Vay nóng Tima

Truyện:Châu Liên Bích Hợp - Chương 055

Châu Liên Bích Hợp
Hiện có 126 chương (chưa hoàn)
Chương 055
0.00
(0 votes)


Chương (1-126 )

Siêu sale Shopee


Chu thị kéo Tiêu Đạc bước vào chỗ ở của mình, là một tiểu viện độc lập, có nhà chính có phòng ngủ, bên cạnh còn có một cái nhĩ phòng nho nhỏ. Mặc dù không khí thế bằng chủ tử nhưng so với các nhũ mẫu khác mà nói, cũng đã xem là quá phận.

Tiêu Đạc trọng tình nghĩa, cực kỳ hiếu thảo, Sài thị hiểu rõ bản tính của hắn, cũng cho rằng đối xử tử tế với nhũ mẫu ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn mình nhũ mẫu cũng không có gì không đúng, bởi vậy cũng chưa từng nói gì.

Chu thị kéo Tiêu Đạc ngồi trong phòng, mấy tháng bà ta không về, ấy vậy mà trong phòng không nhiễm một hạt bụi. Bà ta biết rõ là do Tiêu Đạc sai người quét dọn hằng ngày, vừa đau khổ vừa cảm khái trong lòng. Càng thân thiết với đứa nhỏ uống sữa của mình lớn lên hơn mấy phần nữa.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản. Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bà ta pha xong trà cho Tiêu Đạc, bưng tới cho hắn: "A mẫu không mua được lá trà ngon, con uống tạm nha."

Trước kia Tiêu Đạc bán hàng rong phụ gia đình, may mắn đi theo một vị thương nhân lớn phương bắc xuôi Nam buôn bán, chính là bán lá trà. Cho nên phương diện khác hắn đều rất tiết kiệm, nhưng lá trà lại cực kỳ chú trọng, đây là chuyện mà người trong phủ đều biết. Hắn cười một tiếng, cầm chén trà lên nhấp một ngụm, kéo Chu thị ngồi xuống: "Khang ca nhi vẫn khỏe chứ ạ? Nếu A mẫu có gì khó xử thì cứ nói với con."

"... Khỏe, rất khỏe." Chu thị đáp nhưng có chút chột dạ: "Vợ chồng bọn nó vốn muốn giữ ta ở lâu hơn, tiện thể chăm sóc đứa cháu nhỏ của ta. Thế nhưng lúc con xuất chinh ta không thể đưa tiễn, nghĩ đến con đắc thắng trở về tất nhiên phải trở về xem thế nào. Con cũng đừng chê a mẫu, còn nói muốn đưa a mẫu..." Nói xong lại có mấy phần nghẹn ngào.

"Sao A mẫu lại nói như thế?" Tiêu Đạc cầm tay của bà, an ủi: "Lúc trước phụ thân ra lệnh cho con cưới Vi Nhiễm, a mẫu đau lòng, cực kỳ không muốn. Con sợ phụ thân không vui làm a mẫu khổ sở nên mới mua điền trang để a mẫu qua đó ở tạm, cũng không có ý đuổi người đi. Tiêu phủ chính là nhà của người, chỉ cần có con ở đây, nơi này vĩnh viễn có một vị trí của người."

Chu thị nghe được Tiêu Đạc nói như vậy, nín khóc mỉm cười: "Có câu nói này của con, a mẫu an tâm rồi... Ta ở kinh thành nghe nói con sủng ái Vu nữ kia, có việc này không? Vu nữ kia ngoại trừ có chút mỹ mạo thì chỗ nào xứng với con? Hay là con dùng kế sách này để ép Nhị tiểu thư trở về hả?"

Tiêu Đạc buông tay Chu thị, cúi đầu uống một ngụm trà, biểu lộ lạnh nhạt hơn chút: "Không phải, Yêu Yêu rất tốt. Sủng nàng yêu nàng đều là xuất phát từ nội tâm của con."

Chu thị trợn mắt, sửng sốt nửa ngày mới nói: "Nói như vậy, con thật sự sinh lòng yêu thương nàng ta? Vậy Nhị tiểu thư phải làm sao bây giờ? Con cũng đã biết nàng ấy đã trở về rồi?"

