← Ch.1864 | Ch.1866 → |
Chương 1876:
Từ trong kính chiếu hậu thư ký Mễ nhìn thấy Diệp Phi nhìn chăm chăm vào.
đoàn xe, bĩu môi lộ ra vẻ khinh thường, sau đó môi đỏ khẽ mở miệng.
"Ngồi bên trong chính là người phụ nữ mạnh mẽ nhất Cảng Thành, cô Hoắc Tử Yên"
"Đây chính là một nhân ật còn vượt trội hơn cô Tiền"
“Anh cũng đừng có ảo tưởng cái gì.."
Cô ta còn bổ sung một câu: “Tùy tiện lấy một chiếc Rolls-Royce trong đoàn xe, anh có liều sống liều chết cả một đời cũng chưa chắc đã mua được"
Diệp Phi xoa đầu ngất lời: “Cô Đường ăn cơm ở đâu?"
“Bạch Vân Cảnh"
Thư ký Mễ khẽ nhíu mày, giống như không thích Diệp Phi chủ động đặt câu hỏi kiểu này, nhưng vẫn trả lời một câu.
“Am ni cô chỗ Tịch diệt sư thái, nơi đó có một phòng ăn chay"
“Cô Tiền mời cô Đường ăn cơm ở nơi đó."
“Đừng nhìn nơi đó chỉ là một phòng ăn chay, đồ ăn rất đất đấy, một đ ĩa rau xanh thôi đã một nghìn tệ rồi"
Cô ta k1ch thích Diệp Phi: “Có điều hôm nay anh sẽ có lộc ăn rồi, cô Tiền sẽ thay cô Đường trả tiền cho anh"
Nhìn thấy bộ dạng kiêu ngạo của thư ký Mễ, trên mặt Diệp Phi lướt qua một tia bưồn cười, nhưng cũng không lên tiếng phản bác cô ta.
Anh chỉ thầm hô một tiếng thế giới này thật nhỏ, không nghĩ tới ăn một bữa cơm cũng ăn ở địa bàn của Tịch diệt sư thái Thư ký Mễ thấy Diệp Phi im lặng cũng không tiếp tục mở miệng, dù sao dưới cái nhìn của cô ta, đoán chừng Diệp Phi đã bị hù dọa.
Cô ta chuyển tay lái, rất nhanh đã rời khỏi sân bay, tiếp theo tiến vào đại lộ trung tâm.
Mười lăm phút sau, cô ta lái xe đến núi Bạch Vân ở Cảng Thành.
Độ cao của núi Bạch Vân so với mặt biển hơn tám trăm mét, không cao lắm, nhưng môi trường yên bình, còn được tắm trong gió biển.
Trên đường lên núi, Diệp Phi còn nhìn thấy không ít xe ra vào, hiển nhiên tràn đầy nhân khí.
Lại qua năm phút, chiếc BMW màu trắng lái vào miếu Bạch Vân Cảnh, dừng lại ở lối vào của một nhà hàng cổ.
Phòng ăn chiếm diện tích cực lớn, ngoài tòa nhà chính ba tầng có thể kê được năm mươi cái bàn, còn có mười hai căn phòng trải ra hai bên.
Thư ký Mễ dân Diệp Phi đến một căn phòng có tên là “Tĩnh tâm”.
Cửa phòng vừa mở ra, tầm mắt của Diệp Phi liền rõ ràng, anh lập tức nhìn thấy mấy cô gái đang nói chuyện vui vẻ.
Đường Nhược Tuyết ngồi ở giữa.
Với dải lụa xanh cao sau đầu, một gương mặt trái xoan hoàn mỹ như vẽ, nở nụ cười quen thuộc trong mắt Diệp Phi.
Cô gái mặc áo đỏ ngồi bên phải Đường Nhược Tuyết cũng rất chói mắt.
Dáng vẻ hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mày kiếm nhẹ nhàng, son môi đỏ tươi, mắt phượng rất có khí chất, xu@n thủy doanh doanh, nghiễm nhiên là một người đẹp bại hoại Cô ta mặc một bộ sườn xám màu đỏ in hoa và một chiếc khăn lụa trằng noãn quấn quanh cổ. Trên chiếc ghế phía sau cô ta, một chiếc áo khoác Chanel rất đắt tiền được khoác lên.
Diệp Phi phán đoán, có lẽ cô gái này chính là Tiền Gia Hân.
Ở bàn ăn lớn đẳng sau, cũng có một vài vệ sĩ đồ đen.
← Ch. 1864 | Ch. 1866 → |