Anh đã trở về
← Ch.29 | Ch.31 → |
Buổi chiều ở Cố Viên không có ai, tuyết trong vườn vẫn còn chưa tan, nhìn qua dễ dàng làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo. Lương Hoà rời tầm mắt khỏi tầng tuyết đóng băng trên cành cây ngoài cửa sổ, nhìn về phía mẹ chồng, lưng thẳng lên.
"Ba không có ở nhà hả mẹ?"
Lý Uyển nhấp một ngụm trà nhỏ, nhăn mặt nói, "Từ lúc ở thành phố B về đến giờ thì đi Lạc Dương luôn, bảo Binh chủng Pháo binh hai sắp tập trận nên đi xem."
Ồ, thật trùng hợp. Lương Hoà rũ mí mắt nhìn xuống, im lặng.
"Hôm qua con về muộn nên mẹ chưa kịp hỏi, Hoài Ninh thế nào rồi? Bị thương có nặng không?"
"Không bị thương nặng đâu mẹ đừng lo, chỉ bị một chút ở cánh tay, bác sĩ nói qua một vài ngày là sẽ bình thường như cũ."
Lý Uyển có vẻ không đồng ý, "Người ta nói thương cân động cốt thì mất một trăm ngày. Vết thương như thế nếu cứ ở lại đơn vị thì chỉ được điều dưỡng qua loa thôi, làm sao mà chăm sóc chu đáo được như ở nhà."
Ý của bà Lương Hoà đương nhiên hiểu rõ ràng, lại muốn cô khuyên Cố Hoài Ninh về. Đột nhiên cô nhớ hôm qua anh nói, sẽ không lâu nữa.
Không ngủ lại Cố Viên, Lương Hoà tranh thủ lúc trời còn chưa tối quay về nhà. Căn hộ mấy ngày không ai ở không khí đã đầy vẻ vắng lạnh, Lương Hoà vội vàng kéo mở rèm cửa, dọn dẹp vệ sinh. Đang loay hoay quét tước thì điện thoại vang lên.
"Em về nhà rồi à?"
Nghe giọng của anh Lương Hoà sửng sốt, tay cầm điện thoại bỗng nhiên siết chặt, trong lòng cảm thấy ấm áp lên, giọng cô mềm hẳn đi."Vâng, em vừa mới về."
"Công việc có xảy ra chuyện gì không?"
"Không có việc gì cả." Theo bản năng cô lại muốn giấu anh
Anh im lặng một lát, Lương Hoà cảm thấy là lạ, hỏi khẽ: "Có chuyện gì vậy anh?"
Cố Hoài Ninh thở dài, "Có lẽ anh hiểu em hơn cả chính bản thân em."
"Làm sao có thể thế được." Lương Hoà lập tức phản bác"Chúng ta ở gần nhau tính ra còn chưa được một tháng nữa mà."
Cố Hoài Ninh hơi nhíu mày, ít như vậy sao? Anh cười khẽ, "Lúc nào giọng em uể oải chính là lúc em có chuyện buồn bực."
Bị anh đoán trúng Lương Hoà lầm bầm nói: "Thủ trưởng, anh là lính trinh sát hả?"
Cố Hoài Ninh im lặng không trả lời, chờ cô kể. Lương Hoà vuốt tóc, nói khẽ: "Thật ra thì cũng không phải chuyện gì lớn cả, nhiệm vụ phỏng vấn của em xảy ra một chút vấn đề, bây giờ đang giải quyết."
Cô nói gắn gọn, ý là không muốn nói rõ ràng. Cố Hoài Ninh hiểu vậy nên không hỏi thêm nữa, chỉ dặn: "Nếu buồn bực thì tìm việc gì đó mà làm cho khuây khoả, hoặc là học nấu cơm, không thì đi quét dọn nhà cửa."
Lương Hoà kinh ngạc, cái chuyện vụn vặt như thế này anh cũng quan tâm hay sao. Cô mím môi hời dỗi: "Anh quản mấy việc này làm gì?"
