← Ch.081 | Ch.083 → |
Gần đây phương Bắc tuyết rơi liên miên, hiếm khi có ngày trời quang đãng, Tiêu Nghị ngồi trong phủ thứ sử Dương Thành, Truy Châu, xử lý công văn chồng chất trên tay. Bây giờ, mỗi ngày ông chỉ ngủ được hai canh giờ, thời gian còn lại thì tập hợp chỉ huy quân đội, xử trí tù binh hàng binh, còn phải vội vàng xây dựng lại Dương Thành.
Hai vị Tiết độ sứ Vĩnh Thanh và Thái Ninh một chết một thoát, Triệu Cửu Trọng cùng Chu Tông Ngạn ở Thanh Châu hợp lực vây khốn cha con Dương Thủ Trinh ở chân núi Thái Ninh, hai bên chiến đấu ác liệt, Dương Thủ Trinh vì bảo vệ cho Dương Tín phá vây, tự thiêu bỏ mình, Dương Tín trốn thoát.
Chu Tông Ngạn không hổ là lão tướng sa tường, ông cố ý tỏ ra yếu thế, chính là để cho cha con Dương Thủ Trinh lơ là cảnh giác, cho rằng Thanh Châu là đường thoát thân của bọn họ, nhưng không nghĩ rằng là con đường lấy mạng Dương Thủ Trinh.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản. Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lần này, quân đội Đông chinh có thể nói là hoàn toàn thắng lợi, nhưng Tiêu Nghị lại không có chút vui vẻ nào. Năm đó ông, Chu Tông Ngạn cùng Dương Thủ Trinh là đồng bào kề vai chiến đấu, nằm một giường đắp chung một chăn, uống cùng một chén rượu, tuy đối lập với nhau nhưng còn có tình cảm ngày xưa. Trước khi Tiêu Nghị đến Truy Châu, Dương Thủ Trinh còn cố ý gửi cho ông một phong thư, nói Hán đế bất nhân, tin vào lời không đâu, sớm muộn gì cũng có một ngày, kết cục của Tiêu Nghị sẽ không khác lão, khuyên Tiêu Nghị sớm ngày tỉnh ngộ. Nhưng Tiêu Nghị không hồi âm.
Vào lúc Dương Thủ Trinh nâng cờ dịch xí[1], bọn họ đã đi hai con đường hoàn toàn khác biệt. Mặc dù đường đi khác nhau, cuối cùng Chu Tông Ngạn vẫn đứng ra hạ táng Dương Thủ Trinh. Tiêu Nghị cũng không phản đối, còn bảo Chu Tông Ngạn thay ông kính một chén rượu ở trước mộ Dương Thủ Trinh.
[1]Chỉ sự thay đổi hoặc đầu hàng của chính quyền.
Đây là việc duy nhất ông có thể làm với người đã từng cùng ông đẫm máu sa trường, mở rộng bờ cõi đất nước.
Mặc dù Thái Ninh Tiết Độ Sứ trốn thoát, nhưng Tiêu Đạc cũng đã bẩm báo với ông là cố ý thả đi, để dò ra người giật dây. Trước mắt, xây dựng lại Dương Thành đều do Tiêu Đạc phụ trách. Bởi vì trong thành không có tiền, bách tính ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Rất nhiều phòng ốc trong chiến tranh đổ sụp, bách tính không nhà để về, chỉ biết bọc lấy chiếu rơm rách nát núp ở dưới đáy tường thành, mỗi ngày đều có người chết đói chết cóng bị báo lên.
Thành trì khó khăn, lọt vào trong tầm mắt đều là cảnh tượng đổ nát.
Tiêu Đạc quyết định lấy tiền triều đình cho quân đội để mua quân lương. Vì chuyện này, mấy tướng lĩnh còn ồn ào đến trước mặt Tiêu Nghị, gây nên tranh chấp không nhỏ. Lúc ấy Chương Đức Uy liền chất vấn: "Các ngươi có tư cách gì mà bất mãn? Trận này đánh thắng, chỗ tốt toàn để chúng ta hưởng, Quân sử và Sử tướng một chút cũng không cầm! Bọn họ thường ngày bớt ăn bớt mặc, ngay cả ngựa chiến Quân sử cũng không nỡ đổi, lần này đã xem như đưa ra hết toàn bộ chi tiêu của mình. Trong thành tình huống hiện tại như thế nào các ngươi không nhìn thấy sao! Mỗi ngày đều có người chết! Nhất định phải nhìn thấy Dương Thành biến thành Tử Thành các ngươi mới bằng lòng bỏ qua?"
