Hồi môn
← Ch.75 | Ch.77 → |
Editor: Hạnh phúc ta tới đây
Trong viện ngoài một phòng dược nhỏ dành riêng cho Cố Thường, còn có một phòng với diện tích không nhỏ để luyện công.
Lục Tử Triệt nói, về sau sáng sớm mỗi ngày bọn họ sẽ tới nơi này luyện công như mọi khi, không thể lười biếng.
"Luyện công thì không ý kiến gì, chỉ là về sau buổi tối nhất định phải ngủ sớm mới có thể dậy được." Cố Thường oán hận nhìn chằm chằm Lục Tử Triệt nói.
"Ngủ sớm..." tâm tình Lục Tử Triệt chẳng mấy tốt đẹp, cũng dùng ánh mắt oán hận nhìn Cố Thường chăm chú.
Phu thê đang trong thời kỳ tân hôn, vừa nếm được chút ngon ngọt, thân thể hai người đều không phải thuộc dạng yếu đuối, đều luyện qua công phu, d. d. l. q. d bất luận là thể lực hay độ mềm dẻo của cơ thể đều mạnh hơn người thường, bởi tố chất thân thể cao, không dễ mệt, đương nhiên thời gian sẽ kéo dài hơn, ngủ sớm khẳng định là "Ăn không đủ no"!
Hai người mặt đối mặt, dùng ánh mắt lên án nhau, cuối cùng ai cũng không thắng, quyết định buổi tối tận lực ngủ sớm chút, buổi sáng tận lực dậy muộn chút.
Cả ngày Lục Tử Triệt đều ở cùng Cố Thường, còn phương diện làm ăn đều giao cho người dưới xử lý, có việc cần bẩm thì do Uông Tiểu Phi đến tìm hắn, vừa xử lí xong việc lại lập tức trở về phòng với Cố Thường.
Ở cùng người trong lòng, thời gian trôi qua đặc biệt nhanh, trong nháy mắt đã đến buổi tối.
"Ngày mai là ngày hồi môn, chẳng lẽ chàng còn muốn dậy muộn như hôm nay sao? Da mặt chàng dày không sợ chê cười, nhưng ta sợ." Cố Thường đẩy bàn tay đang muốn làm loạn của Lục Tử Triệt ra trách mắng.
"Thế sao? Giờ ta mới biết hóa ra nương tử của ta da mặt lại mỏng như thế." Lục Tử Triệt bày ra bộ dáng kinh ngạc, dùng ánh mắt như mới quen đánh giá Cố Thường diendanlequydon.
"Hừ." Cố Thường trực tiếp quay lưng về phía hắn, tính không để ý đến hắn, nàng dù sao cũng là nữ nhân, da mặt có dày thì trước mặt người khác cũng không dám nói ra, đằng này còn là trượng phu mới nhậm chức, thật là xấu hổ.
Nhìn kiều thê nổi giận, Lục Tử Triệt thấy đùa nàng thật vui, bước lên phía trước dính sát vào lưng nàng, ôm Cố Thường vào trong lòng mình, cắn lỗ tai nàng một cái, buồn cười nói: "Làm sao vậy? Thẹn thùng sao?"
"Cút sang một bên!" Lỗ tai Cố Thường là nơi nhạy cảm, vừa bị cắn một cái cả người lập tức trở nên tê dại, vội vàng trốn, nhưng không có cách nào tránh được, càng trốn, cánh tay bên hông càng siết chặt nàng lại, rất nhanh nàng cảm thấy ở phía sau có vật cứng dị thường nóng rực dán chặt vào người mình, "Chàng, chàng..."
"Thời gian không có nhiều, nàng nhẫn tâm làm lãng phí thời gian hay sao?" Lục Tử Triệt nói xong cũng mặc kệ Cố Thường kháng nghị, dễ dàng chế phục nàng bắt đầu muốn làm gì thì làm... d, d, l, q, d
Cố Thường kháng nghị không có hiệu quả, ai bảo sức lực nàng không bằng người ta. Đặc biệt trải qua một đêm "Trao đổi", thân thể nàng đối Lục Tử Triệt đã quen thuộc, tay và môi hắn chỉ tùy tiện chạm vào đều có thể làm cho cả người nàng run rẩy, chỉ một lát liền quên chính mình tên họ là gì.
