← Ch.070 | Ch.072 → |
Hằng năm cứ mỗi độ xuân về những cánh én bắt đầu chao nghiêng trên bầu trời xanh thẳm. Tia nắng mặt trời cũng trở nên ấm áp hơn khiến lòng người cảm thấy khoang thai, man mác.
Trên khắp những con đường lớn trong thành phố, từng dòng người đã bắt đầu tấp nập mua sắm để chuẩn bị cho một cái tết sung túc, tràn đầy bên gia đình thân yêu của mình.
Bên cạnh đó cũng có không ít những người tha phương đang ngày đêm tất bật chuẩn bị vé tết để về quê sum họp, đón Tết cùng với gia đình sau một năm phải chia cách.
Ngay cả cảnh vật ngày tết cũng đã đổi khác rất nhiều. Nếu như Nguyễn Huệ ngày thường chỉ là một còn đường như bao con đường khác trong thành phố thì khi xuân đến, nó lại trở thành một con đường đầy hoa, lung linh sắc màu bởi những bức tượng, cho đến những cây cầu gỗ được trang trí tại đây. Tất cả đã tạo nên một con đường hoa sặc sỡ, tràn đầy sức xuân trong lòng thành phố Sài Gòn phồn hoa, đô hội.
Có thể nói không khí tết đã lan truyền khắp nơi trên khắp những con phố và đến cả những ngỏ hẻm thưa vắng. Đâu đâu ta cũng có thể dễ dàng thấy được những câu liển đỏ chói được treo trước cửa nhà với những nội dung như "Cung chúc tân xuân", "vạn sự như ý", "phát tài phát lộc" và còn một lô những câu liển khác. Những câu liển ấy dường như cũng khiến sắc xuân trở nên tươi vui, đằm thắm hơn đến với mọi người, mọi nhà, mọi trái tim.
Ngay cả đối với học sinh chúng tôi cũng vậy, từ 20 tháng chạp trở đi bọn tôi đã bắt đầu nhao nhao lên đón tết. cũng chả trách, vào những ngày này cứ đi ngang nhà nào nhà đó lại phát lên mấy bài nhạc xuân, nghe nôn không thể nào tả được.
Đã thế mấy nhỏ con gái lại đem bánh mứt vào lớp ăn nữa chứ, nào là mứt dừa, mức sen, mứt bí, mứt dâu nhất là hạt dưa, hạt hướng dương. Mỗi lần tụi nó cắn nghe chạch chạch lại nôn đến Tết gì đâu.
Và trong ngày hôm nay, ngày học cuối cùng của bọn tôi trước khi chia tay nhau nghỉ Tết. Các giáo viên nhà ta rất hiểu tâm lí học sinh nên tiết nào tiết nấy đều nghỉ trống quơ. Mà nghỉ tiết thì chẳng lẽ ngồi im một chỗ. Vậy nên mấy tụi con gái cứ mặc sức lôi bao nhiêu là đồ ăn vặt ra ngồi gặm hết món này đến món khác nhìn choáng cả mặt mày.
Còn về phía con trai chúng tôi, vì số ít nên chẳng làm gì khác hơn ngồi thù lù một đống như mấy thằng vô công rỗi nghề ngoài phố chợ. Họa chăng là có thằng cô hồn Toàn nó cứ đeo miết lấy bé Phương không rời, và mặc nhiên trong giờ trống tiết này nó vẫn ngồi nói chuyện luyên thuyên với em trông cực kì thân thiết.
Tôi bây giờ đã là một thằng FA thực thụ rồi nên chỉ biết chống cằm nhìn bọn nó cứ quấn quýt lấy nhau mà không khỏi gato, buồn tủi. Ngay cả thằng quỷ Khanh khờ nó cũng tối ngày tíu tít với nhỏ Kiều ẹo làm chỉ có mình tôi ngồi rú rú tại chỗ ngáp lên ngáp xuống cứ y như thằng nghiện thiếu thuốc vậy.
