← Ch.075 | Ch.077 → |
Tại quân doanh của Thiên Hùng Quân vùng ngoại ô Nghiệp Đô, Lý Diên Tư đang ngồi ở trong soái trướng xuất thần.
Trước khi Cố Thận Chi đi Kinh Thành đã cùng hắn chia sẻ tâm tư một phen, lúc này đại quân sắp xuất phát, suy nghĩ trong lòng hắn cũng theo đó càng nặng thêm.
Tiền triều quả thật có Đại tướng công lao to lớn, trên đường xuất chinh trở về bị Hoàng đế hạ lệnh tru sát. Hán đế lòng dạ nhỏ mọn, bên cạnh lại có Lý Tịch, loại người tiểu nhân, buông lời gièm pha, có lẽ lịch sử sẽ tái diễn. Nhưng cứ như vậy thì Hán đế sẽ bội tín trung đức, chư đường Tiết Độ Sứ cũng sẽ không ngồi nhìn hắn ta tru sát trung lương.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản. Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thực ra nếu trực tiếp đánh nhau, Hán đế tuyệt không phải là đối thủ của Sử Tướng. Chỉ sợ đến lúc đó, Hán đế lấy tính mạng một nhà Tiêu gia uy hiếp, như vậy Sử Tướng và Quân Sử sẽ hết sức bị động.
Tuy trong triều có các đại thần như Lưu Dần, Vương Phần đứng ở phe Sử Tướng, nhưng hoàng mệnh khó phạm, lòng vua khó dò, gần đây hành vi của Hán đế càng khó mà nắm chắc được. Ai cũng không hi vọng sẽ đi đến một bước cuối cùng kia. Bản thân Hán đế cũng biết, tru sát đại thần tiên đế để lại sẽ tạo nên hậu quả gì, có khả năng sẽ hoàn toàn mất giang sơn Đại Hán.
Cho nên Cố Thận Chi đi Kinh Thành, dù sao hắn cũng có thể yên tâm hơn một chút.
"Lý đại nhân! Ngài mau đi xem một chút đi!" Một binh sĩ chạy vào, chỉ vào bên ngoài nói, "Binh mã sử lại so tài với Triệu Cửu Trọng."
Lý Diên Tư đi theo binh sĩ ra ngoài doanh trướng, chỉ thấy trên đất trống, Triệu Cửu Trọng và Chương Đức Uy đều để mình trần ra trận, người ngợm hai người dính đầy bùn, giống như đang đấu vật đọ sức. Chúng tướng sĩ vây quanh thành vòng tròn, thỉnh thoảng vung tay hò hét cổ vũ hai người.
"Sao lại đánh nhau?" Lý Diên Tư nghiêng đầu hỏi.
"Ban đầu Binh mã sử đang thao luyện lính mới, cùng Triệu Cửu Trọng qua được hai chiêu. Đoàn người chưa xem đã ghiền, sau đó không biết ai nói đùa một câu, nếu Triệu Cửu Trọng có thể đánh ngã Binh mã sử, Binh mã sử lập tức nhường vị trí tiên phong trước trướng Sử Tướng. Binh mã sử và Triệu Cửu Trọng cũng làm thật, hai người lao vào đánh nhau."
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản. Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Diên Tư vốn muốn tiến lên ngăn cản, nghĩ sao lại lui về sau. Có lẽ trong lòng Lão Chương cũng rõ ràng, Quân Sử không có cách nào điều hắn đến làm tiên phong dưới trướng Sử Tướng. Lão Chương cũng biết mình không phải người có tố chất làm tiên phong, nếu có người thích hợp hơn hắn, hắn cũng không ngại nhường cho người có tài. Huống hồ hai ngày nay lúc uống rượu, lão Chương luôn đặt tên Triệu Cửu Trọng này bên miệng, nói y có bốc đồng của tuổi trẻ, thân thủ tốt, một thời gian nữa tất sẽ thành người tài.
Lý Diên Tư biết rõ lão Chương kia, ngày bình thường trầm ổn kiệm lời, hiếm khi khen một người. Chắc hẳn trên người Triệu Cửu Trọng có chỗ hơn người nào đó.
