← Ch.047 | Ch.049 → |
Một mực giày vò đến nửa đêm, Cố Thận Chi bắt mạch cho Tiêu Đạc xong mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu y không cứu Tiêu Đạc được thì chỉ sợ không ra khỏi căn phòng này, người đầu tiên sẽ không bỏ qua cho y chính là Lý Diên Tư. Nói đến tên kia học được bản lĩnh rồi, lại dám gào to với y? Nghĩ tới tất cả mọi người cũng là lo lắng Tiêu Đạc nên y tạm thời không so đo.
Tiêu Đạc mặc dù ngạo khí lại bá đạo, nhưng có thể khiến người bên cạnh vì hắn xông pha khói lửa thì cũng coi như có bản lĩnh. Hơn nữa cả người hắn liên quan đến an nguy của Đông Hán, nếu hắn có việc, thế cục Trung Nguyên còn không biết sẽ biến hóa như thế nào. Hắn lại rất có thể là viên Đế Tinh càng ngày càng sáng kia nữa.
Vi Nhiễm ngồi ở bên cạnh bàn, tay đỡ trán, mê man. Đoạn Trường thảo kia không hổ là độc vật nổi tiếng, sau khi nàng vừa uống vào thì cảm giác trong bụng giống như là bị thứ gì đó mạnh mẽ xoắn lại, nàng đau đến ứa ra mồ hôi lạnh, còn nôn ra mấy ngụm máu. Nhưng may mà rốt cuộc cũng tìm được thuốc giải.
"Tiểu Nhiễm, trước mắt ngươi nghỉ ngơi thật tốt một chút đi. Nơi này có ta và y sĩ trông nom rồi, không có việc gì đâu." Cố Thận Chi đi đến bên cạnh nàng, khoác áo choàng lên giúp nàng, nhỏ giọng khuyên nhủ.
Vi Nhiễm lập tức tỉnh ngủ, quay đầu nhìn Tiêu Đạc đang nằm trên giường: "Hắn không có chuyện gì chứ?"
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản. Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Thận Chi gật nhẹ đầu: "Độc đã giải rồi. Dựa theo nội tình thân thể của hắn thì ngày mai có thể tỉnh lại, vết thương do chủy thủ gây ra chỉ là việc nhỏ."
Vi Nhiễm yên lòng, nghĩ thầm không có việc gì là tốt rồi. Nàng cũng đúng là có chút không chịu nổi, cánh tay đau âm ỉ, lúc này chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
Lý Diên Tư bưng đồ ăn bước vào, nhìn sắc mặt nàng không tốt liền nói: "Ta gọi thị nữ đỡ phu nhân đi nghỉ ngơi nhé?"
"Được." Vi Nhiễm chống tay lên bàn đứng lên, trước tiên đến bên giường giúp Tiêu Đạc dém kỹ chăn mền sau đó mới rời đi.
Lý Diên Tư nhìn bóng lưng nàng rời đi, lắc đầu thở dài: "Phu nhân đối xử với Quân sử thật sự là không còn lời nào để nói. Biết rõ Quân sử là vì cứu Nhị tiểu thư mới bị thương thành như thế này, còn không tiếc làm mình bị thương để giúp Quân sử thử thuốc. Lúc chủy thủ đâm vào cánh tay mảnh mai kia, mắt cũng không nháy một chút. Chậc, ta cũng thấy đau thay nàng."
Cố Thận Chi nhớ lại tình cảnh lúc ấy, vừa thu dọn đồ đạc vừa nói: "Thật ra nàng rất giống mẫu thân nàng."
"Chính là người có y thuật cao nhất Cửu Lê ngươi nói đó hả?"
Cố Thận Chi gật đầu một cái, đến nay còn nhớ rõ từng câu nói mà Lâm Đào từng nói với y. Người kia bề ngoài cũng yếu đuối như thế, nhưng lại là nữ tử hết sức kiên cường, xem như nửa lão sư của y.
Khi còn bé y kiêu căng bướng bĩnh, cha mẹ đều là vu y có danh tiếng trong tộc. Bởi vì thân thể mẹ hư nhược, chỉ sinh một đứa bé là y nên đương nhiên hi vọng y có thể cố gắng nghiên cứu y thuật, kế thừa y bát của bọn họ. Nhưng khi đó y ham chơi, không muốn xem sách thuốc, chỉ muốn vui chơi chạy nhảy khắp núi đồi với các bằng hữu cùng tuổi, thường xuyên cãi nhau với cha mẹ.
Đến bây giờ y vẫn nhớ kỹ cái ngày xảy ra chuyện đó, câu nói cuối cùng y nói với cha mẹ là: "Ta rất hi vọng không có người cha mẹ như các người!"
