← Ch.052 | Ch.054 → |
Chuyện đã xảy ra cách đây 10 năm rồi khi tôi còn là một thằng nhóc ngổ ngáo, trẻ trâu không sợ trời không sợ đất. Lúc ấy tôi chỉ mới được học vài thế võ cơ bản của ba tôi thôi nhưng đã háo chiến muốn đi tỉ thí với đám bạn rồi, tuổi con nít mà, bồng bột lắm.
Có lẽ vì thế nên lúc đó tôi rất ít bạn, còn kẻ địch thì vô số. Hầu hết những kẻ địch của tôi là những thằng thường xuyên bị tôi đem ra làm mộc nhân. Bọn nó đâm ghét và muốn đánh tôi cho bằng được, trong số đó còn có cả 5 thằng mặt ngựa hay gấy hấn với tôi nữa.
Mà bọn nó chỉ dừng lại ở việc muốn đánh thôi chứ không dám làm gì tôi đâu, vì ba tôi lúc đó ai cũng biết tiếng là một võ sư giỏi mà, đụng vào tôi thì tất nhiên ba tôi sẽ ra mặt ngay. Bọn trẻ trong xóm vì thế cũng e dè và chẳng muốn chơi với tôi nữa, đâm ra ít bạn là điều hiển nhiên.
Vào một buổi sáng như bao buổi sáng khác, tôi khoái chí nũng nịu với ba để đòi đi thú nhún cho bằng được. Mà như các bạn đã biết rồi đấy, ba tôi vào những năm trước đây rất nghiêm khắc, đặc biệt là trong chuyện dạy dỗ con cái. Ông lúc nào cũng bắt tôi ở nhà, luyện võ, học hành, thỉnh thoảng chỉ cho đi chơi ở công viên gần nhà thôi chứ không bao giờ được đi xa, và ngay cả chuyện thú nhún cũng thế:
-Ba, dẫn con đi chơi thú nhún đi!
-Không được, ba bận rồi, ra công viên chơi đi! Lớn rồi còn chơi thú nhún!
-Hu, con thích mà!
-Ba bảo không là không! Còn đòi nữa ba đét cho một roi vào mông bây giờ! - Ông sừng sộ quát nạt.
Vậy nên vẫn như mọi khi, tôi lại mon men ra ngoài công viên gần nhà để kiếm trò tiêu khiển những lúc rảnh rỗi.
Bỗng nhiên, tôi chợt nhìn thấy từ đằng xa mấy thằng nhóc trong xóm tôi đang bu quanh một băng ghế đá gần gốc cây đa. Trông tụi nó có vẻ phởn lắm, cứ như đang trêu chọc một ai đó vậy. Thật là tội nghiệp cho đứa nào lọt vào tầm ngắm của tụi nó. Tôi thì chả lạ gì mấy chuyện này, bởi vì ngày nào cũng có một đứa bị chọc mà, hễ có đứa nào bị ba mẹ la, bị phát hiện đái dầm, khóc nhè là ngay lập tức bị lôi ra làm đề tài bàn tán ngay.
Đáng lẽ ra thì tôi sẽ bỏ qua chuyện đó mà đi chỗ khác ngay vì đám trẻ con trong xóm không ưa tôi chút nào hết, lại gần tụi nó kẻo sinh chuyện lại mệt. Thế nhưng từ trong đám đông đó lại phát ra tiếng khóc của một đứa con gái khiến tôi giật mình mà ngoảnh đầu lại tò mò.
-Hu hu...!
-Lêu, đồ con gái khóc nhè!
-Ê, nhà mày ở đâu! Sao không trả lời đi, khóc mãi thế?
Thấy thế tôi cũng tò mò mà đi lại chỗ của tụi nó xem có chuyện gì, vì khu này rất ít con gái mà chủ yếu toàn là ở nhà thôi chứ không có đi long nhong ở ngoài như đám con trai tụi tui đâu.
