Truyện:Chào Anh, Đồng Chí Trung Tá! - Chương 01

Chào Anh, Đồng Chí Trung Tá!
Trọn bộ 46 chương
Chương 01
Mở đầu
0.00
(0 votes)


Chương (1-46)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Cả đời Lương Hoà có hai việc ra ngoài dự kiến của cô. Thứ nhất: cô lấy chồng. Thứ hai: cô lấy một người đàn ông như thế.

Ngày hôn lễ, bạn thân của cô là Hạ An Mẫn cứ thích thú vuốt vuốt mãi tà áo cưới mãi không buông tay, trên khuôn mặt bộc Hạ An Mẫn ánh lên vẻ cực kỳ hâm mộ nói: "Hừ hừ, chẳng phải cậu đã từng nói rằng cả đời này cậu sẽ không lấy chồng hay sao, còn nói nếu lấy chồng thì cậu sẽ không phải là người nữa chứ!"

Tay Lương Hoà đang trang điểm lại khẽ run lên, cây son đang thoa vạch thêm một đường lệch lạc trên môi. An Mẫn thấy vậy liền vội vàng rút mảnh giấy lau đưa cho Lương Hoa, tiện thể lại trêu cô thêm một câu: "Làm sao vậy, mới khen chồng cậu một chút mà đã kích động như thế rồi à?"

Lương Hoà thở dài, bất đắc dĩ nói, "Mẫn Mẫn, đừng trêu mình nữa."

Cố Hoài Ninh ư?

Cánh cửa phòng trang điểm mở ra, ngồi ở chỗ này cô chỉ cần hơi quay đầu chuyển tầm mắt nhìn ra là có thể thấy được người đàn ông đang đứng ở trước ngưỡng cửa ấy. Từ lúc quen biết đến lúc quyết định kết hôn, hai người gặp nhau không quá mười lần, hơn nữa mỗi lần gặp mặt anh đều mặc quân phục. Hôm nay là lần đầu tiên anh mặc một bộ khác, lại là bộ âu phục màu đen lịch lãm như thế này, Lương Hoà nhìn cảnh đó mà cảm thấy giật mình hoảng hốt.

Vừa lịch sự vừa lạnh lùng. Đây là từ duy nhất mà Lương Hoa nghĩ ra trong đầu khi hình dung về anh, cô bỗng dưng muốn cười nhạo chính bản thân mình. Dù sao thì cũng là phóng viên gạo cội của một Toà soạn lớn, vậy mà cứ mỗi lần gặp Cố Hoài Ninh thì cô sẽ không nghĩ ra được một từ nào thích hợp để hình dung về anh cho thoả đáng. Sau, mỗi lần nghĩ lại, cô thấy điều này cũng không thể trách mình được, hai người bọn họ mới gặp nhau được mấy lần, con người nhìn qua có vẻ bí hiểm như anh, làm sao cô có thể thấu hiểu một cách dễ dàng được chứ!

Cô ngồi đó ngơ ngác nhìn anh một lúc, bỗng nhiên anh xoay người lại, tầm mắt dừng ở trên người cô. Cái nhìn đột ngột này khiến Lương Hoà bối rối, cô nhấc vạt áo cưới lên, xỏ chân vào đôi giày cao năm phân hơi chống người đứng dậy, nghiêng người suýt ngã. Hạ An Mẫn nhanh tay nhanh mắt đỡ được cánh tay cô mới không ngã sấp xuống. Hơi đứng vững vàng cô liền cúi đầu luống cuống sửa sang lại tà áo, ngay cả Hạ An Mẫn đứng bên cạnh trêu ghẹo cô cũng không thèm để ý tới, buông tay bạn ra cô liền bước đi về phía trước.

Từ đầu đến cuối anh đều giữ vẻ mặt thản nhiên, mãi tới lúc cô đi về phía mình anh mới chậm rãi vươn ra một cánh tay, chờ cô đến cầm lấy.

Anh chính là một người như vậy, Lương Hoà nghĩ.

Buổi sáng lúc Lương Hoà tỉnh giấc đã là bảy giờ rưỡi, cô xoa xoa mái tóc rối đi vào phòng vệ sinh rửa mặt chải dầu. Lương Hoà nhìn khuôn mặt bần thần của mình trong gương, đôi mắt bình thường vốn linh động giờ phút này lại đầy vẻ ngơ ngác, dưới bầu mắt mờ mờ một quầng thâm chứng tỏ đêm qua ngủ không ngon.

