Vay nóng Tinvay

Truyện:Châu Liên Bích Hợp - Chương 038

Châu Liên Bích Hợp
Hiện có 126 chương (chưa hoàn)
Chương 038
0.00
(0 votes)


Chương (1-126 )

Siêu sale Shopee


Nụ cười trên mặt Hồ Minh Nhã cứng đờ, dõi theo bóng lưng Vi Nhiễm chậm rãi rời đi, âm thầm cắn răng. Ban đầu muốn giúp Mẫn Mẫn dạy dỗ nàng, trái lại bị nàng châm chọc? Nữ nhân này nhìn bề ngoài trông yếu đuối nhưng tính tình thật sự không dễ bắt nạt chút nào.

Vi Nhiễm trở về nơi ở, mồ hôi đổ không ngừng. Nàng lau người một lần, cũng không đoái hoài tới việc dùng cơm trưa, vừa nằm xuống liền đi vào giấc mộng.

Dương Nguyệt đóng cửa đi ra, Tú Trí nắm lấy cánh tay Dương Nguyệt hỏi: "Phu nhân sao rồi ạ? Có mời đại phu đến xem hay không?"

Dương Nguyệt trấn an nàng ta nói: "Chắc là thân thể hư nhược nên mới mệt mỏi như vậy. Trước hết để cho nàng ngủ một giấc thật ngon, ban đêm nếu vẫn không thoải mái thì mời đại phu cũng không muộn. Bây giờ trong phủ còn có khách, đừng gây ra động tĩnh lớn như vậy. Ta phải đi chỗ lão phu nhân một chuyến để nói rõ tình hình."

"Lẽ nào lại như vậy, thiếu phu nhân nhà Vương gia kia thật quá phận. Biết rõ phu nhân ở ngoài sân chờ đợi họ, thế mà còn cố ý ở bên trong nán lại lâu như vậy. Chờ Quân sử trở về, ta nhất định phải nói cho ngài ấy biết!" Tú Trí tức giận bất bình nói. Chưa từng thấy gia đình nào gả nữ nhi lại phách lối như vậy, người còn chưa gả đến đã dám tuỳ tiện đắc tội người nhà chồng, khó trách danh tiếng Vương tiểu thư này ở kinh thành thật không tốt. Song, các nàng cũng không phải quả hồng mềm, không dễ bóp như vậy.

"Phu nhân cố ý dặn dò đừng nói cho Quân sử. Đây đều là việc nhỏ, Quân sử sắp xuất chinh, đừng để ngài ấy vì chuyện thế này mà phân tâm." Mặc dù Dương Nguyệt cũng cảm thấy Hồ Minh Nhã kia kỳ lạ, rõ ràng lần đầu tiên gặp mặt đã nhằm vào Vi Nhiễm. Ở trong chắc chắn có ẩn tình gì đó.

"Tú Trí, ta đi chỗ lão phu nhân, ngươi đi hỏi thăm Cao tổng quản một chút, hỏi xem vị con dâu trưởng Vương gia rốt cuộc có lai lịch như thế nào. Tổng quản ở Tiêu gia lâu nhất, nhất định biết được rõ ràng hơn chúng ta."

"Được, vậy ta đi đây." Tú Trí gật đầu một cái, xách làn váy chạy đi.

***

Tiêu Đạc cưỡi ngựa vào trong quân doanh thì thấy Chương Đức Uy đang luyện tập cho đám binh sĩ, dưới ánh mặt trời, từng người mình trần ra trận, mồ hôi đầm đìa, không dám lười biếng. Chương Đức Uy trông thấy Tiêu Đạc, muốn đi tới hành lễ nhưng Tiêu Đạc giơ tay ngăn hắn, ra hiệu hắn cứ tiếp tục làm việc của mình.

Thời gian xuất chinh sắp đến, quả thực phải khẩn trương thao luyện. Kỵ binh Khiết Đan kia vô cùng dũng mãnh, bọn họ lại có chuẩn bị mà đến, lần này sẽ là một trận chiến khó khăn.