Và sau một hồi luồng lách từng dòng người, tôi cũng vào được trung tâm của đám đông. Đó là một đứa con gái trạc tuổi bọn tôi, nhỏ đang mặc một cái váy trắng sữa phủ từ vai xuống gối và đặc biệt là trên tay nhỏ còn ôm một con gấu bông nữa. Có lẽ vì thế mà nhỏ mới bị nhiều người chọc đến vậy.
Nhưng với lí do thế này thì tôi cũng chã thèm xen vào làm gì. Lúc đó con gái đối với tôi thì chưa có định nghĩa gì cả, tất cả chỉ là một đám loi nhoi, cùng xóm trong mắt tôi mà thôi.
Mà có vẻ như bọn trẻ xóm tôi thì đã bựa bẩm sinh từ lúc nhỏ hay sao ấy, nhỏ càng cố chống cự, tụi nó càng lấn tới. Và đỉnh điểm là cái thằng nhóc trưởng nhóm mặt ngựa trong xóm tôi hiện tại canh lúc con nhỏ sơ xuất đã giật lấy con gấu bông trong tay của nhỏ.
Bị mất gấu bông, nhỏ chẳng biết làm gì hơn là chạy theo cái thằng đó nhằm lấy lại con gấu bông bị tướt đoạt một cách oan ức. Nhưng con bé 6 tuổi yếu đuối này thì làm sao có thể chống lại một thằng nhóc 10 tuổi với thể hình được cho là to nhất trong đám đó chứ? Vậy nên chỉ sau một cú hất tay nhẹ của thằng đó thì con bé đã ngã oạch ra đất mà khóc rú lên rồi.
-Hế hế, ê con mít ướt! Có ngon thì lại đấy mà lấy con gấu bông nè!
-Hức, trả đây! - Nhỏ ấm ức trong nước mắt.
-Lêu, đồ cái thứ mít ướt! - Thằng đó khoái chí, vênh cái mặt mo lên mà chọc con nhỏ.
-Ê, thằng kia! Trả con gấu bông cho nhỏ đi!
-Ồ, thằng Phong đó hả? Lại muốn kiếm chuyện gì đây?
Đúng, chính tôi! Vì ghét phải thấy cảnh gần chục đứa con trai ăn hiếp một nhỏ con gái như thế nên tôi đã đánh bạo đứng ra giải vây cho nhỏ. Mà nói là giải vây cho nó hùng hổ vậy chứ thực ra thì 1 mình tôi không thể nào đánh lại gần chục thằng bọn nó đâu, chỉ tìm cách làm sao cho bọn nó thoái lui thôi:
-À, ý tao là tụi mày đừng có giao du với bọn con gái làm gì?
-Vì sao?
-Tao nghe ba tao nói bọn gái ghê lắm cơ, có thể lấy đi trái tim của bọn con trai tụi mình đó! Mày thử tưởng tượng coi mày không có tim sẽ như thế nào? - Tôi bèn sử dụng tiếng tăm của ba mình ra mà làm cứu cánh.
-Thi...thiệt hông mạy?
-Sao hông, ba tao nói thế mà! Tụi bây càng dây dưa nhiều với tụi con gái càng mất tim sớm đó! - Tôi được nước chém thêm chút gió.
-Gì ghê thế! Giờ sao mày?
-Thì tụi bây tránh xa nó ra, những đồ vật gì nhỏ cầm qua thì tụi bây không được đụng tới!
-Ờ hiểu rồi! Trả mày con gấu nè đồ mít ướt! Bo xì không chơi với mày nữa! - Thằng mặt ngựa nghe lời tôi răm rắp mà nghỉ chơi con nhỏ kia ra.