Lương Hoà từ nhỏ đã không quen ngủ trên giường lạ. Sau khi kết hôn cô chuyển từ căn nhà trọ nhỏ của mình đến sống trong căn hộ mới này. Đây là món quà do bố mẹ của Cố Hoài Ninh cũng chính là bố mẹ chồng hiện thời của Lương Hoà mua và trang hoàng, trước khi kết hôn cô và Cố Hoài Ninh cũng chưa từng tới một lần nào, lần đầu tiên hai người đến chính là vào ngày kết hôn. Hôm qua sau khi hôn lễ chấm dứt, anh và cô cùng nhau vào nhà, cô chọn một phòng anh liền vào theo, cũng không phát biểu bất cứ ý kiến gì.

Bọn họ không ngủ riêng, điều đó cũng ngoài dự kiến của Lương Hoà.

Ngày thứ hai lúc Lương Hoà tỉnh dậy, chiếc gối đầu bên cạnh đã vắng người, tìm khắp các phòng trong nhà cũng không thấy bóng Cố Hoài Ninh, cô đoán chắc là anh đã đi ra ngoài. Lương Hoà đứng trong phòng bếp nhìn tờ giấy anh ghi lại lời nhắn để trên bàn, hơi giật mình. Cô tự rót cho mình một ly sữa nóng, uống xong quyết định lại về phòng ngủ tiếp. Bởi vì Toà soạn cho Lương Hoà nghỉ hai tuần để kết hôn, nhưng mà Cố Hoài Ninh lại không đề xuất một từ nào về chuyện đi nghỉ tuần trăng mật, hơn nữa buổi sáng sau đêm tân hôn anh đã đi đâu không thấy tăm hơi bóng dáng, xem ra hai tuần này của cô là không có việc gì làm, hoàn toàn rảnh rỗi.

Rửa sạch ly sữa để lên chỗ cũ, Lương Hoà đứng trước cửa phòng ngủ vươn tay duỗi thân, ngáp một cái. Đúng lúc chuẩn bị vào để ngủ bù thì ngoài cửa có tiếng vặn khoá răng rắc, cửa mở ra, Cố Hoài Ninh bước vào. Vừa ngáp được một nửa Lương Hoà tức thì cứng cả người lại, đứng im tại chỗ nhìn Cố Hoài Ninh chằm chằm.

So với cô, Cố Hoài Ninh bình tĩnh hơn nhiều. Anh nhìn cô một cái, hơi hơi gật đầu rồi bước về phía phòng thay quần áo.

Thái độ của anh đối với cô từ đầu đến giờ đều rất nhã nhặn và lịch sự. Cho dù trước khi kết hôn hay là sau khi kết hôn cũng đều đối xử ôn hoà như thế. Lúc ban đầu trong lòng Lương Hoà còn hơi ngượng ngập không quen, nhưng sau dần dần cô liền quen, tình cảnh vốn dĩ nên là như thế, không phải hay sao?

Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ Cố Hoài Ninh cầu hôn cô như thế nào -- nếu đó cũng được xem như là một lời cầu hôn. Anh ngồi đối diện với cô, áo măng tô màu xanh sậm mở rộng vạt, ở bên trong mặc bộ quân phục xanh nhạt. Cả người anh toát ra một lực hấp dẫn phóng khoáng mà mạnh mẽ, giống như ngôn ngữ của anh vậy. Anh nói: "Thật ra tôi cũng giống như cô Lương thôi, chúng ta đều là những người không muốn kết hôn. Nhưng mà ông trời trêu cợt, chúng ta đều phải kết hôn, cho nên tôi cảm thấy rằng, hai chúng ta kết hôn với nhau, là phương pháp tốt nhất để giải quyết vấn đề này."

Cô nhớ rõ lúc đó mình ngồi rất nghiêm chỉnh, nghe anh nói xong như thế thì lập tức cảm thấy choáng váng, không biết nên trả lời như thế nào. Nhưng sau này Lương Hoà nghĩ lại, cô nhận ra rằng cho dù lúc ấy cô trả lời như thế nào, anh đều bình tĩnh nắm chắc thắng lợi, bởi vì anh cho cô một lý do nhất định phải đồng ý với anh.

Trong lúc cô ngây người, Cố Hoài Ninh đã thay xong quần áo từ trong phòng đi ra. Bộ quân phục mặc trên người anh, trừ vẻ giỏi giang tuấn tú ra, càng có vẻ lãnh đạm lạnh lùng. Lương Hoà chợt thấy hai người cũng không có việc gì để nói, gật gật đầu liền chuẩn bị vào phòng ngủ tiếp, không ngờ Cố Hoài Ninh gọi cô lại.

