Thể lực cô yếu tới mức không thể chịu nổi
← Ch.12 | Ch.14 → |
Sau một đêm triền miên miệt mài lao lực, hôm sau kết quả chính là toàn thân đau nhức, cảm giác giống như bị mấy con ngựa giày xéo qua. Lương Hoà choàng áo vào định đứng lên, nhưng chân vừa xỏ vào đôi dép lê cả người đã mềm nhũn ra, lại ngã ngồi xuống giường, không kìm được cô than nhẹ thành tiếng. Chiếc gối phía bên anh trống không, bàn tay cô nhẹ chạm vào, mặt gối vẫn còn hơi âm ấm, hẳn là anh vừa thức dậy không bao lâu.
Lương Hoà do dự tháo dây thắt lưng áo choàng, cúi đầu nhìn xuống thân thể của mình. Tình hình chiến đấu tối qua tuy không đến mức thảm thiết cho lắm, nhưng vẫn để lại những dấu vết trên cơ thể cô, hơn nữa căn cứ vào tình trạng bây giờ của mình, cô cảm thấy thê thảm làm sao. Lương Hoà chán nản nhắm mắt lại.
Cánh cửa phòng tắm bật ra, Cố Hoài Ninh tắm xong vừa bước ra vừa lau tóc, nhìn thấy cô ngồi đó anh liền sửng sốt. Cô gái hai tay nắm chặt vạt áo, khuôn mặt hơi ngửa lên, đôi mắt hờ khép, không biết đang nghĩ gì. Nhìn vẻ mặt giống như là đang hối hận, hoặc xấu hổ, hay là giận dữ?
Chỉ có điều hình như bộ dáng như thế vào lúc này có vẻ không được thích hợp cho lắm. Bởi vì vạt áo mở, quá nửa bộ ngực lộ hẳn ra bên ngoài, khuôn mặt cô hơi ửng hồng, mái tóc vừa ngủ dậy trông hơi rối lại có một vẻ gợi cảm riêng biệt, trên chiếc cổ cao thanh mảnh lộ ra mờ mờ vài dấu vết anh hôn đêm qua. Dáng vẻ này của cô làm cho anh nhận thấy trong lòng mình lại rộn ràng lên.
-----------------
Lương Hoà không biết suy nghĩ trong lòng anh, tâm trạng cô rối rắm một lúc, khi mở mắt ra đã thấy Cố Hoài Ninh đang đứng ở cửa. Lòng cô khẽ nhảy lên, chưa kịp nói gì khuôn mặt đã đỏ bừng. Lương Hoà thấy rất bất lực với phản ứng kiểu như thế này của bản than mình.
Cố Hoài Ninh khôi phục lại vẻ mặt bình thường, nói "Anh đã pha nước nóng rồi, em đi tắm đi!"
Lương Hoà giật mình. Cô cũng muốn tắm lắm, nhưng chẳng lẽ lại nói với anh rằng mình không thể đứng dậy mà đi được? Cho dù da mặt có dày đến mấy thì cũng không thể cất lời lên nói thế đựoc huống gì cô là người hay xấu hổ thẹn thùng. Nhưng vẻ luống cuống của cô không giấu được Cố Hoài Ninh, thấy cô không tự nhiên xoay qua xoay lại anh lập tức liền hiểu ra.
Anh nhướn mày, cười, "Không đứng dậy được sao?"
"Ừm", Cô hờn dỗi cúi đầu đáp lại.
Một cánh tay đột nhiên xuất hiện trước mắt cô, còn có mùi thơm tươi mát sau khi tắm rửa, Lương Hoà chưa kịp phản ứng đã thấy chính mình bị anh bế lên.
"Chúng ta mới chỉ làm có một lần thôi."
"Cái... cái gì?"
"Tối hôm qua." Anh cúi đầu xuống nhìn cô, "Chúng ta mới chỉ làm một lần."
Tâm trạng cô vừa mới ổn định được một chút tức thì lại trở nên rối rắm, khuôn mặt vừa mới trở về sắc thái bình thường ngay lập tức lại đỏ phừng lên. Lương Hoà cắn môi: "Thì làm sao?"