Quả thật là tôi không thể ngờ được cách của tôi lại hiệu nghiệm ngoài sức tưởng tượng đến thế. Đến nỗi lúc đầu khi bịa ra chuyện này thì tôi cứ tưởng bọn nó sẽ chọc tôi đến chết nhục luôn ấy chứ, vậy mà thành công mỹ mãn luôn. Thành ra tôi chỉ tốn một chút nước bọt mà giải tán cả gần chục thằng cùng một lúc. Tôi lúc đó cũng bá đạo ấy chứ!
Và rồi sau khi tụi nhóc đó đi khỏi, tôi mới mon men lại gần con nhỏ đó hỏi han tình hình:
-Nè, bạn gì đó ơi! Có sao không?
Lắc.
-Có bị trầy xước gì không?
Lắc.
-Vậy mình tên là Phong, còn bạn?
-Um... - Nhỏ chỉ ngướn lên nhìn tôi rồi chỉ vào con gấu!
-Ơ, ý bạn là gì?
-Um... - Nhỏ vẫn cương quyết chỉ vào con gấu.
-Hửm, mình hỏi tên của bạn mà, đâu phải hỏi bạn thích gì đâu!
-M...mình tên bé gấu! - Nhỏ ấp úng.
-Sao, bé gấu hả?
-Mọi người trong nhà gọi mình thế!
-Vậy mình cũng gọi bạn là bé gấu luôn ha?
-Ừa...!
-Vậy nhà bạn ở đâu, để mình đưa bạn về! Kẻo lại gặp mấy tụi hồi nãy nữa đó!
-Nhà mình gần ông chú dạy võ ở trong xóm này nè, nghe nói cũng nổi tiếng lắm!
-Ô, phải nhà bạn là căn biệt thự 3 tầng màu cam nhạt không?
-Ừa, đúng đó! Sao bạn biết hay vậy?
-Xời, ba của mình là ông chú dạy võ mà bạn nói nè!
-Oa, vậy bạn là hàng xóm của mình hả?
-Hề hề, chắc vậy rồi!
Đúng thật là tôi và nhỏ đã là hàng xóm của nhau từ hồi nhỏ rồi các bạn ạ, nhưng tôi không thể nào biết được nhỏ là hàng xóm của tôi lâu đến thế đâu. Cũng một phần là tôi rất ít quan tâm đến những nhà kế bên, cũng một phần là vì mỗi lần ra ngoài nhỏ đều được ba chở đi bằng chiếc xe hơi màu trắng kính đen thui nên chả thấy được gì. Vì thế, mãi đến bây giờ nhỏ ra ngoài một mình thì tôi mới biết được đấy. Đúng là xa tận chơi trời gần ngay trước mắt mà.
Đến phiên bé gấu sau khi biết được tôi là hàng xóm thì:
-Nè, qua nhà mình chơi hông?
-Qua nhà bạn chơi gì?
-Hi, nhiều trò lắm! Đảm bảo chỉ có vui thôi!
-Ừa, cũng được - Nghe lời chèo kéo của bé gấu, tôi liền đi ngay không do dự.
Tính ra từ nhỏ đến lớn thì đây là lần đầu tiên tôi đến nhà của một nhỏ con gái đó. Tạm thời bỏ qua vẻ đồ sộ của ngôi biệt thự đi. Bỏ qua người bố và mẹ của nhỏ luôn. Vì hai yếu tố này cũng không có gì quan trọng mấy, nhà to cao, đẹp, sang thì quá rõ ràng rồi. Bố mẹ hơi nghiêm túc nhưng của chỉ hỏi qua loa về lí lịch của tôi rồi cho qua ngay.
Như tôi đã nói ở trên, đây là lần đầu tiên trong đời tôi được vào phòng con gái. Cũng không phải là con gái bình thường mà là một cô bé tiểu thư con nhà giàu thứ thiệt mới ác. Nhìn xa hoa lỗng lẫy ghê hồn, chẳng bù với căn phòng cà tàn của tôi lúc đó chỉ đáng là nhà vệ sinh của phòng này thôi.
