Truyện:Chào Anh, Đồng Chí Trung Tá! - Chương 39

Chào Anh, Đồng Chí Trung Tá!
Trọn bộ 46 chương
Chương 39
0.00
(0 votes)


Chương (1-46)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Mãi tới ngày thứ ba Lương Hoà mới có thể gặp được ba chồng mình. Ông vốn bận rất nhiều việc, lúc trước khi còn ở thành phố C cũng vậy, mỗi lần Lương Hoà muốn gặp ông cũng không phải là chuyện dễ dàng. Hôm nay ông cố ý thu xếp công việc để gặp riêng cô, Lương Hoa đột nhiên có cảm giác bất an.

Nhìn cô đứng trước gương ngắm trên nhìn dưới đắn đo xem nên mặc quần áo như thế nào, Cố Hoài Ninh bèn đặt tờ báo xuống bàn nói, "Để anh đi với em."

Lương Hoà lắc lắc đầu, "Không cần đi cùng, mà cũng không cần đưa em đi, một mình em đi được rồi."

Anh cười cười, "Một mình em đi làm sao được, ba ở nhà khách đơn vị, ai cho em tuỳ tiện đi vào đấy?"

Đôi mắt cô rũ xuống, "Kể cả như vậy cũng không cần anh đưa đi." Còn chưa dứt lời thắt lưng đã bị anh nhẹ nhàng ôm lấy, cô chỉ cần hơi nghiêng mí mắt đã có thể nhìn thấy nửa bên khuôn mặt tuấn tú của anh. Lương Hoà giơ tay lên, do dự một chút rồi lướt qua cằm đặt tay lên bờ vai anh, "Chắc là ba có chuyện muốn nói riêng với em, để anh đi cùng chẳng hoá ra là em nhát gan quá sao." Cho dù là cô cũng hơi nhát gan thật.

Anh cảm thấy buồn cười nhưng cũng không kèo nài thêm nữa, đành để lái xe Trương đưa cô đi.

Xe dừng trước cửa nhà khách, bây giờ là vào giờ huấn luyện buổi chiều, trong doanh trại không có mấy người đi lại, không sợ ai nhìn ngắm, Lương Hoà ung dung tự nhiên cúi đầu đi vào trong, bỗng nhiên có một đôi giày da màu đen đập vào tầm mắt, cô giật mình dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn.

Tưởng ai, hoá ra là Tham mưu trưởng Triệu Kiền Hoà. Lương Hoà thở ra nhẹ nhõm, động tác của cô khiến Triệu Kiền Hoà phải bật cười.

"Đến gặp bác Cố phải không?"

Lương Hoà gật gật đầu. Triệu Kiền Hoà giơ tay nhìn đồng hồ nói, "Anh đang có việc, không đi cùng em được, anh đi trước nhé!"

Nói xong anh vội vàng nhanh chóng đi ra ngoài, Lương Hoà đứng im tại chỗ buồn bực, bận gì mà bận đến mức không thể nói thêm được vài câu?

Phòng của Cố lão gia ở phía cuối hành lang, cửa hờ khép. Lương Hoà hít sâu một hơi, gõ nhẹ vài cái lên cửa cũng không thấy ai trả lời, do dự một lát cô đẩy cửa ra nhẹ nhàng đi vào trong.

Cố lão gia đang gọi điện thoại, thấy cô vào ông hơi gật đầu. Lương Hoà ngồi xuống trên ghế, ánh mắt nhìn quanh một lượt, trong phòng ngoài cô ra thì không có khách nào. Ngẩng đầu nhìn biểu tình nghiêm túc trên gương mặt của ông, lòng cô nảy lên cảm giác khẩn trương. Người ở đầu dây bên kia nói rất nhiều, ông có vẻ không kiên nhẫn, ngón tay gõ từng nhịp trên mặt bàn đá cẩm thạch, lông mày chau lại.

"Thôi thôi, có giỏi thì tự đi khuyên con mình ấy, đừng có nói với tôi."

Câu này khiến cho Lương Hoà chột dạ. Chẳng lẽ người gọi điện là Lý Uyển?

Không biết người bên kia lại nói gì đó, ông nhoẻn miệng nở nụ cười, "Làm sao tôi khuyên được. Bọn nó đứa nào đứa nấy tính tình đều cứng rắn như nhau, theo tôi thì mặc kệ chúng nó, muốn làm gì thì làm." Dừng một lát, ông nói thêm, "Thôi nhé, tôi cúp máy đây."

Nói xong ông dứt khoát cúp điện thoại. Lương Hoà chưa kịp dời mắt đi chỗ khác đã bị ông bắt gặp, nhìn thấy đôi mắt chăm chú như đang suy nghĩ của cô ông cười nói: "Đừng lo, là ba của Kiền Hoà đấy mà."

Thì ra là vậy. Lương Hoà nhịn không được muốn thở ra nhẹ nhõm, nhưng ý thức được ông vẫn đang nhìn mình nên đành nén lại.