Giọng nói như nũng nịu của cô làm anh sửng sốt, khẽ ho vài tiếng để trấn định tinh thần, nói: "Đây là mệnh lệnh của thủ trưởng, không được kháng nghị, lập tức đi chấp hành."Nói xong liền cúp luôn điện thoại, để mặc kệ cô ở bên kia cầm điện thoại ngơ ngác không hiểu ra sao.
o-----------------o
Chu Cánh lại bay đi Mỹ, bởi thế nên cuộc phỏng vấn lại bị gián đoạn, mà những bản thảo cùng bài viết lúc trước vì nghỉ phép mấy ngày cô cũng chưa làm xong, Lương Hoà bận đến nỗi vò đầu bứt tai. Nhưng ngược lại Lục Thừa Vấn thì rất bình tĩnh không thúc giục, giống như không có vấn đề gì xảy ra. Lý Gia vẫn do cô phụ trách hướng dẫn, hàng ngày đi qua đi lại trước mặt cô bao nhiêu lần, vậy mà một câu cô ta cũng không nhắc tới bài báo. Có mấy lần Lương Hoà muốn hỏi cô ta, nhưng rồi cũng không mở miệng hỏi. Đó là công việc của cô, cuối cùng vẫn tính lên đầu cô thôi.
Hạ An Mẫn thay Lương Hoà lĩnh lương cầm về cho cô. Lương Hoà rất ngạc nhiên khi thấy không hề thiếu một đồng. Chuyện mình đề cập trừ tiền lương vào tiền mua giày sếp Lục không thèm để ý đến hay sao? Lương Hoà cảm giác giống như mình đấm tay vào đệm bông, thật sự rất bực bội. Lương Hoà tức giận nhét đôi giày cùng hộp trâm cài xuống đáy tủ quần áo.
Trước khi tan làm Phùng Trạm gọi điện nói ba chồng cô chiều nay sẽ về nhà, có thể về trước bữa cơm chiều. Lương Hoà nghe tin này thì rất vui vẻ, mấy hôm nay vì chuyện bài viết này mà vẫn buồn bực không thôi, bây giờ cứu tinh của cô đã tới rồi. Lương Hoà hào hứng gõ bàn phím bùm bùm, nhanh chóng làm xong nốt việc trong ngày rồi cầm túi xách chuẩn bị ra ngoài.
Đồng nghiệp ngồi bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ nôn nóng khẩn trương của cô thì buồn cười: "Lương Hoà, có chuyện gìvậy hả?"
Lương Hoà cười nhẹ nhàng, "Không có gì." Chỉ là đại cứu tinh đến thôi.
Người đồng nghiệp thấy bộ dáng thần bí của cô cảm thấy hứng thú, định hỏi tiếp thì Lương Hoà đã chạy vụt đi, chị thở dài quay sang hỏi Lý Gia: "Lý Gia, "cô giáo" Lương của em có chuyện gì mà vui vẻ vậy?"
Lý Gia hơi ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy màu áo vàng nhạt của Lương Hoà thấp thoáng rồi biến mất ở góc hành lang, cười khẽ trả lời đồng nghiệp: "Em cũng không biết ạ."
o----------------o
Khi Lương Hoà đến Cố Viên thím Trương đã bày ra một bàn đầy đồ ăn, toàn những món ngon và lạ đang bốc hơi thơm lừng. Cô nhớ tới lần đầu tiên ăn cơm ở đây, lúc đó Cố Hoài Ninh đã đề nghị cô lúc rảnh rỗi thì học nấu cơm với thím Trương. Hôm qua anh còn nhắc lại thêm lần nữa, cô cười khẽ, có lẽ cũng nên suy nghĩ đến vấn đề này.
Lý Uyển thấy Lương Hoà đứng lại ở cửa, vội vã vẫy tay bảo cô vào. Thấy cô con dâu mặc ít áo bà lại nói vài câu trách cứ, Lương Hoà nghe cũng đã quen, đi tới ngồi trên ghế đối diện với hai ông bà.
"Trước khi đến sao không gọi điện báo trước vậy con?"
Lương Hoà cười đáp: "Phùng Trạm vừa gọi điện nói ba đã về nên tan làm xong con đến đây luôn ạ."