Một đêm trước không được thoải mái, nay không có tầng chướng ngại kia, Cố Thường bắt đầu cảm nhận được vui sướng khi làm nữ nhân.
Xong chuyện, cả người mềm nhũn ghé vào ngực Lục Tử Triệt thở gấp, đôi mắt lim dim và gương mặt ửng đỏ nhìn thế nào cũng khác gương mặt u oán đêm qua quá xa.
"Không làm khó nàng nữa, nghỉ tạm đi, ngày mai còn hồi môn." Lục Tử Triệt ôm thân thể mềm mại của Cố Thường cố gắng bình ổn lại tâm tình còn chưa tận hứng* của mình.
"Xem ra chàng còn có lương tâm." Cố Thường từ từ nhắm hai mắt không còn sức nói chuyện, thanh âm nhỏ như muỗi lầm bầm nói, giống như đang ngậm đường.
Lục Tử Triệt dùng ngón tay thon dài vén mấy sợi tóc ướt do mồ hôi dính trên mặt nàng, khẽ hôn nhẹ lên trán nói: "Ngủ đi, sáng mai ta gọi nàng."
Cố Thường khẽ trả lời, gần như ngủ ngay lập tức liền, trước khi ngủ làm vận động thích hợp rất có tác dụng làm dễ ngủ.
Một đêm tốt đẹp, thời điểm Cố Thường bị đánh thức trời đã sáng hẳn.
"Đừng nóng vội, còn sớm mà, chúng ta ăn điểm tâm đã." Lục Tử Triệt không cho gọi nha hoàn tiến vào, cầm y phục của hai người lên giường cùng nhau mặc.
Nhìn qua rèm, đúng là còn sớm, thời gian rời giường so với hôm qua sớm hơn rất nhiều, Cố Thường quay lưng về phía Lục Tử Triệt cầm quần áo từng cái mặc vào, nàng nghĩ da mặt của hắn dày thật, trước mặt nàng mà để thân trần xuống giường lấy quần áo, lại mang trở về. Sớm tinh mơ đã lưu manh đùa giỡn nàng, quả thực không biết xấu hổ!
Rửa mặt xong, ăn qua loa điểm tâm rồi đi đến phòng chính chào từ biệt phu thê Lục lão gia.
Lễ vật hồi môn Lục gia đã chuẩn bị xong, đầy một xe ngựa lớn, các loại sơn hào hải vị và dược liệu quý báu d. d. l. q. d, còn có vải vóc, tranh chữ, cấp thể diện cho nàng dâu Cố Thường.
Sáng sớm tất cả mọi người Cố gia đều chuẩn bị để đón nữ nhi và con rể mới, Cố lão gia và Cố Trác đều không đi ra ngoài, Cố Y cũng không ở trong phòng, mặc chỉnh tề cùng người nhà chờ Cố Thường.
Vừa nghe hạ nhân thông báo Cố Thường sắp đến, Lục lão gia dẫn mọi người ra cổng lớn nghênh đón.
Hai chiếc xe ngựa xa hoa dừng ở trước cửa Cố gia, cả người Lục Tử Triệt mặc y phục trắng, cực kỳ anh tuấn cao ráo dẫn đầu xuống xe ngựa, sau đó rất cẩn thận đỡ Cố Thường, một thân màu hồng cánh sen trang điểm thật thục nữ xuống xe ngựa.
"Nhạc phụ, nhạc mẫu." Lục Tử Triệt chắp tay hành lễ với phu thê Cố Phong Niên, sau đó gật đầu chào Cố Trác và Cố Y.
"Cha, nương." Cố Thường nhìn thấy phu thê Cố Phong Niên rất cao hứng, bỏ tay Lục Tử Triệt ra bổ nhào vào ngực Cố phu nhân không muốn rời ra.
"Tỷ tỷ, tỷ không thấy xấu hổ sao? Đã thành thân diendanlequydon rồi còn làm nũng giống như tiểu hài tử." Cố Trác nhìn không được, khinh bỉ liếc mắt nhìn Cố Thường.
