← Ch.067 | Ch.069 → |
Tít...tít...tít! Tít...tít...tít...!
Một ngày mới lại bắt đầu khi tiếng chuông báo thức được tôi cài vào điện thoại réo vang lên giữa không gian yên tĩnh của buổi sáng tinh mơ.
-Hoàng Mai à, để anh ngủ tý đừng đùa nữa!
Tôi buột miệng gắt nhẹ vì cứ mỗi buổi sáng Hoàng Mai lại lén vào phòng tôi canh cho đến khi chuông điện thoại reo lên rồi dí sát vào tai tôi đến điếng hồn.
Nhưng mãi đến một lúc lâu sau, khi tiếng chuông bao thức đã tàn thì cũng là lúc tôi nhận ra rằng Hoàng Mai đã không còn ở đây nữa. Em đã chia tay tôi vào tối hôm trước, một buổi tối định mệnh với biết bao nhiêu biến cố xảy đến.
Không có em, ngôi nhà của tôi trở nên lạnh lẽo, trống vắng vô cùng.
Căn Phòng của em trước đây đã từng là một căn phòng lộng lẫy với đủ các loại tượng thủy tinh lung linh sắc màu. Nhưng giờ đây nó chỉ là một căn phòng trống không, giường đây, nệm đây, bàn học đây nhưng người đã không còn. Vắng bóng em rồi căn phòng trở nên tiu đìu, quạnh hiu đến chạnh lòng.
Xuống đến khu bếp, những hình ảnh của Hoàng Mai trong đầu tôi lại hiện ra càng rõ nét. Đây là nơi em thường lui tới nhất với những món ăn tuyệt hảo khiến trái tim tôi rung động bao phen. Nhưng bây giờ những nồi nêu xoong chảo được em xếp gọn gàn vào tối qua càng khiến trái tim tôi đau buốt.
Nhớ hôm trước em đã quét dọn nhà cửa, lau chùi nhà tắm, dọn dẹp phòng ốc rất gọn gàn rồi sau đó mới lên phòng thu xếp đồ đạc vào hành lí. Như thế chẳng phải là em đã dự tính trước cho việc ra đi này rồi sao. Chỉ tại cái tính hay mềm lòng của tôi nên mới xảy ra cớ sự như vậy thôi.
Càng nghĩ tôi lại càng căm hận bản thân, muốn giết quách nó đi cho xong. Nhưng khi nhớ lại lần tự tử ngày hôm qua, tôi chợt cảm thấy rùng mình. Nếu như hôm qua thằng Toàn đến trễ hơn một tý thì giờ chắc tôi đã không còn đứng ở đây mà tơ tưởng về Hoàng Mai thế này đâu.
Cho nên đã sống thì phải có mục đích và mục đích hiện giờ của tôi chính là khiến Hoàng Mai trở về bên tôi. Mặc dù tương lai vẫn còn mù mịt lắm nhưng tôi tin chắc tôi sẽ thành công bởi vì bằng một linh cảm nào đó, tôi có thể cảm nhận được, Hoàng Mai vẫn còn yêu tôi...rất nhiều!
Nắng ấm ngã bóng trên mái trường đỏ ao...
Tôi bước vào lớp với tâm trạng cực kì hồ hởi rằng từ đây tôi đã là một thằng con trai thực thụ sẵn sàng kua một đứa con gái nào mình thích. Và mục tiêu kì này của tôi chính là Hoàng Mai, người con gái tôi yêu nhất lúc này.
Phải nói là tôi sảng khoái đến mức vừa vào đến chỗ thôi đã vẹo má bé Phương ngay một cái cho đã thèm khiến em nhăn mũi giận dỗi:
-Anh hai này...kì quá à!
-Hề hề, tâm trạng đang vui mà!
Nghe vậy thằng Toàn ngồi sau lạnh giọng lên với tôi:
-Làm gì thì làm, đừng có luyên lụy tới bé Phương của tao!
-Toàn...