Giọng nói mềm mại ngọt ngào khiến Cố lão gia nghe rất hài lòng, ông tháo kính mắt xuống nói: "Rảnh rỗi thì đến đây chơi với mẹ, mấy đứa con đứa nào cũng bận rộn sự nghiệp, không ai chịu ở nhà. Dạo này công việc của con có bận lắm không?"
Không ngờ ông lại hỏi tới việc này, Lương Hoà hơi ngạc nhiên một chút nhưng liền thành thật trả lời: "Cũng không bận lắm ba ạ, chỉ là gặp một ít phiền toái nhỏ."
"Ồ, gặp phiền toái à?" Theo thói quen ông hơi nhăn mày lại.
Lương Hoà chần chừ một chút rồi nói: "Thật ra là con muốn nhờ ba giúp một việc."
Ông nghe vậy thì nhíu mày sâu hơn: "Chuyện gì con nói đi."
Lương Hoa đem chuyện Chu Cánh đơn giản nói lại cho ông biết, cuối cùng nói: "Chu Cánh là đối tượng phỏng vấn quan trọng của Toà soạn nhưng giờ ông ta lại định đem những công việc con làm từ trước đến giờ chuyển sang giao cho Nhà xuất bản khác, chuyện này nếu bị dừng lại thì rất nhiều kế hoạch cùng công việc khác đều bị trì hoãn."
Cố lão gia nghe xong im lặng không nói gì, mẹ chồng cô lại hỏi: "Chu Cánh này có phải người trong binh đoàn ở biên giới năm đó với ông không?"
Ông gật đầu: "Ừm, anh ta lúc đó nổi tiếng về kỹ thuật bắn súng, để anh ta ở biên giới chính ra là không thích hợp lắm. Không ngờ bây giờ lại chuyển nghề, còn tạo dựng được sự nghiệp khá như vậy."
Giá trị con người lên nên tính tình con người cũng thay đổi. Lương Hoà nói thầm trong bụng như vậy. Đây không phải lần đầu tiên cô gặp người khó như Chu Cánh, nhưng cao ngạo như ông ta đúng là lần đầu tiên cô thấy. Lương Hoà nhỏ giọng oán thầm.
Mẹ chồng vỗ tay cô cười: "Con đừng lo lắng quá, ba con nói với ông ta một câu là chuyện này sẽ giải quyết được ngay thôi mà."
Lương Hoà vui mừng cười: "Vâng, vậy thì xin phiền ba, nếu không con sẽ bị Toà soạn kiểm điểm mất."
Cố Trường Chí gật đầu với cô rồi tiếp tục đọc báo. Vừa lúc thím Trương gọi mọi người ra ăn cơm. Lương Hoà nhớ tới cả một bàn lớn đầy đồ ăn ngon đang chờ, cảm thấy bụng đói cồn cào thèm thuồng, vội vàng chạy vào phòng bếp.
Cố lão gia ngồi nhìn cô, mỉm cười: "Hoài Ninh tính tình trầm lặng như vậy mà lại lấy vợ hoạt bát đáng yêu. Tôi xem hai đứa có thể bổ trợ lẫn nhau rất khá."
Lý Uyển nhíu mày trả lời ông: "Bổ trợ thì có thể bổ trợ, tôi thấy con bé tuy rằng tính ngoan ngoãn nhưng lúc gặp chuyện gì thì cũng cương quyết có chủ kiến lắm đấy. Phụ nữ khi đã lập gia đình thì nên ở nhà giúp chồng dạy con, chăm nom nhà cửa, còn việc kinh tế nuôi gia đình thì là chuyện của đàn ông. Con bé này suốt ngày cứ bôn ba bên ngoài, ngay cả chuyện chăm sóc cho bản thân mình cũng vụng về, tôi làm mẹ cũng không thấy yên tâm chút nào cả."
Ông nghe bà than thở như vậy có vẻ hơi xúc động, nhưng vẫn nói: "Mấy đứa nó đều còn trẻ, có lý tưởng sự nghiệp cũng là chuyện bình thường, có xấu gì đâu."
