← Ch.034 | Ch.036 → |
Tiết Cẩm Nghi nghe xong, cũng không kịp dùng cơm trưa đã vội vàng đứng lên chạy ra ngoài.
Vi Nhiễm nghĩ một chút, chỉ đứng dậy ngồi vào bàn vuông ăn cơm như bình thường. Dương Nguyệt nhìn sắc mặt của nàng nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, ngài muốn đi hay không..."
"Không đi. Hắn không muốn nhìn thấy ta, ta đi sẽ chọc cho hắn không vui cũng làm cho tất cả mọi người không thoải mái." Vi Nhiễm bỏ một miếng đậu hũ vào miệng, khen ngợi: "Nguyệt Nương, tay nghề của tỷ càng ngày càng tốt. Còn tốt hơn lúc ở Cửu Lê nữa."
Dương Nguyệt nhịn không được cười nói: "Tiểu thư thích là tốt rồi. Hồi trước Quân sử ở đây cũng dùng mấy món cá hay thịt heo, nô tỳ không biết làm những cái đó, đều để trù nương làm. Tiểu thư quả nhiên vẫn thích ăn những món thanh đạm này, chưa từng thay đổi."
Nàng không có nói cho Vi Nhiễm, hiện thực cái nội trạch này chính là như thế. Trước kia khi Tiêu Đạc ở chỗ này, vật tốt gì đều đưa cho bọn họ, bọn họ không cần mở miệng, đều là nguyên liệu nấu ăn tươi mới nhất tốt nhất. Nhưng Tiêu Đạc vừa đi, những kẻ ngày thường nịnh bợ lấy lòng kia đến bóng cũng không thấy. Muốn có chút nguyên liệu nấu ăn còn phải nói nửa ngày, nhưng cuối cùng chỉ đưa chút rau quả trái cây, cá thịt cũng rất ít ỏi.
May mắn Vi Nhiễm cũng không để ý những thứ này, nếu không trong lòng không biết sẽ khó chịu như thế nào.
"Hắn không ở đây cũng tốt, không cần phải hùa theo khẩu vị của hắn, chúng ta muốn làm cái gì, muốn ăn cái gì cũng có thể tùy ý." Vi Nhiễm không quan tâm nói.
Nụ cười Dương Nguyệt dần dần có chút đắng chát: "Tiểu thư vất vả rồi."
"Nguyệt Nương, ta không cảm thấy vất vả. Thật ra không có gì, hắn... Cũng không phải khó ở chung như vậy." Vi Nhiễm ăn vài miếng, cũng không muốn ăn nữa, để chén xuống: "Chốc nữa ta viết phong thư gửi về Cửu Lê, hỏi một chút tình hình gần đây của đại ca và cha. Sau khi viết xong, ngươi giúp ta đưa đến tay Tam thúc công đi."
"Vâng. Tiểu thư ăn thêm chút nữa nhé? Nô tỳ thấy người đã gầy đi một vòng rồi."
Vi Nhiễm vô thức sờ mặt: "Hả, có à?"
***
Đã lâu rồi nơi ở Sài thị chưa từng náo nhiệt như vậy, theo lý thuyết, trong nhà có người phụng mệnh xuất chinh phải xem như một việc vui, đây là cơ hội tốt để nam nhi kiến công lập nghiệp. Nhưng ở Tiêu gia lại không giống vậy. Tiêu Đạc đã chiến đấu mười năm, lấy tuổi của hắn, cho tới bây giờ, địa vị này xem như nổi bật trong đám người cùng trang lứa, cho dù rất nhiều người lớn tuổi hơn cũng còn không bằng hắn. Đánh trận với hắn mà nói là cơ hội thăng chức, chẳng bằng nói là hắn ra sức bảo vệ quốc gia.
Tiêu Thành Chương và Tiết Cẩm Nghi bu quanh Tiêu Đạc nói chuyện líu ra líu ríu, căn dặn hắn trên chiến trường cẩn thận một chút, viết nhiều thư trở về. Tiêu Đạc thờ ơ đồng ý, thỉnh thoảng đưa tay xoa xoa lỗ tai, vô tình hay cố ý nhìn về phía ngoài cửa.
Nàng không đến, nàng vẫn không đến.
