← Ch.1955 | Ch.1957 → |
Chương 1968:
Đường Nhược Tuyết động đậy mười ngón chân như ẩn như hiện: "Có làm không?"
‘Vẻ mặt Diệp Phi bất đắc dĩ, đành phải xoa bóp cho cô, mặc dù cô đi tất chân, nhưng vẫn có cảm giác trơn mịn, có thể cảm nhận được độ đàn hồi của da thịt.
Cao Tinh đeo cái nút tai lái xe, coi như không nhìn thấy cảnh này.
"Anh nói chúng ta xử lý Miêu Gia Ý, lát nữa Miêu Kinh Vân nhìn thấy chúng ta sẽ thì vẻ mặt sẽ như thế nào nhỉ?"
Đường Nhược Tuyết vừa hưởng thụ cảm giác dễ chịu từ bàn chân vừa tập trung tinh thần và nói: “Liệu anh ta có ra tay với chúng ta ngay tại chỗ không nhỉ?"
"Không đâu"
Diệp Phi khẽ lắc đầu.
"Trong vụ án này, Miêu Kinh Vân cần phải ra tay giải quyết nhân chứng là em, vậy chứng tỏ việc này rất được chú ý"
"Được chú ý tới mức Miêu Kinh Vân không thể dùng quan hệ với bên chính phủ để thả người"
"Có nhiều con mắt nhìn chăm chăm như thế, nhất là phiên tòa được mở.
ngày hôm nay, Miêu Kinh Vân dù có tức giận đến đâu thì cũng không dám ra tay trước mặt tất cả mọi người."
"Cho nên trong suốt quá trình mở phiên tòa chúng ta sẽ không sao"
"Nhưng sau khi phiên tòa kết án thì chắc chẳn anh ta sẽ không từ thủ đoạn để trả thù"
Trong mắt Diệp Phi lóe lên một tia sáng: "Tôi nhận được tình báo, anh ta đã tập hợp nhân lực, một khi tức giận thì hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng"Đọc tại Truyenone để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
"Vậy tôi lại điều vài người tới, chí ít cũng có thể bảo vệ được cho sự an toàn của tôi"
‘Vẻ mặt Đường Nhược Tuyết trở nên nghiêm nghị: "Nếu mà đánh nhau, anh lại phải để ý tôi, lo trước lo sau, rất dễ bị tính kế"
"Không sao, Độc Cô Thương sẽ bảo vệ em thật tốt"
Diệp Phi nhếch miệng cười, nghiêng đầu nhìn chiếc xe đang âm thầm đi theo sau.
"Mấy ngày này, sau khi tập luyện để làm bản thân mạnh hơn, Độc Cô Thương cũng đã tuyển mấy người về bồi dưỡng rồi"
"Nhóm thanh niên trẻ này, có nhiệt huyết có dũng cảm, còn có thể đỡ đạn thay em, bảo vệ em thật tốt.
"Tăng thêm người, tất nhiên là sẽ tăng thêm sức mạnh, nhưng rủi ro cũng lớn"
Anh làm cho Đường Nhược Tuyết cảm thấy yên tâm: "Chỉ cần em làm theo kế hoạch của tôi thì Miêu Kinh Vân sẽ không thể làm em bị thương"
Đường Nhược Tuyết khẽ gật đầu với Diệp Phi: "Được, nghe anh"
Diệp Phí cười hì hì: "Cái gì mà em cũng nghe tôi thì tốt rồi"
Đường Nhược Tuyết liếc Diệp Phi: "Không đứng đắn chút nào…"
‘Vẻ mặt dịu dàng như dòng nước chảy.
Giống như một dòng sông mùa xuân, trong nháy mất đã làm trái tim Diệp Phi tan chảy.
Hai giờ rưỡi chiều, lúc Đường Nhược Tuyết và Diệp Phi xuấ quả nhiên là mặt Miêu Kinh Vân tối sâm lại.
Cô là đồ đần thì anh ta cũng biết Miêu Gia Ý đã thất thủ, thậm chí có thể đã gặp phải chuyện bất trắc rồi.
Hao tâm tổn sức sắp đặt kế hoạch, không những không được xem một vở kịch hay mà còn mất một đại tướng, Miêu Kinh Vân cảm giác mình sắp thổ huyết luôn rồi.
ở tòa án, "Tổng giám đốc Đường, không tệ, không tệ, đúng là để đạt được mục đích mà không thèm ngoảnh đầu lại"
Lúc Đường Nhược Tuyết và Tiền Gia Hân đi tới vị trí, Miêu Kinh Vân tranh thủ thời gian dẫn người vây quanh.
Sắc mặt Tiền Gia Hân trở nên lạnh lùng: "Miêu Kinh Vân, anh muốn làm gì?
Đây là tòa án đấy!"
← Ch. 1955 | Ch. 1957 → |