Sau này, cha mẹ xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi chết đi, y được thúc thúc nhận nuôi. Y không còn nói chuyện với người khác nữa, tính cách trở nên cực kỳ quái gở. Trẻ nhỏ trong tộc đều chế giễu y câm điếc, nói y là đồ con hoang không có cha mẹ, y tức giận đến mức đánh người đầu rơi máu chảy, bị thúc thúc nghiêm khắc đánh một trận.
Y xông ra khỏi nhà, trốn ở trên núi khóc, trời đổ mưa rất lớn, y thậm chí đi đến bên vách núi, nghĩ đến có lẽ nhảy xuống thì có thể giải thoát, thì có thể trông thấy cha mẹ... Nhưng bước cuối cùng y lại bị Lâm Đào kịp thời kéo lại.
Khi đó, y đã là thiếu niên, vóc dáng trổ mã cao lớn, trên đường đi làm mình làm mẩy, Lâm Đào mất sức lực rất lớn mới kéo y về đến nhà. Y biết nữ tử kia ấm áp mỹ lệ, khéo tay, luôn được người trong tộc hết mực kính yêu.
Y ở Vi gia một thời gian, Lâm Đào dạy y y thuật, kiên nhẫn giống như mẹ y vậy. Mặc dù y không phối hợp nhưng bà cũng chưa từng nổi giận một lần nào. Lúc ấy, bà đang mang thai, nôn ngén hết sức nghiêm trọng, có đôi khi còn ho ra máu. Nhưng bà giấu diếm không để trượng phu và nhi tử biết. Mỗi ngày thức dậy đúng giờ, sắp xếp việc trong nhà đâu ra đấy, khám bệnh cho người trong tộc, còn tự tay dạy y và Vi Mậu đọc sách học y. Ban đêm thì làm một bàn đồ ăn ngon miệng cho cả nhà, tâm sự chuyện thú vị xảy ra ngày hôm đó, từ đầu đến cuối trên mặt đều mỉm cười. Cuộc sống đối với bà mà nói, tựa như luôn tràn đầy hi vọng.
***
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản. Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nội tình thân thể Tiêu Đạc đúng là rất tốt, ngày hôm sau còn chưa đến buổi trưa đã tỉnh lại. Hắn còn chưa mở mắt đã loáng thoáng nghe được Chu Gia Mẫn đang nói chuyện: "Nếu Quân sử tỉnh lại, các ngươi không được nói lung tung, nghe rõ chưa? Nếu có người tới thì nói ta ở đây chăm sóc Quân sử, Quân sử bị thương không thể quấy rầy."
Tiêu Đạc nhíu mày, ai cho phép nàng ta tự chủ trương hả?
Hắn cố ý đợi một lúc mới mở mắt, Chu Gia Mẫn xoay người lại nhìn thấy hắn đã tỉnh, vội vàng đi tới.
Tiêu Đạc giơ tay bóp đầu, muốn ngồi dậy, Chu Gia Mẫn thấy vậy lập tức đỡ hắn, còn nhét mấy cái gối mềm sau lưng hắn.
Trong phòng còn có mấy y sĩ và thị nữ, chắc hẳn vừa rồi Chu Gia Mẫn đã nói chuyện với bọn họ. Bọn họ nhìn thấy Tiêu Đạc đã tỉnh, vội vàng tới hành lễ. Sau khi hành lễ xong lại yên lặng ở trong phòng làm việc nên làm.
Hầu kết Tiêu Đạc bỗng chuyển động một cái: "Ta hơi khát."
Chu Gia Mẫn vội vàng rót chén nước bưng tới đưa cho hắn: "Mậu Tiên, chàng cảm thấy tốt hơn chút nào chưa? Có chỗ nào không thoải mái thì phải nhớ nói với y sĩ."
Tiêu Đạc uống nước, gật đầu: "Ta không sao. Độc của ta làm sao giải vậy?"
Hắn nhớ sau khi bị chủy thủ đâm trúng, cảm thấy thân thể rất nặng nề, tứ chi tê liệt đến mức không có cảm giác. Ấn tượng sau cùng chính là Ngụy Tự ghé vào lỗ tai hắn hô to gọi nhỏ rằng trên chủy thủ kia có ngâm kịch độc.
