← Ch.025 | Ch.027 → |
Vi Nhiễm ăn cơm xong, mặc quần áo tử tế ngồi ở trước bàn chuẩn bị chải đầu. Nàng nhìn về phía gương đồng, trong lúc vô tình phát hiện trên cổ có một dấu hôn, bèn đưa tay vuốt ve. Nhớ tới vừa rồi Tiêu Đạc nhìn chằm chằm chỗ này, lập tức mặt đỏ tới mang tai, vội vàng kéo cao cổ áo trong lên, vừa may che khuất được.
Nàng cầm lược lên mới nhớ tới hôm qua đi ra ngoài là Dương Nguyệt giúp nàng chải đầu, kiểu tóc nam nhân này phải chải như thế nào?
Thế nên lúc Tiêu Đạc trở về thì nhìn thấy Vi Nhiễm ngồi yên, dáng vẻ rất khổ não.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản. Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn đi qua hỏi: "Làm sao vậy?"
Vi Nhiễm nhìn về phía hắn, có chút xấu hổ mở miệng: "Ta... Ta không biết chải kiểu tóc của nam nhân."
Tiêu Đạc nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng ửng đỏ vì quẫn bách thì nhịn không được cười một tiếng, đưa tay nhận lấy lược từ tay nàng: "Ta giúp nàng."
Hắn đứng sau lưng Vi Nhiễm, tay túm lấy mái tóc dài mềm mại, chậm rãi chải chuốt. Ban đầu Vi Nhiễm còn có chút cứng ngắc, đặc biệt là khi ngón tay của hắn chạm đến da đầu và phần gáy của nàng, cảm giác đêm qua lại tiếp tục nảy lên trong đầu, toàn thân không khỏi run rẩy. Nàng vốn tưởng rằng nam nhân vụng về, chí ít sẽ kéo mất vài cọng tóc, khẳng định tay nghề sẽ không tốt bằng Dương Nguyệt và Tú Trí. Không nghĩ tới hắn hết sức thuần thục, mảy may không có làm đau nàng.
Vi Nhiễm nhịn không được nhìn nam nhân trong gương đồng nhìn một cái: "Trước kia chàng... Cũng chải cho người khác như thế này sao?"
Tiêu Đạc đã vấn tóc cho nàng xong, cắm trâm lên một cách hoàn chỉnh, cúi người ở bên tai nàng thấp giọng hỏi: "Nếu như ta thật sự đã từng chải tóc cho nữ nhân khác, nàng sẽ làm như thế nào?"
Vi Nhiễm không nghĩ tới hắn sẽ hỏi vấn đề này, lúc đầu chẳng qua là nàng cảm thấy tay nghề của hắn không tệ, nhìn không giống như lần đầu tiên, hiếu kỳ hỏi một chút thôi, cũng không có ý tứ ghen tuông. Nàng suy nghĩ một chút: "Phu quân muốn nghe lời thật?"
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản. Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Tất nhiên"
"Nếu như chàng đã làm cho người khác giống như thiếp, vậy thiếp cũng không muốn nữa." Nàng nói rất bình tĩnh, nội dung lại quyết tuyệt như vậy. Tiêu Đạc cứng lại, quay mặt nàng để nàng đối diện với mình, ngắm nhìn nàng một cái thật sâu. Hắn không nghĩ tới nàng sẽ trả lời, chỉ muốn trêu chọc nàng, nhưng lại nghe được một câu nói như vậy. Nội tâm của hắn rung động cực độ.
Tính tình thà bị gãy chứ không chịu cong như vậy cũng không nói được là tốt hay là xấu.
Trong lòng Tiêu Đạc không khỏi có hơi luống cuống, nắm lấy tay Vi Nhiễm nói: "Lừa gạt nàng thôi, ta chưa từng chải đầu cho những nữ nhân khác. Chỉ là khi Trọng Hòe còn bé hay theo ta, ta chăm sóc nó một thời gian, cũng đã từng chải tóc cho nó."
Vi Nhiễm che miệng cười rộ lên: "Phu quân tưởng thật à? Vừa rồi thiếp nói đùa thôi."
