← Ch.10 | Ch.12 → |
Thái dương Lục Tiểu Phong đập thình thịch, nàng thật sự là đáng thương, đi đến chỗ nào cũng gặp phải tên yêu nghiệt này.
Khóe miệng Tô Trí Nhược co rút, hắn thật sự là đáng thương, đi đến đâu cũng đụng phải mụ bạch cốt tinh này.
(Moon: Quá hợp. 1 yêu nghiệt đi vs 1 bạch cốt tinh =)))
"Trí Nhược, anh quen biết với cô ấy?"
Lúc này Lục Tiểu Phong mới phát hiện ra còn có một mỹ nữ đứng bên cạnh Tô Trí Nhược, từ trong ra ngoài tỏa ra khí chất của tiểu thư khuê các, vừa nhìn liền biết cô ấy được giáo dục rất tốt, có trình độ học vấn không tệ, có bối cảnh gia đình tốt đẹp, mặc dù không phải là kiểu người thoáng nhìn đã rung động, nhưng cũng đủ làm cho người ta gặp là không bao giờ quên. Hai người bọn họ đứng chung một chỗ có thể nói là Kim Đồng Ngọc Nữ, làm cho phong cảnh xung quang đều bỗng nhiên ảm đạm.
Chỉ có điều, Lục Tiểu Phong đẩy đẩy gọng kính, người gọi là "Kim Đồng" kia chỉ là bên ngoài tô vàng nạm ngọc thôi.
Tô Trí Nhược nhíu nhíu mày, nói qua là: "Coi như có quen biết."
Lục Tiểu Phong rất hài lòng nhìn anh ta vạch rõ ranh giới, cho nên vội vàng gật đầu theo, không phát biểu ý kiến.
"Nhuận An đã tới, hiện tại mọi người đều đến đông đủ."
Hóa ra vị mỹ nữ kia chính là người vừa rồi bọn họ nhắc tới - Nhuận An.
Nhuận An nhìn người phía sau lưng Lục Tiểu Phong nói: "Khả Nham, không nghĩ rằng công việc của anh bận rộn như vậy còn đồng ý đến đây chơi."
Khả Nham đi tới, trong tay còn cầm theo một ly nước trái cây, anh ta đem nước trái cây đưa cho Lục Tiểu Phong, nhìn Nhuận An cười nói: "Câu này anh phải hỏi em, không nghĩ rằng đại tiểu thư sẽ đồng ý tới bắn súng?"
Nhuận An nghe vậy không khỏi đỏ mặt, rất nhanh nhìn về phía người bên cạnh, nói: "Trí Nhược thích bắn súng."
Lục Tiểu Phong nhạy cảm phát hiện thấy Tô Trí Nhược có vẻ không kiên nhẫn, đứa nhỏ này, có gái đẹp yêu thích còn sĩ diện, không thể làm được việc lớn.
"Thì ra là thế." Khả Nham tác phong rất tốt vươn tay về phía Tô Trí Nhược: "Hân hạnh được gặp mặt, Liêu Khả Nham."
Tô Trí Nhược nhìn nhìn anh ta, lại nhìn Lục Tiểu Phong, môi mỏng xinh đẹp gợn lên một đường cong, vẻ mặt khó đoán.
Sau khi Liêu Khả Nham để tay tại đó được một lát, Tô Trí Nhược mới vươn tay ra bắt tay anh ta: "Tô Trí Nhược."
Tác phong của Liêu Khả Nham vẫn rất tuyệt hỏi: "Anh có quen biết Tiểu Phong? Tôi chưa từng nghe Tiểu Phong nhắc qua tới."
Tiểu Phong? Khóe miệng Tô Trí Nhược lại rút rút, thuận miệng trả lời: "Điều này nói rằng anh và cô ấy còn chưa có quen thuộc đến mức ấy."
Lời lạnh buốt này vừa thốt ra, bốn người cùng lúc lâm vào yên lặng khó xử.
