← Ch.23 | Ch.25 → |
Lục Tiểu Phong rất im lặng nhìn Hạ Kỳ nhanh chóng xông vào cửa, cẩn thận đống cửa lại, sau đó nhìn nàng sờ sờ cằm, nhướn mi lên cười lén lút như tên trộm, nhưng vẫn không nói lời nào, Lục Tiểu Phong lắc lắc đầu, mệt mỏi ngồi trên ghế sô pha nói: "Cậu làm cái gì vậy?"
Hạ Kỳ lập tức xông lên bịt miệng của nàng lại: "Xuỵt, đừng nói lớn tiếng như vậy." Cô ấy hướng về phía cánh cửa đang đóng chặt kia liếc mắt một cái: "Người nọ ở bên trong đó?"
Lục Tiểu Phong liếc mắt, gỡ tay cô bạn xuống nói: "Đi vắng, còn chưa tới giờ tan tầm, cậu khẩn trương như vậy để làm gì?"
Vừa nghe người kia đi vắng, Hạ đại tiểu thư lập tức buông Lục Tiểu Phong ra, đặt túi xách xuống bên cạnh như đây chính là nhà mình, bày ra tư thế, nghiêm trang nói: "Cậu như vậy là không tốt."
"Cái gì?"
"Cậu không có chủ động nói với Khả Nham rằng cậu ở chung với người khác đúng không?"
Lục Tiểu Phong chau mày, nhạy cảm nói: "Không phải ở chung, mình chỉ cho thuê phòng trống thôi."
Bộ dáng Hạ Kỳ như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (*), cô bạn này thật là càng sống càng tiến hóa ngược, cái gì mà thông minh lanh lợi, giỏi giang, tài năng, khí thế, toàn bộ đều bị vứt hết không còn một mảnh, suốt ngày vùi đầu trong đống tiểu thuyết mà thôi, cũng không nghĩ đến tuổi của mình đã như thế đó, tuy rằng chính cô cũng còn không có thu xếp chuyện cả đời, nhưng mà cô còn có chút để ý đến, Lục Tiểu Phong không có khái niệm này, cô ấy không hề gì! Thân là chị em tốt nhất có thêm những sự ủng hộ mạnh mẽ, làm sao cô có thể để cô ấy mắc phải những sai lầm trong chuyện "Hôn nhân đại sự" được, làm khó cô vừa đi công tác về liền gọi cho Liêu Khả Nham hỏi tiến độ của bọn họ, nhưng mà không nghĩ tới lại nghe anh ta nói bình thản một câu: "Hình như cô ấy có một khách nam thuê phòng, cô có biết không?" Cô sợ tới mức suýt nữa đầu chập mạch, quả thật cô biết có chuyện như vậy, nhưng nghe giọng Khả Nham hình như Lục Tiểu Phong không chủ động nói thẳng, tội danh "bị phát hiện" này có thể to lắm. Cô không dám nói nhiều lắm, đành phải nói rằng gần đây cô đi công tác công việc bận rộn, không rõ chuyện này lắm, nhưng khi cúp điện thoại Hạ đại tiểu thư dứt khoát cho rằng vấn đề này cần phải giải quyết cho tốt, hơn nữa cần gọn gàng, không thể để lộ chút sơ hở, chính Lục Tiểu Phong còn mơ hồ, cô cũng không thể mơ hồ giống cô ấy như vậy được.
(*): câu này ý chỉ sự tiếc nuối không hài lòng khi ai đó không chịu tiến bộ, hi vọng người đó tốt hơn.
Vì thế, Hạ Kỳ dẫn dắt từng bước: "Được được, nhưng mà tại sao cậu không tự nói với Khả Nham đi?"
"Có cái gì đâu chứ?" Lục Tiểu Phong trợn tròn mắt kỳ quái nói.
"Quan hệ của cậu cùng Khả Nham là như thế nào, tuy rằng Khả Nham này sẽ không đem loại chuyện như vậy làm khó dễ cậu, nhưng mà chính cậu cần chú ý a. Còn nữa, mình nghe lần trước cậu nói anh ta là cảnh sát gì gì đó, thói đời đều nói một người cảnh sát đi kèm một gã lưu manh, không nói đến thân phận của anh ta có vấn đề, anh ta còn là một người đàn ông không nói lí lẽ, làm sao cậu có thể..."
Lục Tiểu Phong bình tĩnh đi đến phòng bếp pha một cốc bột ca cao nóng cho vị tiểu thư đang chìm trong cảm xúc kích động này, sau đó lấy chiếc thìa màu bạc quấy đều đưa đến trước mặt Hạ Kỳ, Hạ đại tiểu thư bỗng nhiên im bặt.