"Làm sao hả?" Anh dường như cười, "Thể lực của em quá kém không chịu được nên ngất xỉu đi chứ sao!"
"..."
Sự trầm mặc của cô vào thời điểm này hình như khiến Cố Hoài Ninh rất vừa lòng, anh bế cô bước vào phòng tắm. Tối đêm qua người phụ nữ này còn phấn khích biểu hiện yêu thương nhung nhớ với anh, anh còn nhớ rõ lắm. Lần đầu tiên của cô, nhỏ hẹp, đau đớn, khiến anh mất rất nhiều sức lực. Ngay lúc thời điểm quan trọng, mũi tên đã căng trên dây chỉ chực chờ được phóng ra cô lại ngất xỉu đi, bỏ mặc anh trong tình trạng khóc cũng dở mà cười cũng dở. Nghĩ kĩ lại người phụ nữ này cũng thật có năng lực, khiêu khích khêu gợi câu dẫn anh một cách thành công như vậy, đồng thời cũng thành công khiến cho trận thế kết thúc một cách chóng vánh trong lúc kết quả còn chưa ngã ngũ.
Lương Hoà không nghĩ tới việc anh có thể nhắc lại chuyện tối qua vào lúc này, hiện tại cô chỉ có một ý nghĩ, mãnh liệt, là tìm một cái hố mà vùi lấp chính mình đi.
-------------------
Cố Hoài Ninh không cần phải đi làm như lúc ở thành phố B, Lương Hoà lại bởi vì việc phỏng vấn Diệp lão tướng quân đã xong xuôi nên không thể không đến cơ quan nộp bài để tờ báo kỳ tới đăng tin.
Cố Hoài Ninh muốn lái xe đưa cô đến Toà soạn. Lương Hoà chần chừ một chút rồi cũng đồng ý. Cẩn thận ngẫm lại với tình trạng thể lực yếu ớt hiện thời của mình, cô tự bắt xe đi làm thật không khác gì chạy thi Marathon.
Cố Hoài Ninh cho xe dừng cách Toà báo khoảng năm mươi mét, Lương Hoà chậm rãi đi vào cửa, trong đầu vẫn còn choáng váng âm vang câu anh nói trước khi xuống xe: "Chiều làm xong thì về nhà sớm nhé!"
------------------
Về nhà. Từ này thốt ra từ miệng anh, làm cho Lương Hoà cảm thấy không quen kịp, cảm giác ấm áp ngập tràn trong lòng cô.
Vừa đi được vào trong liền bị Hạ An Mẫn giang tay ôm chầm lấy, cái ôm mạnh mẽ khiến Lương Hoà ngạt thở, giãy dụa đẩy mạnh mấy lần mới dứt ra được.
Cô bạn hất cằm cười đánh giá cô: "Mình xem nào, sao mới chỉ mấy ngày mà trông cậu đã có vẻ gợi cảm như thế này rồi?"
Lương Hoà dở khóc dở cười, ngầng đầu lên liền thấy Lục Thừa Vấn cũng vừa đi tới, câu cô định nói chọc ghẹo Hạ An Mẫn liền nuốt luôn vào bụng, đi theo Lục đại boss vào văn phòng của anh.
Lý Thiều nói, việc phỏng vấn Diệp Tán lão tướng quân lần này do chính Lục Thừa Vấn giám sát, cho nên đã dặn trước Lương Hoà khi nào xong việc liền trực tiếp báo cáo cho boss luôn. Lương Hoà thật tình thì cũng không muốn lắm, Lục Thừa Vấn cùng Cố Hoài Ninh giống nhau ở chỗ khí chất quá mạnh mẽ, đứng trước mặt hai người bọn họ cô luôn có cảm giác yếu thế.