Lý Diên Tư vốn tưởng rằng tên Triệu Cửu Trọng này chẳng qua là bám váy đàn bà, dựa vào quen biết với phu nhân khiến Quân Sử đồng ý cho tiến quân, phái người mang y vào trong doanh sau đó lại không hỏi đến nữa. Nhưng hắn hỏi thăm ra được, tiểu tử này lại sống vui vẻ sung sướng, danh tiếng mạnh mẽ. Nói là mắt không chớp kéo ra cây cung nặng bốn trăm cân, con ngựa hoang mới được chọn đá gãy thanh chắn ngang chuồng ngựa chạy ra đả thương người, bị một mình y chế ngự. Ngoài ra Triệu Cửu Trọng làm người sơ hào trượng nghĩa, vào trong doanh còn chưa được bao lâu, bên người đã có một bang đi theo gọi y là đại ca tiểu đệ.
Lý Diên Tư không khỏi nghĩ tới, người này thật giống với Quân Sử thời niên thiếu.
Triệu Cửu Trọng lớn tiếng nói: "Binh mã sử, đắc tội!" Y ôm quyền, lập tức nhào tới. Không nghĩ tới Chương Đức Uy cực kỳ vững vàng, y làm sao cũng không thể quật ngã hắn. Hai người quầng nhau trong chốc lát, mồ hôi rơi như mưa, Chương Đức Uy tìm đúng cơ hội, nhấc lưng quần y lên, lập tức quăng y ra ngoài.
Triệu Cửu Trọng ngã ngồi trên mặt đất, lại lập tức đứng lên, một tay lau bùn trên mắt. Lúc này trên trời trút xuống cơn mưa thật to, giọt nước to như hạt đậu nện lên người y, y chỉ cảm thấy sảng khoái, ngửa đầu thét dài một tiếng.
Mấy ngày y tiến vào quân doanh này đã tìm hiểu rất rõ tình hình, lần này chinh chiến phương Đông là một cơ hội khó có được. Nhân tài dưới trướng Tiêu Đạc đông đúc, nếu đi theo Tiêu Đạc, cho dù mình biểu hiện tốt, cũng chỉ cân sức ngang tài với bọn người Ngụy Tự, không dễ dàng ngóc đầu lên, ngược lại là phía Tiêu Nghị, lâu rồi không dẫn binh nên đang cần nhân thủ, nếu y biểu hiện tốt một chút thì dễ được trọng dụng hơn.
Y phải bắt cơ hội này, không muốn làm một Triệu Cửu Trọng vô danh nữa. Y phải vào Kinh, đi lên vị trí cao hơn, nơi mà tất cả mọi người có thể nhìn thấy. Y phải chứng minh với tất cả mọi người, ánh mắt của nàng không sai.
Mấy ngày nay, Triệu Cửu Trọng cố gắng nghe ngóng tất cả chuyện liên quan đến Vi Nhiễm. Biết nàng trước kia là Vu nữ Cửu Lê, một mình đi vào Đại Hán gả cho Tiêu Đạc, dần dần có được sủng ái.
Nửa đêm tỉnh mộng, y nhớ tới bóng hình xinh đẹp dưới ánh trăng kia, trong lòng liền dâng lên hối hận vô tận. Vì sao không gặp nàng sớm một chút? Nam nhân trên đời này, chỉ cần có thể ôm nàng vào lòng thì không bao giờ buông tay.
Y hâm mộ Tiêu Đạc như vậy. Cho nên y nhất định phải tìm cơ hội, đứng ở bên cạnh Tiêu Đạc, cho dù là nhìn nàng thêm vài lần cũng tốt.
Chương Đức Uy đã không nhớ rõ ném tiểu tử này bao nhiêu lần, trong mưa trong bùn thế mà không chịu từ bỏ. Người chung quanh mới đầu còn ồn ào cổ vũ nhưng bây giờ đã yên tĩnh, thậm chí có người còn nhỏ giọng khuyên vài câu.
Ban đầu mọi người tưởng là đùa giỡn. Phải biết vị trí tiên phong là Quân Sử chỉ định, làm sao có thể nói đổi liền đổi, nhưng mà Triệu Cửu Trọng lại cực kỳ nghiêm túc. Y tay không tấc sắt, đánh cũng không phải chiêu thức mà đơn thuần là muốn đánh ngã Chương Đức Uy. Chương Đức Uy thường ngày nhân cao mã đại[1], quanh năm dẫn dắt tân binh đứng trung bình tấn, có tiếng là hạ bàn vững chắc. Nếu như bị người dùng hai ba chiêu đánh ngã, Chương Đức Uy hắn cũng không cần lăn lộn ở Thiên Hùng Quân nữa.
[1]Nhân cao mã đại: ẩn dụ chỉ lối sống cao đẹp và mạnh mẽ
"Triệu Cửu Trọng!" Chương Đức Uy kêu tiểu tử đang bò dậy lần nữa từ trong bùn, "Hôm nay cứ dừng ở đây!"
