Tình huống mập mờ
← Ch.063 | Ch.065 → |
Cảm giác lạnh lẽo từ bàn tay truyền tới làm cho trái tim Liễu Nha run lên, ngước mắt liền thấy con ngươi tĩnh mịch của nam tử, sáng như ánh trăng về đêm, lành lạnh vô tận, chút ánh sáng dịch chuyển xen lẫn vẻ mặt phức tạp không nói nên lời nhưng lại không hề có chút dục vọng nào.
Có lẽ là hắn có mưu đồ khác, nhưng tuyệt đối không phải vì thân thể của nàng.
Trong lòng Liễu Nha có chút an tâm, lá gan cũng lớn hơn, nghiêng nghiêng đầu vươn tay nói:
"Ngươi muốn ở lại thì ở lại đi!" Nói xong liền lật người không để ý tới hắn.
Kim Minh nhìn bóng lưng quật cường của cô gái, chợt mím môi cười một tiếng, nằm xuống cạnh nàng, hai người nằm song song một chỗ, trong khoảng thời gian ngắn cả hai đều trầm mặc không mở miệng nói chuyên.
Nam tử đột nhiên đưa cánh tay nhẹ nhàng khoác lên bụng Liễu Nha, Liễu Nha ngẩn ra, tuấn nhan của nam tử gần trong gang tấc, cơ hồ nàng có thể cảm nhận được hô hấp của nam tử mang theo hơi lạnh nhẹ nhàng phả lên mặt nàng, ngưa ngứa.
Thân thể Liễu Nha nhất thời cứng ngắc, ánh mắt nâng cao bốn mươi lăm độ, phòng bị nhìn nam tử, lại thấy nụ cười ranh mãnh của hắn: "Thế nào? Sợ sao?"
Khi giọng nói trầm thấp đó lướt qua tai nàng, đột nhiên Liễu Nha nghe được tiếng tim mình đập "thình thịch...", trầm ổn có lực, hơn nữa còn đập dồn dập.
Trên mặt nóng hừng hực, làm nàng có chút luống cuống.
"Nóng quá, ngươi cách xa ta một chút!"
Nàng muốn đẩy hắn ra nhưng không ngờ bàn tay nhỏ bé cứ thế nằm trong bàn tay hắn."Thành thật nằm đấy, đừng nghĩ điều gì, nếu không...". Giọng nói hắn khàn khàn, lộ ra sự mê hoặc lòng người, Liễu Nha ngẩn ra, ngước mắt nhìn lại. Tại một khắc kia, con ngươi màu xanh đó hấp dẫn trí mạng giống như lưu ly, mà giờ khắc này bởi có thêm chút khát vọng, mà càng thêm nguy hiểm và mê người.
Liễu Nha sợ hết hồn, lập tức rũ mắt, làm bộ dáng đáng thương mở miệng: "Ta không có nghĩ gì, chỉ cần ngươi không có ý gì là được."
Nói xong, nàng thành thật nằm trên giường, cứng ngắc, không dám nhúc nhích như một cỗ thi thể.
Đôi mắt màu xanh của nam tử xẹt qua nụ cười thản nhiên, bàn tay đặt ở bụng nữ nhân khẽ dùng lực, hắn từ từ mở mắt, bởi vì tứ chi tiếp xúc mà trở nên gần gũi, thân cận.
Hương thơm xử nữ từ từ thoảng qua lỗ mũi hắn, nhíu nhíu đôi mày, trong trái tim lạnh lẽo dường như có thứ tình cảm khác thường lặng lẽ tiến vào, mới ban đầu có chút bài xích, sau đó lại trở nên yêu thích, bàn tay hắn từ từ dịch chuyển, cảm thấy thật thích thú, hồi lâu đột nhiên nghe được một câu:
"Ngươi rốt cuộc muốn sờ bao lâu".
