← Ch.0788 | Ch.0790 → |
Chương 792:
Chu Trường Sinh cũng cười, cảm thấy mình đã suy nghĩ nhiều.
Diệp Phi đột nhiên nghĩ tới một chuyện: “Đúng rồi, ông Chu, Tống Kim Ngọc là người thế nào?"
“Ông ta là một người tốt tính, khiêm tốn, nhưng tâm cơ nặng, lòng dạ sâu."
Chu Trường Sinh đã đưa ra đánh giá về Tống Kim Ngọc: “Tống Vạn Tam đã có một sự nghiệp rất khó khăn trong những năm đầu của mình, món tiền đầu tiên hoàn toàn là dựa vào mồ hôi và máu để tích góp"
“Mà Tống Kim Ngọc cũng khá lớn tuổi, thấy nhà họ Tống từ hai bàn tay trắng, cho nên trước kia nếm không ít cực khổ"
“Tay chân đều bị từng bị người ta đánh gấy""
“Khi ông ta chưa đầy năm mươi tuổi, tóc đã bạc. Nếu không cho người khác biết tuổi của ông ta, người ta có thể nghĩ ông ta đã bảy mươi tuổi rồi"
“So với những đứa con khác của Tống Vạn Tam, ông ta có thể được coi là sự trợ giúp đắc lực của Tống Vạn Tam"
“Chỉ là tôi không thích tác phong của ông ta lắm"
“Ông ta là một người thù dai, tất cả những người tổn thương ông ta, ông ta đều nhớ kỹ"
“Những người đã từng đánh gãy chân ông ta, hoặc là người có xung đột với ông ta từ chục năm trước, sau khi nhà họ Tống phát đạt, ông ta liền không từ thủ đoạn mà báo thù"
Chu Trường Sinh khẽ than một tiếng: “Ông ta đã hủy diệt mấy nhà rồi"
Diệp Phi nghe vậy gật gật đầu: “Xem ra là một kẻ hung ác"
“Sao vậy? Ông ta không cho cậu vào nhà à?"
Chu Trường Sinh cũng là một người khôn ngoan: “Cậu cảm thấy, Tống Vạn Tam nằm trên giường không dậy nổi, có phải là do Tống Kim Ngọc dở trò?"
“Có phải ông ta giở trò hay không thì không rõ."
Diệp Phi cười nhạt một tiếng: “Nhưng có thể nhìn ra được, ông ta không quá hi vọng Tống Vạn Tam khỏi bệnh, cũng không hi vọng mẹ con Tống Hồng Nhan cầm quyền"
Nếu không bị vu oan, mẹ Tống hoàn toàn có thể dùng Thất tinh tục mệnh hoàn kia giúp nhà họ Tống thoát khỏi nguy cơ.
Cho nên, Diệp Phi có lòng thù địch với Tống Kim Ngọc.
“Dễ hiểu thôi, nhà giàu thì thường vô tình"
Trên mặt Chu Trường Sinh không có quá nhiều cảm xúc gì: “Mặc dù địa vị và sức mạnh của nhà họ Tống không được, nhưng có thể dùng tiền hù chết người"
“Những năm này, tôi làm việc ở thành phố Nam Lăng chưa bao giờ lo lắng về tài chính"
“Để có nhiều cơ sở và nhiều hoạt động, Tống Vạn Tam đã chủ động quyên góp tiền và vật liệu"
“Trường học, nhà phúc lợi, cầu, nhà ở xã hội, tường thành, mọi thứ đều có sự ủng hộ của Tống Vạn Tam, ngay cả nhà vệ sinh trong công viên của thành phố cũng do ông ta quyên góp"
“Tôi còn cười gọi ông ta là Tống nửa thành phố"
Ông ta dùng cách chơi chữ: “Gia sản khổng lồ như vậy, không có võ sĩ hay đại ca bảo vệ, đừng nói đến người thân trong gia đình, người ngoài đều động lòng"
Diệp Phi nheo mắt lại: “Còn có người ngoài dậy lòng tham sao?"
Chu Trường Sinh hạ giọng: “Chẳng lẽ cậu chưa từng nghe qua, cậu ba Trịnh Tuấn Khanh nhà họ Trịnh đồng ý cưới Tống Hồng Nhan sao?"
Diệp Phi cười nhạt: “Nhà họ Trịnh này khẩu khí cũng lớn nhỉ…
“Người ta biết vấn đề khó khăn nhà họ Tống, có khả năng giải quyết Miêu Phượng Hoàng, với điều kiện Tống Hồng Nhan phải gả cho anh ta"
Chu Trường Sinh nói với Diệp Phi, cũng không còn che giấu nữa: “Mục đích rõ ràng, chính là chen vào từ Tống Hồng Nhan, sau đó nuốt chửng toàn bộ nhà họ Tống"
“Không, nên nói là nhà họ Trịnh muốn thông qua việc cưới Tống Hồng Nhân, sau khi nuốt gọn nhà họ Tống, rồi lại mượn ảnh hưởng của nhà họ Tống ở đây nuốt gọn tôi luôn."
“Người nhà họ Trịnh đang nhìn vào vị trí của tôi ở Nam Lăng ni “Đặc biệt là khi tôi bệnh nặng xong, anh ta không chỉ chịu khó tới Nam Lăng, lệ thuộc vào nhà họ Trịnh ở Nam Lặng, cũng suốt ngày khiêu chiến với tôi"
“Mục đích là chọc tôi tức để chết nhanh hơn"
← Ch. 0788 | Ch. 0790 → |