"Đành rằng có lý tưởng là tốt, nhưng nếu quá mức dã tâm thì không thể dễ dàng dạy bảo. Con bé này Hoài Ninh đưa về nhà, cưới xong thì lại ra ở riêng, ý tôi là vì Hoài Ninh không ở nhà, Hoà Hoà đến ở đây mới là thích hợp nhất. Bây giờ thì sao, ngay cả con dâu đến giờ tôi cũng chưa được dạy dỗ lần nào."
"Vậy bà còn muốn dạy như thế nào?"
Lý Uyển cười khẽ, vỗ vỗ tay ông: "Ông đừng xen vào việc này, cứ giao cho tôi là được."
o----------------o
Chuyện khó khăn suốt mấy ngày cuối cùng cũng tạm thời được giải quyết, Lương Hoà mừng rỡ thở phào một hơi, vì thế hăng hái vui vẻ ăn uống. Thím Trương thấy vẻ tham ăn đáng yêu của Lương Hoà trong lòng cũng vui mừng, ngồi trên bàn cơm liên tục gắp món ăn cho cô. Lương Hoà ăn no ì ạch, Cố lão gia lại phái xe riêng đưa cô về nhà. Vừa về cô liền gọi điện thoại cho chồng, kể tin vui cho thủ trưởng nghe.
Thủ trưởng nghe thật kiên nhẫn, tới khi nghe thấy giọng dần dần nhỏ đi của cô, mới nói: "Được rồi, hôm nay em cũng mệt rồi, đi ngủ sớm đi."
Đầu dây bên kia rầu rĩ ừm một tiếng, khi anh chuẩn bị cúp máy cô lại gọi: "Cố Hoài Ninh!"
"Gì em?"
"Không có việc gì, anh sớm trở về nhé!"
Nói xong liền ngắt máy luôn, lần này đến lượt Cố Hoài Ninh cầm điện thoại trố mắt mất một lúc, tới khi Tiểu Lý gọi anh mới bừng tỉnh.
"Đội trưởng, đây là điều lệnh của Chính uỷ Trương, anh xem đừng quên nhé."
"Được rồi." Anh xoè tay nhận lấy công văn, lại hỏi: "À, mai mấy giờ bay?"
Tiểu Lý đáp: "Bốn giờ chiều thủ trưởng ạ!"
Cố Hoài Ninh ừ nhẹ một tiếng, không còn việc gì nữa liền cho cậu ta về nghỉ ngơi. Anh đứng dậy mở tủ quần áo lấy bộ pyjama, ánh mắt vô tình nhìn đến chiếc áo choàng tắm màu xanh, ngón tay anh vươn ra khẽ vuốt một cái, xúc cảm mềm mại lập tức truyền qua đầu ngón tay, rung lên.
Chiếc áo cô từng mặc, dường như vẫn còn mùi hương vương vấn ở đâu đây. Anh không tự chủ được lại nhớ tới Lương Hoà, khoé miệng cong lên nhếch khẽ một nụ cười. Không biết cô có nghe theo "mệnh lệnh" của anh mà quét dọn nhà cửa - chuẩn bị sẵn sàng đón anh trở về hay không?
*****
Hôm sau Lương Hoà đi làm rất sớm, không ngờ Lý Gia còn đến sớm hơn. Điều hoà trong phòng để nhiệt độ cao, Lý Gia chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh ngọc, lúc Lương Hoà vào phòng cô đang sắp xếp lại tài liệu, thấy cô cũng chỉ cười nhẹ một cái, lại tiếp tục làm viêc.
"Chào buổi sáng." Lương Hoà gật đầu chào.
Lý Gia ừ một tiếng, đôi mắt đẹp hơi loé lên ngẩng đầu nhìn Lương Hoà hỏi: "Cô Lương, chuyện bên Húc Dương thế nào rồi, tôi nghe mọi người nói hình như gặp phiền phức hả?"
Lương Hoà đang dọn bàn thì dừng tay lại: "Không có việc gì, sẽ giải quyết xong nhanh thôi."
Lý Gia cười như trút được gánh nặng, "Thật ra mấy hôm nay tôi cũng rất lo, lúc đó cô đưa bài viết tôi nhìn không kĩ, cầm xong thì trực tiếp nộp bài luôn. Không ngờ lại xảy ra chuyện này."