Hắn ngẩn ra, đưa mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy uất ức của cô gái, hai con mắt to trắng đen rõ ràng, giống như con vật nhỏ bị ngược đãi, tội nghiệp nhìn hắn, toàn thân cứng ngắc.
Ánh mắt đột nhiên xẹt qua một nụ cười hứng thú, nam tử không thu bàn tay lại mà ngược lại còn ngồi dậy, từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt của Liễu Nha:
"Ngươi cứ nói đi"
Âm thanh nho nhỏ, mang theo chút quyến rũ, giống như ngón tay nhỏ bé khẽ chạm vào trái tim người ta.
Không nhìn đến nụ cười quyến rũ lòng người này của nam tử, miệng nhỏ bất mãn cong lên, lắc đầu một cái.
Nam tử rũ mắt, chợt cúi thấp đầu, vội vàng dán môi mình lên đôi môi mềm của nữ tử, cái lưỡi linh hoạt mở ra hàm răng của nàng, tiến quân thần tốc.
"Ưmh...".
Liễu Nha ngẩn ra, dị vật tiến vào trong miệng làm nàng muốn né tránh, nhưng bàn tay nam tử lại giữ chặt tay nàng, thân thể nam nhân cao ráo ấn người nàng lên chiếc giường nhỏ, không thể nhúc nhích.
Nam tử trực tiếp hôn, vừa bắt đầu là tinh tế, nhẹ nhàng, dần dần nhanh lên, hô hấp của hắn vì thế mà trở nên dồn dập, cái lưỡi khuấy đảo ở trong miệng nàng, gắt gao triền miên không dứt cùng nữ tử. Trong nháy mắt, Liễu Nha đột nhiên cảm thấy thân thể nóng lên, bên trong phòng truyền đến tiếng mập mờ, da thịt nhẵn nhụi ma sát vào nhau mang theo một sự kích động, ngứa ngáy, nàng dường như trở nên mê muội, đầu óc đầy hỗn loạn, không khống chế được mà phát ra tiếng rên rỉ, nhưng rất nhanh nàng thật không tin vào mắt mình, trên mặt hiện lên một chút đỏ ửng, giống như rạng mây chiều, trong nháy mắt theo hai má nhiễm đến tận bên tai, lại từ bên tai nhiễm xuống cổ.
Nam tử vừa lòng khi thấy được dáng vẻ nữ tử hiện lên chút ngượng ngùng và mới lạ, bỗng nhiên xiết chặt cánh tay nữ tử, hô hấp ngày càng dồn dập, đoạt lấy hết thảy, đôi môi từ từ trượt xuống, cuối cùng rơi trên cổ nàng, vươn lưỡi hồng hôn lên, làm nàng cảm thấy rung động từng chút từng chút một.
Liễu Nha khẩn trương muốn di chuyển thân thể đang cứng ngắc của mình, để thoát khỏi cảnh tượng này, nhưng bàn tay nam nhân giống như thép, gắt gao quấn chặt thân thể nàng, làm cho nàng không thể thoát ra.
"Kim Minh, Kim..." Môi được buông ra, Liễu Nha rốt cuộc cũng có thể nói chuyện, liền vội vàng mở miệng, nhưng không ngờ nam tử lại chặn môi nàng lại một lần nữa, một nửa lời nói kháng nghị lập tức bị nàng nuốt vào trong lòng một lần nữa.
Dục vọng của nam tử thật mãnh liệt. Liễu Nha cắn cắn môi, đột nhiên nhắm mắt lại, ngay tại lúc nàng cho rằng tối nay mình sẽ mất đi trinh tiết, thì đột nhiên thân thể nam nhân cứng đờ.
Nam tử nhanh chóng đi xuống từ trên người nàng, kéo chăn gấm che người nàng lại, còn thuận tay dịch góc chăn, bọc chặt toàn thân nàng, giọng nói khàn khàn: "Mau ngủ đi".