Lục Tử Triệt mỉm cười, kéo Cố Thường từ trong lòng nhạc mẫu ra, vuốt ve tóc nàng nói: " Hạ nhân đang nhìn đấy, một lúc nữa thoải mái thời gian để hai người ở chung."
Lục Tử Triệt vẫy tay một cái, hạ nhân đi cùng bắt đầu chuyển đồ từ trong xe ngựa xuống.
Cố Thường nhìn về phía Cố Y lên tiếng gọi tỷ tỷ, âm thầm đánh giá, phát hiện người tỷ tỷ này trầm mặc từ lúc nãy đến giờ, đối với chuyện mình hồi môn rất lạnh nhạt, tuy trong lòng có chút khó nói nên lời, nhưng cũng biết muốn Cố Y coi mình, cha nương cùng đệ đệ là người một nhà còn rất khó khăn, vì thế không để trong lòng.
Cố Phong Niên dẫn nữ nhi và con rể đến sảnh chính uống trà nói chuyện, lễ vật hồi môn đều do hạ nhân an bài, những hạ nhân của Lục gia thì do quản gia tự mình tiếp đón.
Cố phu nhân gọi Cố Thường đến phòng của mình tâm sự, Cố Phong Niên thì cùng Lục Tử Triệt nói chuyện, Cố Trác cũng lưu lại, còn Cố Y thì trở về phòng mình.
Vừa trở lại phòng, Cố phu nhân liền cho nha hoàn ra ngoài, trước sau quan sát nữ nhi vài lần rồi hỏi: "Con rể đối với con có tốt không? Cha mẹ chồng đối với con thế nào?"
Cố Thường nhếch môi cười, trả lời: "Nương yên tâm đi, bọn họ đối với nữ nhi đều rất tốt."
Nhìn gương mặt Cố Thường lúc này mềm mại như nước, khóe mắt không che giấu được ý cười, Cố phu nhân biết nữ nhi ở Lục gia quả thật rất tốt, gánh nặng trong lòng liền được hóa giải, thở phào nói: "Trước đó còn lo lắng cho con vừa thành thân sẽ không thích ứng, cuối cùng ta và cha con cũng yên tâm rồi. Về sau con phải hiếu kính cha mẹ chồng cho tốt, đối với con rể cũng đừng như trước kia hô tới hô lui, quyền đấm cước đá, phải ôn nhu một chút biết không?"
"Nữ nhi biết rồi, nữ nhi cũng không phải là ngốc." Cố Thường trề môi, trước mặt người của Lục gia đánh Lục Tử Triệt, chẳng nhẽ nàng là chê cuộc sống của mình quá thoải mái sao?
"Con đã lập gia đình, thu bớt tính tình đừng giống như tiểu hài tử cái gì cũng không bận tâm, hàng ngày giúp mẹ chồng con làm chút việc..." Cố phu nhân đem tất cả kinh nghiệm dạy lại cho nữ nhi trong ngày hồi môn, dặn dò không dứt.
Cố Thường nghe xong mệt rã rời, lại không dám ngăn cản, chỉ có thể thành thật gật đầu.
Sảnh chính bên kia Cố Phong Niên hỏi một ít chuyện tân hôn, rồi một ít việc vặt sau đó liền nói tới chuyện của tà giáo, nói lại cho Lục Tử Triệt nghe những tính toán của mình.
Cố phu nhân đã bắt tay vào liên hệ với các bằng hữu trên giang hồ, chuẩn bị bắt đầu chính thức đối mặt với tà giáo, nếu trực tiếp chống lại toàn bộ tà giáo thì sẽ có chút khó khăn, nhưng nếu chỉ đối phó với Hữu hộ pháp thì không phải là không có phần thắng.
Đặc biệt nội bộ tà giáo lúc này, thế lực của Hữu hộ pháp khổng lồ, tân nhậm giáo chủ cũng muốn đối phó với họ nhưng có chút khó khăn, Cố phu nhân muốn liên thủ với giáo chủ cùng nhau giải quyết thế lực của Hữu hộ pháp, còn về sau như thế nào tạm thời không nghĩ đến, chung quy trước mắt địch nhân lớn nhất là người đã làm hại Cố Y, muốn rút gân lột da mẫu nữ Hữu hộ pháp, còn đối với tân giáo chủ cũng chính là nam nhân đeo mặt nạ kia ít nhất đối Cố Y không có sát ý.
