← Ch.0575 | Ch.0577 → |
Chương 578:
“Được rồi, để tôi hỏi. À, Giang Thế Hào có gọi mấy cuộc cho anh vào lúc hoàng hôn, chắc là báo cáo tình hình ấy mà, tiếc là lúc đó tôi lại bận" Chó Đen chỉ dùng một tay để cầm rượu, tay kia thì lấy di động ra: “Nếu không thì đã có thể chính †ai nghe tiếng kêu thảm thiết của Diệp Phi rồi"
Lư Loan Loan vô cùng vui vẻ: “Nhanh, nhanh hỏi…
“Rùm!"
Nhưng ngay tại lúc đó, mọi người nghe thấy tiếng nổ động cơ ngay trước, sau đó họ thấy có một chiếc xe. Jeep đã xông về phía cửa ra vào.
Cửa xe mở ra, nhóm các vệ sĩ của họ do A Cửu đứng đầu xuống xe, vội vã nói: “Vào hoàng hôn hôm nay, Diệp Phi đã giết Thạc Thử và Sậu Vũ, tiêu diệt hai trăm tay đấm đá của nhà họ Hoäắc. Một giờ trước, Diệp Phi một mình một kiếm xông vào biệt thự của nhà họ Giang, chỉ chọn ra trăm người, giết Tam Ma, Truy Phong và cả Thiên Lôi. Giang Thế Hào bị chặt đầu, nhà họ Giang thì chết hết toàn bộ.
Lư Loan Loan và những người khác hoảng hồn đến mức há hốc mồm.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Phi vẫn dậy từ rất sớm để tập luyện vào sáng sớm.
Khi kiến thức ngày càng mở rộng, kẻ địch trở nên mạnh hơn nên anh cũng muốn bản thân mình tiến bộ, nếu không đụng phải kẻ địch nào đó mạnh thì nói không chừng sẽ toang.
Bấy giờ, Diệp Phi không luyện tập những kỹ thuật dùng để giết người, anh tìm một loại bộ pháp trong Thức Hải để tập luyện vì suy cho cùng con người ta cũng phải học cái mới.
Bộ pháp đó có tên là bộ Nghênh Phong Liễu, chẳng những lả lướt mềm mại như một làn gió mà còn đơn giản nhưng đầy hiệu quả, có thể thoải mái né tránh sự tấn công của kẻ địch và chờ cơ hội để ra tay hoặc bỏ trốn.
Hai tiếng sau, Diệp Phi cảm thấy mình đã luyện được kha khá rồi bèn dừng buổi tập lại để vào bếp làm thức ăn sáng.
Điều khiến anh khá bất ngờ là trên bàn ăn đã có sẵn bánh, chân giò hun khói và sữa tươi, trông thì không được đẹp lắm nhưng nóng hôi hổi.
“Anh quay lại rồi đấy à?"
Bấy giờ, Đường Nhược Tuyết ra khỏi nhà bếp cùng với đĩa thức ăn trong tay, trên đĩa là hai cái trứng gà nát nhừ.
“Đúng lúc tôi vừa làm bữa sáng xong, chúng ta tranh thủ ăn lúc nó còn nóng đi."
Thấy Diệp Phi tròn mắt ngạc nhiên, Đường Nhược Tuyết hơi đắc ý nói: “Tuy là không được đẹp lắm nhưng mùi vị lại rất ngon"
Diệp Phi ho khan: “Nếu tôi nhớ không lầm thì hình như đây là lần đầu tiên em làm bữa sáng đúng không?"
“Ăn hay không nói thẳng? Không ăn thì lăn ra chỗ khác"
Đường Nhược Tuyết liếc Diệp Phi xéo mặt: “Anh không ăn thì một mình tôi ăn cũng được vậy"
Khó lắm cô mới vào bếp một lần, tốn hết cả tiếng đồng hồ để làm bữa sáng thế mà Diệp Phi lại làm ra vẻ chân chừ do dự đó khiến cô thấy cực kì khó chịu.
“Ăn! Ăn chứ, sao lại không ăn được?” Diệp Phi lập tức lên tiếng, anh rửa tay ra ngồi bên bàn ăn gắp nửa miếng trứng gà lên cắn thật mạnh.
Đường Nhược Tuyết nhìn anh với vẻ chờ mong, hỏi: “Thế nào? Ăn có được không?"
Lúc nãy ở trong bếp cô có nếm thử rồi, hình như không được ngon lành gì cho cam nhưng có lẽ với Diệp Phi thì nó sẽ là món ăn tuyệt vời nhất trên đời.
“Phụt!” Diệp Phi vọt vào nhà bếp nhả miếng trứng vào thùng rác liên ngay và lập tức: “Dở quái"
Chẳng cho người ta chút thể diện nào cả.
Nụ cười của Đường Nhược Tuyết lập tức cứng đờ trong nháy mắt: “Anh không thể chấp nhận ăn hết món này để giữ lại chút thể diện cho người nấu được à?"
“Không thể, vì nó thật sự rất mặn nên không cách nào ăn nổi, em tự ăn bữa sáng này đi" Diệp Phi súc miệng, bưng sữa lên uống: “Tôi quay về phòng khám ăn bún thịt mẹ tôi nấu vậy"
Nói xong anh lập tức xoay người thoải mái đi về phía cửa nhà.
Đường Nhược Tuyết phía sau gọi to: “Diệp Phi!"
Diệp Phi giật mình quay đầu lại hỏi: “Còn chuyện gì nữa hả?"
Đường Nhược Tuyết phụng phịu khuyên răn: “Anh đến phòng khám ăn sáng thì tôi phải ăn cái gì bây giờ đây?"
Diệp Phi thoải mái lên tiếng: “Thế thì em chấp nhận thưởng thức thành quả của mình đi"
Tuy đã trải qua khá nhiêu chuyện khiến Đường Nhược Tuyết thay đổi nhưng Diệp Phi nghĩ mình nên giữ chút khoảng cách với Đường Nhược Tuyết thì tốt hơn.
← Ch. 0575 | Ch. 0577 → |