm nay, cái mạng này rất có thể nằm ở nơi đây, nhưng tình huống lúc này là thế nào? Hắn ngẩng đầu nhìn thấy Tiêu Đạc vẻ mặt thoải mái đi tới, hỏi: "Thục chủ có ý gì đây? Không đánh chúng ta sao?"
"Ừm, y thả chúng ta, còn để cho ta mang người đi."
Ngụy Tự kinh ngạc, tốn công tốn sức giành được người, cứ thả ra dễ dàng như vậy? Người làm Hoàng đế đều khó hiểu như thế sao?
Vi Nhiễm ở trong đạo quán sốt ruột đi tới đi lui, thỉnh thoảng đi tới cửa nhìn ra xa. Mãi đến khi trông thấy bóng dáng Tiêu Đạc xuất hiện dưới hiên, nàng trực tiếp chạy tới, lôi kéo cánh tay Tiêu Đạc, lo lắng hỏi: "Thế nào rồi? Chàng có bị thương không?"
Tiêu Đạc lắc đầu nói: "Y cũng không có làm khó ta. Đi thôi, chúng ta có thể rời đi rồi."
Vi Nhiễm sửng sốt, không nghĩ tới Mạnh Linh Quân thả người dễ dàng như vậy. Nàng vốn tưởng rằng y dụ Tiêu Đạc tới là muốn giết hắn.
"Phu nhân!" Có người sau lưng kêu một tiếng, Vi Nhiễm xoay người, nhìn thấy Tiểu Viên cầm tay nải đi tới, đưa cho Vi Nhiễm: "Bên trong là một chút quần áo và đồ trang sức nô tỳ chuẩn bị cho ngài, đều là thứ phu nhân thích, Hoàng Thượng nói đưa cho ngài làm vật kỷ niệm. Xe ngựa đã dừng ở bên ngoài đạo quán, Hoàng Thượng nói y còn có quốc sự phải xử lý, sẽ không tiễn các người ra khỏi thành. Phu nhân bảo trọng."
Vi Nhiễm nhận lấy tay nải, cảm xúc ngổn ngang trăm mối, hóa ra Mạnh Linh Quân đã sớm sắp xếp xong xuôi. Nàng giờ mới hiểu được chuyện xưa Mạnh Linh Quân kể tại vườn mai, chẳng phải đang nói chính y sao? Y không muốn tỉnh, nhưng suy cho cùng là giấc mộng. Rốt cuộc y vẫn trả tự do cho nàng.
Vi Nhiễm cảm ơn Tiểu Viên, Tiêu Đạc và nàng cùng nhau ra khỏi đạo quán, dìu nàng lên xe ngựa. Ngụy Tự giá ngựa, dường như sợ Mạnh Linh Quân đổi ý, phi nước đại chạy thẳng ra khỏi Thành Đô. Trên công thành Thành Đô nguy nga, Mạnh Linh Quân đón gió bình tĩnh đứng ở đó, nhìn chiếc xe ngựa kia vội vã rời khỏi đường lớn, dần dần trở thành một cái chấm nhỏ cuối trời. Cả đời này, có lẽ bọn họ sẽ không còn cơ hội gặp mặt nữa.
Cao Sĩ Do nói khẽ: "Hoàng Thượng, thả phu nhân đi, ngài không hối hận sao?"
Đương nhiên sẽ hối hận. Nguyện vọng của y đã từng là cùng nàng bạc đầu giai lão. Nhưng so với ích kỷ chiếm hữu, y càng muốn để nàng đến nơi có thể khiến nàng hạnh phúc. Tiêu Đạc có đến vì nàng, y cũng yên lòng rồi. Giữa y và nàng, nếu nhất định chỉ có một người có thể hạnh phúc, y bằng lòng nhường cơ hội này cho nàng. Dù cho cái giá là hối hận cả đời.
Chỉ mong Tiêu Đạc sẽ không nuốt lời.
