← Ch.0311 | Ch.0313 → |
“Chẳng lẽ anh cho rằng, tôi sẽ tin tưởng anh, rằng anh lên mạng tìm hiểu học lóm, còn tài giỏi hơn cả những người đã tích lũy mấy chục năm kinh nghiệm và kiến thức?"
“Anh cho răng tôi không biết, sở dĩ anh có thể bước chân vào cái gọi là giới thượng lưu, hoàn toàn dựa vào Tống Hồng Nhan mà thôi sao?"
“Bất kể là Tiền Thắng Hỏa, Hàn Nam Hoa hay là Đỗ Thanh Hổ, bọn họ sỡ dĩ ăn chung mâm, xưng huynh gọi đệ với anh, đặt anh vào bàn khách quý, còn không phải là nể mặt mũi con mụ Tống Hồng Nhan kia?"
“Thử xem, nếu không có Tống Hồng Nhan làm chỗ dựa, bọn họ có thèm để ý tới anh hay không?"
“Anh làm ơn tỉnh táo một chút đi, thiên hạ không có bữa trưa nào miễn phí hết"
“Đặc biệt là Tống Hồng Nhan, anh nhận nhiều biệt đãi của người ta như vậy, còn dựa vào thực lực của cô ta kết giao với những nhà thượng lưu quyền quý, anh nghĩ anh có thể ăn hết được chắc?"
¡ không biết Tống Hồng Nhan coi trọng anh ở chỗ nào, nhưng tôi biết, một khi anh không còn giá trị nữa, sau khi cô ta đã no xôi chán chè với anh, sẽ vứt bỏ anh như một con chó"
Cô chắc chắn rằng, Diệp Phi sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện, thủ đoạn của loại người như Tống Hồng Nhan, không phải thứ mà người như Diệp Phi có thể chống lại.
Diệp Phi chỉ nhún vai vẻ bó tay, tựa hồ sớm đoán được người đàn bà này không tin, liền cười nhạt: “Em thấy đấy, anh đã nói là em sẽ không tin, mà cứ bất chấp bắt anh giải thích"
“Tôi muốn anh giải thích, chứ không phải muốn nghe anh ba hoa khoác lác"
Đường Nhược Tuyết chỉ hận không thể uốn nắn được Diệp Phi: “Hơn nữa, cho dù là nói láo, cũng phải đáng tin một chút."
“Anh nói anh cứu mẹ Đỗ Thanh Hổ, vậy ý anh chính là, sở dĩ mẹ tôi được thả ra, còn lấy được mười triệu bồi thường, là do nể mặt mũi anh?"
“Điều này không phải là chuyện vớ vẩn sao?"
“Chị tôi và mọi người, tất cả đều biết, là cha mẹ Triệu Đông Dương cầu xin Đỗ Thanh Hổ, mẹ mới có thể bình yên ra khỏi đó, không hề liên quan gì đến anh"
“Điều này đủ để chứng minh, tất cả những gì anh nói, ngay từ đầu đã là ăn nói lung tung rồi"
Đường Nhược Tuyết quắc mắt nhìn Diệp Phi: “Xem ra anh cũng không muốn giải thích, được, tôi cũng không ép anh, anh muốn làm gì thì làm"
Sau khi nói xong, cô liền xoay người vào phòng, còn rầm’ một tiếng thật mạnh, đóng sầm cửa lại.
Diệp Phi không tức giận, chẳng qua chỉ than nhẹ một tiếng: “Bụt nhà không thiêng…"
Cãi nhau với Đường Nhược Tuyết chẳng có gì vui vẻ, cho nên Diệp Phi dậy rất sớm.
Ngay cả bữa sáng cũng không ăn, anh đi thẳng đến phòng khám, khỏi mất công nhìn mặt lại khó xử.
Ăn xong bữa sáng ở phòng khám, Diệp Phi bắt đầu bận rộn khám bệnh cho bệnh nhân, Huyền Hồ Cư đã đóng cửa, nên bệnh nhân đến phòng khám Kim Chi Lâm còn nhiều hơn trước đó.
Diệp Phi và Tôn Bất Phàm bận đến nỗi thời gian rửa tay cũng không có.
Diệp Phi bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là tóm lấy chàng thanh niên khỏe mạnh Dược Thắng Hàn, đồng ý thu nhận cậu ta làm học trò, để cho cậu ta ngồi khám bệnh một tháng.
Có Dược Thắng Hàn ngồi ở đó phụ giúp, áp lực của Diệp Phi giảm đi rất nhiều, tuy nhiên vẫn bận đến chiều mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Anh đột nhiên nhớ ra bốn giờ phải đi với Hàn Nguyệt đến Cổ Ngoạn Thành, cho nên tranh thủ thời gian lái chiếc Audi đi, nhưng chiếc xe vừa dừng lại, Hàn Nguyệt lại nói đổi ngày khác.
Cô tới ngày rụng dâu rồi.
“Lắm chuyện!"
Diệp Phi cười mắng một câu, cũng không nói thêm lời nào, nhưng anh không trở về phòng khám, hiếm có dịp ra ngoài, thế nên anh chuẩn bị tham quan Cổ Ngoạn Thành.
Cổ Ngoạn Thành rất nổi tiếng ở Trung Hải, cũng rất có lai lịch, nghe nói đã có lịch sử mấy trăm năm rồi.
Cả con đường chỉ dài tâm hơn năm trăm mét, một trăm mét đầu tiên, cơ hồ đều là gian hàng cố định, buôn bán chủ yếu là hàng thủ công mới hoặc hàng nhái cao cấp.
Hai trăm mét tiếp theo tập trung đồ cổ khó lòng đoán định, các chủ sạp hàng bày bán nơi này đều đến từ khắp nơi trên toàn quốc.
Bởi vì gian hàng ở đây không cố định, ai tới trước thì được trước, cho nên mỗi ngày đều có những khuôn mặt khác nhau bày bán.
Ở đây tập trung đủ các thức các dạng đồ cổ xưa cũ, như gốm sứ châu ngọc, đồ cổ trang trí, tượng đá, tượng gỗ, tranh chữ cũ mới, văn phòng tứ bảo, vân vân.
Hai trăm mét đường này mỗi ngày đều đông nghẹt người, người chơi đồ cổ bất kể mới vào nghề hay lão làng đều phải đến đây.
← Ch. 0311 | Ch. 0313 → |