Chu Gia Mẫn do dự một chút, cũng không trả lời. Nàng ta biết Tiêu Đạc sẽ biết đầu đuôi câu chuyện ngay, nhưng chẳng hiểu tại sao lại không muốn chính miệng nói cho hắn biết là nữ nhân kia đã cứu hắn. Lúc hắn quên mình cứu nàng ta, lẽ ra là nàng ta nên đến giúp hắn thử thuốc, chỉ là việc nhỏ như rạch tay, chẳng lẽ nàng ta không làm được? Nhưng nữ nhân kia ỷ vào vị trí chính thê, tước đoạt quyền hạn thuộc về nàng ta.
"Mậu Tiên, chàng là Chỉ huy sứ Thiên Hùng Quân, đối với Đại Hán mà nói, chàng quan trọng biết bao nhiêu? Chàng tại sao có thể vì cứu ta mà đến tính mạng mình cũng không quan tâm? Ta có tài đức gì để chàng làm vậy..." Chu Gia Mẫn nói xong thì có mấy phần xúc động.
Tiêu Đạc nghiêng đầu lạnh nhạt nhìn nàng ta: "Muội hiểu lầm rồi. Lúc ấy ta vốn có thể né tránh, chỉ là ta không có thói quen để cho nữ nhân bảo vệ."
Khẩu khí lạnh lùng, hơi có chút cao cao tại thượng. Hơn nữa ý tứ của hai câu này rất rõ ràng, hắn hoàn toàn có thể né tránh thanh chủy thủ kia, là bị nàng ta liên lụy. Hắn bảo vệ nàng ta cũng chỉ bởi vì nàng ta là nữ nhân, chứ không liên quan tới tình cảm.
Trong phòng còn có sự hiện diện của y sĩ và thị nữ, mặc dù mỗi người đều bận rộn làm việc của mình, vẻ mặt thận trọng, nhưng khẳng định nghe được đoạn đối thoại của bọn họ.
Chu Gia Mẫn cứng đờ, cảm thấy có hơi khó xử. Tại sao hắn phải nói như vậy?
Lúc này, Cố Thận Chi bưng chén thuốc đi tới nhìn thấy Tiêu Đạc tỉnh rồi lại nhìn vẻ mặt Chu Gia Mẫn, không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì. Tiêu Đạc cũng không nghĩ là hắn ở đây. Đám kia thích khách tốn công tốn sức muốn hành thích hắn, chắc chắn sẽ không dễ dàng gì giải được độc, nhất định muốn tính mạng hắn.
Cố Thận Chi đưa thuốc cho Tiêu Đạc: "Nhìn khí sắc của Quân sử chắc là độc đã được giải hết rồi. Làm khó phu nhân hôm qua ở chỗ này canh giữ đến nửa đêm, biết Quân sử tỉnh, nhất định sẽ vui mừng."
Tiêu Đạc đang uống thuốc, nghe vậy thì dừng lại, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn y: "Ngươi nói cái gì?"
"Sao vậy, Chu nhị tiểu thư không nói với Quân sử sao?" Cố Thận Chi liếc nhìn Chu Gia Mẫn một cái: "Hôm qua, phu nhân và ta tới đây. Vì giúp Quân sử thử thuốc giải nên nàng ấy đã uống Đoạn Trường thảo, thân thể có chút tổn thương, bây giờ còn ngủ..."
Cố Thận Chi còn chưa nói xong, Tiêu Đạc đã đột ngột xốc chăn lên, cúi người mang giày: "Yêu Yêu ở đâu? Mau dẫn ta đi."
"Mậu Tiên, chàng vừa mới tỉnh, lo lắng..." Chu Gia Mẫn vốn định muốn tiến lên khuyên vài câu, nhưng thanh âm lại nhỏ dần. Bởi vì Tiêu Đạc đã cầm ngoại bào lên, đi theo Cố Thận Chi ra ngoài, không hề quan tâm tới nàng ta.
Hắn gọi nữ nhân kia là Yêu yêu.
Giống có cây gai hung hăng đâm xuống lòng nàng ta.
...
Vi Nhiễm ăn no căng bụng rồi ngủ một giấc, bị ánh nắng ấm áp chiếu vào, giơ tay che mắt tỉnh lại. Nàng đang muốn xuống giường uống nước, bên ngoài cửa sổ chưa đóng chặt truyền đến rõ ràng tiếng nói chuyện của hai tên thị nữ.
"Ngươi nói ta có chỗ không hiểu, rốt cuộc Chu gia Nhị tiểu thư kia và Quân sử thực chất là quan hệ như thế nào vậy? Những người theo Quân sử trở về nói, hai người bọn họ trên đường còn cưỡi cùng một con ngựa đó! Dáng vẻ vô cùng tốt."
"Ngươi biết cái gì chứ. Chu gia Nhị tiểu thư này vốn chính là người Quân sử yêu!"