Ngọc Phương đỏ mặt giãy nãy cả lên khi nghe thằng Toàn nói thế. Nhưng tôi vẫn còn chiến tranh lạnh với nó nên chẳng quan tâm lắm đến những biểu hiện của bé Phương lúc này.
Nhìn thằng Toàn, tôi nhếch môi:
-Mày yên tâm, tự tao sẽ giải quyết không nhờ vả ai cả!
Có lẽ vì thấy sự khác thường trong cách nói chuyện của hai tụi tôi nên bé Phương tỏ vẻ lo lắng:
-Hai người sao vậy, xảy ra chuyện gì à?
-Hông có gì đâu bé Phương ui, có người thích tự lực, tự cường ấy mà!
Toàn phởn vẹo mũi bông đùa với Ngọc Phương nhưng lời nói của nó sắc lẽm như dao cạo luôn nhằm vào tôi.
Nhưng có một chuyện khác còn khiến tôi phải quân tâm hơn là những lời nói móc câu của thằng Toàn.
Đó chính là sự xuất hiện của Hoàng Mai sau đêm chia tay ướt át ngày hôm qua.
Khi Hoàng Mai bước vào lớp không chỉ có mấy nhỏ con gái mà còn cả tôi đều hết sức ngỡ ngàng vì hình ảnh của Hoàng Mai lúc này quá lạ lẫm so với em mọi thường.
Mái tóc thề suông mượt giờ đã không còn nữa, thay vào đó là kiểu tóc bới cao chừa vài lọng tóc li ti buông hững hờ xuống chiếc cổ trắng ngần.
Chiếc cặp đen em ôm trước ngực cũng không còn, giờ đây đã được thay vào một chiếc ba lô con cóc cách điệu màu hồng lợt trông rất teen, rất trẻ trung.
Và quan trọng hơn hết đó là khuôn mặt thanh tú của em giờ đây được tô điểm thêm chiếc kính cận thời trang làm nó đã đẹp, này lại càng rạng ngời hơn gấp 10 lần.
Nhìn chung Hoàng Mai giờ đã thay đổi 180 độ so với Hoàng Mai trước kia đến nỗi tôi chẳng thể nhận ra được nếu như không được mấy nhỏ con gái trong lớp thông báo. Và nếu như tôi gặp em trên đường thế này, chắc gì tôi đã nhận ra em chứ?
Vẻ như Hoàng Mai biết được tôi đang lén nhìn em nên em khẽ ngước lên nhìn tôi, mỉm cười một nụ cười huyễn hoặc, lạnh rung rồi tiến về phía chỗ ngồi một cách bình thản khiến bao người kinh ngạc.
Còn về phần tôi, bị ma lực của nụ cười ấy đánh trúng tôi chẳng thể nào nói được nên lời, thậm chí toàn thân còn chẳng thể cử động được. Như thể tôi đã bị Hoàng Mai cho hóa đá bởi nụ cười ấy vậy.
Ngỡ ngàn, kinh ngạc, sững sốt là cảm giác của tôi lúc này. Tôi chẳng thể nào ngờ được chỉ qua một đêm Hoàng Mai lại thay đổi nhiều đến thế. Cứ như là một người khác hoàng toàn vậy.
Và nếu như không có Ngọc Phương lay tôi tỉnh mộng, chắc tôi đã bị Hoàng Mai cuống lên 9 tầng mây luôn rồi:
-Anh hai, làm gì mà bần thần vậy?
-Đâu, tại hơi mệt trong người tý!
Ấy thế mà vẫn chưa chịu thôi, Ngọc Phương sau đó lại hỏi tôi một tràn các câu hỏi vì sao khiến tôi phải đi từ khó chịu này, đến ức chế khác:
-Mà Hoàng Mai sao lại thay đổi nhiều vậy?
-Anh không biết!
-Sao hai người lại không đi chung?
-À thì...
-Hai người xảy ra chuyện gì rồi sao?
-không, nhưng...
Bla...bla...bla......
Đến nỗi tôi chẳng thể nào kìm nén được mà lớn giọng khó chịu với em:
-Đủ rồi, hỏi hoài.... ! Tự mà tìm hiểu!