Lý Diên Tư ở thao trường phía sau, cắn cán bút, đang trao đổi với Cố Thận Chi số dược thảo được đưa tới. Hiện tại trong quân dược thảo mua được, gần như đều từ Tiết gia chuyển sang Cố Thận Chi cung cấp. Cố Thận Chi dường như rất không kiên nhẫn, nóng lòng muốn bỏ đi, Lý Diên Tư kéo cánh tay của y lại: "Thiếu niên, ngươi có thể kiên nhẫn một chút hay không? Đây là dược thảo trong quân sử dụng, không thể qua loa được một chút nào được. Ta biết ngươi làm việc chắc chắn nhưng vẫn phải xác nhận qua mới được, cũng không phải là không tin ngươi."

Cố Thận Chi lấy tay chỉ mình, khóe miệng giật giật: "Ngươi gọi ta thiếu niên? Lý Diên Tư, tuổi của ta cũng không khác ngươi mấy!"

"Tính tình này của ngươi, hoàn toàn không khác thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi là mấy, toàn muốn dỗ dành." Lý Diên Tư cười cười, nói nhỏ: "Ngươi ngoan ngoãn cùng ta kiểm tra xong, đã nhiều ngày ta không đi làm phiền ngươi."

Cố Thận Chi mím môi một cái, cuối cùng cũng không rời đi.

Tiêu Đạc đi tới, Lý Diên Tư và Cố Thận Chi đều hành lễ. Tiêu Đạc nhìn Lý Diên Tư một cái: "Hai người các ngươi từ khi nào đã trở nên thân thiết như vậy rồi hả?" Trong lòng của hắn không chào đón Cố Thận Chi này cho lắm. Lần trước Vi Nhiễm nghe tin tức từ chính chỗ y nên mới trở về giận dỗi với hắn.

Cố Thận Chi nhíu mày, không nói gì. Lý Diên Tư ôm quyền, nghiêm túc nói: "Dù sao có làm ăn qua lại, trước lạ sau quen."

Tiêu Đạc không nói gì, chìa tay cầm lấy dược thảo trong bao bố lên xem.

Cố Thận Chi lui xuống trước.

"Quân sử, thuộc hạ nghe nói lần này ngài xuất chinh là Lý Tịch đề cử cho Hoàng thượng. Ở trong đó nhất định có âm mưu. Nhưng thuộc hạ nghĩ đến nát óc cũng không biết ông ta muốn làm cái gì." Lý Diên Tư nói ra nghi ngờ trong lòng.

Tiêu Đạc phủi tay: "Đoán chừng ông ta muốn động tay chân gì đấy, cho nên ngươi phải kiểm tra vật tư thật kỹ càng. Chúng ta tuyệt đối không thể có sai sót nhầm lẫn nào thì ông ta muốn lợi dụng sơ hở cũng không có cách nào."

"Thuộc hạ đã kiểm tra hết lần này đến lần khác rồi. Không có phát hiện cái gì khác thường, chỉ là năm nay sản lượng cỏ râu rồng cực kỳ ít, đã dặn Thận Chi thu mua lại ở vùng gần Nghiệp Đô rồi ạ." Lý Diên Tư nói một cách rất tự nhiên: "Loại cỏ râu rồng này mặc dù không đáng chú ý giá lại giá rẻ, thế nhưng trị được chứng lạ khí hậu..."

Lý Diên Tư ở một bên nói không ngớt, Tiêu Đạc lại nhíu mày thầm nghĩ... Lúc trước gọi Cố tiên sinh, bây giờ cũng biến thành Thận Chi rồi? Quan hệ hai người này từ khi nào thân thiết vượt bậc, trở nên không bình thường như thế rồi?

Hắn hắng giọng một cái, trịnh trọng nói: "Văn Bác, ba ngày sau ta dẫn quân xuất phát, ngươi ở lại trông coi Nghiệp Đô, nếu Ngụy Tự trở về thì bảo hắn cưỡi ngựa tới Đại Châu tụ hợp với ta. Ta đi chuyến này, nhanh lắm thì cuối mùa hè đầu mùa thu sẽ về, chậm thì phải khi lá vàng rơi đầy đất, công việc lớn nhỏ Nghiệp Đô phải giao cho ngươi rồi."