Triệu Cửu Trọng lại không nghe, tới ôm eo Chương Đức Uy. Bắp thịt bên trên cánh tay của y đều đang phát run, tiếng thở dốc nặng nhọc. Rõ ràng y đã không có khí lực gì, vẫn còn kiên trì. Chương Đức Uy cúi đầu hỏi: "Ngươi cứ muốn làm tiên phong như vậy à? Không sợ chết?"
"Ta không sợ!" Triệu Cửu Trọng lớn tiếng trả lời: "Đại trượng phu ngại gì sống chết!"
Chương Đức Uy xách quần của y, mạnh tay ném y ra ngoài, xoay người rời đi. Triệu Cửu Trọng sắp tiêu hao sạch thể lực, vừa bị nước mưa cọ rửa một thời gian dài, giờ phút này mắt nổ đom đóm. Nhưng y vẫn chưa có ý định từ bỏ, còn muốn xông về phía Chương Đức Uy, Lý Diên Tư nhanh tay đè lên bả vai y, hô: "Triệu Cửu Trọng, đủ rồi! Cho dù ngươi đánh ngã hắn, cũng không có khả năng lên làm tiên phong!"
Triệu Cửu Trọng cúi đầu xuống, bỗng nhiên "đông" một tiếng, mất hết sức lực nằm ngửa trên đất. Đám người vội vàng vây quanh, hai tên lính khiêng y lên, nhanh chóng rời đi.
Lý Diên Tư lắc đầu thầm nghĩ tiểu tử này thật là một người bướng bỉnh, sau đó lững thững đi về trướng Chương Đức Uy.
Chương Đức Uy ở trong trướng xối mấy thùng nước lạnh thay áo bào sạch sẽ. Hắn ngồi sau án, nghe tiếng mưa rơi trên trướng đỉnh giống như tiếng hạt đậu vỡ tan, có chút thất thần.
Lý Diên Tư gập dù đi tới, vỗ mấy giọt nước trên bờ vai: "Ngươi vừa đi tên kia liền nằm trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự. Nếu biết các ngươi liều mạng như vậy thì ngay từ đầu ta sẽ ngăn cản."
"Văn Bác, ngươi cảm thấy, y có thể làm tiên phong hay không?" Chương Đức Uy nghiêm túc hỏi.
Lý Diên Tư để dù tựa ở một bên, dời cái băng ngồi xuống: "Ta đang muốn nói với ngươi việc này. Thời gian ngươi đi theo Quân Sử không nhiều, có lẽ không biết, ta càng xem càng cảm thấy y rất giống Quân Sử lúc còn trẻ. Sức liều kia, dẻo dai kia... Ta thấy không bằng như thế này, ngươi mang y đến chỗ Sử Tướng làm phụ tá cho ngươi, cho y một cơ hội, ngươi xem coi thế nào?"
Hắn tính là, nếu tương lai tiểu tử này có triển vọng lớn, cũng coi là một phần trợ lực của phu nhân. Đương nhiên ý định này hắn sẽ không nói cho Chương Đức Uy.
Chương Đức Uy gật đầu nói: "Ta cũng là ý này nhưng còn cần viết thư nói rõ với Quân Sử."
"Như vậy đi, ta viết thay ngươi. Vừa khéo ta có một số việc phải bẩm báo với Quân Sử." Lý Diên Tư khẽ cười nói.
***
Sau khi Vương Tiếp quen thuộc với Tiêu Đạc, càng ngày càng thích hắn, mỗi ngày đều phải ở trước mặt Vi Mậu và Vi Nhiễm nhắc tới tên Tiêu Đạc không dưới mấy chục lần. Bởi vì Tiêu Đạc không chỉ bỏ chút thời gian, tự mình chỉ bảo công phu quyền cước cho hắn, còn tính phân cho hắn một việc vặt trong cấm quân, mặt khác đặc biệt mời Trịnh tiêu đầu làm sư phó cho hắn nữa.
Bây giờ, Vương Tiếp mỗi ngày đi sớm về trễ, vui đến quên cả trời đất.
Vi Mậu ở trong phòng Vi Nhiễm uống trà, khoát tay áo nói: "Ta thấy, cũng đừng trông chờ tiểu tử kia về lại Cửu Lê. Bản lĩnh thu mua lòng người của Quân Sử thật sự là số một, ta chịu phục. Ừm, trà này thật không tệ."