Một cỗ lửa giận vô hình tích ở lồng ngực của hắn. Những ngày gần đây, bất kể hắn đi tới chỗ nào, bất kể hắn xuất hiện ở nội viện lúc nào cũng không nhìn thấy bóng dáng của nàng. Cho dù là tình cờ gặp cũng không có. Hắn xị mặt không đi tìm nàng, chẳng lẽ nàng sẽ không chủ động tới sao? Hai ngày đầu, hắn còn đang suy nghĩ, nếu như nàng đến, cho dù chỉ nói lời cảm ơn, hắn giả bộ tỏ thái độ tha thứ cho nàng là được. Dù sao không có nữ nhân nào dám dùng loại thái độ đó nói chuyện với hắn, hơn nữa cố tình hạ thấp chính nàng để chọc giận hắn. Sau đó mấy ngày, hắn đứng ngồi không yên, cố ý dặn dò tôi tớ canh giữ ở cửa thuỳ hoa, chỉ cần nàng vừa xuất hiện liền đi nói cho hắn biết.
Thế nhưng nàng trước sau không đến. Biết Cửu Lê và Mạnh Linh Quân không sao rồi thì xem hắn như giấy lộn ném ở sau lưng.
Sự thật như thế! Hắn thật sự muốn bóp chết nàng!
Đêm qua hắn lại mơ thấy nàng, nàng nằm ở dưới thân thể của hắn, bị hắn tách hai chân ra, hung hăng tiến vào. Nàng khóc lóc nói phu quân không muốn, bàn tay bám lấy bờ vai hắn, giọng nói vừa yêu kiều vừa mềm mại, khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm tràn đầy nước mắt. Buổi sáng lúc tỉnh lại, cả người hắn đều là dục hỏa, quần ướt một mảng lớn. Phải chạy đi dội mấy thùng nước lạnh lớn mới đè dục vọng xuống.
Bây giờ, hắn sắp xuất chinh, có thể đi hơn nửa năm, thế mà nữ nhân này còn chưa tới gặp hắn!
Sài thị nói chuyện với Tiêu Nghị, nhìn thấy Tiết thị ngồi ở dưới luôn len lén nhìn Tiêu Nghị, bèn nói: "Tiết di nương, bánh hoa mai ngươi đưa tới đợt trước rất là ngon miệng, hôm nay lại làm cho chúng ta nếm thử có được không? Sử tướng rất thích mùi thơm của hoa mai."
Tiết thị thụ sủng nhược kinh đứng lên, đáp: "Vậy thì thiếp đi làm ngay!"
Sài thị nhìn Tiết thị tràn đầy hào hứng đi ra ngoài, lặng lẽ cầm tay Tiêu Nghị: "Tối nay ngài đến chỗ nàng ta đi? Đừng tức giận nữa."
Vẻ mặt Tiêu Nghị không chút biểu cảm mà đồng ý, xem như ngầm đồng ý.
Sài thị cười cười, lại nhìn đám người trong phòng một chút, luôn cảm thấy thiếu cái gì đó, đột nhiên hỏi: "Vi Nhiễm đâu? Sao chưa tới?"
Trong phòng yên tĩnh một chút, ánh mắt của mọi người đều không khỏi tự chủ rơi vào trên người Tiêu Đạc. Ai cũng biết hình như Tiêu Đạc và Vi Nhiễm đã sống riêng, mấy ngày nay ở thư phòng, không gặp Vi Nhiễm. Vậy mà Vi Nhiễm cũng không có động tĩnh gì, ngoại trừ mỗi ngày đến thỉnh an Sài thị thì chính ở chỗ của nàng, im hơi lặng tiếng.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều đang đoán mò tâm tư Tiêu Đạc. Vẻ mặt Tiêu Đạc cũng rất lãnh đạm, giống như nàng là người không đáng quan tâm, vốn không đáng được nhắc tới.
Trong lòng Sài thị hiểu rõ, thản nhiên phất tay gọi Thu Vân tới: "Ngươi đi đến chỗ Thiếu phu nhân một chuyến, hãy nói ta mời nó tới đây."
Thu Vân vội vàng đi làm.