Còn một điều lạ nữa là hình như nhỏ này có sở thích sưu tầm gấu bông thì phải, đâu đâu trong phòng nhỏ cũng toàn là gấu bông với đủ loại, đủ kích cỡ khác nhau. Con to nhất còn to hơn cả nhỏ nữa, nhìn cứ như cửa hàng gấu bông vậy. Quả là con gái nhà giàu sướng thật.
Đã thế phòng của bé gấu còn nực mùi nước hoa nữa cơ, nó rất giống với mùi nước hoa trên người nhỏ. Chắc đây cũng là một sở thích của nhỏ đây mà. Mặc dù lúc đó tôi còn nhỏ, không thể cảm thụ được nhiều nhưng cũng đủ để cảm nhận được độ thơm đến nức mũi của loại nước hoa đó rồi.
-Hít...hà...! Thơm thiệt! - Tôi hít một hơi thật sâu để lùa hết mùi thơm vào mũi.
-Hi, bạn cũng thích mùi hoa lily nữa hả!
-Ừ, tại thấy nó thơm quá!
-Hi, thôi mình chơi trò chơi đi!
-Chơi trò gì thế?
-Chơi trò chơi vợ chồng đi!
E hèm, tôi xin đính chính trò chơi vợ chồng ở đây là hai bọn tôi sẽ đóng giả vợ chồng rồi sử dụng các đồ chơi nhựa mini như: bếp ga, tủ lạnh, bàn ăn, ghế, tô, chén, dĩa...làm công cụ để diễn chứ hông phải trò chơi vợ chồng của người lớn đâu nghen. Phải nói trước để các bạn đây đừng tưởng tượng quá xa mà nghi oan cho tuổi thơ của tôi. Mới có 6 tuổi mà biết khỉ gì đâu. Và cũng chính vì chẳng biết tẹo nào về trò chơi này nên tôi cứ lóng ngóng để nhỏ giải thích mãi:
-Đây nè, bạn phải giả bộ đi làm về rồi mở cửa phòng ra, mình sẽ nấu ăn chờ bạn về, hiểu chưa?
-À, ờ! Hiểu rồi!
Thật ra thì tôi chẳng thích cái trò chơi này tẹo nào, cứ ngồi lì một chỗ rồi giả bộ làm vợ chồng với nhau rồi phải giả bộ ăn những cái chén nhựa mà nhỏ gọi là đồ ăn để tròn vai nữa chứ, nhìn chả thực tế chút nào. Suốt buổi chơi mà tôi cứ ngáp lên ngáp xuống miết, cứ đi ra rồi đi vào giả bộ đi làm rồi tan sở hết gần chục bận làm tôi nản chẳng muốn đi tẹo nào nữa hết.
-Uầy, thôi nghỉ một chút đi! Chán quá! - Tôi nằm bẹp lên giường của nhỏ.
-Ơ, chưa gì đòi ngủ sớm rồi hả chồng! - Nhỏ vẫn xưng hô với tôi như thế.
-Ừ, mệt rồi! Nghỉ chút chơi tiếp!
-Vợ cũng mệt rồi, thôi nghỉ chút vậy!
An tâm là được nhỏ cho phép nghỉ ngơi, tôi chợp mắt với ý định làm một giấc cho khỏe người rồi tiếp tục chơi tiếp. Vậy mà đột nhiên tôi cảm nhận được một vật gì đó nặng nặng vừa được đặt xuống giường kế chỗ tôi nằm. Vật này nó mềm mềm, vả lại còn tỏa ra hơi ấm, lại còn rất thơm nữa mùi hoa lily chứ đâu.
Cơ mà sao nó giống giống:
-Éc, bạn làm gì thế bé gấu! - Tôi thản thốt khi bé gấu giờ đây đang nằm kế bên tôi.
-Thì đi ngủ, chồng mệt rồi mà! Ngủ đi mai có sức để đi làm!
-Trời! Có vụ này nữa hả?