Vi Nhiễm ở bên kia bình phong, ngồi trước bàn trang điểm, thoa chút phấn lên mặt, che đi quầng thâm dưới mắt: "Muội cũng chỉ nhắc đến với phu quân, phu quân sắp xếp như vậy, tự có đạo lý của chàng. Trà này là phu quân chọn, tất nhiên là ngon. Lúc trước chàng đi theo đại thương nhân phương Bắc xuôi Nam buôn trà, ở phương diện này là người trong nghề."
Vi Mậu thở dài nói: "Nếu không thì sao ai cũng nói con gái lớn không dùng được? Nhìn xem bây giờ mở miệng một tiếng phu quân, khen ngợi đến mức đại ca ta cũng có chút ghen tỵ."
Vi Nhiễm dừng tay, cười nói: "Muội cũng không có khen, đều là nói sự thật. Đúng rồi, gần đây Vi Hân đang làm cái gì? Hình như muội rất ít khi thấy nàng ta ở trong phủ."
"Nàng ta à? Lần này thế mà lại an phận, mỗi ngày dạo chơi trên đường, mua thứ đồ gì đó. Bọn ta nhiều người giám sát như vậy, nàng ta chỉ có một mình, chắc hẳn cũng biết mình không gây ra nổi sóng gió gì. Lại nói, chẳng bao lâu nữa bọn ta sẽ trở về." Vi Mậu vô tình nói.
Vi Nhiễm từ bên kia bình phong đi ra, ngồi xuống bên cạnh Vi Mậu: "Nếu đại ca thích trà này, muội để Nguyệt Nương chuẩn bị một chút, cho huynh mang về Cửu Lê đi, cũng cho tẩu tử nếm thử. Đúng rồi, muội còn chuẩn bị một ít đồ trang sức và vải vóc, đều dặn Cao tổng quản đặt ở trong phòng huynh. Vì sao huynh như vậy vội vã về Cửu Lê như vậy? Ta còn muốn huynh ở Kinh Thành với muội một thời gian nữa."
"Yêu Yêu, ta cũng muốn ở với muội, nhưng mà Cửu Lê gửi thư nói... Tường Nhi mang thai rồi." Vi Mậu cúi đầu ho nhẹ một tiếng. Lúc nhận được tin tức, hắn vừa vui mừng vừa luống cuống, ai có thể nghĩ tới mới đó thôi mà hắn sắp làm phụ thân rồi?
"Thật sao?" Vi Nhiễm cao hứng lập tức bắt lấy tay Vi Mậu: "Đây thật là chuyện đại hỉ, cha nhất định sướng đến chết đi được chứ gì? Không được, muội phải chuẩn bị chút lễ vật cho cháu ngoại trai chưa chào đời của muội mới được." Nói xong liền muốn đứng lên.
"Không vội. Còn sớm mà, mới hai tháng." Vi Mậu vỗ vỗ tay của nàng, cười nói: "Chờ nó chào đời, muội lại về Cửu Lê thăm nó. Đến lúc đó, tự mình trao lễ vật cho nó, chẳng phải là tốt hơn sao?"
Lúc trước Vi Nhiễm không dám nghĩ đến việc về Cửu Lê. Nhưng bây giờ không giống vậy. Nàng tin rằng nếu nói cho Tiêu Đạc nàng muốn về thăm nhà, Tiêu Đạc nhất định sẽ đồng ý, nói không chừng sẽ còn theo nàng trở về. Nhưng muốn trước mắt đợi đến khi chiến sự bình định mới được.
"Được, vậy một lời đã định!" Nàng đáp.
Tiêu Đạc vừa bước vào cửa đã nhìn thấy tay Vi Nhiễm và Vi Mậu đang nắm vào nhau, hai người vừa nói vừa cười. Mặc dù hắn nói với bản mình mình nhiều lần rằng hai người họ là huynh muội, từ nhỏ quan hệ thân thiết nhưng trong lòng vẫn rất không thoải mái. Hắn không nói một lời đi đến sau lưng Vi Nhiễm ngồi xuống, ôm nàng từ phía sau.
"Hai người đang nói gì mà vui vẻ như vậy?" Hắn giả bộ như như không có việc gì nhìn về phía Vi Mậu.