-Ư, em xin lỗi...
Ngọc Phương giật thót đánh rơi cây viết xuống bằng vì bị tôi lớn giọng làm thằng Toàn ngồi sau liền đứng bật dậy túm cổ áo tôi lôi lên:
-Tao đã bảo mày đừng có làm luyên lụy tới bé Phương rồi mày không hiểu à?
Tức thì mấy đứa con gái trong lớp đều nhìn hai tụi tôi mà ồ lên khoái chí:
-Ố ồ, coi kìa! Có một vụ đánh ghen vừa xảy ra!
-Hông phải đâu, Phong và Toàn đang giành giật trái tim của Ngọc Phương đó!
-Trùi ui, Ngọc Phương coi vậy mà ghê quá xá ta, chiếm lấy trái tim hai chàng trai lớp mình rồi!
-Bla...bla...bla...
Cả lớp lúc này coi bộ còn nhao hơn cái lần đăng kí đi noel của thằng Toàn đợt trước nữa. Nhìn chẳng thua gì họp chợ cả. Tôi, thằng Toàn, Ngọc Phương lúc này phải nói là ngơ ngác toàn tập trước thái độ của tụi con gái trong lớp, quá loi choi, quá lóc chóc.
May sao lúc đó có Lam Ngọc đứng lên giữ trật tự cho lớp mới không xảy ra chuyện nguyên đám con gái bu lại tụi tôi phỏng vấn dò hỏi. Nếu không thì chắc Ngọc Phương phải khóc thét lên ấy chứ, thế nào cũng có chuyện rắc rối xảy đến thôi.
Sau khi ổn thỏa mọi chuyện, cả 3 chúng tôi liền ổn định chỗ ngồi tiếp tục cuộc tranh luận lúc nãy. Tôi đương nhiên sẽ không bao giờ lôi Ngọc Phương vào vụ này nên cương quyết phản kháng ngay:
-Toàn, về việc lúc nãy là do tao hơi khó chịu một tý nên lỡ lớn tiếng với Ngọc Phương thôi! Mày đừng làm quá như thế!
-Hừm, tao hi vọng mọi chuyện sẽ như mày nói!
-Hai người xảy ra chuyện gì vậy! Còn anh nữa Phong, sao anh với Hoàng Mai lại biểu hiện khác thường thế!
Ngọc Phương lúc này cũng thấy những biểu hiện khác thường từ tôi nên cố dò hỏi cho tường tận mọi chuyện.
Nhưng tuyệt nhiên là tôi không thể nào cho em biết được rồi. Một cô bé ngây thơ như em thì tốt nhất nên đứng ngoài lề việc này và sống một cuộc sống bình thường thôi:
-Không có chuyện gì đâu Phương! Anh bình thường mà! Đừng quá lo lắng!
-Thật chứ, em cứ thấy sao sao ấy!
-Không có gì đâu mà! - Tôi cười hiền tạo cho em sự an tâm nhất.
-Um, vậy được rồi! Nhớ là có chuyện gì phải nói cho em biết đấy!
Thằng Toàn lúc đó chỉ ngồi im quan sát mọi chuyện. Thấy có vẻ ổn thỏa nên nó không động thủ nữa, bèn lấy cuốn sách ra mà ôn bài cho tiết học đầu tiên sắp tới đây như bao đứa học sinh khác.
Mọi chuyện vẫn cứ diễn ra bình thường cho đến giờ ra chơi.
Lúc này, tôi đang suy tính cách bắt chuyện với Hoàng Mai một cách tự nhiên nhất. Bởi lẽ từ trước đến giờ tôi chưa lần nào chủ động bắt chuyện với em cả. Cứ đến giờ ra chơi là tự động em lại xuống chỗ tôi lôi đi can tin thôi.