Không, vẻ mặt nàng vừa rồi nghiêm túc và kiên định, rõ ràng không phải nói đùa.
Tiêu Đạc không nhịn được vươn tay ôm nàng, không biết cảm giác bất an không tên kia đến từ chỗ nào. Có phải hắn nên giải thích cho nàng chuyện hai tỷ muội Chu Gia Huệ và Chu Gia Mẫn hay không? Trước kia hắn không để ý, cho rằng những điều đó không quan trọng. Nhưng nàng chưa từng hỏi qua một câu, cũng không có nghĩa sẽ không biết chuyện từ người khác. Nếu nàng hiểu lầm, theo vẻ mặt vừa rồi của nàng... Hắn có phần không dám nghĩ tiếp.
Lúc này, Lý Diên Tư ở ngoài cửa hỏi: "Quân sử, chúng ta có thể đi được chưa ạ?"
Vi Nhiễm vội vàng tránh khỏi vòng tay Tiêu Đạc, đi lấy mũ đặt ở bên cạnh, đứng dậy lễ phép nói: "Quân sử, chúng ta lên đường đi!"
Dù cho Vi Nhiễm đổi nam trang thì cũng là mỹ nam tử da trắng mỹ mạo tuyệt thế. Đêm qua sắc trời chiều muộn, trong khách sạn lờ mờ, tiểu nhị và chưởng quỹ đều cho là có năm nam nhân vào đây, một chủ bốn bộc. Có cái người nhỏ gầy chút tựa hồ đặc biệt làm nam chủ vui vẻ, hai người ở chung phòng. Lúc này bọn họ nhìn thấy Vi Nhiễm xuống lầu, đều không tránh khỏi đặt ánh mắt ở trên người nàng, vô cùng kinh diễm.
Chờ tiến đám người Tiêu Đạc rời khỏi, tiểu nhị trở lại, không nhịn được nói với chưởng quỹ: "Chưởng quỹ, tiểu lang quân kia thật tuấn tú nhỉ? Khó trách đêm qua vị nam chủ phong độ hiên ngang kia muốn ngủ cùng hắn, vừa rồi còn đỡ hắn lên xe ngựa đấy, có vẻ tình cảm rất tốt. Nghe nói các quý nhân cũng hay nuôi nam sủng gì gì đó, bọn họ không phải là... Loại quan hệ đó chứ?"
Chưởng quỹ cũng đang nhớ lại dung mạo của Vi Nhiễm, nghe vậy hung hăng đẩy đầu tiểu nhị một cái: "Liên quan cái rắm gì đến ngươi! Đi làm việc!"
"Vâng." Tiểu nhị hậm hực đáp một tiếng, trong lòng vẫn cho rằng suy đoán của mình không sai.
***
Cho dù Tiêu Đạc ở bên ngoài thì công văn cũng có sứ giả cưỡi ngựa đưa tới đều đặn. Thời chiến hắn là Chỉ Huy Sứ Thiên Hùng Quân, lãnh binh bên ngoài, Lý Diên Tư thì trấn thủ Nghiệp Đô, làm hậu phương tiếp tế. Đến lúc không ổn, phụ mẫu Tiêu Đạc đang ở Nghiệp Đô phải xử lý việc lớn việc nhỏ, Lý Diên Tư giúp đỡ gánh vác một phần.
Vi Nhiễm đẩy rèm cửa sổ ra nhìn bên ngoài một cái, nhìn thấy bình nguyên rộng lớn, sông Chương cuồn cuộn chảy về hướng Đông. Người đứng giữa trời đất trông thật nhỏ bé, nhưng lòng dạ cũng theo đó mà thoáng đãng rất nhiều. Quả nhiên đi ra ngoài một chút là chuyện đúng đắn.
Trước người Tiêu Đạc bày một cái bàn nhỏ bằng gỗ đàn, bên trên chất đống công văn chưa động tới, mấy cái xếp gọn đã xử lý xong. Những công văn này đã được đưa tới cho Tiêu Đạc trước khi đi, Lý Diên Tư cũng đã phân loại hết, căn bản là khó quyết định nên mới giao cho Tiêu Đạc phê duyệt.
