Truyện:Chào Anh, Đồng Chí Trung Tá! - Chương 33

Chào Anh, Đồng Chí Trung Tá!
Trọn bộ 46 chương
Chương 33
0.00
(0 votes)


Chương (1-46)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Thật ra chuyện này không phải đột nhiên Cố Hoài Ninh nghĩ ra.

Lúc sáng anh lái xe vào bệnh viện thăm Chính uỷ Trương. Ông bị bệnh đã gần một năm nay, có lúc hồi phục được đôi chút, nhưng cũng chẳng được bao lâu sức khoẻ lại sa sút như cũ, đi lại không tiện, do vậy ông cùng gia đình viết báo cáo lên cấp trên, xin không quay về Quân khu B để công tác nữa mà muốn ở lại thành phố C dưỡng bệnh.

Cố Hoài Ninh cũng đã có một thời gian không vào thăm ông. Nay vừa nhìn thấy ông anh sửng sốt một lúc không thể tin vào mắt mình. Trước khi bị bệnh Chính uỷ Trương là người mập mạp nhất nhì trong Phòng Hoá đoàn, nhìn thấy ai ông cũng cười thật tươi trông như Phật Di Lặc. Nhưng bây giờ ông gầy trơ xương trơ cốt, xương gò má nhô hẳn ra. Cố Hoài Ninh gọi vợ ông là Lâm Nhiên ra ngoài hỏi riêng mới biết, ông bị nhiễm trùng đường tiểu, cứ vài ngày lại phải thẩm tách (lọc máu) một lần.

Cố Hoài Ninh bàng hoàng, giấy điều lệnh trong tay bị anh siết chặt tới mức gần như nát một góc giấy, cảm thấy khó có thể tin được chuyện này."Bệnh tình của chú ấy như thế đơn vị có biết không hả cô?"

"Ông ấy không cho tôi nói, có mỗi Cố Chính uỷ ở Tổng Quân khu xuống thăm mấy lần nên biết, còn lại những người khác không ai biết gì cả." Giọng bà bình tĩnh, còn an ủi anh "Cố đoàn trưởng, lát nữa lúc gặp ông ấy cậu đừng nhắc chuyện tới chuyện này, mấy hôm nay ông ấy vẫn còn lải nhải, nói mình không sống được bao lâu nữa, cũng giống như cái giường bệnh phía đối diện kia." Lâm Nhiên nói đến đây thì kìm nén không được mà khóc.

Tầm mắt Cố Hoài Ninh nhìn về chiếc giường đối diện, từ lúc bà ngoại cô mất đi đến giờ, anh đã yêu cầu với bệnh viện đừng cho người nào vào nằm ở đó nữa. Thứ nhất là vì tiện cho việc dưỡng bệnh của Chính uỷ Trương, hai nữa vì nơi đó bà ngoại cô từng nằm, những điều có liên quan tới cô anh muốn giữ gìn cẩn thận.

Sau khi kết hôn với Lương Hoà anh có đến đây một lần, dặn bệnh viện sửa sang căn phòng này lại một chút, tiện cho việc Lâm Nhiên chăm sóc Chính uỷ Trương được dễ dàng hơn, nhưng vẫn giữ lại chiếc giường đối diện đó. Lúc đó anh suy nghĩ rối rắm phức tạp, mãi anh vẫn không quên được dáng vẻ thẫn thờ khi bà ngoại mất của cô. Tuy rằng anh chưa lần nào nói cho cô biết điều này, anh sợ sẽ gợi lên quá khứ đau buồn của Lương Hoà.

Ánh mắt Cố Hoài Ninh loé lên, hình như Chính uỷ Trương vừa hơi cựa mình. Anh nói khẽ với Lâm Nhiên "Vào thôi cô, chú ấy tỉnh rồi. Cô yên tâm, cháu biết phải làm gì mà."

Ông Trương thấy anh thì rất vui vẻ, biết chuyện Hoài Ninh đã kết hôn thì rất muốn được gặp vợ anh, nhưng nghĩ lại gặp ở bệnh viện thì không được tiện lắm đành thôi. Cố Hoài Ninh nghe vậy thì mỉm cười không nói, kéo chăn đắp lại cẩn thận cho ông. Ngồi được một lát ông liền đuổi vợ đi ra ngoài, Lâm Nhiên không muốn một chút nào nhưng cũng đành đi ra.