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản. Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó tuy không có người dám nói lại nhưng chắc hẳn trong lòng vẫn mang oán hận. Lúc đầu Trung Nguyên hỗn chiến liên tiếp mấy năm, nhân mạng rẻ mạt như sâu kiến. Có vùng sông bị người dân ở đó cắt đứt, mười dặm tiêu điều. Rất nhiều người tòng quân là sợ nghèo, lấy mạng đổi tài, nào còn quan tâm sống chết của người bên ngoài? Chỉ có điều Tiêu Nghị từ trước đến nay quân kỷ nghiêm minh, sau khi công thành muốn bọn họ nghiêm khắc kiềm chế bản thân, không được đánh cướp, khiến cho rất nhiều người chỉ có thể đè nén bất mãn.
So với chiến tranh tàn khốc, khiến người ta rét lạnh hơn chính là lòng người.
Tiết độ chưởng bí thư đi tới, hình như có lời khó nói. Tiêu Nghị ngẩng đầu nhìn hắn ta nói: "Có lời gì cứ nói đi."
"Trương tướng quân... chém Thần Rùa trong thành rồi ạ."
"Cái gì?!" Tiêu Nghị biến sắc, đột nhiên dựng đứng lên.
"Sử tướng bớt giận, Quân Sử đã đi xử lý." Tiết độ chưởng bí thư còn nói thêm.
...
Trong thành, trước miếu thờ bà Thiên Hậu có rất nhiều bách tính xúc động vây quanh, biển người mênh mông, mỗi người đều đang lớn tiếng nói chuyện, muốn chồm tới đằng trước. Binh sĩ đan cánh tay vào nhau hình thành bức tường người, cố gắng hết sức ngăn cản bọn họ.
Phía sau đỉnh đồng trước miếu, vốn có tòa bệ đá, phía trên cúng bái Rùa đá bám đầy rêu, ngửa đầu về phía tây nam, trải qua hàng trăm năm, đường vân trên mai vẫn còn rất rõ ràng dễ nhận ra.
Giờ phút này kia Thần Rùa bị người ta chém thành hai khúc, một nửa còn ở trên bệ đá, một nửa còn lại nằm dưới đài, vụn đá rải rác bên cạnh. Tiêu Đạc vượt qua đám người, đi đến bên cạnh Trương Vĩnh Đức tay chân luống cuống, tay nắm lấy bờ vai của hắn ta, đẩy hắn ta vào bên trong miếu. Lý Diên Tư và Ngụy Tự ở trước miếu trấn an bách tính.
"Tiêu Đạc, ngươi làm cái gì? Ta không làm sai! Lão tử lấy tiền tiếp tế bọn họ là muốn bọn họ ăn no mặc ấm, bọn họ lại lấy ra cung phụng Thần Rùa - cái đồ bỏ đi này! Không bổ thì giữ lại làm gì!" Trương Vĩnh Đức vặn vẹo thân mình, thấy giãy không ra khỏi sự kiềm chế của Tiêu Đạc thì trong miệng liền hùng hùng hổ hổ.
Tiêu Đạc dùng sức đẩy hắn ta đẩy về phía trước, trầm giọng nói: "Ngươi có biết lai lịch Thần Rùa kia không?"
"Lão tử biết nó làm cái gì? Lão tử cũng không phải người nơi này." Trương Vĩnh Đức tức giận nói.
Tiêu Đạc nhìn hắn ta chằm chằm, vẻ mặt rất lạnh lùng: "Mấy trăm năm trước, địa thế Dương Thành là chỗ trũng, thường xuyên hứng chịu lũ lụt. Bách tính khổ không thể tả, bèn ngày ngày quỳ gối cầu thần linh phù hộ, không lâu thì có người đào ra được Rùa đá từ trong hồ Lưu Tiên ngoài thành, cung phụng tại lầu trên tường thành, từ đó về sau quả nhiên mưa thuận gió hoà, vụ mùa bội thu. Cho nên Dương Thành lại được gọi là Quy Thành, bách tính xem Thần Rùa là điềm lành trời ban. Mà ngươi lại phá hủy điềm lành của bọn họ."
