Vay nóng Homecredit

Truyện:Chàng Rể Bác Sĩ - Chương 0807

Chàng Rể Bác Sĩ
Hiện có 2557 chương (chưa hoàn)
Chương 0807
0.00
(0 votes)


Chương (1-2557 )

Siêu sale Lazada


CHương 810:

"Chết đi!"

Đột nhiên, ánh mắt của Miêu Phượng Hoàng trở nên dữ tợn, bà ta đạp bay cái ghế về phía mẹ Tống.

Rầm!

Mẹ Tống không kịp né, cả người bị đập bay xe mấy mét, phun ra một ngụm máu tươi.

Miêu Phượng Hoàng thừa thắng xông lên truy kích, rục rịch bước chân, định giết mẹ Tống.

Chỉ vào lúc này, Diệp Phi tấn công từ phía sau bằng thanh Ngư trường kiếm.

"Đừng nhúc nhích dì Tống"

Diệp Phi không thể trở mắt nhìn mẹ Tống xảy ra chuyện.

"Thăng nhãi, lại là mày? Chết đi!"

Miêu Phượng Hoàng hét lên, xoay người một cái, cầm quải trượng hung hăng nện về phía Diệp Phi.

Vùit Sức mạnh bạo tàn đến cực điểm.

Diệp Phi vung vũ khí của mình lên, ánh kiếm chợt lóe, đón lấy chiêu đòn.

Một kiếm này, khí thế như rồng, một kiếm này, kiêu ngạo thiên hạ, một kiếm này, khó mà ngăn cản.

Quải trượng của Miêu Phượng Hoàng bị ép, lại nghe coong một tiếng, quải trượng bị gãy, thế kiếm không giảm, lướt về phía lồng ngực của Miêu Phượng Hoàng.

Miêu Phượng Hoàng lui lại, nhưng vẫn chậm nửa nhịp, lồng ngực bị đâm, phun ra một ngụm máu, thống khổ không thôi.

Diệp Phi thừa cơ dùng một cú đá vào bụng.

Miêu Phượng Hoàng ngã nhào xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.

Con rể giỏi lắm! Mẹ Tống vui mừng, ra lệnh: "Bắt lấy!"

Bốn tên cao thủ cuối cùng của nhà họ Tống nhịn đau tiến lên.

Vù vù vù...

Đúng lúc này, một thanh âm khe khẽ vang lên.

Cơ thể của bốn tên cao thủ trấn động, ngực đổ máu tươi, té ngã trên đất.

Sau đó, hai họng súng hướng về phía Diệp Phi.

Diệp Phi giật bắn người và bật ra khỏi chỗ như một con thỏ.

Păằng pằng pằng!

Bảy tám viên đạn phóng tới, bắn vào nền đất.

Trong khỏi lửa tràn ngậi Ba tên con cháu nhà họ Tống bảo vệ Tống Vạn Tam ngã xuống đất, một giây sau, họng súng ấn vào trán của Tống Vạn iếng súng liên tiếp vang lên.

Tam.

"Tất cả đừng nhúc nhích!"

Tống Kim Ngọc lạnh lùng nói.

Nhìn thấy cảnh này, mọi người không khỏi bàng hoàng.

Tống Hoa Khai càng tức giận: "Anh cả, anh làm sao vậy?"

Tống Kim Ngọc lấy một khẩu súng chĩa vào đầu Tống Vạn Tam, một khẩu chía vào Tống Hoa Khai và đám con cháu.

Bà Hùng và những người khác trong tiềm thức muốn bước tới, nhưng họ đã bị Tống Kim Ngọc dùng một tiếng nổ đè lại.

"Kẻ nào dám lên, tôi sẽ giết ông ta"

Ông ta thay đổi hình ảnh một người hiền lành của mình và hét lên với tất cả mọi người có mặt tại đây: "Lùi lại ba mét cho tôi: Đám người Tống Hoa Khai chỉ có thể tức giận lùi lại.

Chu Trường Sinh nhìn Diệp Phi đang chạy về phía mình, nói: "Tâm tư của cậu như cáo vậy, đoán xem đây lại là màn kịch gì nữa?"

Chương 811:

Diệp Phi cầm một quả táo lên gặm: "Không nhìn ra, có điều hôm nay nhà họ Tống sẽ được lật tẩy một phen."

Anh từng băn khoăn làm sao tìm Tống Kim Ngọc đòi công đạo, không ngờ ông ta lại chủ động nhảy ra tạo phản, xem ra, mẹ con Tống Hồng Nhan thật sự muốn nắm quyền rồi.

Anh nhắn một tin cho Tống Hồng Nhan.