Một lát sau, quả nhiên Vi Nhiễm đi theo Thu Vân tới, sau khi nàng thỉnh an Tiêu Nghị và Sài thị, Sài thị nói: "Con tới đây, ngồi ở bên cạnh Mậu Tiên đó."
Thu Vân vội vàng thêm một cái ghế ở bên cạnh Tiêu Đạc.
Vi Nhiễm ngoan ngoãn đi đến vị trí bên cạnh Tiêu Đạc ngồi xuống, cúi thấp đầu, mùi xạ hương trên người hắn nhàn nhạt thổi qua, vừa lạ lẫm vừa quen thuộc. Nàng nhịn không được ngẩng đầu nhìn hắn một cái, đường cong sườn mặt lạnh lẽo cứng rắn, khuôn mặt trẻ tuổi và anh tuấn. Thật ra ở trước mặt người khác hắn rất có khí thế, biểu cảm luôn luôn lạnh lùng, tự nhiên sinh ra một loại cảm giác rất khó đến gần. Lúc đầu cũng chưa từng để ý, lâu rồi không gặp, hắn lại giống như biến thành một người hoàn toàn xa lạ.
Nói chính xác hơn là không muốn liếc nhìn nàng, một người xa lạ, dù chỉ là một cái.
Vi Nhiễm thở dài. Lúc đầu muốn nói vài lời nhưng xem ra không cần nói nữa.
Tiêu Đạc đang nói chuyện với Sài thị, cảm giác được người bên cạnh đang thở dài, bàn tay nắm lấy viền tay áo. Vừa rồi lúc nàng tiến vào, cả người gầy đến mức giống như trang giấy, gió thổi qua sẽ bay ngay lập tức. Cái cằm cũng nhọn hơn, khí sắc cũng không tốt. Người nào làm nàng biến thành như vậy? Chẳng lẽ đám người mượn gió bẻ măng ở nội viện kia thừa dịp hắn không ở đó lại ăn hiếp nàng?
Tiết thị làm bánh hoa mai đưa vào, Hồi Hương bưng từng cái cho đám người, lúc bưng đến trước mặt Tiêu Đạc, Sài thị đã mở miệng nói trước: "Mậu Tiên từ trước tới giờ không ăn đồ ngọt, không cần cho hắn."
Hồi Hương vội vàng hành lễ với Tiêu Đạc: "Quân sử thứ tội." Thuận tiện bưng bánh hoa mai cho Vi Nhiễm. Vi Nhiễm giơ tay cầm khối bánh, yên lặng ăn, đúng là rất ngọt, nhưng là kiểu ngọt mà không ngán. Thì ra từ trước đến giờ hắn không ăn đồ ngọt sao? Nhưng nàng làm những món bánh ngọt kia, hắn không rên một tiếng ăn hết tất cả. Nàng còn tưởng rằng hắn thích ăn chứ.
Từ chỗ Sài thị đi ra, Vi Nhiễm một mình trở về phòng. Ban đầu nàng muốn dặn dồ hắn vài câu kiểu như trên chiến trường cẩn thận một chút, dù sao đao kiếm không có mắt. Thế nhưng hắn bị đám người vây quanh, xem nàng như không khí, nàng cũng từ bỏ.
Tiêu Đạc đi theo ở phía sau nàng, nhíu mày nhìn bóng lưng gầy yếu của nàng, vốn định đi tới như đột nhiên bị Tiêu Thành Chương kéo lại.
"Đại ca, có phải huynh nói với phụ thân chuyện của ta và A Anh hay không? Cuối cùng phụ thân cũng đồng ý rồi!"
Bị hắn kéo một phát, đã nhìn không thấy bóng dáng của Vi Nhiễm phía bên kia nữa. Tiêu Đạc chỉ có thể nhẫn nại tính tình nói: "Phụ thân chỉ nói mặc kệ chứ chưa nói đồng ý."
"Vậy còn không phải đồng ý rồi hay sao!" Tiêu Thành Chương khoác tay lên vai Tiêu Đạc, bởi vì hắn không cao bằng Tiêu Đạc nên nhón chân lên nói: "Đại ca, đi, chúng ta đến hầm rượu làm mấy bình rượu ngon chúc mừng nào!"