Cùng là nam nhân, Vi Mậu làm sao không biết tâm tư của Tiêu Đạc? Chỉ cần nam nhân khác nói chuyện với Yêu Yêu, hắn đều phải chăm chú nhìn nửa ngày, chớ nói chi là đụng chạm Yêu Yêu. Vi Mậu ngày thường đã rất chú ý, chỉ có điều vừa nãy nói đến chuyện Vương Tường mang thai, nhất thời vui mừng quên mất. Mắt thấy bình dấm chua này nhất định lại đổ nữa, vội nói: "Ta sắp làm cha."
"Ồ? Chúc mừng." Tiêu Đạc nói lời từ tận đáy lòng, sinh lòng hâm mộ. Khi nào Yêu Yêu của hắn mới bằng lòng sinh con cho hắn?
Chờ sau khi Vi Mậu đi, Vi Nhiễm thay quần áo cho Tiêu Đạc, tò mò hỏi: "Sao hôm nay phu quân về sớm như vậy?"
Tiêu Đạc cúi người ôm lấy Vi Nhiễm, tại bên tai nàng nói: "Yêu Yêu, Trấn Ninh Tiết Độ Sứ gửi tới cấp báo, nói Thanh Châu báo nguy. Phụ thân vì an toàn của nhạc phụ, xuất phát trước thời gian dự kiến, ngày mai bọn ta sẽ phải rời Kinh."
Nhanh như vậy? Vi Nhiễm thu lại ngón tay đặt ở trước ngực hắn: "Phụ thân, ông ấy không có sao chứ?"
"Thanh Châu vẫn đang cố thủ, nhưng lương thảo chưa đứt, đường thủy cũng còn thông suốt. Dương Thủ Trinh đại khái cảm thấy được triều đình muốn đối phó hắn ta, có chút chó cùng rứt giậu, muốn phá Thanh Châu bắt lấy nhạc phụ. Nhưng nhạc phụ cũng là lão tướng chinh chiến sa trường, trong khoảng thời gian ngắn Thanh Châu không có gì đáng lo ngại."
Vi Nhiễm thả lỏng trong lòng, ngửa đầu nói ra: "Vậy phu quân cẩn thận, nhất định phải giải cứu được phụ thân, ta sẽ ở trong nhà chờ chàng trở về."
Tiêu Đạc vuốt ve cằm của nàng, trong lời nói có một tia dụ hoặc: "Cứ như vậy thôi hả?"
Vi Nhiễm kéo cổ hắn xuống, hôn lên môi của hắn. Tay Tiêu Đạc chạy dọc lưng nàng, hưởng thụ cái lưỡi đinh hương của nàng chủ động quấn lấy đầu lưỡi mình. Không nghĩ tới lá gan Vi Nhiễm tăng lên, còn dám đùa với lửa, dám vươn tay vào trong cổ áo hắn, tìm kiếm trước ngực.
Tiêu Đạc ngửa đầu hừ một tiếng, trực tiếp đè ngã nàng trên bàn vuông, bàn tay to lớn kéo thắt lưng buộc váy bằng lụa của nàng, khiến cho váy nàng nơi xuống từng mảnh. Nàng giống ấu tằm thoát ra khỏi kén, trắng trẻo mềm mềm, làn da trơn bóng xinh đẹp chói mắt, thân thể bởi vì khẩn trương co quắp mà vặn thành một đường cong dụ hoặc, xinh đẹp đến cực điểm.
Nàng khẽ quay mặt chỗ khác, mặc hắn quan sát, mi mắt rủ xuống, gương mặt ửng đỏ.
Tiêu Đạc nằm ở bên cạnh nàng, trên người nàng còn mặc tiểu sam, chất vải mỏng manh che đi hai viên ngọc tuyết, như ẩn như hiện. Hô hấp của hắn cứng lại, bàn tay xoa lên một bên, cúi đầu cắn một bên khác, còn ngước mắt nhìn dáng vẻ mê loạn rên rỉ của nàng.
Vi Nhiễm run rẩy cắn môi, chỉ cảm thấy đầu lưỡi thường ngày ở trong miệng nàng khuấy động sóng gió, giờ phút này cũng đang làm mưa làm gió trong thân thể nàng. Nàng rất nóng, tựa như cả người bị ném ở trên chảo lửa thiêu đốt, trong đại não gần như không còn chút ý thức nào. Nàng khó nhịn vặn vẹo một cái, chống nửa người trên lên, nâng đầu Tiêu Đạc đến, chủ động hôn lên.
Tiêu Đạc cười một tiếng, biết nàng là muốn lập tức nâng eo của nàng, nặng nề mà đụng vào nơi sâu nhất.
Hai người gần đây càng ngày càng ăn ý, nước sữa hòa nhau, rất nhanh hai bên đều lên đỉnh.