Cố Hoài Ninh cười, "Nói chuyện gì mà lại kiêng dè cô ấy vậy chu?"

Sắc mặt Chính uỷ Trương tái nhợt, cười yếu ớt, "Từ hồi tôi bị bệnh nằm viện đến bây giờ, người đơn vị đến thăm tôi trừ cậu ra chỉ còn có Chính uỷ Cố. Cậu đừng có giấu, tôi đã biết quan hệ của hai người từ lâu rồi."

Anh vẫn tiếp tục cười, ra hiệu cho ông nói tiếp.

"Sức khoẻ của tôi tôi là người biết rõ nhất, Cố chính uỷ cũng biết chuyện này. Cấp trên đã hết sức tạo điều kiện cho tôi chữa trị bệnh, cũng đã lo chu đáo cho mẹ con bà ấy, đơn vị cũng đã cấp cho hai mẹ con một nhà ở, còn hứa sẽ nuôi con gái tôi cho tới năm nó mười tám tuổi, thế thôi tôi cũng yên tâm rồi."

Cố Hoài Ninh nhíu mày "Chú Trương, đừng nói gở như vậy."

Ông khoát tay, nụ cười lại nở trên môi, "Tôi còn chưa nói đến cậu, sau này hai mẹ con bà ấy đến Kinh Sơn, còn phải nhờ cậu quan tâm chiếu cố, tốt nhất là đưa cả vợ cậu cùng đến đó luôn, đỡ phải để cô ấy ở đây cô độc một mình. Đàn ông chúng ta tham gia quân ngũ, quanh năm suốt tháng không ở nhà, cảm thấy có lỗi nhất là với họ, những người luôn chờ đợi chúng ta."

Mùa đông đã bắt đầu từ lâu, bên ngoài cửa sổ phòng bệnh một nhành hoa mai vừa nở, bông hoa mai với sáu cánh màu hồng nhạt xinh đẹp lạ thường. Anh lặng nhìn một lát, sau đó nhẹ trả lời đồng ý với ông.

o-------------------o

Cố Hoài Ninh dứt khỏi dòng suy nghĩ, dời mắt nhìn sang Lương Hoà. Mắt cô vẫn còn ướt, trên má còn vương vài giọt lệ, sững sờ đứng ngẩn ra trước mặt anh. Thở một hơi thật dài, anh nói: "Không muốn từ chức thì thôi, anh không ép buộc em làm điều em không muốn."

Nói xong anh xoay người cầm ly đi rửa, Lương Hoà vội vàng túm lấy áo anh kéo lại. Đôi mắt cô kích động, vừa khóc xong còn nguyên một vẻ long lanh.

"Không phải là em không muốn nghỉ việc." Giọng khan khan, Lương Hoà hít hít mũi, nhìn anh "Mà là mẹ sẽ không đồng ý như vậy đâu."

Anh nói thật chậm: "Anh sẽ nói với mẹ, em không cần phải lo."

Nếu đơn giản như anh nói thì tốt quá rồi. Lương Hoà ủ rũ cúi đầu, giọng uể oải, "Mẹ luôn muốn anh về lại đây, bây giờ làm sao có thể đồng ý như vậy được." Lương Hoà ngẩng đầu lên nhìn theo bàn tay anh đang lau mấy cái ly, hỏi nhẹ: "Anh quay về đây được không?"

Động tác của anh hơi dừng lại một chút nhưng vẫn không quay đầu, hỏi, "Đây là ý của mẹ phải không?"

"Đúng vậy!"

Anh xếp ly vào giá nghe "cách cách", Cố Hoài Ninh quay lại, hai tay nắm lấy bả vai cô, hỏi "Em đồng ý với mẹ những chuyện gì rồi?"

Lương Hoà bị đôi mắt anh nhìn chăm chú làm cho sợ hãi, suy nghĩ loạn cả lên, nói lắp bắp "Em.. em có cái gì để đồng ý với mẹ chứ?"

