← Ch.018 | Ch.020 → |
Yến hội kết thúc, khách khứa cũng đúng giờ ra về.
Đợi tiễn xong tất cả tân khách, Tiêu Nghị gọi Tiêu Đạc tới, trầm giọng nói: "Tối nay, mặc kệ con có bằng lòng hay không, đều phải đi chỗ Vi Nhiễm. Con phải dụ nàng nói ra tung tích vật kia. Hiểu chưa?"
Tiêu Đạc trầm mặc một lát, đưa tay bái nói: "Phụ thân, con vốn dĩ muốn đi."
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản. Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ừm. Con biết làm thế nào là tốt rồi." Tiêu Nghị vỗ bờ vai của hắn, chắp tay rời đi.
Tiêu Đạc bất tri bất giác liền đi tới nội viện, phát hiện nơi ở Vi Nhiễm đèn đuốc đều đã tắt. Khóe miệng của hắn giật nhẹ, đi vào mới phát hiện thủ vệ trực đêm phía ngoài phòng cũng không có, khó trách trộm đồ như chốn không người.
Hắn đi về phía trước mấy bước, đứng ở ngoài cửa nặng nề ho khan hai tiếng. Bên trong vang lên giọng nói miễn cưỡng của Dương Nguyệt: "Ai vậy? Hơn nửa đêm quấy nhiễu yên tĩnh của người..."
"Ta." Tiêu Đạc trầm giọng nói.
Trong phòng an tĩnh một chút, sau đó có tiếng đồ vật ngã xuống đất "ầm", động tĩnh cực kỳ lớn. Tiêu Đạc nhíu mày, bên trong đã thắp đèn lên, cửa chính lập tức mở ra.
Dương Nguyệt quỳ gối cạnh cửa, Vi Nhiễm đứng bên cạnh bàn, hai người hiển nhiên đều là tùy tiện khoác ngoại bào lên, trên mặt còn lim dim buồn ngủ.
Tiêu Đạc cất bước đi vào, thấy Vi Nhiễm mặc trung y, tóc rối tung trên vai, ánh mắt hỗn độn mơ màng, hiển nhiên là mới tỉnh ngủ, hoàn toàn không chuẩn bị đợi chờ hắn.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản. Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn suy nghĩ phức tạp, đàng hoàng đĩnh đạc ngồi xuống bên bàn: "Dương Nguyệt ra ngoài trước đi."
Dương Nguyệt bất động, kinh ngạc mà quỳ.
"Ra ngoài!" Tiêu Đạc lại nói một lần, mắt như gió thổi tới, khẩu khí rõ ràng đã không vui.
Dương Nguyệt sốt ruột nhìn về phía Vi Nhiễm, Vi Nhiễm gật đầu một cái, ra hiệu mình có thể ứng phó, lúc này Dương Nguyệt mới đứng dậy ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại. Nhưng nàng không có đi xa, chỉ đứng ở ngoài cửa chờ đợi. Tú Trí không phải nói trước kia Quân sử không ngủ ở nội viện sao? Làm sao tối nay bỗng nhiên lại đến đây chứ?
Lần này, Vi Nhiễm đã thanh tỉnh hoàn toàn, hai tay nâng lên giữ chặt cổ áo. Từ đầu đến cuối nàng không có chuẩn bị Tiêu Đạc sẽ đến, đúng thật ngủ từ sớm, sau khi rửa mặt thì lên giường, lôi kéo Dương Nguyệt nằm ở bên cạnh, nói chút chuyện Cửu Lê. Sau đó thả lỏng tinh thần liền ngủ thiếp đi. Nàng đương nhiên sẽ không khờ dại cho rằng, lúc này Tiêu Đạc sẽ đến tìm nàng tán gẫu... Nàng đã có chuẩn bị.
"Đêm tân hôn, ngươi không có chút nào chờ mong ta đến?" Tiêu Đạc ngẩng đầu hỏi.
Vi Nhiễm nhìn chằm chằm mặt đất, cố gắng dịu dàng ngoan ngoãn hết mức trả lời: "Ta hiểu rõ Quân sử thành thân với ta là bị ép buộc đến không có cách nào khác, ngài có người mình yêu, sẽ không để ta ở trong lòng. Cho nên thị nữ bên cạnh nói, trước kia ngài không ngủ ở nội viện, ta liền cho rằng là chuyện đương nhiên, sau này cũng là như thế. Mong Quân sử không trách tội."
