← Ch.33 | Ch.35 → |
Tô Trí Nhược đứng ở cửa trước mở cửa, Hạ Kỳ này tìm hắn chắc không có chuyện gì tốt, lần trước hai người bọn họ gặp mặt cũng đã tranh cãi đối lập nhau vì Lục Tiểu Phong, Cô gái này mồm miệng rất lợi hại, quay về phái hắn đùng đùng nói một đống lời luyên thuyên, không biết lần này lại muốn tìm hắn làm quái gì.
Quả nhiên, vừa vào cửa Hạ Kỳ đã không khách khí đi đến ghế sô pha ngồi xuống, bỏ túi xách sang một bên, hất đầu nhìn Tô Trí Nhược nói: "Pha trà."
Tô Trí Nhược mặt u ám khoanh tay trước ngực đứng ở cửa không nhúc nhích, Hạ Kỳ dùng khóe mắt nhìn anh ta: "Đây là đạo tiếp khách cơ bản."
Chị em tốt nhất của Lục Tiểu Phong cũng không dễ gần với hắn, Tô Trí Nhược cắn chặt răng, cố gắng nhịn xuống, tạm thời hắn không tranh chấp với đàn bà.
"Trà."
Tô Trí Nhược mang chén trà đặt trước mặt Hạ Kỳ, chính mình ngồi xuống một bên ghế sô pha cũng không thèm nhìn vẻ mặt của cô gái này bây giờ như thế nào, hắn nhìn thẳng nói: "Tìm tôi có chuyện gì?"
Hạ Kỳ ngồi thẳng người, thẳng thắn nói: "Nhân lúc Tiểu Phong đi vắng, chúng ta cứ việc nói thẳng, hôm nay tìm anh, là tới cảnh cáo anh."
Tô Trí Nhược thiếu chút nữa hừ lạnh, hắn miễn cưỡng bắt chéo chân, nghiêng mặt qua không đồng ý: "Hình như tôi với cô không quen biết."
Hạ Kỳ tặc lưỡi lắc đầu, khuôn mặt của người đàn ông này cùng tính cách của anh ta thật sự tỉ lệ nghịch, mặt càng dễ coi, tính cách càng thối rữa, chẳng qua vì chị em của mình, cô nhẫn nhịn.
"Tôi hi vọng nếu anh còn muốn ở đây, sẽ không tiếp tục bắt nạt Lục Tiểu Phong!"
Tô Trí Nhược chỉ vào chính mình khó tin nhìn Hạ Kỳ: "Tôi bắt nạt Lục Tiểu Phong? Cô có lầm hay không vậy."
Hạ Kỳ một bước cũng không nhượng bộ: "Làm sao tôi có thể lầm, lần trước những lời anh nói với cô ấy tôi đều nghe thấy hết."
"Có thể cô không rõ lắm tôi và cô ta là kiểu mẫu ở chung..."
Hạ Kỳ không nhịn được chặn lời anh ta: "Kiểu mẫu ở chung, như vậy mà là kiểu mẫu ở chung sao, anh có thể nói mười câu, Lục Tiểu Phong không thể nói một câu, anh nói gì cô ấy đều phải nhịn, kiểu mẫu ở chung như vậy sao?"
Tô Trí Nhược hơi nhíu nhíu mi: "Tôi không có bắt cô ấy nhịn, nói thật chính tôi cũng không quen nhìn bộ dạng cái gì cũng đều nhẫn nhịn của cô ấy, nếu cô ấy có gì không vừa lòng cứ nói thẳng ra."
"Cũng bởi vì cô ấy không nói, cho nên tôi tới nói." Hạ Kỳ uống một ngụm trà lớn khiến cho mình bình tĩnh lại một chít: "Cô ấy nhẫn nhịn anh không có nghĩa cô ấy sẽ không phản kháng, mà bởi vì cô ấy xem anh là bạn bè, cho nên cô ấy bao dung với anh, nếu như anh là người không quan trọng, cơ bản cô ấy sẽ không để ý tới. Bao dung cùng coi thường, có bản chất khác nhau, có lẽ anh nghĩ rằng Lục Tiểu Phong là một cô gái rất dễ lừa gạt, tính tình vô cùng tốt, nhìn cái gì cũng đều rất thờ ơ, nhưng thực tế cô ấy không phải là người anh có thể hiểu hết được."