"Quân sử xin yên tâm đi đi ạ, thuộc hạ nhất định không phụ sứ mệnh ngài giao cho, bảo vệ tốt hậu phương. Mong Quân sử đắc thắng trở về!" Lý Diên Tư nghiêm nghị bái nói.

Tiêu Đạc vỗ vỗ bả vai Lý Diên Tư, sải bước đi về soái trướng: "Gọi các tướng lĩnh nhanh chóng tới gặp ta!"

***

Vi Nhiễm ngủ rất say, đến mức ngay cả mình ngủ bao lâu cũng không biết. Đợi nàng khôi phục chút ý thức thì cảm giác được trên mặt hình như có vật ấm áp dán vào, từ từ mở mắt.

Bên ngoài, sắc trời đã tối, trong phòng đã thắp đèn. Tiêu Đạc tựa ở đầu giường đọc sách, giúp nàng chắn phần lớn ánh sáng, một bàn tay dán ở một bên mặt nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.

Nàng cầm lấy cổ tay hắn, chậm rãi ngồi dậy, cúi đầu ngáp một cái. Tiêu Đạc để sách xuống nhìn nàng: "Tỉnh rồi?"

"Phu quân trở về bao lâu rồi? Tại sao không gọi ta dậy?" Tinh thần của nàng còn chưa tốt lắm, ấm ức cúi thấp đầu. Chỉ có điều bàn tay nhỏ nắm lấy cổ tay hắn kia lộ ra mấy phần thân mật với hắn.

Tiêu Đạc đưa tay đưa nàng ôm vào trong ngực, sờ trán nàng, không nóng: "Nhìn nàng ngủ sâu như vậy nên không muốn gọi nàng. Làm sao mà cơm trưa cũng không ăn hả? Trên người gầy đến mức chỉ còn xương."

Vi Nhiễm đấm nhẹ một cái lên ngực hắn, nhỏ giọng nói: "Còn không phải đều do chàng... Người của Vương gia đều đi rồi sao? Ta ngủ một buổi chiều, cái gì cũng không biết."

Tiêu Đạc cười nhẹ một tiếng, lại nghiêm túc hỏi: "Đã đi rồi. Người của Vương gia có từng cố ý làm khó nàng không?" Mọi chuyện bên kia hắn cũng đã nghe Cao Dung kể đại khái, nhưng hắn muốn nghe chính miệng nàng nói một lần nữa. Lá gan của Hồ Minh Nhã cũng không nhỏ, lại dám lấn đến trên đầu nữ nhân của hắn. Hồ Hoằng Nghĩa đáng chết kia dạy dỗ nữ nhi như thế nào vậy?

"Không có, các nàng rất dễ ở chung. Phu quân ăn rồi à? Ta có hơi đói bụng." Vi Nhiễm rất tự nhiên chuyển qua đề tài này.

Tiêu Đạc nhíu mày nhìn nàng một cái. Vốn tưởng rằng nàng tỉnh lại, việc đầu tiên làm chính là sẽ nói với hắn, bất kể thế nào cũng sẽ bổ nhào vào trong ngực hắn nói với hắn vài câu tủi thân, dù là kể kể Hồ Minh Nhã vài câu. Dù như thế nào, hắn vẫn sẽ ra mặt cho nàng. Thế nhưng nàng không làm như vậy. Trong lòng của nàng, hắn thậm chí không phải một đối tượng có thể thổ lộ hết mọi chuyện. Nàng căn bản cũng không cần hắn.

Vi Nhiễm nhìn sắc mặt của Tiêu Đạc không tốt, tưởng rằng Tú Trí và Dương Nguyệt đã nói cho hắn biết tình hình lúc ấy rồi, bất đắc dĩ nói: "Chàng đã biết rồi?"