Nhanh mồm nhanh miệng, tự cho là thông minh! Tiêu Đạc đứng lên, đưa tay nắm cằm của nàng, ép nàng ngẩng đầu lên. Đây là gương mặt có thể làm tất cả nam nhân trên đời này điên cuồng vì nó. Giống như là mang theo linh khí của trời đất, trên mặt trơn nhẵn, không chút tì vết nào. Mạnh Linh Quân và Dương Tín cũng không có cách nào chống lại vẻ ngoài xinh đẹp này của nàng.
"Ngươi hãy nghe cho kỹ, ta muốn ở chỗ này một thời gian." Tiêu Đạc chậm rãi nói, cảm giác được thân thể người trước mặt cứng đờ, kiên cường giống tảng đá. Hắn là nam nhân cường thế thẳng thắng, tối nay cũng muốn động phòng, nhưng nhìn thấy lông mi nàng run nhè nhẹ, vẫn là buông lỏng tay ra: "Ta sẽ không làm gì ngươi. Ta không ép buộc ngươi."
Vi Nhiễm nghe vậy, thở phào một cái thật dài. Thật ra giữa bọn họ đã coi như là vợ chồng chính thức, dù cho Tiêu Đạc cường ngạnh, nàng cũng hoàn toàn không có biện pháp. Dù sao thời đại này mặc kệ trong lòng nam nhân có tình cảm hay không, tất cả đều do kích thích bản năng nguyên thủy là có thể, nàng cũng không có ý định làm liệt nữ trung trinh... Nhưng không ngờ tới hắn lại nói lời này.
Vi Nhiễm đứng đấy ngẩn người, bên kia Tiêu Đạc đã đi đến giường của nàng ôm chăn trải lên tháp, động tác hết sức quen thuộc.
Vi Nhiễm vội vàng chạy tới hỏi: "Quân sử cần ta giúp một tay không? Vẫn là để ta ngủ trên tháp đi?"
"Không cần, ngươi cứ tự nhiên ngủ đi." Tiêu Đạc cũng không quay đầu lại. Hắn cũng không biết mình có thể làm quân tử bao lâu, nhưng hắn không muốn bị nàng xem thường, ví hắn với loại người như Dương Tín kia cùng một giuộc.
Vi Nhiễm đáp một tiếng, yên lặng quay người. Nàng không hiểu nên ở chung với Tiêu Đạc như thế nào nữa, trước khi thành thân, bọn họ chỉ gặp qua vài lần, cũng không hiểu rõ sở thích cũng như tính tình của đối phương. Lúc trước Dương Nguyệt nói cho nàng, Tiêu Đạc đích thân tới hỏi chuyện hỉ phục bị mất, thật sự trong nội tâm nàng nhưng rất cảm kích hắn. Dù sao vốn chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, chưa hề yêu cầu xa vời rằng hắn sẽ quan tâm đến chuyện của mình.
Có lẽ không làm được vợ chồng, bọn hắn còn có thể làm bằng hữu? Nếu vậy, nàng đã có thể cầu hắn hỗ trợ bảo vệ không đánh tới Cửu Lê, lại có thể chờ đến lúc Chu Gia Mẫn trở về toàn vẹn trở ra.
"Đây là vật gì?" Sau lưng, vang lên tiếng Tiêu Đạc, Vi Nhiễm vội vàng quay đầu, trông thấy hai ngón tay hắn xách theo bé thỏ trắng, bốn vó con thỏ đạp loạn, mà mặt mũi hắn tràn đầy dáng vẻ ghét bỏ.
Vi Nhiễm nhanh chóng chạy tới, đem bé thỏ trắng nhận lấy, ôm vào trong ngực, cẩn thận từng li từng tí nói: "Ta... Ta nhặt được. Nó bị thương... Ta có thể nuôi nó trong phòng được không?"
Tiêu Đạc không thích tiểu động vật, nhất là tiểu động vật lông xù, lông bọn chúng rụng xuống sẽ làm cho hắn mười phần không thoải mái. Nhưng nhìn thấy Vi Nhiễm ôm con thỏ nhỏ dáng vẻ coi như trân bảo, liền biết nhất định nàng cực kỳ yêu thích nó. Lúc ấy hắn đang hôn mê trong sơn động, mơ hồ nghe được nàng nói trước kia đã khâu qua vết thương cho con thỏ nhỏ... Ở trong mắt nha đầu này, có lẽ hắn không khác biệt lắm với một con thỏ. Hoặc là nói, còn không bằng con thỏ?
"Tùy ngươi." Tiêu Đạc nói xong, liền ngồi ở trên giường nhỏ tự mình cởi giày.
Vi Nhiễm vui vẻ, vội vàng đem bé thỏ trắng thả lại trong ổ, sau khi sắp xếp cẩn thận, bên kia Tiêu Đạc đã treo ngoại bào xong đi tịnh phòng*. Nàng không biết mình phải làm gì, dứt khoát đi đến bên giường, buông màn trướng xuống, nằm lên. Chỉ là mở to mắt nhìn đỉnh màn, vẫn không ngủ.