"Lương Hoà!". Anh gọi tên cô vô cùng tự nhiên, không giống cô, mỗi lần muốn gọi tên anh đều phải do dự mất nửa ngày.

Cô xoay người lại nhìn anh, làm bộ như chăm chú lắng nghe.

"Tuần tới anh sẽ về lại đơn vị, có một số việc cần anh giải quyết!". Đôi mắt anh sâu thẳm nhìn cô không chớp, nói.

Lương Hoà gật gật đầu, anh trở về với công việc, sau đó một mình cô im lặng hưởng thụ hai tuần lễ nghỉ phép kết hôn này, như vậy rất tốt, không còn gì tốt hơn.

Cố Hoài Ninh nhìn kĩ Lương Hoà một lát, thấy phản ứng bình thản của cô, cuối cùng vẫn mở miệng nói: "Hôm nay là Thứ Sáu rồi, anh vẫn còn ba ngày nghỉ nữa, chúng ta nên tranh thủ ghé qua nhà thăm ba mẹ một lần."

Về thăm nhà? Việc này đối với Lương Hoà mà nói thì không phải vấn đề gì lớn, nhưng mà cứ nghĩ đến bối cảnh gia đình nhà anh cô liền cảm thấy đau đầu. Ba anh Cố tướng quân Cố Trường Chí, anh là con trai út trong nhà, là người mà bao nhiêu người nâng niu trên tay, chiều chuộng hết mức. Điều đó cũng có thể tưởng tượng được nếu đến nhà, lúc đó cũng có bao nhiêu người muốn đánh giá kiểm nghiệm cô con dâu, cháu dâu mới - là cô.

Có lẽ Cố Hoài Ninh cũng hiểu được băn khoăn của cô, anh an ủi: "Em không cần phải lo lắng về bố mẹ anh."

"Vâng!" Lương Hoà nhẹ giọng trả lời. Tuy rằng chính cô cảm thấy không được tự tin lắm, nhưng mà có một câu nói rất đúng, con dâu xấu đến đâu cũng phải đi gặp mặt bố mẹ chồng. Trước khi kết hôn Lương Hoà chỉ gặp bố mẹ anh có một lần, khi bọn họ nhìn thấy cô, trên khuôn mặt họ hiện rõ vẻ nghiêm túc, biểu tình cẩn thận tỉ mỉ đánh giá, cuối cùng cũng không nói gì. Không nói, chứ không biết là có ý kiến gì với sự lựa chọn của Cố Hoài Ninh hay không.

Thời tiết lúc này là vào giữa mùa thu, Lương Hoà mặc một chiếc áo khoác mỏng đỏ thẫm, đứng dưới lầu chờ Cố Hoài Ninh lái xe ra từ gara. Cô hơi cúi đầu kiểm tra lại trang phục, khuôn mặt trắng nõn hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Trước khi đi cô đã lục tung tủ quần áo ra tìm, kết quả làm cô buồn bực muốn chết, ngoài vài bộ lễ phục dạ hội ra quần áo của cô toàn là vest công sở và quần bò. Do dự một hồi lâu, Lương Hoà mới giãy dụa thay đồ.

Lúc bước ra khỏi phòng ngủ, ánh mắt Cố Hoài Ninh nhìn chằm chằm cô vài giây, chỉ vài giây âý thôi đều đủ khiến cho Lương Hoà cảm thấy dày vò. Cũng may cuối cùng anh không phát biểu ý kiến gì, chỉ thản nhiên nói một câu: "Đi thôi!"

*****

Anh đi trước ra cửa, Lương Hoà xấu hổ đi theo phía sau.

Chiếc Audi màu đen vững vàng dừng ở trước mặt Lương Hoà, Cố Hoài Ninh vươn cánh tay mở cánh cửa bên ghế lái phụ cho cô, Lương Hoà thoáng sửng sốt, xoay người ngồi xuống.

Bên trong xe có một mùi hương chanh thoang thoảng, mát dịu mà nhẹ nhàng. Cố Hoài Ninh cởi áo khoác, chỉ mặc một bộ quân phục màu xanh nhạt bên trong. Lương Hoà liếc liếc mắt một cái liền kết luận luôn người đàn ông này là một cái móc treo quần áo, mặc gì vào cũng phong độ hết. Nhưng bởi vì anh là quân nhân nên quần áo không được phong phú đa dạng, âu phục cũng rất ít khi anh mặc. Từ đầu đến bây giờ Lương Hoà chỉ gặp một lần ở hôm hôn lễ ấy.