Anh cười nhạo, vạch trần "Đừng nói dối!"

Bị anh không nể mặt nói thẳng như vậy Lương Hoà lập tức cúi đầu xuống, cằm lại bị anh dùng ngón tay nâng lên, bị bắt đối diện với anh, Lương Hoà hoảng lên đảo mắt trốn tránh.

"Mẹ muốn anh về rất nhiều lần rồi nhưng không được, không ngờ lần này lại dùng em để ép buộc anh, nói đi, mẹ đã nói với em những gì?" Giọng noi tuy cứng rắn nhưng vẻ mặt anh lại rất dịu dàng.

Cô xong rồi, bị cả hai mẹ con anh chèn ép, chẳng nhẽ không thoát được ai hay sao?

Lương Hoà ấp úng trả lời: "Mẹ không nói cái gì cả."

"Vẫn muốn giấu anh có phải không?"

Lương Hoà không quen nói dối, nếu có nói sẽ dễ dàng bị người ta phát hiện ra, nếu bị phát hiện ra lại rất thành khẩn nhận lỗi, hoặc là cô sẽ không dám nói gì. Chỉ có điều bây giờ cô không muốn cho anh biết. Giữa hai người vốn đã chênh lệch nhau nhiều lắm rồi, nếu chuyện này lộ ra, cô lại càng không xứng với anh nữa. Ngẫm nghĩ một lát, Lương Hoà quyết định, cười gượng gạo nói "Em nói ra nhưng anh đừng kể lại với mẹ, nhé?"

Anh lườm cô một cái làm Lương Hoà rụt đầu sợ hãi, "Mẹ nói là.. nói là em nên nhanh chóng sinh cháu nội cho mẹ, còn nói, ba mẹ già rồi cần phải có con cháu ở gần để bầu bạn, cho nên... làm sao mẹ có thể đồng ý chuyện em đi theo anh được."

Nói xong cô xấu hổ cười cười, nhưng anh lại tỏ vẻ không tin, nhìn mặt cô chăm chú. Lương Hoà kéo ống tay áo anh giật nhẹ, hỏi "Sao vậy? Anh không tin hả?"

Cố Hoài Ninh nhếch môi cười khẽ, nắm cổ tay cô: "Sao có thể không tin chứ? Nhưng mà có điều, ngay kia anh đã phải đi rồi, nếu em muốn sinh cháu nội cho mẹ thì có phải là bây giờ nên cố gắng một chút không?"

Lương Hoà kinh ngạc mở tròn mắt nhìn anh, chưa kịp nói gì đã bị anh túm tay kéo vào trong phòng ngủ.

"Hoài Ninh! Cố Hoài Ninh.. anh.. anh định làm gì?"

Anh không trả lời, dùng gót chân đạp cửa phòng đóng lại, tay thì bận rộn cởi quần áo của cô. Lương Hoà chưa từng thấy anh không kìm chế được như vậy, bây giờ nhìn thấy thì bị doạ sợ chết khiếp, cứ túm chặt lấy vai anh không bỏ ra. Anh rất mạnh, cô căn bản không phải đối thủ của anh, không phản kháng được. Quần áo cũng không mặc nhiều, anh vung tay mấy cái đã cởi đi mất quá nửa.

"Cố Hoài Ninh!" Cô hét lên, ghé vào trên vai anh cắn một cái thật mạnh, nước mắt rơi như mưa trên khuôn mặt, thấm ướt vào trên vai áo anh, chỉ phút chốc anh liền cảm thấy lạnh lẽo.

Bàn tay anh cứng đờ dừng lại, buông lỏng cô ra, hơi thở anh dồn dập hỗn loạn. Nhìn cô, anh hạ giọng hỏi: "Em không muốn có đúng không? Đã nói dối còn muốn che giấu sự thật?"

Lương Hoà tựa đầu lên vai anh, không lên tiếng trả lời, nước mắt cô rơi thấm qua lớp vải áo, thấm vào da thịt anh. Anh nâng cằm cô lên, nghiêng đầu xuống nhìn, khẽ dỗ dành:"Lương Hoà, có chuyện gì mà không thể nói cho anh biết vậy?"