Lục Tiểu Phong mắt trợn lên chớp động liên hồi nhìn Tô Trí Nhược, đối phương căn bản không để ý đến nàng. Nàng đành kiên nhẫn nhảy vào giải vây, cười gượng hai tiếng: "Ha ha, tôi cùng Tô tiên sinh tình cờ quen biết, cũng gặp qua vài lần, không nghĩ tới có thể gặp được ở trong này, thật sự là bất ngờ, ha ha."
Tô Trí Nhược đối với lời nàng nói làm ngơ không thấy, đi đến cái giá chọn súng.
Liêu Khả Nham khẽ nhíu mi, Lục Tiểu Phong thực lo lắng anh ta sẽ tức giận, cũng may thái độ tu dưỡng của anh ta so với tên yêu nghiệt kia tốt hơn trăm ngàn lần, cho nên nhanh chóng bỏ qua chuyện này.
Trong trường bắn vài tên con trai đã nóng lòng muốn thử, Lục Tiểu Phong từ chối nói chỉ muốn ngồi một bên làm khán giả. Nhuận An đại tiểu thư vậy mà thật sự rất tích cực, cầm vài khẩu súng không ngừng hỏi han Tô Trí Nhược, chẳng qua bộ dạng của Tô Trí Nhược không phải thực sự thoải mái, cô ấy hỏi vài câu, anh ta mới trả lời qua loa. Đoán chừng điều này Nhuận An đã luyện mãi thành thói quen, cho dù bị đối đãi như vậy vẫn rất vui sướng, lại muốn để Tô Trí Nhược giúp cô ấy lựa chọn một cái, lông mày thanh tú của Tô Trí Nhược vừa mới nhăn lại, Nhuận An lập tức đổi giọng nói chính mình tự chọn. Vì thế, cặp lông mày thanh tú của Tô Trí Nhược mới giãn ra, cúi đầu bắt đầu xem xét súng của mình.
Lục Tiểu Phong càng không ngừng lắc đầu, người này thật không có phong độ đàn ông.
Bắn súng là môn thể thao rất có tiêu chuẩn, thi đấu là trò chơi mà đàn ông từ trước đến nay thích làm.
Vì thế, trận đấu chính thức bắt đầu.
Đàn ông quan tâm đến thể diện, nhất là lại ở nơi có mặt phụ nữ. Đương nhiên, Lục Tiểu Phong không được liệt kê ở đây. Người bọn họ để ý chính là mỹ nữ duy nhất ở nơi này. Chỉ sợ rằng mấy người đàn ông ở đây không nghĩ đến việc Nhuận An sẽ đưa một người khác giới tới, vẫn còn là loại phong tình vạn chủng, không chỗ nào không khéo léo, không chỗ nào không xinh đẹp, bề ngoài so với đàn ông còn kém xa tít tắp. Huống chi Nhuận An luôn ở bên cạnh hắn ta, ánh mắt dịu dàng như nước, ẩn tình thầm kín, điều này lập tức kích thích tính cách kiêu ngạo mạnh mẽ trong cơ thể đàn ông của bọn họ, sao có thể đem dâng Nhuận An cho một tên thư sinh mặt trắng như vậy được?
Lục Tiểu Phong đang cầm cái chén uống nước trái cây, nhân tiện quan sát tư thế bắn súng của vài người, không cần chờ đến khi súng nổ, nàng biết Tô Trí Nhược thắng chắc, hơn nữa sẽ thắng một cách tuyệt đối, tựa như tư thế của hắn hoàn mỹ không thể soi xét.
Lúc Tô Trí Nhược cầm súng đứng ngắm ở trước bia, Lục Tiểu Phong không nhịn được đến mức quên nuốt nước trái cây trong miệng xuống, khí chất trên người người đàn ông xinh đẹp này đột nhiên biến đổi, lông này hơi nhíu, mắt sáng, môi mỏng mếch lên thành một đường, thân thể cao to phô bày đường nét đẹp đẽ, năm ngón tay thon dài vững vàng cầm lấy súng, vây quanh thân anh ta là một loại khí chất trầm ổn như băng, làm cho tầm mắt người ta không thể dời khỏi, tựa như sói tuyết kiêu ngạo tự tin, chăm chú nhìn vào con mồi của mình, tư thế bắt buộc.