Nhưng Tiêu Đạc không có lui ra ngoài, lại bế Vi Nhiễm lên, phong ba còn chưa qua đã trực tiếp đi tới giường lớn. Vi Nhiễm bị hắn cố tình trêu chọc thúc vào chỉ có thể kêu rên, đợi đến khi nằm trên giường, tay nắm lấy đệm giường dưới người, thân thể cũng rất phối hợp đón lấy hắn.
Tiêu Đạc cười nhẹ, ở bên tai nàng, một bên liếm láp vành tai khẽ nói: "Yêu Yêu, tâm can của ta."
Có lẽ là sắp biệt ly, hai người đều không nỡ rời xa nhau, Tiêu Đạc cũng không có quá kịch liệt, ngược lại cực kỳ dịu dàng, giống gió xuân mưa phùn, rả rích triền miên. Vi Nhiễm vẫn luôn mở to hai mắt, muốn nhìn kỹ nam nhân trên người thêm vài lần. Lần này xuất chinh, mặc dù không gian nan bằng lần trước đánh Khiết Đan, nhưng cũng phải mất khoảng mấy tháng. Có lẽ chờ hắn trở về thì cũng đã qua năm mới.
Trong hoảng hốt, nàng nhớ lại trong thần kỹ lần trước, lúc bọn họ ở trên long sàng giao hoan, dung mạo của hắn cũng không khác hiện tại, có thể thấy được hắn leo lên địa vị lớn đó cũng chỉ trong vòng vài năm.
Trước mắt giang sơn vẫn là giang sơn Đại Hán, một Tiềm Long như hắn phải làm sao bay lên trời cao đây?
Triền miên qua đi, Vi Nhiễm nằm ở trên cái bụng rắn chắc của Tiêu Đạc. Nam nhân vuốt ve má nàng, hỏi: "Làm sao không nằm ở bên cạnh ta?"
Vi Nhiễm cầm lấy bàn tay khác của hắn đùa nghịch từng ngón tay trên đó: "Như vậy có thể nhìn chàng tỉ mỉ hơn. Chàng không ở nhà, một mình ta luôn cảm thấy có chút cô đơn."
Trong mơ nàng cũng từng nói lời này nên bây giờ nàng không chút nghĩ ngợi nói ra. Lúc trước cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, bây giờ lại cứ như vậy mà thành.
"Ta hứa với nàng, năm nay nhất định trở về cùng nàng đón giao thừa." Tiêu Đạc nhìn về phía Vi Nhiễm, sờ lên tóc của nàng: "Yêu Yêu, khi nào sinh cho ta đứa nhỏ đi? Giống đại ca đại tẩu không tốt sao? Sau này ta không ở bên cạnh nàng, cũng có đứa nhỏ làm bạn với nàng."
Vi Nhiễm không trực tiếp trả lời, ngược lại nghiêng người sang hỏi: "Phu quân, chàng thích nam hài hay là thích nữ hài?"
Tiêu Đạc mừng rỡ ngồi dậy, ôm nàng ngồi lên chân mình, hơi thở phả vào bên tai nàng: "Sinh một nữ nhi xinh đẹp như nàng, ta sẽ nâng nó trên bàn tay mà sủng ái, được không?"
Vi Nhiễm sợ nhột né tránh, cười đấm vào ngực hắn: "Không xinh đẹp thì chàng không sủng ái? Là nam hài chàng cũng không sủng hả?"
"Sẽ không. Giống như nàng làm sao lại không xinh đẹp? Chỉ cần là nàng sinh, bất kể nam hài nữ hài, ta đều sẽ yêu thương như mạng." Tiêu Đạc ôm lấy mặt Vi Nhiễm, nhìn vào trong ánh mắt của nàng, cẩn thận hỏi, "Yêu Yêu, nàng... Bằng lòng không?"
Vi Nhiễm mỉm cười gật đầu, đưa tay ôm lấy Tiêu Đạc, khẽ tựa vào vai hắn. Nàng biết bản thân hiện tại đã muốn sinh con dưỡng cái cho hắn rồi.
...
Ngày hôm sau, lúc Vi Nhiễm đứng dậy duỗi lưng một cái, chỉ cảm thấy xương cốt trên người đều tan thành từng mảnh. Đêm qua sau khi nàng gật đầu, Tiêu Đạc kích động kế tiếp lại lộ ra bản tính, giày vò nàng cho đến rạng sáng mới bằng lòng bỏ qua. Tinh lực của người đàn ông này dồi dào đến dọa người. Nàng bị hắn làm cho chết đi sống lại, bắp thịt mệt đến kiệt lực mà hắn lại giống người không việc gì, chỉ nghỉ ngơi ngắn ngủi một canh giờ rồi đứng dậy đi.