Tô Trí Nhược nghe được câu nói của Hạ Kỳ còn có hàm ý khác, thu hồi bộ dáng uể oải, cẩn thận hỏi: "Cô có ý gì?"
"Mong anh sau này không nên hô to gọi nhỏ với cô ấy, cũng không nên nhằm vào cuộc sống của cô ấy mà khoa tay múa chân, không nên đâm vào nỗi đau của cô ấy, nêu anh xem cô ấy là bạn bè, xin anh kiên nhẫn một chút. Nếu anh không coi cô ấy là bạn, anh có thể lập tức rời khỏi nơi này."
Tô Trí Nhược ngỡ ngàng: "Đợi một chút, cái gì gọi là tôi đâm vào nỗi đau của cô ấy? Cô có thể nói rõ cho tôi được hay không?"
Đột nhiên mặt Hạ Kỳ lộ vẻ lúng túng, rối rắm cắn cắn môi, giống như cố sức hạ quyết tâm, cuối cùng nói: "Lần trước tôi đã nói qua, không phải cô ấy muốn cuộc sống như vậy, anh không thấy kỳ lạ sao, đến bây giờ cô ấy vẫn còn độc thân, một cô gái lại ở trong một căn hộ lớn như vậy." Hạ Kỳ cười khổ lắc lắc đầu, "Tiểu Phong cô ấy đã từng kết hôn, nơi này vốn là phòng tân hôn."
Sau khi sét đánh giữa trời quan trôi qua, trong đầu Tô Trí Nhược nhất thời trống rỗng.
————-
Trong lòng Lục Tiểu Phong luôn luôn có một chuyện, lúc đầu vốn định tối qua lúc gặp Khả Nham sẽ hỏi thăm, nhưng vì liên quan đến Tô Trí Nhược nên nàng đánh phải hẹn riêng Khả Nham ăn cơm trưa. Khả Nham vì xin nghỉ tối quan nên cuối tuần phải làm thêm, buổi trưa Lục Tiểu Phong đi tới công ty của anh ta chờ anh ta cùng ăn cơm.
Chuyện này giống như một âm hồn không có hình bóng quanh quẩn ở trong đáy lòng nàng, người kia ngày hôm đó nhìn qua rốt cuộc có phải anh ta hay không? Tuy rằng một lần nữa nàng tự nói với chính mình chuyện đã qua, nàng không cần biết có phải hay không, nhưng mà ý nghĩ không thể khống chế lại nhớ lại một lần nữa, trong nháy mắt đó quả thật nàng thấy được gương mặt quá mức quen thuộc, quen thuộc đến mức trong lòng nàng muốn đổ máu.
Lục Tiểu Phong đứng ở trên đường đối diện công ty của Khả Nham, trời rất lạnh, gió bắc quất trên mặt người mơ hồ bắt đầu thấy đau, nàng nhìn cửa lớn cao ốc đối diện, cảm giác giống như mình đứng ở giữa ngã tư đường, thiếu một phần can đảm bước đi, và nhiều hơn một phần không cam lòng lui lại.
Nếu biết được đáp án nàng nên làm gì bây giờ, nếu không có được đáp án nàng nên làm thế nào cho phải. Mặt trái của đáp án không chịu nổi quá nhiều, bây giờ nàng không có can đảm đem tất cả chuyện này xốc lên đối mặt một lần nữa.
Lục Tiểu Phong nheo mắt lại, tay đặt ở trong túi không khỏi có chút lạnh.
Chỉ trong chốc lát, Liêu Khả Nham từ cao ốc đối diện đi tới, mà phía sau anh ta lại có một người đi theo sát. Liêu Khả Nham cùng người nọ một trước một sau đi tới, anh ta không ngừng quay đầu lại nói gì đó cùng người nọ, người nọ đeo kính râm, khẽ cúi đầu không mở miệng, thỉnh thoảng cười cười.