Cố lão gia làm như không thấy dáng vẻ khẩn trương của cô, thong thả ngồi xuống ghế, bưng chén trà lên nhấm nháp một ngụm nhỏ rồi mới chậm rãi nói, "Hai đứa đến đây cũng nhiều ngày rồi mà không gọi về nhà, làm cho mẹ cứ sốt ruột lo lắng mãi. Thế nào, đã thích nghi được chưa?"

Lương Hoà cúi đầu, "Cũng tạm ổn rồi ạ." Qua mấy hôm đầu mơ mơ màng màng, gần đây quả thật cũng trở nên tốt hơn nhiều.

Giọng ông trầm xuống, "Chuyện của con và nhà họ Diệp hôm nọ ba cũng đã nghe qua biết đại khái rồi, thái độ của ông ấy ba cũng biết, còn con..." Ông nhìn Lương Hoà, "Hoài Ninh nói con vẫn chưa nhận, có phải không?"

Dưới ánh mắt dò xét của ông, Lương Hoà suy nghĩ một lát rồi đáp, "Nhà họ Diệp đối xử với con rất tốt, con vẫn kính trọng xem Diệp lão tướng quân như trưởng bối. Nhưng mà, nếu nhận ông ấy là ông ngoại, e rằng hơi khó. Con cảm thấy như bây giờ cũng tốt rồi, con không muốn lại có thêm biến cố gì nữa.."

Thật lòng mà nói, thái độ né tránh như vậy chính cô cũng không thích. Cô không rõ những mâu thuẫn trước đây của ông bà ngoại, cũng không muốn đem khuôn mặt hiền lành của Diệp lão hiện tại so sánh với người ông ngoại phong lưu trước đây đặt ngang hàng cùng nhau, cho nên cô mới không muốn nghĩ tới, Diệp lão gia vẫn là Diệp lão gia, bà ngoại vẫn là bà ngoại.

Ba chồng cũng không phê bình lời cô nói, chỉ cười cười:"Thôi, quên đi, con tự nghĩ rồi quyết định lấy." Nói xong ông nhìn Lương Hoà đầy thâm ý, "Thật ra, xét ở góc độ khách quan mà nói, phản ứng của con như vậy là rất khờ khạo. Với một cơ hội như vậy nếu đặt ở trong tay người khác thì phải là một việc vui, cầu còn chẳng được, người thân có bối cảnh gia thế hiển hách như vậy đâu dễ mà có."Dừng một chút ông nói thêm, "Có điều bây giờ con cũng không cần quan tâm tới mấy thứ này, nếu đã gả cho Hoài Ninh rồi, tất nhiên là nó phải che chở lo lắng cho con đầy đủ."

Hàm nghĩa sâu sắc của ông mãi sau một lúc Lương Hoà mới hiểu được. Ý của ông là, bây giờ cô đã là con dâu nhà họ Cố rồi, không có nhà họ Diệp thì cũng không sao. Lương Hoà nhịn không đuợc cười khổ, cảm giác bị người ta bao bọc như chim bị nhốt trong lồng này, cô cảm thấy không thoải mái chút nào cả.

Chưa kịp nghĩ gì nhiều, lại nghe ba chồng lên tiếng, "Cũng cuối năm rồi, hai đứa có về nhà ăn Tết không?"

Đây quả thật là một vấn đề khó trả lời, Lương Hoà lưỡng lự trong giây lát, uyển chuyển nói, "Anh ấy tính sao thì con nghe vậy."

Câu trả lời của cô khiến ông nhíu mày, nói thẳng tuột, "Nếu thu xếp được thời gian thì về nhà vài hôm." Dừng một chút ông nói thêm, "Mẹ con vẫn hi vọng Hoài Ninh trở về bên đó làm việc, ba không phải ép buộc gì cả, có điều thỉnh thoảng con cũng nên khuyên nhủ nó, nếu có thể về thì về đi."

Lương Hoà ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

o-----------o

Nói chuyện xong với ba chồng thì trời đã tối, ra ngoài thấy xe đứng chờ cách đó không xa. Lương Hoà mặc áo khoác đội mũ chậm rãi đi về hướng chiếc xe, bàn tay cô vừa đặt lên chốt mở, cửa xe đã bị đẩy ra từ bên trong. Lương Hoà trèo lên xe, cười định nói cám ơn lái xe Trương, ngẩng đầu lên đã thấy khoé miệng cười của Cố Hoài Ninh, cô sửng sốt.

Bàn tay anh lướt qua nâng cằm cô lên rồi quay sang đóng cửa xe lại.

Lương Hoà oán trách nói, "Em đã nói không cần đón mà, sao anh vẫn tới đây?"

Anh nhìn cô thắt dây an toàn, nói thản nhiên, "Sắp đến giờ ăn cơm, phải để lái xe Trương đi ăn cơm chứ."