Xe dừng trước cánh cổng của một khu biệt thự, lúc Lương Hoà tháo đai an toàn chuẩn bị xuống xe đột nhiên mới nhớ tới một vấn đề quan trọng, cô không mang quà gì đến thăm bố mẹ chồng. Cảm thấy ảo não với đầu óc của mình, Lương Hoà quay sang nhìn Cố Hoài Ninh hỏi: "Chúng ta không cần mang gì đến sao? Như vậy có được không?"

Cố Hoài Ninh liếc nhìn cô một cái, đáp: "Không cần!"

"Nhưng mà..."

"Bố mẹ sẽ không để ý đến chuyện đó đâu!"

Trời ạ! Lương Hoà xoa xoa gáy, chậm chạp xuống xe theo Cố Hoài Ninh.

Trước đó tuy rằng cô đã chuẩn bị tâm lý thật lâu, nhưng mà lúc chính thức bước vào cửa nhà họ Cố trong lòng Lương Hoà vẫn không tránh được thầm kinh ngạc. Khi nhìn thấy trong phòng khách ngồi một loạt những người lớn tuổi, Lương Hoà cố gắng khống chế kìm lại ý muốn xông cửa bỏ chạy. Người đàn ông đi bên cô hình như đã quen nhìn những trận thế kiểu như vậy, chỉ thấy anh cúi đầu cười khẽ, ân cần thăm hỏi lần lượt những bậc trưởng bối. Mọi người đều cười đáp lời rất thoải mái, nhưng lúc họ nhìn đến Lương Hoà, những nụ cười ấy đều thêm vài phần săm soi đánh giá.

Mẹ của Cố Hoài Ninh - Lý Uyển vừa nhìn thấy con trai út cưng thì mặt mày bà hớn hở hẳn lên. Bà là vợ hai của Cố Trường Chí, nhưng lại sinh cho ông những hai người con trai. Như vậy nhà họ Cố có tới ba trai, con trai trưởng Cố Hoài Thanh đang làm Bí thư Tỉnh uỷ ở một tỉnh phía nam, cùng vợ con sống luôn ở đó không hay về nhà. Con trai thứ là Cố Hoài Việt đồng thời cũng là con trưởng của Lý Uyển, cùng con trai út Cố Hoài Ninh đều công tác trong quân đội. Lúc Lý Uyển còn trẻ hẳn là một người khá đẹp, khuôn mặt Cố Hoài Ninh có khá nhiều nét giống bà.

"Sao hai đứa đến sớm thế? Đã ăn sáng chưa?" Lý Uyển nói xong nhìn Lương Hoà với vẻ đánh giá, cô gái đứng bên cạnh con trai, vóc dáng thon thả than cao thích hợp, khuôn mặt thanh tú, ít nhất cũng không uổng công nhà mình bày ra tư thế rầm rộ này.

"Con đã ăn rồi!" Cố Hoài Ninh cười nói, sau đó nghiêng đầu hỏi Lương Hoà, "Em ăn chưa?"

Anh đột ngột cúi sát người làm khuôn mặt trắng trẻo của Lương Hoà phớt qua một thoáng ửng đỏ, hơi thở tươi mát của anh phả tới, cô hơi nhích ra một chút, mở miệng trả lời: "Em đã uống sữa rồi!".

"Uống mình sữa không làm sao được?" Lý Uyển nói hơi trách cứ.

Lương Hoà vừa định đáp là không đói bụng, nhưng đã có một cánh tay nắm lấy cô, bàn tay to rộng của anh nhẹ nhàng vuốt ve làn tóc mềm trên đỉnh đầu cô, lúc lướt qua vành tai cô có thể dễ dàng cảm nhận được độ ấm cùng xúc cảm thô ráp trên bàn tay ấy. Lòng bàn tay anh chắc chắn có vết chai sần, Lương Hoà đột nhiên có ý nghĩ như vậy. Chỉ nghe bên cạnh anh nói: "Hôm qua Lương Hoà mệt quá cho nên sáng nay mới ngủ dậy muộn, lại muốn tới thăm mẹ ngay, nên chỉ kịp ăn qua một chút."

