← Ch.15 | Ch.17 → |
"Sau đó thì sao?" Trình Nhân hỏi.
"Có người lên lầu, chẳng lẽ tớ không biết xấu hổ cứ nắm lấy tay anh, thì chỉ có thể cầm cốc đi đến lớp học."
Trình Nhân cười hắc hắc, "Cậu không bắt lấy cơ hội đó mà tiến tới?"
"Tiến tới." Tang Vô Yên đạp Trình Nhân một phát."Cậu đừng trêu tớ nữa, giúp tớ đi siêu thị nhanh lên."
"Là sao?"
"Mua đồ ăn."
Sáng sớm hôm sau, Tang Vô Yên đem theo một túi đồ ăn vặt đi làm. Đến văn phòng, Tô Niệm Khâm cũng mới đến.
Tang Vô Yên nhìn nhìn tay anh. Mụn mủ đã vỡ, mặt trên cũng có thoa lớp thuốc.
Cầm trong tay nhiều đồ ăn như vậy, cũng rất ngượng ngùng, vì thế Tang Vô Yên mở gói kẹo ra, mời các giáo viên trong phòng. Đi đến chỗ Tô Niệm Khâm, cô chần chờ mới nói: "Thầy Tô, anh ăn kẹo không."
Anh thản nhiên từ chối: "Tôi không ăn đồ ngọt."
Ngắn gọn năm chữ, cẩn thận lại có khoảng cách. Giống như chuyện hôm qua chưa từng xảy ra.
Tang Vô Yên cắn cắn môi, liền cười: "Vậy...... Lần sau tôi mời anh ăn mặn."
Cô đem theo túi quà vặt, không ngờ Tiểu Vi còn chưa tới.
Hai ngày sau lễ tết, thầy Tiểu Vương trở lại văn phòng, nhắc nhở Tang Vô Yên: "Tiểu Tang, em không phải tìm Tô Tiểu Vi sao? Em ấy bây giờ đang ở lớp học."
Tang Vô Yên đem theo túi đồ đến lớp học. Trên tay áo Tiểu Vi treo phù hiệu trực nhật, đang lau bàn giáo viên.
"Tiểu Vi." Tang Vô Yên đứng ở cửa, kêu cô bé một tiếng. Trong radio đang phát bài hát tập thể dục, hơn nữa cô bé làm việc rất chuyên tâm, cho nên cũng không nghe thấy cô gọi.
Cô bé lau rất cẩn thận, trước dùng khăn lau một lần, sau đó rửa sạch khăn lau lần thứ hai. Tay trái ở phía trước dò đường, tay phải cầm khăn di chuyển một chút.
Tang Vô Yên cười cười, "Tiểu Vi."
Tiểu Vi quay đầu, "Cô Tang?"
"Cô cho em ......" Tang Vô Yên còn chưa nói xong, Tô Niệm Khâm xuất hiện sau lưng lại kéo gói to trong tay cô, sau đó lắc lắc đầu, ngón trỏ đặt trên môi ra dấu im lặng.
"Làm sao vậy? Cô Tang." Cô bé cũng biết Tô Niệm Khâm đang đứng ở cửa lớp.
"Em trực nhật àh?" Tang Vô Yên nói sang chuyện khác.
"Dạ. Hồi nãy các bạn chơi trong lớp, đem ném cây chổi lên bàn. Một lát tới tiết của thầy Tô rồi, thầy rất thích sạch sẽ, cho nên em phải lau chỗ này trước khi thầy đến, miễn cho dơ quần áo của thầy."
Tang Vô Yên vốn không thích trẻ con, nhưng nhìn vẻ mặt Tiểu Vi nghiêm túc như vậy, không nhịn được nở nụ cười.
"Em thích thầy Tô?"
Tiểu Vi nheo mắt cười: "Thầy Tô rất ôn nhu."
"Thật không?" Cô như thế nào cho tới bây giờ cũng không biết. Tang Vô Yên vừa hỏi, vừa quay đầu nhìn Tô Niệm Khâm. Tô Niệm Khâm giống như phát hiện ánh mắt nghi ngờ của cô, hơi hơi nghiêng đầu.
Kết thúc cuộc nói chuyện, cô đi theo Tô Niệm Khâm đến cuối hành lang.
"Vì sao không cho tôi tặng cô bé?"
"Các bé không phải cần gói kẹo cô đưa hôm nay hay bánh bích quy của ngày mai."
"Nhưng mà......" Tang Vô Yên cảm thấy nghẹn lời, "Nhưng, tôi không phải chỉ có thể được nhiêu đây sao?"
"Chính là cô chỉ có thể làm được thế này, cho nên đừng làm tốt hơn." Vẻ mặt anh không hờ hững, lời nói rất nghiêm túc, lại giống như cũ cực kỳ vô cảm như băng.
Tang Vô Yên cũng hơi tức, "Rõ ràng là tự anh mẫn cảm. Tôi chỉ là muốn cho cô bé biết, không cha không mẹ, vẫn là có người nhiều quan tâm, thương cô bé."
"Tang Vô Yên, mời cô thu hồi sự thương hại cùng bố thí của cô. Các bé không phải muốn sự chú ý đặc biệt này, mà là cái khác. Cô căn bản không hiểu."