Có một khuôn mặt trong trí nhớ Lục Tiểu Phong bị nàng xé thành muôn vàn mảnh vụn, lại nghiền thành vô số bột phấn, nhưng vĩnh viễn không có cách nào loại bỏ, chỉ cần một lần kích hoạt, bột phấn phát tán mọi ngõ ngách sẽ dùng tốc độ nhanh nhất hội tụ cùng nhau chắp vá lại thành khuôn mặt đầy đủ.
Trên thế giới tuyệt đối sẽ không có người thứ hai, sâu trong ánh mắt là nhiệt độ bằng không, khóe miệng mỉm cười nghiêng mặt là bịp bợm láo toét, phong độ giơ tay nhấc chân chính là để anh ta che dấu hiểm ác giả tạo.
Yếu hầu Lục Tiểu Phong như bị gió cắt rời ra, hô hấp trở nên tanh nồng. Nàng vô thức lui lại từng bước, không cẩn thận đụng vào người sau lưng, lại đứng ngây như khúc gỗ vô tri vô thức nhìn đối phương, quên nói một câu xin lỗi.
Người kia so với việc nửa đem gặp ác mộng còn đáng sợ khủng bố hơn, người đàn ông làm cho thế giới của nàng từ thiên đường biến thành địa ngục, không sai, chính là anh ta.
Cho dù anh ta có hóa thành tro, nàng cũng có thể nhận ra.
Nàng nhanh chóng trốn vào quán cà phê phía sau, ở trên mặt kính phản chiếu nhìn thấy người nọ lên xe, Khả Nham chia tay với anh ta, sau đó chân thành đi tới chỗ nàng ở bên này.
Lục Tiểu Phong tìm một vị trí ngồi xuống, đúng lúc Liêu Khả Nham đi đến, rất nhanh tìm thấy chỗ ngồi của nàng.
"Thật ngại quá, vừa rồi công ty có chụt việc nên về muộn, em đến lâu rồi ư?" Liêu Khả Nham mang theo vẻ mặt xin lỗi ngồi xuống đối diện Lục Tiểu Phong.
Lục Tiểu Phong khẽ cười nói: "Không, em cũng vừa mới tới xong."
"Vậy là tốt rồi, hôm nay muốn ăn cái gì?" Liêu Khả Nham mở thực đơn ra, "Lần tước tôi tới ăn cơm cà ri cũng không tệ lắm."
"Vậy ăn cái này đi."
Trong óc Lục Tiểu Phong nổ tung giống như hiện trường, vẫn không rửa hết sạch được, ý nghĩ chỉ chợt lóe qua khuôn mặt, tay nàng liền không tự chủ run rẩy.
Liêu Khả Nham gọi cho hai người hai ly cà phê, sau đó nhắc đến chuyện lỡ hẹn tối hôm qua: "Tối hôm qua nghe giọng em nói trong điện thoại rất khẩn cấp, rốt cuộc sao lại thế?"
"Ah, là người thuê phòng của em không được khỏe, em lo anh ta có chuyện, cho nên không thể để anh ta ở nhà một mình."
"Vậy sao, khó trách nhìn sắc mặt em không tốt lắm, tối hôm qua có phải rất vất vả?" Bất luận anh ta nói cái gì ánh mắt cũng sẽ không chợt hiện, đôi mắt như vậy làm cho không người nào có thể nói dối.
Lục Tiểu Phong cười cười như trước: "Sau đó anh ta cũng không sao, cho nên thật ra cũng không có gì, thật ngại quá, hại anh đã ra ngoài lại quay trở về."
Cũng giống như lần trước, Liêu Khả Nham không tiếp tục hỏi thêm, anh ta thực sự hiểu và bỏ qua nói: "Nếu cần gì, em cứ nói với tôi, không cần khách khí như vậy. Quan hệ của chúng ta chắc hẳn không cẩn khách sáo gì cả."
"Uhm?"
Vẻ mặt Liêu Khả Nham lộ ra vẻ mất tự nhiên hiếm thấy: "Tôi nói, nếu tôi không có hiểu sai, chúng ta bây giờ hẳn là đang qua lại với nhau đi."
Trong lòng Lục Tiểu Phong âm thầm ngạc nhiên, nhưng ngoài mặt không lộ ra chút nào.