Cả lớp bây giờ nhộn nhịp kinh hồn, cả Hoàng Mai với chiếc kính cận đặc trưng cũng tham gia ngày hội ăn uống cùng với những nhỏ con gái khác thay vì ngồi một chỗ học bài như trước đây. Chắc có lẽ đây là con người thật của em như em đã nói lúc trước. Trẻ trung, năng động, hòa đồng và không kém phần người lớn. Con mèo con ngày nào giờ đã trưởng thành rồi, không còn dựa dẫm vào bất cứ ai nữa. Thôi thì mong sao em sẽ tìm được một tình yêu khác xứng đáng hơn tôi vậy, chuyện cũng đã qua rồi mà.
Nhưng kể ra, ngồi một mình không làm gì thế này cũng chán lắm, trong lớp ai cũng vui hết mà. Ngặc cái biết nói chuyện với ai bây giờ, đứa nào đứa nấy đều có bạn để vui đùa hết rồi, chỉ có mình tôi ngồi lủi thủi ở đây thôi.
Chợt, tôi bỗng nhớ ra một người tôi có thể nói chuyện được. Đó chính là Lam Ngọc.
Đúng vậy, lúc nào lớp trống tiết hay tổ chức một sự kiện gì đó đông người em lại thu mình vào một góc cuối lớp để lặng lẽ quan sát mọi thành viên trong lớp mình. Những lúc như thế em lại xỏ chiếc tai phone trắng tinh vào để nghe một bài hát nào đó, cũng có thể là một câu truyện nào đó trên radio rồi khoanh tay trước ngực tựa lưng vào tường nghiền ngẫm.
Nhưng cũng vì Lam Ngọc đã dễ tính hơn lúc trước nên tôi mới dám nghĩ tới ý định đó chứ giống như lúc đầu mới gặp em thì có cho tiền tôi cũng chẳng dám lại gần.
Nghĩ vậy nên tôi lần mò đến chỗ của Lam Ngọc ngồi như mọi khi. Em giờ này vẫn ngồi chỗ cũ, vẫn đeo tai phone như lúc trước. Mặt đang hướng về một điểm nào đó trong không trung. Thi thoảng em lại hễnh môi làm cho đôi má mủm mỉm trắng hồng bỗng trở nên thu hút một cách lạ lùng.
Dường như cảm nhận được sự có mặt của tôi từ sau lưng nãy giờ, em tháo 1 bên tai phone ra nhẹ giọng nhưng đầy băng khí:
-Muốn nhìn thì lên đây ngồi mà nhìn, nhìn trộm làm gì?
Giật thót bởi hàn băng của câu nói, tôi cười giả lả chữa thẹn:
-Đâu, tại thấy Ngọc ngồi suy tư quá nên không dám làm phiền!
-Đang nghe nhạc chẳng lẽ lại cười như điên sao?
-Ờ hen, hề hề!
-Còn đứng đó, bây giờ có muốn ngồi không?
Em nhíu mày nhìn tôi nghi hoặc làm tôi hoảng hồn ngồi ngay vào chỗ kế em không kịp suy nghĩ.
Mà tôi đang thắc mắc một điều. Có phải con gái nào cũng có hương thơm hay không hay chỉ có con gái đẹp mà thôi. Ngồi cạnh Lam Ngọc, cái hương hoa ấy lại thoang thoảng trong mũi tôi nghe đến đê mê tâm hồn. Nó như một làn gió mát thổi bay tâm hồn tôi trôi dạt về một miền đất xa xăm không người sinh sống. Ở đó chỉ có tôi và em, hai đứa ngồi kế bên nhau trong mùi hương lily đó.
-Không chơi cùng bọn họ sao?
Giờ này Lam Ngọc đã gỡ hẳn tai phone ra đặt trên bàn quay sang tôi khẽ cười bắt chuyện.
-À, Phong không thích ồn ào cho lắm! Sao Ngọc cũng thế đấy!
-Thì cũng không thích ồn ào cho lắm!
-Mà Ngọc này, sao không chịu hòa đồng với mọi người đi! Cứ tách biệt mình ra vậy, đừng khuôn khổ quá!
Em chỉ cười khẩy, xoay xoay cây viết giữa các ngón tay rồi lắc đầu thở dài:
-Phong nghĩ Ngọc muốn mình thế này lắm sao, nhưng Ngọc đã quen khắt khe với mình từ lúc nhỏ rồi, muốn thay đổi một sớm một chiều không được đâu!