Lương Hoà nghe vậy thì nhíu mày lại, nhìn Lý Gia nói: "Lý Gia, tôi chưa mất trí đến mức như thế, tuy rằng thời gian này tôi bận nhiều việc thật nhưng nếu những chữ mình tự tay viết ra mà tôi còn không nhớ thì còn có thể làm gì được nữa?"
Lý Gia cắn cắn môi, tỏ vẻ khó xử: "Cô nói như vậy là có ý gì?"
Lương Hoà cười nhẹ: "Tôi nói gì thì cô cũng hiểu mà, Lý Thiều phân công nhiệm vụ trừ tôi làm ra còn ai làm nữa cô và tôi đều biết rõ ràng."
Cô gái nghe vậy thì mặt biến sắc: "Ý cô là tôi hãm hại cô?"
Hãm hại? Lương Hoà nheo mắt, hỏi lại: "Tôi có nói như thế à?" Cô hơi nghiêng đầu, lại cười: "Thật ra nếu muốn viết bài cô chỉ cần xin phép tôi một tiếng là được, không cần phải sốt ruột hành động như vậy đâu."
Lúc đó vài đồng nghiệp đã lục tục đến, vừa mới sáng sớm gặp chuyện phiền phức đôi co như thế này Lương Hoà cảm thấy không thoải mái chút nào, cô bật máy tính, kéo ghế ngồi xuống. Đối diện, Lý Gia vẫn còn đứng thất thần. Lương Hoà thấy miệng cô ta mím chặt, sắc mặt cực kỳ khó coi, cô định nói gì đó để làm dịu đi không khi lại không muốn nói nữa. Trước mặt đồng nghiệp Lương Hoà không muốn tranh luận với cô ta.
Có được sự đồng ý nói đỡ của ba chồng, cho nên Lương Hoà đề cập tới chuyện Húc Dương với Lục Thừa Vấn. Từ lúc ở Húc Dương về anh cũng không lần nào nhắc tới việc này với Lương Hoà, không biết là anh không cần hay là anh tự tin rằng cô sẽ giải quyết được nữa. Nghe Lương Hoà nói Cố lão gia đồng ý giúp anh cũng chỉ hơi cười, điều này làm Lương Hoà không hiểu được.
"Vậy cô phải tranh thủ thời gian viết nhanh lên, kỳ báo tiếp theo sẽ đăng bài."
Cuối cùng thì sếp cũng đồng ý, Lương Hoà cười gật đầu, chờ anh phê duyệt bản thảo xong thì cầm lấy, đi ra ngoài khép cửa lại.
Lục Thừa Vấn nhìn theo cô một lát, sau đó bấm số điện thoại nội bộ, giọng lạnh nhạt: "Gọi Lý Gia vào gặp tôi."
o--------------o
Hôm nay thời tiết rất tốt, ánh nắng rực rỡ sáng lạn làm ấm cả không gian. Trong vườn tuyết đã tan hơn một nửa, mấy chậu mai vàng bắt đầu hé nở những nụ hoa be bé, vô cùng xinh đẹp. Lương Hoà đứng ngắm một lát rồi mới thay giày đi vào nhà, mẹ chồng đang ngồi trong phòng chờ cô.
Lúc gần trưa nhận được điện thoại của Phùng Trạm, nói ông cụ đã liên lạc với Chu Cánh, có lẽ đã nói chuyện thoả đáng xong xuôi, bảo cô thử đến gặp Chu Cánh xem sao. Lương Hoa nghe vậy thì kinh ngạc, vô cùng vui mừng. Không ngờ ba chồng lại làm nhanh như vậy. Chưa kịp gác điện thoại Phùng Trạm lại nói thêm một câu, bảo cô buổi trưa qua nhà có chút việc.
Tuy hơi ngạc nhiên nhưng Lương Hoà vẫn đồng ý, còn nửa tiếng mới hết giờ làm nhưng cô đã nghỉ trước để đến Cố viên.
Cố lão gia không có ở nhà, chỉ còn một mình mẹ chồng ngồi trong phòng khách, Lương Hoà chào rồi ngồi xuống bên cạnh bà.
"Con đến rồi à?"
"Vâng." Lương Hoà khẽ nói, "Mẹ tìm con có việc gì không ạ?"