Liễu Nha ngẩn ra, biến cố bất ngờ xảy ra làm cho nàng không kịp phản ứng, nàng vội vàng ló đầu ra khỏi chiếc chăn gấm, chỉ thấy bóng lưng nam tử đã hòa vào bóng đêm dày đặc.
Một trận gió mát lạnh đột nhiên thổi tới làm nàng cảm thấy lạnh lẽo, kìm lòng không được mà kéo chặt chăn bông lên người, nằm ở trên giường, đôi mắt sửng sốt không hiểu được.
Vừa rồi có chuyện gì xảy ra? Vì sao Kim Minh bỏ đi, hơn nữa... Nếu như không nhầm, nàng dường như nghe thấy giọng nói của Kim Nhật, chẳng lẽ... Liễu Nha đứng dậy xuống giường, chân trần dẫm lên sàn nhà lạnh lẽo, cẩn thẩn quan sát xung quanh, không khí trong phòng trầm lặng, chút hơi thở vẫn còn nhưng không thấy bóng dáng người nào.
"Kim Nhật, Tiểu Nhật nhi? Là ngươi sao? Ngươi đã đến rồi sao?" Liếu Nha cẩn thận ngẩng đầu gọi nhẹ vài tiếng nhưng đáp lại lời của nàng là tiếng gió vù vù và không khí mát lạnh.
Đôi mày nhíu lại khó hiểu, chân trần bước ra cửa, hai ngọn đèn đỏ nhẹ nhàng đung đưa, ánh sáng chập chờn chiếu đến, từng cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, cùng với những bông hoa tàn rơi lả tả.
Bước vào tháng mười, thời tiết dần chuyển lạnh, hoa quế đã sớm rụng đầy dưới gốc cây, làn gió mát lạnh ẩn chứa chút đìu hiu thổi qua làm cho lòng người cảm thấy cô đơn không thể nào giải thích được.
Kim Minh chạy như điên, đôi chân giống như không chịu khống chế, đầu đau như muốn nứt ra, toàn bộ thân thể giống như không phải của hắn, thậm chí tinh thần cũng có chút hỗn loạn, aaaa, rốt cuộc là ai? Vì sao hắn lại nhớ đến tên này? Hơn nữa, vì sao hắn lại ở chỗ này?
Kim Minh nhìn vũng đầm sâu trước mặt, trong lòng không giải thích được mối nghi hoặc, mới vừa rồi hắn ở Ngưng Hương cư, nơi này... Hắn đưa mắt nhìn sang, đây là một hồ nước hình thoi, ánh nến ở hai bên bờ sông nhuộm hồng hồ nước, làn gió như có như không thổi qua, kích thích sóng gợn lăn tăn.
Đây là hồ nước hình thoi ở phía sau Ngưng Hương cư! Kim Minh đột nhiên hiểu ra, hắn dựa thân thể nặng nề vào phía trên lan can, ánh mắt thoáng qua một một chút sợ hãi, hắn xoay người, nhìn khuôn mặt rõ ràng, quyến rũ hiện lên trong hồ nước, lạnh lùng lên tiếng:
"Ngươi là ai? Rốt cuộc là ai? Vì sao ta..."
Hắn ôm lấy đầu, mười ngón tay bám chặt ở bên trong mái tóc vàng óng, bất chợt giọng nói của một nam nhân vang lên như đang trò chuyện cùng hắn:
"Ta là ngươi, là ngươi đó!"
"Không phải, không phải vậy, rốt cuộc ngươi là ai? Muốn khống chế thân thể của ta ư? Nằm mơ, Kim Minh ta sẽ không để cho bất cứ ai khống chế!"
Trên khuôn mặt hắn đột nhiên hiện lên vẻ dữ dằn.
Đột nhiên nam nhân đó tỏ ra hơi bất lực, thì thào thành tiếng:
"Ta không muốn khống chế ngươi, chỉ là ngươi không được tổn thương ta!"