"Ừm." Tiêu Đạc nhàn nhạt lên tiếng, đứng dậy muốn đi: "Ta dặn dò các nàng bưng đồ ăn lên."

Rõ ràng là tức giận. Bây giờ Vi Nhiễm đã có thể nhận ra mấy phần tính tình của hắn, vội vàng kéo tay của hắn, dịu dàng giải thích: "Ta không nói cho chàng cũng không phải muốn giấu diếm chàng, chẳng qua cảm thấy đây đều là việc nhỏ, ta có thể tự mình ứng phó. Chỉ là một Hồ Minh Nhã, Vương Tuyết Chi, ta sẽ sợ sao? Chàng sắp phải xuất chinh, thân là chủ soái một quân, trong lòng càng phải không suy nghĩ bất cứ việc gì khác, ta không muốn những việc vặt này làm phiền chàng. Ta sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, cũng sẽ không để cho người ta dễ dàng bắt nạt, cho nên chàng không cần lo lắng cho ta. Được không?"

Tiêu Đạc quay đầu nhìn nàng, nàng quỳ chân ngồi trên giường, đôi mắt chân thành sáng ngời như những ngôi sao từ trên trời rơi xuống. Đây là đôi mắt rất đẹp. Hắn ôm lấy mặt nàng, cúi đầu hôn, nụ hôn dịu dàng thấm ướt hai cánh môi non mềm nhỏ bé kia, để nàng từng chút từng chút dính phải hơi thở của hắn.

Hắn đã càng ngày càng để ý nàng. Loại để ý này dường như thoát khỏi phạm vi khống chế của hắn, giống như ngựa hoang mất dây cương, không biết sẽ chạy đến phương nào.

Nếu như nói lúc trước, Vi Nhiễm còn cho rằng mình ở trong lòng Tiêu Đạc không có chút phân lượng nào, nhưng trải qua nhiều chuyện liên tiếp, nàng cứ cho rằng như vậy thì không khỏi quá lừa mình dối người. Hắn có thể bảo vệ Cửu Lê, lại ở đêm qua chủ động tới tìm nàng, hôm nay còn hỏi đến loại chuyện nhỏ nhặt này: người của Vương gia có làm khó dễ nàng hay không đã là coi trọng cảm xúc của nàng rồi. Mặc kệ phần coi trọng này có thể trở thành lợi thế giúp nàng bảo vệ Cửu Lê hay không, và có thể trở thành lý do để nàng ở bên cạnh hắn mãi hay không, nhưng ít nhất trước mắt, nàng không muốn thẹn với ý tốt của hắn.

Dương Nguyệt và Tú Trí bưng đồ ăn tiến vào nhìn thấy bình phong bên kia thấp thoáng bóng hình hai người đang ôm nhau, bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau, để đồ ăn xuống sau đó im lặng lui ra.

Tú Trí đứng ở dưới mái hiên, ngẩng đầu ngắm nhìn ánh trăng, hỏi Dương Nguyệt: "Quân sử và phu nhân như bây giờ thật tốt... Nguyệt tỷ tỷ, thật ra ta có chút lo lắng, tỷ nói xem, Nhị tiểu thư kia có phải sắp trở về rồi hay không? Sau khi nàng ta trở về, Quân sử sẽ còn đối xử tốt với phu nhân như vậy nữa không? Quản gia nói, Đại thiếu phu nhân Vương gia và Nhị tiểu thư quan tình cảm rất tốt, hôm nay làm khó dễ phu nhân chúng ta cũng có liên quan đến nàng ta chứ? Mà phu nhân cứ một mực không cho chúng ta nói với Quân sử."

Tính tình của Tú Trí dù sao cũng còn trẻ con, vào phủ lại ở dưới tay một chủ tử khoan dung rộng lượng như Vi Nhiễm, không trải qua khổ cực mài giũa, mọi việc đều muốn đúng sai rõ ràng. Dương Nguyệt xem nàng như tiểu muội, cười khuyên bảo: "Tiểu thư có lẽ cảm thấy không có gì lớn, người của Vương gia không phải đều đã trở về sao? Việc này thì coi như xong đi."