Nhưng giờ đây cái kỉ niệm ấy đã không còn nữa, chỉ bỏ lại mình tôi nơi đây lạc lõng, cô đơn với những chiếc bàn ghế trống không, lạnh lẽo. Biết làm sao được chứ, chỉ vì tôi đã không thành thật với em cơ mà. Giá như câu trả lời của tôi khác đi thì chắc tình hình bây giờ cũng đã khác. Số trời...!
Đắn đo suy nghĩ một lúc lâu, tôi cũng đánh bạo bước lên bàn đầu bắt chuyện với Hoàng Mai.
Thực ra thì tôi cũng chẳng can đảm mấy đâu, với lại tôi còn mặt mũi nào mà bàn với Hoàng Mai những chuyện nhạy cảm ấy giữa thanh thiên bạch nhật thế này chứ. Cái tôi muốn bây giờ là từng bước tiếp cận với em và kết thân lại từ đầu giống như lúc mới gặp nhau. Từ đó Hoàng Mai sẽ dần có thiện cảm với tôi và.... hề hề...! Khỏi phải nói, cưa đổ luôn!
Nhưng đó chỉ là lí thuyết suông bởi vì bây giờ tôi đang rung như cầy sấy sau lưng Hoàng Mai mà chả biết bắt chuyện kiểu gì cho hợp lẽ.
Nếu như gượng gạo quá sẽ bị phát hiện ngay có ý đồ. Nhưng nếu như bạo dạn quá thì bị cho là thô lỗ.
Chợt liếc thấy cuốn tập toán để trên bàn, tôi liền nhớ ngay đến một lô các bài tập toán tiết trước mà ông thầy cho tụi tôi về nhà làm. Vậy nên với lí do nhờ giảng bài hộ, tôi "hùng dũng" như con chuột nhắt rón rén đến chỗ ngồi của Hoàng Mai "ngoặc mồm" lí nhí:
-À, Mai ơi!
-Phong đấy à, kiếm mình có chuyện gì?
Đáp lại tôi là một giọng lạnh băng, cộc lốc khiến tôi hơi sững bước vì em đã thay đổi cách xưng hô. Nhưng tôi liền nuốt khan lấy lại bình tĩnh ngay sau đó.
-À...ờ...! Mai giúp hộ mình giải mấy bài tập toán thầy cho lúc nãy nhé!
Nghe tôi nói, mắt em tròn xoe nhìn sơ cuốn tập trên tay tôi rồi chuyển nhanh thành hình viên đạn khi nhìn tôi:
-Phong đang đùa với Mai đấy à! Kế bên Phong là Ngọc Phương, sau lưng Phong là Toàn! Mai muốn chỉ còn chưa đến lượt đấy!
-À việc này...
-Này Phương ơi! Phong có một số bài tập cần bạn giúp nè, bạn chỉ hộ bạn ấy nhé!
Chưa kịp để tôi giải bày, Hoàng Mai đã quay xuống, lớn giọng gọi Ngọc Phương làm em và cả thằng Toàn đang ngồi ôn bài phía dưới đều nghệch mặt nhìn tôi.
Bí quá chẳng biết làm gì hơn, tôi đành gãi đầu cười giả lả chữa thẹn:
-Ờ hề hề, tại Phong quên mất! Vậy Phong về chỗ làm bài nha!
Đương nhiên tôi chẳng dám nấng ná ở đó lâu. Phần vì đã bị Hoàng mai chơi một vố quê độ, phần vì cả chục cặp mắt đang nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc. Nếu ở lại chắc sẽ bị đám con gái trong lớp đồn thổi này nọ. Rắc rối lại chồng rắc rối.
Nhưng về chỗ rồi tôi cũng có được yên thân đâu. Vừa ngồi xuống chưa kịp nóng ghế tôi đã bị Ngọc Phương tra khảo đến tái xanh mặt mày:
-Anh nói đi! Anh với Hoàng Mai đã xảy ra chuyện gì rồi!
-Không có chuyện gì đâu!
-Không có chuyện gì thì tại sao Hoàng Mai lại đối xử với anh như vậy!
-Thì chắc tại Hoàng Mai hơi buồn bực!
-Về chuyện gì?