"Thảo nào thấy đông người thế kia." Cô nhỏ giọng lầm bầm, vừa dứt lời chiếc mũ trên đầu đã bị ai đó kéo xuống, cô định trừng mắt nhìn anh, bỗng nhiên thấy cửa xe bên phía anh thấp thoáng bóng người."Yên nào, có người đến." Nói xong anh hơi hất cằm.

Cửa kính xe hạ xuống, Cao Vịnh Quân hơi thò đầu vào trong, thấy sắc mặt Cố Hoài Ninh vui vẻ thì định nói gì đó, ánh mắt vừa nhìn thấy Lương Hoà ngồi trong xe lại chần chừ im lặng.

Có tiếng nghêu ngao ca hát của các chiến sĩ từ xa xa vọng đến, Cố Hoài Ninh cười nhẹ, "Thôi đi ăn cơm đi đã, có chuyện gì chờ tôi trở lại rồi hẵng nói."

Cao Vịnh Quân chần chừ gật gật đầu, đứng lui lại nhìn anh lái xe đi.

"Ai vậy anh?" Lương Hoà kìm chế không được tò mò hỏi.

"Cấp dưới của anh." Cố Hoài Ninh vừa nhìn đường vừa nói, anh dừng xe ở cổng, đưa giấy phép cho chiến sĩ gác kiểm tra.

"Em thấy ai cũng bận rộn hết, chỉ mình anh là nhàn nhã. Chẳng nhẽ làm quan to thì thế à?" Lương Hoà cười khanh khách, cười xong lại cảm thấy ngượng ngiụ, bởi vì anh chỉ liếc mắt nhìn cô một cách thản nhiên.

"Em nói chuyện gì với ba vậy?"

"Hỏi thăm tình hình sức khoẻ thôi, mẹ nói muốn chúng ta về ăn Tết." Nói xong cô nhìn nhìn sắc mặt của anh, thấy không tỏ vẻ gì liền bổ sung thêm, "Em nói anh tính thế nào thì em nghe vậy, không có nói thêm gì nữa đâu."

Anh nghe vậy thì cười, "Em nói sao cũng được cả, anh nghe theo em hết."

Câu nói ngọt ngào của anh khiến lòng cô cảm thấy rất mãn nguyện.

Vừa về đến cổng đã thấy Trương Hân đứng trên hàng hiên đợi sẵn, hai người rất ngạc nhiên. Cô bé đeo bao tai, mặc áo khoác dày cộp đứng không ngừng dậm chân cho đỡ lạnh, thấy hai người về thì dẩu môi lên, "Ôi, cuối cùng thì cô chú cũng về rồi, cháu đợi lâu lắm rồi đấy!"

"Có chuyện gì vậy?" Lương Hoà vừa hỏi vừa nhéo má cô bé, khuôn mặt tròn trĩnh phình ra.

"Mẹ cháu bảo mời hai người sang nhà ăn bánh trẻo."

"Ăn bánh trẻo à?" Lương Hoà hỏi lại, nhìn về phía Cố Hoài Ninh, thấy anh gật đầu thì vui vẻ đồng ý.

Lâm Nhiên làm rất nhiều bánh trẻo, trên bàn bếp vẫn còn một đống bột thừa. Lương Hoà nhìn nhìn, làm nhiều thế này bốn người làm sao ăn hết được. Trương Hân đưa cho cô một cái thìa, nghịch ngợm nói, "Chú Hoài Ninh nói, tay nghề bếp núc của cô Lương và cháu ngang nhau, hôm nay hai chúng ta thi xem, ai nặn bánh trẻo đẹp hơn nhé."

Lương Hoà bị cô bé nói mặt đỏ lên, ngẩng đầu lườm anh, anh nhún nhún vai tỏ vẻ rất vô tội. Anh cầm lấy cái bánh trẻo trên tay cô, Trương Hân lại dẩu môi lên phản đối ầm ĩ bị anh thò tay cốc cho một cái. Cố Hoài Ninh cầm thìa nặn hình bánh trẻo, rồi viền hai bên mép bánh lại, trong thoáng chốc đã thành hình một chiếc bánh trẻo xinh đẹp. Điều này khiến ánh mắt cô thán phục không thôi, dù vậy nhưng trong lòng lại ghen tị oán thầm.

Ăn uống trò chuyện xong xuôi về tới nhà cũng đã gần mười hai giờ khuya. Tuyết vừa ngừng rơi, mặt đường hơi trơn, Cố Hoài Ninh đưa Lương Hoà đến sát hàng hiên rồi mới đi đỗ xe. Lương Hoà đứng im tại chỗ nhìn ánh đèn đường mờ nhạt cách đó không xa mỉm cười, tâm trạng cô hôm nay rất vui vẻ, có lẽ là vui nhất kể từ khi đến thành phố B tới giờ. Lương Hoà dậm dậm hai chân, khi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bóng cô Nhậm đang sắc thuốc.

Lưỡng lự một lát cô chậm rãi lại gần.