"Hả, Quân sử không phải đã có phu nhân rồi sao? Còn hết sức xinh đẹp, không thua kém Chu nhị tiểu thư chút nào."
"Ngươi xem, bây giờ ở bên cạnh Quân sử là vị Nhị tiểu thư kia. Quân sử vừa mở mắt ra, người đầu tiên nhìn thấy cũng sẽ là nàng ta. Ai, đáng thương cho vị phu nhân kia, ngày lành cũng không lâu nữa, chỉ sợ phải nhường vị trí chính thất kia lại."
"Đúng vậy, tuổi còn trẻ lại yếu đuối. Như Quân sử không cần nàng nữa, cũng quá đáng thương."
Hai người nói lảm nhảm không ngừng, giống như không biết đây là phòng Vi Nhiễm. Vi Nhiễm ngáp một cái, đầu tựa ở trên đầu gối, lẳng lặng lắng nghe. Nàng còn có chút buồn ngủ, tinh thần không được tốt. Nhưng cơ bản có thể đoán ra bây giờ lời đồn đại như thế đã bay đầy trời rồi, đại khái giống như lời đồn lúc trước Tiêu Đạc sủng ái nàng, là có người cố ý tung ra. Xem ra còn chưa chính thức ngả bài, Chu Gia Mẫn đã động thủ rồi sao? Có lẽ nàng ta rất muốn nhìn thấy bản thân mình ngoan ngoãn đầu hàng?
Vừa đưa ngọc bài vừa đi tiền tuyến, còn trăm phương ngàn kế tạo ra những lời đồn đãi này. Thật ra nàng ta cũng không cần thiết phải làm những chuyện này, dù sao Tiêu Đạc thích nàng ta nhiều năm như vậy. Như bây giờ, ngược lại giống như đang sợ bản thân mình.
Bỗng nhiên, cửa phòng bị người dùng lực đẩy ra, Tiêu Đạc ba bước cũng làm thành hai bước đi tiến đến, xông ngoài cửa sổ rống to: "Tất cả im miệng cho ta! Cút!"
Phía ngoài, thị nữ giống như bị hoảng sợ, làm đổ thứ gì đó, vội vàng hấp tấp chạy xa.
Tiêu Đạc quay đầu nhìn người trên giường cũng đang ngẩng đầu kinh ngạc nhìn mình, hai tay duy trì tư thế lấy ôm lấy đầu gối, hai mắt ửng đỏ giống như chịu uất ức rất lớn, dáng vẻ vô cùng đáng thương. Trái tim hắn như bị thứ gì nắm lấy, bước nhanh đi tới ngồi ở bên giường, không nói lời nào ôm người mình ngày nhớ đêm mong vào trong ngực, bàn tay bịt lấy tai nàng: "Quên đi, bọn họ nói bậy!"
Vi Nhiễm giơ tay muốn đẩy hắn ra, nhưng mà trên cánh tay còn bị thương, không dùng được sức quá lớn. Cái khước từ này giống như gãi ngứa, rơi vào trong mắt của nam nhân lại có vài phần hương vị muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào. Lòng hắn khẽ động, cúi đầu hung hắn hôn lên đôi môi nàng, trằn trọc nghiền ép mấy cái sau đó một đầu lưỡi vẫn cứ chen vào giữa hai hàm răng nàng, khiến cho nàng hé miệng nhỏ, hoàn toàn tiếp nhận hắn.
Mùi thuốc đắng chát ở trong miệng hai người trao đổi lan tràn. Râu ria của hắn ma sát lên cằm nàng, cứa qua làn da non mịn khiến nàng cảm thấy hơi đau.
Qua một hồi lâu, Tiêu Đạc mới buông nàng ra, tay còn đỡ eo của nàng. Nàng cúi thấp đầu, miệng mở lớn hít thở không khí, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng.
"Ai cho phép nàng làm mình bị thương hả?" Tiêu Đạc nắm lấy cánh tay bị thương của nàng, nhíu mày hỏi. Cánh tay mảnh mai như thế, vốn dĩ không có bao nhiêu thịt, một đao kia đâm vào chắc là rất đau! Người trong phòng đều chết sạch rồi sao! Bắt nàng làm những thứ này.
Vi Nhiễm ngước mắt nhìn hắn, bình tĩnh nói: "Chàng vì cứu Nhị tỷ mới bị thương, lúc ấy nàng ta muốn cắt tay thử thuốc cho chàng. Ta nghĩ có lẽ chàng không muốn trông thấy nàng ta bị thương, bèn chịu khổ thay."
← Ch. 047 | Ch. 049 → |