Bà nhìn cô: "Cũng không có việc gì cả, chỉ muốn nói chuyện một chút thôi."
Trò chuyện vào lúc giữa trưa thế này sao? Lương Hoà hơi cúi đầu không nói gì.
"Ba con vừa gọi điện thoại, nói Chu Cánh đã về nước hôm qua rồi, con liên lạc với ông ấy chưa?"
"Không liên lạc được mẹ ạ." Cô gọi điện thoại mấy lần lần nào cũng bị chuyển tới số máy của cô thư ký, người thư ký này lại luôn luôn uyển chuyển cự tuyệt cô.
"Mẹ thấy công việc của con vất vả thật đấy."
Giọng nói thân thiết của bà khiến Lương Hoà sửng sốt không thích nghi kịp, vội vàng lắc đầu: "Không sao đâu mẹ ạ, con làm được mà."
Bà mẹ chồng lắc đầu: "Không sao cái gì, mẹ thấy thời gian này con lo lắng không ít. Cho nên mẹ đã nói với ba con rồi, hay là con từ chức đi, cái mục phỏng vấn này ai thích làm thì cứ để mặc cho họ làm, con không cần phải hành tội mình làm gì."
"Từ chức? Xin thôi việc ấy ạ?" Lương Hoà không nén được bình tĩnh, đứng bật dậy: "Chuyện này sao có thể được hả mẹ?"
Lý Uyển liếc nhìn cô: "Sao lại không được, Toà soạn đó lớn như thế, thiếu con cũng có làm sao đâu. Tham mưu trưởng Lý ở cùng phố với nhà mình đây này, người ta đã có tới hai đứa cháu rồi, còn con với Hoài Ninh đến bây giờ cũng chưa có động tĩnh tin tức gì, suốt ngày chỉ nghĩ đến công việc, định đến lúc nào mới có?"
Nói đi nói lại cũng nhắc đến chuyện con cái, Lương Hoà không nén được cười khổ trong lòng, khẽ nói: "Mẹ, hai chuyện này hoàn toàn khác nhau mà. Các đồng nghiệp của con cho dù mang thai cũng vẫn đi làm như thường."
"Chuyện đó lại càng không thể được!" Lý Uyển gạt bỏ một cách cứng rắn, "Con xin nghỉ việc đi, mẹ sẽ bảo ba nghĩ cách điều Hoài Ninh trở về, đã kết hôn rồi thì cũng nên giống gia đình một chút. Con xem xem hai đứa con có giống gia đình một chút nào không? Kết hôn như vậy thì còn ý nghĩa gì nữa?"
Kết hôn như vậy còn ý nghĩa gì nữa... Hai vợ chồng thường xuyên sống xa nhau, anh có công tác của anh, cô có công việc của cô, mỗi người một cuộc sống riêng, xa nhau mấy tháng dài luôn vì lý do ngẫu nhiên nào đó mới gặp nhau, ở chung được vài ngày, cứ vừa có cảm giác gần gũi yêu thương thì lập tức lại phải chia xa. Lương Hoà nghẹn không nói thành lời được, không biết được cuộc hôn nhân này có ý nghĩa ở chỗ nào nữa. Có điều bao lâu này nó chỉ ẩn nhẫn trong lòng cô, hôm nay sự thật này bị mẹ chồng nói thẳng ra trước mặt, Lương Hoà cảm thấy vô cùng khổ sở, nước mắt nhịn không được mà ứa ra, cúi đầu không nói lời nào.
Lý Uyển thấy con dâu không trả lời thì muốn thuyết phục thêm, giọng bà nhẹ nhàng hơn, "Hơn nữa, nếu con thật sự thích đi làm thì chờ sau khi sinh con xong tiếp tục đi cũng được, bây giờ việc gì phải vội vã gấp gáp. Từ giờ trở đi cứ ở nhà bồi bổ sức khoẻ cho tốt, làm người phụ nữ thì quan trọng nhất vẫn là gia đình chứ không phải là công việc đâu con ạ."
Lương Hoà im lặng nghe bà nói, sau một lúc lâu bình ổn lại cảm xúc mới trả lời bà, thanh âm hơi khàn khàn: "Xin lỗi đã để mẹ phải lo lắng, nhưng con không thể xin nghỉ việc được!"