-À thì...
Tôi toan đưa tay lên gãi đầu theo thói quen thì Ngọc Phương đã nắm lấy tay tôi. Đôi mắt em khẩn khoảng nhìn tôi như đang cầu xin một việc gì đó khiến tôi dợn cả sống lưng:
-Phong, nếu anh còn xem em là em gái của anh thì hãy nói cho em biết anh đã gặp chuyện gì đi!
Từng lời nói của Ngọc Phương êm dịu như rót mật vào tai khiến tôi không tài nào giấu em được.
Ngó thấy thằng Toàn vẫn đang cắm đầu vào cuốn tập dày cộm chẳng có một biểu hiện nào cho thấy nó phản đối tôi nói chuyện với Ngọc Phương cả nên tôi quyết định nói cho Ngọc Phương biết chuyện này.
Vì nghĩ lại tôi cũng chẳng có gì để giấu giếm Ngọc Phương cả. Em là em gái kết nghĩa của tôi mà. Có những lần buồn bực em đều giải bày tâm sự với tôi. Vậy tại sao những lúc tôi gặp những chuyện như vậy lại không nói cho em biết được chứ.
Cho nên, tôi đã đem hết những tâm sự trong lòng mình kể cho Ngọc Phương biết.
Sau khi nghe tôi kể, sắc mặt của em không khỏi bàng hoàng lo lắng. Em nhìn tôi với ánh mắt còn khẩn khoảng hơn cả ánh mắt lúc nãy khi em nắm tay tôi nữa:
-Phong, anh đừng buồn nha! Em hiểu tâm trạng bây giờ của anh mà!
-Không hề gì đâu bé ơi, anh đang tìm cách để Hoàng Mai quay trở về đấy!
-Ừa, thế thì cố lên nha! Anh hai em giỏi lắm mà!
Cùng lúc này thằng Toàn bỗng chen miệng vào mặc dù mắt còn dán vào cuốn tập:
-Kua gái kiểu ngố thế đến Tết nó còn chưa ưng!
-Kệ tao, không liên quan đến mày! - Tôi bực dọc phản pháo.
Có vẻ như sựt nhớ ra điều gì đó, Ngọc Phương liền tròn mắt hỏi tôi:
-À, phải rồi! Sao hai người hôm nay lại cư xử khác hẳn mọi thường vậy?
-Thì cũng vì chuyện này mà anh với nó mới gây nhau thôi!
-Cũng chỉ vì mày cứng đầu đấy Phong ạ!
-Mày nói ai cứng đầu?
Tôi điên tiết toan đứng dậy tương vào mặt nó một quả nhưng Ngọc Phương ở đó đã ngăn tôi lại nếu không thì chắc đã có đổ máu rồi.
-Chuyện có như thế mà hai người cũng cãi nhau được sao?
Ngọc Phương nhíu mày nhìn bọn tôi tỏ vẻ không hài lòng.
-Tại nó cứng đầu đấy Phương ạ, không phải tại Toàn đâu!
-Tao bảo là tao tự quyết định mọi chuyện rồi nhá, không cần thằng khốn như mày xen vào!
-Thôi đủ rồi, cả hai người dừng lạiiiiiiiiii...>O
Chừng như đã quá bực bội về việc cãi nhau của hai tụi tôi nên Ngọc Phương tức mình thét lớn vang dội làm cả lớp lại thêm một phen ồ lên như sấm dậy nghìn trùng:
-Ụ ôi, coi Ngọc Phương kìa! Hai bên tranh giành quyết liệt quá nên bị ức chế đó!
-Ghê quá đi à! Tưởng Ngọc Phương hiền lành ai ngờ...hí hí!
-Cái này gọi là giả hiền khiên đồ hiệu nè!
-Tất cả ngồi im để tôi kiểm tra đồng phục!
Đúng lúc đó Lam Ngọc bỗng bật dậy lớn giọng làm cả đám con gái mặt cắt không còn một giọt máu. Nhưng tôi biết Lam Ngọc đang cố ý giải vây cho chúng tôi chứ không bao giờ rảnh rỗi đi làm mấy chuyện này cả, lần này là lần thứ hai rồi kia mà.