Hạ Kỳ bưng cốc ca cao lên, dùng hai ngón tay kẹp chiếc thìa bạc lên xem xét thật kỹ, không dám khẳng định hỏi: "Đây là đồ cậu mới mua?"
"Coi như thế đi, lần trước đi siêu thi gặp được, người kia nói mấy bộ đồ dùng trong nhà trước kia quá khó coi, liền mua mới."
"Người kia?"
"Chính là khách mới thuê khòng của mình."
Hạ Kỳ há to miệng, mắt chớp liên tục không nói nên lời, qua một lúc lại chỉ vào cái chén hỏi: "Có phải vừa rồi cậu đem những thứ này tráng qua nước ấm một lần hay không?"
Lục Tiểu Phong gật gật đầu: "Đúng a, anh ta nói như vậy càng vệ sinh, đồ ăn trong nhà bây giờ cũng đều đặt ở trong tủ khử trùng."
Hạ Kỳ trợn mắt há hốc mồm nhìn Lục Tiểu Phong đang thì thào tự nói, thật ra từ một khắc bước vào cửa cô đã thấy có loại cảm giác là lạ, chính xác là gì, cô cũng không thể nói được. Đúng rồi, phòng rất sạch sẽ, sạch sẽ đến mức dường như trong không khí đều có mùi của nước khử trùng, đã không còn mùi mì tôm, bước đi cũng không phải thật cẩn thận sợ đạp phải "mìn" nữa, trên ghế sô pha cũng không cần phải tự mình lau sạch một đám mới có thể ngồi xuống... Nhưng điều này cũng không phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất là, Lục Tiểu Phong thay đổi, cuối cùng cô cũng có thể hiểu được cái loại cảm giác cổ quái này từ đâu mà đến, vấn đề là ở trên người Lục Tiểu Phong. Nhớ ngày đó trong một đêm Lục Tiểu Phong tự thay đổi hoàn toàn tính cách của mình, thiếu chút nữa ngay cả bọn họ cũng nghĩ cô ấy điên rồi, sợ tới mức cô không dám cảm nhận, nhung hiện tại có cái gì đó không giống với lúc trước, cảm giác của cô không sai đâu —— Lục Tiểu Phong, cô ấy đang khôi phục lại bình thường!
Lục Tiểu Phong rụt rụt cổ, tại sao nàng lại cảm nhận được ánh mắt của Hạ Kỳ nhìn mình là lạ, có chút giống như cô ấy đang theo dõi sản phẩm mới ra của một hãng túi xách nổi tiếng nào đó, giữa mừng rỡ như điên lại mang chút khẩn trương cùng bất an.
Hạ Kỳ vỗ tay một cái, đặt lên bả vai Lục Tiểu Phong, hốc mắt hơi nóng, vô cùng xúc động: "Cuối cùng, cuối cùng mình cũng đợi được đến ngày này, từ từ trở lại, từ từ trở lại, một ngày nào đó lại quay trở về đi."
"Cậu đang nói gì đấy?" Lục Tiểu Phong một phen đẩy Hạ Kỳ ra.
"A!"
Sức lực vừa đủ, tay Hạ Kỳ nhoáng lên một cái, ca cao bắn tung tóe ra, Hạ Kỳ theo bản năng thấy hơi nóng là buông tay, cái cốc rơi theo cái đĩa xuống thảm sàn nhà dưới bàn trà.
"Thật xin lỗi, mình không cẩn thận..." Hạ Kỳ luống cuống tay chân đứng lên, lại không biết phải làm sao tìm khăn mặt khắp nơi.
Lục Tiểu Phong liền vọt tới phòng bếp lấy cái giẻ lau, nhưng mà đã không kịp rồi, chất lỏng màu nâu thấm xuống chiếc thảm màu trắng, lưu lại một đám vết tích xấu xí.
Xong rồi.
Đây là từ duy nhất trong óc Lục Tiểu Phong nặn ra được, ngay sau đó là câu nói ác độc của Tô đại gia phun ra mấy ngày trước: "Tấm thảm lót sàn này là do chính tôi tốn nhiều công sức mới đặt mua được, cô cẩn thận một chút cho tôi, tuyệt đối không được vấy bẩn!"
Hạ Kỳ lo lắng nhìn thấy sắc mặt Lục Tiểu Phong nháy mắt thay đổi, cô xấu hổ cúi đầu xuống, lần này lại vang lên một tiếng thét chói tai: "A! Váy của mình! Xong rồi xong rồi, vậy phải làm sao bây giờ, giặt không sạch được a."