"Muộn thế này vẫn còn sắc thuốc hả cô?" Cô hỏi khẽ.

Cô Nhậm cười, "Ừ, bệnh cũ mà, không uống thuốc thì khó chịu trong người, cũng quen rồi."

"Cô không khoẻ ạ?"

Cô Nhậm lắc đầu, chỉ vào trong phòng, "Không, là chồng tôi cơ, lần nào trở trời cũng cứ gắng gượng chống đỡ, tôi cứ phải sắc thuốc bắt ép mãi ông ấy mới chịu uống."

Lương Hòa nghe vậy thì cười khẽ, không quá khó cô liền hiểu được địa vị của cô ở trong gia đình. Như vậy cũng thật tốt, người đàn ông bôn ba mạnh mẽ ở bên ngoài xã hội, khi về nhà lại cũng chỉ là một người cần được bàn tay của người phụ nữ quan tâm chăm sóc, như một đứa trẻ mà thôi, như vậy thật tốt quá, nhất là một người phụ nữ đảm đang chu toàn như cô Nhậm.

Cố Hoài Ninh đậu xe xong đi lên, thấy cô đứng ở hành lang tầng hai thì nhíu mày lại, chào hỏi cô Nhậm xong anh tự nhiên nắm tay cô đi lên nhà.

Lương Hoà hơi lưỡng lự một chút, lập tức anh nhận ra ngay, hơi nghiêng đầu sang anh hỏi, "Sao vậy?"

Cô cười cười, lại cầm chặt lấy tay anh, "Không sao."

Lương Hoà chỉ nghĩ, cô cũng muốn trở thành một người như vậy, dùng hết trái tim và tình cảm của mình để chiếu cố quan tâm đến anh.

*****

Sáng hôm sau vừa ngủ dậy Lương Hoà đã nhận được điện thoại của mẹ chồng. Cô vừa ngạc nhiên vừa khẩn trương trong lòng, một tay cầm điện thoại một tay siết chặt bàn chải đánh răng, đứng giữa phòng khách nghe bà nói chuyện.

Bà nói cũng không lâu lắm, chỉ hỏi tình trạng sức khoẻ của Cố lão gia mấy hôm nay như thế nào, qua ý tứ của bà Lương Hoà mới biết mấy hôm trước khi đi ông không được khoẻ, đến đây vẫn mang thuốc theo để uống. Vậy mà cô không biết gì hết. Nghĩ vậy Lương Hoà cảm thấy hơi xấu hổ, may mà mẹ chồng không nói gì, bà chỉ dặn cô thỉnh thoảng nhắc ông uống thuốc đúng giờ và giữ gìn sức khoẻ. Lương Hoà vâng vâng dạ dạ đáp lời.

Sau cùng, bà trầm ngâm một lát mới mở miệng hỏi, "Sắp Tết rồi, có nghỉ phép được vài ngày để về không con?"

Lại là vấn đề này nữa. Lương Hoà đứng thần ra suy nghĩ xem nên trả lời bà như thế nào. Một điều lạ lùng là trước mặt ba chồng cô hoàn toàn có thể vòng vo đánh trống lảng được, nhưng một khi đã gặp mẹ chồng thì cô lại không dám nói gì hết, chẳng nhẽ là sợ bà đến thế ư? Lương Hoà vừa nghĩ vẩn vơ kiểm điểm bản thân vừa tìm lí do để thoái thác vấn đề bà vừa nêu, chưa kịp nói gì điện thoại đã bị Cố Hoài Ninh cầm đi, cô xoay người lại nhìn, anh đứng phía sau cô, cơ thể rắn chắc cao ráo, khuôn mặt vừa ngủ dậy trông đẹp trai vô cùng.

Cái cách anh đối phó với mẹ luôn không thay đổi, nói hai ba câu liền đã chuyển được đề tài câu chuyện, sau đó lại nói hai ba câu ân cần thăm hỏi mẹ nữa là cúp điện thoại luôn. Cuối cùng anh vẫn không hề nhắc gì tới chuyện có về nhà ăn Tết hay không.

Lương Hoà buồn rầu nhìn chiếc di động vừa bị nhét trở lại vào tay, "Như vậy có sao không anh? Nhỡ mẹ lại tưởng là em không thích về nên để anh nói chuyện thì sao?" Mặc dù thật sự là khi anh lấy điện thoại đi cô cảm thấy rất nhẹ nhõm.

Cố Hoài Ninh nhướn mày không trả lời, bắt đầu nhìn gương cạo râu. Lương Hoà liếc mắt nhìn anh, giữa thời tiết mùa đông lạnh lẽo như thế này vậy mà anh chỉ mặc có chiếc áo ba lỗ trắng, không tay, cổ sâu lộ ra vòm ngực rắn chắc cường tráng, bọt cạo râu bôi đầy trên cằm và miệng, nhìn có vẻ buồn cười. Những hình ảnh trên đập vào trong mắt Lương Hoà, trong cô bừng lên một ý nghĩ, ừm, trông rất đẹp mắt, nhịn không được Lương Hoà bắt đầu suy nghĩ lan man.