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản. Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Biết rồi ạ." Vẻ mặt Tiêu Đạc càng lạnh nhạt hơn: "Chúng con đã gặp nhau ở Đại Châu rồi."

Chu thị nuốt nước miếng, trông thấy sắc mặt không bình thường của Tiêu Đạc thì cũng không dám nhắc tới Chu Gia Mẫn nữa. Nhưng bà ta quá rõ ràng tính cách Tiêu Đạc, trong nóng ngoài lạnh, trọng tình trọng nghĩa. Lúc trước Chương Đức Uy là tử địch (kẻ thù không đội trời chung) dưới trướng cấp dưới của hắn, còn có thể được hắn trọng dụng, huống chi là Chu Gia Mẫn có ân cứu mạng với hắn? Nhất định là hắn giận Chu Gia Mẫn, trách Chu Gia Mẫn, muốn mượn Vu nữ để dời tình cảm và lực chú ý của mình. Nhưng những thứ này đều chỉ là tạm thời.

"Nhìn xem, a mẫu mới làm cho ngươi cái túi thơm này, con có thích không?" Chu thị tìm trong bao quần áo lấy ra một túi thơm hình sư tử cưỡi mây, buông tiếng thở dài: "Lúc ấy ở Kinh Thành biết con xuất chinh, trong đêm lo lắng đến ngủ không được, bèn ngồi dậy thêu mấy đường, nghĩ đến thêu xong con cũng đã trở về. Bây giờ trong phủ có tú nương, con còn có thê tử, chắc hẳn không cần ta quan tâm những thứ này. Nhưng vẫn là muốn làm cho con, một chút tâm ý của ta."

Tiêu Đạc nhận lấy túi hương treo trên eo, cẩn thận chỉnh trang xong rồi nói: "Con sẽ mang theo, cảm ơn a mẫu."

Chu thị mỉm cười khẽ gật đầu, bỗng nhiên nắm tay ôm ngực, quay lưng đi. Tiêu Đạc liền vội vàng đứng lên, đỡ lấy bà ta hỏi: "A mẫu, người sao vậy?"

"Gần đây trời nóng, khó tránh khỏi có hơi tức ngực khó thở, không có gì đáng ngại." Chu thị cười cười, nhưng sắc mặt lại không tốt. Tiêu Đạc nghiêm túc hỏi: "Vậy đã gọi y sĩ đến khám chưa?"

"Khám rồi, nhưng làm sao cũng không thấy khỏe hơn. Không biết có phải đụng trúng đồ vật tà môn gì hay không..." Chu thị khoát tay áo, ra hiệu Tiêu Đạc không cần để ý. Tiêu Đạc đỡ Chu thị nằm dài trên giường nghỉ ngơi, sau đó quay người ra khỏi phòng, sai người đi mời y sĩ tới.

Sau khi Y sĩ khám bệnh xong, chỉ kê chút đơn thuốc điều dưỡng. Con người một khi đã có tuổi, khí hậu hoàn cảnh thay đổi liền sẽ ảnh hưởng đến thân thể, sau đó vô thức khuếch đại thành bệnh, cũng không phải là vấn đề nghiêm trọng. Tiêu Đạc cũng hiểu rõ đạo lý này, cảm thấy Chu thị hơn phân nửa là do nghi ngờ sinh ra bệnh tật, bèn an ủi bà ta mấy câu.

Chờ thu xếp ổn thỏa cho Chu thị, Tiêu Đạc đang muốn đi tìm Vi Nhiễm, bởi vì ban nãy thấy Chu ma ma, mừng rỡ quá nên có chút lạnh nhạt nàng, không biết vật nhỏ đó có tức giận hay không. Hắn vừa bước ra khỏi nơi ởcủa Chu thị thì đúng lúc Cao Dung đi tới: "Quân sử, Ngụy đô đầu có chuyện quan trọng cần báo, đang ở thư phòng chờ ngài ạ."