Lục Tiểu Phong lập tức hoàn hồn, nhìn thấy cái khăn tay trên tay Hạ Kỳ đang liều mạng chà sát chiếc váy ngắn màu hồng nhạt không biết của nhãn hiệu nổi tiếng nào của cô ấy, vội vàng đẩy cô ấy đi vào trong phòng của mình, lấy ra một cái quần bò nói: "Mau, trước tiên cậu thay qua mặc quần bò của mình. Cởi ra đưa đi giặt, chắc là không có vấn đề gì."
Hạ Kỳ nhìn tình huống trong phòng khách, hỏi: "Vậy thảm của cậu... có nên đi giặt một chút hay không?"
"Mình thu dọn lại đã, trước hết cậu thay đồ đi."
Lục Tiểu Phong nhìn đồng hồ, lập tức gãi gãi đầu, thật sự xong rồi, lúc này Tô đại gia khẳng định đã đang trên đường trở về nhà, tốc độ của nàng cần phải nhanh lên! Lục Tiểu Phong xắn tay áo lên, rất nhanh dọn dẹp hiện trường, rửa sạch cái chén đĩa, cất kĩ đi, sau đó kéo bàn trà lui ra, đem thảm lót sàn rút ra!
"Cô đang làm gì đó?" Một thanh âm trống rỗng hàm chứa tức giận của một người xuất hiện.
"Hả!"
Lục Tiểu Phong sợ tới mức hít sâu một ngụm khí lạnh, đang nửa quỳ lên chân thiếu chút nữa ngã xuống đất như vậy, nàng nhắm mắt lại vẻ mặt khổ sở, khó chịu xoay người vừa muốn mở miệng giải thích, nhưng mà vừa nhìn thấy vẻ mặt Tô Trí Nhược so với buổi sáng càng đen hơn, lí do giải thích trong óc nàng lập tức bay mất sạch.
Tô Trí Nhược đương nhiên nhìn thấy rõ ràng tình huống trước mắt, thị lực của hắn thực sự vượt qua 15/10 cho nên, khi hắn nhìn thấy tấm thảm dệt màu trắng yêu thích của mình bị người khác chà đạp thành lấm tấm bẩn bụi thế kia thì quả thực là sôi gan lên, lửa bốc lên ba tầng không cần cho thêm củi.
Vốn đây không phải là một món đồ đặc biệt quan trọng, bị bẩn chỉ cần cầm đi giặt một chút là được, tuy rằng Tô Trí Nhược sạch sẽ thái quá nhưng không đến mức ngang ngược không nói lí lẽ, mua đồ về là để người sử dụng, làm gì có chuyện người dùng qua mà không bị bẩn, khi hắn nói lời độc ác kia chẳng qua cũng chỉ để nhắc nhở. Chỉ là, hôm nay không giống, vốn dĩ hắn đã đứng bồi hồi ở trước cửa nhà một hồi lâu, rối rắm nghĩ xem nên dùng cái dạng biểu cảm gì để đối mặt với Lục Tiểu Phong. Ngày hôm qua hắn tuyệt đối không bình thường mới có thể nói ra những lời đó, nhất định trong lòng cô gái kia âm thầm cười chế nhạo hắn, chết tiệt, hình tượng Tô đại gia hắn cứ bị hủy hoại trong chốc lát như vậy. Nhưng mà chắc hẳn rõ ràng phải cảm thấy rất chán ghét mới đúng, vì sao hắn hết lần này tới lần khác lại cảm thấy buồn bực, buồn bực khó hiểu? Nghĩ đến vẻ mặt người cô gái kia còn có loại tức giận đang nén ở trong lòng, nhưng mà hình dáng như vậy vẫn không nhịn được ở trong đầu hiện ra bộ dạng ngày hôm qua cô ta mỉm cười. Bởi vì là một người phụ nữ vô vị, không tu dưỡng, không tướng mạo, cuộc sống buồn chán như một đống bùn lầy, nói ra cũng phải cười đến rụng răng, Tô Trí Nhược cảm giác đại khái là mình bị trúng tà, ngày mai nhất định phải đi mua chút ngải cứu về tắm một lần.
Ở loại tình huống không bình thường này, Tô Trí Nhược cảm thấy vốn dĩ sẽ không để cho hắn phát điên, nhưng bây giờ hắn không chịu nổi một chút kích thích, nhất thời bùng nổ.
Lục Tiểu Phong nuốt nước miếng, "sợ hãi" thăm dò nói: "Trước hết anh hãy nghe tôi giải thích..."