Cạo xong râu Cố Hoài Ninh mới mở miệng nói, "Chuyện này anh nói thì tốt hơn." Dạo gần đây công việc của anh đang không thuận lợi, không thể tuỳ ý đi đâu xa, thứ hai là, anh không muốn mẹ mình cứ đem chuyện này ra để làm Lương Hoà khó xử.

Nghe anh nói như vậy Lương Hoà cũng thấy có lý, khi lấy nước chuẩn bị đánh răng đột nhiên nhớ tới một chuyện, cô ngẩng đầu lên nhìn vào trong gương hỏi anh, "Nhưng mà, tại sao anh lại muốn ở đây không muốn về thành phố C?"

Động tác lau mặt của anh hơi ngừng lại, sau khi lau mặt xong biểu tình lại vẫn như lúc ban đầu, đôi mắt nhìn Lương Hoà hơi cười cười. Anh quệt kem đánh răng vào bàn chải, đưa cho cô xong lại còn nhéo mặt cô một chút, nói, "Đánh răng đi, lúc nào có thời gian rảnh rỗi anh đưa em đến một chỗ, lúc đó em sẽ biết ngay."

Lại không nói. Lương Hoà mím môi, buồn bực nhìn gương đánh răng, thấy anh mặc quân phục vào cầm áo khoác đi từ phòng ngủ ra lại hỏi, "Anh đi ra ngoài hả?"

"Ừ, anh đến gặp ba một lát, sau đó cùng chú Hai lên Sư bộ có việc."

"Vậy à." Lương Hoà bỗng nhiên nhớ tới chuyện mẹ chồng nhắc, vội vàng nói thêm, "Vậy anh nhớ nhắc ba uống thuốc nhé, mẹ nói dạo này ba không được khoẻ đâu."

Cố Hoài Ninh hơi nhíu mày, gật gật đầu, sau lại nghĩ cô không nhìn thấy nên anh "Ừm" một tiếng, cầm áo khoác đi ra ngoài.

o----------------o

Xe vừa dừng ở cửa Đoàn bộ, Cố Hoài Ninh chưa kịp đi vào văn phòng đã thấy Cao Vịnh Quân đứng đợi sẵn ở cửa từ lúc nào. Anh kinh ngạc đi tới, cười cười mở cửa.

"Mới sáng sớm mà đã đứng gác sao?"

Anh vui vẻ đùa một câu, nhưng Cao Vịnh Quân sắc mặt vẫn không thả lỏng chút nào, sau khi vào phòng vẫn đứng đấy, mãi tới khi Cố Hoài Ninh nhắc thì mới ngồi xuống ghế, im lặng một lát sau mới nói, "Đội trưởng, người hôm qua là vợ anh hả?"

"Ừ." Cố Hoài Ninh gật đầu thừa nhận, lại nói luôn, "Chuyện này đừng nói cho cô ấy biết vội, sẽ giải quyết xong nhanh thôi, cậu cũng đừng nghĩ nhiều quá."

Cao Vịnh Quân cúi đầu không trả lời. Trong lòng anh cảm thấy rất thẹn với Cố Hoài Ninh. Anh vốn ở Doanh thông tin, có một lần đơn vị mở cuộc thi kỹ thuật, sau khi bình xét xong anh được xếp thứ nhất. Thời gian sau đó Cố Hoài Ninh luôn có ý bồi dưỡng và đề bạt anh. Thực tế mà nói anh có vị trí ngày hôm nay thì công của Cố Hoài Ninh không phải nhỏ. Chuyện xảy ra lần này rõ ràng là có kẻ vu oan hãm hại, chuyện này tuy không có chứng cớ để chứng minh, nhưng Cao Vịnh Quân không thẹn với lương tâm mình. Chỉ có điều lại dây dưa cả đến Cố Hoài Ninh, cho nên trong lòng anh băn khoăn không thoải mái.

"Đội trưởng, hay là chuyện này anh đừng xen vào, cấp trên xử phạt thì cứ xử phạt đi, tôi nhận là được." Anh nghĩ, cùng lắm thì chuyển nghề chạy lấy người, dù sao mình cũng có năng lực có kỹ thuật, không lo không có cơm ăn, chỉ có điều không cam lòng mà thôi.

Cố Hoài Ninh nghe vậy thì biến sắc mặt, "Chuyện này không đơn giản như cậu nghĩ đâu, thành thật nói cho tôi biết, trong chuyện này cậu có dính dáng chút nào không?"

Trong đầu Cao Vịnh Quân ong một tiếng, vội vàng cam đoan, "Không có, tuyệt đối không dính dáng gì hết."

"Vậy thì được." Sắc mặt Cố Hoài Ninh giãn ra, cuối cùng còn nở nụ cười nói, "Chuyện này cậu không cần quan tâm, làm gì thì cứ làm đi, tôi có kế hoạch rồi."