Chỉ một động tác nhỏ như vậy khi nhìn vào trong mắt bà Lý Uyển cũng đã là rất tình tứ, hơn nữa câu nói của Cố Hoài Ninh cũng mơ hồ không rõ ý, Lý Uyển nhìn Lương Hoà cười cười khiến Lương Hoà rất xấu hổ, cô quẫn bách đỏ bừng mặt. Thề có trời biết hôm qua sau khi chấm dứt hôn lễ xong hai người đều mệt rã rời, đến cả một ngón tay cũng không muốn động đậy, vừa về nhà đều vội vàng tắm một cái, vừa nằm lên trên giường liền ngủ luôn, nào còn có tâm tư làm gì nữa. Song hiện tại, khẳng định là mẹ chồng cô sẽ không nghĩ như vậy, Lương Hoà không biết giải thích như thế nào, đành phải nói: "Để con xuống bếp tự làm được rồi ạ!"

Lý Uyển nhìn dáng vẻ hoảng hốt của Lương Hoà, nụ cười trên mặt bà dần nhạt đi. Cô con dâu này không phải do bà chọn, là chính con trai bà muốn kết hôn, tất nhiên là bà không thể cự tuyệt. Nhưng thân là nữ chủ nhân trong nhà họ Cố, cũng là mẹ Cố Hoài Ninh, bà hoàn toàn có tư cách kiểm tra cô con dâu này.

"Hoài Ninh, con ra phòng khách nói chuyện cùng các chú bác đi!"

Cố Hoài Ninh đương nhiên biết đựơc ý tứ của mẹ mình, anh cười ôm nhẹ vai bà nói, "Mẹ, Lương Hoà nhỏ hơn con những bảy tuổi, mẹ đừng làm khó cô ấy!"

Bà lườm anh một cái, "Biết anh yêu chiều vợ rồi!"

Cố Hoài Ninh cười không trả lời, tầm mắt anh chỉ nhìn bóng dáng đang bận rộn của người kia ở trong phòng bếp.

Tình huống trong bếp hiện tại rất rối loạn. Nhìn cô gái trẻ luống cuống tay chân muốn giúp mình một tay nhưng càng giúp càng rối thím Trương vẻ mặt bất đắc dĩ thở dài. Thấy cô cầm một con dao vừa sắc vừa mỏng chuẩn bị đi chặt sườn, thím Trương vội chạy nhanh tới cản lại: "Ôi chao ôi chao, cẩn thận kẻo chặt phải tay bây giờ! Để đấy, cứ để đấy tôi làm cho!"

Lương Hoà ngẩn người, xấu hổ đưa dao trả lại, thím Trương không đành lòng, đành thở dài bảo cô đi làm cá.

Lúc Cố Hoài Ninh đi vào phòng bếp liền nhìn thấy cảnh tượng như thế này, Lương Hoà tay áo xắn lên đến khuỷu đang vật lộn với con cá. Rõ ràng là cô sợ máu, nhưng vẫn mím môi chịu đựng, dáng vẻ ấy khiến Cố Hoài Ninh mỉm cười. Nghĩ nghĩ, anh bước qua nắm lấy con dao từ tay cô.

Động tác đột nhiên của anh làm Lương Hoà hoảng sợ, đứng tránh một bên ngơ ngác nhìn anh thành thạo chặt vi, đánh vẩy cá.

"Không biết nấu cơm hả?" Anh mở miệng hỏi.

Lương Hoà cúi đầu, rầu rĩ ừm một tiếng.

"Trước khi đi du học thì em sống cùng với bà ngoại, bà ngoại nấu ăn rất ngon. Khi đi du học thì ăn toàn đồ Tây, làm bánh sandwich đơn giản hơn làm đồ ăn Trung Quốc nhiều."

Quả nhiên không ngoài dự đoán của anh, Cố Hoài Ninh cười nhẹ, làm sạch sẽ con cá xong giao lại cho thím Trương, lấy xà phòng rửa tay."Học nấu cơm đi, sau này tay nghề nhất định sẽ được như thím Trương hoặc là bà ngoại em". Nói xong anh ôm vai cô đi ra ngoài.

"Em cũng tính như thế!" Lương Hoà cảm thấy xấu hổ cực kỳ, người như anh, mười ngón tay nhìn như không dính bụi thế nhưng anh lại biết nấu nướng, chí ít là nấu tốt hơn cô. Hai người ở cùng nhau cô không thể cứ để anh phải nấu cơm, ra ngoài ăn lại càng không phải kế sách lâu dài.

Thím Trương nấu rất nhanh, làm một bàn đầy đồ ăn, màu sắc mỹ vị chỉ nhìn và ngửi cũng làm cho người ta thèm thuồng muốn nuốt cả lưỡi, xem ra Cố Hoài Ninh muốn cô học thímTrương nấu cơm đã là cất nhắc cô lắm rồi. Đáng tiếc, một bàn đầy món ngon như vậy nhưng cô phải vừa ngồi ăn nghiêm chỉnh vừa trả lời các loại vấn đề của các trưởng bối nhà họ Cố.