-Phong hông thích chơi trò này hả?
-Đâu có rất thích mà bé gấu!
Thì ra nãy giờ nhỏ vẫn tưởng tôi đang giả bộ, chứ không hề biết tôi đang mệt thật và chính vì thế nhỏ đã leo lên giường nằm kế bên tôi luôn, đúng thật là oan nghiệt mà. Nhỏ này có vẻ hơi mít ướt, nếu tôi nghỉ chơi bây giờ thì chắc nhỏ sẽ khóc rống lên mất. Mà dù sao cũng lỡ rồi, nằm chung cũng đâu có gì đâu, tôi lúc đó còn nhỏ nên cũng không để tâm mấy, chỉ thấy phiền khi có người nằm kế bên thôi vậy nên tôi vẫn chợp mắt trong khi nhỏ nằm kế mình:
-Phong này, bạn có nhiều bạn hông? - Nhỏ đột nhiên hỏi tôi
-Ừ, cũng không nhiều lắm, khoảng vài đứa thôi!
-Thế còn đỡ hơn mình rồi! Mình từ nhỏ đến lớn không có ai bầu bạn hết, chỉ có chơi với dì vú của mình thôi! Sáng nay mình tính ra ngoài công viên chơi với mấy bạn nhưng nào ngờ họ lại chọc mình
-Thôi không sao, ít bạn cũng đâu thành vấn đề, nếu thích thì Phong là bạn của bé gấu mãi luôn được hông?
-Hi, cảm ơn Phong nha!
-Có gì đâu, Phong cũng có thêm bạn mà!
-Ừa, mình vui lắm!
- Mà nếu bạn thích chơi cùng với bọn con trai thì để ngày mai mình dẫn cho đi ha?
-Có được không?
-Được chứ, đi với Phong thì không ai dám chọc bé gấu đâu!
-Hi, cảm ơn!
Và cứ thế chúng tôi vẫn tiếp tục chơi trò vợ chồng cho đến khi gần xế trưa dì vú của nhỏ lên gọi nhỏ xuống ăn mới thôi. Tôi thì cũng xin phép về nhà luôn, kể ra chơi từ sáng giờ cũng đói.
Nhưng vừa về tới nhà thì:
-Thằng Phong! Mày đi đâu từ sáng tới giờ mới về? - Ba tôi hùng hổ cầm cây roi trong tay.
-Dạ, con đi qua nhà hàng xóm ạ!
-Mày đừng láo, nhà kế bên giàu có thế làm gì cho mày vào?
-Con quen được một bạn trong đó nên bạn ấy mời con vào chơi mà ba!
-Thiệt chứ hả, tao ghét nói dối lắm nghe!
-Thiệt luôn mà ba!
-Ừm, thế cũng được! Đừng giao du với mấy đứa hư hỏng thì tao chả đánh mày đâu!
-Dạ, cảm ơn ba!
-Mày ăn cơm chưa? Chắc đói rồi chứ gì?
-Dạ...!
-Ừm, vào lấy cơm đi! Tao nấu sẵn rồi đó!
-Dạ, cảm ơn ba! - Tôi quấn quýt chạy ù vào trong bếp.
Phù, hú vía thật! Cứ tưởng là sẽ bị ăn đòn đến nơi rồi ai ngờ đâu ba tôi hôm nay hiền lành đã tha lỗi cho tôi ngay liền tức khắc. Tâm trạng của tôi lúc đó phải nói là vui sướng tột độ luôn, vừa có bạn mới lại vừa có cơm lót dạ sướng gì bằng thời con nít chứ, hề hề!
Nhưng cái giá phải trả nó lớn lắm cơ, sáng hôm sau khi tôi còn đang say giấc nồng thì chất giọng ồn ồn của ba tôi lại vang lên, phá tan giấc mơ đẹp mà tôi đang mơ:"Phong, dậy đi mày! Bạn kiếm kìa!"