Vi Nhiễm gọi Dương Nguyệt tiến đến, Dương Nguyệt móc màn trướng lên, đỡ nàng đứng dậy, nhỏ giọng nói ra: "Tiểu thư, thuốc đã không có. Quân Sử hàng đêm lại như thế, ngài không sợ... ?"
"Không sao." Vi Nhiễm nhẹ nhàng nói, trên mặt lộ ra vẻ ngại ngùng. Dương Nguyệt lập tức hiểu ý, cười nói: "Như vậy cũng tốt."
Những ngày này nàng đã sớm nhìn ra, Vi Nhiễm đối với Tiêu Đạc cũng không còn giống như trước chỉ là mặt ngoài thuận theo mà là chân chính tiếp nhận hắn, trông còn có mấy phần thích hắn thật lòng. Nhớ lại con đường này, mặc dù bắt đầu không tốt, quá trình rất rối rắm, nhưng dù sao cuối cùng cũng có một kết quả vui vẻ. Nếu như có thể có đứa nhỏ, cũng xem như hoàn toàn viên mãn.
Ăn điểm tâm xong, Vi Nhiễm đi đến trước rương, mang quần áo Tiêu Đạc ra đặt ở trên giường xếp lại. Nàng sai Dương Nguyệt: "Nguyệt Nương, ngươi đi chỗ y sĩ trong phủ lấy chút thuốc phòng sẵn. Nhất là thuốc trị thương tốt nhất, lấy nhiều một chút."
Dương Nguyệt theo lời đi dược phòng trong phủ, y sĩ nghe nói là cho phối thuốc cho Tiêu Đạc, đương nhiên không dám thất lễ, cũng không sai dược đồng, mà là đích thân đi làm, rất nhanh đã phối xong. Dương Nguyệt lấy thuốc, cảm ơn y sĩ, ở dưới hiên nhìn thấy Hồi Hương như đang có điều suy nghĩ.
Nàng ấy đi qua, nhìn thấy Hồi Hương quay đầu lại nhiều lần, giống như đang suy nghĩ chuyện gì, trong miệng nói lẩm bẩm: "Không đúng... Nhưng ta không nhìn lầm... Tê... Chuyện lạ."
"Hồi Hương, ngươi sao vậy?" Dương Nguyệt lên tiếng hỏi thăm.
Hồi Hương giật nảy mình, đã tỉnh hồn lại, vỗ ngực nói: "Không có... Không có gì, là vừa nãy ở chỗ cửa hông hình như gặp được cố nhân, cảm thấy kỳ lạ thôi. Ngươi lấy thuốc cho ai vậy? Là thiếu phu nhân bị bệnh à?"
"Không phải. Tiểu thư muốn ta tới lấy thuốc cho Quân Sử, đem theo đi xuất chinh. Đúng rồi, Tiết di nương đã đỡ hơn chút nào chưa?" Dương Nguyệt và Hồi Hương cùng nhau đi trở về.
Hồi Hương cười khổ nói: "Y sĩ nói, di nương là tâm bệnh, chỉ sợ không dễ dàng khỏe được. Hiện tại chỉ có Nhị công tử kiếm được cửa hôn sự tốt lần nữa thì bà ấy mới có thể cao hứng. Nhưng Sử Tướng và phu nhân đều mặc kệ, Tiết di nương thấp cổ bé họng, ở đâu ra mối hôn sự tốt tìm tới cửa..." Nàng ta lắc đầu, từ biệt Dương Nguyệt, trở lại chỗ Tiết thị.
Tiết thị đang xem danh bạc quý nữ các nhà trong Kinh, gia thế quá tốt, trèo cao không tới. Gia thế không tốt, bà ta lại chướng mắt. Nhìn thấy Hồi Hương tiến đến, bà ta vẫy vẫy tay nói: "Hồi Hương, ngươi tới giúp ta chọn thử, nhìn xem người nào tốt."
Hồi Hương đi đến bên cạnh Tiết thị, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được, thấp giọng hỏi: "Di nương, ngài còn nhớ rõ mười năm trước, thị nữ Ngọc Loan bên người Quân Sử không? Đồng hương của nô tỳ, lớn lên còn xinh đẹp hơn Tú Trí kia nữa."