Câu nói của anh khiến cô giật mình rũ mắt xuống không dám nhìn thẳng anh: "Nếu anh biết thì sẽ chán ghét em cho mà xem."

Vẻ mặt Cố Hoài Ninh sửng sốt, rồi nói thật chậm, như dỗ cô: "Kể cả như vậy anh cũng muốn được biết."

Lương Hoà ngẩng đầu lên nhìn vào ánh mắt của anh. Đôi mắt rất đẹp, đầy vẻ nam tính, sâu thăm thẳm, phía đuôi mắt hơi cao luôn luôn khiến người khác nhìn vào là không tự chủ được, như cô vậy, bị mê hoặc mà tới gần. Ngay từ lúc đầu tiên nhìn thấy anh, cho tới bây giờ vẫn không thể tự thoát ra được. Cô khẽ nói "Ba em là tội phạm tham nhũng."

"Tham nhũng?" Anh nhíu mày hỏi lại.

"Tuy ông ấy mất đã ba năm rồi. Ba với mẹ sống với nhau vốn không được hoàn thuận, nhưng ba lại rất yêu thương em, lúc nào đi làm về cũng phải ôm em trước rồi mới làm việc khác, em không thể tưởng tượng được ba sẽ là một người như vậy."

"Nhưng dù sao ba cũng đã qua đời rồi, bây giờ còn nhắc tới mấy chuyện này làm gì?"

"Đó là mẹ anh nói em mới biết, kể cả lệnh truy nã mẹ đều đưa cho em xem, đó đều là những chứng cớ xác thực." Nói xong Lương Hoà ngẩng đầu nhìn anh, "Có phải anh thấy mình như bị lừa phải không?"

Anh đang nhíu mày phân tích phấn đề, đột nhiên bị cô hỏi một câu như vậy thì dở khóc dở cười hỏi: "Tại sao lại phải như thế?"

Cô ủ rũ: "Đó là sự thật mà, anh vốn nghĩ hoàn cảnh gia đình em trong sạch, không có họ hàng nào phiền toái cho nên mới kết hôn với em, bây giờ đột nhiên lại phát hiện ra chuyện này, ngay cả em còn không thể tin được, huống gì là anh."

Anh có bao giờ suy nghĩ giống như cô nói đâu nhỉ? Cố Hoài Ninh nghĩ một chút rồi nói: "Mẹ đem chuyện này ra để ép buộc em phải không?". Thật buồn cười."Nhưng mấu chốt của vấn đề này không phải là anh nghĩ như thế nào, mà là em có để ý hay không."

Anh nói điều này là hoàn toàn đúng.

"Lương Hoà, ba đã qua đời rồi, không nên phán thêm một lần tội danh nữa cho người đã khuất. Cứ hãy nhớ tới một người ba tốt như vậy thôi, đừng tự làm khổ chính bản thân mình." Dừng một lát, anh nói tiếp: "Cũng không cần đem chuyện này làm khổ người khác."

Mọi chuyện có thể đơn giản nhẹ nhàng như lời anh nói được sao? Cô rối rắm do dự trăm ngàn lần, băn khoăn buồn rầu mấy chục bận vì chuyện này, tại sao vào tay anh lại trở thành đơn giản như vậy? Anh chỉ nói hai ba câu liền có thể an ủi được cô một cách dễ dàng. Lương Hoà ấp úng nói: "Em lại nghĩ là anh sẽ để ý."

Cố Hoài Ninh cười nhẹ, nâng mặt cô lên nhìn thẳng vào mình nói khẽ: "Anh không thích quan tâm tới những việc vặt vãnh ở xung quanh, thời gian của anh có hạn, anh muốn dùng khoảng thời gian ít ỏi đó cùng em tạo dựng một cuộc sống tốt đẹp hơn, chứ không phải dùng cuộc đời của anh để đi tìm một người tốt hơn khác. Cho nên anh không muốn ép buộc chính mình, cũng không ép buộc em. Em hiểu không?"

Cuộc sống tốt đẹp hơn. Cô bị cụm từ hoàn mỹ này mê hoặc, ngốc nghếch gật đầu.

"Vậy, em có nguyện ý đi theo anh không?"