Trương Vĩnh Đức nghe vậy líu lưỡi, nào biết được một con rùa đá lại có lai lịch như vậy, lập tức mặt mũi tái xanh, không lên tiếng.
Sau khi hạ được Dương Thành, những tướng lĩnh này chỉ muốn mở kho bạc trong phủ Thứ sử ra xem có bao nhiêu vàng bạc. Vì cắt đứt hy vọng của bọn họ, Tiêu Nghị ở trước mặt mọi người mở kho bạc ra, bên trong chỉ có mấy con chuột lớn cùng một giỏ lúa đầy nấm mốc, ngoài ra không có vật gì khác.
Ngẫm lại trận chiến này từ mùa xuân kéo đến hiện tại, trong thành đã sớm hết cạn lương thảo, quân dân đều đói đến gầy trơ cả xương.
"Ngươi chỉ biết mình, bởi vì ít đi chút tiền tài mà trong lòng tức giận bất bình. Ngươi mở mắt nhìn xem Dương Thành ngàn vết lở loét, nhìn lại những bách tính chết vì đói vì bệnh kia đi! Ngươi cũng xuất thân bình dân, đã từng là một người trong bọn họ. Nhất tương công thành vạn cốt khô[2], chiến công của ngươi, là từ mồ hôi và máu cùng đống xương trắng của những người này mà ra!"
[2](Nghĩa đen) Mỗi một ông tướng khi thành công đều phải trả giá bằng cả vạn bộ xương binh lính chết khô.
(Nghĩa bóng) Vinh quang của bậc vua chúa cũng đều phải trả giá bằng sinh mạng của hàng vạn dân thường.
Trương Vĩnh Đức lui về sau một bước, tay nắm thật chặt bao da ở thắt lưng. Sau khi hắn ta đánh bại Vĩnh Thanh Tiết Độ Sứ ở Bối Châu, muốn lấy hết tiền tài trong kho bạc vào túi mình. Nào biết được Tiêu Nghị sớm đề phòng hắn ta, bắt hắn ta nộp hết lên, hắn ta không kiếm được một hào nào không nói, bây giờ còn bắt hắn ta ra bên ngoài lấy tiền, tất nhiên là vô cùng bất mãn. Cho nên hắn ta chặt đứt Thần Rùa giải tỏa tức giận xong, cũng là ỷ vào công cao nên mới không sợ hãi.
Tiêu Đạc chỉ tay bên ngoài cửa miếu, cất cao giọng nói ra: "Thật vất vả không mất một binh một tốt đoạt được Dương Thành, nếu bách tính bạo động hoặc dựa vào địa thế hiểm trở chống lại thì ngươi phải làm sao giải quyết? Ngươi phải xứng đáng với tướng sĩ chết đi, xứng đáng với sự quy hàng của Thích sứ Truy Châu, công lao Đông chinh của ngươi đủ để ngươi đền bù vào những thứ đó sao!"
Trương Vĩnh Đức mặt đỏ tới mang tai, chợt cảm thấy nói không nên lời, sợ Tiêu Đạc xóa bỏ chiến công thật vất vả có được trong cảnh tàn sát khốc liệt, vội vàng nói: "Quân sử, ta... Ta đi nhận lỗi với bọn họ rồi tìm người xây lại cho bọn họ là xong, như vậy còn không được sao!" Nói xong cũng vội vàng đi ra ngoài.
Bên ngoài, lúc đầu tiếng người huyên náo, về sau ồn ào náo động dần dần tản đi, ánh nắng chiếu chếch lên bức tường sụp đổ của ngôi miếu. Tiêu Đạc một mình đứng đấy, im lặng hồi lâu.
Lúc hoàng hôn, binh lính truyền tin mang đến một tin tức.
Thái Ninh Tiết độ sứ chạy trốn về phía Bắc, tiến vào cảnh nội Thái Nguyên phủ, đã mất đi tung tích.
...
Tấn Dương thành, Thái Nguyên.
Tấn Dương có vương khí, từ xưa là vùng đất hưng thịnh của Đế cương hoặc cắt ra thành trung tâm của chính quyền. Tương truyền nơi này là"long mạch" nên được xưng là Long Thành. Bên trong Tấn Dương có ba thành, ngoài thành có thành, thành trì quy mô rộng lớn, vô cùng kiên cố. Có sông Tấn và sông Phần chạy qua, đất nước phồn vinh.