Nhưng gác chuyện ấy qua một bên đi bởi vì giờ đây Ngọc Phương lại ra cho tôi và thằng Toàn một điều kiện làm cả 2 phải giật thót:
-Bây giờ hai người phải bắt tay nhau làm hòa!
-Sao cơ, làm hòa với thằng cứng đầu này á!
-Anh không làm hòa với thằng bép xép này đâu!
Nhưng nào đâu dễ thuyết phục được Ngọc Phương:
-Hông biết! Hai người mà không làm hòa thì đừng nhìn mặt tui nữa!
Vậy nên chẳng còn cách nào khác, tôi đành miễn cưỡng bắt tay làm hòa với thằng cô hồn đó. Nhưng bắt tay theo kiểu...giác đấu!
-Từ nay hai thằng mình hòa...grahhh ha! - Nó gồng sức bóp chặt bàn tay của tôi.
-Ờ hòa thì hòa, thế càng...grahhh tốt! - Tôi cũng gồng sức trả đũa.
Bé Phương ngồi ngoài chẳng biết hai tụi tôi đang làm gì nên cứ cười híp mắt cả lên mà tíu tít:
-Đấy, phải làm hòa chứ! Bạn bè đâu thế cãi nhau mãi được!
Và hai tụi tôi dự là sẽ còn đọ lực cho đến khi kiệt sức nếu như không có tiếng trống trường vang lên báo hiệu giờ ra chơi kết thúc. Tôi và nó bỏ tay nhau ra mà tê rần cả lên vì nhức nhói. Nhưng mặt thằng nào thắng nấy đều rất tỉnh chứng tỏ như ta đấy chưa hề hấn gì vậy, trẻ trâu gớm ăn!
Giờ ra về nắng sân trường vàng rực...
Theo như thói quen lúc trước, tôi sẽ đến chỗ của Hoàng Mai dắt tay em ra về tình tứ trước sự trầm trộ ngưỡng mộ của bao cặp mắt xung quanh.
Nhưng cũng chính vì thói quen đó mà lúc nãy tôi suýt chạy đến chỗ của Hoàng Mai để thực hiện. Cũng may là tâm trí của tôi còn chưa lậm quá sâu nên vẫn còn lí trí để rục tay lại khi vừa toan nắm lấy tay em.
-Ơ, hôm nay Phong không đi chung với Hoàng Mai hả ta!
-Phải đó, mọi thường hay đi chung lắm mà, sao hôm nay đường ai nấy đi rồi!
Tiếng của mấy nhỏ con gái lại nhao nhao lên khi lần đầu tiên thấy tôi và Hoàng Mai đi riêng.
Lúc đó bỗng dưng Ngọc Phương chạy đến choàng lấy tay tôi nũng nịu:
-Anh Phong.... ! Hôm nay anh hứa dẫn em đi chơi rồi đó nghen!
-Ơ, hả...
Chưa kịp hỏi, Ngọc Phương lại chòm lên kề sát tai tôi thỏ thẻ:
-Diễn theo em đi, nếu không lại bị bọn họ bàn tán đó!
Như một ánh sáng lóe lên trong đầu tôi, tôi bạo gan nắm lấy tay Ngọc Phương mặt niềm nở hết sức:
-Ơ quên! Hôm nay hứa dẫn bé Phương đi chơi mà!
-Đi đi anh! Kẻo trễ đó! - Bé Phương phụ họa thêm.
Thế là tôi nắm tay Ngọc Phương dung dăng dung dẻ khắp hành lang cho đến khi khuất mặt đám con gái sau dãy cầu thang tầng trệt.
Tính ra thì Ngọc Phương đã cứu tôi một mạng trông thấy. Nếu tôi còn cò ke ở đấy lâu thì chắc đã bị bọn con gái làm lộ chuyện mất rồi cũng nên.