Lúc nói chuyện xong với mẹ chồng đã quá giờ đi làm buổi chiều. Lương Hoà thẫn thờ đi trên đường một lúc khá lâu, sau cùng quyết định đến Công ty Húc Dương. Nếu Cố lão gia đã biết chuyện Chu Cánh về nước, chắc chắn trước đó ông đã gọi điện cho Chu Cánh rồi, cô cứ đi thử xem sao.
Vừa rồi cô cự tuyệt đề nghị của mẹ chồng làm bà không vui ra mặt, ly trà trên tay bà đặt cộp một cái thật mạnh xuống bàn, không thèm nhìn cô cũng không nói gì thêm. Lương Hoà viện cớ còn phải đi làm nên chào bà rồi đi thẳng. Ra khỏi Cố viên trong lòng cô vẫn run rẩy không ngừng. Chắc chắn là cô đã làm bà mẹ chồng giận điên lên rồi.
Nhưng mà cô không muốn nghỉ việc, ít ra là vào thời điểm này không muốn một chút nào hết. Không phải Lương Hoà muốn độc lập, tự chủ hay gì gì đó, mà cô cảm thấy nếu dựa dẫm vào một người đàn ông thì lâu dần sẽ khiến người ta nhàm chán rồi ghét bỏ. Kể cả người như Cố Hoài Ninh cũng sẽ không ngoại lệ. Huống hồ bây giờ anh chỉ mới hơi yêu cô một chút mà thôi.
Nhớ tới anh Lương Hoà liền cầm điện thoại gọi cho anh. Nhưng bấm số thì không liên lạc được, trả lời cô chỉ có giọng nói vô cảm của cô nhân viên tổng đài báo rằng bên kia đã tắt máy. Tâm trạng buồn rầu của Lương Hoà càng trở nên ủ rũ tới cùng cực, cô giận dỗi ném điện thoại trở lại vào trong túi xách.
o-----------------o
Cũng lại là lý do không hẹn trước không cho vào, Lương Hoà đứng ở cửa ngoài phòng Giám đốc đợi nửa buổi, thấy bên ngoài trời đã tối rồi, bụng thì đói, đành lại hỏi thêm lần nữa. Không biết Chu Cánh họp tới khi nào mới xong.
Cô thư ký đầu cũng không ngẩng lên đáp đều đều như máy: "Cô đợi thêm một giờ nữa đi."
Lương Hoà tức nghiến răng, câu này từ chiều đến giờ cô ta đã nói hơn ba lần rồi, đợi một giờ lâu lắm chứ tưởng ít à? Lầm bầm trong bụng như vậy nhưng cô vẫn rầu rĩ quay về ghế ngồi đợi, thầm xoa cái bụng đói chờ Chu Cánh.
Đợi mãi cũng sắp được thêm một tiếng nữa, thư ký cũng sắp hết giờ làm, ngẩng đầu lên vẫn thấy Lương Hoà ngồi đợi ở đó thì cảm thấy lương tâm áy náy, nói sẽ thử gọi điện hỏi xem sao, Lương Hoà mừng rỡ vô cùng, cảm ơn liên tục.
Cô ta gọi mấy cuộc điện thoại, cũng phải đợi rất lâu mới có người nghe máy, mà còn nghe với vẻ không thoải mái chút nào. Lương Hoà xấu hổ cảm thấy rất có lỗi với cô thư ký vô tội này, nhưng cô ta dường như đã quá quen, mặt không đổi sắc nói vài câu rồi cúp máy.
"Thế nào hả cô?"
"Tổng giám đốc Chu nói là, con dâu của nhà họ Cố ông ấy không dám tiếp."
Không dám tiếp.
Cô ngơ ngác đứng ngoài cửa công ty Húc Dương. Ánh nắng rực rỡ ấm áp ban ngày đã biến mất như chưa từng xuất hiện, từng cơn gió lạnh thổi tới khiến cô run rẩy. Lương Hoà khép chặt vạt áo khoác, đầu óc lùng bùng nhớ lại ba từ kia của Chu Cánh. Ba từ ấy có sức mạnh còn hơn cả đòn sát thủ, chỉ một câu cự tuyệt khiến cô không còn đường lui. Làm cho Lương Hoà đứng như trời trồng, không thốt lên được một lời nào.
