Vay nóng Homecredit

Truyện:Chàng Rể Bác Sĩ - Chương 0876

Chàng Rể Bác Sĩ
Hiện có 2557 chương (chưa hoàn)
Chương 0876
0.00
(0 votes)


Chương (1-2557 )

Siêu sale Shopee


Chương 881:

Cứ như vậy, Đường Nhược Tuyết là người trả giá cao thứ hai thuận lợi được hưởng lợi.

Nếu đổi thành thứ gì đó bình thường thì nhà đấu giá có thể tuyên bố thất bại, sau đó có cơ hội sẽ tiến hành bán đấu giá lần nữa.

Nhưng núi Vân Đỉnh là củ khoai lang nóng phỏng tay, ban tổ chức sớm đã đặt ra quy định không được hủy bỏ giao dịch, chỉ cần có người ra giá sẽ bán ngay.

Hơn nữa 350 ngàn tỷ cũng đã cao hơn nhiều lần so với mức giá một 35 ngàn tỷ đã định, vì thế bị Diệp Phi quang minh chính đại tận dụng.

"Sao lại nói gian xảo? Anh đây rất vĩ đại mới đúng chứ?"

Diệp Phi dán người gần Đường Nhược Tuyết: "Hy sinh 17500 tỷ và bị kéo vào danh sách đen để làm em lấy được núi Vân Đỉnh chỉ với 35 ngàn tỷ"

Tối hôm qua cùng mấy người Chu Trường Sinh ăn cơm, Diệp Phi dò thám mới biết hai bí mật của buổi đấu giá hôm nay.

Một là bí mật của Kê Minh Thiên Hạ, hai là quy định không được thất bại của núi Vân Đỉnh.

Vì thế anh mới chuẩn bị cho Trịnh Tuấn Khanh một đòn đau đớn, cũng làm anh ta rối loạn để giúp Đường Nhược Tuyết dùng số tiền nhỏ nhất lấy được núi Vân Đỉnh.

"Anh cũng không mất một xu nào mà?"

Cao Tính không nhịn được cười nói: "Anh bị tịch thu 17500 tỷ, nhưng anh cũng kiếm lời 17500 tỷ từ tay cậu Trịnh mà"

"Cứ ra ra vào vào, hôm nay anh không tốn một xu tiền nào, lại còn chiếm hết nổi bật"

Cô ta ngập tràn sùng bái với Diệp Phi, cũng vì Diệp Phi có thể cho bọn nhà họ Trịnh kia quay mòng mòng.

Đường Nhược Tuyết cũng hừ theo một tiếng: "Càng ngày càng gian xảo, dáng vẻ thành thật trước kia hoàn toàn không còn nữa"

Diệp Phi tiện tay bắt lấy tay người phụ nữ: "Đàn ông không hư, phụ nữ không yêu"

Đường Nhược Tuyết muốn tránh nhưng lại bị Diệp Phi năm chặt lấy, cuối cùng chỉ có thể tùy ý để anh nắm.

Cao Tĩnh che miệng nở nụ cười.

"Trải qua chuyện ngày hôm nay, chúng ta và Trịnh Tuấn Khanh hoàn toàn là kẻ thù rồi"

Đường Nhược Tuyết bỗng nhiên thốt ra nhìn phía trước: "Cuối cùng cũng không thể giải quyết"

So với chuyện kịch liệt tranh giành, cô vẫn thích bình an kiếm tiền hơn.

"Chẳng lẽ em cho rằng nhường nhịn là có thể hoà bình?"

Ánh mắt Diệp Phi nhìn phía xe cộ phía trước: "Quá ngây thơ rồi"

"Gia tộc họ Trịnh cao cao tại thượng nhiều năm như vậy rồi, cho tới nay đều thuận buồm xuôi gió nên bọn họ đã quên một vừa hai phải là cái gì rồi"

"Cũng làm cho bọn họ quên cái gì gọi là kẻ địch, cái gì gọi là kính sợ"

"Trịnh Tuấn Khanh dùng ba thủ đoạn hèn hạ để chèn ép em, chứng tỏ anh ta làm việc không có nguyên tắc, bọn họ sẽ không bởi vì em thỏa hiệp mà giữ em lại đâu."

"Chỉ có em đánh cho bọn họ thật đau, đánh cho sợ, khiến nhà họ Trịnh biết nếu muốn đối phó với chúng ta thì sẽ phải trả cái giá thật lớn, bọn họ mới không làm càn như vậy nữa"

"Chờ xem, chỉ cần chúng ta đánh vài lần nữa, Trịnh Tuấn Khanh sẽ cụp đuôi không dám làm càn ngay thôi"

Diệp Phi hiện lên một tia tin tưởng.

Đường Nhược Tuyết cư: "Nhưng chúng ta cũng không thể khinh địch được, đặc biệt là sự an toàn của người thân"

Trong mắt Diệp Phi hiện lên một tia sáng "Em ra ngoài thì dẫn theo nhiều vệ sĩ một chút, kẻo mấy người Trịnh Tuấn Khanh lại chó cùng rứt giậu."

Đường Nhược Tuyết nhẹ nhàng gật đầu: "Yên tâm, bọn họ không dám ra tay với em đâu, nhưng anh cũng phải cẩn thận chút"

"Em tin anh"

Lúc nói chuyện, xe giảm bớt tốc độ, sau đó dừng lại bên cạnh đó.

Diệp Phi ngẩng đầu.

Cao Tĩnh ngồi trên ghế lái nói: "Phải kiểm tra"

Diệp Phi nhìn ra xa, phía trước xuất hiện mấy người đàn ông mặc đồng phục, bọn họ cầm biển chỉ dẫn đang kiểm tra đoàn xe.

Anh nhìn đoàn xe đang xếp hàng dài, trên mặt xẹt qua một nụ cười nhàn nhạt: "Trịnh Tuấn Khanh quả nhiên thủ đoạn không ai bằng"

"Vừa mới chớp mắt đã chuẩn bị trả thù anh, nhưng mà bây giờ còn chơi mấy trò lỗi thời này à"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2557 )