Anh nói như vậy không phải để an ủi Cao Vịnh Quân, mà thật ra trong lòng anh đã tính sẵn. Dù sao cũng có hai đại thần đang ở đây. Cố Hoài Ninh thong thả đi về phía nhà khách đơn vị, đến trước cửa phòng ba mình thì nghe thấy có tiếng ho từ bên trong truyền ra, anh đẩy cửa bước vào, trong phòng khói thuốc mờ mịt lượn lờ. Cố Hoài Ninh nhịn không được cũng ho lên mấy tiếng, thấy ông đang hút thuốc, nhìn vẻ mặt đường như đang rất vui.

Cố Hoài Ninh cười khẽ, gõ tay lên cánh cửa nhắc ông, "Mấy hôm nay ba không uống thuốc mà chuyển sang hút thuốc rồi sao?"

Ba anh liếc mắt nhìn anh, bình tĩnh nói: "Hút mấy điếu giải lao."

Cố Hoài Ninh hỏi, "Chú Hai đâu rồi ba?"

"Vừa mới bảo là lát nữa mới tới, đến lúc đó con lái xe đưa chú ấy về nhé, nhân tiện đi ăn cơm, gặp luôn vài người. Đừng có không vui, ba không ra mặt đâu."

Cố Hoài Ninh bật cười, ba anh vẫn còn xem anh như một đứa bé sao. Anh từng trải bao nhiêu năm ở đơn vị như vậy chẳng nhẽ không biết nên xử sự như thế nào hay sao. Anh nhớ lại lúc vừa mới nhập ngũ, bởi vì không ai biết hoàn cảnh gia đình anh nên bị phân tới một địa phương rất heo hút để rèn luyện. Lúc chú Hai biết chuyện muốn điều Cố Hoài Ninh đi chỗ khác liền bị anh cự tuyệt. Sau chú Hai tìm năm lần bảy lượt nhắc tới chuyện này, anh tức giận phát cáu lên ông mới nói, thật ra là ba anh sợ con trai mình chịu khổ, tuy rằng khi anh nói nhập ngũ ông bình thản mặc kệ không nói gì, nhưng trong lòng người cha nào chẳng thương con, lo lắng cho con mình.

o---------------o

Lúc Diệp Vận Đồng gọi điện thoại tới Lương Hoà đang dạy tiếng Anh cho Trương Hân. Thời gian này tuy đang nghỉ đông, nhưng Trương Hân là học sinh mới chuyển trường, lúc nhập học chắc chắn sẽ có bài thi kiểm tra. Cô bé từ nhỏ đã không thích học tiếng Anh, thành tích môn này kém tới mức Lương Hoà thở dài. Vậy mà lại luôn may mắn vừa đủ tiêu chuẩn để vượt qua mấy bài kiểm tra, điểm trung bình chỉ du di ở khoảng trên dưới 60, điều này khiến Lâm Nhiên rất lo lắng. Ngược lại cô bé tỏ vẻ không làm sao cả, theo cách nói của Trương Hân thì, lớn lên con không đi nước ngoài, cần gì phải học giỏi tiếng Anh. Nhưng vì cuộc thi trước mắt, cho nên không thể không học thêm một chút.

"Dạo này cháu bận gì vậy, sao không đến nhà chơi?"

Lương Hoà liếc mắt nhìn Trương Hân đang phụng phịu làm bài tập Tiếng Anh, nói, "Đang giúp một cô bé học bổ túc tiếng Anh, nên không có thời gian ạ."

Diệp Vận Đồng bật cười, "Mấy cái việc dạy học này nên giao cho Dĩ Trinh mới đúng chứ, hay là cháu đưa đứa bé ấy đến đây, tiện thể dì đưa lại mấy tấm ảnh kia luôn."

Lương Hoà chưa kịp trả lời tay áo đã bị Trương Hân túm lấy kéo kéo, đôi mắt cô bé đầy vẻ chờ đợi. Mấy ngày nay cô bé bị cô kềm kẹp trong đống bài tập suốt, có lẽ đã buồn chán rồi. Nghĩ vậy nên Lương Hoà đồng ý với Diệp Vận Đồng.

Khi Trương Hân nhìn thấy cảnh sắc xinh đẹp trong sân vườn nhà Diệp lão nhịn không được liền oa oa kêu ầm lên, Lương Hoà cười cười sờ đầu cô bé, chưa kịp nói lại nghe thấy tiếng kinh hô của Trương Hân, cô nhìn lên, tưởng gì hoá ra là Diệp Dĩ Trinh.

Anh ta mặc chiếc áo len màu xám, dáng vẻ nhàn nhã đút hai tay trong túi quần dài, nhìn hai người mỉm cười ôn hoà. Lương Hoà sờ sờ đầu Trương Hân, biết con bé lại bắt đầu "mê trai đẹp".