Tiêu Đạc đổi đường đi thư phòng, Ngụy Tự đang vò đầu, vòng tới vòng lui. Hắn trông thấy Tiêu Đạc, bỗng chốc cũng không biết bắt đầu từ đâu, vội la lên: "Quân sử, Hoàng tiết soái lén phái người đến truyền tin, người bên ngoài còn chưa biết, là liên quan tới Cửu Lê!"

Tiêu Đạc nhíu mày, ra hiệu hắn nói tiếp đi.

Ngụy Tự ấn tay, không biết chuyện này phải bắt đầu nói từ đâu, bèn nhớ gì nói nấy: "Lần trước Quân sử hạ lệnh muốn Hoàng tiết soái âm thầm bảo hộ Cửu Lê, Tiết soái lập tức phái Tiếu Tử ngồi ở trong trấn dưới núi Cửu Lê một thời gian dài. Khoảng thời gian trước, thám tử kia không biết làm sao nghe được mấy người tộc Cửu Lê đang nói về chuyện tiên tri."

"Cái gì tiên tri?" Tiêu Đạc đã ngồi xuống, vừa pha trà vừa nhẫn nại lắng nghe.

"Cứ trăm năm một lần Tộc Cửu Lê sẽ có một người trong tộc giáng thế, có được khả năng dự báo tương lai. Nếu có được người đó và ngọc tỉ truyền quốc thì có thể có được cả thiên hạ. Lúc trước sử tướng bắt Quân sử cưới phu nhân, không phải bởi vì lời đồn đãi này hay sao? Còn có vị Văn Xương Quốc sư trợ giúp Hoàng đế thống nhất Trung Nguyên lập được công lao hiển hách kia, Quân sử đã từng nghe đến chuyện này rồi nhỉ!"

Tiêu Đạc đáp một tiếng, từ chối cho ý kiến. Chuyện ngọc tỉ truyền quốc, ban đầu là bí mật, phụ thân chỉ nói cho hắn biết. Cho dù sau này Dương Tín cố ý giở trò xấu, nói ngọc tỉ truyền quốc ở tại Cửu Lê, đám người cũng như nhìn hoa trong sương, chỉ coi là gian kế của Dương Tín, không có người nào nghĩ đến phương diện này. Đúng là hắn biết Cửu Lê Tộc có truyền ngôn như thế này, năng lực của Văn Xương Quốc sư cũng là một câu chuyện được dân gian truyền nói say sưa. Nhưng dù sao đã trăm năm trôi qua, văn tự ghi chép lại quá ít, khó mà phân rõ thật giả được.

"Bây giờ vị Tiên Tri này đã xuất hiện rồi! Quân sử biết là ai không?" Ngụy Tự cũng không phải cố ý khơi gợi trí tò mò của Tiêu Đạc, mà là hắn quá khiếp sợ, kinh ngạc đến độ chính bản thân cũng không muốn tin, cho nên không nói luôn một lèo giống như lúc trước.

Tiêu Đạc uống trà, cũng không tiếp lời Ngụy Tự. Đối với loại năng lực hoang đường này, hắn luôn tồn lấy mấy phần nghi ngờ, nhưng nếu như Cửu Lê thật sự xuất hiện tiên tri, chắc hẳn sẽ khiến các phương tranh đoạt. Dù sao thời buổi loạn lạc, bên cạnh có một người tượng trưng cho ý trời, có thể trông thấy tương lai thì tượng trưng cho số trời đã định, lòng người đã có hướng. Có lẽ có người này, phụ thân sẽ có thể ra quyết định rồi.

Hai tay Ngụy Tự chống trên thư án, trợn tròn hai mắt: "Là Vi Hân! Muội muội khác mẹ của phu nhân, nàng ta chính là tiên tri ở kiếp này!"

Tiêu Đạc lập tức đứng lên, bắt lấy Ngụy Tự hỏi: "Ngươi xác định không có nghe lầm chứ?" Làm sao có thể là cái nữ nhân đầy tâm cơ kia? Ngày đó hắn ở Cửu Lê, trên miếu Vu Thần, thấy rõ ràng mưu kế hãm hại Vi Nhiễm của hai mẹ con Vi Hân. Loại người tâm tư bất chính, nếu là tiên tri ở kiếp này thì tuyệt đối không phải là chuyện tốt!