Trong thành Tấn Dương có lưu giữ Tấn Dương cung là một kiến trúc đồ sộ trùng kiến trong nhiều năm. Đắp đất thành đài cao, hành lang uốn quanh, đấu củng[3] mái cong, lờ mờ có thể nhìn ra "Cổng Cửu thiên xương hạp khai cung điện, vạn quốc y quan bái miện lưu[4]" năm đó. Cảnh tượng đó từng được mọi người sống trên đại địa Trung Nguyên thời đại đó tự hào nhất.
[3]Đấu củng: một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu
[4]Dịch nghĩa: Cửu trùng cung môn mở rộng cổng cung điện, các quan từ vạn quốc vào triều kiến quân vương
Cung điện tráng lệ, hương khói bay lượn quanh màn xanh, bên trên nhuyễn tháp được làm bằng gỗ bách có một thân thể ngọc ngà đang nằm, trước giường có một vị nam tử mặc áo bào, đầu vấn khăn chít phần dưới được lót vải mềm ngồi đó. Ông ta trải giấy vẽ trên mặt đất, đang cực kỳ nghiêm túc phác họa từng đường nét tỉ mỉ, rõ ràng. Lúc ông ta vẽ tranh, thỉnh thoảng lại nhìn về phía bình phong dựng thẳng ở bên cạnh.
Bình phong lấy vải lụa làm nền, dùng mực vẽ ra một nữ tử: Bên ngoài khoác áo rộng tay, váy dài lay động, cánh tay quấn dải lụa, bộ dạng nhu thuận mỉm cười, chính là phong thái quốc sắc thiên hương.
Lưu Mân đang nhìn nữ tử trong tranh xuất thần, người trên giường không thích, giọng nói đầy giận dỗi: "Đại nhân, ngài đang nhìn ai đó? Nô gia không chịu đâu."
Lưu Mân lấy lại tinh thần, cười nói: "Không phải đang vẽ nàng à?"
Lúc này nữ tử mới cười khanh khách.
Tiếng người hầu ở ngoài cửa vang lên: "Đại nhân, Thái Ninh Tiết Độ Sứ bên kia..."
Lưu Mân để bút xuống, đi qua hôn mỹ nhân trên giường một cái. Mỹ nhân đưa tay vắt lên cổ của ông ta, dịu dàng nói: "Đại nhân, nô gia lạnh. Ngài còn muốn vẽ à?"
Lưu Mân nắm cằm của nàng ta cười cười, xoa nhẹ bộ ngực đẫy đà phía dưới của nàng ta: "Nơi này bốn phía là tường ấm, nàng còn nói lạnh? Mặc y phục lên đi, hôm nay tạm thời vẽ tới đây." Sau đó mới mở cửa ra đi, nhíu mày hỏi người hầu: "Hắn sao vậy? Không phải đã an bài lão đi Tây Vực sao?"
"Hắn không muốn đi Tây Vực, chỉ muốn ở lại Trung Nguyên." Người hầu khổ sở nói.
"Thời điểm như thế này hắn ta còn có thể làm theo ý mình à!" Lưu Mân chấn tay áo nói: " Hắn để lộ ra ta rồi, ta còn chưa tìm hắn tính sổ, lại dám kén cá chọn canh? Ngươi phái người đi nói cho hắn biết, muốn ở Trung Nguyên thì cứ ở, ta không quản."
Người hầu đồng ý.
Lưu Mân giẫm lên bậc cấp chầm chậm mà xuống, người hầu vội vàng đuổi theo đi. Lưu Mân lại hỏi: "Phía bên Kinh Thành tiến triển như thế nào rồi?"
"Lưu Dần đã bị bắt vào tù, người mang tin tức hỏi ngài khi nào tiến hành bước kế tiếp? Bọn họ đã chuẩn bị xong."
Lưu Mân dừng bước, nhìn gạch màu điêu khắc tinh mỹ trên mặt đất nhìn trước mắt, tỏa ra các đốm sáng loang lổ nhiều màu.
Ông ta cười lạnh nói: "Đừng có gấp, chờ đến khi cha con Tiêu Nghị khải hoàn hồi triều, mới là thời điểm thu lưới. Ta muốn nhìn xem, dưới đồ đao kia của cháu ta, Tiêu Nghị còn có thể làm trung thần Đại Hán hay không."
Người hầu chần chờ hỏi: "Đại nhân thấy Sử tướng có thể làm trung thần hay không?"