Quả nhiên, qua mấy phát súng đầu có thể thấy rõ ràng, Tô Trí Nhược bắn trúng mục tiêu, không cần dùng tới ba phần lực đã thắng dễ dàng.
Lục Tiểu Phong đã từ rất lâu không thấy có người nào có thể có kỹ thuật bắn súng chuẩn xác như vậy, chính nàng cũng không nhận ra mỗi lần Tô Trí Nhược bắn một phát súng trái tim của nàng đều dồn dập nhảy lên theo. Lục Tiểu Phong không kìm lòng được đứng phắt dậy, kêu một tiếng "Tốt", một tiếng "tốt" khác cũng đồng thời vang lên, Nhuận An khó hiểu nhìn thấy Lục Tiểu Phong có vẻ kích động không bình thường, Lục Tiểu Phong vừa kêu xong liền phiền muộn.
Tô Trí Nhược buông súng xuống, thời gian biến thân kết thúc (ý cái này là lúc anh cầm súng khác bình thường), lập tức khôi phục trạng thái yêu nghiệt, tự tiếu phi tiếu nhìn về phía nàng, vô cùng tự cao nói: "Xem ra cô cũng còn có chút mắt nhìn."
Lục Tiểu Phong thực sự muốn lập tức tát cho mình một cái, nhưng trên thực tế nàng chỉ có thể cầm lấy cái chén làm bộ như tiếp tục uống nước trái cây.
Khả Nham mỉm cười nói: "Tiểu Phong, em muốn thử một chút không?"
Lục Tiểu Phong ngại ngùng khoát tay: "Không cần, em không làm được."
"Chưa thử sao biết không làm được, tuy rằng kỹ thuật bắn súng của tôi cũng rất bình thường, nhưng mà cũng nên thử một lần."
Lục Tiểu Phong nhớ lại tình huống Khả Nham vừa rồi bắn súng, buột miệng nói: "Toàn thể tư thế của anh không sai, có lẽ vị trí bả vai hơi hướng vào phía trong sẽ thu được kết quả tốt hơn."
Liêu Khả Nham sửng sốt, Tô Trí Nhược cũng không khỏi nhìn về phía nàng.
"Khả Nham, vị bạn gái này của anh hình như giấu nghề a." Giang Trạm khoác vai Khả Nham, cười mờ ám nói.
Lục Tiểu Phong vội vã ra sức phủ nhận: "Không có không có, chỉ là ngẫu nhiên nhìn thi đấu bắn súng, thích xem cảnh sát bắt cướp vân vân..., thật ra tôi đều nói lung tung." Theo bản năng nàng bảo vệ cổ tay phải của mình.
Bạn gái? Cặp mắt hồ ly của Tô Trí Nhược nhíu lại, vẻ mặt rất cân nhắc.
Tô Trí Nhược đột nhiên nhanh nhẹn đi đến trước mặt nàng, nhe răng cười: "Thật ra bắn súng cũng không phải khó như cô nghĩ, nếu Lục Tiểu thư thích kỹ thuật bắn súng của tôi, không bằng để tôi dạy cô?"
Lục Tiểu Phong bị hắn cười khó hiểu khiến cho toàn thân nổi da gà, nàng bày ra khuôn mặt tươi cười khéo léo từ chối nói: "Thật sự không cần, tôi vẫn thấy hơi sợ."
Tô Trí Nhược càng cười lớn: "Không sao, tôi đảm bảo tuyệt đối không đáng sợ."
Trong lòng Lục Tiểu Phong di chuyển liên hồi, có phải nàng làm cái gì chọc tới tên yêu nghiệt này hay không, làm sao hắn cứ ám lấy nàng không chịu buông tha.
"Trí Nhược, Lục tiểu thư không muốn anh cũng đừng có bắt ép, bản thân em lại rất muốn thử, hay là anh dạy cho em đi." Nhuận An giải vây kịp lúc, Lục Tiểu Phong nhìn cô ấy với ánh mắt cảm kích, đối phương dịu dàng quay lại cười.