"Hoài Ninh, kết hôn xong rồi vợ cháu có cùng về đơn vị với cháu không?". Người hỏi là chú hai của Cố Hoài Ninh, Cố Trường Minh. Ông và Cố Hoài Ninh công tác ở cùng một quân khu. Cố Trường Minh là Chính Uỷ, mà Cố Hoài Ninh công tác tại cấp dưới của quân đoàn.

"Lương Hoà còn công việc của cô ấy nữa mà chú.". Anh thản nhiên trả lời, ngụ ý tất nhiên là cô không đi.

"Ồ? Việc này mẹ chưa nghe con nhắc tới lần nào, Hoà Hoà đi làm ở đâu vậy?". Lý Uyển nhìn Lương Hoà hỏi.

"Con làm ở Toà soạn báo PIONEER mẹ ạ!". Lương Hoà cẩn thận trả lời.

Lý Uyển lại "Ồ" một tiếng đầy vẻ ẩn ý rồi cũng không hỏi thêm gì nữa, Lương Hoà không biết ý tứ của bà ra sao nên cũng không dám mở miệng nói thêm. Cô nhớ rõ lúc trước khi kết hôn Cố Hoài Ninh từng hứa hẹn với cô, hai người bọn họ chỉ cần kết hôn, còn những việc khác cũng không quan trọng. Cho nên theo lý thuyết mà nói cô không phải nghỉ việc rời khỏi thành phố C theo anh.

"Hoài Ninh, cháu để vợ mới cưới ở lại đây một mình mà về đơn vị được hả? Ài, Lương Hoà, cháu có bỏ được không?". Chú út Cố Trường An cười cười trêu ghẹo đôi vợ chồng mới cưới.

Mặt Lương Hoà lập tức đỏ bừng lên, cúi gằm đầu không trả lời. Cố Hoài Ninh liếc mắt nhìn chú út nhà mình một cái, anh vươn tay ôm ngang vòng eo Lương Hoà giống như bảo vệ cô, "Chú đừng trêu cô ấy!"

Lời anh vừa nói ra, mọi người đều cười rộ lên, nhưng không ai tiếp tục đề tài này nữa.

Lương Hoà thở phào nhẹ nhõm, xem như tránh được một kiếp, vừa bình tâm được một chút trái tim lại như cũ đập rộn lên trong lồng ngực. Xung quanh cô ngập tràn mùi Davioff toả ra từ trên người anh, khiến cô không thể trốn được vào đâu. Lương Hoà ngẩng đầu nhìn Cố Hoài Ninh, trên khuôn mặt thản nhiên của anh dường như đang ẩn hiện một nụ cười, khiến cô chấp chới ánh mắt.

*****

Lúc hai người về tới nhà thì trời đã chạng vạng tối. Chuyện đầu tiên Lương Hoà làm khi bước vào nhà là cởi giày, thay bằng đôi dép lê mềm rồi vội vàng chạy vọt vào trong phòng tắm, bóng lưng hoảng hốt giống như chạy trốn của cô khiến khuôn mặt vốn không thay đổi của Cố Hoài Ninh thoáng một nét cười.

Anh không thể không thừa nhận là cô gái này rất thông minh. Anh muốn làm chuyện gì, không cần nói ra hoặc là ám chỉ, cô đều có thể tinh tế nhận biết và phối hợp với anh rất tốt, ngay cả người khéo léo như mẹ anh cũng không phát hiện ra được. Vì thế cuộc hôn nhân này đối với Cố Hoài Ninh mà nói cũng không tính là quá xấu.

Trước đây Lương Hoà từng bị Hạ An Mẫn hỏi một vấn đề như thế này ---- Nếu có một ngày, sáng sớm tỉnh giấc chợt thấy bên gối có một người đàn ông, thì cậu có cảm giác gì?

Trong lúc Lương Hoà đang nghĩ nghĩ để trả lời, Hạ An Mẫn đã thay cô nói trước, "Cậu xem, vấn đề rất đơn giản, người không muốn kết hôn giống như cậu, khi gặp trường hợp có một người đàn ông ngủ bên cạnh như thế, chỉ có một khả năng duy nhất đó là tình một đêm!"

Tình một đêm!