"Giải thích?" Tô Trí Nhược cười cười, đem cặp ném trên mặt đất, đi đến trước mặt Lục Tiểu Phong, đèn treo màu trắng trên đỉnh đầu anh ta lướt qua ánh sáng kỳ dị làm tăng hình dáng rõ ràng, mặt mày tinh xảo, tươi cười bén nhọn, anh ta bày ra một bộ mặt trắng đơn thuần bình thản nói: "Tôi để cô không cần phải đưa đón, cô ở nhà thôi cũng không yên ổn, phải muốn gây ra chút chuyện, cơm cũng không nấu, quét dọn cũng không quét dọn, ngoại trừ cầm con gián đe dọa tôi, cô còn biết làm cái gì?"
"Tôi..."
Lục Tiểu Phong mới vừa muốn nói, Tô Trí Nhược lại cắt lời nàng: "Vì sao cô phải có cái bộ dáng này? Cô nhìn lại chính mình xem, tóc của cô, mặt của cô, quần áo của cô, còn có công việc của cô, cô có thể sống có chút mục tiêu, có chút động lực hay không, cuộc sống không nên hỗn độn như trước đây. Cô nói tôi không nên vứt bỏ, kiên trì với lí tưởng của chính mình, chính cô thì sao, lí tưởng của cô là cái gì, cô có thể sống tích cực một chút được hay không?"
"Đủ rồi!"
Lục Tiểu Phong sửng sốt, Tô Trí Nhược cũng sững sờ, tiếng gầm lên giận dữ này vọng lại từ phía sau, Hạ Kỳ thật sự không nhịn được nữa, cô sắp bị những lời nói của người đàn ông này làm cho tức điên. Vốn dĩ cô nghĩ rằng chút thay đổi nho nhỏ này của Lục Tiểu Phong có thể là bởi vì khách thuê phòng mới đưa đến, nghĩ như vậy nên cô cũng không có ý định khuyên Lục Tiểu Phong đuổi người kia đi, nhưng mà nghe thấy một những điều người này nói thì...
"Anh nghĩ anh là ai mà dám nói những lời này với Tiểu Phong." Hạ Kỳ tức giận đến mức hai tay chống nạnh, trong ánh mắt bắn ra lửa.
Trước mặt Lục Tiểu Phong hiện lên cảnh tượng sao chổi đụng trái đất oanh liệt, vội vàng chạy tới giữ chặt cô bạn, thấp giọng nói: "Tiểu Kỳ, không có chuyện gì, cậu về trước đi."
"Cậu muốn để mình tức chết sao?" Hạ Kỳ đẩy Lục Tiểu Phong ra, hung hăng vỗ vào trên trán mình, chỉ vào bóng lưng Tô Trí Nhược nói: "Cậu thật sự đang sống cùng với người lạm dụng uy quyền này? Trời ơi, thật đáng sợ, Lục Tiểu Phong, đầu óc của cậu có phải bị phá hủy rồi hay không, làm sao cậu có thể nén giận như vậy? Cậu có biết nếu như cậu không lên tiếng, người khác sẽ cưỡi lên đầu cậu hay không!"
"Vị tiểu thư này." Tô Trí Nhược xoay người lại, cực kỳ lãnh đạm nói: "Đây là chuyện nhà tôi, cô không cần nhúng tay vào."
"Chuyện trong nhà anh..."
Hạ Kỳ trừng mắt nhìn thấy mặt Tô Trí Nhược lập tức không kịp phản ứng, cô chết đứng trừng mắt nhìn, không nhìn lầm, đây là khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết, đây còn là khuôn mặt cô đã từng nghĩ tới một lần, đúng là khuôn mặt của vị cảnh sát "Cường ca" kia. Nhưng tại sao người này lại ở hỗ này, anh ta chính là người cảnh sát mà Lục Tiểu Phong nói đến thuê nhà? Khó trách cô nàng kia sống chết không chịu nói cho cô biết đối phương cụ thể là người như thế nào, nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, người xưa đã nói "Người không thể nhìn qua tướng mạo" thật quá chính xác, vẫn nói phụ nữ càng đẹp tâm địa càng độc, đàn ông cũng không ngoại lệ, thực sự cô nhìn không nhầm, người đàn ông này chính là hạng nhất.
Hạ Kỳ đã bị Tô Trí Nhược làm cho tức giận đến sôi máu, đem bong bóng ảo tưởng mỹ nam trong mộng một chưởng bóp vỡ, người đàn ông này đầu óc khẳng định cũng hỏng rồi, chẳng lẽ anh ta không hiểu rõ thân phận của mình sao? Bộ mặt Hạ Kỳ dữ tợn muốn xông tới trước, nhìn qua là muốn ăn tươi nuốt sống Tô Trí Nhược, Lục Tiểu Phong nhanh tay lẹ mắt gắt gao giữ chặt cô bạn đang liều mạng trấn an nói: "Gần đây anh ta có chút không vừa ý, mình có thể đối phó, cậu trở về đi."