Lúc đó tự dưng tôi cảm thấy cồn cào. Trong lòng tôi lạo xạo như có một con chuột chuỗi đang đào hang trong đấy. Có thể em đang ám chỉ tôi hoặc cũng có thể do nguyên nhân khác nhưng rõ ràng lí do chính khiến em phải tự thay đổi mình vẫn là tôi.
Mười năm một lời hứa, em đã giữ đúng lời hứa của mình với tôi. Trở nên mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn, không khóc nhè nữa. Nhưng đánh đổi lại là cả tuổi thơ của em luôn gắn liền với võ phục, với những chiếc đai, và cả những bao cát, những mộc nhân cứng ngắc nữa.
Tôi biết để từ một cô bé yếu đuối suốt ngày chỉ biết mít ướt trở thành một cô gái lạnh lùng, mạnh mẽ như ngày hôm thì không phải một ngày một đêm là có thể thay đổi liền được. Chắc hẳn em đã rất cố gắng mới có thể giữ vững được lời hứa đó.
Còn tôi thì sao, một thằng con trai vô tình. Tôi đã quên đi lời hứa đó chỉ trong một thời gian ngắn, thậm chí có thể rằng tôi đã quên bẳn lời hứa đó đi khi vừa chia tay với bé gấu.
Phải chăng tôi đã quá vô tâm? Bé gấu xem ra rất quý trọng lời hứa đó, còn tôi thì không?
Nhìn mái tóc dài được kẹp mái bằng một chiếc kẹp màu bạc lung linh của Lam Ngọc, tôi chợt nghĩ thoáng đến lời hứa năm đó:
"- Sau này nếu có gặp lại, chúng mình cưới nhau nha!"
Tự hỏi, liệu đây có phải lúc để tôi thực hiện lời hứa đó không?
-Phong này, làm gì cũng được bỏ tay Ngọc ra đi, người ta nhìn đấy!
Đang ngao du trong cái mớ suy nghĩ hỗn độn. Tôi chợt điếng hồn vì lời nói của Lam Ngọc. Nhìn theo tay cánh tay, tôi tá hỏa tâm tinh vì nãy giờ mình đang nắm lấy tay của em không hề hay biết. Thảo nảo trong lúc suy nghĩ bàn tay tôi lại có cảm giác âm ấm.
Tôi vội buông tay của Lam Ngọc cười gượng gạo:
-Ơ, hì! Xin lỗi nhé tại Phong nhập tâm quá đấy thôi!
-Nhập tâm gì mà gian xảo thế, nếu là người khác thì ăn tát rồi đấy!
Lam Ngọc khẽ rụt tay về nói trách móc nhưng trên má em đã hiện rõ những sắc hồng ửng nhìn xinh cực.
Nhưng sau câu nói đó tôi chợt đâm khớp, chẳng biết nói với em lời nào nữa. Vốn luyến trong ngân hàng câu nói để dành khi tiếp chuyện với con gái tôi đều sài hết sạch hoặc là đã sài trước đó rồi nên tôi chỉ biết nhìn em cười hềnh hệch rồi quay lên nhìn tụi khỉ kia đại náo lớp học mà chẳng biết chuyện gì để nói tiếp.
Nhưng bí chuyện cũng chỉ là một phần nguyên nhân thôi. Cái chính khiến tôi phải lắp bắp trước Lam Ngọc là vì ngồi cạnh em, tôi cảm thấy rung thế nào ấy. Kể từ lúc bắt chuyện với Lam Ngọc đến giờ, tôi luôn cố tránh nhìn thẳng vào mắt em khi nói chuyện. Dường như ở Lam Ngọc có một thứ gì đó khiến tôi thấy hồi hộp, bần thần khó tả.
Ngồi cạnh em mà tay tôi cứ run bần bật cả lên. Có đôi lúc nó còn quơ quàng lung tung như cái vụ lỡ nắm tay Lam Ngọc lúc nãy nữa. Tim tôi thì khỏi nói, trống múa lân nó như thế nào thì tim tôi bây giờ đập như thế đấy, dám áp cái micrô vào tim tôi nó phát ra như tiếng trống luôn ấy chứ.