"Ừm. Lần này Quân sử đi, chỉ sợ nhanh lắm cũng phải mấy tháng mới có thể trở về đấy chứ?" Trên mặt Tú Trí, bỗng nhiên lộ ra mấy phần cô đơn.

Dương Nguyệt nghiêng đầu nhìn thấy nét mặt của nàng ta, cảm thấy hiểu ra được chút gì đó. Có thể do ánh mắt của nàng ấy quá nhạy cảm, Tú Trí vội vàng giải thích nói: "Sao Nguyệt tỷ tỷ nhìn ta như vậy? Chẳng qua là ta cảm thấy, Quân sử và phu nhân thật vất vả mới ở bên nhau, bây giờ lại phải xa nhau lâu như vậy, trong lòng có hơi lo lắng."

Dương Nguyệt nghĩ, có lẽ là nàng ấy nhìn lầm thôi. Thật ra cũng không phải là không thể, từ Ngụy quốc công phủ ở Thanh Châu đến Tiêu phủ ở Nghiệp Đô, Dương Nguyệt đã sớm nhìn ra, từ đầu đến cuối Tiêu Đạc chính xác là người có số đào hoa rất lớn, đi tới đâu cũng có nữ nhân để ý. Nếu như Tú Trí có tâm tư kia cũng là chuyện thường tình của con người. Chỉ cần có thể nắm chắc từng tấc trong tay thì không có việc gì.

Sáng sớm ba ngày sau, chưa đến giờ Mão Tiêu Đạc đã thức dậy. Vi Nhiễm cũng dậy theo, hầu hạ hắn mặc quần áo ăn cơm sau đó cùng nhau đi chỗ Sài thị cáo từ. Trên đường lại đi qua mảnh rừng đào kia, Tiêu Đạc ngẩng đầu nhìn, sắc trời chưa sáng hết, bên trên nhánh hoa phấn hồng loáng thoáng còn có những giọt sương đọng lại. Hắn nhảy lên ngắt một bông hoa, bỏ vào bên trong túi thơm mang theo bên người.

"Phu quân thích hoa đào sao? Hai ngày trước chàng nói thích mùi thơm của hoa quế, ta mới chuẩn bị túi hương hoa quế..." Vi Nhiễm liền giật mình.

Tiêu Đạc ôm lấy cả bờ vai của nàng: "Thích hết. Ta chỉ là nổi hứng thú nhất thời, đừng để ý."

Sài thị đã sớm biết Tiêu Đạc sẽ đến, nên từ sớm đã thức dậy chuẩn bị. Trải qua nhiều năm như vậy, mỗi lần nhi tử rời nhà bà đều muốn tự tay nấu một bát mì bình an cho hắn. Tiêu Đạc ngồi ở bên cạnh bàn yên lặng ăn mì, trên người vẫn mặc thường phục. Khôi giáp đặt ở trong quân doanh, hắn nói vật kia tràn ngập lệ khí, sát khí quá nặng nên không muốn mang vào nhà.

Chờ Tiêu Đạc ăn xong mì, Sài thị lại giúp hắn sửa sang lại y phục mũ nón: "Một mình ở bên ngoài phải cẩn thận một chút. Mẫu thân chờ con đắc thắng trở về."

Tiêu Đạc quỳ trên mặt đất dập đầu mấy cái, Sài thị đỡ hắn lên, lại nói với Vi Nhiễm: "Con giúp ta đưa Mậu Tiên xuất phủ đi."

"Vâng." Vi Nhiễm tiến lên nắm chặt tay Tiêu Đạc, tiễn hắn đến bên ngoài phủ. Mấy người Chương Đức Uy, Lý Diên Tư cũng đã có mặt ở ngoài phủ chờ đợi từ sớm, tổng cộng mấy chục người tới đón Tiêu Đạc đi quân doanh.