Nhưng đổi lại tôi phải vào căn tin ngồi với em một buổi vì đường nhà em và tôi ngược nhau. Nếu như về bây giờ thì sẽ bị phát hiện đóng kịch, vậy nên đã đóng thì phải đóng cho trót. Vào căn tin ngồi cũng tốt bàn ghế sạch sẽ, nước uống tận nơi.
Chỉ có điều là thằng cô hồn Toàn cũng có mặt ở đấy, ngồi chung với tôi và bé Phương như kì đà cản mũi vậy. Nó đã tò tò theo tụi tôi từ hồi bé Phương dắt tay tôi đi. Có vẻ như nó đang ghen thì phải.
Mà ngẫm nghĩ lại thấy tôi giống kì đã cản mũi thì đúng hơn. Suốt buổi ngồi trong căn tin nó với bé Phương cứ nói chuyện cười đùa, thi thoảng còn làm vài cử chỉ thân mật như véo má cốc đầu khiến tôi chẳng thể nào ngồi tự nhiên được. Cảm giác lúc này y như người thừa vậy, khó chịu vô cùng!
Ngó thấy bên ngoài đã thưa thớt học sinh ra về. Tôi bèn quải cặp lên vai ra về theo, vì giờ này chắc tụi con gái lớp tôi cũng chẳng còn nữa, ở lại chỉ thêm tủi thân với hai người này thôi.
Vừa quải cặp lên thì Ngọc Phương đã gọi với:
-Anh về đấy hả Phong?
-Ừ, giờ chắc tụi con gái về rồi! Nên anh về luôn!
-Thế thì đợi em với!
Vừa nói Ngọc Phương vừa thu dọn cặp sách rồi lót tót chạy ra cửa theo tôi và đương nhiên thằng Toàn cũng chạy theo sau đó.
-Đi chi gấp vậy, sao không đợi em!
-Hai người đang vui thế không dám làm phiền!
-À, có người đang tủi thân!
Toàn phởn chìa cái mặt đểu cán của nó ra trước mặt tôi trêu chọc làm tôi tức tối phản pháo:
-Không nhờ tao thì mày đến được với Phương à!
-Gì đây, đang kể công đấy hử!
-Ừ, tao kể đấy! làm gì tao nào!
-Hai người khoang đã, nhìn xem bên dãy trường kia có phải là Hoàng Mai không?
Ngọc Phương bỗng dưng nghiêm giọng nhìn về phía dãy phòng học đối diện căn tin cách đây không xa.
Theo tia nhìn của em. Tôi hốt hoảng khi Hoàng Mai giờ đây đang bị một đám người dồn vào góc tường trêu chọc. Và đám người đó không ai khác hơn chính là thằng vũ cùng 2 thằng đàn em của nó.
Biết ngay là chuyện này thế nào cũng xảy ra mà, nhưng không ngờ là nó đến sớm như vậy. Chỉ mới giờ ra về không có tôi đi cùng thôi là em đã bị tụi nó trêu ghẹo rồi. Dường như thằng Vũ này đang theo dõi Hoàng Mai từng phút một hay sao ấy.
Và chẳng ngần ngại, Ngọc Phương liền kéo tay thằng Toàn chạy đến chỗ của Hoàng Mai hòng giải thoát cho em nhưng nó bỗng nhiên đứng sựng lại làm Ngọc Phương tròn mắt:
-Gì vậy, sao Toàn không đi cứu Hoàng Mai đi!
-Việc này phải bảo thằng Phong, nó không cứu thì Toàn đi cứu làm gì chứ?
Nghe thằng Toàn nói, Ngọc Phương liền chuyển hết tia nhìn sang tôi với nét mặt đầy hi vọng toát ra trên mặt khiến tôi lưỡng lự phân vân.
Bởi lẽ, tôi và em đã chia tay rồi kia mà, đã còn là gì của nhau nữa đâu chứ. Chắc tụi thằng Vũ cũng đã biết việc này nên tụi nó mới lộng hành như thế. Bây giờ tôi đến giải vây cho em bằng tư cách gì đây, đến lúc đó chắc bị tụi nó chọc quê hơn cả tụi con gái chứ chẳng chơi.