Bàn tay run run Lương Hoà lấy điện thoại ra, có vài cuộc điện thoại gọi nhỡ, cô lần lượt kéo xuống xem, đột nhiên một luồng ánh sáng chiếu tới loá mắt của cô, theo bản năng Lương Hoà giơ tay che mắt lại. Chờ khi đã thích ứng với ánh sáng mới nhận ra chiếc xe Bentley màu đen đã đậu ở trước mặt, Lục Thừa Vấn mở cửa bước từ trên xe xuống dưới.
Nhìn cô gái đứng lạnh run trước mặt, trong lòng anh thoáng một chút nghiêng ngả, anh cố gắng trấn tĩnh cảm xúc, nói khẽ: "Lên xe đi."
Thấy anh Lương Hoà hơi ngạc nhiên, cô lạnh tới mức răng đánh cầm cập: "Tôi đang chờ ông Chu."
Đợi ông ta, hi vọng có thể có một cơ hội.
Cằm Lục Thừa Vấn bạnh ra, vẻ như anh đang nổi giận: "Không cần chờ nữa, Toà soạn quyết định sẽ phỏng vấn người khác thay cho ông ta, còn Tạp chí phát hành ở nước ngoài sẽ đăng bài về ông ta liên tiếp hai kỳ, xem như việc này đến đây là hết."
Cách giải quyết đơn giản như vậy thôi sao?! Lương Hoà tròn mắt ngạc nhiên nhìn anh, có vẻ khó tin. Mãi tới lúc thấy vẻ mặt bình thản của Lục Thừa Vấn mới chậm chạp tin là thật.
"Nếu... nếu một khi đã đơn giản như vậy, thì vì sao lại..."
Lương Hoà nín bặt. Đôi mắt Lục Thừa Vấn đen và sâu thăm thẳm dưới ánh đèn đường, ẩn chứa vô số tình cảm phức tạp ở bên trong, Lương Hoà không thấy rõ, cũng không thể hiểu hết được. Bỗng nhiên cô cảm thấy rất tủi thân, cảm xúc ập đến quá nhanh khiến cô không kìm được, nước mắt lại ứa ra.
"Lên xe nào!"
Lục Thừa Vấn nhìn cảm xúc trên khuôn mặt cô, lòng anh bỗng dưng loạn cả lên, vươn tay muốn kéo cô lên xe. Lương Hoà vùng mạnh ra:
"Buông ra!"
Giọng nói nghèn nghẹn thê lương, khiến anh sửng sốt, hạ giọng nói: "Có chuyện gì để mai nói sau, bây giờ lên xe trước đã."
Một vài người đi qua thấy hai người vùng vằng với nhau đều nhìn với ánh mắt tò mò. Lương Hoà lắc đầu cự tuyệt, hôm nay cô đối phó với nhiều chuyện lắm rồi, đã quá sức mệt mỏi. Cô xoay người định bỏ đi cánh tay lại bị kéo giật về phía sau một cái thật mạnh, Lương Hoà nhăn mặt lại, định thẳng thừng cự tuyệt Lục Thừa Vấn, đôi mắt lơ đãng nhìn qua bên đường, lập tức ánh nhìn bị ghim chặt lại.
Bởi vì trời quá tối, ánh đèn đường nơi đó quá nhạt, Lương Hoà nhìn không rõ lắm. Có thể vì lúc này cô quá yếu đuối, muốn có một ai đó để dựa vào nên mới nghĩ tới anh. Chắc chắn là bị hoa mắt rồi. Lương Hoà lắc lắc đầu, muốn thoát khỏi ý nghĩ không thực tế này, mãi cho tới khi giọng nói quen thuộc kia vang lên, chất giọng trầm trầm mà ấm áp, ngay lập tức liền bao trùm cô trong không gian dịu dàng.
"Anh này, anh giữ tay vợ tôi như thế có vẻ không được hay lắm đâu!"
← Ch. 29 | Ch. 31 → |