Vi Nhiễm ngồi ở bên cạnh, cầm lấy bình đồng vừa muốn pha cho Tiêu Đạc một ly trà thì lại nghe được Tiêu Đạc thì thầm: "Đất Thục phản loạn, Tương Vương gặp chuyện bị thương, mua bán gấm Tứ Xuyên buộc gián đoạn..."
"A!" Vi Nhiễm không để ý, lại đem nước trà nóng hổi đổ xuống trên mu bàn tay của mình.
Tiêu Đạc nghe tiếng ngẩng đầu, ném văn thư ở bên trên, nghiêng người nắm lấy tay của nàng nhìn thoáng qua, quát: "Chương Đức Uy, dừng xe!"
Chương Đức Uy không biết xảy ra chuyện gì, lập tức nhanh chóng dừng xe lại. Lý Diên Tư và Ngụy Tự ở phía trước cũng ghì ngựa, quay đầu nhìn phía sau.
Chỉ thấy Tiêu Đạc ôm Vi Nhiễm cấp tốc nhảy xuống xe ngựa, bước nhanh tới sông Chương cách đó không xa. Đợi đi đến bờ sông, hắn để Vi Nhiễm xuống, nắm lấy bàn tay bị phỏng của nàng ngâm vào trong nước sông, vì đầu xuân nên nước lạnh như băng. Nước trong bình kia được nấu lúc sắp đi, để giữ nhiệt, cố ý đựng trong bình đồng nên giờ phút này vẫn nóng hổi như cũ.
Tiêu Đạc nhìn mu bàn tay trắng nõn kia đỏ lên một mảng thì sắc mặt u ám. Nàng nghe được Hậu Thục và Tương Vương nên mới bị như thế sao? Chắc là không chỉ Mạnh Linh Quân có tình cảm với nàng, mà nàng... ? Tiêu Đạc không khỏi cúi đầu nhìn người trong ngực một chút, nước mắt còn đọng trên khóe mắt, lông mi dày đặc cũng thấm ướt.
"Văn Bác, ngươi tìm xem thử có mang thuốc trị phỏng theo hay không?" Tiêu Đạc đè xuống nghi ngờ và không vui trong lòng, quay đầu dặn dò.
Bọn Lý Diên Tư đang không biết đã xảy ra chuyện gì, nghe vậy lập tức đáp: "Chắc có mang theo, thuộc hạ đi lấy cái này cho."
Hắn nhanh chóng chạy ra phía sau xe ngựa, lục lọi bên trong cái rương nhỏ mấy hồi, tìm ra bao thuốc trị phỏng và băng gạc cầm tới đưa cho Tiêu Đạc: "Có phải phu nhân bị phỏng rồi không? Thuộc hạ..."
"Đưa ta." Tiêu Đạc nhận lấy đồ vật trong tay Lý Diên Tư, không để hắn đến gần Vi Nhiễm.
Lý Diên Tư bị mất mặt, hậm hực lui về sau. Lòng dạ hẹp hòi quá hẹp hòi quá! Không phải đã từng gặp nhau một lần, thuận tiện khen vu vơ vài câu thôi sao? Ai không yêu thích cái đẹp chứ, cần đến mức đó sao.
Ngụy Tự đi tới chọc chọc bả vai Lý Diên Tư, lén ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: "Lão Lý à, ghê gớm thật!"
"Làm sao?"
"Quân sử mới thành thân được bao lâu kia chứ? Thế mà đã ném vị Nhị tiểu thư kia đến sau ót?"
Lý Diên Tư vỗ vỗ bả vai của hắn: "Lão Ngụy à, ngươi không những không hiểu nữ nhân mà ngay cả nam nhân cũng không hiểu."
Ngụy Tự líu lưỡi, ngửa đầu ngẫm lại, hình như đúng vậy. Chương Đức Uy ở bên cạnh dựa lưng lên xe ngựa, hai tay khoanh ở trước ngực, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người ở bờ sông Chương, không nói gì.