Vậy nên tình cảnh tôi bây giờ là vừa nuốt khan ừng ực, vừa suy nghĩ chuyện để nói với Lam Ngọc. Nhưng dù có cố cỡ nào tôi cũng chẳng nặng ra nổi một câu phù hợp, kiểu như:
-À, Ngọc đói không?
-Ăn sáng rồi!
Hoặc này:
-Ngọc ăn kẹo không?
-Không?
Hoặc củ chuối thế này:
-Áo dài đẹp ha?
-Bốn tháng trước sao không thấy khen?
Những lần như thế tôi muốn đập đầu vào tưởng chết cho đỡ nhục. Gì đâu mà nhát gái quá, đến nói một câu ra hồn cũng chẳng đặng. Chỉ biết nhìn em xoay xoay cây viết mà lòng ngậm ngùi như cá lúi kho tiêu.
Ngồi nấng ná một hồi lâu cũng đến giờ vào tiết. Tiết kế tiếp là tiếp của thầy lý khó tính. Tôi biết chắc với tính cách đó ông thầy sẽ không bao giờ cho bọn tôi nghỉ tiết như các cô khác. Vậy nên khi vừa đánh trống là bọn nó liên quay về chỗ ngồi ngay. Cả tôi cũng thế.
Dù luyến tiếc giây phút ngồi kế Lam Ngọc lắm nhưng tôi cũng phải nhấc mông lên đi về chỗ ngồi của mình trong sự tiếc nuối cùng cực. Giá như nó kéo dài lâu tý thì hay biết mấy.
Tôi đứng lên, rụt rè tạm biệt Lam Ngọc em cũng thoáng ngập ngừng gật đầu, đôi mắt em long lên dường như đang muốn nói một điều gì đó.
Rồi khi tôi bước đi, Lam Ngọc bỗng dưng gọi với, em rụt rè khoanh tay trước ngực, mắt nhìn đâu đâu mà ngập ngừng:
-À, Phong...này!
-Hửm, sao có gì nói đi sắp vào học rồi đấy!
-Tết này Phong...um...có đi chơi với ai không?
-Tết à! Ngọc biết rồi đó, chắc lại ở nhà xem TV thâu đêm như mọi năm!
-Vậy Phong...à...đi đón giao thừa với Ngọc nhé!
-Hả?
-À thì có nghĩa là Ngọc tính đi xem pháo bông ở Bến Nhà Rồng, nhưng đi một mình thì buồn, nếu Phong có muốn đi cùng thì đi!
Việc này mọi người thấy thế nào? Được một cô gái xinh tươi như hoa hẹn đi xem pháo hoa đêm giao thừa thì còn gì lãng mạn bằng nữa. Vả lại đây là Lam Ngọc, người có hẹn ước với tôi lúc trước, nếu như đi xem pháo bông với em vào đêm giao thừa, chắc chắn sẽ có một số biến cố xảy ra đấy.
Nếu như là tôi của hiện nay thì chắc 100 phần công lực tôi sẽ gật đầu cái rụp ngay. Nhưng chẳng biết tôi lúc đó thế nào tự nhiên lại nổi máu lưỡng lự, mèo chê mỡ béo nên cứ ưỡng ờ như gà mắc thóc:
-À, chuyện này Phong cũng không hứa chắc được! Không biết lúc đó có rảnh không đã!
-Không sao...Phong có số của Ngọc mà phải không...ùm.. vậy có gì đến lúc đó gọi cho Ngọc nha!
-Ừ...ừ, Phong sẽ gọi!
-Vậy thôi, Ngọc về chỗ đây!
Em đi cắt ngang mặt tôi để lại bao tiếc nuối ê chề mà không có một bức tường nào có thể giúp tôi sám hối được. Tôi tự hỏi lúc đó tôi bị lên cơn chăng? Hoặc là bị đứa nào đó yếm bùa đến nỗi chẳng thể gật đầu đồng ý được.
Ngay lúc đó chỉ cần tôi chịu gật đầu một phát thôi thì tình hình giữa tôi và lam Ngọc đã chuyển biến khác rồi. Nhiều khi em sẽ cười vui với tôi luôn chứ không phải làm mặt lạnh về chỗ ngồi như thế đâu.