"Lục Tiểu Phong!" Hạ Kỳ hét mốt tiếng thật lớn, hai con mắt đỏ vằn muốn đốt trụi người Lục Tiểu Phong: "Anh ta biết cái gì? Một người cái gì cũng không biết cứ khoa chân múa tay với cậu như vậy, cậu không thấy là không công bằng sao? Còn anh nữa."
Hạ Kỳ nhìn bóng lưng Tô Trí Nhược nghiến răng nghiến lợi nói: "Vị tiên sinh này, phong độ đàn ông của anh ở nơi nào, anh cũng tính như là đàn ông sao, vì sao anh phải đối với một người phụ nữ tự dùng khả năng của mình viết sách kiếm miếng cơm nói tiêu chuẩn này nọ? Vì sao Tiểu Phong có cuộc sống như vậy, đó là chuyện của cô ấy, cô ấy có lý do của mình, anh dựa vào cái gì mà tham gia chỉ trích. Anh cho rằng một cô gái ba mươi tuổi tự nguyện ở lại một căn phòng trống rỗng, không có bạn bè, không có tình yêu của chính mình, không có công việc ổn định, không có..."
"Hạ Kỳ!"
Người bị gọi thẳng tên lập tức ngẩn ra, lời nói vô ý thức trong cổ họng nuốt xuống, cô quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt lạnh lẽo của Lục Tiểu Phong, đầu óc Hạ Kỳ choáng váng, lập tức luống cuống, thật lâu rồi cô không nhìn thấy vẻ mặt như thế này của Tiểu Phong.
Hạ Kỳ lập tức lộ ra vẻ mặt đáng thương như của cô dâu nhỏ tiến đến gần: "Tiểu Phong, mình đã sai rồi..."
Bộ dạng Lục Tiểu Phong hôm nay không chịu bỏ qua, mặt nghiêm lại mở cửa tiễn khách: "Đây là chuyện của mình, mình sẽ xử lý, cậu về trước đi, hai ngày nữa mình sẽ liên lạc với cậu."
Hạ Kỳ đã trút hết giận ra rồi, cầm lấy túi xách, xách túi đựng váy, trước khi đi hung dữ liếc mắt nhìn Tô Trí Nhược, đi đến bên cạnh Lục Tiểu Phong lại ai oán nhìn cô ấy, Lục Tiểu Phong hạ mắt xuống, dặn dò một câu: "Không cần nói nhiều với Khả Nham."
Hạ Kỳ đi rồi, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Lục Tiểu Phong im lặng ngồi xổm xuống nhấc chiếc thảm bẩn lên, nhìn về phía Tô Trí Nhược còn đứng ở một bên bình tĩnh nói: "Tôi sẽ mang đi giặt, nếu còn chưa có ăn cơm chiều thì chờ một chút, tôi đi mua cho anh bát sủi cảo, anh về phòng trước..."
Lục Tiểu Phong đột nhiên bị người kéo đứng thẳng dậy, mặt Tô Trí Nhược gần trong gang tấc, hắn phụng phịu, ánh mắt có chút đáng sợ: "Tôi sẽ không xin lỗi."
Lục Tiểu Phong đẩy đẩy kính mắt, bày ra một bộ dạng tươi cười thường thấy, nói: "Không sao, những lời bạn của tôi nói không cần để ý, con người cô ấy chính là như vậy, tức giận lên thì cái gì cũng sẽ nói lung tung."
"Tôi sẽ không xin lỗi bởi vì những lời tôi nói đều là thật tâm."
Ở mỗi một khắc vừa rồi, bỗng nhiên Tô Trí Nhược buồn bực chính mình bắt đầu có chút ý thức mơ hồ, đúng vậy, chính là hắn chán nhìn thấy cô ta cứ làm ra vẻ không sao hết cả, cái gì cũng đều nghe theo hắn, đối với ai cũng tốt, thật ra chính là sợ hãi phiền toái, muốn dàn xếp ổn thỏa, đem nhốt mình lại ở trong phòng hàng ngày làm bộ dạng giả ngu.
Không phải cô ấy sẽ không cười thật tình, chẳng qua là cô ấy không muốn, nếu cô ấy tự nguyện, cũng có thể cười rất dễ nhìn.
← Ch. 23 | Ch. 25 → |