*Phòng tắm
Vi Nhiễm không nghĩ ra nguyên nhân Tiêu Đạc bỗng nhiên chạy tới ở cùng nàng. Nhưng thứ nhất nàng không thể đuổi hắn đi, thứ hai không thể đắc tội hắn, dù sao hắn cũng sẽ không làm cái gì, như lời hắn nói là tốt rồi. Dù sao cái nhà này là của hắn, ngay cả nàng cũng là hắn. Đã về sau muốn ở cùng một chỗ, nàng còn phải nghĩ biện pháp làm cho hắn vui lòng, như vậy mới có thể kiếm cơ hội nói lên nguyện vọng.
Sau một lát, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, đèn liền tắt mất.
***
Hảo vũ tri thì tiết, đương xuân nãi phát sinh*.
*Hai câu thơ trong bài Xuân dạ hỉ vũ của nhà thơ Đỗ Phủ.
Dịch thơ:
Mưa lành biết được tiết trời
Đang lúc xuân về mà phát sinh ra
(. thivien. net)
Đêm qua một trận mưa rơi xuống Quốc đô Hậu Thục, trên đường phố sáng nay hoa rơi trải đầy đất, xa xa nhìn thấy, rực rỡ như yên hà. Bách tính ra ngoài kết giao nhìn thấy, cùng nhau thưởng thức xuân về.
Thành Đô có tên là thành Cẩm Quan, lấy theo gấm Tứ Xuyên nổi danh trên đời. Nơi giàu tài nguyên thiên nhiên, địa thế bằng phẳng, mạng lưới sông ngòi dày đặc, của cải phong phú. Ngoài thành Cẩm Quan là Tuyên Hoa uyển, để tên lâm viên Hoàng gia. Trước kia Thục Hoàng đế xây dựng cung điện và đình đài lầu các quanh ao Ma Ha, các hộ mở xưởng thêu song cửa gắn vàng, rèm châu gắn bạc.
Bên trong cung điện Tuyên Hoa uyển, Mạnh Linh Quân ngồi xếp bằng ở bàn trà trên giường, vẻ mặt nặng nề. Làn da của y rất trắng, hồng hào như ngọc. Khi còn bé bởi vì dáng dấp quá mức sắc xảo xinh đẹp, được người nhà ôm ra đường chơi, kiểu gì cũng sẽ bị nhận nhầm là nữ hài tử.
Trên bàn đảo chính là danh sách quan viên hành thích lần này, ba người ca ca của y đang tức giận ở trước mắt. Đại Tư Không nói, tuyệt không thể nể quá hóa hỏng.
Trên trán Mạnh Linh Quân rịn mồ hôi, nhấc bút đỏ lên, chậm chạp không phê xuống. Thái giám Cao Sĩ Do thấy vậy đưa cho y cái khăn, y nhận lấy lau trán, lông mày khẽ chau lại, vẫn phải đặt bút.
"Điện hạ, Đại Tế Ti cầu kiến." Ngoài cửa, cung nữ nhỏ giọng bẩm báo.
"Mau mời tiến đến!" Mạnh Linh Quân vội vàng xuống giường mang giày, Cao Sĩ Do đỡ hắn: "Điện hạ ngài chậm một chút, thương thế còn chưa lành đâu."
"Không sao." Mạnh Linh Quân đứng lên, vừa lúc Vi Mậu đi tới hành lễ.
"Đại ca." Mạnh Linh Quân tiến lên, "Phụ hoàng thế nào rồi?"
Vi Mậu đắn đo xong mới nói: "Điều dưỡng mấy ngày, là có thể tỉnh lại. Nhưng Hoàng Thượng tuổi tác đã cao, bệnh nặng kéo dài khó khỏe được, Tương Vương phải chuẩn bị tinh thần sớm một chút."
Mạnh Linh Quân choáng váng, lập tức đưa tay nặng nề ho khan hai tiếng. Vi Mậu tiến lên cầm cổ tay y, trầm giọng hỏi Cao Sĩ Do: "Ta dặn dò công công để Tương Vương đi ngủ sớm, tránh mệt nhọc quá độ, vì sao công công không nghe lời ta?"
Cao Sĩ Do vội vàng quỳ trên mặt đất: "Đại Tế Ti, tiểu nhân miệng đã nói đến khô rồi, chính là điện hạ không chịu nghe. Trong đêm thường không ngủ được, có đôi khi còn mở cửa sổ hóng gió. Quốc sự vất vả là một mặt, một phương diện khác, một phương diện khác..." Hắn lắc đầu, không có nói tiếp. Người mình yêu nhất, cứ như vậy bị người khác cướp đi, sao có thể không đau không buồn? Mấy người bọn họ hầu hạ, cũng không dám nhắc đến Cửu Lê và tên của vu nữ kia.