Hai cha con cùng với Cố Trác thương lượng đối sách, Lục Tử Triệt vừa có thể hiến kế lại có thể hỗ trợ về người, nếu chuẩn bị đối phó địch nhân, thì phải giải quyết trong một lần, nếu để lâu bên ta càng bất lợi.
Việc này ba người là vụng trộm thương lượng, đều nhất trí quyết định gạt Cố Thường, vì lý do an toàn, mấy ngày nữa Lục Tử Triệt sẽ mang Cố Thường rời đi một thời gian, cứ như vậy vừa có thể tránh cho nàng sau khi biết sẽ lo lắng, lại có thể lúc "Chiến loạn" không cần phải phân tâm lo lắng cho an nguy của nàng.
Cố Thường cùng Cố phu nhân nói xong, liền vui tươi hớn hở đi tìm Cố Y.
"Tiểu thư, thời gian ngọ thiện xắp đến, cùng đại tiểu thư nói chuyện một lát thôi." Lục Đậu nhỏ giọng nhắc nhở, nàng thật không muốn gặp lại Cố Y, trước kia bị đối phương dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mình chằm chằm như nhìn rắn độc làm cho hoảng sợ, đời này sợ là không thể nào quên được.
"Ai nha, ta biết ngươi sợ cái gì, ta đi qua đó một lát, ngươi đi tìm tiểu tỷ muội ôn chuyện đi." Cố Thường khoát tay đuổi người.
Lục Đậu cảm động đến lệ nóng quanh mắt, vội chạy đi tìm đồng bọn ôn chuyện.
Cố Thường đi vào gian phòng của Cố Y cười hì hì đùa giỡn nàng: "Tỷ tỷ, hôm nay muội hồi môn, hình như tỷ có chút không cao hứng nha."
Cố Y liếc mắt nhìn nàng nói: "Nếu ta ngốc giống như muội, có khả năng cũng sẽ cười."
Đây là nói nàng ngu sao? Cố Thường mất hứng, bất mãn trừng Cố Y: "Ta mới không ngốc, ta là có phúc."
"Quả thật có phúc, có chuyện gì không tốt đều gạt ngươi." Cố Y nhỏ giọng lầm bầm.
Bây giờ tai Cố Thường cực kỳ linh mẫn, nghi ngờ hỏi: "Có chuyện gì gạt ta?"
"Không có việc gì." Cố Y liếc mắt nhìn nàng không lên tiếng nữa.
Cố Thường trời sinh không phải là người có tính tò mò, nếu người khác không nói cho nàng, mà lại nói là chuyện không tốt, nàng liền giả ngu thôi, không biết liền không biết, sau đó bắt đầu "Bất kể hiềm khích lúc trước" nói tới chuyện khác pha trò.
Người thật là ngốc, người ngốc có phúc ngốc, Cố Y liếc mắt nhìn muội muội đang vui vẻ nói chuyện, lần nữa trong lòng xuất hiện hâm mộ vô cùng.
Ngày hồi môn này mọi người đều rất vui vẻ, hai người Cố Thường ở lại ăn cơm tối, trời tối mới đi, đương nhiên lúc đi Cố gia cũng chuẩn bị quà đáp lễ, cũng đầy một xe lớn.
Trên đường trở về, Cố Thường bắt đầu báo oán: "Tỷ tỷ nói ta ngốc, có chuyện gì mọi người cũng đều gạt ta, ta chỉ còn biết cười ngây ngô."
Lục Tử Triệt nghe vậy lập tức nhìn về phía nàng, chỉ cau mày không có muốn hỏi kỹ chuyện gì, xiết chặt nắm tay chậm rãi rồi buông ra kéo Cố Thường vào trong ngực trấn an: "Ngốc thì làm sao? Ngốc mới đáng yêu, nàng ta không ngốc, nhưng có làm người ta thích sao?"
Cố Thường phì cười, nhéo thịt bên hông hắn một phen hờn dỗi nói: "Cũng chỉ có chàng nói như vậy!"
Lục Tử Triệt buồn bực cười, không dấu vết thay đổi đề tài: "Nàng muốn ra ngoài đi chơi ở đâu không?"