Lưu Mân liếc nhìn hắn ta một cái, cười sang sảng hai tiếng: "Làm, thì đó là một con đường chết. Không làm, hắn chính là loạn thần tặc tử, thiên hạ hợp nhau tấn công. Ta là đệ đệ của Cao tổ, tất nhiên không thể trơ mắt nhìn giang sơn Đại Hán rơi vào trong tay hắn. Chẳng lẽ ngươi cho rằng mấy ngày nay ta sẵn sàng ra trận vì cái gì? Thật sự muốn cùng bọn người Dương Thủ Trinh chơi mấy trò trẻ con à? Bọn họ căn bản cũng không phải là đối thủ của cha con Tiêu Nghị."
Lần trước Tiêu Đạc đi đường tắt qua Thái Nguyên, ông ta mời vào thành, lại chỉ ở phủ đệ thiết yến, không dám ở Tấn Dương cung, chính là muốn dò xét thực hư. Tiêu Đạc quả nhiên như lời đồn, rượu ngon nữ sắc đều không đủ đả động, không có chút sơ hở nào. Còn Chu Gia Mẫn kia, tự cho là thông minh, đến trêu chọc ông ta, ông ta đương nhiên là thuận nước đẩy thuyền, mặc dù không được việc, nhưng cũng dùng chuyện Thiệu Khang chiếm được một chút 'hồi báo' nho nhỏ của nàng ta.
Trước kia chưa nhìn thấy Vi Nhiễm, trong lòng ông ta cứ nghĩ Chu Gia Huệ và Chu Gia Mẫn là tuyệt sắc. Nhưng sau khi nhìn thấy Vi Nhiễm, tựa như Tương Vương mơ thấy Thần nữ, đã xảy ra thì không thể ngăn cản. Cô gái tầm thường lại khó lọt vào mắt của ông ta.
Ông ta muốn chính là thứ tốt nhất dưới gầm trời này. Mỹ nhân cũng vậy, giang sơn cũng vậy.
Lưu Mân còn nhớ rõ năm đó lúc Cao Tổ giành được thiên hạ, vì ông ta là đệ đệ của Cao tổ, vốn có thể trực tiếp làm sĩ quan nhưng lại bị Tiêu Nghị vô tình chèn ép. Tiêu Nghị lấy lý do ông ta không có công, khó phục chúng, không cho ông ta cơ hội dốc sức trước trướng Cao Tổ.
Cuối cùng ông ta chỉ có thể bắt đầu từ quân tốt hạ đẳng nhất, ăn bữa hôm nay lo bữa mai. Có lẽ là nhờ trờ cao chiếu cố, nhiều lần ông ta suýt chút nữa bỏ mạng sa trường đều dựa vào trốn ở trong đống thi thể bình an vượt qua. Gom góp từng chút từng chút rốt cuộc trở thành Hà đông đô Chỉ huy sứ Mã Bộ quân.
Về sau Cao Tổ kiến quốc, phân đất phong hầu cho quần thần có công làm Tiết Độ Sứ các nơi. Ông ta lại bị đông đảo những người có quyền như Tiêu Nghị, Lưu Dần xa lánh, chỉ có thể rời xa Kinh Thành, trở lại Thái Nguyên, đàng hoàng làm Thái Nguyên doãn của ông ta. Ông ta vẫn luôn chờ đợi Tiêu Nghị đi đến vị trí chí cao, bởi vì chỉ có như thế thì lúc té xuống mới đau đớn thê thảm nhất.
Ông ta muốn làm cho Tiêu Nghị nếm thử mùi vị mất hết tất cả là như thế nào.
***
Trường Thu Điện, Thục cung, mãi đến đêm khuya đèn đuốc vẫn còn sáng.
Cung nữ thái giám đều im lặng đứng tại dưới mái hiên đợi lệnh, Cao Sĩ Do thì tựa lưng lên cột chống mái hiên ở trước cửa điện, nhàm chán vung phất trần. Nhớ tới tình cảnh vừa rồi mình bị đuổi ra ngoài, còn hơi có chút tủi thân.
Ngày trước Thái Hậu đã hạ ý chỉ phong Trương Lệ Hoa làm Chiêu Dung, dời vào hậu cung, chỉ đợi Hoàng đế đi làm lễ hợp phòng bất cứ lúc nào. Ông ta chẳng qua là đi truyền đạt lại nội dung ý chỉ, thế nào biết Hoàng Thượng lại tức giận? Ông ta biết tâm tư hoàng thượng, nhưng người kia đã là chuyện tuyệt đối không có khả năng.