Nhưng dù sao cũng may, trước giao thừa tôi vẫn còn cơ hội. Đến lúc đó tôi chỉ cần gọi cho em một tiếng thôi thì cũng đã thành công vang dội rồi. Chắc chắn tôi sẽ có một đêm thật tuyệt vời luôn cho coi.
Nghĩ bụng là thế, nhưng chẳng ai nói trước được việc gì cả. Ngay cái lúc tan học tôi đang đi long nhong ở hành lang với tâm trạng cực kì hồ hởi do được em Ngọc mời nên cứ cười hềnh hệch đến tít cả mắt.
Chẳng may thế nào tôi lại đạp nhầm vào gót giày của nhỏ con gái phía trước khiến nhỏ lâm vào tình huống người đi mà giày ở lại. Người chúi nhũi về trước mà giầy vẫn còn nguyên chỗ cũ.
Tuy nhiên chẳng mất bao lâu tôi để nhận ra ngay người đó là Ngọc Lan. Hoảng hốt tôi liền mang chiếc giày đến chỗ Ngọc Lan xin lỗi rối rít:
-Ơ, Phong xin lỗi! Lúc nãy lo suy nghĩ không để ý!
-Âu, Phong suy nghĩ gì mà ghê vậy, làm Lan suýt trật chân rồi!
-Ờ thì...!
Thấy tôi có vẻ bí đường bối rối, nàng khẽ cười hấp háy đối mắt xanh biếc:
-Còn đứng đó, trả giày lại cho người ta đi!
-Ờ quên, hề hề!
Tôi chỉ lo cười chữa thẹn mà quên bẳn đi mình đang làm gì. Cho nên tôi vừa cười vừa ngồi xuống mang giày vào cho nàng theo bản năng mà chẳng biết chính mình đang làm việc đó.
Nàng đương nhiên chỉ biết nhìn tôi mang giày vào trong sự kinh ngạc tột độ. Đôi mắt nàng cứ tròn xoe lên nhìn tôi như thể đây là một ai khác chứ không phải là tôi vậy.
Ngay cả chính tôi, sau khi mang giày cho nàng xong cũng chẳng biết mình vừa mới làm gì. Có thể đây là do tôi không chú ý, hoặc đây là ước muốn thực sự trong tiềm thức của tôi. Một ước muốn chăm sóc cho nàng chăng?
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa tôi vẫn phải đối mặt với những lời trêu đùa nửa nghi hoặc của nàng:
-Phong, lúc nãy Phong...làm gì vậy? Lan khó hiểu?
-À thì, chậc...! Phong cũng chả biết!
Tôi gãi đầu cùng cực ấp úng trước nụ cười huyễn hoặc của nàng mà chẳng biết nói một lời nào nữa. May cho tôi là Ngọc Lan không phải loại người thích cù nhay nên cũng cười khì không nói đến, nếu không thì chắc tôi đã chết ngợm trong biển bối rối rồi.
Cùng trò chuyện với Ngọc Lan dọc hàng lang trên đường về. Phải nói là rất lâu lắm rồi tôi mới được dịp nói chuyện đàng hoàng với nàng như thế. Gần một tháng rồi chứ ít ỏi gì nữa. bây giờ nhìn nàng tôi bỗng cảm thấy hơi lạ lẫm.
Không phải là nàng đổi khác về ngoại hình hay trang phục. Sự đổi khác đó có lẽ là ở phía cách nhìn của tôi. Nếu như khoảng 1 tháng trước đây, nàng là người con gái tôi ngưỡng mộ nhất và luôn luôn là người con gái đẹp nhất trong lòng tôi.
Giờ đây dường như tình cảm của tôi dành cho Ngọc Lan không như trước nữa. Đối với tôi nàng bây giờ vẫn đẹp, vẫn là một cô gái da trắng mắt xanh như ban trước. Nhưng cái thứ tình cảm mà tôi chắc chiêu dành dụm với với Ngọc Lan bấy lâu nay đã tan theo mây khói cùng với đêm chia tay với Hoàng Mai rồi.