"A!" Nam nhân kêu khẽ một tiếng, ôm đầu quỳ trên mặt đất, mới vừa rồi hắn thấy gì? Hắn nhìn thấy mái tóc của mình đột nhiên đổi màu, đó là màu tím, màu Violet xinh đẹp, thật xinh đẹp.
Màu sắc đó, lại kích thích trong lòng hắn thấy rất sợ hãi. Tại sao? Tại sao?
"Ngươi rốt cuộc là người nào? Ra ngoài, ngươi đi ra ngoài cho ta!"
Hắn lớn tiếng gầm lên, thậm chí quỳ xuống mặt đất, không ngừng đụng đầu vào lan can bạch ngọc, từng cái từng cái một, trên trán còn rịn ra vết máu, nhưng hắn vẫn không ngừng đụng, muốn đuổi nam nhân kia ra khỏi thân thể của mình.
Xa xa, Mạc Thương vẫn đang nhìn cảnh tượng bên này, hắn cũng không nhịn được nữa, vừa muốn đứng dậy lại bị một đôi tay đè lại, một nam nhân ở phía sau mở miệng: "Để ta đến đi"
Giọng nói chưa dứt, bóng dáng màu tím ở phía sau Mạc Thương lao tới, đứng trước mặt Kim Minh, cúi đầu mở miệng: "Ta sẽ bảo vệ nàng"
Nam nhân đột nhiên bình tĩnh lại, những sợi tóc rối loạn, rũ xuống, che khuất hai bên má. Kim Huy không nhìn thấy rõ vẻ mặt của nam nhân nhưng ít nhất hắn biết Kim Nhật đã đi rồi, đi thật rồi!
Một lúc sau, nam nhân từ từ ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt giống như tờ giấy trắng, ánh mặt lộ rõ vẻ nghi ngờ, chỉ là rất nhanh, hắn lạnh lùng mím môi, cất tiếng: "Tại sao ngươi lại ở đây?"
Kim Huy cười nhạt một tiếng: "Hoàng huynh, ngươi làm sao vậy, mới vừa rồi ngươi ở đây nói chuyện với chính mình, ta thấy kì lạ mới qua đây nhìn một chút"
Kim Minh bỗng nhiên hiểu ra, đưa tay lau đi vết máu trên trán, nhìn vết máu dính ở đầu ngón tay, ánh mắt đột nhiên lóe ra, giống như cháy lên một ngọn lửa đỏ thẫm, màu đỏ thẫm giống như vết máu đang nhuộm dần trong đôi mắt đó.
"Hoàng huynh, sắc trời đã tối, hay là trở về nghỉ ngơi đi!"
Kim Huy nhìn vẻ mặt lạ thường đó của nam tử, lấy chiếc khăn từ trong tay áo ra, giúp hắn lau khô vết máu trên tay.
Hoàng đệ!"
Nam tử trước mắt đột nhiên gọi tên hắn, bất chợt ngẩn người, khóe môi của hắn lộ ra chút tươi cười, nhẹ nhàng đỡ lấy nam tử:
"Ngươi tỉnh rồi?"
"Ừ, tỉnh rồi."
Nam tử nhẹ nhàng đáp lại, đôi mắt giống như hồ nước sâu tràn ngập nụ cười thỏa mãn, lần này, hắn đã dùng chính sức mạnh ý chí của mình để khống chế Kim Minh!
"Ngươi có thể đồng ý với ta một việc được không?"
Kim Huy nhìn lên khuôn mặt đang hiện rõ vẻ tươi cười của nam tử.
"Hoàng đệ, ngươi cứ nói đi, chỉ bằng một câu ngươi muốn bảo vệ Nha Nha lúc nãy, ngươi muốn thứ gì ta cũng đồng ý".
Kim Nhật chớp chớp đôi mắt, không có một chút tính toán nào.
"Nha Nha?"
Kim Huy ngẩn ra, cái tên này hắn không phải lần đầu nghe thấy.