Tiểu thái giám đi tới hỏi: "Công công, đã trễ thế như vậy, nên khuyên Hoàng Thượng nghỉ ngơi hay không?"
"Đừng khuyên, vô dụng." Cao Sĩ Do khoát tay, đi đến thềm mái hiên hít sâu hai cái, ngẩng đầu nhìn ánh trăng.
Lúc này, dưới thềm có mấy người đi tới. Dẫn đầu là nữ tử có gương mặt như tranh vẽ, xách theo làn váy đi lên, dáng vẻ ưu nhã, hoa phục mỹ sức hết sức loá mắt.
Cao Sĩ Do giật nảy cả mình, đang muốn há miệng thông báo với Mạnh Linh Quân ở trong điện thì nữ tử kia đã vượt lên trước một bước đưa tay làm một động tác im lặng, nhận lấy cái khay trong tay cung nữ.
Cao Sĩ Do cười làm lành: "Chiêu Dung nương nương. Đã trễ thế này, ngài tới là muốn..."
Trương Lệ Hoa mỉm cười nói nhỏ: "Không nhọc Cao công công bẩm báo, ta tự mình đi vào."
Cao Sĩ Do cười khổ, chỉ có thể khom người lui sang một bên. Trước kia còn có lý do để ngăn cản, bây giờ người ta đường đường chính chính là phi tử hậu cung, cấp bậc sánh bằng công khanh, một thái giám nho nhỏ như ông ta làm sao ngăn được?
Mạnh Linh Quân đang ở trên long tọa phê duyệt tấu chương, nghe được tiếng bước chân rất nhỏ thì cau mày nói: "Cao Sĩ Do, không phải trẫm đã nói, không cần người hầu hạ à?"
Y vốn là ôn hòa người, dung mạo xuất chúng, cho dù nổi giận, ấn đường cũng không thấy vẻ tàn khốc, chỉ có điều như vậy mới có được mấy phần uy thế của đế vương, khác với ngày xưa.
Trương Lệ Hoa tiến lên, nói khẽ: "Thần thiếp nghe nói Hoàng Thượng đêm khuya không ngủ, cố ý nấu một chén canh đến, Hoàng Thượng uống lúc còn nóng." Nàng nhẹ nhàng đặt khay đựng canh lên bàn, lại đi đến bên người Mạnh Linh Quân.
Mạnh Linh Quân giương mắt nhìn nàng ấy.
"Hoàng Thượng đừng quá mức mệt nhọc, long thể quan trọng. Thần thiếp đau lòng." Trương Lệ Hoa dịu dàng khuyên nhủ, tay đã chạm lên đầu vai Mạnh Linh Quân. Dáng dấp của nàng ấy vô cùng mỹ lệ, gấm Tứ Xuyên mặc ở trên người nàng ấy giống như dệt hoa trên gấm, sáng lóa chói mắt.
Trương Lệ Hoa tính cách dịu dàng, là nữ nhi Đại Tư Không, bất kể là dung mạo hay là gia thế đều là trong trăm có một. Trước đó, Đại Tư Không giúp Mạnh Linh Quân dẹp loạn, sau khi y kế vị lại cực lực giúp đỡ ổn định thế cục triều đình, dù là y quyết định cắt nhường bốn châu Tây Nam khiến cả triều văn võ phản đối mãnh liệt, cuối cùng cũng được Đại Tư Không đứng ra chống đỡ.
Thay vì Mạnh Linh Quân cần nữ tử này, chẳng bằng nói cần phụ thân của nàng ấy. Thái Hậu vì y cứng rắn nạp nàng ấy cũng là suy nghĩ cho sự yên ổn của Thục quốc.
Những điều này, y biết hết.
Mạnh Linh Quân gỡ tay của Trương Lệ Hoa ra, đứng lên, giữ khoảng cách với nàng ấy: "Trẫm sẽ uống canh sau, nàng đi về trước đi."
Tên mặt Trương Lệ Hoa khó nén vẻ thất vọng, nhưng lại sợ làm cho Mạnh Linh Quân chán ghét, thi lễ xong lập tức biết điều lui ra.