Cô cười, tươi như một hoá hoa lê trắng ngần, "Em theo anh!"

*****

Khi anh lái xe dừng trước cánh cổng lớn của Cố viên, Lương Hoà vẫn không yên tâm cẩn thận vuốt lại quần áo của mình, lúc ngẩng lên nhìn anh vẫn chưa hết khẩn trương. Cố Hoài Ninh vỗ nhẹ lên mái tóc cô, rồi nắm tay Lương Hoà đi vào trong.

Thím Trương đang quét sân, thấy Tam thiếu gia cùng vợ tới thì toét miệng cười, vội vàng mở rộng cửa phòng khách đón hai người đi vào.

Trên bàn phòng khách đang pha một ấm trà Long Tĩnh, đó là loại trà mà Cố lão gia yêu thích nhất. Lương Hoà nhìn theo ánh mắt của anh, thấy ba chồng đeo kính lão đang ngồi trên sô pha đọc báo. Ông thấy hai người đến thì gật đầu, nhấc cằm ý bảo hai người ngồi xuống ghế.

Tỏ vẻ vui mừng nhất vẫn là mẹ chồng, bà nắm tay Lương Hoà kéo cô ngồi xuống bên người mình, một câu cũng không nhắc tới chuyện ngày hôm qua. Bà đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt, như thường lệ vẫn trách cứ cô mặc ít dễ cảm lạnh. Lương Hoà thiếu chút nữa là há miệng phản bác, hôm nay trước khi đi Cố Hoài Ninh đã cố tình chọn quần áo ấm cho cô mặc mà.

"Lâu rồi Hoài Ninh mới về nhà, để lát nữa mẹ nói đầu bếp làm thêm vài món con thích ăn, trưa nay hai đứa ở lại đây nhé!"

Anh tựa lưng vào ghế sô pha một cách nhàn nhã, hai tay đặt trên đùi, nghe mẹ nói thế thì khẽ cười tỏ vẻ đồng ý, quay đầu nhìn Lương Hoà vẫy vẫy tay, ý bảo cô đến bên anh ngồi.

Lương Hoà tròn hai mắt nhìn, tỏ vẻ ngượng ngiụ, mẹ chồng lại khẽ đẩy vai cô, nói: "Đây, vợ anh đấy, tự đi mà trông cho yên tâm."

Khuôn mặt khuất sau tờ báo của Cố lão gia bật cười một tiếng, khiến Lương Hoà đỏ bừng mặt lên. Cô vụng trộm trừng mắt lườm Cố Hoài Ninh, anh lại chỉ thản nhiên mỉm cười.

Thấy hai người thân mật như vậy Lý Uyển cũng tỏ vẻ vui lòng, ít ra điều đó cũng chứng tỏ rằng cô con dâu này rất quan trọng đối với con trai mình. Bà rót cho mỗi người một ly trà nóng, nói: "Hoài Ninh về lần này ở lại mấy ngày hả con?"

"Ngày mai con đi." Nói xong cầm ly trà lên uống một ngụm, vị đắng làm anh hơi nhíu mày, nhưng nuốt xuống xong lại có mùi thơm lưu rất lâu trong miệng.

"Sao lại đi nhanh như thế? Sao không ở thêm vài ngày nữa hãy đi?" Nói xong bà nhìn nhìn về phía Lương Hoà, nhưng lúc này cô con dâu lại không ngẩng lên, đang cúi đầu vo tròn vạt áo.

"Sắp cuối năm mà mẹ, nếu con vắng mặt thì binh sĩ làm sao xin giấy phép về nghỉ Tết được."

Anh tuỳ tiện lấy một lý do ra chống đỡ với mẹ, vừa dứt lời đã nghe ba mình hừ một tiếng, Cố Hoài Ninh mỉm cười nhìn sang ông. Ông nói: "Chuyện đó không phải cứ có anh mới làm được, không lẽ mọi năm các chiến sĩ đều phải tìm anh để xin phép hết hả?"

Lý Uyển thấy chồng về phe mình thì chậm rãi nói thêm vào: "Ba con nói phải đó, hơn nữa Hoà Hoà vẫn còn ở đây mà. Theo ý con là con sẽ ở lại đơn vị đón Tết sao? Vậy Hoà Hoà làm sao bây giờ? đừng quên hai đứa mới kết hôn nhé, còn chưa được một năm đâu."