"Nàng là ai?"
"Nha Nha chính là Nha Nha đó"
Kim Nhật hơi hơi nhíu mày, nhìn Kim Huy với chút nghi hoặc, thậm chí còn có chút nóng nảy.
"Người ngươi nói đến là Mặc Thanh Thanh?"
Kim Huy do dự ngước mắt nhìn nam tử.
"Nha Nha chính là Nha Nha!"
Kim Nhật nhấn mạnh một lần nữa.
Kim Huy thở dài, xem ra không thể hỏi được gì từ trong miệng của Kim Nhật, hắn chỉ có thể cầu xin việc khác.
"Lần sau có thể đợi hắn ngủ say rồi đến, ngươi cứ như vậy, ngộ nhỡ bị hắn biết..."
Kim Huy lo lắng mở miệng.
Kim Nhật ngẩn ra, giống như đứa bé làm sai chuyện gì.
"Ta chỉ là nóng vội, ta không cho phép hắn làm tổn thương Nha Nha".
Bị vẻ mặt uất ức đó của nam tử làm cho đau lòng, Kim Huy kìm lòng không được tiến lên an ủi hắn: "Được rồi, ngươi cứ thoải mái đi, ta sẽ giúp ngươi chăm sóc tốt cho Nha Nha, nhưng ngươi phải nhớ rõ, dù có chuyện gì xảy ra, ngươi cũng không được hành động thiếu suy nghĩ, nếu như bị hắn phát hiện, có thể...".
Kim Huy dừng lại, không nói tiếp, mà chỉ kéo Kim Nhật lên.
"Được rồi, thời gian không còn sớm, mau đi gặp Nha Nha đi, nhưng mà đến giờ, ngươi nhất định phải quay lại, không được mạo hiểm nữa, nhớ chưa?".
So sánh với sự đơn giản của Kim Nhật, Kim Huy càng có tâm tư kín đáo hơn.
"Được!"
Kim Nhật vui vẻ gật đầu, cũng chẳng quan tâm trên trán còn đang chảy máu, hai chân chạm nhẹ vào lan can, thân mình cao ngất đột nhiên từ dưới đất nhảy lên, giống như con chim ưng đang bay lượn ở cuối chân trời, thẳng tắp bay về phía Ngưng Hương cư.
Phía trước Ngưng Hương cư, một người áo trắng đang kiếng chân chờ đợi, nhìn thấy bóng người tiến đến, đột nhiên nàng siết chặt vạt áo, chăm chú nhìn, cho đến khi thấy được màu tóc của nam tử, mà thân hình nam tử cực nhanh, nàng chỉ có thể nhìn được một chút vạt áo màu vàng.
"Đứng lại!".
Ngay tại lúc nam tử muốn tiến vào Ngưng Hương cư, nàng đột nhiên lao ra từ trong chỗ tối, làm nam tử sợ hết hồn, hắn dừng bước, khoa trương vỗ ngực một cái: "Dọa chết ta rồi!"
Lọt vào tầm mắt của nàng là đôi mắt màu xanh đen cùng mái tóc màu tím violet, trong lòng cô gái vui vẻ, đôi tay nhỏ bé không kìm được mà nắm lấy cánh tay nam tử.
"Ta rốt cuộc cũng chờ được ngươi!"
Nói xong, lại cảm thấy động tác của mình có chút lỗ mãng, vì vậy khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một chút hồng hồng, thẹn thùng cúi đầu xuống.
"Là ngươi? Ngươi ở đây làm gì?"
Kim Nhật không kiên nhẫn nhíu mày, muốn vượt qua cô gái để tiến vào Ngưng Hương cư, tiếc là cô gái lại nắm chặt tay hắn, làm cho hắn không thể động đậy.
"Chờ ngươi, ngươi có biết ta đã gả cho Kim Minh hay không?"