Diệp Vận Đồng ở thành phố B đã lâu, cho nên chị cũng biết Trương chính uỷ. Gặp Trương Hân là con của ông nên rất thân thiết với cô bé, lấy bánh cho cô bé ăn rồi đưa cả Trương Hân cùng đống sách bài tập giao lại cho Diệp Dĩ Trinh. Diệp Dĩ Trinh không nói gì, dắt tay Trương Hân vào trong thư phòng.

Cô bé hẳn là rất vui vẻ. Lương Hoà thầm nghĩ, bởi vì thấy Trương Hân vừa đi vừa xoay đầu lại nháy nháy mắt với cô.

Diệp Vận Đồng cười nói, "Còn nhỏ tuổi thật tốt, không chỉ không biết buồn bã u sầu, một việc nhỏ như vậy cũng có thể vui vẻ cả buổi."

Lương Hoà cười, cầm tập ảnh Diệp Vận Đồng đưa cho cô, bỏ vào trong túi xách.

"Ông cụ.. sức khoẻ thế nào rồi ạ?" Chần chừ một lát cô hỏi.

Diệp Vận Đồng uống một ngụm trà, thong thả nói, "Cũng ổn rồi, vài hôm nữa là có thể xuất viện. Bác sĩ nói cần để quan sát thêm ít lâu, nên vẫn giữ lại trong bệnh viện, vì thế nên bây giờ ông cụ rất tức giận."

Lương Hoà mím môi cười, thấy Diệp Vận Đồng nhìn cô có vẻ suy nghĩ liền hỏi, "Có chuyện gì sao?"

Diệp Vận Đồng cười lắc đầu, "Dì không có ấn tượng gì về mẹ mình cả, mấy hôm nay cứ xem đi xem lại ảnh của bà, bây giờ nhìn cháu, quả thật là hai người rất giống nhau."

Câu này Lương Hoà từng được nghe rất nhiều người nói, bởi vì khi còn trẻ bà ngoại rất đẹp, cho nên khi được khen giống bà thì cô rất vui vẻ, nhưng hiện tại nghe một người con gái khác của bà nói như vậy, cô lại có cảm giác rất phức tạp.

"Dì đã từng nói dì hận bà ấy đúng không? Tuy rằng thời gian lâu rồi, tuy rằng bao nhiêu năm qua đi cảm giác đó cũng đã phai nhạt đi rất nhiều, nhưng trong lòng vẫn còn có những vương vấn, không tránh được." Chị ngừng một chút rồi nói tiếp, "Trước đây mỗi khi rảnh rỗi, ông vẫn nói với dì về bà. Ông nói, khi đó không phải bà cố ý muốn bỏ dì ở lại, mà là do ông khẩn cầu bà, khẩn cầu để lại một đứa con gái cho ông, cho nên bà mới không đưa dì đi."

Lương Hoà kinh ngạc.

Diệp Vận Đồng cười khổ nói tiếp, "Lúc đó dì nghĩ cái gì vậy chứ? Cứ băn khoăn nghĩ rằng mình không được mẹ yêu thương nên mới bị bỏ lại, mà chưa từng đoán được hoá ra chuyện là như thế này. Lương Hoà, cho dì biết.. bà ngoại.. sống có vui không?"

Lương Hoà muốn nói, nhưng lòng cô đau tới mức khó có thể mở miệng được. Bà ngoại sống có vui không ư? Sau khi bỏ đi bà ngoại vẫn sống một mình nuôi con, không lấy ai, cũng không quen người nào, cô độc suốt quãng đời còn lại. Còn cả mẹ cô nữa, cả đời đa nghi, không tin đàn ông, cho đến lúc cuối cuộc đời khi kết thúc sinh mệnh mình trong lần tai nạn xe hơi đó, mẹ vẫn không tin. Vậy mà vui vẻ hạnh phúc sao? Lương Hoà đột nhiên cảm thấy không chịu đựng được nữa, không tiếp tục được nữa, cô đứng bật dậy, hít một hơi nói, "Chúng ta.. chúng ta không nói chuyện này có được không?"

Phản ứng của Lương Hoà làm Diệp Vận Đồng kinh ngạc, nhưng qua đó chị có thể biết được đáp án mà cô không nói ra, chị thở dài vỗ vỗ lưng Lương Hoà nói, "Được rồi, chúng ta không nói.. không nói.."

o---------------o

Diệp Vận Đồng kiên trì giữ hai người ở lại ăn cơm trưa, Lương Hoà cự tuyệt không được. Thừa dịp Diệp Vận Đồng nấu cơm trong bếp Lương Hoà vào thư phòng xem Trương Hân học bài. Không biết kỹ thuật giảng bài của giáo sư Diệp như thế nào, với con người phóng khoáng như anh ta, có lẽ học trò cũng sẽ không đến mức quá vất vả.