Liêu Khả Nham thấy Lục Tiểu Phong không có ý kiến khác, liền tiếp tục nói: "Cho nên, nếu em không ngại, tôi nghĩ tìm một cơ hội giới thiệu em với anh của tôi."
Trái tim Lục Tiểu Phong ngừng đập chậm lại một nhịp, nàng làm bộ như đang nhớ lại, hỏi: "Anh của anh, chính là người lần trước chúng ta gặp trên đường, anh nói anh của anh cũng ở tại đây, là anh ruột sao?"
"Không phải, là anh họ, chỉ có điều tình cảm của chúng tôi lúc nào cũng tốt, anh ấy rất chú ý đến tôi."
"Ban nãy em nhìn thấy anh đi cùng một người đàn ông ra khỏi công ti..."
"Đó chính là anh họ tôi, biết thế vừa rồi nên kéo anh ấy qua đây cùng ăn cơm."
Lục Tiểu Phong vội vàng xua tay: "Không, em chưa có chuẩn bị tâm lý cho việc này."
Liêu Khả Nham cười nói: "Thật ra không cần phải chuẩn bị cái gì, anh của tôi rất dễ gần."
Anh ta rất dễ gần? Lần đầu tiên sau năm năm Lục Tiểu Phong cười lạnh, chẳng qua chỉ cười ở trong lòng.
Lục Tiểu Phong cúi đầu, bình tĩnh xúc cơm cà ri: "Nếu như là anh họ, vậy anh ta với anh chắc hẳn không cùng một họ?"
"Uhm, Anh ấy họ Tiêu, gọi là Tiêu Duy."
————-
"Lục Tiểu Phong cô ấy, đã từng kết hôn?"
"Không cần phải... ngạc nhiên như vậy đi?" Hạ Kỳ nhìn thấy cả khuôn mặt Tô Trí Nhược cắt không còn giọt máu.
Tô Trí Nhược không có phát hiện ra giọng nói của anh ta đã bắt đầu phát run: "Cái này... Vậy tại sao lại ly hôn?"
Hạ Kỳ thở dài nói: "Cho nên tôi mới nói, đây là nỗi đau của Tiểu Phong. Tuy rằng những lời này không nên nói cho anh biết, nhưng tôi hi vọng người ở cùng một nhà với cô ấy tối thiểu có thể đối xử với cô ấy tốt một chút. Không phải ly hôn, chồng của cô ấy đã qua đời, ước chừng ba năm trước Tiểu Phong mới trở lại đây. Bởi vì cú sock quá lớn, cho nên mới biến thành cái bộ dạng này, tính cách cũng thay đổi rất nhiều, cũng không phải cô ấy mong muốn như vậy, mà là thật sự rất đau khổ, có đôi khi ngay cả tôi cũng không nhìn được."
"Chuyện kia..."
Hạ Kỳ lập tức lắc đầu: "Ngàn vạn lần không nên hỏi chồng của cô ấy mất như thế nào, chỉ cần anh nói đến một lần, tôi cam đoan cô ấy sẽ nổi bão lên với anh. Anh chỉ cần biết có một chuyện như vậy là được, có vài lời cho dù chết cô ấy cũng sẽ không nói ra, tôi cũng do dự rất lâu mời quyết định nói cho anh biết, nhưng tôi hi vọng anh có thể đem toàn bộ lời tôi nói hôm nay để ở trong lòng."
Hạ Kỳ đứng dậy muốn đi, Tô Trí Nhược ngồi ở trên ghế sô pha vẫn không nhúc nhích, cô nhịn không được đẩy anh ta một cái, cố tình nói đùa: "Nghe thấy choáng váng, cảm thấy hối hận vì hành vi của mình rồi sao."
"Họ... Tình cảm của bọn họ tốt lắm sao?" Tô Trí Nhược đột nhiên ngẩng đầu hỏi.
Hạ Kỳ vẫn dùng bộ mặt cười lúc nãy nói với anh ta: "Đương nhiên, chồng của cô ấy có thể nói là người đàn ông tốt nhất trên đời này."
← Ch. 33 | Ch. 35 → |