Nàng than thở một tiếng, đứng trước mặt Kim Nhật, cố gắng ngẩng cao đầu, ánh mắt hiện lên vẻ uất ức.
"Ta biết!"Kim Nhật không kiên nhẫn trả lời, trên mặt chỉ hiện lên sự lạnh nhạt.
"Ta là vì..." Nam tử lạnh nhạt như vậy làm cho nàng có chút tức giận, nhưng vì thời gian khẩn cấp, nàng chỉ có thể vứt bỏ sự rụt rè, khẽ cắn môi, gò má hiện lên chút đỏ ửng, mỉm cười ôn hòa, chớp mắt liền thay đổi, rực rỡ như ánh sáng."Bởi vì ngươi".
Kim Nhật bỗng dưng đưa mắt nhìn lên, hàng lông mi hơi rung, khó có thể che dấu được sự kinh ngạc trong lòng mình, đôi mắt như cái đầm sâu yên lặng nhìn nàng, bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, môi mỏng mở ra, cất lên mấy chữ vô cùng rõ ràng."Ta đã biết, hiện tại mời công chúa tránh ra". Hắn lạnh lùng nghiêng người lướt qua Ngọc Triệt, bước chân hướng tới Ngưng Hương cư.
Bên trong đôi mắt xanh thẳm có chút ươn ướt, nàng cắn môi, chạy nhanh ngăn cản trước mặt Kim Nhật: "Chẳng nhẽ ngươi tuyệt tình với ta như vậy sao? Ta... chỉ là muốn gặp ngươi, nói chuyện với ngươi thôi mà!" Nói xong, nữ tử cắn chặt đôi môi, cắn đến muốn chảy máu.
Nàng chưa bao giờ biết mình cũng có lúc vô liêm sỉ như vậy, nụ cười của người đàn ông này cứ như cái gì cũng không để ý, coi nàng như đồ vặt vãnh.
"Thật xin lỗi, ta không có nhiều thời gian, trừ tối nay, lúc nào ngươi cũng có thể trò chuyện với Kim Minh". Kim Nhật nhẫn nại mở miệng, nhưng bên trong con ngươi đen mơ hồ sắp bùng nổ lửa giận.
"Người ta muốn gặp chính là ngươi!" Cô gái khẽ cắn môi, khó khăn mở miệng, đôi mắt thẳng tắp nhìn vào Kim Nhật.
Cho đến khi nhìn thấy vết máu trên trán Kim Nhật, nàng vội vàng lấy khăn gấm từ trong tay áo ra, ánh mắt hiện lên một chút đau lòng.
Nữ nhân đột nhiên đến gần, khiến cho sự nhẫn nại của Kim Nhật hoàn toàn biến mất, hắn nhíu mày, ánh mắt hiện lên sự sắc bén, ý cười trong đôi mắt đã không còn, ngay tức khắc hiện lên sự lạnh lùng vô tình, cả người tràn ngập hơi thở tà ác làm cho người ta sợ hãi.
"Cút" Hắn lạnh lùng mở miệng, trên khóe miệng hiện lên một chút tươi cười lạnh lẽo, độ ấm trong mắt lạnh đến thấu xương, làm cho lòng người như rơi xuống hầm băng.
Cả người Ngọc Triệt cứng ngắc tại chỗ, hai tay vẫn giữ nguyên động tác lau mặt cho nam tử, nhìn nam tử đi rồi, mái tóc màu tím tuyệt đẹp từ trên không trung vung thành một đường cong sắc bén, quét qua mặt nàng, đau rát.
Không có một chút phản ứng, trong đầu chi còn lại vẻ mặt tà ác và những lời nói lạnh lùng đến cực điểm.
Hình ảnh nam tử như vậy giống như Kim Lang Vương tà ác, khiến nàng chợt lùi lại một bước, dựa thân thể nặng nề vào chiếc cột ở hành lang, mở miệng thở ra.
← Ch. 063 | Ch. 065 → |