Nhưng ngó thấy tình cảnh éo le hiện giờ của Hoàng Mai cộng với khuôn mặt khắc khoải, mong đợi của Ngọc Phương, tôi bắt đầu lung lay ý định.
Trong khi Hoàng Mai đang bị thằng Vũ áp sát, Ngọc Phương vẫn cứ giục tôi từng giây một như tiếng còi báo động ở trạm cứu hỏa hụ vào trong tâm trí tôi đến nhức nhói:
-Đi đi anh, Hoàng Mai đang bị người ta ức hiếp kìa!
-Anh...!
-Còn lưỡng lự nữa, đi đi, mau!
Ngọc Phương đẩy mạnh tôi đến trước làm toàn bộ trị óc tôi trở về hiện tại với tình cảnh Hoàng Mai đang bị bọn thằng Vũ quấy rối.
Ngó thấy bọn nó sắp đưa tay lên nựng mặt em, tôi chẳng thể nào để yên được nữa, liền lao đến tọng một quả trời giáng vào mặt thằng Vũ làm nó chới với bước lui.
Hai thằng đàn em nó giật thót khi đại ca mình bị đánh nên cũng bước lùi lại đỡ lấy nó.
-Thằng khốn! Đánh lén tao à!
-Đây là hậu quả xứng đáng dành cho mày đấy!
-Hừ, một thằng đang FA như mày không có tư cách nói với tao về mấy chuyện đó!
Giật thót bởi cú chốt câu đầy uy lực của nó. Tôi sững bước bất động như hóa đá vì bị đánh trúng điểm yếu.
Dù đã dự trù trước chuyện này nhưng tôi vẫn không khỏi sốc khi nghe chính miệng nó nói như thế. Nhưng may sao thằng Toàn và bé Phương từ sau chạy đến giải vây:
-Tụi tao lấy tư cách là bạn của Hoàng Mai đấy, được không?
-Thêm hai đứa nhiều chuyện này nữa à!
-Nếu mấy người không đi thì tui sẽ báo cho thầy hiệu trưởng đó!
-Tụi bây được lắm! Chưa xong đâu Phong! Mày không thể bảo vệ Hoàng Mai mãi được đâu!
Nó nhếch môi cười đểu cán với tôi rồi lừng thừng bước đi cùng hai thằng đàn em của mình ra khỏi cổng trường. Đến khi bóng dáng tụi nó khuất khỏi ngã quẹo trước cổng, Hoàng Mai mới thở phào, bẽn lẽn cảm ơn chúng tôi:
-Cảm ơn nhé!
-Không cần cảm ơn tụi này đâu! Người bạn cần cảm ơn nè!
Vừa nói, Ngọc Phương vừa đẩy tôi ra trước mặt Hoàng Mai khiến tôi sượng đến cứng người.
-Cám ơn bạn nha Phong!
Em khẽ cười duyên lộ rõ chiếc răng khễnh nhưng câu nói của em đã làm tôi như chết đứng tại chỗ đấy. Phải rồi, tôi chia tay em rồi kia mà...
Cứ thế Hoàng Mai gật đầu chào tạm biệt rồi quay gót ra về trong sự bất lực tột cùng của tôi. Biết nói gì đây chứ? "Thượng lộ bình an" sao?
Không, điều đó là không thể. Tôi với Hoàng Mai đã chấm dứt rồi, có nếu kéo em cũng chẳng được lợi ích gì.
Bây giờ mong muốn duy nhất của tôi chính là được thấy Hoàng Mai mọi ngày đều đi học an toàn không có sự quấy rồi của thằng Vũ kia. Tuy nhiên muốn làm được việc này chỉ có một cách duy nhất:
-Anh Phong! Làm gì mà đứng trầm ngâm ghê vậy!
-Anh đang suy nghĩ cách!
-Cách gì...!
-Hạ gục thằng Vũ...!
← Ch. 067 | Ch. 069 → |