Cô nhớ rõ phản ứng lúc ấy của mình là giơ tay cốc vào đầu Hạ An Mẫn một cái đau điếng. Bây giờ nhìn người đàn ông nằm kề bên, Lương Hoà nghĩ, nếu cho anh biết trong đầu cô hiện tại đang nghĩ cái gì, chắc chắn anh không chỉ cốc đầu cô một cái mà thôi, có khi còn xẻ cô thành tám mảnh. Bởi vì trông anh nhìn qua có vẻ, ừm, thần thánh cũng không thể xâm phạm.

Nhìn lên đồng hồ báo thức đặt ở phía đầu giường, thấy mới chỉ sáu giờ sáng. Lương Hoà vuốt vuốt một đầu tóc rối, thò chân xuống giường. Sáng hôm nay Cố Hoài Ninh sẽ bay đi thành phố B quay trở lại với công tác. Hai người cũng đã kết hôn được mấy ngày, dù sao hôm nay vợ cũng phải nấu cho chồng ăn một bữa cuối cùng, cho dù là tay nghề của cô không được tốt lắm, không thể nấu được hai bữa ăn chính thì ít ra cũng phải làm được một bữa ăn sáng.

Sở trường của Lương Hoà là làm bữa sáng theo phong cách Châu Âu, bánh mì kẹp trứng ốp-lết, thêm một ly sữa ấm, quả thật đúng là không mất nhiều công sức cho lắm. Nhưng Cố Hoài Ninh có thích ăn hay không mới là vấn đề. Không biết ở trong quân đội có ăn bữa sáng kiểu này không nhỉ? Lương Hoà nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng không biết làm gì thêm mới phải.

Cô vội vàng vo gạo đặt bếp nấu cháo, lấy ngũ cốc cùng sữa ra trộn đều, lại chạy xuống dưới lầu mua bánh bao và quẩy nóng, chuẩn bị sắp xếp tất cả xong xuôi đã gần tới 7h, nhìn một bàn đầy món ăn, Lương Hoà thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Đúng bảy giờ Cố Hoài Ninh mới tỉnh giấc, lúc đi vào bếp nhìn thấy bàn ăn như vậy, trong một thoáng anh sửng sốt đờ người ra. Cô gái nhỏ ngồi trên ghế ở bàn ăn đưa lưng về phía anh, bộ đồ ngủ màu trắng, mái tóc xoăn dài màu nâu búi gọn gàng trên đầu, gật gà gật gù, đúng là ngồi đợi anh mà ngủ gật.

Cô không biết nấu nướng thế nhưng lại bỏ công chuẩn bị bữa sáng cho anh, Cố Hoài Ninh hướng về phía bàn ăn bước tới.

"Lương Hoà!"

Đang ngủ mơ màng Lương Hoà nghe có người gọi, hơi giật mình tỉnh lại. Bởi vì tỉnh giấc đột ngột nên ngồi không vững, suýt nữa trượt chân xuống khỏi ghế, may mà Cố Hoài Ninh bắt được cánh tay cô giữ cho cô khỏi ngã.

"Anh... anh dậy rồi à?" Lương Hoà căng thẳng hỏi lắp bắp, cô cảm thấy xấu hổ đến mức muốn trốn.

Cố Hoài Ninh buông tay cô ra, đi tới đầu bàn bên kia ngồi xuống "Ừm! Em chuẩn bị bữa sáng đấy à?"

"Vâng, em làm mấy món, không biết có hợp với khẩu vị của anh không." Lương Hoà lấy muôi múc cho anh một ít cháo.

Cố Hoài Ninh hơi nhướn mày, nhìn lướt qua bàn ăn một chút. Quẩy cùng bánh bao chắc chắn là mua rồi, ngũ cốc trộn trông màu thật bắt mắt, chỉ nhìn thôi cũng thấy hấp dẫn, nhưng anh lại nhớ rõ đồ ăn này đã mua từ trước đó mấy ngày, từ hôm kết hôn đến giờ vẫn để trong tủ lạnh, xem ra chỉ có cháo là món duy nhất cô gái này chính tay nấu cho anh mà thôi.

"Trông cũng không tệ lắm!". Anh kết luận. Ít ra thì, tinh thần của cô cũng phấn chấn.

Lương Hoà ngượng ngịu cười cười, ngồi xuống bàn cùng anh bắt đầu ăn sáng.