Xe ngựa chuyển động một lần nữa, Vi Nhiễm ngẩng đầu quan sát bàn tay bị quấn giống như cái bánh chưng của mình, lại nhìn sắc mặt lạnh lùng của nam nhân bên kia, muốn nói rồi lại thôi. Chẳng qua chỉ bị phỏng, hắn quấn tay nàng thành như vậy khiến nàng không làm được chuyện gì cả.
Tiêu Đạc tiếp tục xem văn thư, vẻ mặt vẫn không một chút biểu cảm như trước.
Nhưng tại sao luôn cảm giác hắn có chút tức giận? Có phải hắn nhìn ra sơ hở gì rồi không? Hiện tại, Vi Nhiễm nóng lòng muốn biết Mạnh Linh Quân rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng lời nói ra sợ là không thích hợp.
"Nàng không có lời nào muốn hỏi ta sao?" Tiêu Đạc không ngẩng đầu lên hỏi.
Vi Nhiễm đang rầu rĩ, Tiêu Đạc tay nâng văn thư, lạnh nhạt nói: "Đất Thục phản loạn đã bị Xu Mật Sứ và Đại Tư Không liên hợp trấn áp, mặc dù Tương Vương bị thương nhưng tính mệnh không đáng lo lắng, tay nắm đại quyền."
Rốt cuộc Vi Nhiễm cũng nhẹ nhàng thở ra.
Quả nhiên nàng để ý. Bàn tay cầm văn thư của Tiêu Đạ âm thầm dùng sức, ban đầu còn có suy nghĩ muốn nói cho nàng chuyện tỷ muội Chu gia, bây giờ toàn bộ dập tắt. Hắn là đại nam nhân, dựa vào cái gì phải nghiêm túc giải thích chút chuyện xưa xửa xừa xưa với một nữ nhân chứ? Mà chuyện quá khứ của nàng, nàng lại không hề có ý định thẳng thắn...
Bà nó, ai thèm quan tâm!
Lúc đến chuồng ngựa Trịnh gia đã là giữa trưa, có không ít người vây quanh ở hàng rào gỗ bên cạnh trò chuyện. Phía xa xa, trời đất hợp thành một đường, sắc cỏ bạt ngàn tắm rửa trong ánh nắng mùa xuân, tuấn mã lao nhanh, tiếng còi to rõ. Nhìn thấy mấy người Tiêu Đạc đi tới, bọn họ vội vàng chạy đến hành lễ.
Vi Nhiễm đi ở sau cùng. Từ lúc Tiêu Đạc nói xong chuyện của Mạnh Linh Quân thì vẫn không nói chuyện với nàng. Lúc này, trên mặt vẫn bày ra thần sắc lạnh lùng cao ngạo không thay đổi, nhưng trong ánh mắt chủ nhân của mấy chuồng ngựa nhìn hắn không thể nghi ngờ là sùng kính.
Nam nhân mà nàng gả làm vợ hắn này, trên thế gian tiếng xấu quá rõ ràng, người nước khác ác ý hãm hại hắn, chửi bới hắn, không phải bởi vì cực kỳ sợ hắn sao. Nhưng trong mắt người Hán, không thể nghi ngờ lại là tôn sùng hắn như một vị thần sống. Là thiếu niên có tiếng tăm, khi còn trẻ tuổi đã trở thành danh tướng uy chấn thiên hạ. Chỉ sợ nam nhi thế gian này không có mấy người có thể sánh vai với hắn.
Lý Diên Tư bắt đầu giới thiệu cho Tiêu Đạc từng người.
Vị thứ nhất tiến lên là nam tử tuổi tác có hơi lớn, hình như có huyết thống người Hồ, vóc người so với Tiêu Đạc không khác nhau mấy, đồng tử màu xanh lục, lông tóc màu nâu rậm rạp. Lý Diên Tư nói: "Đây là Đồ Lặc, hắn đã chăm sóc ngựa mấy chục năm rồi, ngựa chủ yếu là từ Tây Vực dẫn vào, cao lớn tráng kiện, chủng loại nổi trội hiền lành."