***
Sắc trời đã tối, hình như có những hạt mưa phùn rơi xuống, trong không khí có mùi bùn đất tươi mát. Thị nữ tắt đèn lồng trước nhà tắt, trong phòng đốt đèn. Dương Nguyệt và Tú Trí bưng đồ tắm rửa đi, Vi Nhiễm bước ra khỏi tịnh thân, trên đầu quấn vải, chân trần ngồi ở trên giường, dùng hoa quế ủ thành nước hoa thoa lên người.
Nàng đổ nước hoa vào lòng bàn tay, sau đó đặt bình ở trên bàn trà thì phát hiện Tiêu Đạc để lại mấy quyển sách đóng chỉ.
Nàng nhìn chằm chằm một chút, cầm lấy một quyển lên lật xem thử.
Đại khái là một quyển sách lịch sử, viết lít nha lít nhít chú giải. Lúc hắn ở đây, mỗi ngày đều phải phê duyệt văn thư đến tận đêm khuya, dù là như thế, còn phải dành thời gian đọc sách. Từ nhỏ Vi Nhiễm đã không phải kiểu người chăm chỉ hiếu học, lúc Mạnh Linh Quân còn ở Cửu Lê trông coi nàng thì nàng mới cố gắng một chút. Giờ phút này nhìn thấy sách của Tiêu Đạc, nàng có chút xấu hổ.
Đáng sợ nhất không phải người khác ưu tú hơn ngươi, mà là người ưu tú hơn ngươi còn cố gắng nỗ lực hơn ngươi nữa.
Nàng lặng sẽ để sách lại chỗ cũ dựa theo vị trí ban đầu xong thì vò miếng vải trên đầu cho khô tóc. Có lẽ hắn sẽ không đến đây. Những ngày đêm ngắn ngủi chung sống với nhau kia, với hắn mà nói căn bản không đáng một đồng.
Hắn ra tay cứu Cửu Lê, thả Mạnh Linh Quân, trong lòng nàng rất biết ơn.
Nàng biết lui binh thu binh, nhìn bề ngoài đơn giản vậy đó nhưng nếu không có hắn ra mặt và hòa giải, cục diện lúc ấy căng thẳng như thế, làm sao có thể giải quyết trong hòa bình nhanh như vậy? Riêng quân đội của hai vị Tiết Độ Sứ kia đã đủ để làm cho Mạnh Linh Quân và Cửu Lê ăn một bình rồi.
"Quân... Quân sử... Ngài, ngài uống rượu? Phu nhân, ngài mau tới!" Ngoài cửa, Tú Trí hô một tiếng.
Vi Nhiễm liền giật mình, vội vàng bước xuống tháp chạy tới mở cửa.
Trong bóng đêm mông lung, nam nhân đứng đưa lưng về phía ánh trăng, không thấy rõ vẻ mặt. Gió đêm thổi tới, thổi nhè nhẹ mùi rượu trên người hắn đến trước mặt nàng, mùi rượu nồng nặc, có vẻ hắn uống không ít. Hắn run rẩy giống như đứng không vững, Vi Nhiễm lập tức vươn tay muốn đỡ lấy hắn.
Nhưng Tiêu Đạc lại đưa tay, ôm lấy mặt Vi Nhiễm, cúi đầu, lập tức tựa vào vai nàng.
Hắn nói một cách thê lương bên tai nàng: "Ta lại mơ thấy nàng... Yêu yêu."
Vi Nhiễm khẽ giật mình, nghiêng đầu nhìn nam nhân đang ngả đầu trên vai nàng một cái, mặt hắn nóng hổi, hơi thở thở ra cũng mang hơi say nóng rực. Nàng giơ tay ôm lấy hắn, chịu đựng trọng lượng của hắn, trái tim không khỏi vì đó xiết chặt. Lúc hắn tỉnh sẽ tuyệt đối không nói ra được lời như thế. Hắn là con người kiêu ngạo như vậy mà.
"Tú Trí, Quân sử say rồi, giúp ta dìu Quân sử vào đi."
Tú Trí vẫn đang ở bên cạnh ngơ ngác nhìn, nghe vậy vội vàng tới giúp một tay. Quân sử thật sự uống say rồi sao? Vậy tại sao không có nhận lầm người chứ? Rõ ràng nhìn thấy nàng ta đầu tiên không phải sao? Vì sao cố ý ngã xuống trên người phu nhân.