Cố Hoài Ninh trầm ngâm một lát nói: "Mẹ nói đúng."Quay đầu nhìn Lương Hoà, anh cầm tay cô: "Trước kia anh quen một mình rồi, nên mấy chuyện này không để ý tới, em đừng buồn anh."

Trời ạ! Đột nhiên anh nói mấy lời này khiến Lương Hoà mờ mịt không hiểu ra làm sao. Nhưng thấy vẻ mặt anh tỏ vẻ khẩn thiết không như là đang giả vờ, Lương Hoà đành phải nói khẽ: "Em không sao đâu."

"Hoà Hoà."

Lý Uyển đột nhiên lớn tiếng gọi làm cô kinh ngạc, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của bà Lương Hoà cảm thấy khẩn trương lên, theo bản năng cô níu chặt lấy tay Cố Hoài Ninh. Anh lập tức cầm lấy.

"Mẹ, con có cách giải quyết vấn đề này, hi vọng ba và mẹ cũng sẽ đồng ý."

Ba anh nhìn anh một lát, "Nói đi."

"Trước khi về con đã hỏi Khoa trưởng Đinh của đơn vị rồi, ông ấy nói vẫn còn phòng ở dành cho người nhà của viên chức trong Đoàn bộ. Cho nên con muốn lần này về đưa cả Lương Hoà đi luôn. Ý của mẹ con hiểu, hai vợ chồng không thể luôn luôn ở riêng được, công việc của Hoà Hoà thu xếp cũng dễ, không có vấn đề gì trở ngại cả."

Trời, mẹ chồng cô có phải là ý này đâu? Lương Hoà rối bời hỗn độn.

"Lương Hoà.. theo con đi thành phố B?" Giọng bà Lý Uyển cao vút lên, không khống chế được.

"Vâng ạ, tạm thời con chưa về đây. Hơn nữa vợ và con gái của chú Trương cũng qua bên đó, cũng cần con phải quan tâm tới. Hoà Hoà tới đó cũng xem như có bạn."

Lý Uyển định nói thì Cố lão gia đã chặn ngang, "Chú Trương? Có phải là Chính uỷ Trương ở bên chỗ con không?"

"Ba cũng biết chú ấy à?" Anh hơi kinh ngạc hỏi, "Đúng là ông ấy đấy, vốn là bệnh không nặng gì, nhưng sau lại bị nhiễm trùng đường tiểu, bây giờ cũng yếu lắm rồi. Chú Hai cũng từng đến thăm ông ấy mấy lần, còn dặn đơn vị tạo điều kiện quan tâm tới vợ con ông ấy, làm cho ông ấy yên tâm dưỡng bệnh."

"Người này ba cũng đã nghe nhắc tới, nhập ngũ năm 79, lúc đó phân đến Đoàn của ba, từng tham gia chiến tranh biên giới Việt - Trung cùng ba nữa. Vết thương trên đùi của ông ta chính là bị ở trận đó, bây giờ nghiêm trọng tới mức như vậy sao?"

Chuyện này thi Cố Hoài Ninh chưa từng nghe, anh cười chậm rãi, "Ba vẫn còn nhớ rõ như vậy à, lúc đó chú ấy vẫn còn là lính mới nhập ngũ sao?"

Cố Trường Chí thở dài, "Ba đã từng phụ trách huấn luyện rất nhiều tân binh, nhưng ấn tượng về người này rõ nhất. Bởi vì vết thương trên chân ông ấy là vì cứu ba mới bị. Nói như vậy mới biết ba có lỗi với ông ấy nhiều, giao ông ấy cho chú Hai con rồi quên luôn. Ai ngờ bây giờ biến thành như thế."

"Bị như vậy chẳng qua là tai nạn không may thôi, chẳng lẽ hoàn toàn do lỗi của chúng ta hay sao? Tôi thấy chú Hai và Hoài Ninh cũng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, cũng không cần thiết phải chăm sóc luôn cả vợ con ông ta."