Chẳng còn cách nào khác, tôi đành lều bều mà vác cái thân yểu xìu như cọng bún thiêu ra mở cửa phòng:
-Gì vậy ba?
-Con bé hàng xóm kiếm mày kìa, xuống nhanh đi!
-Dạ...oáp! - Tôi lại ngáp dài lê thân tàn vào nhà vệ sinh.
Sau khi chải chuốt, chỉnh chú quần áo chỉnh tề xong, tôi vội chạy tọt ngay xuống nhà gặp nhỏ:
-Uầy, làm gì qua nhà mình sớm thế?
-Thì Phong hôm qua nói sẽ dẫn mình đi chơi mà!
-À rồi, chờ Phong đi lấy nón đã!
-Ừ, hi! - Nhỏ mỉm cười rạn rỡ.
Chả hiểu sao dẫn con nhỏ đi tới công viên mà người ta nhìn tôi quá trời luôn. Bọn trẻ cũng nhìn, người lớn cũng nhìn, người già cũng nhìn. Chắc có lẽ là do nhỏ hôm nay diện bộ đầm với chiếc nón rộng vành trông dễ thương nên đi đâu ai cũng để ý hết. Tôi lúc đó còn khù khờ về chuyện này lắm đâu có biết gì đâu, thấy người ta nhìn mình cứ tưởng quần bị thủng đáy hay đạp nhầm cái gì đó nên cứ nhìn xuống dưới mãi, bảo hại tôi bị nhỏ cười quê thấy tía luôn.
Và hai chúng tôi tiếp tục đi, chẳng mấy chốc cũng đã đến công viên nơi mà bọn con nít chúng tôi lúc đó hay tụ tập lại chơi những trò chơi vào buổi sáng và đôi khi có cả buổi chiều nữa. Tất cả đều phụ thuộc vào thằng nhóc cầm đầu bọn trẻ trong xóm, đó chính là cái thằng giựt gấu bông của bé gấu hôm qua và cũng chính là cái thằng mặt ngựa hay đối đầu với tôi sau này.
Vừa đến nơi thì cũng đúng lúc bọn nó đang bề trắng bề đen phần chia người chơi và người bị. Thấy thế, tôi liền kéo tay bé gấu chạy đến chỗ bọn nó ngay:
-Chờ xí, cho bọn tao chơi với!
-Gì đây? Mày chơi thì được còn con nhỏ này là sao? - Thằng cầm đầu nhíu mày.
-Thì nhỏ là bạn tao, cho nhỏ chơi chung có sao đâu!
-Mày không sợ bị mất tim hả, sao dám chơi với con gái? - Bọn nó trố mắt ngây ngô.
-À nhỏ nói không muốn lấy tim của tao nên tao mới chơi chung với nhỏ đó! - Tôi vẫn dùng chiêu của dụ khị bọn nó.
-Vậy bạn gì đó ơi, tụi tui cho bạn chơi thì bạn đừng lấy tim của tụi tui nha! - Thằng cầm đầu mặt lấm la lấm lét nói với nhỏ.
-Ơ, mình có biết lấy tim gì đâu? - Bé gấu tròn xoe mắt ngạc nhiên.
-À, nhỏ nói như thế có nghĩa là không có lấy tim tụi bây đó! - Tôi vội chặn lời của nhỏ lại phòng khi bị phát hiện.
Thế là cả bọn chấp nhận cho nhỏ chơi chung. Công nhận bọn con nít chúng tôi lúc đó ngây ngô lắm, nói gì hiểu đó chứ đâu có như con nít bây giờ nói 1 hiểu 10 đâu. Bây giờ nhớ lại thời trẻ trâu lúc xưa quả thật là tôi không thể nào nhịn cười được, nó ngô ngố thế nào ấy, con gái xinh đẹp đi kế bên mình thế kia mà không có cảm giác gì thì đúng là ngây ngô thật.
← Ch. 052 | Ch. 054 → |