Trên xe ngựa, Tiêu Đạc thay y phục đạo sĩ, mặc lại y phục của mình, nghe được Ngụy Tự ở bên ngoài nói đã thuận lợi rời khỏi Thành Đô, thần sắc căng thẳng rốt cục cũng buông lỏng, bọn họ hoàn toàn an toàn rồi. Hắn ôm Vi Nhiễm đến trước mặt, nhẹ nhàng vỗ về lưng của nàng, cúi đầu cẩn thận nhìn nàng chăm chú, giống như muốn nhìn thủng mặt nàng. Gần nửa năm, hắn buộc phải đè nén lo lắng, nhớ nhung xuống, cuối cùng vào thời khắc nhìn thấy nàng, tất cả đều đã quay trở lại.
Giãy dụa và bàng hoàng mấy ngày nay trong lòng hắn cũng đều rút khỏi. Nàng vẫn là của hắn, cũng chỉ có thể là của hắn.
Vi Nhiễm bị hắn nhìn đến khó chịu, đỏ mặt quay đầu đi chỗ khác, rồi lại bị hắn giữ cằm, không nói lời gì hôn xuống. Hơi thở quen thuộc rót vào miệng mũi, đầu lưỡi của nàng gần như sắp bị hắn cắn đứt, hai tay chỉ có thể vịn phía sau lưng của hắn, nhẹ nhàng đấm đấm. Tiêu Đạc lấy lại chút lý trí, nghĩ đến nàng còn đang trong thời kỳ mang thai, thu liễm sức lực, bàn tay lại không kịp chờ đợi chạm vào trong quần áo của nàng, đầu tiên là cách áo ngực, vuốt vuốt cái màn thầu bạch ngọc nở nang rõ ràng kia, sau đó lại đi xuống, bàn tay dán chặt lấy cái bụng nhô lên của nàng, vật nhỏ bên trong hình như chợt nhúc nhích, hắn ngạc nhiên trợn to mắt, ngừng hôn nàng, chỉ ngơ ngác quan sát: "Nó, nó đang động!"
"Đã sáu tháng rồi, đương nhiên sẽ động." Vi Nhiễm hồi phục một chút hơi thở, khép cổ áo lại, tay chụp lên mu bàn tay ấm áp của Tiêu Đạc, cúi đầu dịu dàng nói, "Tiểu gia hỏa, đây là cha con."
Hình như vật nhỏ lại động đậy thêm một lần nữa, Tiêu Đạc cảm thấy thần kỳ, chỉ biết nhếch miệng cười, cúi đầu hôn bụng Vi Nhiễm một cái, sau đó lại ôm nàng vào trong ngực, không ngừng hôn tóc mai, lỗ tai và gương mặt của nàng: "Yêu Yêu, vất vả cho nàng rồi. Ta thực sự thật vui, ta luôn muốn một đứa con. Nhưng nàng mang có của ta, ta lại không hay biết, còn để mẹ con các nàng xóc nảy, lưu lạc đến nơi xa như vậy. Trong lòng nàng nhất định trách ta phải không?"
Vi Nhiễm lắc đầu, ngón tay vuốt cổ áo Tiêu Đạc: "Ta biết tình hình lúc đó, nếu chàng mạo hiểm đến kinh thành, chắc chắn phải chết không nghi ngờ. Chàng không sợ chết, thế nhưng chàng không thể buông bỏ trách nhiệm trên người mình. Điểm ấy lúc ta gả cho chàng đã giác ngộ rồi. Chỉ có điều, lần này chàng một mình vào Thục, cũng hung hiểm không khác. Chàng không nên tới."
Tiêu Đạc sờ môi của Vi Nhiễm: "Nếu như ta không đến, sau này vật nhỏ này còn chịu nhận ta? Nó suýt chút nữa là hoàng tử Thục quốc. Yêu Yêu, ta cho rằng nàng và Mạnh Linh Quân..." Tiêu Đạc liếc nhìn nàng một cái, không nói tiếp. Hắn muốn hỏi một chút những ngày ấy nàng trôi qua như thế nào, Mạnh Linh Quân đối đãi với nàng như thế nào, nhưng lại cảm thấy như vậy có vẻ hắn rất hẹp hòi.