"Chuyện này cứ giấu đi, trước mắt đừng nói cho phụ thân." Tiêu Đạc vô thức nói.

"Không cần phải giấu, ta đã biết rồi." Tiêu Nghị ở ngoài cửa nặng nề nói một tiếng, sau đó đẩy cửa bước vào. Vẻ mặt ông phong trần mệt mỏi giống như mới từ kinh thành chạy về, trên hạ bào còn dính mấy chấm bùn đất li ti, giày đen cũng bọc một tầng bùn.

Tiêu Đạc khẽ giật mình, vội vàng cùng Ngụy Tự hành lễ.

Tiêu Nghị nhìn Tiêu Đạc một chút, đi vào trong phòng ngồi xuống, ra lệnh cho Ngụy Tự lui xuống trước. Ngụy Tự lo lắng quan sát Tiêu Đạc, nhưng không dám chống lại mệnh lệnh Sử tướng, khom người lui ra. Làm sao bây giờ?! Hắn nên nhanh chóng tìm lão hồ ly Cao Dung kia nghĩ một chút biện pháp.

Trong thư phòng lập tức an tĩnh lại, chỉ có hương trà lượn lờ.

Tiêu Đạc cúi đầu không nhìn sắc mặt phụ thân. Tiêu Nghị nặng nề nhìn chằm chằm đứa con trai đã cao lớn hơn ông, đôi cánh ngày càng to lớn này, chau mày lại. Lần trước tự mình hạ lệnh để hai người Hoàng, Mục bảo vệ Cửu Lê, lần này ngay cả chuyện tiên tri cũng muốn giấu diếm chính mình.

"Con muốn làm gì?" Tiêu Nghị vỗ bàn trà một cái: "Con còn có để phụ thân ta vào mắt nữa hay không hả!"

Tiêu Đạc quỳ xuống, hai tay buông thỏng hai bên, không nói gì. Hắn ở trước mặt Tiêu Nghị, ngoại trừ quốc sự, chính sự, quân sự thì rất ít nói những chuyện khác. Khi còn bé cùng phạm lỗi nhưng Tiêu Thành Chương cực kỳ sốt ruột giải thích, hận không thể đổ tất cả trách nhiệm lên đầu người khác. Còn Tiêu Đạc chỉ quỳ và im lặng. Dường như bả vai gầy yếu kia có thể chống đỡ tất cả mọi thứ. Mặc dù số lần hắn phạm lỗi thật sự là rất ít, Tiêu Nghị vẫn nhớ rõ dáng vẻ khi quỳ của hắn, giống bây giờ như đúc.

"Con sợ ta biết muội muội của Vi Nhiễm là tiên tri, muốn đưa nàng vào Đông Hán. Hay là sợ cô muội muội này sẽ uy hiếp đến địa vị của Vi Nhiễm?" Tiêu Nghị xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, trầm giọng nói: "Con có nghĩ tớ, nếu như tiên tri rơi vào tay quốc gia khác, Đại Hán chúng ta sẽ như thế nào hay không? Bây giờ trong mắt con chỉ có Vi Nhiễm kia, còn có nửa phần quốc gia và thiên hạ hay không?"

Tiêu Đạc bất động, cũng không trả lời.

"Nói chuyện! Con câm rồi hả!" Tiêu Nghị đứng lên, vừa muốn duỗi chân ra đạp, nhưng lại cố gắng kiềm chế, chỉ nắm chặt cổ áo Tiêu Đạc: "Con tưởng ta không biết Cửu Lê phát sinh những chuyện gì sao? Vương Phần đã nói cho ta biết. Vi Hân đã từng hại Vi Nhiễm, cho nên cho dù nàng ta là tiên tri, con cũng định giả bộ như không biết! Ta đã nhiều lần nhắc nhở con, nữ nhân không thể trở thành nhược điểm của con. Con có được địa vị như bây giờ dễ dàng à! Ta mặc kệ con có ý đồ gì, nữ nhân kia rốt cuộc ở trong lòng con chiếm mấy phần trọng lượng. Bắt đầu từ hôm nay, con cút tới quân doanh đi, không cho phép gần gũi nàng nữa!"