Vi Nhiễm nhìn Tiêu Đạc đi xuống thềm đá, lưu loát xoay người lên ngựa, vừa định vẫy tay từ biệt thì trong đầu lại xuất hiện một hình ảnh: Trong rừng cây, một mũi tên bay thẳng hướng sau lưng Tiêu Đạc!

Nàng kinh hãi, cũng không quan tâm lễ nghi chạy như bay đến bên Tiêu Đạc: "Phu quân chờ chút!"

Tiêu Đạc vốn muốn quay đầu ngựa lại, ra lệnh cho đám người lên đường, chợt thấy Vi Nhiễm chạy tới chỗ mình, vội vàng ghìm chặt dây cương, cúi người tiếp được nàng: "Sao vậy?"

"Chàng đồng ý với ta, nhất định phải cẩn thận bị người ám toán, đặc biệt là lúc ở rừng cây!" Vi Nhiễm nắm lấy cánh tay của hắn, ngẩng đầu sốt ruột nói. Nàng không biết thần kỹ báo trước có phải liên quan tới chiến sự lần này hay không, nhưng nếu thần kỹ đã xuất hiện thì nàng nhất định phải cảnh báo với hắn. Bởi vì nàng không nhìn thấy mũi tên kia cuối cùng có làm hắn bị thương hay không!

"Đang êm đẹp làm sao lại nói đến cái này..." Tiêu Đạc nghi hoặc.

"Chàng đồng ý với ta đi!" Vi Nhiễm kiên trì: "Tối hôm qua ta mơ thấy, buổi sáng khi tỉnh lại quên nói cho chàng."

Tiêu Đạc nhìn thần sắc nghiêm túc của nàng, cúi đầu hôn trán nàng một cái: "Được, ta đồng ý với nàng. Mau trở về đi thôi."

Chúng tướng sĩ vốn kinh diễm với mỹ mạo của Vi Nhiễm nên nhìn hai người bọn họ, vừa thấy một màn này lại vội vàng quay đầu sang chỗ khác. Nhi nữ tình trường, anh hùng nhụy chí. Quân sử bọn họ cũng không cách nào may mắn thoát khỏi.

Vi Nhiễm đứng tại chỗ đưa mắt nhìn đám người Tiêu Đạc rời đi, trong lòng vẫn lo lắng không yên. Thần kỹ chọn xuất hiện vào lúc này chắc chắn không phải trùng hợp. Nàng không có cách nào đoán được thời gian, càng không biết chính xác địa điểm, chỉ có thể hi vọng Tiêu Đạc gặp dữ hóa lành.

Trên đường đi đến quân doanh, Tiêu Đạc còn đang nghĩ đi nghĩ lại lời nói của Vi Nhiễm. Rừng cây, mũi tên bắn lén? Làm sao nàng lại mơ đến vật kỳ lạ như vậy? Lý Diên Tư nửa trêu ghẹo nửa nghiêm túc nói rằng: "Quân sử chớ xem thường phu nhân. Không phải có lời đồn nói mỗi một trăm năm, Cửu Lê Tộc sẽ có một vị thần giáng thế làm người, nắm giữ thần kỹ có thể dự báo tương lai hay sao? Tiền triều có vị quốc sư xuất thân từ Cửu Lê, chính là dựa vào năng lực xem bói xuất thần nhập hóa giúp Hoàng đế nhất thống thiên hạ. Có lẽ phu nhân chính là vị quý nhất trăm năm có một kia."

Tiêu Đạc cười một tiếng, chỉ cảm thấy hoang đường. Hắn không bao giờ tin thần phật, càng không tin cái gì là thần kỹ. Cho nên lúc ban đầu khi trốn ở núi Thái Hòa, hắn thà sống nhờ ở hang động cũng không đến chùa Thiên Duyên.

Đều nói ngày nghĩ gì đêm sẽ mơ vậy, nha đầu kia chắc là lo lắng cho hắn nên mới có thể mơ thấy giấc mơ kỳ quái đó? Nghĩ như vậy, hắn lại có mấy phần đắc ý, ra roi thúc ngựa chạy về quân doanh.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-126 )