Trong lòng Lương Hoà than thở như vậy, khi đẩy cửa ra nhìn thấy tình huống bên trong cô hơi kinh ngạc. Trương Hân đang ngồi đọc truyện mà Diệp Dĩ Trinh thì ngồi bên cạnh đọc sách, trên mặt đeo cặp kính mắt, quả thật là rất có dáng dấp của một thầy giáo. Lương Hoà cười định đóng cửa lui ra thì bị Trương Hân lơ đãng nhìn thấy, hô lên, "Cô Lương".

Diệp Dĩ Trinh ngẩng đầu nhìn lại, đôi mắt cười cười. Lương Hoà bất đắc dĩ đành đi vào, vờ nghiêm túc lật dở sách bài tập của Trương Hân, hỏi, "Làm bài tập xong chưa? Cả mấy câu phiên dịch nữa, đã viết hết chưa vậy?"

Cô bé nhún nhún vai, "Viết xong lâu rồi ạ, lỗi cũng sửa xong rồi, chú Dĩ Trinh dạy dễ hiểu hơn cô."

Lương Hoà nghe vậy thì bực mình, ngược lại Diệp Dĩ Trinh cười ha ha vỗ vỗ đầu cô bé, ra hiệu cho cô bé đi chơi. Trương Hân vui vẻ nhảy chân sáo ra khỏi phòng, Lương Hoà nhìn theo dở khóc dở cười.

Cô không hiểu rõ về Diệp Dĩ Trinh, chỉ có cảm nhận rằng anh ta cũng thuộc tuýp người giống như Cố Hoài Ninh. Vì thế nên trước mặt anh ta tự nhiên Lương Hoà cảm thấy yếu thế hơn cũng không có gì là lạ. Diệp Dĩ Trinh lại dường như không cảm thấy gì, bình tĩnh ngồi trên sô pha xem tư liệu trên tay, lúc ngẩng đầu nhìn cô, anh cười cười.

"Cười cái gì chứ?"

"Tôi nghĩ, cô và Hoài Ninh đến được với nhau, quá trình hẳn là rất kỳ diệu." Thấy ánh mắt cô sáng lên, anh nói tiếp, "Ý tôi là Hoài Ninh rất soi mói kĩ tính."

Lương Hoà im im, trả lời, "Anh ấy từng nói, thay vì đi tìm một người tốt, không bằng cùng một người sống tốt hơn."Có lẽ là ý tứ này, cô không nghĩ sai đâu nhỉ?

"Ồ? Nói như vậy sao?"

Lương Hoà ngượng ngiụ gật đầu, Diệp Dĩ Trinh xoa cằm cười, thản nhiên nói, "Tình yêu và thuốc độc ư? Thật thú vị."

o-----------------o

Vào buổi chiều tuyết bắt đầu rơi nhẹ. Lương Hoà mặc kệ tuyết rơi kéo Trương Hân đi bộ về nhà, đường đi tuy không gần lắm, nhưng cô bé thích tuyết, vừa đi vừa chơi hào hứng không cảm thấy mệt chút nào. Khi đến nhà thì Lâm Nhiên cũng vừa đi ra từ nhà trẻ trong viện. Hôm nay là ngày cuối cùng trong năm, cho nên mọi người tan việc về sớm hơn mọi ngày.

Lâm Nhiên nhìn thấy hai cô cháu lạnh tới mức mặt đỏ hồng lên thì xót ruột, vội vàng kéo vào nhà, nhét vào tay mỗi người một ly trà nóng.

Lương Hoà nhấp một ngụm, suýt xoa khen ngon, "Cô thật khéo tay quá."

Lâm Nhiên cười, "Chỉ là mấy việc vặt vãnh thôi mà, tính gì đâu." Nói xong liền bảo Trương Hân về phòng học bài, cô bé phụng phịu không tình nguyện, nhưng thấy ánh mắt nghiêm túc của mẹ đành bưng ly trà đi vào phòng.

Chờ con gái đóng cửa lại rồi Lâm Nhiên mới nói, "Hoà Hoà, chuyện của Cố đoàn trưởng giải quyết thế nào rồi?"

"Chuyện gì ạ?" Lương Hoà cầm ly trà trên tay, không hiểu hỏi lại.

Lâm Nhiên nói vội vàng, "Còn chuyện gì nữa, mấy hôm nay trong viện đều bàn tán xôn xao cả lên, mấy nhà khác biết chúng ta ở gần nhau, lúc đưa con đến trường đều hỏi thăm, cô đành phải ừ hữ cho qua chuyện. Chuyện điều tra kia kìa, đã giải quyết rõ ràng chưa?"

Ly trà trên tay Lương Hoà rơi "choang" một tiếng xuống sàn, Lâm Nhiên nhìn xuống đất, lại nhìn lên, thấy mặt Lương Hoà tái nhợt mới e dè hỏi thật cẩn thận, "Cháu.. cháu không biết sao?"

Lương Hoà gượng gạo miễn cưỡng nở ra một nụ cười, chua xót vô cùng, "Vâng, cháu không biết gì cả."

Crypto.com Exchange

Chương (1-46)