Vay nóng Tima

Truyện:Chàng Rể Bác Sĩ - Chương 0838

Chàng Rể Bác Sĩ
Hiện có 2557 chương (chưa hoàn)
Chương 0838
0.00
(0 votes)


Chương (1-2557 )

Siêu sale Shopee


Chương 842:

Đường Nhược Tuyết vừa nghe vậy thì đỏ mặt, xém chút nữa là đã đạp chân của Diệp Phi rồi: “Sao anh lại trở nên buồn nôn như vậy?"

“Là em nói mà, đàn ông không hư phụ nữ không yêu còn gì"

Diệp Phi trực tiếp nắm lấy eo thon của Đường Nhược Tuyết: “Hoặc là ở lại ăn cơm với anh, hoặc là ngoan ngoấn hôn anh một cái"

Cách một tấm lụa mỏng, cảm giác như là vải vóc thượng đẳng man mát co dãn, ngón tay Diệp Phi hoạt động vài cái.

Đường Nhược Tuyết hoàn toàn mất tự nhiên, nhéo anh một cái: “Anh thành thật một chút, đừng có lộn xộn có được không?"

Diệp Phi kho khan hai tiếng: “Em có hôn hay là không nào?"

“Diệp Phi, sao anh lại trở nên như vậy chứ?"

“Anh đúng là đã bị Tống Hồng Nhan kia làm hư rồi, đúng thật là một kẻ lưu manh, một tên khốn nạn"

Đường Nhược Tuyết không còn cách nào khác, không ngừng oán hận mắng mỏ Diệp Phi, sau đó hôn lên mặt anh một cái.

Mấy giây sau, cô chuồn nhanh như thỏ rời khỏi quán cà phê.

Nhìn dáng vẻ chật vật hiếm thấy của người phụ nữ, Diệp Phi vuốt mặt nở nụ cười, nụ hôn này tuy chỉ là nụ hôn chưồn chuồn nước nhưng mà rất ấm áp.

“Reng-‘ Không đợi Diệp Phi kịp tiêu hóa sự hạnh phúc này, một tiếng chuông điện thoại vang lên, anh đeo tai nghe Bluetooth lên, bên kia nhanh chóng truyển đến giọng nói yếu ớt của Tô Tích Nhi: “Diệp Phi, xin lỗi, em đã… xảy ra chuyện…"

Sau khi nhận được điện thoại của Tô Tích Nhi, Diệp Phi lập tức chạy đến ga tàu cao tốc.

Tối hôm qua Diệp Phi đã nói đùa là sẽ chăm sóc Tô Tích Nhị, Tô Tích Nhi lại cho là thật, mới sáng sớm đã chào hỏi hai vợ chồng Diệp Vô Cửu sau đó bèn dọn đồ đạc đến Nam Lăng.

Trên đường cô ấy đến đây cũng không liên lạc với Diệp Phi, trừ việc muốn cho Diệp Phi một bất ngờ ra thì còn không muốn Diệp Phi tốn công đón tiếp mình.

Mãi đến khi xảy ra chuyện bất ngờ thì cô mới lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Phi.

Trên xe, Diệp Phi suy nghĩ Tô Tích Nhi đã xảy ra chuyện gì, lúc đi được nửa đường thì nhận được điện thoại của Chu Trường Sinh.

“Em trai Diệp, cậu đang ở đâu vậy? Hôm nay bận hay là rảnh?"

Diệp Phi cười trả lời: “Đi đến bến tàu cao tốc đón người thôi, hôm nay rảnh, ngài Chu có chuyện gì sao?"

“Thật ra tôi cũng không có chuyện gì, chỉ là lão Hoa tìm cậu nhiều lần nhưng mà cậu chưa bao giờ nghe máy của ông ta"

Chu Trường Sinh cười khổ một tiếng: “Ông ta bảo tôi liên lạc với cậu, hỏi thử xem có phải là cậu vẫn còn đang giận hay không, nên mới không muốn qua lại với ông ta."

“Lão Hoa tìm tôi?"

Diệp Phi sửng sốt: “Tôi thật sự không biết mà"

Chu Trường Sinh ngẩn ra: “Cậu không biết? Lão Hoa đã gọi vào số của cậu rất nhiều lần, chính là số mà bây giờ tôi đang gọi cậu này"

“Gọi cho tôi nhiều lần…” Diệp Phi võ đầu một cái: ‘À, tôi biết rồi, mấy ngày nay số nào từ Long Đô gọi đến cũng đều bị tôi ẩn hết, tôi cứ tưởng ông ta là môi giới bất động sản ấy chứ"

“Xin lỗi, thật sự xin lỗi, ngài thay tôi chuyển lời xin lỗi đến lão Hoa, tôi thật sự không biết đó là số điện thoại của ông ta “Hơn nữa, chuyện đâm kim thứ chín đó nếu có giận cũng là ông ấy giận tôi, dù sao cũng là tôi đùa ông ấy, sao tôi có thể giận lão Hoa được chứ?"

Diệp Phi rất là ngại: “Bỏ đi, tối nay tôi tự liên lạc lại với Lão Hoa nói xin lỗi"

Tuy là anh không biết Hoa Thanh Phong, nhưng mà bối phận và tư lịch của người này rất dày, tất nhiên là Diệp Phi không thể khinh thường.

Hơn nữa việc mình châm kim thứ chín kia, bản thân và Tống Vạn Tam suýt chút nữa đã hù chết Hoa Thanh Phong, dù thế nào thì Diệp Phi cũng nên gặp mặt nói một câu xin lỗi “Cậu Diệp, không cần khách sáo, không tức giận là được rồi, là tôi quấy rầy cậu, tôi nên xin lỗi mới đúng"

Bên tai truyền đến tiếng cười của Hoa Thanh Phong: “Chỉ là không biết trưa nay cậu có rảnh không? Tôi đang đặt một bàn tiệc ở Vọng Giang Lâu muốn hân hạnh được mời cậu Diệp đây"

“Lão Hoa khách sáo rồi, hôm nay tôi rảnh"

Vẻ mặt Diệp Phi do dự: “Chỉ là lát nữa tôi phải đến tiệm đồ ngọc Long Phượng đón một người bạn…"

“Đi cùng đi, đi cùng luôn, càng đông người càng vui."


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2557 )