"Đi chỗ nào?"
"Mấy ngày nữa ta muốn đi kinh thành xử lý công việc, nàng có muốn đi cùng ta hay không?"
"Đi!" Cố Thường kích động bổ nhào vào ngực Lục Tử Triệt hai tay nắm chặt áo hắn hỏi, "Chàng không đùa giỡn ta chứ?"
"Đùa giỡn nàng làm cái gì?" Lục Tử Triệt kéo tay nàng ra, cầm bàn tay nhỏ nhắn mềm mại đặt bên miệng hôn hai cái.
Cố Thường đỏ mặt rút tay về, trán đối trán nhìn chằm chằm hắn hỏi: "Nếu chàng mang ta đi kinh thành, cha mẹ chồng có đồng ý không?"
"Ta đi nói, bọn họ sẽ đồng ý." Lục Tử Triệt tin tưởng nói.
"Thật sự?" Cố Thường hưng phấn, nâng khuôn mặt Lục Tử Triệt lên hôn mấy cái, cũng mặc kệ trên mặt hắn có dính nước miếng của nàng hay không, cười híp mắt nói, "Nếu như đi kinh thành, vậy thì đi nhanh lên thôi, nói không chừng có thể kịp uống rượu mừng của Quách Tiểu Trà."
Lục Tử Triệt nghe vậy khóe miệng tươi cười lập tức biến mất, nghiêm mặt chất vấn: "Nàng hưng phấn như thế chẳng lẽ bởi vì có thể nhìn thấy Quách Tiểu Trà?"
Có vị chua, Cố Thường ghét bỏ bịt mũi khinh thường: "Chàng ăn bậy bạ giấm chua cái gì vậy? Ta đã gả cho chàng, còn sợ ta chạy theo người khác hay sao? Hơn nữa đối với ta Quách Tiểu Trà chỉ là tỷ muội tốt, hắn cũng coi ta là huynh đệ, chàng không cần lo nghĩ không đâu!"
"Nói rất dễ nghe." Lục Tử Triệt trầm mặt xuống trừng mắt nói "Ta rất tủi thân, nếu ta đi kinh thành tìm Lương Dung ôn chuyện, rồi cũng nói nàng chỉ là huynh đệ tốt, rất muốn gặp nàng ta, nàng sẽ nghĩ như thế nào?"
"Chàng dám!" Cố Thường nghe vậy lập tức xù lông, hai tay bóp chặt cổ hắn, nheo lại mắt cảnh cáo: "Chàng cách xa nàng một chút cho ta! Để ta nhìn thấy chàng một mình cùng nàng ở chung một chỗ, để xem ta sẽ làm gì chàng!"
"Khụ khụ..." Lục Tử Triệt sắp bị bóp chết, vội vàng giải cứu cổ của mình, thầm nghĩ nữ nhân này quả là người không biết phân rõ trái phải, chuyện giống vậy nàng làm được, hắn làm liền mang tội đáng chết vạn lần.
"Đừng cho là ta không biết chàng đang suy nghĩ cái gì!" Cố Thường đâm ngón tay vào lồng ngực hắn căm giận nói, "Chàng cảm thấy ta bá đạo, căn bản chính là do chàng lấy ví dụ không thích hợp có được không! Quách Tiểu Trà đối với ta không có tâm tư khác thường, còn Lương Dung kia đối với chàng không giống nhau!"
"Đúng đúng, ta sai lầm rồi." Lục Tử Triệt bất đắc dĩ lắc đầu, tại sao hắn trở thành người nhân nhượng thế này? Hắn dù sao cũng là phu quân chân chính mà! Trở về thu thập nàng!.
Cố Thường đột nhiên rùng mình một cái, nghi ngờ nhìn về phía Lục Tử Triệt nói: "Đột nhiên ta cảm giác có chút lạnh là sao?"
Nghe vậy Lục Tử Triệt lập tức cười ý vị sâu xa, hai tay duỗi ra nói: "Vi phu đã rộng mở vòng tay, nương tử muốn ôm thì mau đến đây đi, cần gì phải mượn cớ chứ"
Cố Thường: "..." Thật muốn đánh chết hắn!
← Ch. 75 | Ch. 77 → |