"Em đã không muốn, vậy quên đi." Khả Nham nhận ra sắc mặt Lục Tiểu Phong có chút khó coi, thoạt nhìn quả thật không muốn thử liền cũng mở miệng chiều theo ý nàng.
Mắt hồ ly của Tô Trí Nhược híp híp lại, cười nói: "Thật đáng tiếc." Dứt lời, một lần nữa trở lại ghế ngồi bắt đầu dạy cho Nhuận An, lúc này Lục Tiểu Phong mới nhẹ nhàng thở ra.
Liêu Khả Nham cảm giác mình tính sai, vốn dĩ nghĩ tìm một nơi giải trí mới, không nghĩ tới Lục Tiểu Phong lại không có hứng thú, nếu không muốn nói là không có hứng thú, giống như là không vui nhiều hơn.
Chẳng qua là đến đây có nhiều bạn bè như vậy hắn cũng không thấy ngượng ngùng, vì thế sau khi đổi loại súng sử dụng, bọn họ lại chơi súng trường, tiếp tục thi đấu mấy trận nữa. Kỹ thuật của Tô Trí Nhược làm kinh ngạc tất cả mọi người, ngay cả Lục Tiểu Phong, nàng bỗng nhiên phát hiện ra tên đàn ông yêu nghiệt tồi tệ bày lúc bắn súng thật đẹp không tầm thường. Hắn bắn chuẩn xác thực làm người khác giật mình, hơn nữa nói thể nào các loại súng đều sử dụng rất khá, càng hiếm thấy đó là cho dù là cây súng bị chọn cuối cùng, hắn cũng sẽ không kích động, dựa theo trình tự nhắm bắn.
Sau khi quét mắt nhìn mọi người, Tô Trí Nhược cũng đã chơi đùa thoải mái, mới lúc đầu khi đến chỗ này có điểm không hài lòng nhưng tâm trạng sau khi được bắn súng thỏa thích cũng bị quét sạch không còn gì. Trong con mắt to của Nhuận An tràn đầy khâm phục, tuy rằng đã sớm nghe nói kỹ thuật bắn súng của Tô Trí Nhược là hạng nhất, nhưng hôm nay mới tận mắt chứng kiến, cô hẹn gặp ở chỗ này thật sự là quyết định rất chính xác.
"Tiểu Tô, kỹ thuật bắn súng của cậu rất thần diệu, làm sao cậu tập luyện như thế được?" Giang Trạm đã hoàn toàn khuất phục dưới tay Tô Trí Nhược, điểm ghen tị mới đầu sớm đã bay biến.
"Trời cho." Tô Trí Nhược không chút do dự nói.
Đáp án này làm cho Giang Trạm choáng váng một hồi, lập tức cười ha ha: "Tiểu Tô thật thú vị. Cậu muốn gia nhập vào câu lạc bộ của chúng tôi hay không, sau này chúng ta sẽ lên kế hoạch các ngày tiến hành các loại hoạt động."
Câu lạc bộ cao cấp của bọn họ không phải người bình thường nói muốn gia nhập là có thể gia nhập, nhất là hội viên thẻ Bạch Kim thông thường đều có chút thân phận địa vị, nói có ý thích cái mới không phải là giả, nhưng trong lúc này cùng nhau xây dựng quan hệ tốt đẹp đối với công việc sau này cũng có trợ giúp rất lớn, ở xã hội này, giao du bạn bè là một môn nghệ thuật, có ba bảy loại, chân tình cũng có, nhưng lợi ích cũng không thể bỏ qua.
Tô Trí Nhược tuy rằng chỉ là một cảnh sát quèn, nhưng gia môn hắn sâu xa, không nói hắn là con cháu nhà giàu có thật sự rất có lỗi với ông bà cha mẹ trong nhà hắn, chỉ là chẳng qua từ trước đến nay hắn chán ghét loại gia thế này, người khác cố gọt đầu cho nhọn chen chúc vào cửa nhà giàu, còn hắn lại to đầu liều mạng sống chết trốn ra ngoài. Nhưng đó cũng không phải nói hắn không biết chuyện trong những nhà giàu có, những năm ở nhà trước đây cũng mưa dầm thấm lâu nhiều, Tô thiếu gia cũng rất biết nhìn người.