Tiết thị lập tức kéo lấy tay áo của nàng, thấp trách mắng: "Ngươi không muốn sống à? Sử Tướng đã nói rồi, không cho phép nhắc đến người này."
"Nhưng... nhưng hình như nô tỳ nhìn thấy nàng ta!" Hồi Hương vừa nói xong, đã cảm thấy toàn thân lông tơ đều dựng lên. Mặc dù chỉ là lướt qua nhau, nhưng nàng và Ngọc Loan cùng nhau tiến vào Tiêu phủ, ở chung một phòng nên rất hiểu rõ nhau. Mặc dù có sa mỏng che mặt, tuy dung mạo không rõ ràng nhưng nốt ruồi son bên tai nàng ta vẫn còn ở đó.
"Ngươi, ngươi đừng dọa người! Nàng ta... Không phải đã chết rồi sao?" Tiết thị ôm ngực, nhíu mày đẩy nàng nói, "Có phải ngươi dính trúng thứ đồ gì không sạch sẽ rồi không? Mau đi tìm nữ đạo sĩ nhìn xem."
***
Sau khi Vi Hân tới Hán cảnh, cảm giác phía sau mình có vô số ánh mắt đang ngó chừng, cho nên làm việc vô cùng cẩn thận, không dám lộ ra một chút dấu vết. Cũng may Tiêu Đạc sắp phải xuất chinh, nàng ta làm việc cũng có thể thuận tiện hơn một chút. Nhưng đầu này, Vi Mậu cũng bảo nàng ta thu dọn đồ đạc, chuẩn bị mang nàng ta về Cửu Lê.
Nàng ta thật vất vả mới đến được nơi này, làm sao có thể cứ rời đi như vậy được? Thế nhưng nàng ta tạm thời nghĩ không ra cách, không thể không liên lạc với người đưa tin.
Nàng ta ra đường như thường ngày, đi vào cửa hàng son phấn, trực tiếp đi ra cửa sau, lại lượn quanh vài đoạn đường, cho đến khi xác định sau lưng không có người đi theo mới đi tiến vào một quán trà không đáng chú ý ở bên đường. Những ngày này, nàng ta đã lần mò mấy nơi chính trong Kinh nên rất quen thuộc.
Tiểu nhị ở quán trà thấy đồ vật trong tay nàng ta, đi tới cửa nhìn ra ngoài ngó nghiêng rồi mang nàng ta đi lầu hai. Lầu hai không có một ai, chỉ có một người đội mũ sa ngồi ở chỗ đó.
Vi Hân đi tới ngồi xuống, sốt ruột nói: "Ngươi mau nghĩ một chút biện pháp, đại ca ta sắp mang ta về Cửu Lê rồi. Một khi trở về, chuyện về sau ta sẽ không làm được."
Người kia lạnh lùng nói ra: "Kêu mẹ con ngươi hỏi ra ngọc tỷ truyền quốc giấu ở đâu, các ngươi không làm được. Giúp ngươi thông qua nghi thức lửa gai, để ngươi có được thân phận tiên tri, ngươi vẫn bị Vi Mậu nắm mũi dẫn đi. Đến Tiêu phủ, tới nay còn không cách nào ra tay. Ngươi vô dụng như thế, còn có thể hoàn thành chuyện sau này à?"
Vi Hân lập tức đứng lên, trừng mắt hai mắt nói: "Ngươi, ngươi làm càn! Ngươi không biết thân phận của ta sao? Dám vô lễ với ta như thế! Ta chính là..."
Người kia ngẩng đầu, cắt ngang nàng ta: "Hiện tại, ngươi và ta đã ngồi chung một thuyền, đều làm việc cho chủ nhân. Thân phận của ngươi với ta mà nói không có một chút tác dụng nào. Nếu muốn sau này được hưởng vinh hoa phú quý, vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời của ta thì tốt hơn."
Vi Hân nắm chặt lại nắm đấm, nhớ tới lời a nương dặn dò trước khi đi, cắn răng ngồi xuống nói: "Vậy kế tiếp, ta phải làm như thế nào? Cũng nên nghĩ cách để ta ở lại trước. Nhưng đại ca ta và Vi Nhiễm đều không tin tưởng ta, chỉ sợ sẽ không để một mình ta ở Hán cảnh."
Người kia trầm tư một lát mới nói: "Chủ nhân đã tìm được một người đắc lực giúp đỡ ngươi. Có lẽ nàng ta có biện pháp có thể giữ ngươi lại."
← Ch. 075 | Ch. 077 → |