← Ch.0127 | Ch.0129 → |
Chương 130:
Tay trái anh ta đang cầm chiếc chìa khóa xe Audi.
Chiêc chìa khóa đen như mực, sát khí không ngừng cuôn cuộn trào ra.
"Anh Dương, sát khí trên người anh không nhỏ."
Ánh mắt của Diệp Phi trở nên sắt bén nhìn chằm chằm vào Dương Diệu Đông nói: "Nó không chỉ khiến cho anh không ngừng gặp nguy hiểm mà còn liên lụy tới những người ở bên cạnh anh nữa."
"Nếu như tôi đoán không nhằm thì không chỉ có cơ thể anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà ngay cả người nhà anh cũng gặp phải loại bệnh trạng này."
Tiền Thắng Hỏa và Thẩm Yên nghe xong có chút ngây người, không ngờ tới vốn là tới xem bệnh mà lại biến thành xem tướng thuật.
Mà ngay cả Dương Diệu Đông sau khi nghe xong sắc mặt cũng trầm xuống: "Phải không? Tôi có sát khí? Vậy sát khí đó đến từ đâu?"
Diệp Phi chỉ vào chiếc chìa khóa xe: "Nguồn gốc của nó là đến từ chiếc chìa khóa xe mà anh đang cầm trên tay kia."
"Chìa khóa xe?"
Tên nhóc này đang nói nhảm cái gì vậy chứ?
Chuột rút chân, đau nhức xương cổ, tim ngừng đập trong giây lát, đây là bệnh tật của cơ thể, đâu có liên quan gì tới chìa khóa xe cơ chứ, đừng có nói đùa nữa có được không vậy?
Sắc mặt của Dương Diệu Đông trở nên khó coi.
Anh là vì muốn cho vợ chồng Tiền Thắng Hỏa mặt mũi nên mới để cho Diệp Phi xem bệnh, kết quả Diệp Phi mở miệng ra lại nói tới cái chuyện gì đâu.
Vợ chồng Tiền Thắng Hỏa cũng xoa xoa con mắt, nhìn chằm chằm vào chùm chìa khóa phát hiện nó chẳng có gì bất thường cả.
Diệp Phi gật đà "Không sai, là chìa khóa xe, không, chính xác mà nói thì là xe của anh."
Dương Diệu Đông không để ý tới Diệp Phi nữa mà xoay đầu nhìn sang Tiền Thắng Hỏa: "Tiền tổng, Thẩm tổng, cậu em mà hai người giới thiệu thật biết nói đùa mà."
Giọng nói không mang theo tí thân thiện nào.
Vẻ mặt của Tiền Thắng Hỏa có chút do dự: "Dương Diệu Đông, Diệp Phi cậu ấy cũng không phải là đang nói đùa, em khuyên anh hãy nghe cậu ấy nói đi."
Nếu như đổi lại là trước đây thì vợ chồng Tiền Thắng Hỏa nhất định sẽ nghĩ là Diệp Phi đang nói dối thế nhưng lúc này đây họ lại không khỏi tin lời Diệp Phi nói.
Diệp Phi hỏi một câu: "Dương Diệu Đông, xe của anh có đi qua bãi tha ma hay tiếp xúc với tà vật gì không?"
"Không có."
Dương Diệu Đông không chút do dự mà lắc đầu: "Xe của tôi là xe mới, mua sau đợt tết thanh minh, vừa mới lấy biển số được một tháng."
"Không đi qua bãi tha ma cũng không có tiếp xúc với tà vật."
Ngữ khí của anh ta không dễ gần một chút nào: "Bên trong xe ngày cả bùa bình an cũng không treo."
"Cái này không nên."
Diệp Phi khẽ nhíu mày: "Nguồn góc sát khí là tới từ xe của anh, Dương Diệu Đông, tôi có thể xem chiếc xe Audi của anh một chút được không?"
"Không cần đâu, xe của tôi sẽ không có vấn đề gì, và cả tôi cũng vậy."
Dương Diệu Đông đã không còn một chút kiên trì nào nữa, nghe giọng điệu nghiêm trang của Diệp Phi mà cảm thấy ngày càng nực cười.
Thế nhưng Diệp Phi lại là người mà Tiền Thắng Hỏa sùng bái, anh ta cũng không tiện thể hiện sự bắt mãn gì ở đây.
Diệp Phi còn chưa từ bỏ ý định: "Dương Diệu Đông, anh suy nghĩ kỹ lại một chút, người nhà hay cấp dưới của anh có ai lái qua không..."
"Không có, không có!" Dương Diệu Đông tức giận: "Xe này của tôi lã xe mới và cũng chỉ có mình tôi lái."
Diệp Phi cau mày: "Nguồn gốc là đến từ chiếc xe..."
"Đủ rồi! Dương Diệu Đông lớn tiếng quát lên: "Tuổi còn trẻ mà không học tập cho tôt lại đi học người ta giả thân giả quỷ?"
"Cậu lừa được vợ chồng Tiền lão đệ thế nhưng cậu không lừa được Dương Diệu Đông tôi đâu."
"Xin lỗi, Thắng Hỏa, Thẩm Yên, anh có việc đi trước đây, ngày khác chúng ta lại tụ họp."
Nói xong anh ta lấy chìa khóa xe đi ra ngoài.
Tuổi còn trẻ mà lại làm ra những chuyện xấu xa như vậy, lại còn dùng mấy cái thứ mê tín ra để đi lừa người ta nữa chứ.
Hơn nữa lại còn lừa lên trên đầu anh ta đúng là to gan lớn mật mà! Nếu mà không phải là người của Tiền Thắng Hỏa thì anh ta đã báo cảnh sát bắt Diệp Phi lại rồi, để họ kiểm tra thẩm vấn một phen xem cậu ta đã lừa những ai rồi.
Anh ta còn định quay về sẽ đi kiểm tra phòng khám của Diệp Phi nữa, nhát định phải thẳm vấn cho thật tốt mới được, để tránh cậu ta lại làm ra những chuyện có hại cho dân.
"Lão Dương! Lão Dương!"
← Ch. 0127 | Ch. 0129 → |