Cho nên, cuộc sống của đám người bọn họ kia trong vòng luẩn quẩn là loại hắn sợ nhất, vì thế, Tô Trí Nhược từ chối: "Cám ơn ý tốt của Giang đại ca, chẳng qua công việc của tôi quá bận, sợ đến lúc đó làm mất hứng của mọi người, vẫn là quên đi."
Hiếm thấy trên mặt Tô Trí Nhược nói ra được những lời khéo léo, thật ra trong bụng đang không ngừng oán thầm đi theo bọn họ ở cùng một chỗ thật là mệt, nói chuyện đều phải "hào hoa phong nhã", nếu gia nhập chẳng phải tự chụp mũ mình, muốn bắn súng hắn luyện ở trong đội, không cần tốn công tốn sức chạy đến câu lạc bộ này.
Giang Trạm có chút thất vọng, dù sao người ta lần đầu tiên tới cũng không quen biết với mọi người, hắn cũng không cố ép buộc, cho nên liền chuyển hướng sang phía Nhuận An: "Nhuận An, có cơ hội hãy mang người bạn kia đến nhé, cho dù không phải là hội viên, chúng ta cũng rất hoan nghênh."
Hai má Nhuận An ửng đỏ, liếc trộm mắt nhìn Tô Trí Nhược, đôi mắt sáng trong suốt, cười gật gật đầu.
Lục Tiểu Phong cảm thấy thật ngạc nhiên, nàng nghĩ rằng Tô Trí Nhược sẽ không chút do dự đồng ý, nghĩ lại hắn toàn dùng đồ hiệu đi, cả ngày coi thường hang ổ nhỏ của nàng, quả thật giống cái loại đàn ông có tính cách ủng hộ cuộc sống của giới thượng lưu, thế nhưng mà hắn lại từ chối gia nhập hàng ngũ đàn ông cao cấp.
Thời gian không còn sớm, mọi người hỏi han nhau một vài câu rồi từ biệt, Lục Tiểu Phong đi theo phía sau Khả Nham, tầm mắt không tự giác nhìn về phía trường bắn cách đó không xa, một lát sau, ảm đạm thu hồi, cúi đầu đi ra ngoài.
Cùng nhau ăn cơm xong, trên đường về nhà, Khả Nham bối rối mở miệng: "Thật có lỗi, ngày hôm nay làm em thấy thật nhàm chán."
"Không có, em nhìn mọi người thi đấu thất rất thỏa mãn, chẳng qua chính tại mình nhát gan nên không dám chơi."
"Thật ra súng không đáng sợ như vậy, em chơi vài lần sẽ biết. Chẳng qua nếu em không thích lầm sau chúng ta sẽ không đến chỗ đó nữa."
Lục Tiểu Phong lấy làm kinh hãi, vội vàng giải thích: "Đừng, chớ bởi vì em không thích mà không đi, chỗ đó rất tốt, em ... sẽ cố gắng thích."
Làm sao có thể không thích, tiếng súng làm cho phấn chấn, sức nặng trong tay, khoảnh khắc bóp cò, cho dù không cố ý nhớ lại, các động tác liền một mạch có thể hiện rõ lên ở trong đầu nàng, cho dù rất muốn quên đi, nhưng cũng ăn sâu vào trong xương tủy của nàng, loại bỏ không được.
Loại cảm giác thích này, liền dâng lên cảm giác đau đớn gấp bội.
Liêu Khả Nham không cảm thấy được trong lúc này Lục Tiểu Phong nhất thời thất thần, nói: "Vậy lần sau có cơ hội sẽ làm em vừa lòng, có được không?"
Suy nghĩ của Lục Tiểu phong có chút phân tán, thuận miệng nói: "Được."
← Ch. 10 | Ch. 12 → |