Mạnh Linh Quân cười nói: "Đại ca, không trách hắn, do ta là bệnh nhân không nghe lời."
Vi Mậu nhìn y, cũng không biết nên nói cái gì. Hai năm trước Mạnh Linh Quân đã thề muốn cưới Yêu Yêu, lần này lại không kịp đến Cửu Lê, để Yêu Yêu gả đến Đông Hán. Trong lòng Vi Mậu cũng không phải là hoàn toàn không có khúc mắc. Cho đến khi Mạnh Linh Quân đến Cửu Lê cầu hắn, Vi Mậu mới biết được trong đất Thục đã xảy ra nhiều việc, mới cùng y đi Hậu Thục.
Cao Sĩ Do lại nói thêm: "Đêm qua, điện hạ còn ho ra tơ máu."
"Cao Sĩ Do, lắm miệng!" Mạnh Linh Quân trách mắng.
Cao Sĩ Do đỡ mũ trên đầu, ủy khuất đứng lên: "Tiểu nhân không nói, tiểu nhân đi dâng trà cho Đại Tế Ti."
Sau khi Cao Sĩ Do đi, Vi Mậu mới nói: "Yêu Yêu là vì bảo vệ Cửu Lê mới gả đến Đông Hán, ta biết nó cũng không muốn, nhưng lúc đó trọng binh Đông Hán áp sát, Cửu Lê Tộc cũng không muốn đánh nhau, ta và cha cũng chỉ có thể thỏa hiệp. Việc đã đến nước này, người giữ trong lòng cũng không làm được chuyện gì."
"Là ta vô dụng. Ta không bảo vệ được Cửu Lê, cũng không bảo vệ được nàng." Giọng nói Mạnh Linh Quân khàn khàn, "Không dối gạt đại ca, lúc ta biết tin tức, hận không thể xua binh Đông tiến. Nhưng ta không phải chỉ là Mạnh Linh Quân, mà là Tương Vương Thục quốc. Năm trước đánh với Tiêu Đạc trận chiến kia, chúng ta mất hai châu, tổn hại hơn vạn binh. Sĩ khí Thục quân đến nay không phấn khởi nỗi, e sợ Tiêu Đạc như mãnh thú."
Vi Mậu biết, Trung Nguyên mấy năm liên tục chinh chiến, triều đại thay đổi liên tục, bởi vì Hậu Thục sông núi hiểm trở nên chưa bị người ngoài xâm lược. Cho nên người Hán là từ bên trong đầu đao khói lửa quay lại đây, ai cũng không muốn chiến tranh. Người Thục an phận ở một góc thì nhiều nhưng tương đối yếu.
Vi Mậu thở dài, vỗ bả vai Mạnh Linh Quân. Hắn làm đại ca, cũng không bảo vệ tốt muội muội. Lúc này mà nói, hai tên nam nhân bọn họ là đồng bệnh tương liên[1]. Mạnh Linh Quân trịnh trọng nói: "Ta đến nay không hành động cũng là lo lắng liên luỵ đến Cửu Lê. Nhưng ta sẽ không cứ để như thế. Không cách nào dùng sức mạnh của đất nước thì sẽ dốc hết sức lực bản thân, nhất định đoạt lại nàng."
[1]Đồng bệnh tương liên: Khi người ta cùng ở một hoàn cảnh giống nhau thì người ta sẽ thông cảm với nhau.
Vi Mậu sững sờ, khó khăn mở miệng: "Người, không ngại? Yêu Yêu gả cho Tiêu Đạc, chỉ sợ sẽ không còn tấm thân hoàn bích. Cho dù có đoạt lại, mẫu hậu người và đại thần cũng sẽ không đồng ý hai người ở chung với nhau đâu."
Mạnh Linh Quân không quan tâm cười cười: "Tình cảm của ta đối với nàng, bắt đầu từ lúc mới gặp cho đến khi ta chết mới kết thúc. Bất kể xảy ra chuyện gì cũng sẽ không thay đổi. Nếu như bọn họ muốn Tương Vương là ta, nhất định phải chấp nhận nữ nhân ta yêu. Nếu không, ta không làm Tương Vương nữa là được."
Vi Mậu lộ vẻ cảm động, ôm lấy bả vai Mạnh Linh Quân nói: "Tốt! Yêu Yêu quả nhiên không nhìn lầm người. Lúc cần thiết, ta chắc chắn giúp người một tay!"
← Ch. 018 | Ch. 020 → |