"Phụ thân!" Tiêu Đạc nhìn Tiêu Nghị, bờ môi khẽ run: "Ta làm không được."

Tiêu Nghị nhắm mắt, nâng tay quăng cho Tiêu Đạc một bạt tai. Ông dùng toàn lực, cái tát này cực kỳ vang dội, Tiêu Đạc dường như muốn bổ nhào trên mặt đất.

"Phụ thân! Phụ thân ngài làm cái gì thế!" Tiêu Thành Chương từ bên ngoài chạy vào, xoay người đỡ vai Tiêu Đạc: "Tại sao người muốn đánh đại ca?"

Tiêu Nghị chắp tay nổi giận nói: "Ai cho phép ngươi chạy tới đây! Mấy người các ngươi đủ lông đủ cánh rồi, chỉ biết đối nghịch với lão tử!"

Tiêu Thành Chương bị ông mắng đến lui lại vài bước, lầu bầu nói: "Là mẫu thân nghe nói ngài trở về, chờ đợi ngài mãi, đợi trái đợi phải cũng không thấy ngài đến nên mới bảo con đi tìm xem. Cao Dung nói ngài đang ở chỗ đại ca, con liền đến đây. Phụ thân, ngài có chuyện không thể từ từ nói chuyện sao? Đại ca con vừa mới đánh thắng trận, người không những không khen ngợi, còn muốn đánh huynh ấy, đây là cái đạo lí gì chứ!"

Tiêu Nghị phất tay áo ngồi xuống, cơn giận còn sót lại chưa tiêu tan. Nhiều năm như vậy, Tiêu Đạc hiểu chuyện vươn lên, có trách nhiệm, chưa từng khiến ông phải quan tâm, lo lắng. Ông cũng đã quen với việc mình nói gì, các con làm theo. Trong cái nhà này ông nắm quyền uy tuyệt đối, không cho phép người khác chống đối.

"Vi Nhiễm hầu hạ con như phu, con đối đãi nàng như thê, có lỗi gì?" Tiêu Đạc dùng mu bàn tay lau đi vết máu ở khóe miệng, một lần nữa quỳ xuống, nhìn Tiêu Nghị: "Phụ thân yêu thương mẫu thân, chẳng lẽ trong lòng cũng không có giang sơn thiên hạ sao?"

Tiêu Nghị sửng sốt. Đây là lần đầu tiên Tiêu Đạc ở trước mặt chống đối ông. Dù là năm đó muốn hắn cưới Chu Gia Huệ, hắn cũng chỉ quỳ suốt, cầu xin mình thu hồi mệnh lệnh đã ban ra mà chưa dám mở miệng chống đối.

"Ta và mẫu thân ngươi là phu thê cùng chung hoạn nạn, ta có hôm nay đều là công lao mẫu thân ngươi! Vi Nhiễm chẳng qua chỉ cùng ngươi hưởng vinh hoa phú quý, có thể đánh đồng sao!"

Tiêu Thành Chương cũng không nghe được chuyện tiên tri, chỉ từ cuộc đối thoại giữa hai người, lập tức nói: "Phụ thân, từ nhỏ đến lớn, đại ca cái gì cũng nghe ngài. Lúc đầu huynh ấy làm ăn rất tốt, ngài lại nhất định bắt huynh ấy phải tòng quân, huynh ấy cũng nghe theo. Sau đó huynh ấy thích Chu Gia Mẫn thì ngài lại nhất định bắt huynh ấy phải cưới Chu Gia Huệ, huynh ấy cũng nghe lời. Bây giờ, huynh ấy thích đại tẩu, muốn ở cùng với tẩu ấy, vì sao ngài còn muốn ngăn cản? Huynh ấy là người, lại không thể có tình cảm của mình sao!"

"Ngậm miệng! Tiểu hài tử biết cái gì!" Tiêu Nghị quát lớn.

"Con không còn nhỏ nữa! Con cũng đã cưới vợ, con cũng biết cảm giác thích một người là gì rồi!" Tiêu Thành Chương đứng lên: "Phụ thân không nói đạo lý, con đi tìm mẫu thân nói!"


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-126 )