Lục Thừa Vấn im lặng xem bản phỏng vấn trên tay, các đề mục được viết rất gọn gàng rành mạch, đôi chỗ còn ghi chú cẩn thận, những lời lý giải hay phê bình cũng rõ ràng, vừa nhìn liền đoán ngay được là nét chữ xinh đẹp của cô.
Xem xong anh có vẻ hài lòng, nhìn Lương Hoà đang đứng cúi đầu trước mặt, nhẹ giọng nói: "Lần này quả thật cô đã vất vả rồi."
Lương Hoà còn đứng im oán thầm trong bụng, nghe mình được khen ngợi thì ngây dại, ngẩng đầu nhìn Lục đại boss. Vẻ mặt ngơ ngác của cô làm Lục Thừa Vấn nhếch miệng cười khẽ, ánh mắt anh lướt qua một chút trên người cô, nụ cười đột nhiên trở nên cứng ngắc.
Lương Hoà không chú ý tới biểu tình thoáng chốc thay đổi của Lục Thừa Vấn, cô định nói một câu gì đó, Lục đại boss lại nói:
"Nhưng nội dung vẫn chưa được đầy đủ lắm, cô quay về sửa lại, bổ sung thêm một chút đi."
Vừa có cảm giác đắc ý được một chút liền bay biến mất tiêu. Lương Hoà cúi đầu nói "Vâng" một tiếng, lấy lại bản phỏng vấn rồi đi ra ngoài.
Lục Thừa Vấn ngồi im tại ghế nhìn theo bóng dáng của cô. Nghĩ tới vừa nãy nhìn thấy dấu hôn mờ trên cổ cô, cảm giác không thoải mái lại ập đến trong lòng anh.
------------------
Bởi vì chỉ thị của Lục đại boss, tâm tình trạng thái của Lương Hoà cả một ngày đều bị ảnh hưởng. Hạ An Mẫn không biết làm sao hơn chỉ đành an ủi đồng tình cùng cô.
Toàn bộ mọi người trong Toà soạn đối với chứng bệnh yêu cầu mọi việc phải hoàn hảo tới từng chi tiết của Lục Thừa Vấn đều bất lực bó tay.
Vào lúc đang ăn cơm trưa Lương Hoa nhận một số điện thoại lạ gọi tới. Cô vuốt vuốt tóc, giọng nói tỏ vẻ không kiên nhẫn: "Có chuyện gì?"
Đầu dây bên kia khá sửng sốt, sau một lát thì truyền tới giọng nói mềm mại non nớt: "Bé, ai chọc thím giận vậy?"
Ra là thằng nhóc tai hoạ Cố Gia Minh. Lương Hoà nhẹ giọng nói: "Không sao cả, cháu có việc gì không, bây giờ thím đang bận."
Cố Gia Minh vừa nghe như vậy liền mất hứng. Lương Hoà giống hệt như Cố Hoài Việt, mỗi lần không kiên nhẫn nói chuyện với nó đều nói như vậy cả. Lúc này nghe thấy Lương Hoà nói, thằng nhóc liền tức giận lên, "Thím bận cái gì? Chú út cũng đến đây chơi rồi sao không thấy thím đến?"
"Chú út đang ở bên đó sao?"
"Đúng vậy, chú và ông nội đang nói về chuyện diễn tập quân sự. Hí hí, bé, cháu đoán là chú út nhớ thím mới trở về đây cùng hai chúng ta nha. Chứ thật ra.."
Tim Lương Hoà nhảy lên một cái, hỏi, "Thật ra thì có chuyện gì?"
"Thật ra là tháng sau chú út phải đi diễn tập quân sự, luyện tập bí mật không được về nhà cho nên mới phải về nhà trước đấy. Hí hí, thím, thất vọng chưa?"
Thằng nhóc nghịch ngợm cười đắc ý, Lương Hoà cũng phải bật cười theo.
Nói chuyện thêm một lát, cô dỗ dỗ Gia Minh cúp máy xong, một cảm giác mất mát bỗng nhiên ập đến trong lòng, khiến trong phút chốc cô cảm thấy buồn tới mức không thể thở được.
← Ch. 12 | Ch. 14 → |