Vi Nhiễm chủ động nói: "Y đối xử với ta rất tốt, cũng không có làm khó ta cái gì. Hôm nay tại Tử Vân quan, y cố ý nắm lấy tay của ta, lại làm những cử chỉ thân mật kia, đại khái chính là muốn cho chàng trông thấy đấy. Bình thường thì y không như vậy. Nhưng chúng ta nói với nhau rồi, chỉ cần y không vượt khuôn thì ta sẽ không ngang nhiên ngỗ nghịch ý tứ của y. Y làm được, ta tự nhiên cũng phải làm được. Chàng biết y là dao thớt, ta là thịt cá, không thể không cẩn thận từng li từng tí."
"Ta không phải trách nàng, ta biết nàng khó xử..." Tiêu Đạc nhẹ nhàng sờ sờ đầu Vi Nhiễm, câu nói kế tiếp đều thu hồi lại. Một nữ tử yêu đuối như nàng, muốn đọ sức với vua một nước, đương nhiên không hề dễ dàng. Nhưng hắn vẫn không thoải mái, tưởng tượng người kia đã từng đụng chạm nàng, trong lòng liền dấy lên một đốm lửa lớn. Vi Nhiễm nhìn thần sắc của Tiêu Đạc, ra vẻ tức giận nói: "So với những việc này, có phải phu nhân nên nói cho ta nghe một chút Ngọc Loan kia là chuyện như nào đây? Nếu không phải nàng ta quay lại báo thù, có lẽ ta sẽ không đến Thục quốc. Nàng ta còn từng có con với chàng nữa mà."
"Không có chuyện đó!" Tiêu Đạc không ngờ nàng đột nhiên nhắc đến Ngọc Loan, lo lắng vội vàng nắm lấy bờ vai của nàng giải thích, "Lúc ta còn thiếu niên, nàng ta là thông phòng của ta, hầu hạ ta mấy lần, nhưng mỗi lần xong chuyện, mẫu thân đều sai ma ma bưng thuốc cho nàng ta uống. Cho nên nàng ta tuyệt không có khả năng có mang con của ta. Yêu Yêu, đứa trẻ bên trong bụng của nàng mới là đứa bé đầu tiên của ta, ta thề!"
Vi Nhiễm nghiêng đầu sang chỗ khác: "Ai biết cho chàng, lúc thì Ngọc Loan, lúc thì Chu Gia Mẫn, mấy ngày nữa không biết còn mọc ra người nào khác hay không? Chàng thì tốt rồi, cho ta ứng phó với một mớ hoa đào thối này không nói, còn lại ở chỗ này ăn giấm của Mạnh Linh Quân."
Tiêu Đạc sốt ruột nắm lấy tay Vi Nhiễm, nói: "Yêu Yêu, thành thật mà nói, lúc trước quả thật là ta chưa từng đặt nặng chuyện nam nữ. Ngay cả khi thích Chu Gia Mẫn cũng không nghĩ tới cả đời chỉ cần một nữ nhân. Nhưng sau khi nàng ở cùng ta, ta thật sự không có hứng thú nghĩ tới những nữ nhân khác. Nàng muốn ta làm gì thì nàng mới chịu tin? Chuyện Ngọc Loan, ta bồi tội với nàng. Sau này trở về, ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng, cho nàng câu trả lời."
Vi Nhiễm nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của hắn, vẫn không nhịn được cười: "Được rồi, ta đùa chàng thôi. Chuyện Ngọc Loan, Tam thúc công đã sớm điều tra rõ ràng rồi. Ta biết đứa con trong bụng nàng ta không phải là của chàng. Nhưng nàng ta cấu kết với Chu Gia Mẫn, làm việc cho Lưu Mân, chàng cũng đã biết?"
Tiêu Đạc nghiêm túc nói: "Ta đã xử trí Chu Gia Mẫn rồi."
← Ch. 090 | Ch. 092 → |