Nàng ấy vừa đi ra khỏi ngoài cửa, liền thấy một thái giám vội vàng chạy tới, nói vài câu bên tai Cao Sĩ Do. Nàng ấy cố ý thả chậm bước chân nhưng cũng không nghe rõ bọn họ rốt cuộc nói thứ gì.
Sau khi thái giám nói xong, Cao Sĩ Do quá sợ hãi, vội vàng chạy vào trong điện.
Trương Lệ Hoa chỉ nghe được tiếng thầm thì trong điện ở sau lưng, nhưng trong lòng lại càng tò mò. Nhưng nàng ấy không thể đứng ỳ tại chỗ không đi, chỉ có thể mang theo nghi hoặc rời đi.
Mạnh Linh Quân nghe Cao Sĩ Do nói xong, ở trên điện đi tới đi lui. Y cố ý phái người chú ý nhất cử nhất động của Lưu Mân, biết người này tuyệt không thể khinh thường. Lưu Mân nhìn có vẻ người khôn giữ mình, yêu quý sĩ binh, không muốn cuốn vào bất kỳ một trận chiến nào, thực ra để bảo tồn thực lực, có mưu đồ khác.
Mà bây giờ dã tâm của ông ta cũng dần dần hé mở.
Hán đế bắt Tuyên Huy sử Lưu Dần có lẽ không có liên quan gì với ông ta, nhưng người của ông ta mang tin tức tới lui hai nơi là Đông Kinh cùng Tấn Dương, giống như đang truyền lại tin tức gì đó cho người ta. Mạnh Linh Quân cũng không phải rảnh rỗi muốn quản chuyện trong nước Hán, chỉ là lo lắng trong lúc Hán đế cùng quyền thần tranh đấu sẽ liên lụy đến Vi Nhiễm ở Tiêu gia.
"Hoàng Thượng còn nhớ rõ lúc đến Nghiệp Đô, vô ý cứu chiếc xe ngựa bị người Lưu Mân bắt cóc không?" Cao Sĩ Do chợt nhớ tới một chuyện, hỏi.
Mạnh Linh Quân cũng không để chuyện này ở trong lòng, chỉ tùy ý gật nhẹ đầu.
"Sau này nghe hộ vệ đưa xe ngựa kia trở về nói, trên xe ngựa hình như có hai người, nói chuyện với ngài chỉ là vị thị nữ chứ không phải là chủ nhân. Hơn nữa chiếc xe ngựa kia dừng tại nơi nhiều quý nhân nhất ở Nghiệp Đô, giống như cố ý không cho hộ vệ biết chỗ ở."
Thị nữ giả mạo chủ nhân chính là chủ nhân không muốn để cho y nghe được giọng nói. Hơn nữa nhìn hình dạng và cấu tạo của xe ngựa kia xác nhận hộ gia đình giàu có.
"Là Nhiễm Nhiễm!" Mạnh Linh Quân nhớ lại mùi hương lúc ấy ngửi thấy thì chợt hiểu ra.
Chẳng lẽ Lưu Mân cũng đang có ý đồ với nàng?
Ý nghĩ này làm Mạnh Linh Quân vô cùng bất an. Lưu Mân háo sắc thành tính, kế hoạch ở Nghiệp Đô kia không thành, rất có thể sinh ra một kế khác. Bây giờ, Tiêu Đạc không ở Kinh Thành, Lưu Mân hoàn toàn có khả năng nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nếu Nhiễm Nhiễm rơi vào tay ông ta... Hậu quả khó mà lường được. Mạnh Linh Quân biết Tiêu Đạc nhất định sẽ có phòng bị, nhưng lúc này không giống ngày xưa, bầu không khí đất Hán nhạy cảm như vậy, sẽ phát sinh chuyện gì, ai cũng không thể nào đoán trước.
Mạnh Linh Quân ngửa đầu hít sâu một hơi, nói với Cao Sĩ Do: "Ngươi nhanh chóng đi gọi Thống lĩnh Cấm quân - Thẩm Kiêu tới."
***
Đến tháng chạp, rốt cục cũng truyền đến tin tức quân Đông chinh khải hoàn hồi triều. Lúc đầu trận chiến đã đánh xong, nhưng vì an trí bách tính nên lại trì hoãn một khoảng thời gian nữa. Lúc này, triều đình nhà Hán đang bị bầu không khí lo lắng mà từ trước tới nay chưa từng có bao phủ. Sau khi Lưu Dần bị bắt, lại có hai tên đại thần bị Hán đế cách chức điều tra, chức Tuyên Huy sử cuối cùng rơi trên đầu Lý Tịch.