Cố Hoài Ninh bay chuyến mười giờ sáng. Ăn xong nhân viên bảo vệ của Cố Trường Chí sẽ tới đưa anh ra sân bay. Người bảo vệ tên Phùng Trạm là một thanh niên vừa tròn hai mươi, chỉ kém Lương Hoà vài tuổi, nhìn thấy Lương Hoà lập tức hô to "Chị dâu" làm cho cô đỏ cả mặt, luống cuống mở rộng cánh cửa để cậu ta bước vào nhà.

Cố Hoài Ninh đang đứng thắt cravat và đeo quân hàm trước gương, Lương Hoà nhìn anh mặc quân phục cũng đã quen, chỉ là chưa bao giờ nhìn kĩ huy chương trên vai anh. Hai vạch và hai sao, cô không rõ rốt cuộc là anh đang có chức vụ gì.

"Anh về đơn vị, có việc gì thì gọi điện thoại cho anh, nếu không gặp được anh thì trực tiếp gọi cho Phùng Trạm." Cố Hoài Ninh dặn dò cô."Phùng Trạm, trong thời gian tôi không ở nhà nhớ giúp đỡ chị dâu cậu đấy nhé!"

"Vâng, thưa thủ trưởng! Em cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!"

Phùng Trạm cười hì hì giơ tay chào theo kiểu quân nhân, Cố Hoài Ninh cười cốc đầu cậu ta một cái, lại xoay người nhìn về phía Lương Hoà. Cô gái im lặng đứng ở cạnh tường, cúi đầu không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Cố Hoài Ninh trầm ngâm một lát, vươn một bàn tay giữ lấy đầu của cô, tay kia vuốt làn tóc mái mềm mại trên trán cô, khẽ hôn một cái, nói: "Anh đi nhé!"

Nụ hôn phớt nhẹ nhàng làm Lương Hoà cả kinh ngẩng đầu lên, cả người liền lọt vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh, trong nháy mắt cô thất thần, vội nhìn sang phía khác, thì thào nói khẽ: "Để em tiễn anh!"

Từ nhà đến sân bay cách nhau cũng không xa lắm, hơn nữa Phùng Trạm lại lái xe rất nhanh, chưa đầy mười phút đã tới sân bay. Cố Hoài Ninh xuống xe trước, Lương Hoà cũng chuẩn bị xuống xe lại bị anh giơ tay ngăn lại.

"Một mình anh vào là được rồi, Phùng Trạm cũng không cần đi theo".

"Vậy... vậy anh đi đường bình an nhé!" Lương Hoà do dự một lát rồi lùi lại, kéo cửa kính xe xuống, nhìn theo thân hình cao ráo của anh càng đi càng xa, chỉ trong phút chốc bóng dáng ấy đã khuất dần vào trong đám đông rồi mất hút.

Nhìn anh, cô nghĩ, có lẽ người này đã quen với cảnh đi đứng độc lập một mình, chuyện trọng đại gì một mình cũng có thể tự giải quyết được. Chính bản thân cô không phải đã được biết rõ ràng hay sao.

"Chị dâu, đội trưởng đi rồi chị buồn lắm phải không?"Phùng Trạm ghé mắt nhìn qua kính chiếu hậu, thấy biểu tình rối rắm trên mặt cô, thử hỏi.

"Cậu gọi anh ấy là đội trưởng à?"

"Chị không biết à? Chị thấy quân hàm của đội trưởng chưa, hai vạch hai sao, chính là quân hàm của Trung tá Lục quân đấy. Đội trưởng tuy mới ba mươi mốt tuổi, nhưng năng lực của anh ấy không thể khinh thường được đâu!"

"Anh ấy không nói cho tôi biết mấy chuyện này!" Lương Hoà nghĩ nghĩ, nói. Cũng đúng thôi, anh nói chuyện này với cô mới là lạ.

"Hắc hắc, đội trưởng thật là công tư rõ ràng. Chuyện trong quân đội thường sẽ không lẫn lộn cùng chuyện trong nhà. Chị đừng tưởng đội trưởng là con út của Cố tướng quân mà lầm, chức vị hiện tại của anh ấy không hề liên quan gì đến Cố tướng quân. Kể cả anh Hoài Việt cũng vậy, cả hai ngươì bọn họ thực sự đều là đàn ông đúng nghĩa!"

Khi nhắc đến những người con trai của Cố gia, Phùng Trạm bộc lộ vẻ mặt đầy thán phục, Lương Hoà ngồi ở ghế sau yên lặng khẽ cười.

"Chị dâu, em đưa chị về thẳng nhà nhé?"

Lương Hoà nghĩ nghĩ, nói "Ừm, về nhà."

Crypto.com Exchange

Chương (1-46)