Tống Kim Ngọc không để ý tới ánh mắt phẫn nộ của đám con cháu nhà họ Tống, chỉ lo lắng nhìn Miêu Phượng Hoàng: "Phượng Hoàng, mau dậy đi."

Miêu Phượng Hoàng cắn răng nửa quỳ trên đất để thở.

Một kiếm và một cước kia của Diệp Phi tạo thành tổn thương không nhỏ cho bà ta.

"Anh cả, anh bán đứng nhà họ Tống à?"

Tống Khai Hoa quát lên một tiếng: "Anh và Miêu Phượng Hoàng thông đồng với nhau ư?"

"Tống Kim Ngọc, anh biết mình đang làm gì không?"

"Anh bắt cóc ông cụ là phản bội nhà họ Tống đấy"

"Ông Tống là bố của anh, anh đúng là đồ bất hiếu... Con cháu nhà họ Tống và Hoa Thanh Phong nhao nhao quát lớn, không ai ngờ, Tống Vạn Tam lại thông đồng với kẻ địch bên ngoài để hãm hại nhà mình.

Đặc biệt đám người Tống Hoa Khai bị thương nhiều người như vậy, thăng lợi cũng năm trong tầm mắt rồi, Tống Kim Ngọc lại giơ tay cản, càng khiến người ta phẫn nộ.

"Im miệng, chuyện của tôi và Phượng Hoàng, chưa đến phiên các người bàn tán."

Tống Kim Ngọc vẫn nắm chặt súng trong tay: "Cho dù các người nghĩ thế nào, tôi cũng sẽ không để các người tổn thương Phượng Hoàng"

Miêu Phượng Hoàng khẽ ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Tống Kim Ngọc.

Tống Vạn Tam vẫn luôn im lặng đột nhiên cười một tiếng: "Kim Ngọc, xem con thật lòng với Miêu Phượng Hoàng nhỉ"

"Bố vẫn cho là, ba mươi năm trước, còn trẻ trung khỏe mạnh, nên nhất thời xúc động thích một góa phụ xinh đẹp của dị tốc: "Không ngờ, ba mươi năm sau, người ta không còn phong tình nữa, còn biến thành bộ dạng người không ra người, con lại vẫn chung tình như cũ, vì ả mà bán nhà, bán bố ruột mình"

Tống Vạn Tam nhìn Miêu Phượng Hoàng cười: "Miêu Phượng Hoàng, tôi nên chúc mừng cô, tôi mất đi một đứa con trai ngoan, cô có thêm một người tình tốt."

Đám người Tống Hoa Khai giật mình, không ngờ anh cả lại có tình cảm với Miêu Phượng Hoàng.

Mí mắt Tống Kim Ngọc giật giật, khó khăn lên tiếng: "Bố, con có lỗi với bố, nhưng con không thể trơ mắt nhìn Phượng Hoàng chết."

Tống Hoa Khai nổi giận: "Anh đúng là tên phản đồ!"

"Tống Kim Ngọc giúp tôi, chẳng qua là bị cổ trùng của tôi khống chế"

"Ông ta không dám không nghe, không làm việc vì tôi thì sẽ bị phản phệ, sống không bằng chết."

Miêu Phượng Hoàng đứng dậy, lạnh lùng hừ một tiếng: "Cái gì mà tình yêu, cái gì mà tình nhân, trong mắt tôi đều là chó hết"

Hô hấp của Tống Kim Ngọc hơi chậm lại, nhưng không mở miệng nói gì.

"Cô nói vậy cũng chỉ muốn bảo vệ nó, muốn nó nhận ít chỉ trích hơn"

Tống Vạn Tam cười ha hả: "Điều này nói rõ, cô cũng có cảm tình với nó, tình cảm của cô đối với chồng mình không chân thành son sắt giống như trong tưởng tượng của cô."

"Lần này cô báo thù còn có nhiều áy náy hơn"

Lời của Tống Vạn Tam lại khiến cho Diệp Phi cảm nhận được, từ đầu đến cuối ông ta đều nắm trong tay mọi việc.

Sắc mặt của Miêu Phượng Hoàng thay đổi, quát lớn một tiếng: "Tống Vạn Tam, ông giết chết người trong tộc tôi, hại chết người nhà tôi, còn khiến con của tôi hôn mê ba mươi năm"

"Tôi giết ông chính là báo thù!"

Vừa nói, sự tàn ác của bà ta lại bộc phát, như thể bà ta sắp nuốt sống Tống Vạn Tam vậy.

Tống Kim Ngọc cũng nói: "Bố, từ trước tới nay đều là con đơn phương, Phượng Hoàng chưa từng nhìn tới con một cái."

Miêu Phượng Hoàng rống lên với Tống Vạn Tam: "Nghe thấy chưa? Hắn chỉ là một con chó của tôi thôi!"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2557 )