"Tôi không hiểu? Anh dựa vào cái gì mà nói vậy!" Câu này của Tang Vô Yên không có ý châm chọc, nhưng lại mang theo bực bội.
Tô Niệm Khâm xoay người lại, từng chữ từ từ phát ra: "Bởi vì tôi cũng ở cô nhi viện lớn lên."
Tang Vô Yên nghe vậy kinh ngạc, liền ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh. Anh đưa lưng về cửa sổ ở cuối hành lang, từ hướng Tang Vô Yên nhìn thấy có chút phản quang.
Một khắc ấy, nắng sớm chiếu vào Tô Niệm Khâm, thấy không rõ mặt. Ngón tay Tang Vô Yên hơi cuộn lại, năm đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vài cái. Ngày hôm qua, chính là ngón tay này chạm vào da anh, lúc ấy vẻ mặt anh rất thoải mái, cực kỳ bình tĩnh, nhìn rất thật.
Mà lúc này, bóng dáng anh bị ánh sáng phản chiếu lại đột nhiên làm cho người ta cảm thấy có chút hư vô......
Cô muốn chạm đến của mặt anh, tay đến giữa không trung giống như bị điện giật rụt trở về. Cô thiếu chút nữa đã làm chuyện thất lễ rồi, may mắn là anh nhìn không thấy gì hết.
Trước khi biết Tô Niệm Khâm là Nhất Kim, cuộc sống của Tô Niệm Khâm đối Tang Vô Yên mà nói vẫn là một điều bí ẩn.
Thầy Tiểu Vương nói Tô Niệm Khâm đến dạy thay, tiền lương tính theo giờ dạy. Phải biết rằng, giáo viên chính thức, cho dù là giáo viên lâu năm thì tiền lương cũng rất ít, huống chi anh mỗi tuần không đến sáu tiết dạy thay.
Mắt anh bị khiếm thị, thu nhập lại ít, sao mà sống đây?
Quần áo anh luôn sạch sẽ, mùa đông chỉ áo ấm hoặc là áo lông, có đôi khi liên tục mặc vài ngày, nhưng vẫn rất sạch. Quần áo không có dấu hiệu hoặc logo rõ ràng.
Quần áo của Tô Niệm Khâm làm cho người ta cảm giác, giống như bà Tang thường thường dạy sống giản dị: bất luận mặc cái gì, chỉ cần sạch sẽ chính là đẹp.
Sau đó lại phát hiện, mỗi lần anh về nhà đều có một cô gái trẻ lái xe tới đón anh. Xe Volvoc30 màu xám xanh, loại xe thông dụng ở thành phố A.
Vì thế, Tang Vô Yên còn thảo luận qua với Trình Nhân.
"Là bà chủ, sau này Tô Niệm Khâm chắc sẽ làm tiểu bạch kiểm." Trình Nhân nói.
Mắt Tang Vô Yên trợn trắng, "Cậu đúng là cái gì cũng nghĩ ra."
Không có khả năng. Cô thấy qua hai người họ nói chuyện, có thể nói anh rất giống ông chủ?
"Hoặc ngược lại. Anh là ông chủ, cô ấy là tiểu mật." Trình Nhân còn nói.
Tang Vô Yên lại lắc đầu.
Tuy rằng hai người nhìn rất thân, nhưng nhìn không giống quan hệ thân mật đó.
Mãi đến khi biết Tô Niệm Khâm chính là Nhất Kim, chân tướng tựa hồ có thể đoán được. Tang Vô Yên không biết một bài hát của anh có thể bán bao nhiêu tiền, bất quá theo phản ứng của thị trường mà nói, chắc là loại "Giá xa xỉ".
Nhưng ngàn đoán vạn đoán, lại không ngờ thân thế Tô Niệm Khâm như vậy.
Tang Vô Yên ngồi xe bus về nhà, nhìn ra cửa kính. Cô nhớ lại cuộc nói chuyện với dì Trương ở cô nhi viện
Dì Trương nói: đứa nhỏ bị bỏ rơi, đa số là bé gái sơ sinh, cũng có chỗ thiếu hụt. Có khi do cha mẹ cảm thấy đứa nhỏ có chỗ thiếu hụt, dân quê cho đó là điềm xấu, lại sợ người thân chê cười. Có khi do gia đình vốn không có đủ năng lực kinh tế nuôi sống đứa nhỏ, vẫn cảm thấy đây là gánh nặng, cho có lớn lên vẫn là gánh nặng trong nhà, cả đời đều bị trói buộc.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tang Vô Yên cảm thấy chua xót, phút chốc liền khóc.
Cô yên lặng, im lặng, dựa vào cửa sổ vị trí, không ngờ tới lại rơi lệ. Hành khách trên xe lên xuống liên tục, nhưng mặt cô hướng ngoài cửa sổ, không ai chú ý.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Bối cảnh vẫn là bài hát đó, có đồng hài hỏi, là tát đỉnh đỉnh(Cầm thương) võng tốc nguyên nhân, có chút chậm.
Cạc cạc*** đổi mới.
← Ch. 15 | Ch. 17 → |