Lý Tịch xuân phong đắc ý[5], nhưng lại kiêng kị phụ tử Tiêu Nghị tay cầm quân quyền. Nhất là khi lão ta nghe nói ái thiếp lão - Lục Châu chết tại trà lâu, Tiêu Đạc đã từng xuất hiện ở gần đó, thì càng tăng thêm mấy phần hận ý.
[5]Xuân phong đắc ý: Chỉ con đường thăng quan tiến chức thuận lợi.
Khai Phong phủ lấy lời khai bên ngoài kết án, Lý Tịch lại không cho là như vậy.
Lão ta cho rằng Tiêu Đạc nhất định đã tra được trận ám sát ở Lạc Châu kia là do lão ta gây nên, khổ vì không làm gì được lão, bèn sắp xếp một trận hỏa hoạn ngoài ý muốn giết chết ái thiếp lão ta.
Mỗi ngày lão ta đều ở bên tai Hán đế nói xấu cha con Tiêu gia, muốn Hán đế nhanh chóng thu hồi binh quyền.
Ngày hôm đó, một phong thư bày ở trên bàn Hán đế. Hán đế long nhan giận dữ, chiêu Lý Tịch tiến cung.
Lý Tịch đến trước mặt Hán đế, Hán đế vỗ lá thư này, sắc mặt âm trầm nói ra: "Cữu phụ, ngươi xem một chút. Đây là thư của người đứng đầu phản quân - Dương Thủ Trinh viết cho Tiêu Nghị."
Lý Tịch cầm thư xem xong, dùng giọng điệu đã sớm hiểu rõ nói: "Tiêu Nghị cứ kéo dài thời gian hồi triều, còn không phải chính là không nỡ trả lại binh quyền cho Hoàng Thượng sao? Thần còn nghe nói, Tiêu Nghị và Ngụy quốc công đã hạ táng tên nghịch tặc kia. Loại loạn thần tặc tử này, người người có thể tru diệt, bọn họ không chỉ để hắn ta toàn thây, còn nâng rượu trước mộ hắn ta. Nói bọn họ không có ý đồ không tốt, ai sẽ tin?"
Sắc mặt Hán đế càng thêm khó coi, Lý Tịch rèn sắt khi còn nóng nói: "Hoàng Thượng, không phải thần đa nghi. Ngài ngẫm lại xem, Trấn Ninh Tiết độ sứ Hồ Hoằng Nghĩa, Nghĩa Thành Tiết độ sứ Tống Diên Ác, người nào không phải nghe lệnh của Tiêu Nghị? Nghiệp Đô, Thiền Châu, Hoạt Châu mỗi một cái đều là trọng trấn quân sự, binh lực cộng lại không dưới hai mươi vạn. Đến lúc đó nếu bọn họ liên hợp cùng nhau, đó chính là như hổ lang đấy ạ."
"Cữu phụ cho rằng trẫm phải làm thế nào?" Hán đế hỏi.
Lý Tịch lấy tay làm động tác 'cắt cổ': "Chúng ta tiên hạ thủ vi cường."
Hán đế nắm chặt nắm đấm, nói: "Từ trước đến nay Sử tướng luôn trung thành, sẽ không phản trẫm. Huống chi từ trên xuống dưới nhà họ Tiêu đều ở Kinh Thành, bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cho nên không phải bất đắc dĩ, trẫm sẽ không đối phó hắn."
Lý Tịch không cam tâm cứ vậy là xong chuyện, tiến tới nói: "Hoàng Thượng tin tưởng như vậy sao? Nếu một người sinh lòng phản loạn, cái kia chỉ có tính mệnh của hơn mười người thân nhân, há lại để vào mắt? Như thế này, thần cả gan đánh cược với ngài thế nào?"
"Ngươi muốn đánh cược gì?" Hán đế nhìn về phía lão ta.
"Chờ khi Sử tướng đến Nghiệp Đô, Hoàng Thượng bảo hai cha con hắn vứt bỏ đại quân, đơn độc vào Kinh. Nếu bọn họ không chịu, thì Hoàng Thượng biết nên làm như thế nào rồi đó." Lý Tịch trầm trầm nói.
← Ch. 081 | Ch. 083 → |