Tiêu Đạc gật đầu, Đồ Lặc hành lễ sau đó lập tức thối lui ra sau, lại có một vị nam tử trung niên phúc hậu đi tới, bụng thì phệ, mặc một thân áo xanh lục. Ông ta không đợi Lý Diên Tư mở miệng đã tự giới thiệu: "Tiểu nhân Trịnh Ung, là chủ nhân của chuồng ngựa này. Đã nghe nói khí chất và tướng mạo Quân sử anh vĩ, hôm nay có may mắn được gặp, thật là may mắn của Trịnh Ung. Vị này là tiểu nữ, tên là Lục Kiều, nàng trông như vậy thôi nhưng có năng lực chăm ngựa rất tốt."
Trịnh Ung tránh ra một chút, lập tức có một vị cô nương mặc váy dệt, búi tóc vểnh lên tiến đến, nũng nịu nói: "Bái kiến Quân sử."
Lý Diên Tư khẽ giật mình, không nghĩ tới Trịnh Ung lại làm như vậy, vô thức nhìn về phía Vi Nhiễm. Vi Nhiễm dùng quạt che nửa gương mặt, đang nghiêng đầu nhìn ngựa bên trong chuồng, dáng vẻ cực kỳ phấn khởi, tựa hồ không chú ý bên này. Trong lòng Lý Diên Tư thả lỏng, vừa định lên tiếng hòa giải nhưng sợ Tiêu Đạc không cho hắn thể diện như trước, khiến bầu không khí căng thẳng, nhưng không ngờ Tiêu Đạc lại mở miệng vàng hỏi: "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"
Cằm của Ngụy Tự suýt chút nữa bị lệch. Chẳng lẽ Quân sử có hứng thú với cô nương Lục Kiều này? Nhìn còn khó coi hơn phu nhân nhiều!
Lục Kiều cũng rất bất ngờ, vội vàng đến gần thêm chút nữa, dịu dàng đáp: "Vừa đủ mười sáu tuổi ạ." Nàng ta biết Tiêu Đạc không phải nam nhân tầm thường, vợ trước của hắn là trưởng nữ Ngụy quốc công, người trong lòng là thứ nữ Ngụy quốc công, hai vị này đều là hai mỹ nhân số một Đại Hán. Ngay cả vị phu nhân mới cưới kia nhan sắc cũng khuynh quốc. Nếu mình có thể may mắn được hắn để vào mắt thì chính là phúc khí trời cho. Cũng có thể giống như tỷ tỷ, bay lên đầu cành biến thành Phượng Hoàng thì sao?
Tiêu Đạc nói: "Lớn hơn phu nhân ta một tuổi."
Lục Kiều sửng sốt. Cái này... Cái này có ý gì đây, ý là chê nàng ta già hả? Nàng ta lập tức có chút tủi thân, nói dối lòng: "Dân nữ tất nhiên là không so được với dung mạo trẻ trung xinh đẹp của phu nhân."
Tiêu Đạc từ chối cho ý kiến, Lục Kiều liền lui về sau. Nhưng Trịnh Ung ở đứng ngoài quan sát lại động mấy phần tâm tư. Nghĩ đến không phải hoàn toàn không có cơ hội với vị Quân sử mặt lạnh này, dường như hắn có chút hứng thú với nữ nhi của mình thì phải? Vốn dĩ, nhan sắc hai nữ nhi của ông ta cũng không tệ. Có lời đồn nói Quân sử rất sủng ái vị phu nhân mới cưới kia, nhưng ai mà biết có phải thật vậy hay không. Nam nhân mà, giống như mèo, luôn muốn trộm thịt sống.
Cuối cùng là một nữ tử tiến lên, trên đầu mang khăn che mặt, mặc áo vải mộc mạc, nửa người dưới là quần túm ống và một đôi giày vải màu xanh, trong tay còn cầm roi ngựa. Nàng ấy khoảng hai mươi, dung mạo thanh tú lại lộ ra mấy phần khí khái hào hùng, nét mặt lạnh nhạt.
Nàng ấy còn chưa mở miệng, Tiêu Đạc tiện thể nói: "La Vân Anh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
← Ch. 025 | Ch. 027 → |