Bây giờ chính là lúc để tôi xác định lại tình cảm của mình. Rằng tôi yêu ai, ai yêu tôi, tôi thực sự cần ai và quan trọng nhất là bài học của Hoàng Mai dành cho tôi...tình yêu là gì?
Cho nên đi cạnh Ngọc Lan, theo như tôi lúc trước sẽ cố nghĩ ra một lô những chuyện để tán gẫu với nàng, nhưng bây giờ thì tôi chỉ biết lặng thin sánh đôi cùng nàng trên con đường hành lang kéo dài đến tận sân trường đầy nắng.
Có đôi lúc tôi cũng muốn bắt chuyện lắm, ngặc nổi tôi chẳng nghĩ ra được chuyện gì cả.
Tôi và Lan cứ đi cho đến lúc chia tay ở gần cổng trường:
-Hôm nay Lan giữ xe ở ngoài nên về trước nha!
-Ừ, ừm...tạm biệt Lan!
-Mình về đấy...!
-Ừ Lan về!
-Mình về thật đó!
-Ừ về...?
-Mình về luôn đó nha!
-Ừa, thì Lan về mà!
Vẻ như quá bực bội bởi cái mặt ngây ngô của tôi. Ngọc Lan nhíu mày cốc vào đầu tôi một phát muốn tóe nước mắt:
-Phong chết bằm! Tức quá đi à!
-Ớ, Phong có làm gì đâu!
-Có đi không?
-Đ...đi...đâu!
-Nhà nghỉ, khách sạch, phòng trọ cái gì cũng được!
-Phụt...!
-Thì đi xem bắn pháo hoa vào đêm giao thừa, chịu hông!
-À việc này...!
Không đợi tôi suy nghĩ, nàng tọng vào mặt tôi luôn một câu chốt hẹn nghe rùng mình:
-Chưa suy nghĩ vội! Từ đây đến giao thừa có đi thì điện một tiếng đó, để Lan còn chờ!
-Ừ...ừa! Phong hiểu rồi!
-Hì hì, vậy nha! Lan về trước đây!
Nàng nhe răng cười khì rồi chạy đi bỏ lại tôi hụt hẫng như vừa từ trên trời rơi xuống. Có lẽ Lan đã luyện một loại võ công tên là câu hồn đại pháp hoặc là một thứ đại loại như thế nên sau khi vừa nghe xong câu chốt đó, tôi dường như hồn tiêu phách lạc lên 9 tầng mây cao vút rồi lao nhanh xuống mặt đất nghe cái oạch đau đến tê tái cả người.
Nếu như tôi không lầm thì vừa nãy Lan đã mời tôi đi xem pháo hoa giao thừa. Chắc chắn là như thế.
Lúc này tôi trong lòng tôi cảm thấy rạo rực cả lên. Không thể ngờ rằng Ngọc Lan lại chủ động mời tôi đi xem pháo hoa. Đồ rằng có đề văn nào cho câu "Em hãy nêu cảm nghĩ của mình về một lần được bạn gái mời đi chơi" chắc là tôi viết đến cả 1 đôi giấy chứ ít.
Thử nghĩ xem nếu vào dịp giao thừa tôi sánh vai cùng một cô nàng da trắng, mắt xanh, chân dài, dáng thon nuột như Ngọc Lan thì có biết bao nhiều thằng gato nào. Đương nhiên là nhiều không đếm xuể rồi. Chỉ nghĩ đến thôi đã sướng tê người huống chí là xảy ra thật.
Nhưng những mơ mộng của tôi sớm tan biến khi tôi chợt sựt nhớ ra một điều là Lam Ngọc đã mời tôi đi xem pháo hoa trước đó.
Với tình cảnh hiện tại tôi chỉ được chọn một mà thôi. Hoặc là Lam Ngọc lạnh lùng với đôi má mủm mỉm hoặc là Ngọc Lan duyên dáng với cặp mắt xanh hút hồn người thưởng thức.
Trước đây tôi chưa bao giờ phải lâm vào tình huống như thế cả. Thậm chí là kiếm một em để rũ đi chơi còn không có chứ huống chi là cùng một lúc hai người như bữa nay. Trời ơi đau đầu gì đâu!
← Ch. 070 | Ch. 072 → |