Lý Uyển mất hứng nói, vừa nói xong liền bị Cố lão gia trợn trừng mắt lên, vẻ bất mãn, "Cái gì mà nói không nợ không thiếu? Chúng ta thiếu người ta cả một mạng sống đó, biết chưa?"

Ông nổi giận lên nói hơi nặng lời. Lý Uyển bị ông quát như vậy lập tức sắc mặt khó coi hẳn, lại không dám nói gì.

Ông cũng mặc kệ bà, nói với Hoài Ninh: "Thôi đi, nếu mấy chuyện này con đã quyết định rồi thì cứ thế mà làm. Đơn vị mỗi tháng trợ cấp cho vợ goá con côi của cán bộ chỉ có hơn một000 tệ, con nghĩ cách xem, cố gắng quan tâm tới vợ con chú Trương, đừng để cho cuộc sống của họ gặp khó khăn."

Cố Hoài Ninh lấy ngón tay xoa đầu lông mày, cười nhẹ"Vâng con biết rồi."

Cố lão gia quay đầu nhìn thoáng qua Lý Uyển, mặt ông đầy vẻ mất hứng dậm chân đi lên lầu hai. Lý Uyển sốt ruột cũng đi theo ông, trước khi đi còn không quên dặn hai người ngồi đó chờ.

Cố Hoài Ninh cười cười nhìn theo bố mẹ.

Lương Hoà chứng kiến từ đầu đến cuối, cảm khái thở dài, ở trong nhà này, quả nhiên là đàn ông khí thế hoàn toàn áp đảo phụ nữ.

Đầu bị anh vỗ một chút, Lương Hoà ngẩng lên, nghe anh nói: "Bần thần gì nữa, đi nào."

"Đi luôn bây giờ hả anh?" Mọi chuyện vẫn chưa xong mà?

Anh nhíu mày, "Chẳng lẽ em muốn ở đây ăn cơm?"

Lương Hoà do dự, cô nhớ tới mấy món ngon mà thím Trương đang chuẩn bị.

Cố Hoài Ninh hừ một tiếng, nắm tay cô đi ra ngoài. Anh đã sớm "giáo dục" rồi, bảo đi học nấu ăn với Thím Trương, tới lúc muốn ăn cũng có thể tự mình nấu được, bây giờ thì sao? Xem ra là phải huấn luyện mới được.

Xe đã lái đi thật xa Lương Hoà mới nhớ tới một vấn đề, bắt đầu nhấp nhổm đứng ngồi không yên, "Mẹ vẫn chưa đồng ý chuyện của chúng ta mà anh?"

Cố Hoài Ninh không thèm nhìn cô, chăm chú lái xe, "Chúng ta không cần mẹ đồng ý, chỉ cần thông báo qua là được."

Ba đã đồng ý rồi, mẹ cũng đừng hòng phản đối được. Anh hiểu rõ điều này.

"Thế, chúng ta cứ như vậy đi luôn hả?"

Anh cười, nghiêng đầu nhìn cô, "Nói là bỏ trốn cũng được."

Trời ạ! Lương Hoà kinh ngạc, nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của anh lập tức liền hiểu là mình bị anh đùa giỡn, có điều cô không nổi giận lên được.

Bây giờ cô đã không kịp đổi ý nữa, ban sáng đã gửi đơn từ chức vào mail của Lục Thừa Vấn rồi, cũng đã gọi điện nói cho Hạ An Mẫn, bị cô cô rít gào oanh tạc một trận, cuối cùng cô bạn vẫn chúc phúc cho cô, hi vọng cô sớm có tin vui. Lương Hoà bị bạn trêu chọc cười vang một trận, nhưng tràn đầy hạnh phúc.

Cô sống ở đây đã nhiều năm lắm rồi, mỗi một cành cây ngọn cỏ đều vô cùng quen thuộc, có những kỷ niệm đẹp đẽ, cũng có những ký ức đau xót không thể nào quên. Nay phải rời đi khỏi nơi này, mặc dù tâm trạng có trống vắng quyến luyến, nhưng cô cũng ngập tràn chờ mong vào những điều tốt đẹp ở tương lai.

Crypto.com Exchange

Chương (1-46)