Vi Nhiễm để Tiêu Đạc nằm ở trên giường, nhìn thấy trên người hắn đều ướt, có lẽ do dính mưa, bèn sai Tú Trí đi bưng một chậu nước nóng tới. Cũng may hắn còn có quần áo để ở nơi này, có thể thay.
Nàng giúp hắn cởi giày, đặt chân lên giường, sau đó ngồi ở bên cạnh hắn, duỗi tay tháo thắt lưng, cởi ngoại bào cho hắn.
Tú Trí bưng nước vào thì Vi Nhiễm đã buông màn xuống, nàng ta chỉ có thể đứng ở ngoài màn nhìn cái bóng mơ hồ bên trong. Nàng ta cũng không biết từ khi nào bản thân bắt đầu nảy sinh tâm tư kỳ lạ kia, có lẽ bắt đầu từ khi hắn không đến nơi này nữa. Lúc vừa rồi ở ngoài cửa nhìn thấy hắn, trong lòng nàng ta mừng như điên.
Vi Nhiễm vắt khăn vải, lau mặt và tay cho Tiêu Đạc trước, sau đó vô tình nhìn da thịt bên trong lớp quần áo hơi mở trước ngực hắn, cơ ngực rắn chắc như ẩn như hiện. Nàng nhắm mắt lại duỗi tay vào, cách lớp vải không coi là dày lắm, nàng có thể cảm nhận rất rõ ràng đường cong của từng múi cơ bụng, tràn đầy khí thế dương cương.
Nàng đỏ mặt giúp hắn đổi quần áo trong, khó xử nhìn nửa người dưới của hắn, được rồi, vẫn là... Không lau đi. Nàng chỉ nhanh chóng thay quần cho hắn, sau đó đưa quần áo bẩn cho Tú Trí: "Cầm đi phòng giặt quần áo đi, cũng mang nước sang đây, nói cho các nàng biết không cần tiến vào hầu hạ. À đúng rồi, nhớ dặn phòng bếp chuẩn bị canh giải rượu và canh gừng, nếu Quân sử tỉnh thì có thể uống ngay."
"Vâng." Tú Trí cung kính lui ra.
Vi Nhiễm hít thở sâu hai cái, phẩy phẩy hơi nóng trên mặt, chỉ để lại một ngọn nến, leo vào phía bên trong hắn nằm xuống.
Nàng kéo chăn đắp kín người hắn, mượn ánh nến lờ mờ lẳng lặng nhìn hắn một lúc mới xoay người đưa lưng về phía hắn đi ngủ.
Bốn phía lập tức yên tĩnh trở lại, trong màn có hương hoa quế nhàn nhạt. Tiêu Đạc đợi một lát mới mở to mắt, nghiêng đầu nhìn người gần trong gang tấc một chút, chỉ cảm thấy cả trái tim bị nỗi nhớ xé rách, chậm rãi vươn tay ra. Chạm vào, sờ một cái là tốt rồi. Lúc này Vi Nhiễm đột nhiên xoay người lại, hai người bốn mắt nhìn nhau, tay của hắn còn dừng ở giữa không trung.
Tiêu Đạc quẫn bách, thu tay lại dịch người về phía sau một chút. Vi Nhiễm tiến tới, hắn lại lùi lại, không ngờ lập tức đến mép giường, "rầm" một tiếng lăn xuống đất.
Vi Nhiễm vội vàng bò đến bên giường kiểm tra, nhìn thấy bộ dạng hắn ngã ở dưới giường, nhịn không được chống tay lên mép giường cười phá lên.
Một người trên chiến trường chỉ huy thiên quân vạn mã, anh hùng cái thế uy chấn thiên hạ, thế mà cũng có một mặt chật vật như vậy.
Tiêu Đạc chống người đứng lên, vốn là có chút tức giận, nàng vờ ngủ vậy mà còn dám trò cười hắn? Nhưng hắn nhìn thấy người trên giường nở nụ cười thật vui vẻ thì giật mình thất thần. Sau đó nhảy lên, bổ nhào tới ôm lấy nàng, không nói lời nào hôn xuống.
← Ch. 034 | Ch. 036 → |