← Ch.1970 | Ch.1972 → |
Chương 1983:
"Tao nói cho mày biết, mày cùng lắm chỉ hóng hách được thêm nửa tiếng nữa thôi, tao tiễn mày vô nhà giam trọng phạm Tịch Dương rồi, mày có giỏi đến đâu cũng không thể ra được"
Cô ấy thở ra một lưồng hơi nóng: "Mày hãy ngồi ở trong đó mà bóc lịch hơn bốn mươi năm đi"
Từ tận đáy lòng cô ấy căm hận người này, tận xương tận tụy, lắm lúc cô ấy chỉ muốn một phát bản chết anh ta, chỉ có điều nếu cô ấy làm vậy, cái giá phải trả chính là cả tương lai của bản thân mình, như vậy thì thật không đáng.
Có điều cô ấy vì muốn bắt Miêu Truy Phong cả đời phải ngồi trong lao tù, cô ấy cũng đã bỏ ra rất nhiều công sức cho vụ án này, thu thập bằng chứng đến mức không có một lỗ hổng.
Đồng thời đôi lúc còn như cố ý vô tình tiết lộ một chút tình tiết vụ án, khiến dư luận chú ý mạnh mẽ gây áp lực cho bồi thẩm đoàn, như vậy Miêu Thị cũng không cách nào mua chuộc bồi thẩm đoàn được nữa.
"Chết già trong lao tù?"
Miêu Truy Phong tủm tỉm cười và tiến về phía họng súng: “Cô Đinh, tôi sẽ cá với cô!"
"Cô tuyệt đối sẽ không thể đưa tôi vào phòng trọng giam Tịch Dương"
"Nếu như cô thuận lời đưa tôi vào đó, tôi sẽ gửi cho cô một loạt manh mối tội phạm có giá trị liền thành, loại nhất định có thế làm cho cô thăng cấp"
"Còn nếu như cô không có cách gì đưa tôi vào phòng trọng giam Tịch Dương, vậy thì tương lai sau này chỉ cần tôi gọi lúc nào thì cô phải đến lúc đó ngủ với tôi cả đêm"
"Sao nào, dám cược không?"
Miêu Truy Phong hưng phấn nhìn Đinh Mộng Nghiên: "Hành trình chỉ có ba mươi phút thôi, có dám cược với tôi không?"
"Tên khốn nạn!"
Đỉnh Mộng Nghiên tức không chịu nổi, thiếu chứt nữa là cho anh ta một cái tát: ‘Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi, im miệng cho tao đi"
Cô ấy dù sao cũng là một người phụ nữ chưa trải đời, bị Miêu Truy Phong bốn cợt như vậy, làm sao không nổi giận cho được.
"Ha ha ha, không dám cược sao? Hành trình chỉ có ba mươi phút thôi mà, không có cái gan đó sao?"
Miêu Truy Phong ngồi dựa lưng lại lên trên ghế, cười chế g làm tôi có chút thất vọng đó"
"Tao không thích đánh cược với loại cặn bã xã hội như mày"
"Cô Đinh, cô Đinh Mộng Nghiên vô cùng tức giận nhếch môi cười: "Mày là phạm nhân ngồi tù cả đời cũng không ra được, thì tại sao tao phải hạ thấp IQ của mình xuống đánh cược với mày chứ?"
"Còn nữa, đừng nói chỉ là hành trình ba mươi phút, dù cho hành trình có dài đến ba trăm phút, mày cũng không có cơ hội trốn đi được đâu"
Cô ấy nghiêm giọng nói: "Bọn tao nhất định sẽ tiễn mày vào trong phòng trọng giam Tịch Dương!"
Miêu Truy Phong liêm môi một cái: "Cô không có cơ hội đó đâu.." Đinh Mộng Nghiên hờ hững khinh thường nhìn anh ta, sau đó nhớ ra điều gì, liền cầm bộ đàm lên nhắc nhỡ: "Xe số một tăng tốc lên, tiến về phía trước năm mươi mét dò đường"
"Xe số sáu giảm tốc phía sau"
Ai chịu trách nhiệm cảnh chưng năm mười mét "Xe số hai ba bốn năm chạy với tốc độ không đổi nhưng phải giữ khoảng cách"
"Mọi người xin chú ý, đề cao cảnh giác, trên đường đi có thể xảy ra đột kịch"
Tuy cô ấy không cho là Miêu Thị dám dốc toàn họa lực đánh úp bọn họ, nhưng để đảm bản an toàn, cô ấy vẫn là nhắc bên đội áp giải chút.
"Hiểu rõ"
"Hiểu rõ"
Bên kia bộ đàm rất nhanh hồi đáp lại.
Nghe thấy câu trả lời tràn đầy tinh thần của đồng đội, Đinh Mộng Nghiên lại càng có thêm tự tin.
← Ch. 1970 | Ch. 1972 → |